“Ta là tới đây để tùy tung ngươi.” Nữ tử cuồng nhiệt nhìn Lạc Thiên một cái rồi nói, nàng nói là như vậy chân thật đáng tin cậy, không cho bất kỳ kẻ nào nghi ngờ.
“Hả, đây là ý của ngươi hay là ý của phụ thân ngươi đây.” Lạc Thiên cũng không để ý khẽ nói. Dù đôi mắt bị vải che đi nhưng nữ tử vẫn cảm nhận được ý lạnh từ đôi mắt đó, khiến nàng rùng mình một cái.
“Cả hai.” Nữ tử cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ trừng mắt đối diện Lạc Thiên rồi nói.
“Không tồi, xem như ngươi trả lời thật lòng.” Lạc Thiên nhìn nàng thật sâu rồi nói, nói xong hắn quay đầu đi tiếp về trước.
Nữ tử này là Cơ Lang, chính là năm đó ở Trường Minh đại lục dịch dung trộm cắp, bây giờ đối với nàng tại sao biết mình ở đây Lạc Thiên cũng không có cái gì ngoài ý muốn, năm đó hắn là dùng thông đạo mới có thể né tránh cảm ứng của mấy tồn tại của Thần Ma vũ trụ, mà lần này hắn là quang minh chính đại đi tới cho nên lập tức bị cảm ứng cũng không phải là không thể.
Nàng truyền thừa là Tà Thiên Cung, một truyền thừa độc chiếm vùng trung của Ma Vực, là một trong những truyền thừa mạnh nhất của Thần Ma vũ trụ, hơn nữa nàng thân phận còn không phải bình thường, nàng là con gái thứ hai của người sáng lập ra Tà Thiên Cung, thiên phú hay sắc đẹp đều đủ đứng đầu trong Thần Ma vũ trụ.
“Uy, ngươi lần này đi tới đây là vì cái gì vậy, không lẽ là vì tiêu diệt Ngọc Diên Cung sao?.” Cơ Lang không khôi phục dung mạo chạy theo rồi tò mò nhìn Lạc Thiên nói, nàng nhưng biết hết ân oán của Lạc Thiên và Ngọc Diện Cung, cho nên rất tò mò hắn muốn làm như thế nào.
Phải biết Lạc Thiên bây giờ đã không phải ai cũng có thể trêu trọc, quản chi mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng vậy.
“Chuyện này ngươi không cần biết.” Lạc Thiên chậm rãi nói, rồi hắn quay đầu sang nhìn nàng nói: “Nha đầu, ngươi tốt nhất cho ta an phận một chút, nếu không ta lột sạch quần áo rồi ném ngươi ra đường đấy.”
“Hừ, có gì hơn người.” Cơ Lang bị Lạc Thiên nhìn nội tâm khẽ sợ hãi, nhưng nàng vẫn gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ thì thầm nói.
Tà Vân Cung Ngoại Môn Phong, Lạc Thiên dẫn theo Cơ Lang đi hướng căn phòng của mình, nha đầu này thân phận đặc thù cho nên dù không phải là người của Tà Vân Cung nhưng cũng rất đơn giản lẩn vào.
“Ngươi tại sao lại lựa chọn ngoại môn vậy, với thực lực của ngươi nếu muốn làm Thánh Tử gì đó hẳn là rất dễ dàng đi.” Đi trên đường Cơ Lang nhìn đông nhìn tây rồi tò mò hỏi.
“Làm đệ tử ngoại môn hay làm Thánh tử đối với ta mà nói có cái gì khác nhau sao?” Lạc Thiên không trả lời mà hỏi, nếu phía sau nàng người đã biết hắn trở lại Thần Ma vũ trụ vậy đám người ở Tà Vân Cung hẳn cũng biết đi, như vậy hắn có làm hay không Thánh Tử đã không có quá nhiều ý nghĩa.
Hai người đi tới phía trước lúc thì có hai người đang ở trước phòng, tựa hồ đang chờ Lạc Thiên vậy.
Hai nam này trong đó có một kẻ là mấy hôm trước Lạc Thiên đánh ngất rồi ném ra ngoài, mà một tên còn lại vậy thì hẳn ra do người trước gọi giúp đoạt lại phòng đi.
“Đại ca, là tiểu tử này.” Quả nhiên, người bị Lạc Thiên đánh mấy hôm trước khi thấy Lạc Thiên lúc lập tức nhìn bên cạnh nam tử nói.
Mà bên cạnh hắn nam tử cũng nhìn Lạc Thiên rồi quay qua nhìn Cơ Lang một cái, thấy nàng khuôn mặt chỉ một chút tư sắc thì không thèm để ý, hắn nhìn Lạc Thiên nói: “Tiểu tử, ngươi là vị nào đệ tử, tại sao lại muốn cướp phòng đệ đệ của ta.” Hắn câu đầu tiên là thăm dò xem Lạc Thiên có chỗ dựa hay không, nếu là không có vậy động thủ là tốt rồi.
“Căn phòng không tệ, bản thiếu đang cần một căn phòng nên tiện tay lấy dùng.” Lạc Thiên cũng không thèm để ý nhìn nam tử chầm chậm nói, lời nói không nói được cuồng ngạo.
“Ha ha, cuồng người ta đã gặp nhiều, nhưng chỉ mới Nhân Tôn tiểu tử lại cuồng như vậy thì La Phong ta lần đầu thấy đấy.” Nam tử gọi La Phong nghe Lạc Thiên nói không khỏi cười to một tiếng.
“Cười đủ chưa, cười đủ vậy thì cút đi, ngươi đang cản đường bản thiếu đấy.” Lạc Thiên có chút thiếu kiên nhẫn nhìn La Phong hờ hững nói.
“Tiểu tử càn rỡ, ngươi biết La Phong đại ca là đệ tam trong ngoại môn đệ tử không hả, thật không có tôn ti tiểu tử.” Nam tử một bên La Phong nghe Lạc Thiên nói thì lập tức nhân cơ hội bỏ dầu thêm lửa nói, hắn làm sao có thể dễ dàng như vậy bỏ qua cho Lạc Thiên đây.
“Được rồi.” La Phong làm sao không hiểu ý kẻ bên cạnh, lập tức phất tay tỏ vẻ không sao, sau đó nhìn Lạc Thiên nói: “Ngươi có hai lựa chọn, một là cút ra căn phòng này, hai là ta sẽ đánh gãy chân ngươi rồi ném ra ngoài.” Hắn lời nói là như vậy không thèm để ý Lạc Thiên.
“Vù.” Liền hắn nói xong lúc Lạc Thiên một chỉ hoành không đánh tới, một chỉ nhanh như chớp giật, “Phốc” một tiếng, còn không để ai phản ứng một chỉ đã lập tức đánh nát hai chân của La Phong.
“Aaa.” Hai chân bị đánh nát lúc La Phong hét thảm một cái rồi ngất đi, trước khi ngất hắn lóe lên một cái ý nghĩ, không phải chỉ là một cái Nhân Tôn tiểu tu sĩ sao, tại sao…
“Đại ca.” Nhìn La Phong bị đánh nát hai chân lúc nam tử biến sắc, hắn đang định đi lên cứu lúc thì “vù” một tiếng, hai chân hắn còn không kịp phản ứng cũng bị đánh nát theo.
“Aaa.” Tiếng kêu thảm thiết từ nam tử kêu lên, thanh âm là như vậy thê lương cùng đau đớn.
“Cút.” Lạc Thiên quát khẽ một tiếng rồi phất tay ném hai kẻ phế vật đi ra ngoài rồi đi vào phòng, từ đầu tới cuối cũng không nhìn lại một cái.
Còn hắn làm vậy có bị phạt hay không thì hắn không thèm để ý, mặc dù Ma Vực môn phái trong cho phép đáu pháp nhưng không cho phép ra tay quá nặng nhưng đó chỉ là luật lệ cho kẻ yếu, mà Lạc Thiên hắn đây, dù hắn có là kẻ yếu thì hắn cũng sẽ không nương tay, đây không phải là vô tình mà là hắn sinh ra lúc ngoại trừ cô đơn thì có một phần bẩm sinh cao ngạo.
“Thật bá đạo, bất quá ta thích.” Cơ Lang từ đầu tới cuối không nói, khi nhìn Lạc Thiên hành động lúc càng thêm sùng bái nhìn hắn rồi đi theo vào phòng.
Trở lại trong phòng, Lạc Thiên trực tiếp ngồi xếp bằng vận chuyển Vạn Niệm Quy Nguyên Quyết bắt đầu tu luyện. Thời gian đã rất lâu rồi hắn cũng không có sử dụng cái này pháp quyết, bây giờ hắn đang định chủ tu nguyên lực một đoạn thời gian dài nên bắt đầu chải vuốt lại mọi thứ về công pháp.
“Thật nhàm chán, tu luyện có cái gì hay chứ.” Vào trong phòng lúc Cơ Lang nhìn Lạc Thiên không nói gì lập tức ngồi tu luyện thì thì thầm, mà nàng tựa như nghĩ tới cái gì đó lập tức biến mất khỏi phòng.
Mà nàng đi ra lúc trong áo Lạc Thiên con chó nhỏ lập tức đi ra, khuôn mặt khả ái mang theo tò mò nhìn xung quanh một vòng, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra đây là nơi ở của nhân loại nha rồi tìm một chỗ nằm thiếp đi.
Cứ thế, mười năm lại trôi qua….
Lạc Thiên hai mắt mở ra khẽ thở một hơi rồi nhìn xung quanh, ngoại trừ con chó nhỏ bằng bàn tay ra thì không còn ai khác.
“Tiểu bạch, ra ngoài xem sao.” Lạc Thiên nhìn chó nhỏ khẽ gọi, trong mười năm qua hắn cũng có tỉnh lại mấy lần, chó nhỏ đã bị hắn đặt một cái tên là Tiểu Bạch, tên nó hoàn toàn giống cơ thể, dù Tiểu Bạch có phản kháng nhưng vẫn bị Lạc Thiên bá đạo mà vô tình trấn áp.
Cứ thế một chó leo lên vai Lạc Thiên rồi một người một chó đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rội cả một vùng trời, tuy Lạc Thiên che mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận và thấy được tia nắng kia, nó là như vậy mỹ lệ, là như vậy đại diện cho một ngày mới.
“Lạc Thiên, Tiểu Bạch.” Vừa đi ra một người một chó đã lập tức bị một giọng nữ lanh lảnh gọi tên. Không cần nhìn Lạc Thiên cũng biết người gọi là ai.
Lạc Thiên quay đầu nhìn tới, quả nhiên, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú đang dịch dung Cơ Lang, mà bên cạnh nàng không biết lúc nào cũng có một nữ tử.
Mà nữ tử này khuôn mặt quả thật là khuynh thế tuyệt thiên, mỹ lệ vô song, nàng bề ngoài là như vậy mười phần mỹ lệ, nàng mặc một bộ đồ màu đen bó sát, càng tô thêm dáng người gợi cảm, trên người còn có một loại thần vận rất khó mà diễn tả, nó là như vậy yêu dị lại là như vậy hờ hững cùng điềm nhiên, tựa như không có gì có thể khiến nàng chăm chú vậy. Chỉ là nhìn vào nữ tử này lúc Lạc Thiên không hiểu sao có một tia quen thuộc nhưng không nghĩ ra.
“Gâu gâu.” Tiểu bạch thấy Cơ Lang cũng sủa một tiếng xem như chào hỏi, hiển nhiên trong mười năm qua cũng xem như là có chút quen biết, tuy nó vì huyết mạch nên không thể nói và hóa hình nhưng ánh mắt của nó lại như biết nói chuyện vậy, chỉ nhìn vào thôi đã khiến người biết nó nói cái gì.
“Nha, tiểu bạch tới tỷ tỷ ôm một cái nào.” Cơ Lang nhìn thấy tiểu bạch lúc lập tức muốn tiến tới ôm, tiểu bạch bề ngoài hình thể thế nhưng cực kỳ đáng yêu, thuần trắng màu long, hai mắt long lanh thiên chân vô tà, tinh khiết như không rành thế sự, quả thật là nữ nhân sát thủ mà.
Một bên nữ tử cũng có chút sáng mắt nhìn tiểu bạch, hiển nhiên cũng bị hấp dẫn.
“Gâu gâu.” Tiểu bạch nghe Cơ Lang nói lập tức trốn vào trong áo Lạc Thiên rồi ló đầu ra nhìn Cơ Lang, hiển nhiên là không muốn.
“Đáng ghét.” Nhìn tiểu bạch phản ứng Cơ Lang miệng quệt một cái nói.
“Để ta giới thiệu, vị này là Thánh Nữ duy nhất của Tà Vân Cung, nàng tên là Tà Nguyệt, là một vị Thánh Tôn có phong hào Đạo Thần.” Cơ Lang thu hồi tâm tình nhìn Lạc Thiên đi tới sau rồi cười giới thiệu, nói xong lúc nàng lại quay sang Tà Nguyệt nữ tử giới thiệu: “Người này ta đã nói với tỷ rồi đấy, hắn tên là Lạc Thiên.” Nàng cũng không nói rõ lai lịch của hắn, chỉ bảo là tên mà thôi, dù sao Lạc Thiên thân phận quá mức mẫn cảm.
Nhìn nữ tử bề ngoài khác biệt với cái tên này Lạc Thiên bình tĩnh gật đầu xem như chào hỏi, hắn tính tình hờ hững nên cũng không muốn nhiều lời với người lạ, quản chi là mỹ nhân cũng vậy.
Mà nữ tử cũng kinh diễm nhìn Lạc Thiên gật đầu xem như chào hỏi, có chút ngoài ý muốn khi Lạc Thiên lại tuấn mỹ vô song như vậy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Nàng có biết thân phận thật sự của Cơ Lang, cả hai trước đó cũng đã từng đi chung một thời gian cho nên xem như là khá thân thuộc, còn Lạc Thiên thân phận thì nàng không có biết, lần này nàng tới là vì Cơ Lang mời nên mới tới, mà gật đầu xong lúc cả hai tựa như đều là người không thích nói nhiều nên chào hỏi xong không khí khá trầm lặng.
“Được rồi, lần này ngươi không chạy ra ngoài mà trở về vậy làm gì vậy?” Lạc Thiên ngồi xuống rồi có chút ngoài ý muốn chậm rãi nhìn nàng nói.
“Uy, ta đây là giới thiệu mỹ nhân cho ngươi, ngươi có thể hay không nói một câu tử tế không hả.” Cơ Lang bĩu môi nói, xong rồi nàng nói tiếp: “Lần này ta tới là vì báo cho ngươi một cái thông tin.” Nói tới đây nàng lại bắt đầu hào hứng, trong mắt còn có nhàn nhạt giảo hoạt đảo qua.
Lạc Thiên không nói châm một ly trà rồi uống chờ Cơ Lang nói tiếp, bởi vì hắn biết nếu hắn nói cái gì vậy nàng cũng sẽ lại câu dài đề tài cho nên đối với nha đầu hiếu động này trầm mặc là tốt nhất phương pháp ứng phó.
“Không thú vị.” Cơ Lang thấy Lạc Thiên không thèm trả lời tựa như không hứng thú thì hừ một tiếng. Số từ: 2480 Đệ nhất sát thủ trọng sinh tán gái báo thù rửa hận năm xưa.
“Hả, đây là ý của ngươi hay là ý của phụ thân ngươi đây.” Lạc Thiên cũng không để ý khẽ nói. Dù đôi mắt bị vải che đi nhưng nữ tử vẫn cảm nhận được ý lạnh từ đôi mắt đó, khiến nàng rùng mình một cái.
“Cả hai.” Nữ tử cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ trừng mắt đối diện Lạc Thiên rồi nói.
“Không tồi, xem như ngươi trả lời thật lòng.” Lạc Thiên nhìn nàng thật sâu rồi nói, nói xong hắn quay đầu đi tiếp về trước.
Nữ tử này là Cơ Lang, chính là năm đó ở Trường Minh đại lục dịch dung trộm cắp, bây giờ đối với nàng tại sao biết mình ở đây Lạc Thiên cũng không có cái gì ngoài ý muốn, năm đó hắn là dùng thông đạo mới có thể né tránh cảm ứng của mấy tồn tại của Thần Ma vũ trụ, mà lần này hắn là quang minh chính đại đi tới cho nên lập tức bị cảm ứng cũng không phải là không thể.
Nàng truyền thừa là Tà Thiên Cung, một truyền thừa độc chiếm vùng trung của Ma Vực, là một trong những truyền thừa mạnh nhất của Thần Ma vũ trụ, hơn nữa nàng thân phận còn không phải bình thường, nàng là con gái thứ hai của người sáng lập ra Tà Thiên Cung, thiên phú hay sắc đẹp đều đủ đứng đầu trong Thần Ma vũ trụ.
“Uy, ngươi lần này đi tới đây là vì cái gì vậy, không lẽ là vì tiêu diệt Ngọc Diên Cung sao?.” Cơ Lang không khôi phục dung mạo chạy theo rồi tò mò nhìn Lạc Thiên nói, nàng nhưng biết hết ân oán của Lạc Thiên và Ngọc Diện Cung, cho nên rất tò mò hắn muốn làm như thế nào.
Phải biết Lạc Thiên bây giờ đã không phải ai cũng có thể trêu trọc, quản chi mười cái Thần Ngân Chân Quân cũng vậy.
“Chuyện này ngươi không cần biết.” Lạc Thiên chậm rãi nói, rồi hắn quay đầu sang nhìn nàng nói: “Nha đầu, ngươi tốt nhất cho ta an phận một chút, nếu không ta lột sạch quần áo rồi ném ngươi ra đường đấy.”
“Hừ, có gì hơn người.” Cơ Lang bị Lạc Thiên nhìn nội tâm khẽ sợ hãi, nhưng nàng vẫn gắng gượng tỏ ra mạnh mẽ thì thầm nói.
Tà Vân Cung Ngoại Môn Phong, Lạc Thiên dẫn theo Cơ Lang đi hướng căn phòng của mình, nha đầu này thân phận đặc thù cho nên dù không phải là người của Tà Vân Cung nhưng cũng rất đơn giản lẩn vào.
“Ngươi tại sao lại lựa chọn ngoại môn vậy, với thực lực của ngươi nếu muốn làm Thánh Tử gì đó hẳn là rất dễ dàng đi.” Đi trên đường Cơ Lang nhìn đông nhìn tây rồi tò mò hỏi.
“Làm đệ tử ngoại môn hay làm Thánh tử đối với ta mà nói có cái gì khác nhau sao?” Lạc Thiên không trả lời mà hỏi, nếu phía sau nàng người đã biết hắn trở lại Thần Ma vũ trụ vậy đám người ở Tà Vân Cung hẳn cũng biết đi, như vậy hắn có làm hay không Thánh Tử đã không có quá nhiều ý nghĩa.
Hai người đi tới phía trước lúc thì có hai người đang ở trước phòng, tựa hồ đang chờ Lạc Thiên vậy.
Hai nam này trong đó có một kẻ là mấy hôm trước Lạc Thiên đánh ngất rồi ném ra ngoài, mà một tên còn lại vậy thì hẳn ra do người trước gọi giúp đoạt lại phòng đi.
“Đại ca, là tiểu tử này.” Quả nhiên, người bị Lạc Thiên đánh mấy hôm trước khi thấy Lạc Thiên lúc lập tức nhìn bên cạnh nam tử nói.
Mà bên cạnh hắn nam tử cũng nhìn Lạc Thiên rồi quay qua nhìn Cơ Lang một cái, thấy nàng khuôn mặt chỉ một chút tư sắc thì không thèm để ý, hắn nhìn Lạc Thiên nói: “Tiểu tử, ngươi là vị nào đệ tử, tại sao lại muốn cướp phòng đệ đệ của ta.” Hắn câu đầu tiên là thăm dò xem Lạc Thiên có chỗ dựa hay không, nếu là không có vậy động thủ là tốt rồi.
“Căn phòng không tệ, bản thiếu đang cần một căn phòng nên tiện tay lấy dùng.” Lạc Thiên cũng không thèm để ý nhìn nam tử chầm chậm nói, lời nói không nói được cuồng ngạo.
“Ha ha, cuồng người ta đã gặp nhiều, nhưng chỉ mới Nhân Tôn tiểu tử lại cuồng như vậy thì La Phong ta lần đầu thấy đấy.” Nam tử gọi La Phong nghe Lạc Thiên nói không khỏi cười to một tiếng.
“Cười đủ chưa, cười đủ vậy thì cút đi, ngươi đang cản đường bản thiếu đấy.” Lạc Thiên có chút thiếu kiên nhẫn nhìn La Phong hờ hững nói.
“Tiểu tử càn rỡ, ngươi biết La Phong đại ca là đệ tam trong ngoại môn đệ tử không hả, thật không có tôn ti tiểu tử.” Nam tử một bên La Phong nghe Lạc Thiên nói thì lập tức nhân cơ hội bỏ dầu thêm lửa nói, hắn làm sao có thể dễ dàng như vậy bỏ qua cho Lạc Thiên đây.
“Được rồi.” La Phong làm sao không hiểu ý kẻ bên cạnh, lập tức phất tay tỏ vẻ không sao, sau đó nhìn Lạc Thiên nói: “Ngươi có hai lựa chọn, một là cút ra căn phòng này, hai là ta sẽ đánh gãy chân ngươi rồi ném ra ngoài.” Hắn lời nói là như vậy không thèm để ý Lạc Thiên.
“Vù.” Liền hắn nói xong lúc Lạc Thiên một chỉ hoành không đánh tới, một chỉ nhanh như chớp giật, “Phốc” một tiếng, còn không để ai phản ứng một chỉ đã lập tức đánh nát hai chân của La Phong.
“Aaa.” Hai chân bị đánh nát lúc La Phong hét thảm một cái rồi ngất đi, trước khi ngất hắn lóe lên một cái ý nghĩ, không phải chỉ là một cái Nhân Tôn tiểu tu sĩ sao, tại sao…
“Đại ca.” Nhìn La Phong bị đánh nát hai chân lúc nam tử biến sắc, hắn đang định đi lên cứu lúc thì “vù” một tiếng, hai chân hắn còn không kịp phản ứng cũng bị đánh nát theo.
“Aaa.” Tiếng kêu thảm thiết từ nam tử kêu lên, thanh âm là như vậy thê lương cùng đau đớn.
“Cút.” Lạc Thiên quát khẽ một tiếng rồi phất tay ném hai kẻ phế vật đi ra ngoài rồi đi vào phòng, từ đầu tới cuối cũng không nhìn lại một cái.
Còn hắn làm vậy có bị phạt hay không thì hắn không thèm để ý, mặc dù Ma Vực môn phái trong cho phép đáu pháp nhưng không cho phép ra tay quá nặng nhưng đó chỉ là luật lệ cho kẻ yếu, mà Lạc Thiên hắn đây, dù hắn có là kẻ yếu thì hắn cũng sẽ không nương tay, đây không phải là vô tình mà là hắn sinh ra lúc ngoại trừ cô đơn thì có một phần bẩm sinh cao ngạo.
“Thật bá đạo, bất quá ta thích.” Cơ Lang từ đầu tới cuối không nói, khi nhìn Lạc Thiên hành động lúc càng thêm sùng bái nhìn hắn rồi đi theo vào phòng.
Trở lại trong phòng, Lạc Thiên trực tiếp ngồi xếp bằng vận chuyển Vạn Niệm Quy Nguyên Quyết bắt đầu tu luyện. Thời gian đã rất lâu rồi hắn cũng không có sử dụng cái này pháp quyết, bây giờ hắn đang định chủ tu nguyên lực một đoạn thời gian dài nên bắt đầu chải vuốt lại mọi thứ về công pháp.
“Thật nhàm chán, tu luyện có cái gì hay chứ.” Vào trong phòng lúc Cơ Lang nhìn Lạc Thiên không nói gì lập tức ngồi tu luyện thì thì thầm, mà nàng tựa như nghĩ tới cái gì đó lập tức biến mất khỏi phòng.
Mà nàng đi ra lúc trong áo Lạc Thiên con chó nhỏ lập tức đi ra, khuôn mặt khả ái mang theo tò mò nhìn xung quanh một vòng, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra đây là nơi ở của nhân loại nha rồi tìm một chỗ nằm thiếp đi.
Cứ thế, mười năm lại trôi qua….
Lạc Thiên hai mắt mở ra khẽ thở một hơi rồi nhìn xung quanh, ngoại trừ con chó nhỏ bằng bàn tay ra thì không còn ai khác.
“Tiểu bạch, ra ngoài xem sao.” Lạc Thiên nhìn chó nhỏ khẽ gọi, trong mười năm qua hắn cũng có tỉnh lại mấy lần, chó nhỏ đã bị hắn đặt một cái tên là Tiểu Bạch, tên nó hoàn toàn giống cơ thể, dù Tiểu Bạch có phản kháng nhưng vẫn bị Lạc Thiên bá đạo mà vô tình trấn áp.
Cứ thế một chó leo lên vai Lạc Thiên rồi một người một chó đi ra khỏi phòng.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rội cả một vùng trời, tuy Lạc Thiên che mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận và thấy được tia nắng kia, nó là như vậy mỹ lệ, là như vậy đại diện cho một ngày mới.
“Lạc Thiên, Tiểu Bạch.” Vừa đi ra một người một chó đã lập tức bị một giọng nữ lanh lảnh gọi tên. Không cần nhìn Lạc Thiên cũng biết người gọi là ai.
Lạc Thiên quay đầu nhìn tới, quả nhiên, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú đang dịch dung Cơ Lang, mà bên cạnh nàng không biết lúc nào cũng có một nữ tử.
Mà nữ tử này khuôn mặt quả thật là khuynh thế tuyệt thiên, mỹ lệ vô song, nàng bề ngoài là như vậy mười phần mỹ lệ, nàng mặc một bộ đồ màu đen bó sát, càng tô thêm dáng người gợi cảm, trên người còn có một loại thần vận rất khó mà diễn tả, nó là như vậy yêu dị lại là như vậy hờ hững cùng điềm nhiên, tựa như không có gì có thể khiến nàng chăm chú vậy. Chỉ là nhìn vào nữ tử này lúc Lạc Thiên không hiểu sao có một tia quen thuộc nhưng không nghĩ ra.
“Gâu gâu.” Tiểu bạch thấy Cơ Lang cũng sủa một tiếng xem như chào hỏi, hiển nhiên trong mười năm qua cũng xem như là có chút quen biết, tuy nó vì huyết mạch nên không thể nói và hóa hình nhưng ánh mắt của nó lại như biết nói chuyện vậy, chỉ nhìn vào thôi đã khiến người biết nó nói cái gì.
“Nha, tiểu bạch tới tỷ tỷ ôm một cái nào.” Cơ Lang nhìn thấy tiểu bạch lúc lập tức muốn tiến tới ôm, tiểu bạch bề ngoài hình thể thế nhưng cực kỳ đáng yêu, thuần trắng màu long, hai mắt long lanh thiên chân vô tà, tinh khiết như không rành thế sự, quả thật là nữ nhân sát thủ mà.
Một bên nữ tử cũng có chút sáng mắt nhìn tiểu bạch, hiển nhiên cũng bị hấp dẫn.
“Gâu gâu.” Tiểu bạch nghe Cơ Lang nói lập tức trốn vào trong áo Lạc Thiên rồi ló đầu ra nhìn Cơ Lang, hiển nhiên là không muốn.
“Đáng ghét.” Nhìn tiểu bạch phản ứng Cơ Lang miệng quệt một cái nói.
“Để ta giới thiệu, vị này là Thánh Nữ duy nhất của Tà Vân Cung, nàng tên là Tà Nguyệt, là một vị Thánh Tôn có phong hào Đạo Thần.” Cơ Lang thu hồi tâm tình nhìn Lạc Thiên đi tới sau rồi cười giới thiệu, nói xong lúc nàng lại quay sang Tà Nguyệt nữ tử giới thiệu: “Người này ta đã nói với tỷ rồi đấy, hắn tên là Lạc Thiên.” Nàng cũng không nói rõ lai lịch của hắn, chỉ bảo là tên mà thôi, dù sao Lạc Thiên thân phận quá mức mẫn cảm.
Nhìn nữ tử bề ngoài khác biệt với cái tên này Lạc Thiên bình tĩnh gật đầu xem như chào hỏi, hắn tính tình hờ hững nên cũng không muốn nhiều lời với người lạ, quản chi là mỹ nhân cũng vậy.
Mà nữ tử cũng kinh diễm nhìn Lạc Thiên gật đầu xem như chào hỏi, có chút ngoài ý muốn khi Lạc Thiên lại tuấn mỹ vô song như vậy, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Nàng có biết thân phận thật sự của Cơ Lang, cả hai trước đó cũng đã từng đi chung một thời gian cho nên xem như là khá thân thuộc, còn Lạc Thiên thân phận thì nàng không có biết, lần này nàng tới là vì Cơ Lang mời nên mới tới, mà gật đầu xong lúc cả hai tựa như đều là người không thích nói nhiều nên chào hỏi xong không khí khá trầm lặng.
“Được rồi, lần này ngươi không chạy ra ngoài mà trở về vậy làm gì vậy?” Lạc Thiên ngồi xuống rồi có chút ngoài ý muốn chậm rãi nhìn nàng nói.
“Uy, ta đây là giới thiệu mỹ nhân cho ngươi, ngươi có thể hay không nói một câu tử tế không hả.” Cơ Lang bĩu môi nói, xong rồi nàng nói tiếp: “Lần này ta tới là vì báo cho ngươi một cái thông tin.” Nói tới đây nàng lại bắt đầu hào hứng, trong mắt còn có nhàn nhạt giảo hoạt đảo qua.
Lạc Thiên không nói châm một ly trà rồi uống chờ Cơ Lang nói tiếp, bởi vì hắn biết nếu hắn nói cái gì vậy nàng cũng sẽ lại câu dài đề tài cho nên đối với nha đầu hiếu động này trầm mặc là tốt nhất phương pháp ứng phó.
“Không thú vị.” Cơ Lang thấy Lạc Thiên không thèm trả lời tựa như không hứng thú thì hừ một tiếng. Số từ: 2480 Đệ nhất sát thủ trọng sinh tán gái báo thù rửa hận năm xưa.
/166
|