Edit: Trần “Chí Thanh?” Một vầng sáng màu vàng xuất hiện, Bạch Chí Thanh mỉm cười khép mắt lại. Linh phách của sư phụ?
Hắn quên mất, trước khi hắn xuống Âm Phủ hoặc phi thăng lên Thiên giới, hắn còn một nhiệm vụ quan trọng phải làm, đó là đi kế nhiệm nhiệm vụ bảo vệ thiên thư. Đường Đường, con nhất định phải mở được thiên thư, mang lại thái bình cho thiên hạ, đừng uổng công vi sư cương trực cả đời, đến khi sắp chết lại làm chuyện trái với lương tâm – – tha cho con! “Chí Thanh!” Lại là một tiếng gọi, không khí mờ mờ trăng trắng, một vầng sáng ấm áp bao phủ, Bạch Chí Thanh chậm rãi mở mắt, thấy khuôn mặt tươi cười đầy hiền từ của sư phụ. “Chí Thanh, vì sao con phải tự tuyệt tâm mạch của mình? Chẳng lẽ con đã quên lời hứa với vi sư khi nhậm chức trưởng môn hay sao, con đã hứa sẽ dẫn dắt các đệ tử Tiên giới bảo vệ bình an cho muôn dân trong thiên hạ, bảo vệ cho trời đất được thái bình?” “Sư phụ thứ tội!” Vội vàng xoay người quỳ rạp xuống đất, Bạch Chí Thanh giờ phút này như một đứa trẻ bị uất ức, hai mắt nhòa lệ nói: “Chí Thanh vô năng, không thể chống cự được để Ma xâm lấn Tiên giới, khiến cho vô số đệ tử Tiên giới chôn thây dưới tay chúng. Chí Thanh rất hổ thẹn, không còn mặt mũi nào mà giữ chức chưởng môn nữa, chỉ có thể tự tuyệt tâm mạch, để tạ lỗi với thiên hạ, với các đệ tử đã uổng mạng. “Con đó!” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Huyền Thiên chân nhân vuốt râu nở nụ cười sâu xa: “Tuổi tác cũng đã lớn rồi, mà sao tính tình vẫn cứ bướng bỉnh như thế? Con nghĩ rằng, tai nghe, mắt thấy đều là sự thật sao? Sự thật thường ẩn giấu dưới những điều hoang đường mà chúng ta không muốn tin tưởng. Thiên thư đã mở ra, ta cũng không thể tin rằng chúng ta đã bị che mắt hơn một ngàn năm. Quay về đi! Con phải nhớ sau này có bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, không thể nóng nảy bộp chộp….” Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, thân ảnh Huyền Thiên chân nhân dần dần biến mất, Bạch Chí Thanh sợ hãi la to: “Sư phụ, ngài muốn đi đâu?” Không có tiếng động, không có hơi thở, không một bóng dáng hay dấu vết nào để lại, chỉ có không gian hỗn độn bao phủ lấy Bạch Chí Thanh, không tìm được phương hướng, không thấy đường ra. “Sư huynh!” Bên tai bỗng dưng truyền đến một tiếng gọi hoảng hốt, Bạch Chí Thanh giật mình sau đó mở mắt ra, “Xuyên Khung – – sư đệ?” “Là đệ cứu ta sao?” Cố gắng ngồi dậy, Bạch Chí Thanh cười khổ hỏi. “Không phải đệ, là sư thúc vội vàng bảo vệ tâm mạch của huynh!” Cắn chặt răng, Xuyên Khung ảm đạm nói: “Sư huynh, thiên thư sắp mở ra rồi, sư phụ đã phi thăng, huynh không thể lại nghĩ quẩn mà bỏ bọn đệ lại!” “Sư phụ, phi thăng?” Chấn động cả người, Bạch Chí Thanh không thể tin nhìn chằm chằm Huyền Địa chân nhân trước mặt. “Hừ, con~~con thật là!” Khuôn mặt bình tĩnh, Huyền Địa chân nhân tức giận lấy ra một hộp đá từ ngực áo, đưa ra phía trước: “Con có nhận ra vật này không?” “Đệ tử nhận ra!” Cuống quýt quỳ xuống, Bạch Chí Thanh cung kính nâng hai tay đỡ lấy hộp đá. Đây là hộp đá chứa Thiên Thư của Tiên giới, sao lão có thể không nhận ra cơ chứ? “Thiên, thiên thư sắp mở ra, linh phách bảo vệ tự, tự nhiên sẽ phi thăng! Nhưng con đường đường là chưởng môn Tiên giới, mới chịu chút đả kích, đã, đã muốn tự sát…” “Đệ tử biết sai rồi!” Liên tục dập đầu, mắt Bạch Chí Thanh rưng rưng, khuôn mặt đầy nét hổ thẹn: “Đệ tử cẩn tuân lời sư phụ, sư thúc dạy bảo, từ nay về sau tuyệt không dám sinh tạp niệm này nữa.” “Biết, biết sai là tốt rồi!” Sắc mặt hòa hoãn, Huyền Địa chân nhân thở dài thật sâu nói: “Sư, sư huynh có lệnh! Mọi, mọi người trước khi mở ra thiên thư không, không, không được tái chiến với ma chúng. Chắc, chắc ~~ chắn phải đợi mở được thiên thư, sau, sau đó mới quyết định tiếp!” Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều giật mình, Bạch Chí Thanh nghi hoặc nói: “Sao sư phụ lại ra lệnh như vậy?” “Sao lão, lão phu biết được?” Trợn trắng mắt, Huyền Địa chân nhân quay người lại, nói với Đường Đường đứng ở gần cửa động: “Nha, nha đầu, tâm, tâm nguyện ~~ của con, cuối cùng cũng có thể thực, thực hiện!” “Con – – thật sự có thể mở được thiên thư rồi?” Nhìn lão lông trắng, Đường Đường vẫn có chút do dự. Vừa rồi lão lông trắng còn muốn giết nàng, giờ lão có thể để mình an toàn mà mở được thiên thư sao? “Hừ!” Thở dài đầy bất đắc dĩ, Bạch Chí Thanh cũng đứng dậy nhìn Đường Đường nói: “Bồ Đề kiếm cũng đã bị con lấy được, vậy thiên thư dĩ nhiên con cũng có thể mở. Con yên tâm, vi sư sẽ không làm khó con nữa.” “Thật sao?” Cẩn thận bước từng bước, trái tim Đường Đường đập bùm bùm. Thiên thư, trong thiên thư là khung cảnh giống như giấc mộng kia, là nguyên nhân mà đại thúc muốn tấn công Thiên giới, hủy diệt trời đất, là sự mê man khó hiểu nơi đáy mắt chàng, tất cả những điều này, có thể tìm được đáp án trong thiên thư! Nàng sẽ mở nó, đáp án nàng muốn tìm ngay trước mắt rồi! Tiến thêm về phía trước, Đường Đường vội vàng vươn tay – - “Đăng Nô!” Nắm lấy cổ tay Đường Đường, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nâng mắt nhìn Bạch Chí Thanh. Nở nụ cười lóa mắt, Đường Đường đón nhận ánh mắt đại thúc, dùng giọng nói mềm nhẹ mà thong thả nói: “Chàng còn nhớ rõ giấc mộng mà ta đã kể sao? Kỳ thật, đó là một phần mà ta đã nhìn thấy trong thiên thư. Ta thấy chàng bị một đám người áp giải đến chân một ngọn núi lớn, cả người chàng đều là vết thương, cô độc, đau đớn. Nhìn thấy cảnh đó trái tim ta rất đau, ta chạy ngay sau chàng, liều mạng hét to, nhưng chàng không nghe được gì cả. Đại thúc, nếu đây mới chỉ là bắt đầu, vậy sao lại bi thảm đến thế. Ta muốn xem hết nó, ta muốn biết chàng đã chịu bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu thống khổ! Ta muốn biết, ta cần phải biết!” Ánh mắt hơi trầm lại, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi buông lỏng tay ra. Đăng Nô, nàng muốn biết những chuyện mà hắn đã trải qua sao? Nhưng, ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ! “Ma, Ma Vương!” Tiếng từng bước một, Huyền Địa chân nhân có vẻ do dự một chút, sau đó ngập ngừng nói: “Ta, sư huynh của ta mời, mời ngài cùng xem!” Hờ hững xoay người, Hiên Viên Hận Thiên trầm giọng nói: “Bổn vương không có hứng thú!” “Có hứng thú, có hứng thú!” Vội vàng ôm chặt tay đại thúc, Đường Đường cười lấy lòng: “Đại thúc, chàng cùng xem với ta được không? Nhỡ chàng đi rồi, đại sư phụ lại muốn giết ta thì sao?” “Vô liêm sỉ, lão phu há là loại người lật lọng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” Thở phì phì đầy tức giận, Bạch Chí Thanh dùng pháp thuật đưa thạch hạp bay giữa không trung, cao giọng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi! Tôn Đường Đường, rút kiếm ra chém lên hộp đá!” “Rút kiếm?” Nhìn thanh kiếm cắm trên mặt đất vẫn còn đang rung động phát ra từng tiếng ngâm khẽ, Đường Đường co rúm người: “Nhất định phải dùng nó sao?” “Tôn Đường Đường!” Cơn tức lại bắt đầu bốc lên đầu, Bạch Chí Thanh chỉ thạch hạp đang bay trên cao quát lớn: “Nếu hôm nay không mở, vậy sau này con cũng đừng mơ mở được nữa!” “Vậy sao được!” Lòng quýnh lên, Đường Đường chạy lên rút mạnh thanh kiếm trên mặt đất
Hắn quên mất, trước khi hắn xuống Âm Phủ hoặc phi thăng lên Thiên giới, hắn còn một nhiệm vụ quan trọng phải làm, đó là đi kế nhiệm nhiệm vụ bảo vệ thiên thư. Đường Đường, con nhất định phải mở được thiên thư, mang lại thái bình cho thiên hạ, đừng uổng công vi sư cương trực cả đời, đến khi sắp chết lại làm chuyện trái với lương tâm – – tha cho con! “Chí Thanh!” Lại là một tiếng gọi, không khí mờ mờ trăng trắng, một vầng sáng ấm áp bao phủ, Bạch Chí Thanh chậm rãi mở mắt, thấy khuôn mặt tươi cười đầy hiền từ của sư phụ. “Chí Thanh, vì sao con phải tự tuyệt tâm mạch của mình? Chẳng lẽ con đã quên lời hứa với vi sư khi nhậm chức trưởng môn hay sao, con đã hứa sẽ dẫn dắt các đệ tử Tiên giới bảo vệ bình an cho muôn dân trong thiên hạ, bảo vệ cho trời đất được thái bình?” “Sư phụ thứ tội!” Vội vàng xoay người quỳ rạp xuống đất, Bạch Chí Thanh giờ phút này như một đứa trẻ bị uất ức, hai mắt nhòa lệ nói: “Chí Thanh vô năng, không thể chống cự được để Ma xâm lấn Tiên giới, khiến cho vô số đệ tử Tiên giới chôn thây dưới tay chúng. Chí Thanh rất hổ thẹn, không còn mặt mũi nào mà giữ chức chưởng môn nữa, chỉ có thể tự tuyệt tâm mạch, để tạ lỗi với thiên hạ, với các đệ tử đã uổng mạng. “Con đó!” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Huyền Thiên chân nhân vuốt râu nở nụ cười sâu xa: “Tuổi tác cũng đã lớn rồi, mà sao tính tình vẫn cứ bướng bỉnh như thế? Con nghĩ rằng, tai nghe, mắt thấy đều là sự thật sao? Sự thật thường ẩn giấu dưới những điều hoang đường mà chúng ta không muốn tin tưởng. Thiên thư đã mở ra, ta cũng không thể tin rằng chúng ta đã bị che mắt hơn một ngàn năm. Quay về đi! Con phải nhớ sau này có bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, không thể nóng nảy bộp chộp….” Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, thân ảnh Huyền Thiên chân nhân dần dần biến mất, Bạch Chí Thanh sợ hãi la to: “Sư phụ, ngài muốn đi đâu?” Không có tiếng động, không có hơi thở, không một bóng dáng hay dấu vết nào để lại, chỉ có không gian hỗn độn bao phủ lấy Bạch Chí Thanh, không tìm được phương hướng, không thấy đường ra. “Sư huynh!” Bên tai bỗng dưng truyền đến một tiếng gọi hoảng hốt, Bạch Chí Thanh giật mình sau đó mở mắt ra, “Xuyên Khung – – sư đệ?” “Là đệ cứu ta sao?” Cố gắng ngồi dậy, Bạch Chí Thanh cười khổ hỏi. “Không phải đệ, là sư thúc vội vàng bảo vệ tâm mạch của huynh!” Cắn chặt răng, Xuyên Khung ảm đạm nói: “Sư huynh, thiên thư sắp mở ra rồi, sư phụ đã phi thăng, huynh không thể lại nghĩ quẩn mà bỏ bọn đệ lại!” “Sư phụ, phi thăng?” Chấn động cả người, Bạch Chí Thanh không thể tin nhìn chằm chằm Huyền Địa chân nhân trước mặt. “Hừ, con~~con thật là!” Khuôn mặt bình tĩnh, Huyền Địa chân nhân tức giận lấy ra một hộp đá từ ngực áo, đưa ra phía trước: “Con có nhận ra vật này không?” “Đệ tử nhận ra!” Cuống quýt quỳ xuống, Bạch Chí Thanh cung kính nâng hai tay đỡ lấy hộp đá. Đây là hộp đá chứa Thiên Thư của Tiên giới, sao lão có thể không nhận ra cơ chứ? “Thiên, thiên thư sắp mở ra, linh phách bảo vệ tự, tự nhiên sẽ phi thăng! Nhưng con đường đường là chưởng môn Tiên giới, mới chịu chút đả kích, đã, đã muốn tự sát…” “Đệ tử biết sai rồi!” Liên tục dập đầu, mắt Bạch Chí Thanh rưng rưng, khuôn mặt đầy nét hổ thẹn: “Đệ tử cẩn tuân lời sư phụ, sư thúc dạy bảo, từ nay về sau tuyệt không dám sinh tạp niệm này nữa.” “Biết, biết sai là tốt rồi!” Sắc mặt hòa hoãn, Huyền Địa chân nhân thở dài thật sâu nói: “Sư, sư huynh có lệnh! Mọi, mọi người trước khi mở ra thiên thư không, không, không được tái chiến với ma chúng. Chắc, chắc ~~ chắn phải đợi mở được thiên thư, sau, sau đó mới quyết định tiếp!” Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều giật mình, Bạch Chí Thanh nghi hoặc nói: “Sao sư phụ lại ra lệnh như vậy?” “Sao lão, lão phu biết được?” Trợn trắng mắt, Huyền Địa chân nhân quay người lại, nói với Đường Đường đứng ở gần cửa động: “Nha, nha đầu, tâm, tâm nguyện ~~ của con, cuối cùng cũng có thể thực, thực hiện!” “Con – – thật sự có thể mở được thiên thư rồi?” Nhìn lão lông trắng, Đường Đường vẫn có chút do dự. Vừa rồi lão lông trắng còn muốn giết nàng, giờ lão có thể để mình an toàn mà mở được thiên thư sao? “Hừ!” Thở dài đầy bất đắc dĩ, Bạch Chí Thanh cũng đứng dậy nhìn Đường Đường nói: “Bồ Đề kiếm cũng đã bị con lấy được, vậy thiên thư dĩ nhiên con cũng có thể mở. Con yên tâm, vi sư sẽ không làm khó con nữa.” “Thật sao?” Cẩn thận bước từng bước, trái tim Đường Đường đập bùm bùm. Thiên thư, trong thiên thư là khung cảnh giống như giấc mộng kia, là nguyên nhân mà đại thúc muốn tấn công Thiên giới, hủy diệt trời đất, là sự mê man khó hiểu nơi đáy mắt chàng, tất cả những điều này, có thể tìm được đáp án trong thiên thư! Nàng sẽ mở nó, đáp án nàng muốn tìm ngay trước mắt rồi! Tiến thêm về phía trước, Đường Đường vội vàng vươn tay – - “Đăng Nô!” Nắm lấy cổ tay Đường Đường, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng nâng mắt nhìn Bạch Chí Thanh. Nở nụ cười lóa mắt, Đường Đường đón nhận ánh mắt đại thúc, dùng giọng nói mềm nhẹ mà thong thả nói: “Chàng còn nhớ rõ giấc mộng mà ta đã kể sao? Kỳ thật, đó là một phần mà ta đã nhìn thấy trong thiên thư. Ta thấy chàng bị một đám người áp giải đến chân một ngọn núi lớn, cả người chàng đều là vết thương, cô độc, đau đớn. Nhìn thấy cảnh đó trái tim ta rất đau, ta chạy ngay sau chàng, liều mạng hét to, nhưng chàng không nghe được gì cả. Đại thúc, nếu đây mới chỉ là bắt đầu, vậy sao lại bi thảm đến thế. Ta muốn xem hết nó, ta muốn biết chàng đã chịu bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu thống khổ! Ta muốn biết, ta cần phải biết!” Ánh mắt hơi trầm lại, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi buông lỏng tay ra. Đăng Nô, nàng muốn biết những chuyện mà hắn đã trải qua sao? Nhưng, ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ! “Ma, Ma Vương!” Tiếng từng bước một, Huyền Địa chân nhân có vẻ do dự một chút, sau đó ngập ngừng nói: “Ta, sư huynh của ta mời, mời ngài cùng xem!” Hờ hững xoay người, Hiên Viên Hận Thiên trầm giọng nói: “Bổn vương không có hứng thú!” “Có hứng thú, có hứng thú!” Vội vàng ôm chặt tay đại thúc, Đường Đường cười lấy lòng: “Đại thúc, chàng cùng xem với ta được không? Nhỡ chàng đi rồi, đại sư phụ lại muốn giết ta thì sao?” “Vô liêm sỉ, lão phu há là loại người lật lọng, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!” Thở phì phì đầy tức giận, Bạch Chí Thanh dùng pháp thuật đưa thạch hạp bay giữa không trung, cao giọng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi! Tôn Đường Đường, rút kiếm ra chém lên hộp đá!” “Rút kiếm?” Nhìn thanh kiếm cắm trên mặt đất vẫn còn đang rung động phát ra từng tiếng ngâm khẽ, Đường Đường co rúm người: “Nhất định phải dùng nó sao?” “Tôn Đường Đường!” Cơn tức lại bắt đầu bốc lên đầu, Bạch Chí Thanh chỉ thạch hạp đang bay trên cao quát lớn: “Nếu hôm nay không mở, vậy sau này con cũng đừng mơ mở được nữa!” “Vậy sao được!” Lòng quýnh lên, Đường Đường chạy lên rút mạnh thanh kiếm trên mặt đất
/186
|