Edit: Trần “Vâng!” Cung kính cúi người hành lễ, Tứ Tôn xoay người, đến bên một giá gỗ bên tường, mang tới một hộp gỗ thật dài.
“Thanh kiếm này thôi á?” Ló đầu vào nhìn, Đường Đường bĩu môi ngó vật đang nằm trong hộp gỗ. Kiếm thì đúng là kiếm thật, nhưng so với tưởng tượng của nàng thì còn kém nhiều quá. Nàng vốn nghĩ, Đế Thiên của đại thúc là một thanh mặc kiếm, toàn thân đen tuyền, đôi khi trên thân kiếm còn có thể xuất hiện hoa văn rồng mơ hồ, thì nàng kiểu gì cũng phải chọn được một thanh kiếm trắng như tuyết, hoặc đen như mực chứ nhỉ. Tốt nhất là trên thân kiếm có khắc những hoa văn gì đó, rồng hay phượng đều được, như vậy mới xứng đôi với đại thúc chứ. Nhưng mà thanh kiếm mà Tứ sư phụ lấy ra này, màu xám không sáng bóng, trông chẳng khác gì thanh đao mà nàng lấy từ cái tên vương nhị mặt rỗ lúc ở Nhân giới. Mặt đen sì, Tứ Tôn Đoàn Thiết mất hứng. Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này, cái gì mà bảo là “thanh kiếm này thôi á!” Những thanh trường kiếm hắn làm ra, tuy không dám sáng ngang với hai thanh linh kiếm mà thánh tổ Nguyên Thủy Thiên Tôn lưu lại, nhưng chúng cũng là những thanh kiếm đã có linh tính, sẽ tự biết chọn chủ nhân, nhận biết chủ nhân. Dù nói là những đệ tử mở được linh khiếu tới chọn binh khí, kỳ thật là binh khí chọn họ. Nếu sau một vòng mà không có binh khí nào chọn ngươi làm chủ, vậy ngươi sau này cũng chỉ có thể làm tạp dịch ở Tiên giới, không thể đạt được thành tựu lớn lao. Nha đầu này nghĩ nàng chỉ mất ba ngày để mở được linh khiếu là rất giỏi hử? Hừ, nếu không qua được cửa chọn kiếm này, nàng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ tiến thêm một bước nào vào hóa cảnh, càng đừng nghĩ đến việc mở được thiên thư! “Đừng vội nói lời ngông cuồng, nếu con có thể lấy được thanh kiếm này rồi hẵng nói!” Khuôn mặt bình tĩnh, Đoàn Thiết lạnh lẽo nở nụ cười. Tiếng nói vừa dứt, trong điện hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Huyền Địa chân nhân cũng phải đứng thẳng cả người. Đường Đường hơi do dự, không phải chỉ là cầm một thanh kiếm rỉ sét thôi sao? Tại sao cả đám người này đều lộ ra vẻ mặt như nàng sắp phải đi vào chỗ chết vậy? Mắt hổ hơi đổi, Bạch Chí Thanh âm thầm liếc mắt nhìn đại đồ đệ Mặc Phong. Chọn binh khí, đây là việc quan trọng nhất của đệ tử Tiên Giới, cũng có thể nói là kì thi kiểm nghiệm sự tu hành của các đệ tử. Nếu có thể thuận lợi chọn một thanh binh khí, vậy có thể nói đệ tử này sau này ít nhất có thể tu được đến tiên cảnh tẩy tủy thoát cốt, nếu không chọn được, vậy con đường tu hành của người này có thể nói là không còn hi vọng. Người bị binh khí ghét bỏ, nói thẳng ra chính là một kẻ không có tu chất, có thể tu được đến linh khiếu sơ khai đã là đăng phong đạo cực*, ông trời mở mắt rồi. Nhưng từ đó về sau, cho dù người này bỏ ra tâm lực và thời gian nhiều hơn nữa để vào hóa cảnh, chỉ sợ cũng như người si nói mộng, khó hơn lên trời. Nhưng đó chưa phải tình huống xấu nhất, tệ nhất là…. “Sư muội!” Hơi trầm ngâm, Mặc Phong bước lên từng bước trầm giọng nói: “Trước khi rút kiếm nhớ phải vận khởi tâm pháp, để linh khí trải rộng tất cả kinh mạch toàn thân, đến khi cả người hoàn toàn thả lỏng mới rút kiếm.: “Vì sao?” Khó hiểu nhíu mày, Đường Đường bị một tiếng “sư muội” của Mặc Phong khiến cả người đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là làm sao thế nhỉ, Mặc Phong lại kêu nàng “sư muội”! Trời ạ, vậy chẳng lẽ sau này nàng nhìn thấy Mâu Chân phải gọi thế nào, sư tẩu? Không hề biết mấy chuyện nhàm chán Đường Đường đang nghĩ, Mặc Phong cúi đầu nghiêm túc giải thích: “Mỗi một thanh linh kiếm đều có ý nguyện và sự yêu thích của mình. Nếu nó muốn nhận muội làm chủ thì sẽ ngoan ngoãn để cho muội cầm, nhưng nếu nó không muốn thì sẽ phản kháng lại, thoát khỏi tay muội. Tình huống xấu nhất là – -“ Quay đầu liếc mắt nhìn thanh trường kiếm trong tay Tứ sư phụ, Mặc Phong nói từng chữ: “Kiếm khí quá thịnh, mà linh khí quá bạc nhược, thì sẽ bị linh, kiếm, phản, phệ.” “Linh, linh kiếm phản phệ**?” Trên trán rủ xuống ba vạch đen, Đường Đường cười trừ: “Phản phệ là sao, chẳng lẽ nó có thể ăn muội sao?” “Không khác là mấy!” Sắc mặt ngưng lại, Mặc Phong gật đầu nói: “Không phải là ăn thịt hay xương cốt huyết nhục, mà là chiếm đoạt linh nguyên của người. Người bị thôn tính linh nguyên thì kinh mạc sẽ đứt đoạn, hơi thở khô kiệt, cho dù không chết thì cũng chỉ là phế nhân.: “Vậy muội còn chọn kiếm làm gì nữa?” Nhảy vội ra sau, Đường Đường xua hai tay, đầu lắc như trống bỏi, “Muội chỉ muốn học tâm pháp, luyện khí công, có thể mở Thiên thư là được rồi, cũng không muốn giết người phóng hỏa, chọn kiếm làm gì chứ! Không chọn, không chọn đâu!” “Khí công? Khí công là cái gì?” Tiếng hồ lô rượu òng ọc vang lên, A Lãng nở nụ cười, tì cả người trên một giá đựng kiếm miễn cưỡng nói: “Ta nói con này, Đường Đường, tâm pháp đơn giản mà con đã học, cái gì khí công mà con nói đó, không thể mở được thiên thư. Nếu con không chọn được binh khí, không luyện thành tâm pháp cao hơn, mà không luyện được tâm pháp cao hơn thì không thể khai thông được vòng luân hồi toàn thân, thì không thể mở được toàn bộ thiên thư. Mỗi một điều đều có liên hệ với nhau, xâu chuỗi với nhau, không thể thiếu một mắt xích nào cả.” “Vì sao không chọn được binh khí thì không thể luyện thành tâm pháp cao hơn?” Đường Đường nheo mắt nhìn hồ lô rượu của Tam sư phụ, hung tợn nói: “Mấy điều này có liên quan gì chứ? Người lại lừa con!” Con “sói” chết tiệt này, lần trước hắn cũng là một trong những đầu sỏ tạo thành mộng cảnh của nàng, giống y lão lông trắng, không thể tha thứ, không thể tin được, càng không thể không đề phòng! “Đường Đường, là thật đó!” Lão Nhị Xuyên Khung mở miệng, đưa tay chỉ bên hông mọi người, trên khuôn mặt đôn hậu hiện lên một nụ cười từ ái: “Con xem, từ sư thúc tổ đến các vị sư phụ của con, có người nào là không có kiếm đâu? Lúc trước chúng ta cũng đều phải lấy thế này hết. Yên tâm, Tứ sư phụ của con chọn cho con thanh kiếm này, chắc chắn đã cân nhắc kĩ rồi, sẽ không để xuất hiện tình huống linh kiếm phản phệ đâu. “Ừm- -” Chần chờ nhìn Tứ sư phụ, Đường Đường cần một câu trả lời khẳng định. Dù sao, không phải ai cũng tốt bụng và khoan dung như Nhị sư phụ. “Hừ!” Lạnh lùng cười, Đoàn Thiết giơ giơ hộp gỗ trong tay lên với Đường Đường , trào phúng nói: “Không phải con nói ‘thanh kiếm này thôi á’ sao? Sao thế, ‘thanh kiếm này thôi’ cũng đã khiến con nhượng bộ lui binh, không dám thử sao?” “Ai bảo!” Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu khuất nhục, Đường Đường nổi giận. Chết có là gì, cùng lắm thì coi như đóng chặt mắt không mở được nữa thôi mà. Tôn Đường Đường ta đây chuyện xui xẻo trải qua cũng không ít, đi trượt tuyết cũng có thể dính sét đánh nên rơi vào thế giới này, vậy chắc chắn “đại nạn không chết tất có hậu phúc” đi chứ!” Xoạt, xắn ống tay áo, bẻ bẻ khớp tay, xoa xoa bàn tay, Đường Đường tận lực biểu diễn trước hộp gỗ, không phải cố ý kéo dài, cũng không phải sợ hãi lùi bước đâu, nàng không phải người như thế! Chẳng qua là tim nàng đập nhanh quá, chân cũng mềm nhũn, hồi hộp, đúng rồi, chỉ là hồi hộp thôi mà! Nhưng mà, vì sao nàng đột nhiên lại nhớ đến đại thúc, nàng còn chưa gặp đại thúc lần cuối mà… Phủi phui, đầu óc quạ đen, sao có thể nghĩ thế được, không có chí khí! “Đỡ lấy!” Một tiếng rống hung mãnh, nổ vang trên đỉnh đầu, Đường Đường giật mình theo bản năng vươn tay đỡ – - ___________________________ *Đăng phong đạo cực: Đạt đến đỉnh cao, lên đến đỉnh điểm. ** Phản phệ: Cắn trả
“Thanh kiếm này thôi á?” Ló đầu vào nhìn, Đường Đường bĩu môi ngó vật đang nằm trong hộp gỗ. Kiếm thì đúng là kiếm thật, nhưng so với tưởng tượng của nàng thì còn kém nhiều quá. Nàng vốn nghĩ, Đế Thiên của đại thúc là một thanh mặc kiếm, toàn thân đen tuyền, đôi khi trên thân kiếm còn có thể xuất hiện hoa văn rồng mơ hồ, thì nàng kiểu gì cũng phải chọn được một thanh kiếm trắng như tuyết, hoặc đen như mực chứ nhỉ. Tốt nhất là trên thân kiếm có khắc những hoa văn gì đó, rồng hay phượng đều được, như vậy mới xứng đôi với đại thúc chứ. Nhưng mà thanh kiếm mà Tứ sư phụ lấy ra này, màu xám không sáng bóng, trông chẳng khác gì thanh đao mà nàng lấy từ cái tên vương nhị mặt rỗ lúc ở Nhân giới. Mặt đen sì, Tứ Tôn Đoàn Thiết mất hứng. Tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng này, cái gì mà bảo là “thanh kiếm này thôi á!” Những thanh trường kiếm hắn làm ra, tuy không dám sáng ngang với hai thanh linh kiếm mà thánh tổ Nguyên Thủy Thiên Tôn lưu lại, nhưng chúng cũng là những thanh kiếm đã có linh tính, sẽ tự biết chọn chủ nhân, nhận biết chủ nhân. Dù nói là những đệ tử mở được linh khiếu tới chọn binh khí, kỳ thật là binh khí chọn họ. Nếu sau một vòng mà không có binh khí nào chọn ngươi làm chủ, vậy ngươi sau này cũng chỉ có thể làm tạp dịch ở Tiên giới, không thể đạt được thành tựu lớn lao. Nha đầu này nghĩ nàng chỉ mất ba ngày để mở được linh khiếu là rất giỏi hử? Hừ, nếu không qua được cửa chọn kiếm này, nàng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ tiến thêm một bước nào vào hóa cảnh, càng đừng nghĩ đến việc mở được thiên thư! “Đừng vội nói lời ngông cuồng, nếu con có thể lấy được thanh kiếm này rồi hẵng nói!” Khuôn mặt bình tĩnh, Đoàn Thiết lạnh lẽo nở nụ cười. Tiếng nói vừa dứt, trong điện hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Huyền Địa chân nhân cũng phải đứng thẳng cả người. Đường Đường hơi do dự, không phải chỉ là cầm một thanh kiếm rỉ sét thôi sao? Tại sao cả đám người này đều lộ ra vẻ mặt như nàng sắp phải đi vào chỗ chết vậy? Mắt hổ hơi đổi, Bạch Chí Thanh âm thầm liếc mắt nhìn đại đồ đệ Mặc Phong. Chọn binh khí, đây là việc quan trọng nhất của đệ tử Tiên Giới, cũng có thể nói là kì thi kiểm nghiệm sự tu hành của các đệ tử. Nếu có thể thuận lợi chọn một thanh binh khí, vậy có thể nói đệ tử này sau này ít nhất có thể tu được đến tiên cảnh tẩy tủy thoát cốt, nếu không chọn được, vậy con đường tu hành của người này có thể nói là không còn hi vọng. Người bị binh khí ghét bỏ, nói thẳng ra chính là một kẻ không có tu chất, có thể tu được đến linh khiếu sơ khai đã là đăng phong đạo cực*, ông trời mở mắt rồi. Nhưng từ đó về sau, cho dù người này bỏ ra tâm lực và thời gian nhiều hơn nữa để vào hóa cảnh, chỉ sợ cũng như người si nói mộng, khó hơn lên trời. Nhưng đó chưa phải tình huống xấu nhất, tệ nhất là…. “Sư muội!” Hơi trầm ngâm, Mặc Phong bước lên từng bước trầm giọng nói: “Trước khi rút kiếm nhớ phải vận khởi tâm pháp, để linh khí trải rộng tất cả kinh mạch toàn thân, đến khi cả người hoàn toàn thả lỏng mới rút kiếm.: “Vì sao?” Khó hiểu nhíu mày, Đường Đường bị một tiếng “sư muội” của Mặc Phong khiến cả người đổ mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là làm sao thế nhỉ, Mặc Phong lại kêu nàng “sư muội”! Trời ạ, vậy chẳng lẽ sau này nàng nhìn thấy Mâu Chân phải gọi thế nào, sư tẩu? Không hề biết mấy chuyện nhàm chán Đường Đường đang nghĩ, Mặc Phong cúi đầu nghiêm túc giải thích: “Mỗi một thanh linh kiếm đều có ý nguyện và sự yêu thích của mình. Nếu nó muốn nhận muội làm chủ thì sẽ ngoan ngoãn để cho muội cầm, nhưng nếu nó không muốn thì sẽ phản kháng lại, thoát khỏi tay muội. Tình huống xấu nhất là – -“ Quay đầu liếc mắt nhìn thanh trường kiếm trong tay Tứ sư phụ, Mặc Phong nói từng chữ: “Kiếm khí quá thịnh, mà linh khí quá bạc nhược, thì sẽ bị linh, kiếm, phản, phệ.” “Linh, linh kiếm phản phệ**?” Trên trán rủ xuống ba vạch đen, Đường Đường cười trừ: “Phản phệ là sao, chẳng lẽ nó có thể ăn muội sao?” “Không khác là mấy!” Sắc mặt ngưng lại, Mặc Phong gật đầu nói: “Không phải là ăn thịt hay xương cốt huyết nhục, mà là chiếm đoạt linh nguyên của người. Người bị thôn tính linh nguyên thì kinh mạc sẽ đứt đoạn, hơi thở khô kiệt, cho dù không chết thì cũng chỉ là phế nhân.: “Vậy muội còn chọn kiếm làm gì nữa?” Nhảy vội ra sau, Đường Đường xua hai tay, đầu lắc như trống bỏi, “Muội chỉ muốn học tâm pháp, luyện khí công, có thể mở Thiên thư là được rồi, cũng không muốn giết người phóng hỏa, chọn kiếm làm gì chứ! Không chọn, không chọn đâu!” “Khí công? Khí công là cái gì?” Tiếng hồ lô rượu òng ọc vang lên, A Lãng nở nụ cười, tì cả người trên một giá đựng kiếm miễn cưỡng nói: “Ta nói con này, Đường Đường, tâm pháp đơn giản mà con đã học, cái gì khí công mà con nói đó, không thể mở được thiên thư. Nếu con không chọn được binh khí, không luyện thành tâm pháp cao hơn, mà không luyện được tâm pháp cao hơn thì không thể khai thông được vòng luân hồi toàn thân, thì không thể mở được toàn bộ thiên thư. Mỗi một điều đều có liên hệ với nhau, xâu chuỗi với nhau, không thể thiếu một mắt xích nào cả.” “Vì sao không chọn được binh khí thì không thể luyện thành tâm pháp cao hơn?” Đường Đường nheo mắt nhìn hồ lô rượu của Tam sư phụ, hung tợn nói: “Mấy điều này có liên quan gì chứ? Người lại lừa con!” Con “sói” chết tiệt này, lần trước hắn cũng là một trong những đầu sỏ tạo thành mộng cảnh của nàng, giống y lão lông trắng, không thể tha thứ, không thể tin được, càng không thể không đề phòng! “Đường Đường, là thật đó!” Lão Nhị Xuyên Khung mở miệng, đưa tay chỉ bên hông mọi người, trên khuôn mặt đôn hậu hiện lên một nụ cười từ ái: “Con xem, từ sư thúc tổ đến các vị sư phụ của con, có người nào là không có kiếm đâu? Lúc trước chúng ta cũng đều phải lấy thế này hết. Yên tâm, Tứ sư phụ của con chọn cho con thanh kiếm này, chắc chắn đã cân nhắc kĩ rồi, sẽ không để xuất hiện tình huống linh kiếm phản phệ đâu. “Ừm- -” Chần chờ nhìn Tứ sư phụ, Đường Đường cần một câu trả lời khẳng định. Dù sao, không phải ai cũng tốt bụng và khoan dung như Nhị sư phụ. “Hừ!” Lạnh lùng cười, Đoàn Thiết giơ giơ hộp gỗ trong tay lên với Đường Đường , trào phúng nói: “Không phải con nói ‘thanh kiếm này thôi á’ sao? Sao thế, ‘thanh kiếm này thôi’ cũng đã khiến con nhượng bộ lui binh, không dám thử sao?” “Ai bảo!” Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu khuất nhục, Đường Đường nổi giận. Chết có là gì, cùng lắm thì coi như đóng chặt mắt không mở được nữa thôi mà. Tôn Đường Đường ta đây chuyện xui xẻo trải qua cũng không ít, đi trượt tuyết cũng có thể dính sét đánh nên rơi vào thế giới này, vậy chắc chắn “đại nạn không chết tất có hậu phúc” đi chứ!” Xoạt, xắn ống tay áo, bẻ bẻ khớp tay, xoa xoa bàn tay, Đường Đường tận lực biểu diễn trước hộp gỗ, không phải cố ý kéo dài, cũng không phải sợ hãi lùi bước đâu, nàng không phải người như thế! Chẳng qua là tim nàng đập nhanh quá, chân cũng mềm nhũn, hồi hộp, đúng rồi, chỉ là hồi hộp thôi mà! Nhưng mà, vì sao nàng đột nhiên lại nhớ đến đại thúc, nàng còn chưa gặp đại thúc lần cuối mà… Phủi phui, đầu óc quạ đen, sao có thể nghĩ thế được, không có chí khí! “Đỡ lấy!” Một tiếng rống hung mãnh, nổ vang trên đỉnh đầu, Đường Đường giật mình theo bản năng vươn tay đỡ – - ___________________________ *Đăng phong đạo cực: Đạt đến đỉnh cao, lên đến đỉnh điểm. ** Phản phệ: Cắn trả
/186
|