Edit: Trần
“Ha ha!” Ngửa đầu cười, Tùy Hỉ xấu xa nói: “Là ngươi nói muốn xem một chút, xem Nhân Gian giới ở nơi này của chúng ta có khác gì so với nơi của ngươi, cho nên ta muốn để cho chính ngươi tự mình chậm rãi phát hiện!”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Bị nghẹn đến đỏ bừng, Đường Đường căm giận dậm chân nói: “Quên đi, đi thôi!”
“Này!” Duỗi cánh tay kéo lại Đường Đường, Tùy Hỉ sờ sờ từ bên hông ra một khối bạc vụn, “Nếu đã đến đây thì đi chơi đi, cho ngươi!”
“Bạc?” Hai mắt chợt lóe ra tinh quang, Đường Đường giả vờ nhăn nhó một chút: “Cầm tiền của ngươi, không hay cho lắm!”
“Không cần thì thôi!” Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, Tùy Hỉ làm bộ nhét bạc vào túi bên hông, đã thấy Đường Đường vội bám vào cánh tay của mình—-
“Từ từ, từ từ!” Cười có chút vô lại, Đường Đường vội đoạt lấy bạc, cười nói: “Tục ngữ nói, rận nhiều không chê ngứa, nợ nhiều không chê lo*! Dù sao ta cũng đã nợ ngươi một đống, thêm một chút nữa cũng không sao! Hì hì, đa tạ Tùy Hỉ đại nhân!” (có thể hiểu là bị nhiều quá rồi, thêm 1 chút cũng k sao, quá nhiều rận sẽ không thấy ngứa, quá nhiều nợ sẽ không cảm thấy lo lắng nữa>”<)
Tiếng cười to đầy thoải mái lại vang lên bên tai, Tùy Hỉ ngửa đầu ôm ngực cười cực kì vui vẻ, nhưng Đường Dường lại nhìn bạc trắng trong tay thở dài thật sâu.
Nói thật, Tùy Hỉ là một con ma rất tốt, rất tốt, nhưng dù sao hắn cũng không phải là nhân loại, mà mình cũng không thể cứ ngây ngốc tại Ma Giới, nàng không thuộc về nơi đó.
Bởi vậy, đường nhất định phải chạy mà lộ phí cũng nhất định phải chuẩn bị. Chỉ là việc còn thiếu Tùy Hỉ một phần ân tình, chờ sau này có cơ hội sẽ trả lại.
Mở lòng bàn tay ra, nhìn khối bạc vụn trong tay trái, lại nhìn nhìn Ma giới thạch trong tay phải, Đường Đường do dự một chút, cuối cùng vẫn nhét Ma giới thach vào bên hông.
Tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng chúng dù sao cũng là những minh chứng cho cuộc sống mình đã trôi qua ở Ma giới, là một loại kỉ niệm, nói không chừng, sau này vĩnh viễn nàng cũng sẽ không quay trở lại nơi đó nữa.
Ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tùy Hỉ, Đường Đường bướng bỉnh cười, ra vẻ nghiêm túc nói: “Tùy Hỉ, hôm nay đi hài có hợp chân không? Có thích hợp để đi đường dài không? Nên biết, cùng nữ nhân đi dạo phố là khảo nghiệm tàn khốc bậc nhất a!”
Một đạo lam ảnh nhào tới, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái thoang thoảng bên người, Tùy Hỉ buồn cười cong cong khóe môi, mặc cho Đường Đường lôi kéo mình cắm đầu chạy trái chạy phải đụng loạn khắp nơi, mà trên mặt là nụ cười dung túng mà chính bản thân cũng không ý thức được…
*************************
Vì xương sống, thắt lưng đều đau mà phải dừng chân, Đường Đường đặt mông ngồi trước cửa một cửa hàng, vẻ mặt mệt nhọc, hai mắt vô thần.
Phía sau người, Tùy Hỉ thản nhiên bước tới, hai mắt sáng ngời, thần thái sáng láng, một chút cũng không giống như một người phải đi liên tục hai ba canh giờ từ hừng đông đến xẩm tối.
Ai oán thở dài, Đường Đường biết, muốn dựa vào thể lực mà bỏ rơi Tùy Hỉ là không có khả năng!
“Công tử, tiểu thư, mua nhân mạ* không?” Tiếng người bán hàng rong ân cần tiếp đón vang lên, Đường Đường nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt một xe nhỏ bày đầy các loại kiểu dáng nhân mạ, có động vật, có mặt người, đầy đủ các loại, thần thái khác nhau, trông rất sống động, thật sự rất thú vị! (nhân mạ*: tớ nghĩ nó giống với cái tò he ở Việt Nam)
“Chúng ta mua!” Nhãn châu xoay động, Đường Đường nở nụ cười, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh dưới bóng đêm tràn đầy quang hoa rực rỡ, mắt người bán hàng rong chợt lóe, lại thu được ánh mắt sắc lạnh của hắc y nam tử phía trước vội giật mình rùng mình một cái, hoảng sợ vội vàng cúi đầu.
“Chúng ta mua một lô mười hai cái nhân mạ!” Cười hì hì chỉ Tùy Hỉ lại chỉ chỉ mình, Đường Đường nói: ” Trước nặn cho hắn một cái, rồi lại nặn cho ta một cái, sau đó nặn 1 con mèo, một con chó, 1 con thỏ… Tóm lại là muốn mua mươi hai cái!”
Nói xong, Đường Đường nhảy lên một cái, cười với Tùy Hỉ: “Hắn nặn cũng phải mất một lúc, ta thấy ở đằng trước có một nhà bán đồ ăn vặt, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi mua một ít rồi quay lại!”
“Ha ha!” Ngửa đầu cười, Tùy Hỉ xấu xa nói: “Là ngươi nói muốn xem một chút, xem Nhân Gian giới ở nơi này của chúng ta có khác gì so với nơi của ngươi, cho nên ta muốn để cho chính ngươi tự mình chậm rãi phát hiện!”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Bị nghẹn đến đỏ bừng, Đường Đường căm giận dậm chân nói: “Quên đi, đi thôi!”
“Này!” Duỗi cánh tay kéo lại Đường Đường, Tùy Hỉ sờ sờ từ bên hông ra một khối bạc vụn, “Nếu đã đến đây thì đi chơi đi, cho ngươi!”
“Bạc?” Hai mắt chợt lóe ra tinh quang, Đường Đường giả vờ nhăn nhó một chút: “Cầm tiền của ngươi, không hay cho lắm!”
“Không cần thì thôi!” Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, Tùy Hỉ làm bộ nhét bạc vào túi bên hông, đã thấy Đường Đường vội bám vào cánh tay của mình—-
“Từ từ, từ từ!” Cười có chút vô lại, Đường Đường vội đoạt lấy bạc, cười nói: “Tục ngữ nói, rận nhiều không chê ngứa, nợ nhiều không chê lo*! Dù sao ta cũng đã nợ ngươi một đống, thêm một chút nữa cũng không sao! Hì hì, đa tạ Tùy Hỉ đại nhân!” (có thể hiểu là bị nhiều quá rồi, thêm 1 chút cũng k sao, quá nhiều rận sẽ không thấy ngứa, quá nhiều nợ sẽ không cảm thấy lo lắng nữa>”<)
Tiếng cười to đầy thoải mái lại vang lên bên tai, Tùy Hỉ ngửa đầu ôm ngực cười cực kì vui vẻ, nhưng Đường Dường lại nhìn bạc trắng trong tay thở dài thật sâu.
Nói thật, Tùy Hỉ là một con ma rất tốt, rất tốt, nhưng dù sao hắn cũng không phải là nhân loại, mà mình cũng không thể cứ ngây ngốc tại Ma Giới, nàng không thuộc về nơi đó.
Bởi vậy, đường nhất định phải chạy mà lộ phí cũng nhất định phải chuẩn bị. Chỉ là việc còn thiếu Tùy Hỉ một phần ân tình, chờ sau này có cơ hội sẽ trả lại.
Mở lòng bàn tay ra, nhìn khối bạc vụn trong tay trái, lại nhìn nhìn Ma giới thạch trong tay phải, Đường Đường do dự một chút, cuối cùng vẫn nhét Ma giới thach vào bên hông.
Tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng chúng dù sao cũng là những minh chứng cho cuộc sống mình đã trôi qua ở Ma giới, là một loại kỉ niệm, nói không chừng, sau này vĩnh viễn nàng cũng sẽ không quay trở lại nơi đó nữa.
Ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt như có điều suy nghĩ của Tùy Hỉ, Đường Đường bướng bỉnh cười, ra vẻ nghiêm túc nói: “Tùy Hỉ, hôm nay đi hài có hợp chân không? Có thích hợp để đi đường dài không? Nên biết, cùng nữ nhân đi dạo phố là khảo nghiệm tàn khốc bậc nhất a!”
Một đạo lam ảnh nhào tới, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái thoang thoảng bên người, Tùy Hỉ buồn cười cong cong khóe môi, mặc cho Đường Đường lôi kéo mình cắm đầu chạy trái chạy phải đụng loạn khắp nơi, mà trên mặt là nụ cười dung túng mà chính bản thân cũng không ý thức được…
*************************
Vì xương sống, thắt lưng đều đau mà phải dừng chân, Đường Đường đặt mông ngồi trước cửa một cửa hàng, vẻ mặt mệt nhọc, hai mắt vô thần.
Phía sau người, Tùy Hỉ thản nhiên bước tới, hai mắt sáng ngời, thần thái sáng láng, một chút cũng không giống như một người phải đi liên tục hai ba canh giờ từ hừng đông đến xẩm tối.
Ai oán thở dài, Đường Đường biết, muốn dựa vào thể lực mà bỏ rơi Tùy Hỉ là không có khả năng!
“Công tử, tiểu thư, mua nhân mạ* không?” Tiếng người bán hàng rong ân cần tiếp đón vang lên, Đường Đường nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy trước mặt một xe nhỏ bày đầy các loại kiểu dáng nhân mạ, có động vật, có mặt người, đầy đủ các loại, thần thái khác nhau, trông rất sống động, thật sự rất thú vị! (nhân mạ*: tớ nghĩ nó giống với cái tò he ở Việt Nam)
“Chúng ta mua!” Nhãn châu xoay động, Đường Đường nở nụ cười, đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh dưới bóng đêm tràn đầy quang hoa rực rỡ, mắt người bán hàng rong chợt lóe, lại thu được ánh mắt sắc lạnh của hắc y nam tử phía trước vội giật mình rùng mình một cái, hoảng sợ vội vàng cúi đầu.
“Chúng ta mua một lô mười hai cái nhân mạ!” Cười hì hì chỉ Tùy Hỉ lại chỉ chỉ mình, Đường Đường nói: ” Trước nặn cho hắn một cái, rồi lại nặn cho ta một cái, sau đó nặn 1 con mèo, một con chó, 1 con thỏ… Tóm lại là muốn mua mươi hai cái!”
Nói xong, Đường Đường nhảy lên một cái, cười với Tùy Hỉ: “Hắn nặn cũng phải mất một lúc, ta thấy ở đằng trước có một nhà bán đồ ăn vặt, ngươi ở chỗ này chờ, ta đi mua một ít rồi quay lại!”
/186
|