Hôm sau, Nhật Vũ xuất hiện trước cửa phòng từ sáng sớm, yêu cầu tôi nhanh chóng thay trang phục để cùng hắn ra ngoài. Tôi ngờ rằng hắn đang âm mưu chuyện gì đó, nhưng đương nhiên không có quyền kháng cự. Hai tên thị vệ biến mất mà chẳng biết có tàng hình đi theo hay không.
Chúng tôi di chuyển tới vùng đất cách lâu đài khá xa. Dân cư sống quanh đó thưa thớt, chỉ lác đác mấy ngôi nhà lọt thỏm giữa những đồi núi trập trùng. Trong tiềm thức của tôi gợi lên chút quen thuộc mơ hồ, như thể đã từng bắt gặp khung cảnh này.
Phía trước là tòa tháp cổ kính được xây bằng đá, trông có vẻ ngột ngạt kín bưng, thi thoảng mới thấy được vài ô cửa sổ nhỏ xíu. Dưới chân tháp nơi cổng vào có hai hàng lính canh với trang phục khác hẳn lính ở lâu đài. Càng tới gần, tôi càng cảm nhận rõ vẻ u ám kỳ dị quanh quẩn trong không khí, ngay cả vệ binh cũng mang nét mặt ủ ê, nặng nề. Bọn họ cúi rạp người khi chúng tôi đi ngang qua. Tôi im lặng theo sau Nhật Vũ tiến vào bên trong tòa tháp, đứng chờ hắn trao đổi mấy câu với thống lĩnh, trông thấy tên thống lĩnh dẫn mấy vệ binh xung quanh lũ lượt kéo nhau ra ngoài. Thoáng chốc chỉ còn trơ trọi hai người giữa căn phòng lớn.
Đi theo ta.
Nhật Vũ vừa ra lệnh vừa chủ động tiến về phía trước. Chúng tôi lướt qua các gian phòng với nhiều lớp kết giới chằng chịt, mãi cho tới khi đến được phòng cuối cùng. Nó rất đặc biệt, được ngăn cách bằng lớp thủy tinh trong suốt không có cửa. Dưới tầng ánh sáng mờ mờ, tôi nhìn ra khoảng không trống rỗng kéo dài vô tận về sau, yên tĩnh tuyệt đối. Khung cảnh ấn tượng này đã đánh thức phần nào kí ức trong tôi, gợi mở vài chi tiết thoáng thấy qua giấc mộng. Tôi phát hiện, đây chính là Thủy Tinh Tháp nơi Huyền Điệp bị tống giam. Nó dùng để giam giữ tù nhân và thậm chí là hành hình.
Tòa tháp gồm ba tầng, mỗi tầng có một căn phòng thủy tinh chuyên dành cho những kẻ phạm trọng tội. Căn phòng ở tầng đầu tiên, hay chính là thứ đang hiện diện trước mắt tôi có tên gọi Không Gian Vô Tận, hình phạt trong nó là nhiễu loạn và giày vò ý thức con người. Tầng thứ hai có phòng Tra Tấn, gồm nhiều hình thức tra tấn thể xác khác nhau cho tới lúc nạn nhân chết đi, nghe nói vô cùng man rợ. Tầng trên cùng gần đỉnh tháp chỉ chứa một căn phòng duy nhất, nơi phạm nhân đau đớn tận xương tủy nếu bị thiêu bằng lửa Địa Ngục.
Tại sao ngài đưa ta đến đây? Tôi hồ nghi quay sang Nhật Vũ. Nhận thức về nơi mình đang đứng khiến lòng tôi dậy lên nỗi bất an. Thế nhưng hắn hoàn toàn tảng lờ câu hỏi, thay vào đó tập trung tinh thần hóa giải kết giới.
Vào đi. Hắn ra lệnh sau khi kết thúc việc niệm chú.
Không. Ta sẽ không di chuyển chừng nào ngài chưa đưa ra lời giải thích hợp lý. Tôi quả quyết.
Nhật Vũ chẳng thèm phí thời gian tranh luận thêm, trực tiếp dùng phép thuật điều khiển thân thể tôi bước về phía trước. Thoáng chốc tôi bị đẩy vào khoảng không gian tối om. Đứng bên ngoài còn thấy được chút ánh sáng le lói, còn trong đây tuyệt đối đen kịt. Chân tôi chậm rãi nhích từng bước nhỏ, tay giơ ra quờ quạng xung quanh như người mù dò dẫm tìm lối đi, tuyệt nhiên không chạm phải vật thể nào. Tôi chẳng dám chuyển động nhiều, ngay cả tiếng thở cũng trở nên khẽ khàng, cẩn trọng. Từ lúc biệt năng xuất hiện, trí óc tôi nhạy cảm hơn bao giờ hết. Hiện tại tôi cảm nhận ngoại lực ở khắp phía đang đồng thời tác động lên ý thức của mình, đem đến sự khủng hoảng mờ nhạt mà chính tôi cũng chẳng tài nào xác định nguyên do.
Ngài đang ở đâu? Tôi lo lắng lên tiếng, mắt cố đảo quanh tìm kiếm và hiển nhiên chỉ thấy được một mảnh đen mờ mịt. Nguồn linh lực bị khóa chặt trong cơ thể ngay từ đầu nên mọi phép thuật đều không thể vận dụng.
Quốc vương? Ngài có nghe thấy giọng ta không?
Tôi hoang mang đứng yên tại chỗ. Cánh tay bất chợt bị túm lấy, khoảnh khắc tiếp theo được đưa ra khỏi căn phòng quỷ quái. Luồng sáng đột ngột ùa vào khiến tôi phải nheo mắt thích ứng. Nhật Vũ vẫn không buông tay, ánh mắt hắn trở nên khác lạ. Tôi chưa kịp mở miệng thắc mắc, mặt nạ đang đeo bỗng dưng bị hắn giật phăng ra khiến tôi sửng sốt, ngây người tại chỗ.
Ngài làm gì vậy?
Giọng tôi hơi nóng nảy, chân luống cuống lùi về sau. Nhật Vũ bất ngờ kéo mạnh để cả người tôi ngả về trước, được hắn quàng tay ôm lấy. Trong một giây yên tĩnh, tôi chợt phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi, trở về giọng nguyên bản ban đầu. Miệng bất giác thì thào.
Căn phòng kia...
Không gian khóa phép thuật. Hắn tiếp lời. Mọi phép thuật trong đó đều bị vô hiệu.
Hay nói cách khác, mặt nạ ngụy trang của tôi rơi xuống rồi, phơi bày bộ mặt của một kẻ dối trá.
Người tôi cứng đờ, đầu không dám ngẩng lên đối diện hắn. Cánh tay hắn bỗng siết chặt hơn, đồng thời cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng nói dịu đi. Ta vẫn luôn tìm ngươi khắp nơi, ai ngờ ngươi ở ngay bên cạnh. Thế nào? Chẳng phải ngươi nên cho ta một lời giải thích sao?
Tôi hít thật sâu rồi đẩy mạnh hắn ra, lúng búng che đậy sự bối rối.
Xin lỗi. Ta không biết phải đối diện với ngài thế nào. Ngài biết đấy, thân phận của ngài là điều ta chưa từng nghĩ tới. Chúng ta lại bị đặt trong mối quan hệ khó xử khác hẳn trước kia, khi mà cuộc hôn nhân bất đắc dĩ chỉ là giao ước giữa hai người lớn với nhau, càng khiến ta muốn trốn tránh ngài theo bản năng.
Sự tỉnh táo ép tôi phải phân tích tình thế của mình hiện tại, đồng thời tự hỏi: hắn biết đến đâu rồi? Liệu hắn có phát hiện tôi vốn dĩ không phải con gái thần y? Không phải người được đính ước với hắn? Hồi chúng tôi cùng theo học Trịnh Hùng, lão nghiêm khắc đặt ra quy tắc: ở đây chỉ tồn tại hai mối quan hệ, một là thầy trò, hai là bạn học, mọi địa vị xã hội khác đều không tính đến và không được phép nhắc tới. Vì vậy, rất có thể Nhật Vũ chẳng biết gì về tôi cũng như tôi không hiểu gì về hắn.
Hiển nhiên đấy là điều tôi hy vọng, bởi một khi chuyện Hoàng hậu giả mạo bị phát giác, đón chờ tôi và cha con Thu Thủy chính là tử hình.
Nghe tôi nói xong, Nhật Vũ vươn tay nắm lấy cằm tôi khẽ nâng lên, để mặt tôi đối diện với hắn. Tròng mắt nâu thẫm ương ngạnh nhìn thẳng như muốn xuyên qua lớp ngụy trang chiếu sâu vào từng ngóc ngách suy nghĩ.
Đấy không phải lý do thật sự. Hắn nghiến răng vạch trần. Ngón tay bóp mạnh làm tôi nhói đau.
Ngài có muốn một lời giải thích nghe có vẻ hợp lý không? Tôi dửng dưng đáp trả.
Hai người yên lặng giằng co bằng ánh mắt, cuối cùng hắn buông cằm tôi ra, lạnh nhạt bảo. Nếu ngươi định thay bằng lời nói dối khác thì tốt nhất đừng nói gì cả. Mọi chuyện ta sẽ tự tìm hiểu.
Thế rồi chúng tôi trở về như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhật Vũ đồng ý hủy bỏ kết giới để tôi có thể ra ngoài bất cứ khi nào, với điều kiện tôi phải đeo mặt nạ và được hộ tống bởi hai tên thị vệ. Nói trắng ra là hắn chưa chịu thu hồi lệnh giám sát. Đồng thời, tin đồn Hoàng hậu bệnh nặng khó qua khỏi nay đã biến thành bệnh tình đang dần khởi sắc, và tôi vẫn phải sắm cái vai hữu danh vô thực ấy, chẳng biết bao giờ mới được giải thoát.
Chúng tôi di chuyển tới vùng đất cách lâu đài khá xa. Dân cư sống quanh đó thưa thớt, chỉ lác đác mấy ngôi nhà lọt thỏm giữa những đồi núi trập trùng. Trong tiềm thức của tôi gợi lên chút quen thuộc mơ hồ, như thể đã từng bắt gặp khung cảnh này.
Phía trước là tòa tháp cổ kính được xây bằng đá, trông có vẻ ngột ngạt kín bưng, thi thoảng mới thấy được vài ô cửa sổ nhỏ xíu. Dưới chân tháp nơi cổng vào có hai hàng lính canh với trang phục khác hẳn lính ở lâu đài. Càng tới gần, tôi càng cảm nhận rõ vẻ u ám kỳ dị quanh quẩn trong không khí, ngay cả vệ binh cũng mang nét mặt ủ ê, nặng nề. Bọn họ cúi rạp người khi chúng tôi đi ngang qua. Tôi im lặng theo sau Nhật Vũ tiến vào bên trong tòa tháp, đứng chờ hắn trao đổi mấy câu với thống lĩnh, trông thấy tên thống lĩnh dẫn mấy vệ binh xung quanh lũ lượt kéo nhau ra ngoài. Thoáng chốc chỉ còn trơ trọi hai người giữa căn phòng lớn.
Đi theo ta.
Nhật Vũ vừa ra lệnh vừa chủ động tiến về phía trước. Chúng tôi lướt qua các gian phòng với nhiều lớp kết giới chằng chịt, mãi cho tới khi đến được phòng cuối cùng. Nó rất đặc biệt, được ngăn cách bằng lớp thủy tinh trong suốt không có cửa. Dưới tầng ánh sáng mờ mờ, tôi nhìn ra khoảng không trống rỗng kéo dài vô tận về sau, yên tĩnh tuyệt đối. Khung cảnh ấn tượng này đã đánh thức phần nào kí ức trong tôi, gợi mở vài chi tiết thoáng thấy qua giấc mộng. Tôi phát hiện, đây chính là Thủy Tinh Tháp nơi Huyền Điệp bị tống giam. Nó dùng để giam giữ tù nhân và thậm chí là hành hình.
Tòa tháp gồm ba tầng, mỗi tầng có một căn phòng thủy tinh chuyên dành cho những kẻ phạm trọng tội. Căn phòng ở tầng đầu tiên, hay chính là thứ đang hiện diện trước mắt tôi có tên gọi Không Gian Vô Tận, hình phạt trong nó là nhiễu loạn và giày vò ý thức con người. Tầng thứ hai có phòng Tra Tấn, gồm nhiều hình thức tra tấn thể xác khác nhau cho tới lúc nạn nhân chết đi, nghe nói vô cùng man rợ. Tầng trên cùng gần đỉnh tháp chỉ chứa một căn phòng duy nhất, nơi phạm nhân đau đớn tận xương tủy nếu bị thiêu bằng lửa Địa Ngục.
Tại sao ngài đưa ta đến đây? Tôi hồ nghi quay sang Nhật Vũ. Nhận thức về nơi mình đang đứng khiến lòng tôi dậy lên nỗi bất an. Thế nhưng hắn hoàn toàn tảng lờ câu hỏi, thay vào đó tập trung tinh thần hóa giải kết giới.
Vào đi. Hắn ra lệnh sau khi kết thúc việc niệm chú.
Không. Ta sẽ không di chuyển chừng nào ngài chưa đưa ra lời giải thích hợp lý. Tôi quả quyết.
Nhật Vũ chẳng thèm phí thời gian tranh luận thêm, trực tiếp dùng phép thuật điều khiển thân thể tôi bước về phía trước. Thoáng chốc tôi bị đẩy vào khoảng không gian tối om. Đứng bên ngoài còn thấy được chút ánh sáng le lói, còn trong đây tuyệt đối đen kịt. Chân tôi chậm rãi nhích từng bước nhỏ, tay giơ ra quờ quạng xung quanh như người mù dò dẫm tìm lối đi, tuyệt nhiên không chạm phải vật thể nào. Tôi chẳng dám chuyển động nhiều, ngay cả tiếng thở cũng trở nên khẽ khàng, cẩn trọng. Từ lúc biệt năng xuất hiện, trí óc tôi nhạy cảm hơn bao giờ hết. Hiện tại tôi cảm nhận ngoại lực ở khắp phía đang đồng thời tác động lên ý thức của mình, đem đến sự khủng hoảng mờ nhạt mà chính tôi cũng chẳng tài nào xác định nguyên do.
Ngài đang ở đâu? Tôi lo lắng lên tiếng, mắt cố đảo quanh tìm kiếm và hiển nhiên chỉ thấy được một mảnh đen mờ mịt. Nguồn linh lực bị khóa chặt trong cơ thể ngay từ đầu nên mọi phép thuật đều không thể vận dụng.
Quốc vương? Ngài có nghe thấy giọng ta không?
Tôi hoang mang đứng yên tại chỗ. Cánh tay bất chợt bị túm lấy, khoảnh khắc tiếp theo được đưa ra khỏi căn phòng quỷ quái. Luồng sáng đột ngột ùa vào khiến tôi phải nheo mắt thích ứng. Nhật Vũ vẫn không buông tay, ánh mắt hắn trở nên khác lạ. Tôi chưa kịp mở miệng thắc mắc, mặt nạ đang đeo bỗng dưng bị hắn giật phăng ra khiến tôi sửng sốt, ngây người tại chỗ.
Ngài làm gì vậy?
Giọng tôi hơi nóng nảy, chân luống cuống lùi về sau. Nhật Vũ bất ngờ kéo mạnh để cả người tôi ngả về trước, được hắn quàng tay ôm lấy. Trong một giây yên tĩnh, tôi chợt phát hiện giọng nói của mình đã thay đổi, trở về giọng nguyên bản ban đầu. Miệng bất giác thì thào.
Căn phòng kia...
Không gian khóa phép thuật. Hắn tiếp lời. Mọi phép thuật trong đó đều bị vô hiệu.
Hay nói cách khác, mặt nạ ngụy trang của tôi rơi xuống rồi, phơi bày bộ mặt của một kẻ dối trá.
Người tôi cứng đờ, đầu không dám ngẩng lên đối diện hắn. Cánh tay hắn bỗng siết chặt hơn, đồng thời cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng nói dịu đi. Ta vẫn luôn tìm ngươi khắp nơi, ai ngờ ngươi ở ngay bên cạnh. Thế nào? Chẳng phải ngươi nên cho ta một lời giải thích sao?
Tôi hít thật sâu rồi đẩy mạnh hắn ra, lúng búng che đậy sự bối rối.
Xin lỗi. Ta không biết phải đối diện với ngài thế nào. Ngài biết đấy, thân phận của ngài là điều ta chưa từng nghĩ tới. Chúng ta lại bị đặt trong mối quan hệ khó xử khác hẳn trước kia, khi mà cuộc hôn nhân bất đắc dĩ chỉ là giao ước giữa hai người lớn với nhau, càng khiến ta muốn trốn tránh ngài theo bản năng.
Sự tỉnh táo ép tôi phải phân tích tình thế của mình hiện tại, đồng thời tự hỏi: hắn biết đến đâu rồi? Liệu hắn có phát hiện tôi vốn dĩ không phải con gái thần y? Không phải người được đính ước với hắn? Hồi chúng tôi cùng theo học Trịnh Hùng, lão nghiêm khắc đặt ra quy tắc: ở đây chỉ tồn tại hai mối quan hệ, một là thầy trò, hai là bạn học, mọi địa vị xã hội khác đều không tính đến và không được phép nhắc tới. Vì vậy, rất có thể Nhật Vũ chẳng biết gì về tôi cũng như tôi không hiểu gì về hắn.
Hiển nhiên đấy là điều tôi hy vọng, bởi một khi chuyện Hoàng hậu giả mạo bị phát giác, đón chờ tôi và cha con Thu Thủy chính là tử hình.
Nghe tôi nói xong, Nhật Vũ vươn tay nắm lấy cằm tôi khẽ nâng lên, để mặt tôi đối diện với hắn. Tròng mắt nâu thẫm ương ngạnh nhìn thẳng như muốn xuyên qua lớp ngụy trang chiếu sâu vào từng ngóc ngách suy nghĩ.
Đấy không phải lý do thật sự. Hắn nghiến răng vạch trần. Ngón tay bóp mạnh làm tôi nhói đau.
Ngài có muốn một lời giải thích nghe có vẻ hợp lý không? Tôi dửng dưng đáp trả.
Hai người yên lặng giằng co bằng ánh mắt, cuối cùng hắn buông cằm tôi ra, lạnh nhạt bảo. Nếu ngươi định thay bằng lời nói dối khác thì tốt nhất đừng nói gì cả. Mọi chuyện ta sẽ tự tìm hiểu.
Thế rồi chúng tôi trở về như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhật Vũ đồng ý hủy bỏ kết giới để tôi có thể ra ngoài bất cứ khi nào, với điều kiện tôi phải đeo mặt nạ và được hộ tống bởi hai tên thị vệ. Nói trắng ra là hắn chưa chịu thu hồi lệnh giám sát. Đồng thời, tin đồn Hoàng hậu bệnh nặng khó qua khỏi nay đã biến thành bệnh tình đang dần khởi sắc, và tôi vẫn phải sắm cái vai hữu danh vô thực ấy, chẳng biết bao giờ mới được giải thoát.
/89
|