“Hóa ra là Lục Ngạo huynh, lần này ngươi là tới để tìm hiểu Thần Ma không gian sao?.” Minh Ly Thánh Tử nhìn người tới cười nhạt nói, cả hai hiển nhiên là có quen biết nhau.
“Đích thật là vậy, Minh Ly huynh nếu đã tới vậy thì cùng chờ đi.” Lục Ngạo cũng nhàn nhạt gật đầu chậm rãi nói.
Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv [.] com
“Vậy thì cùng chờ vậy.” Minh Ly Thánh Tử cũng gật đầu rồi nhìn hắn tò mò: “Nghe nói lần trước Lục Quân đệ đệ của Lục Ngạo huynh bị người đánh trọng thương, không biết chuyền này là thật hay giả.” Lần trước bế quan lúc hắn cũng có nghe qua chuyện này, vốn tưởng rằng chuyện này là bịa đặt, chỉ là không ngờ sau khi đi ra tìm hiểu kỹ mới biết đây là thật.
Mà đối với cái này hắn cũng có chút bất ngờ trước cái nào đệ tử mà lại to gan như vậy, phải biết Lục Quân thiên phú tuy rằng không phải tốt nhất nhưng không phải ai cũng có thể đánh bại, hơn nữa hắn thân phận còn là đệ tử của Phó Cung Chủ, dù là Thánh Tử như hắn cũng không dám ngay trong Thần Cung đánh trọng thương Lục Quân, chỉ là hết lần này tới lần khác vậy có thật có người dám đánh Lục Quân, đây quả thật là gan to bằng trời, không đem Phó Cung Chủ vào mắt mà.
Mà mấy người xung quanh nghe Minh Ly Thánh Tử nói không khỏi rùng mình, lần trước người kia nhưng suýt chút giết chết Lục Quân Thánh Tử, nếu không phải là Tà Nguyệt Thánh Nữ cầu tình vậy rất có thể trực tiếp bị diệt sát, bọn họ thề trong đời chưa từng gặp qua một vị đệ tử nào to gan như vậy.
“Hừ.” Vừa nhắc chuyện của Lục Quân lúc Lục Ngạo hai mắt phát lạnh, đối với đệ đệ của hắn bị đánh chuyện hắn thế nhưng rất để bụng, hắn tuy rằng không quá ưa cái kia ngụy quân tử đệ đệ nhưng dù sao đó vẫn là thân nhân, nếu hắn đánh Lục Quân hoặc vị nào trưởng lão đánh còn được, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một cái Địa Tôn tiểu tử đánh, đây quả thật là làm mất hết mặt mũi của hắn mà.
Phải biết hắn tuy rằng không phải cái gì Thánh Tử, nhưng mà địa vị cũng cực kỳ siêu nhiên không kém bất kỳ cái gì Thánh Tử, hắn nhưng là đệ tử của một vị có tám cái Thần Ngân Chân Quân, hơn nữa tự thân hắn thiên phú cũng có thể nói là tuyệt thế, chính vì thế hắn tuy rằng ít lộ diện nhưng không ai dám phủ nhận địa vị của hắn, chỉ là lần này thật không ngờ lại có cái để tử gan to bằng trời dám đánh đệ đệ hắn mà.
“Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, lần tới gặp ta không ngại giáo huấn hắn một chút.” Lục Ngạo thần thái lạnh lùng chậm rãi nói, hắn tuy rằng muốn giết cái kia đệ tử nhưng không thể, dù sao Lục Quân đều bị đánh như vậy mà Phó Cung Chủ đều không thế nào phản ứng, như vậy có thể thấy được thân phận của người kia rất đặc thù, hắn cũng không có ngu như vậy không biết tiến thối.
Chỉ là cơn tức này hắn làm sao có thể bỏ qua, dù người kia có chỗ dựa thì như thế nào, tới lúc đó hắn tự tay động thủ vậy thì không thể nói là lấy lớn hiếp nhỏ mà là một trận chiến công bằng, như vậy nếu hắn lỡ tay làm bị thương nặng người kia vậy thì không ai có cái gì tốt nói hắn đi.
“Ha ha, tại hạ cũng chờ mong Ngạo huynh ra tay vì đệ đệ đòi lại mặt mũi.” Minh Ly Thánh Tử nghe vậy cũng cười nhạt mang theo giọng nói xem cuộc vui nói, hiển nhiên chuyện này hắn cũng không muốn xen vào, dù sao Lạc Thiên thân phận còn chưa làm rõ trước thì hắn sẽ không dễ dàng đứng ra giúp Lục Ngạo để tăng lên giao tình được.
Đối với Minh Ly Thánh Tử thái độ Lục Ngạo tuy rằng bất mãn nhưng cũng không thể làm gì, mà hắn đang định nói tiếp thì đã thấy mọi người nhìn hắn rồi quay về nhìn một phía. Mà nhìn mấy người phản ứng lúc Lục Ngạo cùng Minh Ly Thánh Tử cũng nhìn theo.
Đập vào mặt là một cái nam tử, hắn hai mắt được vải trắng che đậy lấy, nhưng dù vậy nó vẫn không thể che đậy đi dung nhan vạn cổ khó có kia, hắn cứ như vậy bình tĩnh đi tới, cũng không để ý mấy người, quản chi có hai vị Thánh Tử ở đây cũng vậy, là như vậy không thèm nhìn.
“Là tên sát tinh này.” Nhìn thấy Lạc Thiên lúc phần lớn mọi người lập tức dữ lấy một khoảng cách, phải biết tên tiểu tử chỉ mới Địa Tôn cảnh này nhưng cực kỳ quỷ dị, làm không tốt là bị đánh như thế nào cũng không biết, duy chỉ có nữ để tử là hai mắt như lang nhìn lấy hắn, các nàng thề đời này chưa từng thấy cái nào tuấn mỹ vô song như vậy một cái nam tử, đây quả thật là giả trẻ đều thống sát mà.
Lạc Thiên cứ vậy không để ý mấy người phản ứng mà đi tới cứ điểm để lấy thông tin, vừa rồi hắn có nghe Lục Ngạo nói nhưng không thèm để ý, dù sao hắn thân phận địa vị, thực lực còn đấy, trong mắt hắn Lục Ngạo hay Lục Quân gì đó chẳng qua là một con kiến mà thôi, như vậy ngươi sẽ để ý một con kiến kêu gào mà dơ chân dẫm nó sao?, hiển nhiên là không, nếu cứ mỗi một con kiến kêu gào với ngươi lúc ngươi lại dẫm một cái vậy thì quá mệt mỏi đi.
Đi tới cứ điểm lúc Lạc Thiên lấy ra vài ngàn nguyên thạch rồi nhìn một trung niên đang ngồi ở trước nói: “Ta muốn thông tin về Thần Ma không gian cùng cách thức trở thành Thánh Tử.” Hắn tuy rằng biết lựa chọn Thánh Tử là bằng vũ lực, nhưng lại không biết trong đó còn có thêm cái gì khác hay không, chính vì vậy trực tiếp nói luôn một thể.
“Lựa chọn Thánh Tử?.” Nghe Lạc Thiên nói mấy người không khỏi nhìn nhau, một cái Địa Tôn tiểu tiểu tu sĩ vậy mà muốn làm Thánh Tử, đây quả thật là lần đầu bọn họ nghe cũng là lần đầu bọn họ nghĩ tới mà, chuyện này quá bất hợp lý đi.
“Nếu là vì muốn đi vào Thần Ma không gian vậy thì chỉ cần trong cuộc thi đấu sắp tới có thể đi vào top ba trăm là được rồi.” Trung niên đang ngồi đó ánh mắt lấp lóe đem một cái ngọc giản nhìn Lạc Thiên rồi nói, hiển nhiên hắn biết Lạc Thiên là muốn đi Thần Ma không gian.
Tà Vân Cung trong có ba trăm cái danh nghạch để vào Thần Ma không gian, chính vì thế lần này làm ra tỉ đấu lúc chỉ cần ai có thể đi vào top ba trăm vậy thì có thể đi vào Thần Ma không gian.
“Ba trăm sao.” Lạc Thiên khẽ nỉ non, lấy được đáp án lúc hắn cũng quay đầu rời đi, chỉ là lúc hắn định rời đi lúc thì bị một cái bóng người che ở trước mặt, người tới hiển nhiên là Lục Ngạo.
Lục Ngạo giờ khắc này hay mắt phát lạnh nhìn lấy Lạc Thiên, ánh mắt kia như muốn đóng băng Lạc Thiên một dạng, tại giờ khắc này bất kỳ ai chỉ cần nhìn vào đôi mắt này đều phải sợ hãi, nó tựa như một con hung thú đang nhìn xuống chúng sinh vậy.
“Có chuyện gì.” Lạnh nhạt nhìn Lục Ngạo một cái chậm rãi nói, hắn không để ý Lục Ngạo trước đó nói là không có nghĩa hắn không phản ứng, nếu tên này cũng giống như đệ đệ hắn muốn chết vậy hắn không ngại ra tay một hai.
“Lục Quân là đệ đệ của ta.” Lục Ngạo nhìn Lạc Thiên không trả lời mà lạnh lùng nói một câu, tuy rằng không nói cụ thể nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, hắn là muốn thay đệ đệ mình xuất đầu.
“Lục Quân? Là cái gì a miêu a cẩu?” Lạc Thiên nghe hắn nói thì bình tĩnh hỏi.
Nghe hắn nói mọi người không khỏi ngoại trừ im lặng vẫn là im lăng, tất cả mọi người đều chắc chắn một điều đó là Lạc Thiên nhất định biết tới Lục Quân, vậy mà bây giờ lại còn hỏi như vậy, đây quả thật là không đem Thánh Tử vào trong mắt mà.
“Ta muốn khiêu chiến ngươi.” Lục Ngạo nghe Lạc Thiên nói đệ đệ mình là a miêu a cẩu lúc ánh mắt càng phát lạnh, nếu đệ đệ hắn là a miêu a cẩu vậy hắn là cái gì đây, đây quả thật là thúc thúc có thể nhịn thẩm thẩm không thể nhịn mà.
“Ồ, ngươi muốn sinh tử hay là một trận chiến bình thường đây.” Lạc Thiên nghe vậy khóe miệng khẽ cong chậm rãi nói.
“Ngươi muốn thế nào cũng được.” Lục Ngạo lạnh lùng trả lời, chỉ là sau đó nghĩ tới cái gì đó rồi hắn nói: “Tất nhiên không được dùng ngoại lực.” Hắn làm sao cũng không thể tin được một cái Địa Tôn lại có thể đánh thắng được Thánh Tôn cảnh như đệ đệ hắn, mà nếu thật sự có thể làm được như vậy vậy thì chỉ có thể là dùng ngoại lực rồi, chính vì vậy hắn lập tức đề ra luật.
“Vậy ngươi muốn đấu ở đâu đây?” Lạc Thiên nghe nói không dùng ngoại lực lúc khóe miệng khẽ lộ ra một tia châm chọc rồi chậm rãi nói.
“Hừ, ở đây là được rồi.” Lục Ngạo nghe hắn đồng ý lúc không khỏi sát khí lan tràn, một cái Địa Tôn mà thôi, nếu không dùng ngoại lực vậy hắn có tự tin có thể một kích đánh hắn thi cốt không còn.
“Được thôi, đã vậy thì ngươi ra tay trước đi, cẩn thận bản thiếu ra tay lúc ngươi không có cơ hội phản kháng vậy thì rất mất mặt.” Lạc Thiên nghe vậy cũng gật đầu rồi chậm rãi nói, lời nói trong hào không để ý chút nào Lục Ngạo, đây quả thật là khinh người quá đáng mà, mấy người xung quanh âm thầm líu lưỡi.
“Giết.” Lục Ngạo cũng không nói thêm cái gì, một kích nơi tay lập tức hiện ra, cái này chiến kích từ ngoài nhìn vào phù văn hiển hiện, mỗi một sợi phù văn trong tựa như bạch ngọc phát sáng trong đêm, lấy ra chiến kích lúc hắn khẽ đâm tới một kích.
Một kích này có lấy tốc độ cực nhanh không gì có thể theo kịp, nó mỗi nơi đi qua vạn pháp gia trì, đại thế vì đó mà rung động, trên đó còn mang theo thao thiên ma khí cùng sát khí lan tràn ra không gian khiến nhìn người đầu óc mê muội.
Chỉ thấy khoảng cách giữa Lạc Thiên và hắn lập tức lộ ra một vệt đen, đây chính là trường kích trực tiếp đâm thủng không gian thành lỗ hổng, nó tựa như đâm qua cái này tới cái khác không gian mà tới vậy.
Nhìn một kích cực nhanh kia Lạc Thiên nhìn cũng không nhìn nhiều, một tay lập tức lao ra đón đỡ, chỉ thấy hắn bàn tay lập tức theo đó xòe ra, khi nó xòe ra lúc tựa hồ có thể nắm lấy một cái thế giới, tựa hồ hắn chỉ cần xoay tay là có thể đánh bể ba ngàn thế giới, trở tay là có thể trấn áp vạn thế.
Không gian xung quanh theo bàn tay này dơ ra lúc vì đó là rung động, tựa như chỉ cần bàn tay này khẽ nắm là nó lập tức yên diệt vậy, tất cả mọi người xung quanh nhìn bàn tay kia lúc khiến họ cảm thấy nó tựa như đang nắm lấy yết hầu của họ, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tính mạng của họ vậy, nó là như vậy mười phần đáng sợ. t r u y e n c v [.] c o m
“Đích thật là vậy, Minh Ly huynh nếu đã tới vậy thì cùng chờ đi.” Lục Ngạo cũng nhàn nhạt gật đầu chậm rãi nói.
Truyện đăng nhanh nhất tại TruyenCv [.] com
“Vậy thì cùng chờ vậy.” Minh Ly Thánh Tử cũng gật đầu rồi nhìn hắn tò mò: “Nghe nói lần trước Lục Quân đệ đệ của Lục Ngạo huynh bị người đánh trọng thương, không biết chuyền này là thật hay giả.” Lần trước bế quan lúc hắn cũng có nghe qua chuyện này, vốn tưởng rằng chuyện này là bịa đặt, chỉ là không ngờ sau khi đi ra tìm hiểu kỹ mới biết đây là thật.
Mà đối với cái này hắn cũng có chút bất ngờ trước cái nào đệ tử mà lại to gan như vậy, phải biết Lục Quân thiên phú tuy rằng không phải tốt nhất nhưng không phải ai cũng có thể đánh bại, hơn nữa hắn thân phận còn là đệ tử của Phó Cung Chủ, dù là Thánh Tử như hắn cũng không dám ngay trong Thần Cung đánh trọng thương Lục Quân, chỉ là hết lần này tới lần khác vậy có thật có người dám đánh Lục Quân, đây quả thật là gan to bằng trời, không đem Phó Cung Chủ vào mắt mà.
Mà mấy người xung quanh nghe Minh Ly Thánh Tử nói không khỏi rùng mình, lần trước người kia nhưng suýt chút giết chết Lục Quân Thánh Tử, nếu không phải là Tà Nguyệt Thánh Nữ cầu tình vậy rất có thể trực tiếp bị diệt sát, bọn họ thề trong đời chưa từng gặp qua một vị đệ tử nào to gan như vậy.
“Hừ.” Vừa nhắc chuyện của Lục Quân lúc Lục Ngạo hai mắt phát lạnh, đối với đệ đệ của hắn bị đánh chuyện hắn thế nhưng rất để bụng, hắn tuy rằng không quá ưa cái kia ngụy quân tử đệ đệ nhưng dù sao đó vẫn là thân nhân, nếu hắn đánh Lục Quân hoặc vị nào trưởng lão đánh còn được, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một cái Địa Tôn tiểu tử đánh, đây quả thật là làm mất hết mặt mũi của hắn mà.
Phải biết hắn tuy rằng không phải cái gì Thánh Tử, nhưng mà địa vị cũng cực kỳ siêu nhiên không kém bất kỳ cái gì Thánh Tử, hắn nhưng là đệ tử của một vị có tám cái Thần Ngân Chân Quân, hơn nữa tự thân hắn thiên phú cũng có thể nói là tuyệt thế, chính vì thế hắn tuy rằng ít lộ diện nhưng không ai dám phủ nhận địa vị của hắn, chỉ là lần này thật không ngờ lại có cái để tử gan to bằng trời dám đánh đệ đệ hắn mà.
“Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, lần tới gặp ta không ngại giáo huấn hắn một chút.” Lục Ngạo thần thái lạnh lùng chậm rãi nói, hắn tuy rằng muốn giết cái kia đệ tử nhưng không thể, dù sao Lục Quân đều bị đánh như vậy mà Phó Cung Chủ đều không thế nào phản ứng, như vậy có thể thấy được thân phận của người kia rất đặc thù, hắn cũng không có ngu như vậy không biết tiến thối.
Chỉ là cơn tức này hắn làm sao có thể bỏ qua, dù người kia có chỗ dựa thì như thế nào, tới lúc đó hắn tự tay động thủ vậy thì không thể nói là lấy lớn hiếp nhỏ mà là một trận chiến công bằng, như vậy nếu hắn lỡ tay làm bị thương nặng người kia vậy thì không ai có cái gì tốt nói hắn đi.
“Ha ha, tại hạ cũng chờ mong Ngạo huynh ra tay vì đệ đệ đòi lại mặt mũi.” Minh Ly Thánh Tử nghe vậy cũng cười nhạt mang theo giọng nói xem cuộc vui nói, hiển nhiên chuyện này hắn cũng không muốn xen vào, dù sao Lạc Thiên thân phận còn chưa làm rõ trước thì hắn sẽ không dễ dàng đứng ra giúp Lục Ngạo để tăng lên giao tình được.
Đối với Minh Ly Thánh Tử thái độ Lục Ngạo tuy rằng bất mãn nhưng cũng không thể làm gì, mà hắn đang định nói tiếp thì đã thấy mọi người nhìn hắn rồi quay về nhìn một phía. Mà nhìn mấy người phản ứng lúc Lục Ngạo cùng Minh Ly Thánh Tử cũng nhìn theo.
Đập vào mặt là một cái nam tử, hắn hai mắt được vải trắng che đậy lấy, nhưng dù vậy nó vẫn không thể che đậy đi dung nhan vạn cổ khó có kia, hắn cứ như vậy bình tĩnh đi tới, cũng không để ý mấy người, quản chi có hai vị Thánh Tử ở đây cũng vậy, là như vậy không thèm nhìn.
“Là tên sát tinh này.” Nhìn thấy Lạc Thiên lúc phần lớn mọi người lập tức dữ lấy một khoảng cách, phải biết tên tiểu tử chỉ mới Địa Tôn cảnh này nhưng cực kỳ quỷ dị, làm không tốt là bị đánh như thế nào cũng không biết, duy chỉ có nữ để tử là hai mắt như lang nhìn lấy hắn, các nàng thề đời này chưa từng thấy cái nào tuấn mỹ vô song như vậy một cái nam tử, đây quả thật là giả trẻ đều thống sát mà.
Lạc Thiên cứ vậy không để ý mấy người phản ứng mà đi tới cứ điểm để lấy thông tin, vừa rồi hắn có nghe Lục Ngạo nói nhưng không thèm để ý, dù sao hắn thân phận địa vị, thực lực còn đấy, trong mắt hắn Lục Ngạo hay Lục Quân gì đó chẳng qua là một con kiến mà thôi, như vậy ngươi sẽ để ý một con kiến kêu gào mà dơ chân dẫm nó sao?, hiển nhiên là không, nếu cứ mỗi một con kiến kêu gào với ngươi lúc ngươi lại dẫm một cái vậy thì quá mệt mỏi đi.
Đi tới cứ điểm lúc Lạc Thiên lấy ra vài ngàn nguyên thạch rồi nhìn một trung niên đang ngồi ở trước nói: “Ta muốn thông tin về Thần Ma không gian cùng cách thức trở thành Thánh Tử.” Hắn tuy rằng biết lựa chọn Thánh Tử là bằng vũ lực, nhưng lại không biết trong đó còn có thêm cái gì khác hay không, chính vì vậy trực tiếp nói luôn một thể.
“Lựa chọn Thánh Tử?.” Nghe Lạc Thiên nói mấy người không khỏi nhìn nhau, một cái Địa Tôn tiểu tiểu tu sĩ vậy mà muốn làm Thánh Tử, đây quả thật là lần đầu bọn họ nghe cũng là lần đầu bọn họ nghĩ tới mà, chuyện này quá bất hợp lý đi.
“Nếu là vì muốn đi vào Thần Ma không gian vậy thì chỉ cần trong cuộc thi đấu sắp tới có thể đi vào top ba trăm là được rồi.” Trung niên đang ngồi đó ánh mắt lấp lóe đem một cái ngọc giản nhìn Lạc Thiên rồi nói, hiển nhiên hắn biết Lạc Thiên là muốn đi Thần Ma không gian.
Tà Vân Cung trong có ba trăm cái danh nghạch để vào Thần Ma không gian, chính vì thế lần này làm ra tỉ đấu lúc chỉ cần ai có thể đi vào top ba trăm vậy thì có thể đi vào Thần Ma không gian.
“Ba trăm sao.” Lạc Thiên khẽ nỉ non, lấy được đáp án lúc hắn cũng quay đầu rời đi, chỉ là lúc hắn định rời đi lúc thì bị một cái bóng người che ở trước mặt, người tới hiển nhiên là Lục Ngạo.
Lục Ngạo giờ khắc này hay mắt phát lạnh nhìn lấy Lạc Thiên, ánh mắt kia như muốn đóng băng Lạc Thiên một dạng, tại giờ khắc này bất kỳ ai chỉ cần nhìn vào đôi mắt này đều phải sợ hãi, nó tựa như một con hung thú đang nhìn xuống chúng sinh vậy.
“Có chuyện gì.” Lạnh nhạt nhìn Lục Ngạo một cái chậm rãi nói, hắn không để ý Lục Ngạo trước đó nói là không có nghĩa hắn không phản ứng, nếu tên này cũng giống như đệ đệ hắn muốn chết vậy hắn không ngại ra tay một hai.
“Lục Quân là đệ đệ của ta.” Lục Ngạo nhìn Lạc Thiên không trả lời mà lạnh lùng nói một câu, tuy rằng không nói cụ thể nhưng ý tứ đã quá rõ ràng, hắn là muốn thay đệ đệ mình xuất đầu.
“Lục Quân? Là cái gì a miêu a cẩu?” Lạc Thiên nghe hắn nói thì bình tĩnh hỏi.
Nghe hắn nói mọi người không khỏi ngoại trừ im lặng vẫn là im lăng, tất cả mọi người đều chắc chắn một điều đó là Lạc Thiên nhất định biết tới Lục Quân, vậy mà bây giờ lại còn hỏi như vậy, đây quả thật là không đem Thánh Tử vào trong mắt mà.
“Ta muốn khiêu chiến ngươi.” Lục Ngạo nghe Lạc Thiên nói đệ đệ mình là a miêu a cẩu lúc ánh mắt càng phát lạnh, nếu đệ đệ hắn là a miêu a cẩu vậy hắn là cái gì đây, đây quả thật là thúc thúc có thể nhịn thẩm thẩm không thể nhịn mà.
“Ồ, ngươi muốn sinh tử hay là một trận chiến bình thường đây.” Lạc Thiên nghe vậy khóe miệng khẽ cong chậm rãi nói.
“Ngươi muốn thế nào cũng được.” Lục Ngạo lạnh lùng trả lời, chỉ là sau đó nghĩ tới cái gì đó rồi hắn nói: “Tất nhiên không được dùng ngoại lực.” Hắn làm sao cũng không thể tin được một cái Địa Tôn lại có thể đánh thắng được Thánh Tôn cảnh như đệ đệ hắn, mà nếu thật sự có thể làm được như vậy vậy thì chỉ có thể là dùng ngoại lực rồi, chính vì vậy hắn lập tức đề ra luật.
“Vậy ngươi muốn đấu ở đâu đây?” Lạc Thiên nghe nói không dùng ngoại lực lúc khóe miệng khẽ lộ ra một tia châm chọc rồi chậm rãi nói.
“Hừ, ở đây là được rồi.” Lục Ngạo nghe hắn đồng ý lúc không khỏi sát khí lan tràn, một cái Địa Tôn mà thôi, nếu không dùng ngoại lực vậy hắn có tự tin có thể một kích đánh hắn thi cốt không còn.
“Được thôi, đã vậy thì ngươi ra tay trước đi, cẩn thận bản thiếu ra tay lúc ngươi không có cơ hội phản kháng vậy thì rất mất mặt.” Lạc Thiên nghe vậy cũng gật đầu rồi chậm rãi nói, lời nói trong hào không để ý chút nào Lục Ngạo, đây quả thật là khinh người quá đáng mà, mấy người xung quanh âm thầm líu lưỡi.
“Giết.” Lục Ngạo cũng không nói thêm cái gì, một kích nơi tay lập tức hiện ra, cái này chiến kích từ ngoài nhìn vào phù văn hiển hiện, mỗi một sợi phù văn trong tựa như bạch ngọc phát sáng trong đêm, lấy ra chiến kích lúc hắn khẽ đâm tới một kích.
Một kích này có lấy tốc độ cực nhanh không gì có thể theo kịp, nó mỗi nơi đi qua vạn pháp gia trì, đại thế vì đó mà rung động, trên đó còn mang theo thao thiên ma khí cùng sát khí lan tràn ra không gian khiến nhìn người đầu óc mê muội.
Chỉ thấy khoảng cách giữa Lạc Thiên và hắn lập tức lộ ra một vệt đen, đây chính là trường kích trực tiếp đâm thủng không gian thành lỗ hổng, nó tựa như đâm qua cái này tới cái khác không gian mà tới vậy.
Nhìn một kích cực nhanh kia Lạc Thiên nhìn cũng không nhìn nhiều, một tay lập tức lao ra đón đỡ, chỉ thấy hắn bàn tay lập tức theo đó xòe ra, khi nó xòe ra lúc tựa hồ có thể nắm lấy một cái thế giới, tựa hồ hắn chỉ cần xoay tay là có thể đánh bể ba ngàn thế giới, trở tay là có thể trấn áp vạn thế.
Không gian xung quanh theo bàn tay này dơ ra lúc vì đó là rung động, tựa như chỉ cần bàn tay này khẽ nắm là nó lập tức yên diệt vậy, tất cả mọi người xung quanh nhìn bàn tay kia lúc khiến họ cảm thấy nó tựa như đang nắm lấy yết hầu của họ, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tính mạng của họ vậy, nó là như vậy mười phần đáng sợ. t r u y e n c v [.] c o m
/166
|