Lúc đến hiện trường đã hết sức hỗn loạn, phải mất một lúc quan sát cô mới tìm được Thân Mã Ni.
Cổ Nguyệt Thần dựa sát tường đi vào trong, từng bước trầm ổn hơi thở nhạt đến mức không ngờ.
Trong tầm mắt thấy thân hình kẻ địch đột ngột xuất hiện sau lưng Thân Mã Ni. Cô nhanh chóng phi thân tới, xuất thủ bẻ ngoặt cổ bóng đen, chết trong tích tắc mù mịt không hiểu. Một chiêu, tử.
Thân Mã Ni nghe tiếng động giòn rã sau lưng, hoảng sợ quay người nhìn.
Trông thấy người đến là Cổ Nguyệt Thần liền mừng rỡ ôm lấy cổ cô bạn thút thít. Thân là tiểu thư lớn lên trong nôi vàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, Mã Ni đương nhiên sợ hãi.
Hiểu được cảm giác cô bạn nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý định an ủi, Nguyệt Thần kéo tay Mã Ni chạy đi một đoạn.
Mắt dò tìm từng ngóc ngách xung quanh, nhìn đến biệt thự sau bên kia hàng rào, môi nhếch lên, khẽ nói với Thân Mã Ni: Ni, cậu qua bên đó đi, ít ra an toàn hơn hiện tại.
Nhưng..nhưng tớ không biết leo rào..a..a Không đợi Mã Ni nói thêm câu nào, Nguyệt Thần trực tiếp ném cô nàng qua hàng rào.
Cũng không nhìn đến cô bạn bên kia thế nào liền chạy đi. Thân Mã Ni à, cậu hại tớ rồi.
Nguyệt Thần vừa chạy đi không lâu, đám sát thủ liền đến. Không vì cái gì khác ngoài âm thanh của Thân Mã Ni thu hút họ đến.
Ngước cổ thấy biệt thự, bọn họ đồng loạt nhíu mày. Hẳn cũng không ai ngu ngốc chạy qua biệt thự kia đi, bởi chủ nhân nơi đó là người bày ra âm mưu huyết tẩy các thế lực thị trường rồi chiếm giữ.
Trầm ngâm chốc lát liền đuổi theo Cổ Nguyệt Thần.
Mà Nguyệt Thần căn bản không biết mình vừa cứu Mã Ni thoát khỏi ổ sói liền chính tay ném cô ấy vào hang hổ.
Nguyệt Thần nhíu mày chán ghét nhìn chiếc váy trắng làm vướng bận hành động của mình, liền nâng tay xé toẹt vạt váy dài đắt giá cả triệu đôla. Khối lượng trên cơ thể giảm đi tối thiểu, cô mỉm cười hài lòng, tăng nhanh hành động, bớt vướng víu.
Đảo mắt tìm kiếm ba mẹ Thân Mã Ni, tai nhúc nhích nghe được tiếng động cùng hơi thở dày đặc phía sau, cô lập tức nép người lưng dáng vào tường. Tay nắm chặt súng, tư thế sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể hạ thủ diệt trừ nguy hiểm.
Âm thanh gần kề...gần hơn nữa...ngay lúc này.
Cổ Nguyệt Thần thân hình quỷ mị xông ra, miệng súng kề thái dương người nọ, nổ phát dứt điểm mất mạng. Tức khắc buông tay ra, lộn một vòng trên đất tránh đi làn đạn phản kích của họ.
Nhanh chóng kẹp cổ tên gần nhất, dụng trọng tâm đạp ngã năm người còn lại, chĩa vào đầu hắn bắn một phát.
Thời gian đủ để họ đứng dậy cầm súng chĩa vào cô. Bị vây trong đội hình ngũ giác, mặt cô nổi lên tia hờn giận, có phải hay không không phải thân thể của mình liền khó khăn hành động như vậy.
Kiếp trước còn chưa có ai dám chĩa súng vào mặt cô đâu.
Không khí khẩn trương đi lên, nhưng Nguyệt Thần như cũ bình thản đối mặt với năm họng súng.
Chợt động, cô ngã người ra phía sau chân đá một vòng 120° quật ngã người sau lưng đoạt súng hắn ta bắn vào tử huyệt người bên cạnh.
Chân dẫm lên vị trí hắn ta vừa đứng, hiển nhiên người bị cô đá ban nãy đang bị cô đạp lên. Mà vị trí chính xác ngay tim làm hắn ta đột quỵ vì trái tim không chịu được lực lớn như vậy.
Sát thủ thì sao!? Huấn luyện họ ghê gớm cỡ nào thì trái tim kia vẫn là yếu điểm không thể huấn luyện. Chẳng lẽ họ có thể vứt tim mà còn sống à.
Tay xoay súng ba hướng bắn ra ba viên, thân ngã xuống sàn thật nhanh tránh đi ba đợt đàn cuối cùng trước khi chết của họ.
Giải quyết được năm người, Nguyệt Thần miễn cưỡng đứng dậy xoa lưng. Thực lâu chưa vận động a. Dĩ nhiên có chút quá sức nhưng không đến nổi.
Đột nhập phòng điều khiển, qua camera quan sát cô phát hiện chẳng còn sát thủ nào nữa. Hẳn chủ mưu cũng không nghĩ người hắn phái đi bị giết hết đi.
Chậc, mà đa phần đều do cô giết, chưa nói đến những người giám sát bên ngoài không cho người can thiệp chuyện xảy ra bên trong...cũng không ít a.
Ai nha, xem ra lần này gây thù lớn rồi.
Cha mẹ Thân Mã Ni đều có vệ sĩ bảo vệ rồi. Hẳn không có gì đáng lo.
Quay lại con đường cũ, Nguyệt Thần rất thuần thục trèo qua. Sau khi tìm kiếm bên ngoài không, trực tiếp đi vào trong như nhà của mình, rất tự nhiên tìm người.
Lòng bất an không ngừng rục rịch, Nguyệt Thần cố kiên nhẫn lên lầu hai. Đến khi bước vào căn phòng cuối của lầu hai, bất an trong lòng liền hạ xuống.
Bởi, Thân Mã Ni đang nhắm mắt nằm trên giường ngủ. Hử? Ngủ ư, lúc nguy cấp thế này sao cô ấy có thể ngủ.
Bản thân kiểm tra xác thực Mã Ni không có chuyện gì mới yên tâm một chút. Lười biếng ngã lên giường, thở nặng nhọc, tay không ngừng vỗ về lồng ngực.
Người đàn ông bước ra từ phòng tắm nhìn động tác của cô trong lòng dâng lên kinh ngạc cùng khâm phục từ đáy lòng. Môi nâng lên nụ cười mê người, người phụ nữ này quả là kiên cường.
Rõ ràng bản thân thể lực không tốt cùng hệ hô hấp có chút bất ổn, cư nhiên một thân đơn bạc đột phá vòng vây xông vào đây. Không biết cô nàng này lấy tự tin từ đâu, còn là giết chết người mà hắn phái đi.
Người đàn ông lại gần, hương thơm quyến rũ ma mị hoàn toàn được phát huy vô cùng tốt trên người hắn ta.
Tiếng chân rõ ràng như thế, nhưng Nguyệt Thần chẳng may mảy phát hiện bởi, sau một đợt chiến thể lực cạn kiệt. Cô hiển nhiên vì mệt mỏi mà rơi vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn mất cảnh giác.
Một hồi quan sát, Tôn Kỳ Dương kinh hãi phát hiện ra - người phụ nữ..à không người con gái này là Cổ Thiên Nguyệt.
[Tình hình: chỉ có Lam Hằng biết Thiên Nguyệt là Nguyệt Thần thôi, nên như cũ TKD và m.n vẫn gọi cô là Thiên Nguyệt]
Sự thật này làm hắn mất lúc lâu mới bình tĩnh được. Trong lòng hoang mang, đây thực sự là Cổ Thiên Nguyệt sao!?
Nhầm rồi, chắc chắn..không phải..không nên là vậy.
Mắt Tôn Kỳ Dương loé lên tia thâm độc, cười châm chọc.
- * -
Cổ Nguyệt Thần cảm thấy ngủ một giấc cứ như trời đất đảo lộn vậy. Đầu đau một hồi, tự nhủ kì quái, không phải giết người thôi sao? Đầu vì cớ gì mà đau đây.
Tưởng muốn nhúc nhích, ai ngờ tay chân như bị trói buộc, không thể động.
Không thể động!!? Đối với một sát thủ, chuyện này phi thường nguy hiểm. Sau một lúc rối loạn, cô trấn tỉnh. Cô hiện tại chỉ là một học sinh bình thường, cô là Cổ Nguyẹt Thần.
Tự mắng mình quá bất cẩn, cô hơi nghiêng đầu qua trái trông thấy Mã Ni đang nhắm mắt im lìm ngã đầu lên vai cô, vẫn chưa tỉnh. Cô thở dài may mắn, may mà cô ấy chưa tỉnh không thì sẽ khóc cho coi.
Nghiêng đầu sang phải để quan sát căn phòng, ai ngờ bắt gặp người đàn ông đang nhìn cô chằm chọc với nụ cười mê người.
Nguyệt Thầm bậm môi khó hiểu, đàn ông yêu nghiệt. Sao nam nhân ai cũng thích cười vậy.
Tôn Kỳ Dương nhíu mày, nét cười trên mặt càng đậm.
Bước xuống giường mặt đối mặt với cô. Kề mặt sát mặt, hơi bất ngờ. Thì ra với cự li gần như vậy, từng đường nét gương mặt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tinh tế nhu hoà.
Trong lòng rung động hơn bao hết, mọi rào cản cùng định kiến lúc trước...phút chốc bay theo hương vị ngọt ngào như dòng sữa tinh khiết của cơ thể, cả hơi thở ôn nhu từ cốt cách...đều khiến người ta mê luyến muốn dừng mà không được.
Tay đặt lên cô, kéo người cô lại gần cúi đầu trằn trọc hôn sâu.
Cả người Nguyệt Thần run lên, hơi nước phủ lớp mắt màu nâu mộc, như một hố sâu viễn tưởng đẹp đẽ, làm nhân trầm mê mà đắm chìm.
Không khí giữa hai người nóng lên, toát lên mùi vị ái muội.
Cổ Nguyệt Thần dựa sát tường đi vào trong, từng bước trầm ổn hơi thở nhạt đến mức không ngờ.
Trong tầm mắt thấy thân hình kẻ địch đột ngột xuất hiện sau lưng Thân Mã Ni. Cô nhanh chóng phi thân tới, xuất thủ bẻ ngoặt cổ bóng đen, chết trong tích tắc mù mịt không hiểu. Một chiêu, tử.
Thân Mã Ni nghe tiếng động giòn rã sau lưng, hoảng sợ quay người nhìn.
Trông thấy người đến là Cổ Nguyệt Thần liền mừng rỡ ôm lấy cổ cô bạn thút thít. Thân là tiểu thư lớn lên trong nôi vàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, Mã Ni đương nhiên sợ hãi.
Hiểu được cảm giác cô bạn nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý định an ủi, Nguyệt Thần kéo tay Mã Ni chạy đi một đoạn.
Mắt dò tìm từng ngóc ngách xung quanh, nhìn đến biệt thự sau bên kia hàng rào, môi nhếch lên, khẽ nói với Thân Mã Ni: Ni, cậu qua bên đó đi, ít ra an toàn hơn hiện tại.
Nhưng..nhưng tớ không biết leo rào..a..a Không đợi Mã Ni nói thêm câu nào, Nguyệt Thần trực tiếp ném cô nàng qua hàng rào.
Cũng không nhìn đến cô bạn bên kia thế nào liền chạy đi. Thân Mã Ni à, cậu hại tớ rồi.
Nguyệt Thần vừa chạy đi không lâu, đám sát thủ liền đến. Không vì cái gì khác ngoài âm thanh của Thân Mã Ni thu hút họ đến.
Ngước cổ thấy biệt thự, bọn họ đồng loạt nhíu mày. Hẳn cũng không ai ngu ngốc chạy qua biệt thự kia đi, bởi chủ nhân nơi đó là người bày ra âm mưu huyết tẩy các thế lực thị trường rồi chiếm giữ.
Trầm ngâm chốc lát liền đuổi theo Cổ Nguyệt Thần.
Mà Nguyệt Thần căn bản không biết mình vừa cứu Mã Ni thoát khỏi ổ sói liền chính tay ném cô ấy vào hang hổ.
Nguyệt Thần nhíu mày chán ghét nhìn chiếc váy trắng làm vướng bận hành động của mình, liền nâng tay xé toẹt vạt váy dài đắt giá cả triệu đôla. Khối lượng trên cơ thể giảm đi tối thiểu, cô mỉm cười hài lòng, tăng nhanh hành động, bớt vướng víu.
Đảo mắt tìm kiếm ba mẹ Thân Mã Ni, tai nhúc nhích nghe được tiếng động cùng hơi thở dày đặc phía sau, cô lập tức nép người lưng dáng vào tường. Tay nắm chặt súng, tư thế sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể hạ thủ diệt trừ nguy hiểm.
Âm thanh gần kề...gần hơn nữa...ngay lúc này.
Cổ Nguyệt Thần thân hình quỷ mị xông ra, miệng súng kề thái dương người nọ, nổ phát dứt điểm mất mạng. Tức khắc buông tay ra, lộn một vòng trên đất tránh đi làn đạn phản kích của họ.
Nhanh chóng kẹp cổ tên gần nhất, dụng trọng tâm đạp ngã năm người còn lại, chĩa vào đầu hắn bắn một phát.
Thời gian đủ để họ đứng dậy cầm súng chĩa vào cô. Bị vây trong đội hình ngũ giác, mặt cô nổi lên tia hờn giận, có phải hay không không phải thân thể của mình liền khó khăn hành động như vậy.
Kiếp trước còn chưa có ai dám chĩa súng vào mặt cô đâu.
Không khí khẩn trương đi lên, nhưng Nguyệt Thần như cũ bình thản đối mặt với năm họng súng.
Chợt động, cô ngã người ra phía sau chân đá một vòng 120° quật ngã người sau lưng đoạt súng hắn ta bắn vào tử huyệt người bên cạnh.
Chân dẫm lên vị trí hắn ta vừa đứng, hiển nhiên người bị cô đá ban nãy đang bị cô đạp lên. Mà vị trí chính xác ngay tim làm hắn ta đột quỵ vì trái tim không chịu được lực lớn như vậy.
Sát thủ thì sao!? Huấn luyện họ ghê gớm cỡ nào thì trái tim kia vẫn là yếu điểm không thể huấn luyện. Chẳng lẽ họ có thể vứt tim mà còn sống à.
Tay xoay súng ba hướng bắn ra ba viên, thân ngã xuống sàn thật nhanh tránh đi ba đợt đàn cuối cùng trước khi chết của họ.
Giải quyết được năm người, Nguyệt Thần miễn cưỡng đứng dậy xoa lưng. Thực lâu chưa vận động a. Dĩ nhiên có chút quá sức nhưng không đến nổi.
Đột nhập phòng điều khiển, qua camera quan sát cô phát hiện chẳng còn sát thủ nào nữa. Hẳn chủ mưu cũng không nghĩ người hắn phái đi bị giết hết đi.
Chậc, mà đa phần đều do cô giết, chưa nói đến những người giám sát bên ngoài không cho người can thiệp chuyện xảy ra bên trong...cũng không ít a.
Ai nha, xem ra lần này gây thù lớn rồi.
Cha mẹ Thân Mã Ni đều có vệ sĩ bảo vệ rồi. Hẳn không có gì đáng lo.
Quay lại con đường cũ, Nguyệt Thần rất thuần thục trèo qua. Sau khi tìm kiếm bên ngoài không, trực tiếp đi vào trong như nhà của mình, rất tự nhiên tìm người.
Lòng bất an không ngừng rục rịch, Nguyệt Thần cố kiên nhẫn lên lầu hai. Đến khi bước vào căn phòng cuối của lầu hai, bất an trong lòng liền hạ xuống.
Bởi, Thân Mã Ni đang nhắm mắt nằm trên giường ngủ. Hử? Ngủ ư, lúc nguy cấp thế này sao cô ấy có thể ngủ.
Bản thân kiểm tra xác thực Mã Ni không có chuyện gì mới yên tâm một chút. Lười biếng ngã lên giường, thở nặng nhọc, tay không ngừng vỗ về lồng ngực.
Người đàn ông bước ra từ phòng tắm nhìn động tác của cô trong lòng dâng lên kinh ngạc cùng khâm phục từ đáy lòng. Môi nâng lên nụ cười mê người, người phụ nữ này quả là kiên cường.
Rõ ràng bản thân thể lực không tốt cùng hệ hô hấp có chút bất ổn, cư nhiên một thân đơn bạc đột phá vòng vây xông vào đây. Không biết cô nàng này lấy tự tin từ đâu, còn là giết chết người mà hắn phái đi.
Người đàn ông lại gần, hương thơm quyến rũ ma mị hoàn toàn được phát huy vô cùng tốt trên người hắn ta.
Tiếng chân rõ ràng như thế, nhưng Nguyệt Thần chẳng may mảy phát hiện bởi, sau một đợt chiến thể lực cạn kiệt. Cô hiển nhiên vì mệt mỏi mà rơi vào giấc ngủ sâu, hoàn toàn mất cảnh giác.
Một hồi quan sát, Tôn Kỳ Dương kinh hãi phát hiện ra - người phụ nữ..à không người con gái này là Cổ Thiên Nguyệt.
[Tình hình: chỉ có Lam Hằng biết Thiên Nguyệt là Nguyệt Thần thôi, nên như cũ TKD và m.n vẫn gọi cô là Thiên Nguyệt]
Sự thật này làm hắn mất lúc lâu mới bình tĩnh được. Trong lòng hoang mang, đây thực sự là Cổ Thiên Nguyệt sao!?
Nhầm rồi, chắc chắn..không phải..không nên là vậy.
Mắt Tôn Kỳ Dương loé lên tia thâm độc, cười châm chọc.
- * -
Cổ Nguyệt Thần cảm thấy ngủ một giấc cứ như trời đất đảo lộn vậy. Đầu đau một hồi, tự nhủ kì quái, không phải giết người thôi sao? Đầu vì cớ gì mà đau đây.
Tưởng muốn nhúc nhích, ai ngờ tay chân như bị trói buộc, không thể động.
Không thể động!!? Đối với một sát thủ, chuyện này phi thường nguy hiểm. Sau một lúc rối loạn, cô trấn tỉnh. Cô hiện tại chỉ là một học sinh bình thường, cô là Cổ Nguyẹt Thần.
Tự mắng mình quá bất cẩn, cô hơi nghiêng đầu qua trái trông thấy Mã Ni đang nhắm mắt im lìm ngã đầu lên vai cô, vẫn chưa tỉnh. Cô thở dài may mắn, may mà cô ấy chưa tỉnh không thì sẽ khóc cho coi.
Nghiêng đầu sang phải để quan sát căn phòng, ai ngờ bắt gặp người đàn ông đang nhìn cô chằm chọc với nụ cười mê người.
Nguyệt Thầm bậm môi khó hiểu, đàn ông yêu nghiệt. Sao nam nhân ai cũng thích cười vậy.
Tôn Kỳ Dương nhíu mày, nét cười trên mặt càng đậm.
Bước xuống giường mặt đối mặt với cô. Kề mặt sát mặt, hơi bất ngờ. Thì ra với cự li gần như vậy, từng đường nét gương mặt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tinh tế nhu hoà.
Trong lòng rung động hơn bao hết, mọi rào cản cùng định kiến lúc trước...phút chốc bay theo hương vị ngọt ngào như dòng sữa tinh khiết của cơ thể, cả hơi thở ôn nhu từ cốt cách...đều khiến người ta mê luyến muốn dừng mà không được.
Tay đặt lên cô, kéo người cô lại gần cúi đầu trằn trọc hôn sâu.
Cả người Nguyệt Thần run lên, hơi nước phủ lớp mắt màu nâu mộc, như một hố sâu viễn tưởng đẹp đẽ, làm nhân trầm mê mà đắm chìm.
Không khí giữa hai người nóng lên, toát lên mùi vị ái muội.
/50
|