Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 125 - Lục Quân

/166


Nghe Lạc Thiên nói Lục Quân hai mắt khẽ nheo lại nhìn Lạc Thiên, sâu trong đôi mắt hàn quang khẽ đảo qua, cuối cùng hắn nói: “Không biết vị này sư đệ là môn hạ của vị nào?.” Cũng giống như La Phong trước đó, muốn đánh vậy phải hỏi thân thế của đối thủ trước, nếu Lạc Thiên không có chỗ dựa vậy hắn không ngạo giáo huấn, hắn có thể không để ý Cơ Lang lời nói là vì trên người nàng hắn cảm nhận được nguy hiểm, nhưng Lạc Thiên lại khác. Chỉ là một cái Địa Tôn tiểu tiểu con kiến hôi lại dám quát tháo Thánh Tử như hắn, đây quả thật là thúc thúc có thể nhịn thẩm thẩm không thể nhịn mà.

“Ở Thần Ma vũ trụ biết thân phận thật sự của ta mười thì đã chết chín, ngươi chắc ngươi thật sự muốn biết sao.” Tựa như biết được Lục Quân ý nghĩ Lạc Thiên môi khẽ cong nói.

“Ha ha, ta đây cũng muốn kiến thức một chút vị này sư đệ là môn hạ của thần thánh phương nào.” Lục Quân nghe Lạc Thiên nói hàn mang sâu trong mắt càng sáng chói, cuối cùng hắn vẫn mỉm cười nhìn Lạc Thiên nói.

Lạc Thiên nghe vậy môi khẽ cong đã chuyển hóa thành nụ cười, “Oành” một tiếng, không gian xung quanh phá toái, một luồng vô hình sức mạnh như từ một không gian khác từ Lạc Thiên phát ra oanh về Lục Quân.

Tại cái này cỗ vô hình sức mạnh thì quản chi Lục Quân cũng cảm thấy nhỏ bé, hắn còn không kịp phản ứng đã bị đánh trúng “Ầm” một tiếng, cả người bay về phía sau tạo thành một cái rãnh dài mấy dặm, mỗi nơi đụng phải kiến trúc ầm ầm vỡ nát.

Nhìn thấy Lục Quân không hiểu sao bị đánh bay mấy dặm mấy người không khỏi rùng mình, lập tức lui xa Lạc Thiên mấy người một khoảng cách, một bộ nghĩ mà sợ nhìn Lạc Thiên đám người, Thánh Tử nha, vậy mà không hiểu sao lại bị người đánh bay.

Mà một nơi trong Ma Thú Phong, một trung niên đang để đệ tử đăng ký thuê tọa ký nghe tiếng ầm lúc nghoành đầu nhìn lại, khi thấy Lạc Thiên lúc con ngươi co rút, hắn tựa như suy nghĩ tới cái gì đó rồi cúi đầu ghi chép danh sách tiếp, chuyện nơi đây cũng không để ý nữa.

Một bên Tà Nguyệt cũng có chút giật mình nhìn Lạc Thiên, vừa rồi nàng từ Lạc Thiên cảm giác được một luồng sức mạnh rất khó nắm bắt và không cách nào diễn tả, nhưng nàng lại có thể cảm giác được nó to lớn không phải nàng có thể đón đỡ, lúc đối diện với nó nàng như là con thuyền nhỏ đối diện với một cỗ sóng thần vậy, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật đổ, mười phần vô lực.

Còn một bên Cơ Lang khi nghe Lạc Thiên nói chuyện lúc đã có chuyện hay để nhìn, nàng cũng không có ngoài ý muốn nên chỉ xem cuộc vui.

“Vù.” Một tiếng, Lục Quân theo đó bay về trên thiên không, thần thái khá chật vật nhưng không có bị thương quá nặng, hắn hai mắt hàn quang mang theo sát ý không che dấu lóe lên nhìn Lạc Thiên.

“Vị này sư đệ dùng ngoại lực có vẻ như không hay đâu.” Lục Quân nhìn Lạc Thiên lạnh lùng nói, hiển nhiên theo hắn nghĩ đây là ngoại lực, nếu không một cái Địa Tôn con kiến hôi làm sao có thể đánh bay hắn được.

“Ngoại lực?.” Nghe cái từ này Cơ Lang có chút châm chọc nhìn Lục Quân rồi cười hì hì tiếp tục xem trò vui.

“Phế lời, cút đi nếu không bản thiếu không ngại phế đi ngươi.” Lạc Thiên thần thái bá đạo như xuyên thấu qua vải che mắt nhìn Lục quân nói, hắn vừa rồi dùng không phải là Hư Vô Chi Lực mà là đạo tâm sức mạnh, tuy rằng bây giờ không tiện dùng Hư Vô Chi Lực nhưng không có nghĩa là không thể dùng được đạo tâm sức mạnh.

“Đã vậy vi huynh muốn kiến thứ một chút thực lực của vị này sư đệ.” Hít một hơi thật sâu Lục Quân chậm rãi nói, nói xong lúc hắn lấy ra một cây trường thương, khi này cây trường thương xuất hiện lúc ma khí như đại hải quấn quanh, một cỗ sát khí dày đặc theo đó tản ra, nó như đã từng đồ sát từng cái sinh linh vậy, vừa nhìn thôi đã khiến người phát lạnh.

“Phốc.” Một tiếng, trường thường một kích đâm thủng không gian, xuyên qua vô tận thứ nguyên đánh tới, mỗi nơi đi qua tinh hà như bị đâm nổ, một rạch tia sáng theo đó đâm về Lạc Thiên.

Đây là một kích khá đắc ý do hắn tự tay sáng chế, một kích này magn theo chiến lực mạnh nhất của hắn, dù là một vị Thánh Tôn Đạo Thần cũng không dám chính diện đón đỡ.

“Tại sao luôn có những kẻ não tàn muốn cùng ta chiến đấu đây.” Lạc Thiên có chút bất đứt dĩ nói, lời nói trong quả thật là đang châm chọc Lục Quân não tàn không tự biết lượng sức mà, bá đạo rối tinh rối mù.

Chỉ thấy đối diện một kích đâm qua thời không kia Lạc Thiên một tay dơ ra, “Keng” một tiếng, Lạc Thiên trực tiếp dùng hai ngón tay kẹp lấy trường kích, quản chi trường kích mang theo vô cùng lực lượng cũng bị định trụ phần.

“Mở.” Nhìn thấy Lạc Thiên vậy mà dùng hai ngón tay đón đỡ mình một kích lúc Lục Quân biết gặp đại địch lập tức cuồng hống, theo đó chín cái Thần Hỏa xuất hiện, chiến lực lập tức tiêu thăng.

“Giết.” Hắn cuồng quát một tiếng, trường kích lập tức được tăng thêm lực lượng, nó giờ khắc này sáng chói như có thể đâm thủng cả thiên vũ, xuyên qua từng cái không gian vậy/

Nhưng quản chi hắn có dùng toàn lực cũng không thể khiến trường thương đang bị kẹp kia rung chuyển mảy may, hai ngón tay kia giống như hai cái còng không cho bất kỳ ai thoát khốn.

“Rắc rắc.” Một tiếng, theo đó trường kích lập tức bị Lạc Thiên bẻ gãy, hắn thần thái như là bẽ gãy một cành khô vậy.

/166

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status