Hỗn độn không gian trong, một mảnh không khí trầm lẵng.
Lạc Thiên khi chứng kiến người này lúc đồng tử co rút rồi chậm rãi bình tĩnh lại, hắn nhìn nam tử chậm rãi nói: “Một cái phân thân, nói vậy ngươi hẳn là được bản tôn sử xuất tới đây trong côi bảo khố đi.” Nói tới hắn không khỏi nhìn về sau không gian của nam tử.
Phía sau hắn trong có một cái bảo khố, cái này bảo khố mười phần ảm đạm mà mục nát, tựa như chỉ cần thoáng chạm vào nó sẽ sụp đổ vậy, trên đó có rất nhiều vết tích, mà mỗi vết tích như đại diện cho một kỷ nguyên vậy, là như vậy tang thương cùng xa xôi.
Nam tử vẫn không nói, hắn vẫn cứ trầm mặc, tựa như người câm vậy, trong đôi mắt tang thương kia ngoại trừ vô tình vẫn là vô tình, khi nhìn vào đôi mắt đó lúc Lạc Thiên như thấy được hai chữ thủ hộ vậy.
“Xem ra ngươi chỉ là kế thừa ý chí của hắn làm việc, như vậy thì tốt nói.” Nhìn nam tử không phản ứng Lạc Thiên cũng suy đoán một chút ít rồi nói tiếp: “Ta muốn cái tháp mà ngươi đã từng đem tới đây, đem ra.” Giọng nói trong không phải là thương lượng mà là yêu cầu.
Từ giọng nói trong Thiên Tử Thiên ba người nghe được nhàn nhạt sát phạt mùi vị, lập tức mỗi người đều chuẩn bị nhất chiến.
Mà nghe Lạc Thiên nói lúc nam tử ánh mắt vô tình kia không khỏi bôi qua một chút ba động rồi nhắm mắt trậm mặc, tựa như suy nghĩ lấy cái gi vậy.
Hắn biết Lạc Thiên nói là cái gì, đây là món đồ hắn được bản tôn truyền đạt tới mệnh lệnh lấy được, bao lâu tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm được một cái tháp, hắn tuy rằng là phân thân, hay nói chuẩn xác hơn là con rối nhưng vẫn có một chút linh tính, cho nên hắn biết cái tháp kia cực kỳ kinh khủng.
Nhìn thấy nam tử nhắm mắt Lạc Thiên cũng không vội, hắn có thể dùng Cửu Xích Phong Thiên để triệu hoán rồi dung hợp lại với nhau, nhưng nếu có thể tránh đánh nhau vậy thì càng tốt hơn.
Liền tầm một canh giờ sau, nam tử khẽ nhấc mí mắt mở ra, hắn nhìn thật sâu Lạc Thiên rồi ném tới một cái tháp, hiển nhiên là vật Lạc Thiên muốn. Lần này hắn chỉ là một cái phân thân, mà phân thân này trải qua vô tận tuế nguyệt, từng trận từng trận chiến đã khiến hắn tàn phá không chịu nổi, không giống như Kiếm Nhất phân thân vẫn hoàn mỹ, cho nên đành phải nhượng bộ lui binh.
“Quả nhiên là nó.” Nắm lấy cái tháp lúc Lạc Thiên khẽ cảm khái, có chút ngoài ý muốn lại không chút nào ngoài ý muốn, hắn biết người kia vẫn luôn để ý tới mấy món đồ của Lạc Tộc, như vậy khi diệt tộc lúc hắn làm sao không sai người đi tìm kia chứ.
“Lần này bọn ta không phải vì bảo khố sau lưng ngươi, cho nên mọi chuyện kết thúc.” Lạc Thiên nhìn thật sâu nam tử rồi chậm rãi nói, sau đó dẫn theo mọi người rời đi, hiển nhiên mọi chuyện đã xong, cũng là lúc nên rời đi, còn cái bảo khố kia hắn không có hứng thú muốn biết trong đó là cái gì, còn hắn có động tâm hay không thì không ai biết.
Đi ra không gian lúc Kiếm Nhất nhìn mấy người khẽ nói: “Đi Vô Cực vũ trụ làm sao?.” Hiển nhiên hắn cũng muốn tới đó xem một chút, càng quan trọng là ở đó có Yến Phương Thanh, hắn cũng không quá an tâm khi nơi đó chỉ có Cổ Vô Địch, phải biết nơi đó nhưng có mười một người có mười cái Thần Ngân, làm không tốt là có chuyện xảy ra.
“Tất nhiên là phải đi.” Thiên Tử Thiên cùng Lạc Thiên đồng thanh nói, bọn họ cũng có chút lo lắng cho Yến Phương Thanh nên không chần chờ.
…………
Tại Vô Cực vũ trụ trong, không khí căng thẳng đã bắt đầu tan vỡ, tựa hồ cái này tan vỡ đại diện cho một cuộc phá diệt thiên địa đại chiến vậy.
Liền mấy người chuẩn bị động thủ lúc Tiến Kinh Nhân, Cổ Vô Địch, Vô Phong… mấy vị Chân Quân có mười Thần Ngân ánh mắt không khỏi co rút nhìn về một phía.
Theo phương hướng bọn họ nhìn lại lúc không biết lúc nào xuất hiện một lão giả, cái này lão giả còn không bằng nói là tủng niên, hắn tuổi tầm năm mươi, khuôn mặt tuy đã có nếp nhăn nhưng ai cũng có thể thấy được lúc trẻ tuổi hoặc chỉ cần hắn bây giờ hồi phục cơ thể trở về tuổi trẻ vậy sẽ là mười phần tuấn mỹ, mà hắn tinh thần sáng lạng tựa như một thanh niên vậy, cũng không biết hắn đứng đấy từ bao giờ, nhưng mọi người cảm giác hắn tựa hồ vẫn đứng ở đó vậy.
Trên thân hắn không có kinh thiên khí thế, cũng không có bá khí quét ngang hết thảy, hắn tựa như là một người bình thường lại không bình thường hơn.
“Trấn Thiên Đế Thần.” Nhìn trung lúc Tiến Kinh Thiên như lâm đại địch, lập tức lấy ra một cái Kỷ Nguyên Chi Quang đề phòng nhìn trung niên, thần thái bình tĩnh đã không còn nữa, mười phần kiêng dè cùng đề phòng.
Đế Thần, nó là một cái xưng hô của sinh linh từ thời Thái Sơ.
Thiên địa mới ban sơ, Chúng sinh còn vô tri.
Thế gian lúc đó còn không có cái gọi là Thần, nhưng từ khi sinh linh có linh lúc, thế giới vạn linh sống trong lo sợ, thiên địa thỉnh thoảng sẽ phát ra tai họa thiên nhiên, có sóng thần nhẫn chìm Thập Thiên, có sấm sét vang vọng cả vùng trời đen khi mưa gió phủ xuống, theo đó vô số sinh linh còn không có năng lực chống đỡ nên bất ngờ hoặc ngoài ý muốn bị yên diệt, những này thảm họa lúc bấy giờ còn chưa có ai có cách nào chống đỡ.
Mà cũng từ lúc đó có một số kẻ tìm hiểu được cách tu luyện nên bắt đầu giúp đỡ vạn linh, mà từ đó cũng là lúc vạn linh bắt đầu tin rằng trên đời này có Thần, trong suy nghi của họ Thần là trường sinh bất tử, Thần là bất tử bất diệt, Thần là không gì không làm được.
Theo đó vạn linh bắt đầu cố gắng tìm mọi cách để trở thành Thần, trở thành bất tử bất diệt….
Từng người một, mỗi người cố gắng học tập những người bọn họ cho là Thần kia, theo đó một phong trào tu luyện cũng từ đó bắt đầu, sinh linh khắp nơi huyết mạch mạnh mẽ, thiên phú siêu quần thì có thể đi tới một độ cao mới, có thể bá chủ một phương, có thể trấn áp vạn linh……
Dần dần tuế nguyệt qua nhanh, thế hệ này tới thế hệ khắc kẻ trước ngã xuống kẻ sau leo lên, cuối cùng một ngày lúc có đỉnh phong tu sĩ đã leo lên tới một cấp độ mà người đời không tưởng tượng nổi, cũng là lúc đó hắn tự phong mình là Đế Thần, danh hiệu Trấn Thiên…
Mà trung niên này chính là người đầu tiên leo lên đỉnh phong. Trấn Thiên Đế Thần.
“Trấn Thiên Đế Thần.” Nghe cái tên này dù là đạo tâm duy ta vô địch như Cổ Vô Địch cũng cảm thấy một luồng áp lực khiến hắn không thở nổi, mà một bên Vô Phong đám người cũng là vậy, thậm chí là toàn bộ đang thông qua Kính Môn xem trận chiến này cũng vậy.
Trấn Thiên Đế Thần là ai?, hắn là kẻ đầu tiên đi lên đỉnh phong của vạn linh, là kẻ đã từng trấn áp toàn bộ tất cả mọi người của Thái Sơ kỷ nguyên, khiến cho không ai dám ngóc đầu khiêu khích quyền uy, là người cho vạn linh biết trên đời này cảnh giới cao nhất là cái gì, là người mà tất cả xem như là Thần chân chính, là tồn tại vô địch trong lòng tất cả mọi người.
Thần thoại về hắn truyền từ cái này kỷ nguyên tới kỷ nguyên cái khác, dù là thời gian trải qua vô tận tang thương, trải qua vô tận thế hệ, nhưng không ai không biết cái tên này, bởi vì hắn đáng để người đời nhìn lên, cho dù là mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng vậy, chỉ là từ Hồng Mông Kỷ Nguyên tới giờ hắn chưa từng xuất hiện qua, tất cả cho là hắn đã ẩn cư không xuất, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại một lần nữa lâm thế.
“Tham kiến Thần Đế.” Cổ Vô Địch cùng Vô Phong thậm chí tất cả mọi vị Thần Ngân tại đây đều cúi chào một tiếng, đây không phải là sợ hãi mà là kính ngưỡng, một loại thừa nhận, còn sợ sao?, đã tới Tôn Chủ cực hạn như họ, có cái gì chưa trải qua, ngay cả chết cũng nhìn rất nhẹ chứ nói cái gì khác.
Trấn Thiên Đế Thần không nhìn mấy người khác, quản chi là đối với mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng là vậy, từ đầu tới cuối hắn chỉ nhìn cái quan tài làm bằng Kỷ Nguyên Băng Tinh, ánh mắt kia như muốn đóng đinh cái quan tài kia một dạng. Cuối cùng hắn khẽ than một tiếng: “Vạn cổ ung dung, lại có ai kiên trì như ngươi, lại có ai có ý chí kiên định như ngươi đây? Vậy mà có thể để ngươi thành công.”
Nhìn thấy Trấn Thiên Đế Thần phản ứng mọi người cũng không nói cái gì thu hồi tâm tình rồi theo hắn nhìn về cái kia quan tài, bọn họ cũng rất muốn biết trong quan tài rốt cuộc là thần thánh phương nào mà để cho mấy cái kỷ nguyên Trấn Thiên Đế Thần không lộ diện lại xuất sơn đi gặp.
Chỉ là trả lời bọn họ là một mảnh trầm mặc, tựa hồ là không muốn trả lời một dạng.
Nhìn thấy trong quan tài không phản ứng Trấn Thiên Đế Thần cũng không nổi dận, vẫn chậm rãi nói: “Không lẽ ngươi không muốn gặp lão hữu một lần sao, dù sao đã qua mấy cái kỷ nguyên trôi qua chúng ta vẫn chưa từng gặp mặt rồi, hơn nữa lần này ta rất tò mò với kế hoạch của ngươi, không biết sau khi ngươi thành công lúc sẽ mạnh bao nhiêu, liệu có thể cùng ta như trước đánh một trận hay không?.”
Nói tới đây hắn không khỏi cảm khái một tiếng, hiển nhiên hắn và người trong quan tài khá quen thuộc, bọn họ tựa hồ đã quen nhau mấy cái kỷ nguyên một dạng, là như vậy xa xôi tuế nguyệt.
“Cót két” liền Trấn Thiên Đế Thần vừa nói xong lúc một tiếng vang lên, theo đó nắp quan tài dần dần mở ra, một bàn tay trắng như tuyết, nó như là hoàn mỹ nhất trên đời, là kiệt tác của thương thiên điêu khắc vậy, mà sau đó nó khẽ nắm lên thành của quan tài.
Theo đó quan tài dần dần mở ra, nó là như vậy chậm rãi, là như vậy tùy ý.
Nhìn quan tài mở ra lúc mọi người không khỏi tò mò, rốt cuộc là ai đáng giá để Trấn Thiên Đế Thần đích thân tới gặp mặt như vậy.
Số từ: 2106
Lạc Thiên khi chứng kiến người này lúc đồng tử co rút rồi chậm rãi bình tĩnh lại, hắn nhìn nam tử chậm rãi nói: “Một cái phân thân, nói vậy ngươi hẳn là được bản tôn sử xuất tới đây trong côi bảo khố đi.” Nói tới hắn không khỏi nhìn về sau không gian của nam tử.
Phía sau hắn trong có một cái bảo khố, cái này bảo khố mười phần ảm đạm mà mục nát, tựa như chỉ cần thoáng chạm vào nó sẽ sụp đổ vậy, trên đó có rất nhiều vết tích, mà mỗi vết tích như đại diện cho một kỷ nguyên vậy, là như vậy tang thương cùng xa xôi.
Nam tử vẫn không nói, hắn vẫn cứ trầm mặc, tựa như người câm vậy, trong đôi mắt tang thương kia ngoại trừ vô tình vẫn là vô tình, khi nhìn vào đôi mắt đó lúc Lạc Thiên như thấy được hai chữ thủ hộ vậy.
“Xem ra ngươi chỉ là kế thừa ý chí của hắn làm việc, như vậy thì tốt nói.” Nhìn nam tử không phản ứng Lạc Thiên cũng suy đoán một chút ít rồi nói tiếp: “Ta muốn cái tháp mà ngươi đã từng đem tới đây, đem ra.” Giọng nói trong không phải là thương lượng mà là yêu cầu.
Từ giọng nói trong Thiên Tử Thiên ba người nghe được nhàn nhạt sát phạt mùi vị, lập tức mỗi người đều chuẩn bị nhất chiến.
Mà nghe Lạc Thiên nói lúc nam tử ánh mắt vô tình kia không khỏi bôi qua một chút ba động rồi nhắm mắt trậm mặc, tựa như suy nghĩ lấy cái gi vậy.
Hắn biết Lạc Thiên nói là cái gì, đây là món đồ hắn được bản tôn truyền đạt tới mệnh lệnh lấy được, bao lâu tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm được một cái tháp, hắn tuy rằng là phân thân, hay nói chuẩn xác hơn là con rối nhưng vẫn có một chút linh tính, cho nên hắn biết cái tháp kia cực kỳ kinh khủng.
Nhìn thấy nam tử nhắm mắt Lạc Thiên cũng không vội, hắn có thể dùng Cửu Xích Phong Thiên để triệu hoán rồi dung hợp lại với nhau, nhưng nếu có thể tránh đánh nhau vậy thì càng tốt hơn.
Liền tầm một canh giờ sau, nam tử khẽ nhấc mí mắt mở ra, hắn nhìn thật sâu Lạc Thiên rồi ném tới một cái tháp, hiển nhiên là vật Lạc Thiên muốn. Lần này hắn chỉ là một cái phân thân, mà phân thân này trải qua vô tận tuế nguyệt, từng trận từng trận chiến đã khiến hắn tàn phá không chịu nổi, không giống như Kiếm Nhất phân thân vẫn hoàn mỹ, cho nên đành phải nhượng bộ lui binh.
“Quả nhiên là nó.” Nắm lấy cái tháp lúc Lạc Thiên khẽ cảm khái, có chút ngoài ý muốn lại không chút nào ngoài ý muốn, hắn biết người kia vẫn luôn để ý tới mấy món đồ của Lạc Tộc, như vậy khi diệt tộc lúc hắn làm sao không sai người đi tìm kia chứ.
“Lần này bọn ta không phải vì bảo khố sau lưng ngươi, cho nên mọi chuyện kết thúc.” Lạc Thiên nhìn thật sâu nam tử rồi chậm rãi nói, sau đó dẫn theo mọi người rời đi, hiển nhiên mọi chuyện đã xong, cũng là lúc nên rời đi, còn cái bảo khố kia hắn không có hứng thú muốn biết trong đó là cái gì, còn hắn có động tâm hay không thì không ai biết.
Đi ra không gian lúc Kiếm Nhất nhìn mấy người khẽ nói: “Đi Vô Cực vũ trụ làm sao?.” Hiển nhiên hắn cũng muốn tới đó xem một chút, càng quan trọng là ở đó có Yến Phương Thanh, hắn cũng không quá an tâm khi nơi đó chỉ có Cổ Vô Địch, phải biết nơi đó nhưng có mười một người có mười cái Thần Ngân, làm không tốt là có chuyện xảy ra.
“Tất nhiên là phải đi.” Thiên Tử Thiên cùng Lạc Thiên đồng thanh nói, bọn họ cũng có chút lo lắng cho Yến Phương Thanh nên không chần chờ.
…………
Tại Vô Cực vũ trụ trong, không khí căng thẳng đã bắt đầu tan vỡ, tựa hồ cái này tan vỡ đại diện cho một cuộc phá diệt thiên địa đại chiến vậy.
Liền mấy người chuẩn bị động thủ lúc Tiến Kinh Nhân, Cổ Vô Địch, Vô Phong… mấy vị Chân Quân có mười Thần Ngân ánh mắt không khỏi co rút nhìn về một phía.
Theo phương hướng bọn họ nhìn lại lúc không biết lúc nào xuất hiện một lão giả, cái này lão giả còn không bằng nói là tủng niên, hắn tuổi tầm năm mươi, khuôn mặt tuy đã có nếp nhăn nhưng ai cũng có thể thấy được lúc trẻ tuổi hoặc chỉ cần hắn bây giờ hồi phục cơ thể trở về tuổi trẻ vậy sẽ là mười phần tuấn mỹ, mà hắn tinh thần sáng lạng tựa như một thanh niên vậy, cũng không biết hắn đứng đấy từ bao giờ, nhưng mọi người cảm giác hắn tựa hồ vẫn đứng ở đó vậy.
Trên thân hắn không có kinh thiên khí thế, cũng không có bá khí quét ngang hết thảy, hắn tựa như là một người bình thường lại không bình thường hơn.
“Trấn Thiên Đế Thần.” Nhìn trung lúc Tiến Kinh Thiên như lâm đại địch, lập tức lấy ra một cái Kỷ Nguyên Chi Quang đề phòng nhìn trung niên, thần thái bình tĩnh đã không còn nữa, mười phần kiêng dè cùng đề phòng.
Đế Thần, nó là một cái xưng hô của sinh linh từ thời Thái Sơ.
Thiên địa mới ban sơ, Chúng sinh còn vô tri.
Thế gian lúc đó còn không có cái gọi là Thần, nhưng từ khi sinh linh có linh lúc, thế giới vạn linh sống trong lo sợ, thiên địa thỉnh thoảng sẽ phát ra tai họa thiên nhiên, có sóng thần nhẫn chìm Thập Thiên, có sấm sét vang vọng cả vùng trời đen khi mưa gió phủ xuống, theo đó vô số sinh linh còn không có năng lực chống đỡ nên bất ngờ hoặc ngoài ý muốn bị yên diệt, những này thảm họa lúc bấy giờ còn chưa có ai có cách nào chống đỡ.
Mà cũng từ lúc đó có một số kẻ tìm hiểu được cách tu luyện nên bắt đầu giúp đỡ vạn linh, mà từ đó cũng là lúc vạn linh bắt đầu tin rằng trên đời này có Thần, trong suy nghi của họ Thần là trường sinh bất tử, Thần là bất tử bất diệt, Thần là không gì không làm được.
Theo đó vạn linh bắt đầu cố gắng tìm mọi cách để trở thành Thần, trở thành bất tử bất diệt….
Từng người một, mỗi người cố gắng học tập những người bọn họ cho là Thần kia, theo đó một phong trào tu luyện cũng từ đó bắt đầu, sinh linh khắp nơi huyết mạch mạnh mẽ, thiên phú siêu quần thì có thể đi tới một độ cao mới, có thể bá chủ một phương, có thể trấn áp vạn linh……
Dần dần tuế nguyệt qua nhanh, thế hệ này tới thế hệ khắc kẻ trước ngã xuống kẻ sau leo lên, cuối cùng một ngày lúc có đỉnh phong tu sĩ đã leo lên tới một cấp độ mà người đời không tưởng tượng nổi, cũng là lúc đó hắn tự phong mình là Đế Thần, danh hiệu Trấn Thiên…
Mà trung niên này chính là người đầu tiên leo lên đỉnh phong. Trấn Thiên Đế Thần.
“Trấn Thiên Đế Thần.” Nghe cái tên này dù là đạo tâm duy ta vô địch như Cổ Vô Địch cũng cảm thấy một luồng áp lực khiến hắn không thở nổi, mà một bên Vô Phong đám người cũng là vậy, thậm chí là toàn bộ đang thông qua Kính Môn xem trận chiến này cũng vậy.
Trấn Thiên Đế Thần là ai?, hắn là kẻ đầu tiên đi lên đỉnh phong của vạn linh, là kẻ đã từng trấn áp toàn bộ tất cả mọi người của Thái Sơ kỷ nguyên, khiến cho không ai dám ngóc đầu khiêu khích quyền uy, là người cho vạn linh biết trên đời này cảnh giới cao nhất là cái gì, là người mà tất cả xem như là Thần chân chính, là tồn tại vô địch trong lòng tất cả mọi người.
Thần thoại về hắn truyền từ cái này kỷ nguyên tới kỷ nguyên cái khác, dù là thời gian trải qua vô tận tang thương, trải qua vô tận thế hệ, nhưng không ai không biết cái tên này, bởi vì hắn đáng để người đời nhìn lên, cho dù là mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng vậy, chỉ là từ Hồng Mông Kỷ Nguyên tới giờ hắn chưa từng xuất hiện qua, tất cả cho là hắn đã ẩn cư không xuất, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại một lần nữa lâm thế.
“Tham kiến Thần Đế.” Cổ Vô Địch cùng Vô Phong thậm chí tất cả mọi vị Thần Ngân tại đây đều cúi chào một tiếng, đây không phải là sợ hãi mà là kính ngưỡng, một loại thừa nhận, còn sợ sao?, đã tới Tôn Chủ cực hạn như họ, có cái gì chưa trải qua, ngay cả chết cũng nhìn rất nhẹ chứ nói cái gì khác.
Trấn Thiên Đế Thần không nhìn mấy người khác, quản chi là đối với mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng là vậy, từ đầu tới cuối hắn chỉ nhìn cái quan tài làm bằng Kỷ Nguyên Băng Tinh, ánh mắt kia như muốn đóng đinh cái quan tài kia một dạng. Cuối cùng hắn khẽ than một tiếng: “Vạn cổ ung dung, lại có ai kiên trì như ngươi, lại có ai có ý chí kiên định như ngươi đây? Vậy mà có thể để ngươi thành công.”
Nhìn thấy Trấn Thiên Đế Thần phản ứng mọi người cũng không nói cái gì thu hồi tâm tình rồi theo hắn nhìn về cái kia quan tài, bọn họ cũng rất muốn biết trong quan tài rốt cuộc là thần thánh phương nào mà để cho mấy cái kỷ nguyên Trấn Thiên Đế Thần không lộ diện lại xuất sơn đi gặp.
Chỉ là trả lời bọn họ là một mảnh trầm mặc, tựa hồ là không muốn trả lời một dạng.
Nhìn thấy trong quan tài không phản ứng Trấn Thiên Đế Thần cũng không nổi dận, vẫn chậm rãi nói: “Không lẽ ngươi không muốn gặp lão hữu một lần sao, dù sao đã qua mấy cái kỷ nguyên trôi qua chúng ta vẫn chưa từng gặp mặt rồi, hơn nữa lần này ta rất tò mò với kế hoạch của ngươi, không biết sau khi ngươi thành công lúc sẽ mạnh bao nhiêu, liệu có thể cùng ta như trước đánh một trận hay không?.”
Nói tới đây hắn không khỏi cảm khái một tiếng, hiển nhiên hắn và người trong quan tài khá quen thuộc, bọn họ tựa hồ đã quen nhau mấy cái kỷ nguyên một dạng, là như vậy xa xôi tuế nguyệt.
“Cót két” liền Trấn Thiên Đế Thần vừa nói xong lúc một tiếng vang lên, theo đó nắp quan tài dần dần mở ra, một bàn tay trắng như tuyết, nó như là hoàn mỹ nhất trên đời, là kiệt tác của thương thiên điêu khắc vậy, mà sau đó nó khẽ nắm lên thành của quan tài.
Theo đó quan tài dần dần mở ra, nó là như vậy chậm rãi, là như vậy tùy ý.
Nhìn quan tài mở ra lúc mọi người không khỏi tò mò, rốt cuộc là ai đáng giá để Trấn Thiên Đế Thần đích thân tới gặp mặt như vậy.
Số từ: 2106
/166
|