Long Ưng chú ý nhìn y. Lý Long Cơ quả thật tuấn tú phong nhã, mặt vuông tai lớn, tuy còn trẻ tuổi nhưng bình tĩnh, vững vàng, đôi mắt sáng ngời, quắc thước, không hề có bất kỳ vẻ gì suy sụp tinh thần do bị giam lỏng lâu ngày. Hắn nói:
- Dựa vào đâu, Quận vương tin rằng Bàn công công sẽ giúp ngài?
Lý Long Cơ nói:
- Chúng ta lấy quan hệ bằng hữu mà nói chuyện, gọi ta là Long Cơ đi! Người Long Cơ tin tưởng không phải Bàn công công, mà là Long huynh. Nhận Vũ nói, hễ là chuyện có liên quan tới huynh, Bàn công công đều bao che cho huynh.
Long Ưng nói:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói.
Hai người ngồi ở một góc, đối diện nhau qua một cái bàn.
Long Ưng nói:
- Phải chăng trong lòng Long Cơ còn oán hận Thánh thượng?
Lý Long Cơ biết Long Ưng đang dò xét mình, thẳng thắn nói:
- Bỏ qua một bên ân oán gia tộc, trừ một phương diện duy nhất, đối với Thánh thượng, Long Cơ bội phục sát đất, thật lòng cảm phục.
Long Ưng lấy làm kỳ nói:
- Long Cơ có thể giải thích một chút không?
Lý Long Cơ chậm rãi nói:
- Thánh thượng cũng giống như hoàng đế Thái Tông của họ Lý nhà ta, trăm công nghìn việc, đích thân làm chính sự, toàn quyền quyết định mọi việc, minh xét, quyết đoán thực hiện bổn phận hoàng đế. Trên thực tế, từ khi bà nắm giữ triều chính đến nay, đã bốn mươi năm, Thái Nguyên tích trữ rất nhiều kho lẫm, Lạc Khẩu tích lũy rất nhiều thóc lúa, kho lương các nơi tích trữ rất nhiều lương thực, có thể đối phó với thiên tai, nhân họa. Công thương nghiệp phát triển nhanh chóng, bất luận luyện kim, dệt, xây dựng, sản xuất đồ sứ, đóng thuyền, đều là những ngành mà thời dựng nước chưa chắc sánh được. Ngoại trừ Trường An và Lạc Dương ra, các thành phố Dương Châu, Thành Đô và Quảng Châu đều phát triển thành những thành phố lớn, là những trung tâm kinh tế và văn hóa mới. Như người đương thời có câu “Bến sông khắp thiên hạ, thuyền hàng tụ tập, một bên thông đến Ba Hán (1), phía trước hướng về Mân Việt (2), bảy sông mười đầm, tam giang (3) ngũ hồ (4), đào kênh dẫn nước ra Hoàng Hà, Lạc Hà, thâu tóm cả Hoài Hải, khuếch trương thuyền to, tàu lớn, hàng ngàn hàng vạn, giao thương qua lại, từ sáng đến tối.”
Long Ưng thấy khi y nói chuyện, phong thái càng mạnh mẽ, mượn hình ảnh cuồn cuộn của Trường Giang và Hoàng Hà để thể hiện sự phẫn uất trong lòng, nhất thời nhìn y đến ngây người.
Lý Long Cơ vẫn chưa thỏa mãn, ngừng lại rồi nói tiếp:
- Nói đến dùng người, trừ việc đề bạt các con cháu của bà theo tư tâm, thật sự là bà chỉ dùng người mình biết, dù là Địch Nhân Kiệt, Diêu Sùng, Tống Cảnh, Trương Thuyết, đều là những lương thần, hiền tướng trăm năm khó gặp, mà lại khiêm tốn nghe can gián, về phương diện này, chỉ có Thái Tông hoàng đế mới có thể so sánh.
Long Ưng vỗ bàn, nói:
- Rốt cuộc tiểu đệ đã hiểu rõ điều cần làm nhất khi đến Thần Đô là gì rồi!
Lý Long Cơ nghe câu nói ngoài dự đoán của hắn, không hiểu, ngạc nhiên hỏi:
- Long huynh hiểu rõ chuyện gì vậy?
Long Ưng cúi người về phía trước, nhìn thẳng vào ánh mắt của y, đôi mắt Lý Long Cơ ngời lên vẻ thành khẩn thẳng thắn, chính khí lẫm liệt, đón nhận ánh mắt sắc nhọn, nóng bỏng của hắn.
Long Ưng gằn từng tiếng, nói:
- Chính là đưa huynh lên làm hoàng đế!
Lý Long Cơ chấn động, nói:
- Long huynh không nên nói lung tung!
Giọng Long Ưng vang vang, ngang nhiên nói:
- Việc này chỉ huynh biết, ta biết, huynh không cần phải sợ. Thái Tông hoàng đế và Thánh thượng đã gầy dựng một nền móng vô cùng kiên cố cho Đại Đường, chỉ cần minh quân lại xuất hiện, quét sạch bọn gian nịnh quỷ quái, Đại Đường sẽ càng thêm thịnh trị, tạo nên những thành quả chưa từng có trong lịch sử, đây là xu thế không ai có thể thay đổi. Đương nhiên, bây giờ huynh phải tiếp tục ẩn giấu tài năng, chờ đợi thời cơ. Tuy nhiên tình thế là do người tạo ra, hơn ai hết, ta rất hiểu cái trò chơi này.
Lý Long Cơ vẫn chưa hết sợ hãi, cười khổ nói:
- Có lẽ Long huynh không hiểu rõ lắm cách thức thừa kế của hoàng thất. Lư Lăng Vương mới là người thừa kế chính thống, kế tiếp đến lượt con trai trưởng của ngài là Lý Trọng Tuấn. Đến chi của nhà ta, cha ta còn có trưởng huynh, ài, làm sao đến lượt ta được!
Long Ưng lãnh đạm nói:
- Không cần phải sử dụng vỏ bọc này đối với tiểu đệ. Ta có thể hiểu được ai là người có tư cách làm hoàng đế tốt nhất. Bác của huynh chỉ là công cụ của Vi thị, không có kết cục tốt đâu. Cha huynh thì nhát gan, sợ phiền phức. Huynh có thể cho ta biết, các anh trai của huynh là người như thế nào không?
Lý Long Cơ lộ vẻ khó xử.
Đột nhiên Long Ưng nói:
- Không muốn nói thì không cần phải nói ra. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của huynh, là biết họ đang lún sâu trong những trò ăn chơi hưởng lạc của hoàng tộc rồi. Được làm vua, thua làm giặc, nhưng nói cho đến cùng, với tình huống tranh giành bên trong hoàng cung, thì hiện giờ bà nội huynh là người thắng cuộc, thao túng tất cả. Thế nhưng, bà ấy không thể trường sinh bất tử, cuối cùng rồi sẽ có một ngày phải qua đời. Việc cấp bách hiện giờ là đón Lư Lăng Vương – người được người người ủng hộ, lập làm thái tử, được như thế thì chẳng khác nào đám con cháu nhà họ Võ hoàn toàn thất bại. Ngôi vị hoàng đế là nghiệp lớn, phải từng bước tiến hành, muốn gấp gáp cũng không được.
Lý Long Cơ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Hóa ra Long huynh am hiểu sâu sắc như vậy về sự tranh giành ngôi vị trong hoàng tộc. Long Cơ yên tâm, nhưng nhất định phải là ta làm...
Long Ưng cắt ngang lời y:
- Đại trượng phu đối nhân xử thế, việc đáng làm thì phải làm, dám làm dám chịu. Huynh trả lời ta một câu, hiệp nghị giữa ta và huynh, cũng là giữa Nhận Vũ và huynh, lập tức có hiệu lực, suốt đời này không bao giờ thay đổi. Nếu không, hãy coi như Long Ưng này chưa nói gì cả.
Lý Long Cơ trầm lặng, ánh mắt càng lúc càng ngời sáng, rồi đưa hai tay ra, nói:
- Bắt đầu từ giờ phút này, Lý Long Cơ là chiến hữu kề vai chiến đấu của Long Ưng, ngay cả sau này đầu không giữ được, cũng không hối tiếc.
Long Ưng nắm chặt hai tay y, mỉm cười:
- Long Ưng đã tìm được mục đích và lý tưởng sống rồi!
Rồi hơi ngượng ngùng, hắn lại nói:
- Vừa rồi, ta nói hơi nhanh một chút, ngoài tiểu đệ ra, Nhận Vũ và Bàn công công cũng sẽ được thông báo về việc này, nhất là Bàn công công, không có sự hỗ trợ của ông ấy, sẽ rất khó thành công.
Lý Long Cơ mừng rỡ:
- Bàn công công thật sự sẽ đứng về phía chúng ta sao?
Long Ưng nói:
- Không cần phải nghi ngờ. Bàn công công mới vừa làm cho Thánh thượng cách chức trong quân đội của Võ Tam Tư, Võ Du Nghi và Võ Ý Tông, thay bằng Lâu Sư Đức, Trương Cửu Tiết và Dương Huyền Cơ.
Lý Long Cơ cau mày, nói:
- Chẳng lẽ không còn dùng cái kế ngu xuẩn “tướng hèn, binh yếu” nữa sao?
Long Ưng nói:
- Người Khiết Đan đang say sưa với chiến thắng đến nỗi đầu óc hồ đồ, cho dù chúng ta điều binh khiển tướng như thế nào, đều không thèm để tâm.
Lý Long Cơ nói:
- Xin Long huynh thứ cho Long Cơ nói thẳng, vì sao Thánh thượng, Địch Nhân Kiệt, Trương Giản Chi và Nhận Vũ, đều hoàn toàn có lòng tin ở một người chưa từng ra chiến trường như huynh, cho rằng huynh chắc chắn thắng lợi? Còn nữa, Long Cơ nghe nói, vương tử Hoàng Không Mục Dã của Thổ Phiên từng nói trước mặt Thánh thượng rằng, trên chiến trường, huynh là người đáng sợ nhất. Những lời này căn cứ vào đâu?
Long Ưng vui mừng nói:
- Long Cơ huynh đang thể hiện bản lĩnh làm hoàng đế đấy! Huynh không vì kết thành liên minh với ta mà e dè, sợ đắc tội với tiểu đệ. Việc này rất khó giải thích rõ ràng, cũng không có thời gian. Nói một cách đơn giản, ta là người có linh giác, hiểu biết về tình hình của kẻ địch. Dù là cuộc chiến tay đôi, hay là cuộc chiến giữa thiên quân vạn mã trên chiến trường, cũng không ai có thể tính kế chống lại ta được. Cũng giống như ta muốn trong mười chiêu, binh khí của Tiết Hoài Nghĩa phải rời tay vậy, Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh chết chắc với ta rồi!
Bàn công công đã quay lại, đưa tay nắm chặt cánh tay Long Ưng, nói:
- Ta đã nghe được mấy câu cuối cùng. Công muốn nói thêm mấy câu, cho dù là ngài, hoặc là ta, hoặc là kẻ địch, đều vĩnh viễn không sao làm rõ được, là mình đối mặt với một người đáng sợ như thế nào. Tuy nhiên chúng ta lại có thể hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn nói một là một, hai là hai, sẽ không lật lọng.
Nói xong, ông ta dẫn Long Ưng rời khỏi.
Xe rời khỏi “Nhà tù lớn Đông Cung”, Long Ưng kể lại đầu đuôi cuộc nói chuyện với Lý Long Cơ cho Bàn công công nghe.
Bàn công công vui vẻ nói:
- Tà Đế phán đoán, làm sao sai được? Người này là người duy nhất trong đám con cháu Lý Đường dám chống đối đám họ Võ. Bảy tuổi, hắn theo cha đến Vạn Tượng Thần Cung tham dự lễ cúng tế, Võ Ý Tông cố ý quát mắng đám tùy tùng của nhà hắn trước mặt Thánh thượng, để làm nhục Lý Đán. Bọn Lý Đán câm như hến, chỉ một mình Lý Long Cơ lớn tiếng mắng lại: “Triều đình của nhà ta, mắc mớ gì tới ngươi? Sao dám bắt nạt tùy tùng của ta?” Minh Không (5) thấy y tuổi nhỏ mà lại có đảm lược như thế, có phần thích thú và kính trọng.
Bàn công công lại nói:
- Người này có một chút chí lớn, càng có sự hấp dẫn của cá nhân, nếu không, Nhận Vũ đã không coi là bằng hữu. Hừm! Tốt lắm, rốt cuộc công công đã tìm được mục đích để tiếp tục sống, chính là để cho Thánh Môn của ta trải qua trăm cay nghìn đắng, tranh giành thu hồi lại nghiệp lớn, có thể tiếp tục đơm hoa kết trái, không đến mức để tiếng xấu muôn đời. Ta nhất định phải đi nói cho Thiên Đại biết.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Thiên Đại là ai?
Bàn công công nói:
- Thiên Đại là tỳ nữ thân cận và yêu thương của nữ quan Loan Loan, hiện giờ có đạo hiệu là Quế Hoa Cô, là chủ am trong khu cấm địa ở cung Thượng Dương. Từ sau khi Loan Loan qua đời, Thiên Đại cũng không bước ra ngoài nửa bước. Ngươi đến nói chuyện với bà ấy, bà ấy sẽ chỉ nghe, không nói.
Long Ưng nhớ lại Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi có nhắc tới người này, lúc ấy hắn còn tưởng họ nói tới Loan Loan, sợ hãi nói:
- Công công đến nói cho bà ta biết, nếu bà ấy phá lệ mở miệng nói lại với Thánh thượng, lập tức Lý Long Cơ sẽ phải mất đầu.
Bàn công công nói:
- Di ngôn của Loan Loan lúc lâm chung, là muốn Minh Không không nên xem nhẹ những lời trung thực khó nghe của công công, Thiên Đại cũng tận tai nghe thấy, sao lại bán đứng công công được? Loan Loan thật lợi hại, nhìn ra được đệ tử yêu quý của mình rất dễ xử lý theo cảm tính, không đủ sáng suốt.
Long Ưng kêu lên:
- Bà ấy xử lý theo cảm tính?
Bàn công công nói:
- Thật sự bà ấy là người có tình cảm phong phú, nhưng lại không thể không đau khổ vì bị kìm nén, biến thành tính cách mâu thuẫn phức tạp, tàn nhẫn độc ác không ai có thể tin được. Tuy nhiên bà ấy cũng có điểm yếu, cứ nhìn lúc bà ấy gặp mặt Thiên Đại là đủ hiểu, chỉ là không ai thấy được.
Lại thở dài:
- Ngươi muốn đi đâu?
Long Ưng nói:
- Ta muốn đi gặp Thánh thượng, đưa ra đề nghị mới. Không phải ta có lòng tham không đáy, mà là trong tình thế đang không ngừng biến đổi, kế hoạch cần có nhiều sửa đổi.
Xe chạy đến Cung Giam Phủ. Vượt qua Cung Giam Phủ, Long Ưng đến điện Trinh Quán gặp Võ Chiếu.
Bà còn bận rộn hơn Long Ưng, đợi gần nửa canh giờ, mới cho hắn vào tiếp kiến. Những điều Long Ưng yêu cầu, được Thượng Quan Uyển Nhi luôn hầu hạ bên canh Võ Chiếu lần lượt ghi lại.
Võ Chiếu nói:
- Những yêu cầu này đều hợp tình hợp lý, trẫm đồng ý tất cả. Hiện giờ trẫm đã dọn sạch mọi chướng ngại cho ngươi, khiến cho trên dưới sẽ tuyệt đối không có ai dám bằng mặt không bằng lòng. Vừa rồi trẫm cho đòi Ngưng Diễm tới, cảnh cáo nàng ta không được nhúng tay vào cuộc chiến tranh giữa chúng ta và Khiết Đan, nếu không trẫm sẽ không khách khí với Đột Quyết.
Long Ưng thầm nghĩ, thảo nào mình chạm mặt Ngưng Diễm trên đường lớn ở bờ bắc Lạc Hà, hỏi:
- Nàng ta phản ứng như thế nào?
Đôi mắt Võ Chiếu lóe sáng lên sắc lạnh, nói:
- Nàng nói nếu như chúng ta không nhúng tay vào cuộc phân tranh giữa Đột Quyết và Thổ Phiên, Đột Quyết cũng sẽ đứng ngoài cuộc chiến giữa Đại Chu và Khiết Đan. Thật to gan! Lại dám thừa cơ uy hiếp trẫm!
Long Ưng hơi chán nản, nói không ra lời.
Võ Chiếu lộ vẻ tươi cười, nói:
- Trong tay trẫm có con bài tốt là Long Ưng ngươi, làm sao có thể để nàng ta uy hiếp chứ? Huống chi, ai cũng thấy dã tâm của người Đột Quyết đối với Trung Thổ. Tuy nhiên, trước hết trẫm muốn biết ý kiến của ngươi.
(1) Ba Hán: một quận cổ, nay là khu vực ở phía đông Tứ Xuyên, phía nam Thiểm Tây, phía tây bắc tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc.
(2) Mân Việt: Mân là tỉnh Phúc Kiến, Việt là tên nước thời Xuân Thu, là một nước chư hầu của nhà Đông Chu, ở phía đông tỉnh Chiết Giang ngày nay, được người Việt Nam chúng ta biết đến nhiều nhất với câu chuyện về Việt Vương Câu Tiễn và Tây Thi.
(3) Tam giang: thời xưa chỉ ba sông Trường Giang, Hoàng Hà và sông Hoài. Thời hiện đại lại có tới hai tam giang, một là tam giang ở phía tây nam, gồm Trường Giang, Hoàng Hà và sông Lan Thương; hai là tam giang ở phía tây bắc gồm Hắc Long Giang, Ô Tô Lý Giang và Tùng Hoa Giang.
(4) Ngũ Hồ: thời cận đại người ta coi năm hồ lớn nhất Trung Quốc là Ngũ hồ gồm: Bà Dương Hồ tỉnh Giang Tây, Động Đình Hồ tỉnh Hồ Nam, Thái Hồ và Hồng Trạch Hồ tỉnh Giang Tô, cùng với Sào Hồ tỉnh An Huy. Tuy nhiên, thời xưa, từ “Ngũ Hồ” lại được diễn giải khác nhau. Trong “Quốc ngữ Sử ký”, Ngũ Hồ chỉ Thái Hồ, hoặc Thái Hồ và vùng phụ cận.
(5) Minh Không: Đây là từ chiết tự từ chữ “Chiếu”. Như người dịch đã có lần giải thích, chữ “(Chiếu)” trong Võ Chiếu, là một chữ mới do Võ Tắc Thiên đặt ra, gồm bốn chữ “(nhật nguyệt đương không)”, ghép lại thành •, đọc là chiếu. Trong đó, hai chữ “••”ở phần trên của chữ “Chiếu” tạo thành chữ “Minh”, chữ “Không” nằm ở phía dưới.
- Dựa vào đâu, Quận vương tin rằng Bàn công công sẽ giúp ngài?
Lý Long Cơ nói:
- Chúng ta lấy quan hệ bằng hữu mà nói chuyện, gọi ta là Long Cơ đi! Người Long Cơ tin tưởng không phải Bàn công công, mà là Long huynh. Nhận Vũ nói, hễ là chuyện có liên quan tới huynh, Bàn công công đều bao che cho huynh.
Long Ưng nói:
- Chúng ta ngồi xuống rồi nói.
Hai người ngồi ở một góc, đối diện nhau qua một cái bàn.
Long Ưng nói:
- Phải chăng trong lòng Long Cơ còn oán hận Thánh thượng?
Lý Long Cơ biết Long Ưng đang dò xét mình, thẳng thắn nói:
- Bỏ qua một bên ân oán gia tộc, trừ một phương diện duy nhất, đối với Thánh thượng, Long Cơ bội phục sát đất, thật lòng cảm phục.
Long Ưng lấy làm kỳ nói:
- Long Cơ có thể giải thích một chút không?
Lý Long Cơ chậm rãi nói:
- Thánh thượng cũng giống như hoàng đế Thái Tông của họ Lý nhà ta, trăm công nghìn việc, đích thân làm chính sự, toàn quyền quyết định mọi việc, minh xét, quyết đoán thực hiện bổn phận hoàng đế. Trên thực tế, từ khi bà nắm giữ triều chính đến nay, đã bốn mươi năm, Thái Nguyên tích trữ rất nhiều kho lẫm, Lạc Khẩu tích lũy rất nhiều thóc lúa, kho lương các nơi tích trữ rất nhiều lương thực, có thể đối phó với thiên tai, nhân họa. Công thương nghiệp phát triển nhanh chóng, bất luận luyện kim, dệt, xây dựng, sản xuất đồ sứ, đóng thuyền, đều là những ngành mà thời dựng nước chưa chắc sánh được. Ngoại trừ Trường An và Lạc Dương ra, các thành phố Dương Châu, Thành Đô và Quảng Châu đều phát triển thành những thành phố lớn, là những trung tâm kinh tế và văn hóa mới. Như người đương thời có câu “Bến sông khắp thiên hạ, thuyền hàng tụ tập, một bên thông đến Ba Hán (1), phía trước hướng về Mân Việt (2), bảy sông mười đầm, tam giang (3) ngũ hồ (4), đào kênh dẫn nước ra Hoàng Hà, Lạc Hà, thâu tóm cả Hoài Hải, khuếch trương thuyền to, tàu lớn, hàng ngàn hàng vạn, giao thương qua lại, từ sáng đến tối.”
Long Ưng thấy khi y nói chuyện, phong thái càng mạnh mẽ, mượn hình ảnh cuồn cuộn của Trường Giang và Hoàng Hà để thể hiện sự phẫn uất trong lòng, nhất thời nhìn y đến ngây người.
Lý Long Cơ vẫn chưa thỏa mãn, ngừng lại rồi nói tiếp:
- Nói đến dùng người, trừ việc đề bạt các con cháu của bà theo tư tâm, thật sự là bà chỉ dùng người mình biết, dù là Địch Nhân Kiệt, Diêu Sùng, Tống Cảnh, Trương Thuyết, đều là những lương thần, hiền tướng trăm năm khó gặp, mà lại khiêm tốn nghe can gián, về phương diện này, chỉ có Thái Tông hoàng đế mới có thể so sánh.
Long Ưng vỗ bàn, nói:
- Rốt cuộc tiểu đệ đã hiểu rõ điều cần làm nhất khi đến Thần Đô là gì rồi!
Lý Long Cơ nghe câu nói ngoài dự đoán của hắn, không hiểu, ngạc nhiên hỏi:
- Long huynh hiểu rõ chuyện gì vậy?
Long Ưng cúi người về phía trước, nhìn thẳng vào ánh mắt của y, đôi mắt Lý Long Cơ ngời lên vẻ thành khẩn thẳng thắn, chính khí lẫm liệt, đón nhận ánh mắt sắc nhọn, nóng bỏng của hắn.
Long Ưng gằn từng tiếng, nói:
- Chính là đưa huynh lên làm hoàng đế!
Lý Long Cơ chấn động, nói:
- Long huynh không nên nói lung tung!
Giọng Long Ưng vang vang, ngang nhiên nói:
- Việc này chỉ huynh biết, ta biết, huynh không cần phải sợ. Thái Tông hoàng đế và Thánh thượng đã gầy dựng một nền móng vô cùng kiên cố cho Đại Đường, chỉ cần minh quân lại xuất hiện, quét sạch bọn gian nịnh quỷ quái, Đại Đường sẽ càng thêm thịnh trị, tạo nên những thành quả chưa từng có trong lịch sử, đây là xu thế không ai có thể thay đổi. Đương nhiên, bây giờ huynh phải tiếp tục ẩn giấu tài năng, chờ đợi thời cơ. Tuy nhiên tình thế là do người tạo ra, hơn ai hết, ta rất hiểu cái trò chơi này.
Lý Long Cơ vẫn chưa hết sợ hãi, cười khổ nói:
- Có lẽ Long huynh không hiểu rõ lắm cách thức thừa kế của hoàng thất. Lư Lăng Vương mới là người thừa kế chính thống, kế tiếp đến lượt con trai trưởng của ngài là Lý Trọng Tuấn. Đến chi của nhà ta, cha ta còn có trưởng huynh, ài, làm sao đến lượt ta được!
Long Ưng lãnh đạm nói:
- Không cần phải sử dụng vỏ bọc này đối với tiểu đệ. Ta có thể hiểu được ai là người có tư cách làm hoàng đế tốt nhất. Bác của huynh chỉ là công cụ của Vi thị, không có kết cục tốt đâu. Cha huynh thì nhát gan, sợ phiền phức. Huynh có thể cho ta biết, các anh trai của huynh là người như thế nào không?
Lý Long Cơ lộ vẻ khó xử.
Đột nhiên Long Ưng nói:
- Không muốn nói thì không cần phải nói ra. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của huynh, là biết họ đang lún sâu trong những trò ăn chơi hưởng lạc của hoàng tộc rồi. Được làm vua, thua làm giặc, nhưng nói cho đến cùng, với tình huống tranh giành bên trong hoàng cung, thì hiện giờ bà nội huynh là người thắng cuộc, thao túng tất cả. Thế nhưng, bà ấy không thể trường sinh bất tử, cuối cùng rồi sẽ có một ngày phải qua đời. Việc cấp bách hiện giờ là đón Lư Lăng Vương – người được người người ủng hộ, lập làm thái tử, được như thế thì chẳng khác nào đám con cháu nhà họ Võ hoàn toàn thất bại. Ngôi vị hoàng đế là nghiệp lớn, phải từng bước tiến hành, muốn gấp gáp cũng không được.
Lý Long Cơ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Hóa ra Long huynh am hiểu sâu sắc như vậy về sự tranh giành ngôi vị trong hoàng tộc. Long Cơ yên tâm, nhưng nhất định phải là ta làm...
Long Ưng cắt ngang lời y:
- Đại trượng phu đối nhân xử thế, việc đáng làm thì phải làm, dám làm dám chịu. Huynh trả lời ta một câu, hiệp nghị giữa ta và huynh, cũng là giữa Nhận Vũ và huynh, lập tức có hiệu lực, suốt đời này không bao giờ thay đổi. Nếu không, hãy coi như Long Ưng này chưa nói gì cả.
Lý Long Cơ trầm lặng, ánh mắt càng lúc càng ngời sáng, rồi đưa hai tay ra, nói:
- Bắt đầu từ giờ phút này, Lý Long Cơ là chiến hữu kề vai chiến đấu của Long Ưng, ngay cả sau này đầu không giữ được, cũng không hối tiếc.
Long Ưng nắm chặt hai tay y, mỉm cười:
- Long Ưng đã tìm được mục đích và lý tưởng sống rồi!
Rồi hơi ngượng ngùng, hắn lại nói:
- Vừa rồi, ta nói hơi nhanh một chút, ngoài tiểu đệ ra, Nhận Vũ và Bàn công công cũng sẽ được thông báo về việc này, nhất là Bàn công công, không có sự hỗ trợ của ông ấy, sẽ rất khó thành công.
Lý Long Cơ mừng rỡ:
- Bàn công công thật sự sẽ đứng về phía chúng ta sao?
Long Ưng nói:
- Không cần phải nghi ngờ. Bàn công công mới vừa làm cho Thánh thượng cách chức trong quân đội của Võ Tam Tư, Võ Du Nghi và Võ Ý Tông, thay bằng Lâu Sư Đức, Trương Cửu Tiết và Dương Huyền Cơ.
Lý Long Cơ cau mày, nói:
- Chẳng lẽ không còn dùng cái kế ngu xuẩn “tướng hèn, binh yếu” nữa sao?
Long Ưng nói:
- Người Khiết Đan đang say sưa với chiến thắng đến nỗi đầu óc hồ đồ, cho dù chúng ta điều binh khiển tướng như thế nào, đều không thèm để tâm.
Lý Long Cơ nói:
- Xin Long huynh thứ cho Long Cơ nói thẳng, vì sao Thánh thượng, Địch Nhân Kiệt, Trương Giản Chi và Nhận Vũ, đều hoàn toàn có lòng tin ở một người chưa từng ra chiến trường như huynh, cho rằng huynh chắc chắn thắng lợi? Còn nữa, Long Cơ nghe nói, vương tử Hoàng Không Mục Dã của Thổ Phiên từng nói trước mặt Thánh thượng rằng, trên chiến trường, huynh là người đáng sợ nhất. Những lời này căn cứ vào đâu?
Long Ưng vui mừng nói:
- Long Cơ huynh đang thể hiện bản lĩnh làm hoàng đế đấy! Huynh không vì kết thành liên minh với ta mà e dè, sợ đắc tội với tiểu đệ. Việc này rất khó giải thích rõ ràng, cũng không có thời gian. Nói một cách đơn giản, ta là người có linh giác, hiểu biết về tình hình của kẻ địch. Dù là cuộc chiến tay đôi, hay là cuộc chiến giữa thiên quân vạn mã trên chiến trường, cũng không ai có thể tính kế chống lại ta được. Cũng giống như ta muốn trong mười chiêu, binh khí của Tiết Hoài Nghĩa phải rời tay vậy, Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh chết chắc với ta rồi!
Bàn công công đã quay lại, đưa tay nắm chặt cánh tay Long Ưng, nói:
- Ta đã nghe được mấy câu cuối cùng. Công muốn nói thêm mấy câu, cho dù là ngài, hoặc là ta, hoặc là kẻ địch, đều vĩnh viễn không sao làm rõ được, là mình đối mặt với một người đáng sợ như thế nào. Tuy nhiên chúng ta lại có thể hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn nói một là một, hai là hai, sẽ không lật lọng.
Nói xong, ông ta dẫn Long Ưng rời khỏi.
Xe rời khỏi “Nhà tù lớn Đông Cung”, Long Ưng kể lại đầu đuôi cuộc nói chuyện với Lý Long Cơ cho Bàn công công nghe.
Bàn công công vui vẻ nói:
- Tà Đế phán đoán, làm sao sai được? Người này là người duy nhất trong đám con cháu Lý Đường dám chống đối đám họ Võ. Bảy tuổi, hắn theo cha đến Vạn Tượng Thần Cung tham dự lễ cúng tế, Võ Ý Tông cố ý quát mắng đám tùy tùng của nhà hắn trước mặt Thánh thượng, để làm nhục Lý Đán. Bọn Lý Đán câm như hến, chỉ một mình Lý Long Cơ lớn tiếng mắng lại: “Triều đình của nhà ta, mắc mớ gì tới ngươi? Sao dám bắt nạt tùy tùng của ta?” Minh Không (5) thấy y tuổi nhỏ mà lại có đảm lược như thế, có phần thích thú và kính trọng.
Bàn công công lại nói:
- Người này có một chút chí lớn, càng có sự hấp dẫn của cá nhân, nếu không, Nhận Vũ đã không coi là bằng hữu. Hừm! Tốt lắm, rốt cuộc công công đã tìm được mục đích để tiếp tục sống, chính là để cho Thánh Môn của ta trải qua trăm cay nghìn đắng, tranh giành thu hồi lại nghiệp lớn, có thể tiếp tục đơm hoa kết trái, không đến mức để tiếng xấu muôn đời. Ta nhất định phải đi nói cho Thiên Đại biết.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Thiên Đại là ai?
Bàn công công nói:
- Thiên Đại là tỳ nữ thân cận và yêu thương của nữ quan Loan Loan, hiện giờ có đạo hiệu là Quế Hoa Cô, là chủ am trong khu cấm địa ở cung Thượng Dương. Từ sau khi Loan Loan qua đời, Thiên Đại cũng không bước ra ngoài nửa bước. Ngươi đến nói chuyện với bà ấy, bà ấy sẽ chỉ nghe, không nói.
Long Ưng nhớ lại Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi có nhắc tới người này, lúc ấy hắn còn tưởng họ nói tới Loan Loan, sợ hãi nói:
- Công công đến nói cho bà ta biết, nếu bà ấy phá lệ mở miệng nói lại với Thánh thượng, lập tức Lý Long Cơ sẽ phải mất đầu.
Bàn công công nói:
- Di ngôn của Loan Loan lúc lâm chung, là muốn Minh Không không nên xem nhẹ những lời trung thực khó nghe của công công, Thiên Đại cũng tận tai nghe thấy, sao lại bán đứng công công được? Loan Loan thật lợi hại, nhìn ra được đệ tử yêu quý của mình rất dễ xử lý theo cảm tính, không đủ sáng suốt.
Long Ưng kêu lên:
- Bà ấy xử lý theo cảm tính?
Bàn công công nói:
- Thật sự bà ấy là người có tình cảm phong phú, nhưng lại không thể không đau khổ vì bị kìm nén, biến thành tính cách mâu thuẫn phức tạp, tàn nhẫn độc ác không ai có thể tin được. Tuy nhiên bà ấy cũng có điểm yếu, cứ nhìn lúc bà ấy gặp mặt Thiên Đại là đủ hiểu, chỉ là không ai thấy được.
Lại thở dài:
- Ngươi muốn đi đâu?
Long Ưng nói:
- Ta muốn đi gặp Thánh thượng, đưa ra đề nghị mới. Không phải ta có lòng tham không đáy, mà là trong tình thế đang không ngừng biến đổi, kế hoạch cần có nhiều sửa đổi.
Xe chạy đến Cung Giam Phủ. Vượt qua Cung Giam Phủ, Long Ưng đến điện Trinh Quán gặp Võ Chiếu.
Bà còn bận rộn hơn Long Ưng, đợi gần nửa canh giờ, mới cho hắn vào tiếp kiến. Những điều Long Ưng yêu cầu, được Thượng Quan Uyển Nhi luôn hầu hạ bên canh Võ Chiếu lần lượt ghi lại.
Võ Chiếu nói:
- Những yêu cầu này đều hợp tình hợp lý, trẫm đồng ý tất cả. Hiện giờ trẫm đã dọn sạch mọi chướng ngại cho ngươi, khiến cho trên dưới sẽ tuyệt đối không có ai dám bằng mặt không bằng lòng. Vừa rồi trẫm cho đòi Ngưng Diễm tới, cảnh cáo nàng ta không được nhúng tay vào cuộc chiến tranh giữa chúng ta và Khiết Đan, nếu không trẫm sẽ không khách khí với Đột Quyết.
Long Ưng thầm nghĩ, thảo nào mình chạm mặt Ngưng Diễm trên đường lớn ở bờ bắc Lạc Hà, hỏi:
- Nàng ta phản ứng như thế nào?
Đôi mắt Võ Chiếu lóe sáng lên sắc lạnh, nói:
- Nàng nói nếu như chúng ta không nhúng tay vào cuộc phân tranh giữa Đột Quyết và Thổ Phiên, Đột Quyết cũng sẽ đứng ngoài cuộc chiến giữa Đại Chu và Khiết Đan. Thật to gan! Lại dám thừa cơ uy hiếp trẫm!
Long Ưng hơi chán nản, nói không ra lời.
Võ Chiếu lộ vẻ tươi cười, nói:
- Trong tay trẫm có con bài tốt là Long Ưng ngươi, làm sao có thể để nàng ta uy hiếp chứ? Huống chi, ai cũng thấy dã tâm của người Đột Quyết đối với Trung Thổ. Tuy nhiên, trước hết trẫm muốn biết ý kiến của ngươi.
(1) Ba Hán: một quận cổ, nay là khu vực ở phía đông Tứ Xuyên, phía nam Thiểm Tây, phía tây bắc tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc.
(2) Mân Việt: Mân là tỉnh Phúc Kiến, Việt là tên nước thời Xuân Thu, là một nước chư hầu của nhà Đông Chu, ở phía đông tỉnh Chiết Giang ngày nay, được người Việt Nam chúng ta biết đến nhiều nhất với câu chuyện về Việt Vương Câu Tiễn và Tây Thi.
(3) Tam giang: thời xưa chỉ ba sông Trường Giang, Hoàng Hà và sông Hoài. Thời hiện đại lại có tới hai tam giang, một là tam giang ở phía tây nam, gồm Trường Giang, Hoàng Hà và sông Lan Thương; hai là tam giang ở phía tây bắc gồm Hắc Long Giang, Ô Tô Lý Giang và Tùng Hoa Giang.
(4) Ngũ Hồ: thời cận đại người ta coi năm hồ lớn nhất Trung Quốc là Ngũ hồ gồm: Bà Dương Hồ tỉnh Giang Tây, Động Đình Hồ tỉnh Hồ Nam, Thái Hồ và Hồng Trạch Hồ tỉnh Giang Tô, cùng với Sào Hồ tỉnh An Huy. Tuy nhiên, thời xưa, từ “Ngũ Hồ” lại được diễn giải khác nhau. Trong “Quốc ngữ Sử ký”, Ngũ Hồ chỉ Thái Hồ, hoặc Thái Hồ và vùng phụ cận.
(5) Minh Không: Đây là từ chiết tự từ chữ “Chiếu”. Như người dịch đã có lần giải thích, chữ “(Chiếu)” trong Võ Chiếu, là một chữ mới do Võ Tắc Thiên đặt ra, gồm bốn chữ “(nhật nguyệt đương không)”, ghép lại thành •, đọc là chiếu. Trong đó, hai chữ “••”ở phần trên của chữ “Chiếu” tạo thành chữ “Minh”, chữ “Không” nằm ở phía dưới.
/435
|