Để tiện cho quá trình điều trị, tôi cùng lão Trần bám rễ ở nhà thần y khoảng nửa tháng, trước đấy đã giao hẹn với cha con họ hãy coi tôi là người bình thường thay vì một Quận chúa để tránh việc đôi bên cùng không thoải mái. Thái độ của Thu Thủy đối với tôi có sự biến đổi đáng kể, trở nên cởi mở và nhiệt tình hơn. Nàng giải thích, cha nàng vốn là người cực kì cẩn trọng, thường không thích nàng quá thân thiết với người lạ. Sự đề phòng xuất phát từ thảm họa năm xưa giáng xuống gia tộc họ, đến giờ hai cha con là những người sống sót duy nhất. Lối sống xa lánh, khép kín là vỏ bọc an toàn giúp họ ẩn náu khỏi kẻ thù.
“Ta thậm chí không biết kẻ thù của gia đình mình là ai.” Thu Thủy vừa phân loại thuốc vừa than thở. Tôi ngồi cạnh giúp nàng xếp dược liệu vào hộp.
“Cha ngươi không nói cho ngươi biết sao?”
“Ông ấy không kể chi tiết, chỉ dặn ta đừng tin tưởng bất kì người nào. Nhưng hình như gia đình ngươi là ngoại lệ, cha ngươi từng có ơn với ông ấy, còn cho ông ấy mượn Quan Tài Băng, do vậy cha ta bảo không cần đề phòng ngươi như những người khác. Ngươi biết không, hồi trước cha con ta thường xuyên thay đổi chỗ ở nên ta cũng chẳng có nhiều bạn bè. Hiện giờ có thể kết bạn với ngươi, ta thực sự rất vui.” Giọng điệu hoan hỉ của nàng khiến tôi cảm thấy ấm áp. Giữa chúng tôi có không ít điểm tương đồng, bởi thế nên dễ cảm thông và mở lòng.
“À, cha ngươi cần Quan Tài Băng làm gì?” Tôi tò mò hỏi.
Đây chính là thứ giúp cơ thể tôi không bị phân hủy khi linh hồn được tách ra gửi đến thế giới khác. Nó được xem như bảo vật, cho dù bề ngoài chẳng khác nào khối băng thông thường, điểm đặc biệt nhất là công dụng “ướp xác”. Tuy không thể dùng phép Biến hóa tạo thành nhưng có thể thay đổi hình dạng cho phù hợp.
“Mẹ ta…” Thu Thủy cúi đầu nhìn đăm đăm vào bộ rễ khô quắt. “Cha ta muốn cứu bà ấy.”
Tôi ngạc nhiên. “Chẳng phải bà ấy đã…”
“Phải. Bà ấy đã mất. Nhưng cha ta vẫn cố chấp muốn bà ấy tỉnh lại, ước vọng nuôi dưỡng hơn trăm năm qua chưa bao giờ thay đổi.”
“Bằng cách nào? Trên đời thật sự có biện pháp khiến người chết sống dậy ư?
“Ta không rõ.” Động tác gói thuốc của Thu Thủy ngừng lại. Nàng nhíu mày. “Ta học y bao nhiêu năm cũng chưa từng biết đến phương thuốc kì diệu như vậy. Thế nhưng cha ta nói, có một thủ pháp đặc biệt giúp linh hồn dung nhập vào cơ thể, chỉ có điều nguyên liệu và vật trung gian rất hiếm tìm, tỷ lệ thành công cũng không cao nên hầu như chẳng ai nghĩ tới.”
Tôi gật gù đầy ngưỡng mộ. “Có thể kiên trì với hi vọng nhỏ nhoi suốt ngần ấy năm, cha ngươi hẳn phải yêu mẹ ngươi nhiều lắm. Bà ấy đã mất nhưng còn may mắn hơn những người phụ nữ đang sống mà như đã chết trong tim của chồng mình.”
Thu Thủy im lặng cười cười. Tôi phát hiện đằng sau nụ cười gượng gạo đó là nỗi chua xót ẩn giấu nỗi buồn mênh mang.
“Ngươi từng hoài nghi về sự tồn tại của mình bao giờ chưa?” Nàng hỏi tôi một câu lạ lùng, chưa đợi tôi trả lời liền tiếp tục. “Ta đã nghĩ, có khi mình không được sinh ra còn tốt hơn, sự sống của ta là do mẹ ta dùng tính mạng để đánh đổi. Bà ấy mắc một căn bệnh kì lạ - bệnh máu khó đông, lúc nào cũng phải cẩn thận để không bị thương nặng. Dẫu biết vậy, bà vẫn một mực muốn sinh ta ra, mặc cho cha ta ngăn cản, mặc sự đe dọa đến từ căn bệnh hiểm nghèo. Thời khắc ta chào đời là lúc dòng máu của bà mang theo hơi thở sinh mệnh trôi đi mãi cho tới lúc cạn kiệt. Ngươi xem, chiếc vòng này là món quà bà đích thân chuẩn bị, dặn cha giúp ta đeo lên vào năm mười tám tuổi.”
Ngón tay nàng vân vê viên ngọc ba màu giữa trán, đáy mắt lóe lên tia sáng hiếm hoi rồi ảm đạm. “Ta biết sự ra đời của mình là điều cha ta không mong đợi. Từ lúc mới sinh, ông đã đem ta cho người khác nuôi dưỡng, một cặp vợ chồng từng là bệnh nhân của ông. Họ đối xử với ta rất tốt, khiến ta ảo tưởng rằng đó là gia đình thực sự của mình, là cha mẹ đẻ của mình. Thế nhưng ngày họ gặp nạn qua đời, cha ta đón ta trở về, ta mới phát hiện ảo tưởng giống như bong bóng mỏng manh có vòng đời ngắn ngủi đến thế. Nếu như tai nạn không xảy ra, có lẽ ta mãi chẳng thể biết đây mới là người cha ruột thịt của mình.”
Tôi nắm tay nàng, siết nhẹ. Mùi thảo mộc quanh quẩn trong không khí khơi gợi dòng kí ức xa xôi.
“Chúng ta từng đi qua rất nhiều thành trì. Ông ấy dạy ta y thuật, vừa nghiêm khắc vừa động viên giống như mọi người cha luôn kỳ vọng vào con mình, điểm khác biệt là ông chưa bao giờ cùng ta đón sinh nhật. Mấy năm đầu ta vẫn ngây ngô đợi chờ trong vô vọng, chỉ mong có thể cùng cha ăn một bữa cơm, hoặc đơn giản là chia sẻ chiếc bánh sinh nhật minh chứng cho sự trưởng thành. Năm tiếp theo, ta uống thuốc Tàng hình bám theo ông ấy đến một nơi thanh tịnh, nghe ông trò chuyện với người phụ nữ nằm trong Quan Tài Băng, rồi biết được đó là mẹ mình. Về sau, trước mặt ông ấy ta không nhắc tới hai từ “sinh nhật” nữa, thậm chí chẳng muốn nghĩ đến, nhưng năm nào ta cũng âm thầm đi theo. Khi nghe cha nói “nhiều lúc ta thật không muốn trông thấy con bé”, ta có cảm tưởng sự tồn tại của mình như thế một gánh nặng ông phải đeo bởi ràng buộc trách nhiệm. Phải chăng ông ấy không yêu thương ta, hoặc thậm chí hận ta, hận kẻ đã cướp đi người quan trọng nhất với ông, vậy nên từ nhỏ đã đưa ta cho người khác? Sau này chăm sóc ta, chắc cũng chỉ để hoàn thành nghĩa vụ và không hổ thẹn với lương tâm của người làm cha mà thôi.”
Nàng che giấu sự tủi thân bằng giọng điệu dửng dưng ra vẻ thản nhiên chấp nhận. Tôi không biết nói gì, cũng không thấy cần thiết phải nói gì, chỉ cho nàng mượn đôi tay để truyền hơi ấm. Dù sao nàng cũng còn một người cha, còn hạnh phúc hơn những người như tôi.
Vài ngày sau lão Trần tỉnh lại, đúng lúc tôi đang bưng bát thuốc vừa sắc, xúc động tới mức đổ ụp bát thuốc vào chân mình. Lão Trần trông thấy cảnh này thì hoảng hồn suýt ngất đi lần nữa, may sao Thu Thủy kịp chạy đến. Sức khỏe của lão hồi phục rất tốt. Nguồn linh lực tràn về cơ thể khiến Tinh cầu tiên tri dần lấy lại ánh sáng vốn có. Tuy nhiên diện mạo không thể nhờ thuốc mà quay về dáng vẻ ban đầu, có điều lão cũng chẳng bận tâm.
Một hôm, tôi đang ngồi bên giường gọt hoa quả thì chợt nhớ tới giấc mơ kì quái, bèn kể với lão. Nét mặt lão liên tục biến đổi, từ kinh ngạc chuyển sang nghi hoặc, trầm ngâm, rồi cuối cùng là bất đắc dĩ. Đôi mày nhíu chặt hằn sâu mấy nếp nhăn giữa trán. Tay lão vung lên tạo kết giới bao phủ hai người, không muốn cha con thần y nghe được cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
“Vốn định chờ thời điểm thích hợp mới nói với con, ai ngờ tự con đã biết sớm như thế. Bản thân ta cũng không giải thích được tại sao những sự việc đó lại xuất hiện trong giấc mơ, khi mà nó là chuyện có thật từng xảy ra ở quá khứ, chắc hẳn thông qua một cách thức liên hệ đặc biệt vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng ta. Nhưng bây giờ ta sẽ kể cho con nghe những điều ta biết được. Trước tiên, cái tên mà con nhắc đến – Hải Phong, con biết hắn là ai không?”
Giọng lão trở nên nghiêm túc lạ thường. Tôi lắc đầu, lập tức ngồi thẳng lưng với dáng vẻ chăm chú.
“Hắn là Thượng quân, không, đúng hơn là người được chọn làm Thượng quân, vì hắn chưa nhận ấn tín nên chưa trở thành Thượng quân thực sự. Người nhận nuôi hắn là Mộc linh, có một cô con gái tên gọi Huyền Điệp. Hai cha con họ đều là nhà tiên tri.”
Theo tôi được biết, Mộc linh là một chức vụ “thường thường bậc trung” trong bộ máy cai trị. Đứng đầu đương nhiên là Quốc vương và Thượng quân, bên dưới có Tam quân, Tứ diệu, Ngũ linh. Trong đó, Tam quân là ba vị đại thần có quyền lực rất lớn cai quản ba vùng đất phong khác nhau và sở hữu quân đội riêng, gồm: Sơn quân, Hải quân, Địa quân. Tiếp đến là Tứ diệu gồm: Đông diệu, Tây diệu, Nam diệu, Bắc diệu. Cuối cùng là Ngũ linh với Kim linh, Mộc linh, Thủy linh, Hỏa linh, Thổ linh. Các chức vụ khác tạm thời chưa bàn đến.
Hải Phong từ một cậu bé mồ côi nghèo đói đã trở thành con nuôi của Mộc linh, được hắn gửi đến rừng thạch tùng học phép thuật, nơi có một bậc thầy về chế tạo vũ khí. Huyền Điệp cũng đi theo nhưng nàng chẳng mấy hứng thú với sự học chán ngắt nên pháp lực chỉ dừng ở mức trung bình, chỉ riêng về phương diện Tiên tri, nàng đặc biệt có thiên phú, năng lực cũng tiến triển rất nhanh. Hải Phong thì khác, hắn dốc lòng khổ luyện ngay từ đầu nên linh lực tăng mạnh đến độ thầy dạy cũng phải ngỡ ngàng. Về sau hắn được chọn làm Thượng quân kế nhiệm.
Mọi người ghen tị với may mắn của Mộc linh, cho rằng vợ chồng họ thật tốt số khi đứa trẻ được nhận nuôi lại là Thượng quân tương lai, con gái họ còn có cơ hội trở thành Quân hậu. Thế nhưng sự đời chẳng như mơ, chỉ qua một đêm tin đồn bay khắp bốn phía, cho rằng tân Thượng quân tu luyện Tịch thuật, là mối họa tiềm ẩn của cả vương quốc. Tịch thuật hay còn gọi là Ma thuật Bóng đêm, được liệt vào dạng tà thuật và đứng đầu danh sách các phép thuật bị cấm từ xưa tới nay. Kẻ tu luyện bán linh hồn cho quỷ dữ để sở hữu sức mạnh của Quỷ vương, sai khiến đội quân bất tử, uy lực tạo ra cực kì khủng khiếp.
Trong lúc lòng người run sợ, lời đồn khác nổi lên khẳng định Huyền Điệp mới là kẻ luyện Tịch thuật, Mộc linh vì muốn bảo vệ con gái nên lấy danh nghĩa tiên tri tung ra lời đồn sai lệch nhằm bôi nhọ thanh danh Thượng quân, đồng thời bưng bít sự thật. Thực thực giả giả chẳng thể kiểm chứng, nhà nhà hoang mang, người người suy đoán, ngay cả Quốc vương cũng chần chừ không chịu giao Huyền Long Ấn cho vị Thượng quân kế nhiệm.
Thế là mâu thuẫn nổ ra. Hải Phong cùng Huyền Điệp chạy trốn dưới lệnh truy sát của Quốc vương. Ẩn náu một thời gian, Huyền Điệp bị bắt và giam giữ trong Thủy Tinh Tháp chờ ba ngày sau xử tử, triệt để tuân theo quan điểm của Quốc vương cùng các vị đại thần: thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Mặc kệ ai là Quỷ vương, cả hai đều phải chết.
Ngày tử hình, máu nhuộm đỏ tòa tháp trong suốt, xác người ngổn ngang dưới khoảng trời âm u mây đen che kín.
Hải Phong cướp ngục.
Bấy giờ tất cả đều biết ai mới là Quỷ vương chân chính. Thế nhưng đã quá muộn, sức mạnh của Tịch thuật không kẻ nào có thể địch nổi. Cuối cùng…
Tôi dỏng tai chờ đợi, thấy lão Trần thong thả tự rót cho mình một tách trà thì sốt ruột hỏi. “Cuối cùng thì sao?”
Lão thổi thổi lá trà nổi trên mặt nước, chậm rãi nhấp một ngụm rồi mới từ tốn nói. “Cuối cùng Hải Phong và Huyền Điệp tự tử. Cuộc chiến kết thúc.”
Tôi há hốc miệng, có cảm giác đang xem bộ phim hành động hấp dẫn, tới hồi gay cấn thì mất điện.
“Sao lại tự tử? Rõ ràng chiến thắng đang gần kề ngay trước mắt.”
“Ta cũng không biết.” Lão Trần nhún vai.
Tuy rằng cái chết đột ngột nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người nhưng dù sao cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Họ tưởng kiếp nạn kết thúc tại đây, thực tế lại không đơn giản như vậy. Câu chuyện của hai người vốn dĩ là một bi kịch mở ra hàng loạt những bi kịch khác, tạo thành tấn bi kịch. Thân thể Hải Phong đã chết nhưng ma khí tích tụ trong người hắn thoát ra và âm thầm tồn tại bên ngoài. Đến khi đủ lớn mạnh, nó tìm đến vật chủ mới để xâm nhập, mê hoặc chủ nhân rồi dần dần biến thành kẻ thống trị. Người được chọn là Thân vương Nhật Tuấn. Hắn tu luyện thành công Tịch thuật, biến thành Quỷ vương thứ hai dìm biển người trong biển máu để đạt được sức mạnh và dục vọng. Nghe nói trận chiến năm đó rất kịch liệt. Cha tôi trên cương vị Thượng quân trực tiếp đối đầu với Thân vương, giằng co nhiều ngày liền, rốt cuộc phải hi sinh tính mạng để kéo hắn cùng tử trận. Khi ấy mẹ tôi đang thi triển phép Tiên tri cùng lão Trần, chẳng bao lâu sau qua đời vì phép thuật phản phệ.
Chuyện cũ lặp lại, Thân vương chết đi nhưng ma khí chưa bị hủy diệt, nó giống như đám mây đen lơ lửng trên bầu trời báo hiệu trận mưa máu sắp sửa đổ xuống vương quốc. Có người biết đến sự tồn tại của nó, có người không. Chuỗi tai họa hết thảy đều đang chờ người đủ năng lực hóa giải. Mà tôi, kẻ có phân nửa nguy cơ trở thành người Vô linh tin chắc rằng mình chẳng liên quan đến nhiệm vụ cao cả này. Tôi nghĩ tân Thượng quân là người có thể, mặc dù đến giờ ngài vẫn chưa xuất hiện.
“Ta thậm chí không biết kẻ thù của gia đình mình là ai.” Thu Thủy vừa phân loại thuốc vừa than thở. Tôi ngồi cạnh giúp nàng xếp dược liệu vào hộp.
“Cha ngươi không nói cho ngươi biết sao?”
“Ông ấy không kể chi tiết, chỉ dặn ta đừng tin tưởng bất kì người nào. Nhưng hình như gia đình ngươi là ngoại lệ, cha ngươi từng có ơn với ông ấy, còn cho ông ấy mượn Quan Tài Băng, do vậy cha ta bảo không cần đề phòng ngươi như những người khác. Ngươi biết không, hồi trước cha con ta thường xuyên thay đổi chỗ ở nên ta cũng chẳng có nhiều bạn bè. Hiện giờ có thể kết bạn với ngươi, ta thực sự rất vui.” Giọng điệu hoan hỉ của nàng khiến tôi cảm thấy ấm áp. Giữa chúng tôi có không ít điểm tương đồng, bởi thế nên dễ cảm thông và mở lòng.
“À, cha ngươi cần Quan Tài Băng làm gì?” Tôi tò mò hỏi.
Đây chính là thứ giúp cơ thể tôi không bị phân hủy khi linh hồn được tách ra gửi đến thế giới khác. Nó được xem như bảo vật, cho dù bề ngoài chẳng khác nào khối băng thông thường, điểm đặc biệt nhất là công dụng “ướp xác”. Tuy không thể dùng phép Biến hóa tạo thành nhưng có thể thay đổi hình dạng cho phù hợp.
“Mẹ ta…” Thu Thủy cúi đầu nhìn đăm đăm vào bộ rễ khô quắt. “Cha ta muốn cứu bà ấy.”
Tôi ngạc nhiên. “Chẳng phải bà ấy đã…”
“Phải. Bà ấy đã mất. Nhưng cha ta vẫn cố chấp muốn bà ấy tỉnh lại, ước vọng nuôi dưỡng hơn trăm năm qua chưa bao giờ thay đổi.”
“Bằng cách nào? Trên đời thật sự có biện pháp khiến người chết sống dậy ư?
“Ta không rõ.” Động tác gói thuốc của Thu Thủy ngừng lại. Nàng nhíu mày. “Ta học y bao nhiêu năm cũng chưa từng biết đến phương thuốc kì diệu như vậy. Thế nhưng cha ta nói, có một thủ pháp đặc biệt giúp linh hồn dung nhập vào cơ thể, chỉ có điều nguyên liệu và vật trung gian rất hiếm tìm, tỷ lệ thành công cũng không cao nên hầu như chẳng ai nghĩ tới.”
Tôi gật gù đầy ngưỡng mộ. “Có thể kiên trì với hi vọng nhỏ nhoi suốt ngần ấy năm, cha ngươi hẳn phải yêu mẹ ngươi nhiều lắm. Bà ấy đã mất nhưng còn may mắn hơn những người phụ nữ đang sống mà như đã chết trong tim của chồng mình.”
Thu Thủy im lặng cười cười. Tôi phát hiện đằng sau nụ cười gượng gạo đó là nỗi chua xót ẩn giấu nỗi buồn mênh mang.
“Ngươi từng hoài nghi về sự tồn tại của mình bao giờ chưa?” Nàng hỏi tôi một câu lạ lùng, chưa đợi tôi trả lời liền tiếp tục. “Ta đã nghĩ, có khi mình không được sinh ra còn tốt hơn, sự sống của ta là do mẹ ta dùng tính mạng để đánh đổi. Bà ấy mắc một căn bệnh kì lạ - bệnh máu khó đông, lúc nào cũng phải cẩn thận để không bị thương nặng. Dẫu biết vậy, bà vẫn một mực muốn sinh ta ra, mặc cho cha ta ngăn cản, mặc sự đe dọa đến từ căn bệnh hiểm nghèo. Thời khắc ta chào đời là lúc dòng máu của bà mang theo hơi thở sinh mệnh trôi đi mãi cho tới lúc cạn kiệt. Ngươi xem, chiếc vòng này là món quà bà đích thân chuẩn bị, dặn cha giúp ta đeo lên vào năm mười tám tuổi.”
Ngón tay nàng vân vê viên ngọc ba màu giữa trán, đáy mắt lóe lên tia sáng hiếm hoi rồi ảm đạm. “Ta biết sự ra đời của mình là điều cha ta không mong đợi. Từ lúc mới sinh, ông đã đem ta cho người khác nuôi dưỡng, một cặp vợ chồng từng là bệnh nhân của ông. Họ đối xử với ta rất tốt, khiến ta ảo tưởng rằng đó là gia đình thực sự của mình, là cha mẹ đẻ của mình. Thế nhưng ngày họ gặp nạn qua đời, cha ta đón ta trở về, ta mới phát hiện ảo tưởng giống như bong bóng mỏng manh có vòng đời ngắn ngủi đến thế. Nếu như tai nạn không xảy ra, có lẽ ta mãi chẳng thể biết đây mới là người cha ruột thịt của mình.”
Tôi nắm tay nàng, siết nhẹ. Mùi thảo mộc quanh quẩn trong không khí khơi gợi dòng kí ức xa xôi.
“Chúng ta từng đi qua rất nhiều thành trì. Ông ấy dạy ta y thuật, vừa nghiêm khắc vừa động viên giống như mọi người cha luôn kỳ vọng vào con mình, điểm khác biệt là ông chưa bao giờ cùng ta đón sinh nhật. Mấy năm đầu ta vẫn ngây ngô đợi chờ trong vô vọng, chỉ mong có thể cùng cha ăn một bữa cơm, hoặc đơn giản là chia sẻ chiếc bánh sinh nhật minh chứng cho sự trưởng thành. Năm tiếp theo, ta uống thuốc Tàng hình bám theo ông ấy đến một nơi thanh tịnh, nghe ông trò chuyện với người phụ nữ nằm trong Quan Tài Băng, rồi biết được đó là mẹ mình. Về sau, trước mặt ông ấy ta không nhắc tới hai từ “sinh nhật” nữa, thậm chí chẳng muốn nghĩ đến, nhưng năm nào ta cũng âm thầm đi theo. Khi nghe cha nói “nhiều lúc ta thật không muốn trông thấy con bé”, ta có cảm tưởng sự tồn tại của mình như thế một gánh nặng ông phải đeo bởi ràng buộc trách nhiệm. Phải chăng ông ấy không yêu thương ta, hoặc thậm chí hận ta, hận kẻ đã cướp đi người quan trọng nhất với ông, vậy nên từ nhỏ đã đưa ta cho người khác? Sau này chăm sóc ta, chắc cũng chỉ để hoàn thành nghĩa vụ và không hổ thẹn với lương tâm của người làm cha mà thôi.”
Nàng che giấu sự tủi thân bằng giọng điệu dửng dưng ra vẻ thản nhiên chấp nhận. Tôi không biết nói gì, cũng không thấy cần thiết phải nói gì, chỉ cho nàng mượn đôi tay để truyền hơi ấm. Dù sao nàng cũng còn một người cha, còn hạnh phúc hơn những người như tôi.
Vài ngày sau lão Trần tỉnh lại, đúng lúc tôi đang bưng bát thuốc vừa sắc, xúc động tới mức đổ ụp bát thuốc vào chân mình. Lão Trần trông thấy cảnh này thì hoảng hồn suýt ngất đi lần nữa, may sao Thu Thủy kịp chạy đến. Sức khỏe của lão hồi phục rất tốt. Nguồn linh lực tràn về cơ thể khiến Tinh cầu tiên tri dần lấy lại ánh sáng vốn có. Tuy nhiên diện mạo không thể nhờ thuốc mà quay về dáng vẻ ban đầu, có điều lão cũng chẳng bận tâm.
Một hôm, tôi đang ngồi bên giường gọt hoa quả thì chợt nhớ tới giấc mơ kì quái, bèn kể với lão. Nét mặt lão liên tục biến đổi, từ kinh ngạc chuyển sang nghi hoặc, trầm ngâm, rồi cuối cùng là bất đắc dĩ. Đôi mày nhíu chặt hằn sâu mấy nếp nhăn giữa trán. Tay lão vung lên tạo kết giới bao phủ hai người, không muốn cha con thần y nghe được cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.
“Vốn định chờ thời điểm thích hợp mới nói với con, ai ngờ tự con đã biết sớm như thế. Bản thân ta cũng không giải thích được tại sao những sự việc đó lại xuất hiện trong giấc mơ, khi mà nó là chuyện có thật từng xảy ra ở quá khứ, chắc hẳn thông qua một cách thức liên hệ đặc biệt vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng ta. Nhưng bây giờ ta sẽ kể cho con nghe những điều ta biết được. Trước tiên, cái tên mà con nhắc đến – Hải Phong, con biết hắn là ai không?”
Giọng lão trở nên nghiêm túc lạ thường. Tôi lắc đầu, lập tức ngồi thẳng lưng với dáng vẻ chăm chú.
“Hắn là Thượng quân, không, đúng hơn là người được chọn làm Thượng quân, vì hắn chưa nhận ấn tín nên chưa trở thành Thượng quân thực sự. Người nhận nuôi hắn là Mộc linh, có một cô con gái tên gọi Huyền Điệp. Hai cha con họ đều là nhà tiên tri.”
Theo tôi được biết, Mộc linh là một chức vụ “thường thường bậc trung” trong bộ máy cai trị. Đứng đầu đương nhiên là Quốc vương và Thượng quân, bên dưới có Tam quân, Tứ diệu, Ngũ linh. Trong đó, Tam quân là ba vị đại thần có quyền lực rất lớn cai quản ba vùng đất phong khác nhau và sở hữu quân đội riêng, gồm: Sơn quân, Hải quân, Địa quân. Tiếp đến là Tứ diệu gồm: Đông diệu, Tây diệu, Nam diệu, Bắc diệu. Cuối cùng là Ngũ linh với Kim linh, Mộc linh, Thủy linh, Hỏa linh, Thổ linh. Các chức vụ khác tạm thời chưa bàn đến.
Hải Phong từ một cậu bé mồ côi nghèo đói đã trở thành con nuôi của Mộc linh, được hắn gửi đến rừng thạch tùng học phép thuật, nơi có một bậc thầy về chế tạo vũ khí. Huyền Điệp cũng đi theo nhưng nàng chẳng mấy hứng thú với sự học chán ngắt nên pháp lực chỉ dừng ở mức trung bình, chỉ riêng về phương diện Tiên tri, nàng đặc biệt có thiên phú, năng lực cũng tiến triển rất nhanh. Hải Phong thì khác, hắn dốc lòng khổ luyện ngay từ đầu nên linh lực tăng mạnh đến độ thầy dạy cũng phải ngỡ ngàng. Về sau hắn được chọn làm Thượng quân kế nhiệm.
Mọi người ghen tị với may mắn của Mộc linh, cho rằng vợ chồng họ thật tốt số khi đứa trẻ được nhận nuôi lại là Thượng quân tương lai, con gái họ còn có cơ hội trở thành Quân hậu. Thế nhưng sự đời chẳng như mơ, chỉ qua một đêm tin đồn bay khắp bốn phía, cho rằng tân Thượng quân tu luyện Tịch thuật, là mối họa tiềm ẩn của cả vương quốc. Tịch thuật hay còn gọi là Ma thuật Bóng đêm, được liệt vào dạng tà thuật và đứng đầu danh sách các phép thuật bị cấm từ xưa tới nay. Kẻ tu luyện bán linh hồn cho quỷ dữ để sở hữu sức mạnh của Quỷ vương, sai khiến đội quân bất tử, uy lực tạo ra cực kì khủng khiếp.
Trong lúc lòng người run sợ, lời đồn khác nổi lên khẳng định Huyền Điệp mới là kẻ luyện Tịch thuật, Mộc linh vì muốn bảo vệ con gái nên lấy danh nghĩa tiên tri tung ra lời đồn sai lệch nhằm bôi nhọ thanh danh Thượng quân, đồng thời bưng bít sự thật. Thực thực giả giả chẳng thể kiểm chứng, nhà nhà hoang mang, người người suy đoán, ngay cả Quốc vương cũng chần chừ không chịu giao Huyền Long Ấn cho vị Thượng quân kế nhiệm.
Thế là mâu thuẫn nổ ra. Hải Phong cùng Huyền Điệp chạy trốn dưới lệnh truy sát của Quốc vương. Ẩn náu một thời gian, Huyền Điệp bị bắt và giam giữ trong Thủy Tinh Tháp chờ ba ngày sau xử tử, triệt để tuân theo quan điểm của Quốc vương cùng các vị đại thần: thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Mặc kệ ai là Quỷ vương, cả hai đều phải chết.
Ngày tử hình, máu nhuộm đỏ tòa tháp trong suốt, xác người ngổn ngang dưới khoảng trời âm u mây đen che kín.
Hải Phong cướp ngục.
Bấy giờ tất cả đều biết ai mới là Quỷ vương chân chính. Thế nhưng đã quá muộn, sức mạnh của Tịch thuật không kẻ nào có thể địch nổi. Cuối cùng…
Tôi dỏng tai chờ đợi, thấy lão Trần thong thả tự rót cho mình một tách trà thì sốt ruột hỏi. “Cuối cùng thì sao?”
Lão thổi thổi lá trà nổi trên mặt nước, chậm rãi nhấp một ngụm rồi mới từ tốn nói. “Cuối cùng Hải Phong và Huyền Điệp tự tử. Cuộc chiến kết thúc.”
Tôi há hốc miệng, có cảm giác đang xem bộ phim hành động hấp dẫn, tới hồi gay cấn thì mất điện.
“Sao lại tự tử? Rõ ràng chiến thắng đang gần kề ngay trước mắt.”
“Ta cũng không biết.” Lão Trần nhún vai.
Tuy rằng cái chết đột ngột nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người nhưng dù sao cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Họ tưởng kiếp nạn kết thúc tại đây, thực tế lại không đơn giản như vậy. Câu chuyện của hai người vốn dĩ là một bi kịch mở ra hàng loạt những bi kịch khác, tạo thành tấn bi kịch. Thân thể Hải Phong đã chết nhưng ma khí tích tụ trong người hắn thoát ra và âm thầm tồn tại bên ngoài. Đến khi đủ lớn mạnh, nó tìm đến vật chủ mới để xâm nhập, mê hoặc chủ nhân rồi dần dần biến thành kẻ thống trị. Người được chọn là Thân vương Nhật Tuấn. Hắn tu luyện thành công Tịch thuật, biến thành Quỷ vương thứ hai dìm biển người trong biển máu để đạt được sức mạnh và dục vọng. Nghe nói trận chiến năm đó rất kịch liệt. Cha tôi trên cương vị Thượng quân trực tiếp đối đầu với Thân vương, giằng co nhiều ngày liền, rốt cuộc phải hi sinh tính mạng để kéo hắn cùng tử trận. Khi ấy mẹ tôi đang thi triển phép Tiên tri cùng lão Trần, chẳng bao lâu sau qua đời vì phép thuật phản phệ.
Chuyện cũ lặp lại, Thân vương chết đi nhưng ma khí chưa bị hủy diệt, nó giống như đám mây đen lơ lửng trên bầu trời báo hiệu trận mưa máu sắp sửa đổ xuống vương quốc. Có người biết đến sự tồn tại của nó, có người không. Chuỗi tai họa hết thảy đều đang chờ người đủ năng lực hóa giải. Mà tôi, kẻ có phân nửa nguy cơ trở thành người Vô linh tin chắc rằng mình chẳng liên quan đến nhiệm vụ cao cả này. Tôi nghĩ tân Thượng quân là người có thể, mặc dù đến giờ ngài vẫn chưa xuất hiện.
/89
|