Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 201 - Bạch Tiểu Thuần Ta. .

/687


Trời đã sắp hừng đông, Bạch Tiểu Thuần một đường cẩn thận từng li từng tí, mắt thấy sắp chạy thoát được khỏi Trung Phong thì đột nhiên con bướm huyết sắc lại xuất hiện trước mặt hắn.

Nhìn thấy con bướm, Bạch Tiểu Thuần nheo mắt lại, không chút do dự đổi sang hướng khác, một tiếng ầm vang lên, tiếng hừ lạnh truyền ra bốn phía.

“Muốn chạy khỏi Trung Phong, không có chuyện đó đâu!”

“Dạ Táng, Huyết Mai thiếu chủ muốn ngươi chết, giết ngươi, tất nhiên có nàng chịu trách nhiệm, ngươi không trốn thoát được đâu!”

Hơn mười tên tu sĩ Trúc cơ tràn ngập sát ý với pháp bảo lập lòe ánh sáng đồng loạt ra tay với ý định vây giết Bạch Tiểu Thuần.

Nhìn thấy đã bị bao vậy, không cách nào chạy được nữa, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái, ánh mắt lộ ra tơ máu.

“Các ngươi quá khinh người mà!” Bạch Tiểu Thuần nổi giận gầm lên, trong đầu hiện lên thần thông của Bất Tử Kim Cương quyển…Hám Sơn Chàng!

Thần thông này chỉ có thể thi triển khi tu hành xong tầng thứ nhất Bất Tử Kim Cương, tuy trước đó hắn chưa từng thi triển qua nhưng vẫn âm thầm tìm hiểu. Lúc này khi vừa hoàn thành xong Bất Tử Kim Cương tầng thứ nhất, hắn quyết định thi triển ra.

“Không thể dùng công pháp Linh Khê Tông, mấy người này muốn giết ta, thật ra ta có thể giết chết bọn hắn nhưng ta chỉ một thân một mình, bất lợi a…” Nhìn như Bạch Tiểu Thuần đang rống giận, thế nhưng trong lòng vẫn còn đang tính toán chạy trốn như thế nào. Lúc này hắn gầm lên một tiếng, huyết nhục toàn thân đột nhiên chấn động, tốc độ lập tức bộc phát.

Loại bộc phát trong khoảng thời gian ngắn, kích phát toàn bộ lực lượng trong thể nội ngưng tụ thành một lực lượng va chạm, dễ dàng nghiền nát mọi thứ, thiên địa kinh hãi.

Trong quá trình vận chuyển, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chìm trong huyết quang ngập trời. Một tiếng ầm vang lên, hắn đột nhiên xông thẳng ra, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng, thế nhưng tên tu sĩ Trúc cơ trước mặt hắn vừa mới triển khai thần thông đã kêu thảm lên một tiếng. Toàn thân gã bị Bạch Tiểu Thuần tông thẳng vào, cộng với ba tên tu sĩ Trúc cơ trong phạm vi mười trượng xung quanh gã cũng như bị buộc chung thành một thể.

Dưới sự va chạm của Bạch Tiểu Thuần, bốn tên Trúc cơ này phun ra toàn bộ tiên huyết, không ngừng lùi lại ra sau, vẻ mặt kinh hãi. Sau khi bị đẩy lùi ra sau gần trăm trượng, bốn tên này lại phun ra tiên huyết thêm nữa, cả người như bị chấn động mạnh mẽ, rồi hung hăng văng thẳng ra ngoài.

Tất cả mọi người xung quanh đều trợn mắt há mồm, chỉ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tông thẳng ra thành một đường, rồi cả người nhoáng lên, chớp mắt đã chạy xuống Trung Phong. Tâm thần của tất cả mọi người đều chấn động.

“Dạ Táng, mạnh mẽ thế này sao?!!”

“Hắn còn là Trúc cơ sơ kỳ?”

“Người vừa bị hắn tông vào là Chu sư huynh, Trúc cơ trung kì a.”

“Đắc tội tên này rồi thì tuyệt đối đừng để hắn trốn thoát được. Huyết Mai thiếu chủ đã lên tiếng, thì hắn phải chết!” Đám người này nhìn nhau một cáí. Thần Toán Tử hung hăng cắn răng, rồi nhanh chóng đuổi theo đầu tiên, ánh mắt của hơn mười người còn lại lóe lên rồi nhanh chóng đuổi theo sau.

Bạch Tiểu Thuần đang bay nhanh, chợt quay đầu nhìn lại vẫn thấy đám người kia đuổi theo không bỏ, lòng buồn phiền, sau đó cắn răng.

“Đến Thi Phong! Đại trưởng lão Thi Phong coi trọng ta, ta đến chỗ của lão được nhưng theo môn quy thì đám Hộ pháp Trung Phong kia không có lệnh bài thì không bước chân vào sơn phong khác được đấy!” Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đầy quyết đoán, lập tức quay đầu chỉ đám tu sĩ Trúc cơ Trung Phong kia.

“Các ngươi có bản lĩnh thì cứ đuổi theo Dạ Táng gia gia nhà ngươi, đừng có bỏ đi, kẻ nào đó đi, kẻ đó là cháu chắt của ta!” Giọng Bạch Tiểu Thuần vọng lại khiến sát ý trong mắt đám người thêm dày đặc, càng nhanh chóng đuổi theo.

Bọn họ nhanh nhưng Bạch Tiểu Thuần còn nhanh hơn, lao thẳng đến Thi Phong.

Hắn nhanh chóng tới Thi Phong, tay phải vung lên, ngọc bội xuất hiện khiến trận pháp Thi Phong xuất hiện gợn sóng quét qua người, lại không ngăn cản hắn. Thế nhưng đám hộ pháp Trung Phong lại không có tư cách này nên toàn bộ bị ngăn cản lại bên ngoài Thi Phong.

“Dạ Táng!!!” Đám người này đành cắn răng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần bước vào Thi Phong.

Thấy vậy, Bạch Tiểu Thuần bèn hất cằm lên, dáng vẻ ngạo nghễ nhìn đám người đứng ngoài Thi Phong.

“Đến a, ta đứng đây chờ các ngươi, đến đến đến, chúng ta quyết chiến!” Từng lời nói càn rỡ, ngạo nghễ của Bạch Tiểu Thuần vang lên khiến sát ý của đám người ngoài kia càng dày đặc, thế nhưng bọn chúng cũng không có cách nào khác. Không có lệnh bài, bọn chúng không được vào Thi Phong, cần phải xin mới được.

“Ai, các ngươi đã không dám quyết chiến thì cũng đành chịu vậy.” Bạch Tiểu Thuần cảm khái lắc đầu, không để ý đến đám Hộ pháp Trung Phong đã bị kích động bởi mấy lời nói của hắn mà hất tay áo nhỏ, đi thẳng lên Thi Phong.

Cao tầng Huyết Khê Tông cũng chú ý tới tràng truy sát khôi hài này, thế nhưng không ai định ngăn cản, thậm chí mấy vị Thái thượng trưởng lão Tổ Phong còn cảm thấy rất hứng thú với cảnh này.

“Cũng rất lâu rồi trong tông môn không náo nhiệt như vậy, lực lượng va chạm kia có chút tương tự với Thiểu Trạch Phong.”

“Tiểu tử Dạ Táng này có chút ý tứ, có thể khiến cho bao nhiêu người truy sát hắn.”

“Nhóc con Dạ Táng này không tệ a, có thể chạy trốn được tới Thi Phong. Kẻ này nếu không chết thì không chừng sau này cũng là một kiêu tử Huyết Khê Tông ta.”

Trên Thi Phong, Bạch Tiểu Thuần một đường chạy như bay, nếu có gặp hộ pháp Thi phong thì hắn lập tức lấy ngọc bội ra, đám tu sĩ đó chỉ nhìn lướt qua Bạch Tiểu Thuần mà không để tâm đến hắn nữa.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thuần chạy một đường từ chân núi tới khu vực đốt cuối ngón tay, trên đường còn nhìn thấy không ít Luyện Thi, cảm thấy toàn bộ Thi Phong này tràn ngập âm trầm.

Cũng may hắn có ngọc bội hộ thân nên không xuất hiện nguy hiểm gì, cuối cùng cũng đến được động phủ của đại trưởng lão Thi Phong.

“Dạ Táng cầu kiến đại trưởng lão Thi Phong.” Vừa đến nơi, Bạch Tiểu Thuần tranh thủ chắp tay, lớn giọng nói. Không lâu sau, động phủ mở ra, hai đồng tử bước ra ngoài.

Hai đồng tử này nhìn hắn một chút rồi ra hiệu cho hắn đi theo sau.

Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn ra hai đồng tử này đều là Luyện thi, trong lòng có chút lo lắng, hít sâu một hơi rồi tự nhủ bản thân tới đây tị nạn, cho nên vẻ mặt lộ ra bộ dạng cung kính, đi theo vào động phủ. Đi vào không lâu thì hắn gặp đại trưởng lão Thi Phong đang khoanh chân ngồi trong động phủ.

Lão già này đang cười híp mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt đầy suy nghĩ. Hiển nhiên lão cũng chú ý tới một màn bị đuổi giết của Bạch Tiểu Thuần.

“Thế nào, Thi Phong của ta vẫn tốt a, trước đó lão phu đã nói với ngươi rồi, đến Thi Phong ta thì cái gì cũng có. Còn về Trung Phong thì hỗn loạn không chịu nổi đấy.” Đại trưởng lão Thi Phong cười nói.

Bên người đại trưởng lão còn có một nữ tử trẻ tuổi, gương mặt không chút biểu cảm đang xoa bóp vai cho lão. Bạch Tiểu Thuần nhìn lướt qua, nhận ra đây lại là một bộ Luyện thi, cấp bậc rõ ràng không tầm thường.

Hắn có chút tò mò, tại sao trên người đối phương lại không mọc lông, hay có thể mọc ở chỗ nào khác…Lưu tâm nghiên cứu một chút nhưng không dám hỏi nhiều, lúc này nghe thấy đại trưởng lão Thi Phong nói vậy, hắn lập tức đầy ấm ức.

“Những người kia quá khinh người, ta chỉ luyện công mà thôi. Bọn họ không cho ta luyện lại còn truy sát ta, nếu ta không chạy nhanh thì hẳn cái mạng nhỏ này cũng không còn rồi!”

Đại trưởng lão Thi Phong nghe vậy thì bật cười hặc hặc.

“Đây là truyền thống của Huyết Khê Tông ta, bọn họ thật ra cũng không dám giết ngươi, cùng lắm là khiến ngươi trọng thương mà thôi, thế nhưng…có thể khiến nhiều người như vậy đuổi giết, Huyết Khê Tông ta cũng không được thường xuyên nhìn thấy đấy.”

“Tính ra tiểu tử ngươi là một hạt giống ma tính tốt, thôi, ngươi ở lại Thi Phong ta đi, đừng trở về.” Đại trưởng lão Thi Phong càng nhìn Bạch Tiểu Thuần càng thấy vừa ý, lúc này khuyên hắn.

Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm động, cảm thấy đại trưởng lão Thi Phong đối xử rất tốt với mình, còn chưa mở miệng xin, đối phương đã tự động đưa ra. Lúc này hắn thở phào một hơi, vội vàng gật đầu.

“Còn nữa, mấy tên hộ pháp Trúc cơ khác không nói làm gì, thế nhưng ngươi không nên trêu chọc Huyết Mai, bối cảnh của nàng ta tại Huyết Khê Tông rất lớn, ngươi…nếu tránh được thì tránh, tuyệt đối không được trêu chọc tiếp.” Đại trưởng lão Thi Phong liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc căn dặn.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút không phục, thầm nghĩ nếu không phải hắn cần khiêm tốn thì đã lộ thân phận bản thân ra, là Quang vinh đệ tử của Linh Khê Tông, chuẩn danh sách truyền thừa, Thiên đạo Trúc cơ. Bất kì một thân phận nào cũng có thể hù cho tiểu bà nương Huyết Mai kia phải rơi cả mặt nạ xuống.

“Hứ, bối cảnh nàng lớn hơn ta sao? Bối cảnh của ta lớn đến mức ta còn thấy sợ đấy!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm, có cảm giác như nhạc hay nhưng không có người nghe, mặc áo gấm nhưng lại đi trong đêm.

Đại trưởng lão Thi Phong nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần không phục bèn cười cười, cũng không tiếp tục chuyện này nữa mà là chụp lấy hắn không ngừng hỏi về dược hương mà hắn cho Luyện thi sử dụng. Đến khi sắc trời dần tối muộn thì Đại trưởng lão Thi Phong mới phấn chấn để Bạch Tiểu Thuần rời đi, còn mình thì nghiên cứu tâm đắc.

Đồng tử bên người Đại trưởng lão đưa Bạch Tiểu Thuần đến một động phủ tại đốt cuối ngón tay. Nhìn động phủ Bạch Tiểu Thuần lại cảm khái trong lòng, nơi đây tốt hơn động phủ của hắn tại Trung Phong nhiều.

Hai tháng cũng dần trôi qua, Bạch Tiểu Thuần không rời Thi Phong mà ở trong này tu hành, hấp thu huyết khí. Mỗi lần hắn hấp thu đều tạo thành nên huyết khí nồng đậm bao phủ bốn phía.

Hơn nữa, thủ đoạn hấp thụ huyết khí của Bạch Tiểu Thuần đã rất thuần thục, Bất tử kiếm khí cũng càng ngày càng lớn, mỗi lần tu luyện, huyết khí bao trùm khắp bên ngoài cơ thể, rồi một thanh đại kiếm như ẩn như hiện cũng nhanh chóng được ngưng tụ ra.

Bởi vậy nên số lượng huyết khí Bạch Tiểu Thuần cần càng thêm khổng lồ, hắn cũng không cần phải chạy khắp nơi như ở Trung Phong nữa, mà chỉ cần ngồi trong động phủ của mình là có thể khiến huyết khí xung quanh ngưng tụ về.

Kể từ lúc đó, toàn bộ hộ pháp Trúc cơ tại đốt cuối ngón tay Thi Phong đều cau mày, tuy rằng huyết khí không đột ngột giảm mạnh như ở Trung Phong, thế nhưng huyết khí nơi này bị Bạch Tiểu Thuần hút đi nên càng ngày càng giảm bớt đi, bọn họ tu luyện cũng chậm chạp hẳn.

Thế là không kẻ nào còn kiên nhẫn với Bạch Tiểu Thuần nữa, sát ý cũng nổi lên, loại tâm tình này càng ngày càng lan ra. Đến thời điểm Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài, thì cũng mất hồn mất vía nhận thấy từng ánh mắt bất thiện nhìn mình, khiến hắn có cảm giác chỉ cần sự việc tiếp diễn thêm một thời gian nữa, sát ý của đám người này sẽ bạo phát ra hết.

“Người nơi đây quá đáng sợ, một lời không hợp là ra tay đánh nhau tàn nhẫn, không có một chút nhẫn nhịn nữa…”

“Hay là ta nên đi thôi…” Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, thầm nghĩ đã hai tháng trôi qua, Trung Phong chắc cũng yên tĩnh lại rồi. Thế là hắn cắn răng, rời Thi Phong, thừa dịp không ai để ý, lặng lẽ trở về động phủ Trung Phong.

Hắn cẩn thận tu hành trong động phủ, cũng lưu tâm không hút đi quá nhiều huyết khí. Cho dù tu luyện có chậm chạp nhưng đại kiếm huyết khí đã gần đại thành, nên hắn không để tâm nhiều tới tiến độ nhanh hay chậm lắm.

Lại nửa tháng nữa trôi qua, Bạch Tiểu Thuần đang nhắm mắt tu luyện huyết kiếm thì thân thể đột nhiên chấn động, cảm giác được Huyết Sát Giới của mình cuối cùng cũng đã đột phá.

Bạch Tiểu Thuần đột nhiên mở mắt, hắn thở ra một hơi, ánh mắt sáng ngời, đưa tay bấm niệm pháp quyết rồi điểm chỉ về phía trước!

“Huyết Sát Giới!” Giọng nói hắn vang lên, huyết khí bốn phía cuồn cuộn, huyết khí trong cơ thể cũng khuếch tán ra bên ngoài, hình thành nên một mảng huyết vụ dày đặc trong động phủ.

Huyết vụ này không ngừng quay cuồng, có cả những tia sáng sắc bén lóe ra, khi ấn quyết hai tay Bạch Tiểu Thuần biến hóa, thì huyết vụ cũng điên cuồng được áp súc lại, truyền ra tiếng vang ầm ầm rồi nhanh chóng được ngưng tụ lại. Một mũi kiếm xuất hiện, huyết khí cũng dần ngưng tụ thành thân kiếm, rồi nhanh chóng trải dài xuống, đốc kiếm cũng được lộ ra, rồi huyết khí vẫn không ngừng lại mà cấp tốc hình thành chuôi kiếm!!!

Cuối cùng, một thanh đại kiếm huyết sắc hình thành!

Toàn thân đại kiếm này là một màu đỏ, như không gì không phá được. Không những kiếm mang phong cách cổ xưa mà còn tràn ra uy áp mãnh liệt, chấn động tâm thần, khiến người khác nhìn qua sẽ có cảm giác như bản thân trầm luân trong một chiến trường đầy máu, đồng thời cũng cho chính Bạch Tiểu Thuần cảm giác vượt qua cả trình độ Trúc cơ sơ kỳ.

Hơn nữa, khi dung nhập vào trong đó một tia lực lượng Thiên Đạo trong thể nội Bạch Tiểu Thuần, thì hắn tin chắc một kiếm này của mình đủ để khiến cả Địa Mạch Trúc cơ phải kinh hãi.

“Thành công!” Mặt mày Bạch Tiểu Thuần hớn hở, khoa chân múa tay, nhìn huyết kiếm hắn vô cùng kích động. Loại cảm giác thành tựu sau mấy tháng cực khổ không kể xiết khiến cả người hắn đều phấn chấn.

“Bạch Tiểu Thuần ta…” Bạch Tiểu Thuần vừa nói tới đây vội ngưng bặt lại. Đang thầm cảm khái mình vì quá kích động mà quên bẵng đi đây là nơi nào, bèn lắc lắc đầu, đột nhiên hai mắt hắn trợn trừng lên, theo bản năng đưa tay lên bịt chặt miệng lại, ngơ ngác nhìn vào một góc hẻo lánh nơi động phủ…

Mồ hôi lạnh…tuôn xuống.

/687

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status