Thoáng cái đã trôi qua mấy tháng, trong mấy người tham dự thí luyện Trúc cơ thì Bạch Tiểu Thuần chính là người hoàn thành trước nhất, thế nhưng dù sao còn chưa tới thời gian tông môn quy định, cho nên chỉ có thể chờ người khác lần lượt hoàn thành nhiệm vụ mới mở ra thí luyện Trúc cơ được.
Trong mấy tháng này hắn cũng không lãng phí mà đầy phấn khởi kích động tu luyện Bất Tử Kim Cương quyển. Có thể nói từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, Bạch Tiểu Thuần chưa từng chuyên tâm tu hành mà không vì bất kì áp lực nào như lúc này.
Thậm chí mỗi lần tu hành Bất Tử Kim Cương quyển, cảm giác không khỏe, nhức mỏi toàn thân cũng dần biến thành thói quen của hắn. Thậm chí bây giờ hắn có thể từ trong nhức mỏi này mà cảm thấy được chút ít sung sướng.
“Hặc hặc, lực lượng của ta đang tăng cường, cứ tiếp tục nhức mỏi nữa đi!” Mặt mày Bạch Tiểu Thuần đầy hớn hở, mỗi ngày đều vung vẩy nắm tay trong động phủ, cảm nhận lực lượng của mình đang dần gia tăng. Lại nhìn thấy mỗi khi mình vận chuyển Bất Tử Kim Cương quyển, Huyết khí nhè nhẹ không ngừng dâng lên khắp bốn phía khiến hắn kích động không thôi.
“Nơi này chính là Thánh địa tu hành của Bạch Tiểu Thuần ta a. Chẳng những gây họa không bị trách phạt mà còn được ban thưởng, thậm chí tu hành cũng nhanh như vậy…” Bạch Tiểu Thuần cảm khái, càng ngày càng cảm thấy Huyết Khê Tông này rất thích hợp với bản thân, nhưng nghĩ lại thấy lập trường của mình có chút không đúng…Vì vậy mà tranh thủ bày ra thái độ ngay thẳng của mình.
“Ta là Linh Khê Tông đấy!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm nhắc nhở bản thân, lại tiếp tục chìm đắm trong cảm giác nhức mỏi lần nữa.
Sau mấy tháng, cuối cùng hôm nay Bất Tử Kim Cương quyển của Bạch Tiểu Thuần cũng đã hoàn thành chín trăm chín mươi tuần hoàn lần thứ ba, trong cơ thể vang lên tiếng nổ mạnh, sau lưng hắn hiện lên ba hình ảnh Cự Tượng được biến ảo thành.
Hai mắt hắn mãnh liệt mở ra, lóe lên ánh sáng ngời, rồi hắn cao hứng bừng bừng mà đứng dậy, nắm tay đánh về phía trước một kích, một tiếng xé gió đột nhiên truyền ra. Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi.
“Lực lượng tam Tượng, tu hành ở đây thật sự quá nhanh đi. Mà nơi này chỉ là ở vị trí mu bàn tay, nếu như đến được gần ngón tay, tới gần ngọn thác nước màu đỏ kia…nhất định sẽ còn nhanh hơn!” Bạch Tiểu Thuần cười to, định bụng ra ngoài tản bộ một lúc thì đột nhiên sắc mặt khẽ động, hắn đưa tay vỗ túi Trữ vật lấy ra Ngọc giản thân phận.
Lúc này, ngọc giản đang chớp lóe, khi Bạch Tiểu Thuần dung nhập Linh lực vào bên trong, trong đầu hắn lập tức vang lên một giọng nói băng lãnh vô tình, thậm chí mang theo chút âm trầm.
“Đệ tử nội môn Dạ Táng, lấy được tư cách thí luyện Trúc cơ lần thứ hai. Giữa trưa ba ngày sau, trên Vạn Huyết Nhai, cùng với các thí luyện giả khác tranh đoạt cơ duyên Trúc Cơ!”
“Lại là ở Vạn Huyết Nhai? Chẳng lẽ lần thí luyện Trúc cơ này lại chọn ở bên trong Vạn Huyết thâm uyên?” Bạch Tiểu Thuần cầm chặt ngọc giản trong tay, tâm thần chấn động. Hắn biết được Huyết Khê Tông Vạn Huyết thâm uyên này khi hỏi Dạ Táng giả về nơi mà gã lấy được hỏa chủng Tứ sắc hỏa, biết được Tứ Diệp Thảo là từ Vạn Huyết thâm uyên mà ra.
Bạch Tiểu Thuần có chút mong chờ, hắn luôn mong mỏi đến thời điểm thí luyện tư cách Trúc cơ. Trong đám người, hắn là người mong chờ nhất, và cũng là người không thèm để ý đến nhất.
Nói để ý nhất vì dựa vào danh nghĩa này, hắn có thể hiển lộ ra tu vi Trúc cơ, cũng có nghĩa là trở thành Hộ Pháp, được lựa chọn lấy một ngọn núi, bước một bước dài đến kiện Vĩnh Hằng bất diệt kia.
Nói không thèm để tâm, là vì hắn vốn đã là Thiên đạo Trúc cơ.
Nghĩ đến bản thân là đệ tử Linh Khê Tông, nên Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình chính là đang đứng ở một mặt của đạo nghĩa đấy, chính vì vậy mà hắn đầy cảm khái, hất tay áo lên, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cằm hất lên.
“Lúc này đây, ta không thể để cho các người thành công Trúc cơ, thật không có ý tứ, nhưng bởi vì ta là nằm vùng!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ đến đây, bất chợt nghĩ bản thân mình thật sự là công thần của Linh Khê Tông, không hay không biết gì mà lại sắp lập thêm một đại công nữa rồi.
Vì vậy bèn phấn chấn ngồi xuống tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, Bạch Tiểu Thuần chuẩn bị một chút, bày ra cái bộ dáng lãnh khốc trước kia của Dạ Táng, lại rèn luyện ánh mắt mình một chút sao cho nhìn thoáng qua cũng đã chứa đầy sát khí mới đi ra khỏi động phủ, một đường đi thẳng đến Vạn Huyết Nhai.
Vạn Huyết Nhai, là một trong hai khu vực thần bí nhất trong nội môn Huyết Khê Tông, chỗ khác chính là Thánh Đan Tàn Bích.
Lời đồn rằng Vạn Huyết Nhai này chính là một vực sâu ngập tràn Huyết quang, tạo thành một Bí cảnh không lớn lắm.
Thực ra, nơi này chính là ở trên mu bàn tay khổng lồ, từng là miệng một vết thương rồi hình thành nên tiểu thế giới, về sau được cải tạo thành một Bí cảnh.
Nơi đây đầy rẫy Tứ Diệp Thảo, mà Tứ sắc hỏa chủng Tứ Diệp Thảo được coi là đặc sản của Huyết Khê Tông, có thể dùng cho tu hành ngày thường của đệ tử, cũng có thể giao dịch cùng với ngươi khác như là một nguồn tài nguyên, do vậy mà giá trị xa xỉ.
Chẳng qua muốn đạt được Tứ Diệp Thảo cũng cần phải có vận may nhất định, hơn nữa vực sâu có Tứ Diệp Thảo cũng thường hay có các loại Huyết thú. Những Huyết thú này không có thần trí, chỉ có bản năng giết chóc điên cuồng, tựa như một sinh mệnh không hoàn chỉnh mà bàn tay khổng lồ dưới Huyết Khê Tông ngưng kết thành.
Đối với tất cả sinh mệnh xâm nhập vào trong vực sâu này, đều phát động công kích.
Địa điểm tiến hành thí luyện Trúc cơ lần này, là do bốn vị Đại trưởng lão Huyết Khê Tông lựa chọn.
Lúc Bạch Tiểu Thuần đến đây thì đã thấy bảy tám người có mặt rồi, có người một mình một chỗ, có người thì gần nhau một chút, đang thấp giọng trò chuyện với nhau.
Người đầu tiên mà Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy là Triệu Vô Thường. Lúc này hai mắt gã lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tất cả mọi ngươi nơi này đều là người cạnh tranh với gã, thế nhưng gã lại nhanh chóng nặn ra bộ dáng tươi cười, nhiệt tình lôi kéo Bạch Tiểu Thuần qua chỗ gã.
Những người tụ tập nơi này, đều có mặt trong cuộc gặp gỡ ở động phủ ngày đó.
“Ta nghe nói có ba mươi người đạt được tư cách tham gia, nhưng Trúc cơ Đan lại rất ít. Trong vực sâu này, chúng ta không những phải chém giết tranh đoạt với nhau, mà còn có khi gặp phải Huyết Thú nữa đấy.”
“Cứ dựa theo ước định trước kia của chúng ta vậy, sau khi tiến vào thì liên thủ giết những người kia trước, sau đó nội bộ chúng ta sẽ quyết định ai có tư cách đoạt Trúc cơ đan lần nữa.”
Trong lúc mọi người còn đang thấp giọng bàn bạc thì Bạch Tiểu Thuần nhìn về một bên của Vạn Huyết thâm uyên, cửa vào là một mảng dài, rộng vài chục trượng, bên dưới là Huyết quang dày đặc nhìn không thấy đáy. Tuy nhiên vẫn có thể cảm nhận được từng tia khí tức đầy kinh khủng như ngưng tụ tại nơi đây, tựa như đang há to miệng bên dưới, chờ đợi được cắn nuốt.
Loáng thoáng còn có tiếng gào thét rầu rĩ từ phía dưới vực truyền ra.
“Nghe nói đám Huyết thú nơi này còn có những tồn tại từ Trúc cơ trở lên, nơi này đối với chúng ta cũng nguy hiểm không kém so với Thánh địa Trúc cơ đấy.” Triệu Vô Thường cảm khái nói, Bạch Tiểu Thuần gật nhẹ đầu rồi thu ánh mắt lại.
Rồi những người khác cũng lần lượt tiến đến, có tụ họp lại, nhưng cũng có nhiều người tản ra bốn phía, đưa ánh mắt đầy âm lãnh nhìn tất cả đồng môn bên cạnh.
Rất nhanh, đã đến giữa trưa, gần như phần lớn đệ tử tham dự Thí luyện Trúc cơ đều đã có mặt đầy đủ, khoảng chừng ba mươi bảy người tất cả.
Đột nhiên, từ trên mỗi ngọn núi phía xa có một đạo cầu vồng mang theo tiếng sấm ầm ĩ gào thét bay tới. Từ Thiểu Trạch Phong là một vị nam tử trung niên, nhìn từ xa đã thấy được thân thể cao lớn, toàn thân nồng đậm Huyết khí, ảnh hưởng đến bốn phía xung quanh khiến phạm vi mấy trượng xung quanh y đều có Huyết khí kinh người.
Nhất là sau lưng y lại có một hư ảnh không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra tựa như là một bàn tay to lớn có vài phần tương tự với Bàn tay khổng lồ Huyết Khê Tông này.
Kinh người hơn, làn da lộ ra ngoài nơi tay phải của nam tử trung niên này lại có từng đường nứt nẻ.
Người này chính là Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong. Còn Đại trưởng lão Vô Danh Phong chính là một người lùn tóc ngắn, trên mặt có một vết sẹo, dưới chân đạp một đám Hắc Vụ. Nhìn kỹ thì thấy Hắc vụ này chính là một Ma đầu thần sắc dữ tợn, uy áp khuếch tán, mang theo người lùn này đi thẳng đến nơi này.
Đại trưởng lão Thi Phong chính là người mà Bạch Tiểu Thuần đã từng bái kiến qua, tuy rằng vẻ mặt đầy vết nhăn, nhưng sinh cơ trên người lại khiến người khác cảm nhận lão giả này tựa như một người trẻ tuổi vậy.
Người cuối cùng, là Đại trưởng lão Trung Phong, cũng chính là mục tiêu chú ý của Bạch Tiểu Thuần, là một nữ tử yểu điệu toàn thân tràn ra cảm giác đầy thuần thục đến cực hạn.
Người này ăn mặc cực kỳ táo bạo nóng bỏng, tuy là đạo bào bình thường nhưng khoác trên người nàng lại đầy vẻ hấp dẫn căng tràn, chân dài trắng như tuyết, còn có thêm chỗ mông eo đầy thon thả cùng đường cong vểnh lên mềm mại đủ để người khác nhìn qua, không kềm được mà liếc mắt nhìn vài lần.
Bộ ngực sung mãn tựa như đạo bào này cũng khó giữ chặt được mà tùy thời có thể bung ra, còn kèm theo một mái tóc dài màu đỏ khiến người khác không khỏi liên tưởng đến một ngọn lửa rực rỡ.
Gương mặt tuy không nói rất xinh đẹp thế nhưng khuôn mặt trái xoan kia lại mang đến vẻ quyến rũ trời sinh, hai mắt chỉ cần đảo nhẹ đã lộ ra vẻ quyến rũ nhè nhẹ. Coi như là Bạch Tiểu Thuần, cũng phải theo bản năng mà hít vào một hơi dài, không nói những người khác đã là tim đập thình thịch, nhưng lại tranh thủ cúi đầu xuống không dám nhìn lại lần thứ hai.
“Nàng ta chính là Đại trưởng lão Trung Phong? Tiểu Cô của Tống Khuyết, Tống Quân Uyển?” Bạch Tiểu Thuần nhịn không được, nhìn thoáng qua thêm lần nữa. Thế nhưng ngay lúc nhìn lại này, lại chạm vào ánh mắt thuần thục của nàng.
Tống Quân Uyển cười cười, nhưng da đầu của Bạch Tiểu Thuần tê dại. Hắn không biết vì sao đối phương lại cười nhưng hắn lại cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, bèn vội cúi đầu.
Khi hắn cúi đầu xuống, thì ánh mắt Tống Quân Uyển lóe lên, trong lòng có chút kinh ngạc. Ở vị trí này, nàng có thể nhìn thấy trong tất cả mọi người tại Vạn Huyết Nhai, chỉ có Bạch Tiểu Thuần dám ngẩng đầu lên nhìn nàng thêm lần nữa. Điều này khiến nàng không vui, đang định trừng phạt thì đối phương như thế nào lại nhạy cảm phát hiện ra, lập tức cúi đầu.
Bốn Đại trưởng lão phủ xuống trên Vạn Huyết Nhai khiến tất cả đệ tử lập tức ôm quyền, đồng loạt hướng về bốn người mà cúi đầu.
Bái kiến bốn vị Đại trưởng lão!
Bạch Tiểu Thuần trong đám người cũng vờ vịt bái kiến một phen, trong lòng đầy cảm khái, Đại trưởng lão Trung Phong yêu nghiệt như vậy, bản thân nếu muốn đến Khuê phòng động phủ người ta để lấy kiện Vĩnh hằng chi vật, thật sự quá khó khăn.
“Cứ theo kế hoạch lúc đầu, Bạch Tiểu Thuần ta cố gắng tranh thủ thay thế thân phận nàng trở thành Đại trưởng lão Trung Phong đi vậy.” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đang thở đài thì bên tai đã truyền đến thanh âm của Đại trưởng lão Tống Quân Uyển.
“Các ngươi vốn đều là những người thất bại tại Thánh địa Trúc cơ, vốn theo quy củ trước kia thì hẳn là phải nhận trách phạt. Nhưng sau khi bốn người bọn ta thương nghị với Chưởng môn, thì phá lệ cho các ngươi tiến hành một trận thí luyện Phàm đạo Trúc cơ.”
“Lấy được Trúc cơ đan, tiến giai trở thành Phàm đạo Trúc cơ. Tuy nhiên xác suất thành công thì khó nói được, có thể chỉ một viên Trúc cơ đan đã thành công, nhưng có khi cần hai viên, ba viên, Huyết Khê Tông ta cũng có một đệ tử dùng nhiều nhất là sáu viên Trúc cơ đan mới tiến giai thành công!”
“Dược bình trong tay ta lúc này có mười viên Trúc cơ đan bên trong.” Tống Quân Uyển mỉm cười, bộ dáng tươi cười càng thêm xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại kèm thêm chút tà dị. Vẻ tà dị này lại chẳng những làm giảm bớt vẻ đẹp của nàng mà ngược lại càng thêm động lòng người, chẳng khác gì hoa hồng có gai cả.
Vừa nói, tay phải cũng xuất hiện một bình đan dược, nhưng sau đó nàng này lại cười cười rồi ném thẳng bình này vào trong Vạn Huyết thâm uyên.
“Chém giết đi, các ngươi chỉ có thời gian một tháng. Một tháng sau chúng ta sẽ tiếp dẫn các ngươi đi lên, người Trúc cơ thành công sẽ trở thành Hộ pháp, tự do lựa chọn ngọn núi.”
Trong mấy tháng này hắn cũng không lãng phí mà đầy phấn khởi kích động tu luyện Bất Tử Kim Cương quyển. Có thể nói từ khi bắt đầu tu luyện đến nay, Bạch Tiểu Thuần chưa từng chuyên tâm tu hành mà không vì bất kì áp lực nào như lúc này.
Thậm chí mỗi lần tu hành Bất Tử Kim Cương quyển, cảm giác không khỏe, nhức mỏi toàn thân cũng dần biến thành thói quen của hắn. Thậm chí bây giờ hắn có thể từ trong nhức mỏi này mà cảm thấy được chút ít sung sướng.
“Hặc hặc, lực lượng của ta đang tăng cường, cứ tiếp tục nhức mỏi nữa đi!” Mặt mày Bạch Tiểu Thuần đầy hớn hở, mỗi ngày đều vung vẩy nắm tay trong động phủ, cảm nhận lực lượng của mình đang dần gia tăng. Lại nhìn thấy mỗi khi mình vận chuyển Bất Tử Kim Cương quyển, Huyết khí nhè nhẹ không ngừng dâng lên khắp bốn phía khiến hắn kích động không thôi.
“Nơi này chính là Thánh địa tu hành của Bạch Tiểu Thuần ta a. Chẳng những gây họa không bị trách phạt mà còn được ban thưởng, thậm chí tu hành cũng nhanh như vậy…” Bạch Tiểu Thuần cảm khái, càng ngày càng cảm thấy Huyết Khê Tông này rất thích hợp với bản thân, nhưng nghĩ lại thấy lập trường của mình có chút không đúng…Vì vậy mà tranh thủ bày ra thái độ ngay thẳng của mình.
“Ta là Linh Khê Tông đấy!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm nhắc nhở bản thân, lại tiếp tục chìm đắm trong cảm giác nhức mỏi lần nữa.
Sau mấy tháng, cuối cùng hôm nay Bất Tử Kim Cương quyển của Bạch Tiểu Thuần cũng đã hoàn thành chín trăm chín mươi tuần hoàn lần thứ ba, trong cơ thể vang lên tiếng nổ mạnh, sau lưng hắn hiện lên ba hình ảnh Cự Tượng được biến ảo thành.
Hai mắt hắn mãnh liệt mở ra, lóe lên ánh sáng ngời, rồi hắn cao hứng bừng bừng mà đứng dậy, nắm tay đánh về phía trước một kích, một tiếng xé gió đột nhiên truyền ra. Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi.
“Lực lượng tam Tượng, tu hành ở đây thật sự quá nhanh đi. Mà nơi này chỉ là ở vị trí mu bàn tay, nếu như đến được gần ngón tay, tới gần ngọn thác nước màu đỏ kia…nhất định sẽ còn nhanh hơn!” Bạch Tiểu Thuần cười to, định bụng ra ngoài tản bộ một lúc thì đột nhiên sắc mặt khẽ động, hắn đưa tay vỗ túi Trữ vật lấy ra Ngọc giản thân phận.
Lúc này, ngọc giản đang chớp lóe, khi Bạch Tiểu Thuần dung nhập Linh lực vào bên trong, trong đầu hắn lập tức vang lên một giọng nói băng lãnh vô tình, thậm chí mang theo chút âm trầm.
“Đệ tử nội môn Dạ Táng, lấy được tư cách thí luyện Trúc cơ lần thứ hai. Giữa trưa ba ngày sau, trên Vạn Huyết Nhai, cùng với các thí luyện giả khác tranh đoạt cơ duyên Trúc Cơ!”
“Lại là ở Vạn Huyết Nhai? Chẳng lẽ lần thí luyện Trúc cơ này lại chọn ở bên trong Vạn Huyết thâm uyên?” Bạch Tiểu Thuần cầm chặt ngọc giản trong tay, tâm thần chấn động. Hắn biết được Huyết Khê Tông Vạn Huyết thâm uyên này khi hỏi Dạ Táng giả về nơi mà gã lấy được hỏa chủng Tứ sắc hỏa, biết được Tứ Diệp Thảo là từ Vạn Huyết thâm uyên mà ra.
Bạch Tiểu Thuần có chút mong chờ, hắn luôn mong mỏi đến thời điểm thí luyện tư cách Trúc cơ. Trong đám người, hắn là người mong chờ nhất, và cũng là người không thèm để ý đến nhất.
Nói để ý nhất vì dựa vào danh nghĩa này, hắn có thể hiển lộ ra tu vi Trúc cơ, cũng có nghĩa là trở thành Hộ Pháp, được lựa chọn lấy một ngọn núi, bước một bước dài đến kiện Vĩnh Hằng bất diệt kia.
Nói không thèm để tâm, là vì hắn vốn đã là Thiên đạo Trúc cơ.
Nghĩ đến bản thân là đệ tử Linh Khê Tông, nên Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình chính là đang đứng ở một mặt của đạo nghĩa đấy, chính vì vậy mà hắn đầy cảm khái, hất tay áo lên, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cằm hất lên.
“Lúc này đây, ta không thể để cho các người thành công Trúc cơ, thật không có ý tứ, nhưng bởi vì ta là nằm vùng!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ đến đây, bất chợt nghĩ bản thân mình thật sự là công thần của Linh Khê Tông, không hay không biết gì mà lại sắp lập thêm một đại công nữa rồi.
Vì vậy bèn phấn chấn ngồi xuống tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, Bạch Tiểu Thuần chuẩn bị một chút, bày ra cái bộ dáng lãnh khốc trước kia của Dạ Táng, lại rèn luyện ánh mắt mình một chút sao cho nhìn thoáng qua cũng đã chứa đầy sát khí mới đi ra khỏi động phủ, một đường đi thẳng đến Vạn Huyết Nhai.
Vạn Huyết Nhai, là một trong hai khu vực thần bí nhất trong nội môn Huyết Khê Tông, chỗ khác chính là Thánh Đan Tàn Bích.
Lời đồn rằng Vạn Huyết Nhai này chính là một vực sâu ngập tràn Huyết quang, tạo thành một Bí cảnh không lớn lắm.
Thực ra, nơi này chính là ở trên mu bàn tay khổng lồ, từng là miệng một vết thương rồi hình thành nên tiểu thế giới, về sau được cải tạo thành một Bí cảnh.
Nơi đây đầy rẫy Tứ Diệp Thảo, mà Tứ sắc hỏa chủng Tứ Diệp Thảo được coi là đặc sản của Huyết Khê Tông, có thể dùng cho tu hành ngày thường của đệ tử, cũng có thể giao dịch cùng với ngươi khác như là một nguồn tài nguyên, do vậy mà giá trị xa xỉ.
Chẳng qua muốn đạt được Tứ Diệp Thảo cũng cần phải có vận may nhất định, hơn nữa vực sâu có Tứ Diệp Thảo cũng thường hay có các loại Huyết thú. Những Huyết thú này không có thần trí, chỉ có bản năng giết chóc điên cuồng, tựa như một sinh mệnh không hoàn chỉnh mà bàn tay khổng lồ dưới Huyết Khê Tông ngưng kết thành.
Đối với tất cả sinh mệnh xâm nhập vào trong vực sâu này, đều phát động công kích.
Địa điểm tiến hành thí luyện Trúc cơ lần này, là do bốn vị Đại trưởng lão Huyết Khê Tông lựa chọn.
Lúc Bạch Tiểu Thuần đến đây thì đã thấy bảy tám người có mặt rồi, có người một mình một chỗ, có người thì gần nhau một chút, đang thấp giọng trò chuyện với nhau.
Người đầu tiên mà Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy là Triệu Vô Thường. Lúc này hai mắt gã lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tất cả mọi ngươi nơi này đều là người cạnh tranh với gã, thế nhưng gã lại nhanh chóng nặn ra bộ dáng tươi cười, nhiệt tình lôi kéo Bạch Tiểu Thuần qua chỗ gã.
Những người tụ tập nơi này, đều có mặt trong cuộc gặp gỡ ở động phủ ngày đó.
“Ta nghe nói có ba mươi người đạt được tư cách tham gia, nhưng Trúc cơ Đan lại rất ít. Trong vực sâu này, chúng ta không những phải chém giết tranh đoạt với nhau, mà còn có khi gặp phải Huyết Thú nữa đấy.”
“Cứ dựa theo ước định trước kia của chúng ta vậy, sau khi tiến vào thì liên thủ giết những người kia trước, sau đó nội bộ chúng ta sẽ quyết định ai có tư cách đoạt Trúc cơ đan lần nữa.”
Trong lúc mọi người còn đang thấp giọng bàn bạc thì Bạch Tiểu Thuần nhìn về một bên của Vạn Huyết thâm uyên, cửa vào là một mảng dài, rộng vài chục trượng, bên dưới là Huyết quang dày đặc nhìn không thấy đáy. Tuy nhiên vẫn có thể cảm nhận được từng tia khí tức đầy kinh khủng như ngưng tụ tại nơi đây, tựa như đang há to miệng bên dưới, chờ đợi được cắn nuốt.
Loáng thoáng còn có tiếng gào thét rầu rĩ từ phía dưới vực truyền ra.
“Nghe nói đám Huyết thú nơi này còn có những tồn tại từ Trúc cơ trở lên, nơi này đối với chúng ta cũng nguy hiểm không kém so với Thánh địa Trúc cơ đấy.” Triệu Vô Thường cảm khái nói, Bạch Tiểu Thuần gật nhẹ đầu rồi thu ánh mắt lại.
Rồi những người khác cũng lần lượt tiến đến, có tụ họp lại, nhưng cũng có nhiều người tản ra bốn phía, đưa ánh mắt đầy âm lãnh nhìn tất cả đồng môn bên cạnh.
Rất nhanh, đã đến giữa trưa, gần như phần lớn đệ tử tham dự Thí luyện Trúc cơ đều đã có mặt đầy đủ, khoảng chừng ba mươi bảy người tất cả.
Đột nhiên, từ trên mỗi ngọn núi phía xa có một đạo cầu vồng mang theo tiếng sấm ầm ĩ gào thét bay tới. Từ Thiểu Trạch Phong là một vị nam tử trung niên, nhìn từ xa đã thấy được thân thể cao lớn, toàn thân nồng đậm Huyết khí, ảnh hưởng đến bốn phía xung quanh khiến phạm vi mấy trượng xung quanh y đều có Huyết khí kinh người.
Nhất là sau lưng y lại có một hư ảnh không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra tựa như là một bàn tay to lớn có vài phần tương tự với Bàn tay khổng lồ Huyết Khê Tông này.
Kinh người hơn, làn da lộ ra ngoài nơi tay phải của nam tử trung niên này lại có từng đường nứt nẻ.
Người này chính là Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong. Còn Đại trưởng lão Vô Danh Phong chính là một người lùn tóc ngắn, trên mặt có một vết sẹo, dưới chân đạp một đám Hắc Vụ. Nhìn kỹ thì thấy Hắc vụ này chính là một Ma đầu thần sắc dữ tợn, uy áp khuếch tán, mang theo người lùn này đi thẳng đến nơi này.
Đại trưởng lão Thi Phong chính là người mà Bạch Tiểu Thuần đã từng bái kiến qua, tuy rằng vẻ mặt đầy vết nhăn, nhưng sinh cơ trên người lại khiến người khác cảm nhận lão giả này tựa như một người trẻ tuổi vậy.
Người cuối cùng, là Đại trưởng lão Trung Phong, cũng chính là mục tiêu chú ý của Bạch Tiểu Thuần, là một nữ tử yểu điệu toàn thân tràn ra cảm giác đầy thuần thục đến cực hạn.
Người này ăn mặc cực kỳ táo bạo nóng bỏng, tuy là đạo bào bình thường nhưng khoác trên người nàng lại đầy vẻ hấp dẫn căng tràn, chân dài trắng như tuyết, còn có thêm chỗ mông eo đầy thon thả cùng đường cong vểnh lên mềm mại đủ để người khác nhìn qua, không kềm được mà liếc mắt nhìn vài lần.
Bộ ngực sung mãn tựa như đạo bào này cũng khó giữ chặt được mà tùy thời có thể bung ra, còn kèm theo một mái tóc dài màu đỏ khiến người khác không khỏi liên tưởng đến một ngọn lửa rực rỡ.
Gương mặt tuy không nói rất xinh đẹp thế nhưng khuôn mặt trái xoan kia lại mang đến vẻ quyến rũ trời sinh, hai mắt chỉ cần đảo nhẹ đã lộ ra vẻ quyến rũ nhè nhẹ. Coi như là Bạch Tiểu Thuần, cũng phải theo bản năng mà hít vào một hơi dài, không nói những người khác đã là tim đập thình thịch, nhưng lại tranh thủ cúi đầu xuống không dám nhìn lại lần thứ hai.
“Nàng ta chính là Đại trưởng lão Trung Phong? Tiểu Cô của Tống Khuyết, Tống Quân Uyển?” Bạch Tiểu Thuần nhịn không được, nhìn thoáng qua thêm lần nữa. Thế nhưng ngay lúc nhìn lại này, lại chạm vào ánh mắt thuần thục của nàng.
Tống Quân Uyển cười cười, nhưng da đầu của Bạch Tiểu Thuần tê dại. Hắn không biết vì sao đối phương lại cười nhưng hắn lại cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, bèn vội cúi đầu.
Khi hắn cúi đầu xuống, thì ánh mắt Tống Quân Uyển lóe lên, trong lòng có chút kinh ngạc. Ở vị trí này, nàng có thể nhìn thấy trong tất cả mọi người tại Vạn Huyết Nhai, chỉ có Bạch Tiểu Thuần dám ngẩng đầu lên nhìn nàng thêm lần nữa. Điều này khiến nàng không vui, đang định trừng phạt thì đối phương như thế nào lại nhạy cảm phát hiện ra, lập tức cúi đầu.
Bốn Đại trưởng lão phủ xuống trên Vạn Huyết Nhai khiến tất cả đệ tử lập tức ôm quyền, đồng loạt hướng về bốn người mà cúi đầu.
Bái kiến bốn vị Đại trưởng lão!
Bạch Tiểu Thuần trong đám người cũng vờ vịt bái kiến một phen, trong lòng đầy cảm khái, Đại trưởng lão Trung Phong yêu nghiệt như vậy, bản thân nếu muốn đến Khuê phòng động phủ người ta để lấy kiện Vĩnh hằng chi vật, thật sự quá khó khăn.
“Cứ theo kế hoạch lúc đầu, Bạch Tiểu Thuần ta cố gắng tranh thủ thay thế thân phận nàng trở thành Đại trưởng lão Trung Phong đi vậy.” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đang thở đài thì bên tai đã truyền đến thanh âm của Đại trưởng lão Tống Quân Uyển.
“Các ngươi vốn đều là những người thất bại tại Thánh địa Trúc cơ, vốn theo quy củ trước kia thì hẳn là phải nhận trách phạt. Nhưng sau khi bốn người bọn ta thương nghị với Chưởng môn, thì phá lệ cho các ngươi tiến hành một trận thí luyện Phàm đạo Trúc cơ.”
“Lấy được Trúc cơ đan, tiến giai trở thành Phàm đạo Trúc cơ. Tuy nhiên xác suất thành công thì khó nói được, có thể chỉ một viên Trúc cơ đan đã thành công, nhưng có khi cần hai viên, ba viên, Huyết Khê Tông ta cũng có một đệ tử dùng nhiều nhất là sáu viên Trúc cơ đan mới tiến giai thành công!”
“Dược bình trong tay ta lúc này có mười viên Trúc cơ đan bên trong.” Tống Quân Uyển mỉm cười, bộ dáng tươi cười càng thêm xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại kèm thêm chút tà dị. Vẻ tà dị này lại chẳng những làm giảm bớt vẻ đẹp của nàng mà ngược lại càng thêm động lòng người, chẳng khác gì hoa hồng có gai cả.
Vừa nói, tay phải cũng xuất hiện một bình đan dược, nhưng sau đó nàng này lại cười cười rồi ném thẳng bình này vào trong Vạn Huyết thâm uyên.
“Chém giết đi, các ngươi chỉ có thời gian một tháng. Một tháng sau chúng ta sẽ tiếp dẫn các ngươi đi lên, người Trúc cơ thành công sẽ trở thành Hộ pháp, tự do lựa chọn ngọn núi.”
/687
|