Edit: Trần
Nàng rất có lỗi với Hiên Viên, nhưng nàng không yêu hắn, nàng chỉ yêu người nam nhân trước mắt này! Không phải vì hắn là Thiên Đế, mà vì hắn luôn có thể nhận ra sự biến hóa dù là rất nhỏ trong tâm tư nàng, luôn cho nàng sự ấm áp, quan tâm đúng lúc.
Giờ phút này cũng thế, dù hắn bị thua trận, bị thương, rõ ràng là tức giận đến thế cũng không trách nàng lấy một câu, thế nên sao nàng có thể không yêu hắn chứ? Kể cả bảo nàng chết vì hắn, nàng cũng sẽ không do dự chút nào!
“Đứng lên đi!” Hơi rút cánh tay lại, lại không thể rút ra được, Đế Thích nhịn không được thở dài một hơi.
Xá Chi là một mỹ nhân tuyệt sắc vô song, nhưng nàng lại không phải là một nữ nhân đủ thông minh. Mặt của nàng áp lên tay hắn, nước mắt dính dấp làm hắn có cảm giác bực bội, muốn bỏ nàng ra.
Vì một nữ nhân thế này cuối cùng lại khiến hắn nhận lấy một cơn ác mộng không thể thoát khỏi suốt ngàn năm qua. Sớm biết vậy hắn đã không dùng chiêu kia!
Một nữ nhân thôi mà, dù có xinh đẹp như hoa nhưng nhìn lâu cũng thấy phiền, hoa đẹp có rất nhiều, nhưng có hương thơm lạ mới thú vị. Cũng chỉ có cái tên Hiên Viên kia mới vì một nữ nhân mà đấu với hắn đời này qua đời khác!
Đứng manh dậy, lại quên Xá Chi hãy còn đang ôm cánh tay bị thương của mình, Đế Thích bị đau khẽ hừ một tiếng, phẫn nộ nhăn chặt đôi lông mày.
“Thiên Đế ~~” Vội vàng đứng dậy, mặt Xá Chi vì sợ hãi mà trắng bệch lại, nước mắt chảy như mưa, hét lớn: “Mau, mau gọi người đến chữa thương cho Thiên Đế!”
“Nữ nhân ngu ngốc!” Đầu chảy đầu mồ hôi lạnh, thầm mắng một câu, nhưng trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười, Đế Thích nhẹ giọng nói: “Đừng gấp, trẫm không sao!”
Cho dù vô vị thế nào thì vẫn là nữ nhân của hắn. Hậu cung của hắn rất lớn, đủ để dung nạp tất cả nữ nhân xinh đẹp đáng yêu trong thiên hạ, nhiều thêm một kẻ cũng không sao, huống hồ giữ nàng lại vẫn còn vài phần tác dụng, có thể làm cho hắn cảm nhận được lạc thú không lúc nào là không nhục nhã Hiên Viên, cảm giác rất tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, tâm tình dường như bình phục lại chút.
Đế Thích xoay người, khoan thai ngồi xuống ngự tọa, “Thay quần áo cho trẫm!”
“Vâng!” Đám cung nga quỳ trên mặt đất vội vàng đứng dậy, không khí căng thẳng trong đại điện tán đi hết, Thiên Đế vừa cười, lại nói chuyện rồi.
Thiên Hậu quả nhiên là nữ nhân mà Thiên Đế sủng ái nhất! Có ngài ấy ở đây, cho dù là bão tố cũng có thể tan đi, được Thiên Đế sủng ái đến thế thật khiến người ta hâm mộ!
“Cộp cộp ~~~” Có tiếng vật gì đó rơi trên mặt đất, Xá Chi đang cửu đai áo cho Thiên Đế hơi giật mình, nhìn viên đá Ma giới nằm trên nền ngọc thạch tinh mỹ, tiếng đá rơi trên ngự án vừa bị đổ, nằm lẳng lặng ở đó mà tỏa sáng rực rỡ.
“Mau ~~ mau mang ra ngoài!” Trái tim bỗng thấy sợ hãi, không hiểu sao lại sinh ra một dự cảm xấu, Xá Chi lén nhìn thiên Đế, sợ vì viên đá kia sợ hắn sẽ lại nổi giận, sợ – – sợ gì nữa nhỉ? sợ hắn không phải phẫn nộ mà lại có phản ứng khác?
“Chậm đã!” Trầm giọng quát, Đế Thích bước vội xuống dưới điện.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cúi người, cẩn thận nhặt viên đá kia lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo cảm giác như dòng suối mát ngày hè lại hiện lên trong đầu, lúc thì lạnh lùng, lúc thì tức giận, có khi lại là nụ cười chói mắt, hoặc dáng vẻ quật cường, tiểu tiên chủ nhân của viên Ma giới thạch này, chỉ tiếc – – nàng rơi vào tay Hiên Viên, sợ là dữ nhiều lành ít.
Ngón tay hơi giật nhẹ, hắn nhớ đến cảm giác những đầu ngón tay xuyên qua mái tóc dài của nàng. Cúi đầu nhìn, trên vạt y bào màu trắng còn dấu vết nửa bàn chân, tiểu tiên….
Trái tim hơi đau đớn, Đế Thích lạnh lùng nheo mắt, trong lúc quay lưng về phía mọi người ánh mắt cũng trở lên lạnh lẽo, giữa đôi mắt phượng bắn ra hai tia nhìn hung ác như rắn độc: “Hiên Viên, sự sỉ nhục mà trẫm phải chịu hôm nay, tính mạng của tiểu tiên kia, ngày khác trẫm sẽ đòi lại gấp ba lần!”
***************************
Hồ sen xanh mát phía xa, những chiếc lá sen xanh mướt mọc dài đến tận bên bờ, những chú hạc trắng chân dài nhàn nhã đứng trong hồ rỉa lông, đôi lúc lại ngó nhìn lên bờ rồi lại cúi xuống.
Một đám nai con chen chúc nhau bên hồ nước, vừa vươn chiếc lưỡi hồng nhạt liếm nước, vừa kinh ngạc đánh giá quái vật nằm trên hàng rào chắn.
Cái gì thế nhỉ? Bù nhìn mà công tượng mới làm à?
Lắc lắc lỗ tai, dẫm dẫm chân, đám nai con hơi dụi dụi cổ vào nhau, “Con người thật ngu ngốc, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ dùng cách này, còn lâu chúng ta mới sợ nàng!”
Uống no nước, một chú nai con nhảy tới bên cạnh lan can, can đảm ngửi ngửi, bất chợt – -
“Ưm ~~”
Một tiếng thở dài vang lên, chú nai con giật mình vội xoay người nhảy vào trong bụi cây sau người. Hóa ra là người thật, nàng ta thở dài đó!
“Aizz~~” Lại một tiếng thở dài nhàm chán, Đường Đường như mắc cả người lên hàng rào chắn, sau đó buông thõng tay chân, cả người cứ nằm xụi lơ trên đó.
Gió thổi nhẹ qua, ống tay áo và vạt váy bay lên phất phơ, khiến tay chân nàng lay động nhẹ nhàng trong gió, như một con rối không có sinh mệnh.
“Đường Đường!” Tiếng thét sợ hãi từ phía xa truyền tới, sau đó là tiếng bước chân vội vã từ xa chạy tới, có vẻ như số người tới không ít, thanh thế như vội vàng đi cứu hỏa ấy.
Đường Đường giật mình, vội vàng muốn nhảy xuống từ hàng rào chắn, ai ngờ càng vội càng loạn, ống tay áo vướng vào hàng lan can, như giữ chặt lấy nàng không chịu buông ra.
“Đường Đường!” Lo lắng gọi to, Tử Tô bất chấp kiêng kị ôm chặt lấy thân Đường Đường, muốn kéo nàng xuống.
“Đừng, đừng kéo nữa!” Đau đớn la to, Đường Đường thật cẩn thận hơi quay người lại, cố gắng dùng tay đẩy cơ thể lên trên một chút, sau đó buông tay nhảy, vẻ mặt đen sì ngã xuống mặt đất.
“Cô – -” Ánh mắt dịu xuống, Tử Tô nhìn Đường Đường đau đến nhe răng nhếch miệng, bật cười: “Sao cô lại nằm lên đó?”
“Ha ha,” Nở nụ cười xấu hổ, Đường Đường tránh né ánh mắt buồn cười mà không dám của mọi người, lặng lẽ vuốt vuốt hai bên nách bị đau, nhẹ giọng nói: “Thấy hơi nhàm chán, nên trèo lên đó giả làm tiểu Thiến(1) chơi chút!”
“Tiểu Thiến?” Hàng mi dài nhăn lên, Tử Tô khó hiểu phất tay, ra hiệu cho đám thị vệ đang đứng xung quanh rời đi, kéo Đường Đường ngồi xuống một tảng đá lớn.
“Tiểu Thiến là nữ quỷ ấy!” Nổi lên ý xấu, Đường Đường rút thanh kiếm, nhẩm tâm pháp rồi nhảy vọt lên không trung, tà váy dài đến hơn một thước thuần một màu trắng phiêu đãng trên không trung: “Mộng đời như con đường trải dài, khiến cho gió sương còn vương đầy trên má. Mộng đẹp chốn hồng trần có bao nhiêu ngả. Chỉ thấy ảo giác si mê hồn nàng. Đường cùng người cứ mênh mang, mênh mang….”
Nàng rất có lỗi với Hiên Viên, nhưng nàng không yêu hắn, nàng chỉ yêu người nam nhân trước mắt này! Không phải vì hắn là Thiên Đế, mà vì hắn luôn có thể nhận ra sự biến hóa dù là rất nhỏ trong tâm tư nàng, luôn cho nàng sự ấm áp, quan tâm đúng lúc.
Giờ phút này cũng thế, dù hắn bị thua trận, bị thương, rõ ràng là tức giận đến thế cũng không trách nàng lấy một câu, thế nên sao nàng có thể không yêu hắn chứ? Kể cả bảo nàng chết vì hắn, nàng cũng sẽ không do dự chút nào!
“Đứng lên đi!” Hơi rút cánh tay lại, lại không thể rút ra được, Đế Thích nhịn không được thở dài một hơi.
Xá Chi là một mỹ nhân tuyệt sắc vô song, nhưng nàng lại không phải là một nữ nhân đủ thông minh. Mặt của nàng áp lên tay hắn, nước mắt dính dấp làm hắn có cảm giác bực bội, muốn bỏ nàng ra.
Vì một nữ nhân thế này cuối cùng lại khiến hắn nhận lấy một cơn ác mộng không thể thoát khỏi suốt ngàn năm qua. Sớm biết vậy hắn đã không dùng chiêu kia!
Một nữ nhân thôi mà, dù có xinh đẹp như hoa nhưng nhìn lâu cũng thấy phiền, hoa đẹp có rất nhiều, nhưng có hương thơm lạ mới thú vị. Cũng chỉ có cái tên Hiên Viên kia mới vì một nữ nhân mà đấu với hắn đời này qua đời khác!
Đứng manh dậy, lại quên Xá Chi hãy còn đang ôm cánh tay bị thương của mình, Đế Thích bị đau khẽ hừ một tiếng, phẫn nộ nhăn chặt đôi lông mày.
“Thiên Đế ~~” Vội vàng đứng dậy, mặt Xá Chi vì sợ hãi mà trắng bệch lại, nước mắt chảy như mưa, hét lớn: “Mau, mau gọi người đến chữa thương cho Thiên Đế!”
“Nữ nhân ngu ngốc!” Đầu chảy đầu mồ hôi lạnh, thầm mắng một câu, nhưng trên mặt lại cố nặn ra một nụ cười, Đế Thích nhẹ giọng nói: “Đừng gấp, trẫm không sao!”
Cho dù vô vị thế nào thì vẫn là nữ nhân của hắn. Hậu cung của hắn rất lớn, đủ để dung nạp tất cả nữ nhân xinh đẹp đáng yêu trong thiên hạ, nhiều thêm một kẻ cũng không sao, huống hồ giữ nàng lại vẫn còn vài phần tác dụng, có thể làm cho hắn cảm nhận được lạc thú không lúc nào là không nhục nhã Hiên Viên, cảm giác rất tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, tâm tình dường như bình phục lại chút.
Đế Thích xoay người, khoan thai ngồi xuống ngự tọa, “Thay quần áo cho trẫm!”
“Vâng!” Đám cung nga quỳ trên mặt đất vội vàng đứng dậy, không khí căng thẳng trong đại điện tán đi hết, Thiên Đế vừa cười, lại nói chuyện rồi.
Thiên Hậu quả nhiên là nữ nhân mà Thiên Đế sủng ái nhất! Có ngài ấy ở đây, cho dù là bão tố cũng có thể tan đi, được Thiên Đế sủng ái đến thế thật khiến người ta hâm mộ!
“Cộp cộp ~~~” Có tiếng vật gì đó rơi trên mặt đất, Xá Chi đang cửu đai áo cho Thiên Đế hơi giật mình, nhìn viên đá Ma giới nằm trên nền ngọc thạch tinh mỹ, tiếng đá rơi trên ngự án vừa bị đổ, nằm lẳng lặng ở đó mà tỏa sáng rực rỡ.
“Mau ~~ mau mang ra ngoài!” Trái tim bỗng thấy sợ hãi, không hiểu sao lại sinh ra một dự cảm xấu, Xá Chi lén nhìn thiên Đế, sợ vì viên đá kia sợ hắn sẽ lại nổi giận, sợ – – sợ gì nữa nhỉ? sợ hắn không phải phẫn nộ mà lại có phản ứng khác?
“Chậm đã!” Trầm giọng quát, Đế Thích bước vội xuống dưới điện.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cúi người, cẩn thận nhặt viên đá kia lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo cảm giác như dòng suối mát ngày hè lại hiện lên trong đầu, lúc thì lạnh lùng, lúc thì tức giận, có khi lại là nụ cười chói mắt, hoặc dáng vẻ quật cường, tiểu tiên chủ nhân của viên Ma giới thạch này, chỉ tiếc – – nàng rơi vào tay Hiên Viên, sợ là dữ nhiều lành ít.
Ngón tay hơi giật nhẹ, hắn nhớ đến cảm giác những đầu ngón tay xuyên qua mái tóc dài của nàng. Cúi đầu nhìn, trên vạt y bào màu trắng còn dấu vết nửa bàn chân, tiểu tiên….
Trái tim hơi đau đớn, Đế Thích lạnh lùng nheo mắt, trong lúc quay lưng về phía mọi người ánh mắt cũng trở lên lạnh lẽo, giữa đôi mắt phượng bắn ra hai tia nhìn hung ác như rắn độc: “Hiên Viên, sự sỉ nhục mà trẫm phải chịu hôm nay, tính mạng của tiểu tiên kia, ngày khác trẫm sẽ đòi lại gấp ba lần!”
***************************
Hồ sen xanh mát phía xa, những chiếc lá sen xanh mướt mọc dài đến tận bên bờ, những chú hạc trắng chân dài nhàn nhã đứng trong hồ rỉa lông, đôi lúc lại ngó nhìn lên bờ rồi lại cúi xuống.
Một đám nai con chen chúc nhau bên hồ nước, vừa vươn chiếc lưỡi hồng nhạt liếm nước, vừa kinh ngạc đánh giá quái vật nằm trên hàng rào chắn.
Cái gì thế nhỉ? Bù nhìn mà công tượng mới làm à?
Lắc lắc lỗ tai, dẫm dẫm chân, đám nai con hơi dụi dụi cổ vào nhau, “Con người thật ngu ngốc, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ dùng cách này, còn lâu chúng ta mới sợ nàng!”
Uống no nước, một chú nai con nhảy tới bên cạnh lan can, can đảm ngửi ngửi, bất chợt – -
“Ưm ~~”
Một tiếng thở dài vang lên, chú nai con giật mình vội xoay người nhảy vào trong bụi cây sau người. Hóa ra là người thật, nàng ta thở dài đó!
“Aizz~~” Lại một tiếng thở dài nhàm chán, Đường Đường như mắc cả người lên hàng rào chắn, sau đó buông thõng tay chân, cả người cứ nằm xụi lơ trên đó.
Gió thổi nhẹ qua, ống tay áo và vạt váy bay lên phất phơ, khiến tay chân nàng lay động nhẹ nhàng trong gió, như một con rối không có sinh mệnh.
“Đường Đường!” Tiếng thét sợ hãi từ phía xa truyền tới, sau đó là tiếng bước chân vội vã từ xa chạy tới, có vẻ như số người tới không ít, thanh thế như vội vàng đi cứu hỏa ấy.
Đường Đường giật mình, vội vàng muốn nhảy xuống từ hàng rào chắn, ai ngờ càng vội càng loạn, ống tay áo vướng vào hàng lan can, như giữ chặt lấy nàng không chịu buông ra.
“Đường Đường!” Lo lắng gọi to, Tử Tô bất chấp kiêng kị ôm chặt lấy thân Đường Đường, muốn kéo nàng xuống.
“Đừng, đừng kéo nữa!” Đau đớn la to, Đường Đường thật cẩn thận hơi quay người lại, cố gắng dùng tay đẩy cơ thể lên trên một chút, sau đó buông tay nhảy, vẻ mặt đen sì ngã xuống mặt đất.
“Cô – -” Ánh mắt dịu xuống, Tử Tô nhìn Đường Đường đau đến nhe răng nhếch miệng, bật cười: “Sao cô lại nằm lên đó?”
“Ha ha,” Nở nụ cười xấu hổ, Đường Đường tránh né ánh mắt buồn cười mà không dám của mọi người, lặng lẽ vuốt vuốt hai bên nách bị đau, nhẹ giọng nói: “Thấy hơi nhàm chán, nên trèo lên đó giả làm tiểu Thiến(1) chơi chút!”
“Tiểu Thiến?” Hàng mi dài nhăn lên, Tử Tô khó hiểu phất tay, ra hiệu cho đám thị vệ đang đứng xung quanh rời đi, kéo Đường Đường ngồi xuống một tảng đá lớn.
“Tiểu Thiến là nữ quỷ ấy!” Nổi lên ý xấu, Đường Đường rút thanh kiếm, nhẩm tâm pháp rồi nhảy vọt lên không trung, tà váy dài đến hơn một thước thuần một màu trắng phiêu đãng trên không trung: “Mộng đời như con đường trải dài, khiến cho gió sương còn vương đầy trên má. Mộng đẹp chốn hồng trần có bao nhiêu ngả. Chỉ thấy ảo giác si mê hồn nàng. Đường cùng người cứ mênh mang, mênh mang….”
/186
|