Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 35: Nữ đế đi tuần (Thượng)

/435


Xuyên qua một cửa sông, con thuyền đã đi từ một thế giới này vào một thế giới khác. Bốn phía là khung cảnh bao la mờ mịt, dưới lớp tuyết phủ dày, tường thành cao ba mươi trượng phía bên trái mất đi cảm giác thực thể, như có như không. Tầm nhìn bị thu lại rất hẹp, hai trượng bên ngoài là vùng mênh mông, đất trời bị vô số đóa hoa tuyết chen chúc bay đầy trong không trung rồi hạ xuống chiếm cứ toàn bộ. Tất cả đều như được tinh lọc, trời nước cùng hòa vào làm một.

Long Ưng im lặng đứng ở đuôi thuyền nhự khua mái chèo, làm gợn lên liên tục những vòng sóng. Con thuyền lướt đi trên mặt nước lăn tăn sóng gợn, vòng về hướng nam qua chỗ giao nhau giữa hai sông Lạc, Lưỡng.

Bông tuyết rơi lên trên vành nón lá của hắn, phát ra âm thanh "Lộp bộp" nho nhỏ có thể nghe thấy được.

Võ Chiếu đang ngồi ôm gối trong thuyền.

Con thuyền trở thành trung tâm của thế giới, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì không còn gì khác.

Long Ưng rất thích cảm giác biệt lập với muôn vật này, hắn chưa bao giờ hòa mình vào thiên nhiên như thế, nó tạo ra một trạng thái tĩnh - mỹ khó nói thành lời. Bông tuyết đang rơi xuống tựa như dừng lại bất động trong không, thị giác và ảo giác cùng đồng thời tồn tại, thong thả hay vội vã chẳng thể phân biệt được nữa.

Giọng nói êm ái của Võ Chiếu vang lên, nàng nói: "Đến cầu Thiên Tân đi."

Long Ưng lên tiếng đáp ứng nhưng không dám nói thêm lời nào vì sợ rằng sẽ phá hỏng khung cảnh tĩnh lặng tuyệt diệu này.

Võ Chiếu mang theo cõi lòng tràn ngập cảm xúc thở dài một hơi rồi nói: "Long tiên sinh tin vào chuyện luân hồi chuyển thế chứ?"

Lời của nàng đã khơi ra những sự sợ hãi bình thường vẫn được dấu kín trong lòng Long Ưng, hắn chợt cảm thấy như mình đang chèo thuyền trên dòng Minh Hà ngăn cách dương thế và địa phủ, xung quanh chẳng có chút gì quen thuộc, nhân thế dường như đã bị bỏ lại rất xa sau lưng.

Long Ưng liếc nhìn về bóng lưng xinh đẹp được bó chặt trong chiếc áo choàng đỏ thẫm của nàng, gật đầu nói: "Tiểu dân tin vào luân hồi và cũng hy vọng thực sự có chuyển thế luân hồi. Có điều, nếu như sau khi đầu thai lại biến thành một người khác quên hết đi chuyện của kiếp trước thì nó chẳng khác gì chuyện đã chết hoàn toàn. Sinh mệnh bị cắt vụn ra, mất đi sự kéo dài nối tiếp đáng có thì có luân hồi cũng như không."

Võ Chiếu không đáp lại, tựa như đang trầm tư suy nghĩ về lời nói của hắn. Một lúc lâu sau, nàng mới buồn buồn nói: "Việc cắt đứt kiếp trước và kiếp này cũng không phải là triệt để như tiên sinh nói mà có người sẽ trong phút chốc nhớ lại đoạn kí ức ngắn của kiếp trước hoặc có loại dấu ấn đặc biệt sẽ đi theo đến kiếp này."

Long Ưng nhớ đến cái bớt ở bả vai Nhân Nhã, lòng chợt run lên.

Con thuyền quẹo trái đi vào sông Lạc.

Long Ưng trấn định lại tinh thần, đi lại trên đường thủy đông đúc mà phải chú ý để không va chạm với bất cứ con thuyền nào khác, tránh làm quấy nhiễu Nữ Đế đang nghỉ ngơi trong thuyền là một việc khó có thể làm được! Đổi lại là người khác mà nói, không chừng đã nhẹ thì cách chức, nặng thì chém đầu rồi. Hài! Nghĩ lại thấy vừa đáng sợ vừa buồn cười, "Gần vua như gần cọp" câu này quả thực là chí lý.

Bão tuyết càng lúc càng dày đặc hơn mà chẳng hề có dấu hiệu dừng lại. Tất cả các nhà thuyền và thuyền buôn cũng đã ngừng chạy, cảnh vật hai bên bờ biến mất sau màn tuyết trắng mờ mịt kia.

Võ Chiếu hé môi anh đào khẽ nói: "Đến đấy đi!"

Long Ưng ngoảnh nhìn về phía trước, vẫn là một mảnh mờ mịt, nhưng một khắc sau, cầu Thiên Tân bỗng chợt xuất hiện phía trước thật to lớn, có điều hai đầu của nó chìm khuất trong mưa tuyết tạo ra cảm giác như không có thật.

Võ Chiếu nói: "Đỗ ở dưới đáy cầu đi."

Long Ưng làm theo lời nàng, đỗ thuyền lại ở một bên dưới đáy cầu. Bên trên là đáy cầu rộng chừng ba mươi bộ (1 bộ = 5 thước), chỗ cao nhất cách mặt nước hơn mười trượng, dưới chân bọt sóng dập dờn, may là Long Ưng đã chống mái chèo vào khe hở cạnh cầu rồi vận kình giữ lại thì thuyền mới không bị trôi đi.

Bức tường tuyết trắng xóa hai bên và đáy cầu tựa như mái hiên ở bên trên đã tạo thành một không gian riêng biệt của họ.

Võ Chiếu co hai chân lên, kéo áo choàng xuống rồi vòng hai tay ôm lấy đầu gối, ngóng nhìn về đỉnh đáy cầu. Mắt phượng long lanh lấp lánh, nàng nói với vẻ cực kỳ hào hứng: "Long Ưng! Ngươi có biết được sự kiện chấn động nhất xảy ra ở cầu Thiên Tân trong vòng trăm năm trở lại đây không? Nếu không có Từ Tử lăng thì lịch sử đã khác rồi."

Long Ưng há hốc mồm, hắn không ngờ được Võ Chiếu lại có thể khoác lên dáng vẻ như trước mắt, đâu còn là nữ hoàng đế oai trùm thiên hạ, chỉ thấy giống một cô bé lém lỉnh thôi. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Hắn chầm chậm lắc đầu.

Võ Chiếu liền nói tiếp: "Năm đó Độc Cô Phiệt, người Đột Quyết và Ma Môn ba phương cùng liên thủ, vây Thiếu soái Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn trên cầu, còn bố trí siêu xạ thủ Đột Quyết trên các lầu cao xung quanh, phong tỏa đường phố và chăng lưới dưới nước, lên trời không đường, xuống đất không cửa, chúng điên cuồng dồn sức tấn công, luân phiên ra đòn. Hai người họ sắp không cầm cự được nữa thì may sao Từ Tử Lăng đã men theo trong nước đến, trước hết phá hủy cạm bẫy trong nước, rồi ngay khi Khấu, Bạt nhảy xuống sông chạy trốn đã dùng thủy tiễn (Tên bằng nước) giết cho quân địch trở tay không kịp, cuối cùng ba người bình yên thóat thân được. Không có Từ Tử Lăng, sao có thành tựu vĩ đại của Thiếu soái đây?"

Long Ưng nhẹ nhàng nói: "Nếu đã như thế thì tại sao thánh thượng lại còn làm khó cho con gái của hắn chứ?"

Võ Chiếu liền xoay mặt sang, hai mắt nàng lóe lên dữ tợn, nhìn thẳng vào Long Ưng với ánh mắt lạnh lùng vô tình như thực chất và quát lên: "Thật to gan! Lại dám quản chuyện của trẫm, có phải phản tặc kia nhờ ngươi cầu xin với ta không?"

Hai mắt Long Ưng lóe lên ánh sáng ma quái, cũng không hề nhượng bộ đáp trả đôi mắt cực kỳ sắc bén, có thần của nàng, đồng thời hắn từ từ buông lỏng mái chèo, dòng nước liền mang bọn họ ra khoảng không bao la, mịt mờ, ngập tràn hoa tuyết ngoài đáy cầu.

Quả nhiên ánh mắt Võ Chiếu liền tan đi vẻ băng giá, nàng ngửa đầu nhìn trời, mặc cho bông tuyết đọng lại trên tóc, mặt hoa và cả long thể, rồi khẽ thở dài một hơi, nói lẩm bẩm: "Ngươi đoán được rồi ư!"

Nếu đổi lại là bất kì người nào khác cũng sẽ không hiểu được ý của lời nàng nhưng Long Ưng là ngoại lệ duy nhất. Hắn gật đầu nói: "Tiểu dân đoán được."

Trong bức tranh cảnh tuyết rơi treo trong Ngự Thư Phòng, tuyết rơi dày đặc sau lưng ba người, Từ Tử Lăng ở giữa, Khấu Trọng cùng Bạt Phong Hàn đứng kèm ở hai bên.

Võ Chiếu thản nhiên nói: "Nói đi! Xem ngươi có thể thuyết phục trẫm hay không."

Không có người điều khiển, con thuyền xuôi dòng trôi về hướng đông.

Long Ưng thở dài: "Tiểu dân cũng vì tốt cho Thánh thượng. Thiên mệnh không thể làm trái thì duyên phận cũng đâu thể gượng ép chứ? Vợ chồng bọn hắn như đôi cá tự do tự tại bơi trong nước, một khi mắc câu rời nước liền xong đời. Muốn để bọn hắn đến thần đô thì chẳng khác gì chặt đàn làm củi, nấu hạc để ăn, mất hứng. Huống chi dù kiếp này duyên đã hết thì cũng còn kiếp sau. Thánh thượng sáng suốt quyết đoán, sao có thể làm như thế chứ?"

Võ Chiếu buồn rầu nói: "Kiếp này duyên đã hết cũng còn kiếp sau. Hài! Chúng ta hồi cung thôi."

Long Ưng chợt nhớ đến vợ hiền, sau khi hồi cung liền vội vã trở về Cam Thang Viện, vừa bước qua cửa vào sân đã thấy Lý công công ra chào và nói: "Vũ Lâm Quân phụng lệnh Thánh thượng mang tới một cây đao. Thật kỳ lạ! Một cây đao lại khiến Lý đại tướng quân phải đích thân hộ tống, còn có gần trăm vệ binh đi theo."

Long Ưng nói: "Đao ở đâu rồi?"

Lý công công đáp: "Đặt trên bàn trong phòng khách chính, cũng may là ở đây được canh gác chặt chẽ, nếu không tiểu nhân không biết làm thế nào cho phải."

Long Ưng đi vào phòng khách chính. Thanh đao gồm cả vỏ, tựa như đã rỉ nát nhưng lại nổi danh gần xa, tên gọi Tỉnh Trung Nguyệt đang nằm bất động trên bàn, chỉ cần nhớ đây là binh khí tùy thân của Thiếu soái tung hoành thiên hạ thì Long Ưng vốn ngông cuồng cũng không khỏi cảm thấy kính nể, nghiêm túc hẳn, nhất thời hắn cũng không dám đụng vào nó mà chỉ đứng im, cẩn thận xem xét. Hắn trầm giọng hỏi: "Có thể tìm Bàn công công ở đâu?" Hắn nhớ rằng trên đường trở về, Võ Chiếu không nói thêm gì nữa, cũng không biết có phải bị mình thuyết phục nên đã bỏ đi ý định ép vợ chồng Lăng Trọng đến kinh hay không.

Tuyết rơi trên đường đã thưa dần, mái vòm cong không còn phải chống đỡ nữa, thế nhưng cung Thượng Dương cũng đã biến thành một thế giới tuyết trắng rồi.

Lý công công khoanh tay cung kính nói: "Bẩm Thượng Ưng gia, Bàn công công giờ đang phải điều hành công việc ở Thượng thực Trù để chuẩn bị cho quốc yến tại Quan Phong Điện đêm nay.

Long ưng cầm lấy Tỉnh Trung Nguyệt, một cảm giác khó nói thành lời từ trên vỏ đao lan ra cả người hắn, tựa như vào thời khắc này giữa hắn và nguyên chủ nhân Thiếu soái Khấu Trọng đã hình thành một sự liên hệ thần kì. Hắn chợt hỏi: "Các nàng đâu rồi?"

Lý công công nói: "Ba vị thiếu phu nhân đang ở trong phòng xem xét ngọc ngà tơ lụa và son phấn do bọn tiểu nhân mua về."

Long Ưng đang một tay cầm vỏ đao, tay kia nắm chuôi đao, trong lòng dâng lên cảm giác hài lòng khi vợ con được no đủ, vui vẻ. Hắn có thể đoán ra được ba nàng vốn chưa từng có vật gì quý giá, nay bỗng có thể tùacute; mua sắm thoải mái thì sẽ cực kỳ sung sướng.

"KENG...!"

Khi ra khỏi vỏ, Tỉnh Trung Nguyệt vốn như thanh đao rỉ không ra hồn lại bỗng bùng lên ánh sáng vàng rực rỡ, chói mắt.

Lý công công sợ tới mức vội lùi lại hai bước, run run nói: "Cây đao này....Cây đao này..."

Long Ưng đút đao vào vỏ rồi cười nói: "Thanh đao này không có gì quỷ quái đâu mà chính là vũ khí của Thiếu sóa Khấu Trọng. Lý công công có thể đi tiếp tục làm chuyện của ngươi, không cần quan tâm đến ta."

Lý công công hỏi: "Ưng gia không cần tiểu nhân chuẩn bị bữa trưa cho người sao?"

Long Ưng thầm nghĩ thời gian không còn nhiều nên nói: "Ta ra nhà sau chút rồi sẽ vào cung ngay, không cần làm phiền công công đâu."

Hắn nắm lấy Tỉnh Trung Nguyệt rồi đi ra phía nhà sau.

Từ đằng xa đã nghe tiếng ba nàng rủ rà rủ rì huyên náo ở trong phòng, làm lòng hắn say đắm, chợt quên đi mọi ưu phiền hơn cả âm thanh của thiên nhiên.

Nhưng ngay lúc này, chợt nhớ lúc ánh mắt dữ tợn lạnh lùng của Võ Chiếu thay đổi đến bất ngờ làm hắn nhận ra khung cảnh trước mặt chính là để lôi kéo dụ dỗ mình nhưng sau lưng lại chứa bẫy rập.

Vậy nên hắn phải tìm Bàn công công

Khi bước vào phòng khách của nhà sau, Long Ưng chợt ngẩn cả người.

Trên mặt bàn ghế trong phòng xếp đầy các loại bao lớn nhỏ, mấy cuộn lụa bày ra đầy đất. Nhân Nhã, Lệ Lệ và Tú Tú đỏ bừng khuôn mặt, hưng phấn chạy qua chạy lại. Long Ưng thắc mắc không biết các nàng có biết được bên ngoài vừa có bão tuyết hay không.

Ba nàng thấy hắn đã trở về liền mừng rỡ, ba chân bốn cẳng chạy đến ôm chặt lấy hắn. Tú Tú tiện tay đón lấy Tỉnh Trung Nguyệt để sang một bên, Lệ Lệ cởi áo khoác ngoài cho hắn, Nhân Nhã thì vội cầm thước dây đến đo đạc cho hắn.

Long Ưng cười nói: "Đến tối còn tha hồ thời gian, tỷ tỷ không nên vội vàng lôi người ta lên giường như thế."

Nhân Nhã cưới khúc khích và nói: "Cái gì mà đến tối còn tha hồ thời gian chứ? Chẳng những thích gạt người lại còn thích nói bậy."

Long Ưng chợt nhún vai nói: "Với Nhân Nhã xinh đẹp của ta thì tất nhiên phải lâu rồi."

Nhân Nhã tức điên lên, nhào vào lòng ngực hắn, dùng đôi bàn tay trắng bóc đấm loạn lên. Long Ưng mở cờ trong bụng, thừa cơ sờ mó ba nàng, Nhân Nhã đương nhiên không để ý chuyện đó còn Lệ Lệ và Tú Thanh lại ra vẻ cự tuyệt càng làm hắn thêm thích thú, ăn sung mặc sướng cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cả gian phòng liền tràn ngập cảnh xuân, Long Ưng mệt rã rời, suýt chút nữa hủy chuyện đến gặp Bàn công công.

Long Ưng vất vả lắm mới khoác được áo vào, đeo Tỉnh Trung Nguyệt nức danh gần xa lên rồi vội vàng chạy vào cung, trên đường đi thì bị Lệnh Vũ chặn ngang. Thấy hắn không ngừng nhìn ngó thanh đao trên lưng mình, Long Ưng liền cởi xuống cho hắn ngắm nghía, thật lạ là không thấy đao tỏa ánh sáng vàng nữa.

Vũ không đành lòng buông tay trả Tỉnh Trung Nguyệt lại, thở dài nói: "Không ngờ được rằng Lệnh Vũ ta lại có cơ hội chạm vào vũ khí tùy thân vang danh thiên hạ của Thiếu soái. Điều đặc biệt nhất là khi nằm trong tay Thiếu soái, thanh đao này sẽ khác hẳn, còn ở trong tay ta nó chỉ là thanh sắt rỉ thôi, từ đó có thể biết được là ta chẳng có phúc mà dùng. Ưng gia muốn đi đâu vậy?"

/435

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status