Bạch Tiểu Thuần buồn rười rượi, cả người ủ ê, giương mắt nhìn Hàn Tông, cho đến khi xác định Hàn Tông không nói giỡn với mình, thì than thở.
Ông trời, sao lại làm ta trở nên ưu tú như thế, ngay cả Tinh Không Đạo Cực Tông cũng nhất quyết không phải ta thì không chọn!
Hàn Tông đang thương cảm, nghe câu này xong thì bật ho khan, đột nhiên cảm thấy Bạch Tiểu Thuần đi Tinh Không Đạo Cực Tông có lẽ chính là một điều tốt, vội nói.
Được, ngươi chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ đi, cầm lấy lệnh bài này, lão phu cho ngươi một quyền lợi, được chọn tối đa năm người đi theo để bảo vệ cho ngươi... Nói xong, Hàn Tông ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái lệnh bài, quay người định đi, nhưng bước chân vừa mới nâng lên, lại nhắc nhở.
Nhớ là tối đa chỉ có năm người, nhiều hơn Tinh Không Đạo Cực Tông không cho phép.
Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn Hàn Tông rời đi, hắn đứng trên đống phế tích, ngẩn người nhìn đống phế tích, đến sáng hôm sau, lại tán thán.
Mà thôi mà thôi, nếu Tinh Không Đạo Cực Tông đã khao khát ta như vậy, ta đành phải đi một chuyến thôi. Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, cắm đầu suy nghĩ nên chọn ai dẫn theo.
Thiết Đản thì thôi khỏi, Tinh Không Đạo Cực Tông là nơi xa lạ, rất nguy hiểm.
Tới chỗ lạ, thứ cần nhất chính là tin tức! Bạch Tiểu Thuần thì thào.
Người này chẳng những phải mạnh mẽ, còn phải giỏi đi tìm hiểu tin tức, có thể trong thời gian ngắn nhất biết tất cả mọi chuyện của Tinh Không Đạo Cực Tông, dù nghe đồn cũng phải tìm hiểu rành mạch, cái này rất cần phải có thiên phú nha...
Hứa Bảo Tài! Bạch Tiểu Thuần vỗ đùi, người đầu tiên hắn nghĩ đến, chính là Hứa Bảo Tài.
Hồi còn ở Linh Khê Tông, Hứa Bảo Tài rất giỏi về tin tức, Linh Khê Tông có mấy đại mỹ nữ hắn cũng biết, còn lập ra bảng xếp hạng, thậm chí Bạch Tiểu Thuần nhớ Hứa Bảo Tài có cả một cuốn sổ nhỏ, gặp chuyện gì hắn cũng ghi vào trong đó.
Thà viết bằng tay, chứ không dùng ngọc giản đi lạc ấn, cho thấy người này rất cố chấp, không chọn hắn còn chọn ai! Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, nghĩ trong Nghịch Hà Tông hiện giờ, Hứa Bảo Tài chẳng khác gì cá gặp nước, đối với các loại tin đồn, mặc kệ thật hay giả, đều rõ như lòng bàn tay, hắn muốn biết cái gì, cứ tới tìm Hứa Bảo Tài là biết hết.
Bạch Tiểu Thuần lập tức chạy tới Linh Khê sơn mạch, tới động phủ Hứa Bảo Tài, hai người vừa thấy mặt nhau, Hứa Bảo Tài đã bi thương kêu lên.
Bạch sư thúc, ta không nỡ rời xa ngươi a, ta nghe nói ngươi phải tới Tinh Không Đạo Cực Tông làm con tin, ngươi đi lần này, chúng ta chẳng biết chừng nào mới được gặp lại nhau, Bạch sư thúc... Bảo trọng! ! Hứa Bảo Tài đầy vẻ không đành lòng.
Tin tức ngươi linh thông như vậy? Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn chỉ mới nghe nói tối qua, không ngờ Hứa Bảo Tài cũng biết.
Đương nhiên, cả Nghịch Hà Tông, làm gì có chuyện gì Hứa Bảo Tài ta không biết, bất kỳ ở đâu, chỉ cần ta Hứa Bảo Tài muốn biết, thì bí mật gì ta cũng có cách moi ra. Hứa Bảo Tài ngạo nghễ, đây là thành tựu đáng kiêu ngạo nhất của hắn, không cho phép ai nghi ngờ.
Nhưng Bạch sư thúc yên tâm, chuyện của ngươi, Hứa Bảo Tài ta nhất định sẽ giúp ngươi phát dương quang đại, để mỗi đệ tử mới nhập môn đều biết đến sự tồn tại của ngươi. Hứa Bảo Tài chân thành nói, trong lòng rất đắc ý,hồi trước nữ đệ tử trong tông ai cũng có ý với Bạch Tiểu Thuần, làm cho hắn buồn bực rất lâu, hắn cảm thấy có Bạch Tiểu Thuần ở đây, mình làm gì còn cơ hội tìm đạo lữ, nhất là mấy người hắn thích lại đi hâm mộ Bạch Tiểu Thuần, khiến Hứa Bảo Tài vô cùng buồn bực.
Nên hôm nay vừa nghe nói Bạch Tiểu Thuần phải đi Tinh Không Đạo Cực Tông, Hứa Bảo Tài vô cùng hưng phấn.
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy, cảm động vỗ mạnh vào vai tên kia, vẻ cực cực chân thành.
Hảo huynh đệ, ta vốn còn do dự, vì đi Tinh Không Đạo Cực Tông, chỗ đó rất lạ lẫm, vốn ta định một mình chịu đựng, không để liên lụy các huynh đệ, nhưng ngươi nói thế này, ta hiểu!
A? Hứa Bảo Tài ngớ ra nhìn Bạch Tiểu Thuần, vừa cảm thấy có điều không ổn, đã bị Bạch Tiểu Thuần chặn trước.
Ta cần một người bảo vệ có thể tìm hiểu tin tức giúp ta, chính là ngươi đó!
Hứa Bảo Tài run bần bật, mở to mắt, vội vàng từ chối.
Bạch sư thúc, ta... tu vi thấp kém...
Ta chỉ cần ngươi tìm hiểu tin tức, không cần tu vi cao! Bạch Tiểu Thuần vung tay, không thèm để ý.
Ta... tay chân vụng về...
Không sao cả, đi tới đâu, chỉ cần Hứa Bảo Tài ngươi muốn biết, bí mật gì cũng có cách moi ra, chỉ cần thế là đủ, ngươi còn có tâm huyết nữa mà, ta còn nhớ huyết thư năm đó đấy, ngươi đừng vội từ chối, ta biết ngươi không nỡ bỏ ta, trong lòng ngươi cũng quyến luyến ta, ừ, quyết định như vậy nhé! Bạch Tiểu Thuần cười, thấy Hứa Bảo Tài mặt trắng bệch mở miệng định tiếp tục từ chối, bèn lôi ngọc giản Hàn Tông cho ra, nhoáng qua mặt Hứa Bảo Tài.
lệnh bài của Lão tổ! Hứa Bảo Tài hít sâu, bối rối muốn khóc, biết mình không chối được nữa, đứng đó trợn tròn mắt, trong lòng cực kì hối hận.
Đừng lo, mọi việc đã có ta, nào nào, Tiểu Bảo, ngươi rất quen thuộc tông môn, ngươi giúp ta phân tích một chút, xem chúng ta nên dẫn ai theo mới có thể đứng vững ở đó? Bạch Tiểu Thuần ôm vai Hứa Bảo Tài, cười hắc hắc.
Hứa Bảo Tài nghiến răng, Bạch Tiểu Thuần nói vậy, là có ý muốn thêm người khác vào trong hố.
Chúng ta còn cần người coi bói, người này phải giỏi về bói toán, càng phải có đủ tu vi, thì nguy cơ gì hắn cũng mới sớm tính ra được, chúng ta mới càng thêm an toàn. Ta đã chọn được một người, Huyết Khê Nhất Mạch Thần Toán Tử!
Hứa Bảo Tài oán hận nói, hắn với Thần Toán Tử có chút đụng chạm, từng bị Thần Toán Tử trừng mắt mấy lần, có một nữ đệ tử hắn thích còn bị Thần Toán Tử đoạt mất, tiếc là tu vi hắn không bằng người ta, đành ghi hận ở trong lòng.
Thế nên người đầu tiên làm con mồi cho Bạch Tiểu Thuần kéo xuống hố, đương nhiên phải là Thần Toán Tử.
Ngươi nói rất đúng, chúng ta quả thực cần một người coi bói! Bạch Tiểu Thuần gật gù, lôi ngay Hứa Bảo Tài tới Huyền Khê Nhất Mạch, tìm Thần Toán Tử.
Hai người mới vừa đến, đã thấy Thần Toán Tử hành lý chuẩn bị sẵn sàng, đứng ngoài động phủ nhìn trời, đang chờ họ.
Các ngươi đã tới. Thần Toán Tử khẽ nói, vẻ như thế ngoại cao nhân.
Ta đã sớm tính ra bản thân sẽ có một kiếp, một kiếp này số mệnh đã định, phải ra ngoài nhiều năm, gần đây linh cảm tăng mạnh, tiền bối thượng tông vừa tới, ta liền mơ hồ cảm thấy kiếp này đã tới. Thần Toán Tử phiền muộn hất cằm, ánh mắt xuất trần nhìn Bạch Tiểu Thuần và Hứa Bảo Tài.
Bất kể các ngươi đi đâu, ta cũng sẽ đi với các ngươi, vì đây là kiếp của ta, là mệnh ta đã ghi!
Hứa Bảo Tài thấy bộ dáng Thần Toán Tử như vậy thì hít sâu.
Ngươi... Ngươi thật sự tính ra được?!”
Bạch Tiểu Thuần cũng không thể tưởng tượng nổi, nghi ngờ nhìn Thần Toán Tử, đi quanh Thần Toán Tử một vòng.
Ánh mắt của hắn làm Thần Toán Tử hồi hộp, bất chợt nhớ tới sự đáng sợ của Bạch Tiểu Thuần.
Hừ Hừ Tử, ngươi có thể tính ra ta sắp đánh vào chỗ nào của ngươi hay không? Bạch Tiểu Thuần tò mò.
Ta... Thần Toán Tử biến sắc, trong lòng mắng Bạch Tiểu Thuần, hắn biết Bạch Tiểu Thuần nói nhất định sẽ làm được, nói đánh hắn, thì nhất định sẽ ra tay, nên vội đổi bộ dạng tiên phong đạo cốt thành bộ dạng nịnh bợ bỉ ổi thường ngày, cười niềm nở.
Ta chỉ nói giỡn với thiếu tổ thôi, thực ra là tối qua, Phong Thần Tử lão tổ tới đây, bảo ta chuẩn bị sẵn sàng, nếu ngươi tới tìm, ta nhất định phải nghe theo, ta vừa ngờ việc được đi theo thiếu tổ lão nhân gia ngài, thì hưng phấn suốt một đêm không ngủ được, nên dậy sớm chuẩn bị sẵn hành lý, đứng đây chờ người. Thần Toán Tử liến láu.
Bạch Tiểu Thuần cười, vỗ vai Thần Toán Tử với vẻ đắc ý, một bộ ta đương nhiên thông minh hơn ngươi, làm Thần Toán Tử dở khóc dở cười, trong Nghịch Hà Tông, trừ các lão tổ, người hắn sợ nhất chính là Bạch Tiểu Thuần, sợ Bạch Tiểu Thuần nhắc lại chuyện xưa, vội nói.
Thiếu tổ, theo ta, ta với Hứa Bảo Tài là còn chưa đủ, chúng ta còn cần một người có thể đi ra ngoài đánh nhau!
Ông trời, sao lại làm ta trở nên ưu tú như thế, ngay cả Tinh Không Đạo Cực Tông cũng nhất quyết không phải ta thì không chọn!
Hàn Tông đang thương cảm, nghe câu này xong thì bật ho khan, đột nhiên cảm thấy Bạch Tiểu Thuần đi Tinh Không Đạo Cực Tông có lẽ chính là một điều tốt, vội nói.
Được, ngươi chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ đi, cầm lấy lệnh bài này, lão phu cho ngươi một quyền lợi, được chọn tối đa năm người đi theo để bảo vệ cho ngươi... Nói xong, Hàn Tông ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái lệnh bài, quay người định đi, nhưng bước chân vừa mới nâng lên, lại nhắc nhở.
Nhớ là tối đa chỉ có năm người, nhiều hơn Tinh Không Đạo Cực Tông không cho phép.
Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn Hàn Tông rời đi, hắn đứng trên đống phế tích, ngẩn người nhìn đống phế tích, đến sáng hôm sau, lại tán thán.
Mà thôi mà thôi, nếu Tinh Không Đạo Cực Tông đã khao khát ta như vậy, ta đành phải đi một chuyến thôi. Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, cắm đầu suy nghĩ nên chọn ai dẫn theo.
Thiết Đản thì thôi khỏi, Tinh Không Đạo Cực Tông là nơi xa lạ, rất nguy hiểm.
Tới chỗ lạ, thứ cần nhất chính là tin tức! Bạch Tiểu Thuần thì thào.
Người này chẳng những phải mạnh mẽ, còn phải giỏi đi tìm hiểu tin tức, có thể trong thời gian ngắn nhất biết tất cả mọi chuyện của Tinh Không Đạo Cực Tông, dù nghe đồn cũng phải tìm hiểu rành mạch, cái này rất cần phải có thiên phú nha...
Hứa Bảo Tài! Bạch Tiểu Thuần vỗ đùi, người đầu tiên hắn nghĩ đến, chính là Hứa Bảo Tài.
Hồi còn ở Linh Khê Tông, Hứa Bảo Tài rất giỏi về tin tức, Linh Khê Tông có mấy đại mỹ nữ hắn cũng biết, còn lập ra bảng xếp hạng, thậm chí Bạch Tiểu Thuần nhớ Hứa Bảo Tài có cả một cuốn sổ nhỏ, gặp chuyện gì hắn cũng ghi vào trong đó.
Thà viết bằng tay, chứ không dùng ngọc giản đi lạc ấn, cho thấy người này rất cố chấp, không chọn hắn còn chọn ai! Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, nghĩ trong Nghịch Hà Tông hiện giờ, Hứa Bảo Tài chẳng khác gì cá gặp nước, đối với các loại tin đồn, mặc kệ thật hay giả, đều rõ như lòng bàn tay, hắn muốn biết cái gì, cứ tới tìm Hứa Bảo Tài là biết hết.
Bạch Tiểu Thuần lập tức chạy tới Linh Khê sơn mạch, tới động phủ Hứa Bảo Tài, hai người vừa thấy mặt nhau, Hứa Bảo Tài đã bi thương kêu lên.
Bạch sư thúc, ta không nỡ rời xa ngươi a, ta nghe nói ngươi phải tới Tinh Không Đạo Cực Tông làm con tin, ngươi đi lần này, chúng ta chẳng biết chừng nào mới được gặp lại nhau, Bạch sư thúc... Bảo trọng! ! Hứa Bảo Tài đầy vẻ không đành lòng.
Tin tức ngươi linh thông như vậy? Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn chỉ mới nghe nói tối qua, không ngờ Hứa Bảo Tài cũng biết.
Đương nhiên, cả Nghịch Hà Tông, làm gì có chuyện gì Hứa Bảo Tài ta không biết, bất kỳ ở đâu, chỉ cần ta Hứa Bảo Tài muốn biết, thì bí mật gì ta cũng có cách moi ra. Hứa Bảo Tài ngạo nghễ, đây là thành tựu đáng kiêu ngạo nhất của hắn, không cho phép ai nghi ngờ.
Nhưng Bạch sư thúc yên tâm, chuyện của ngươi, Hứa Bảo Tài ta nhất định sẽ giúp ngươi phát dương quang đại, để mỗi đệ tử mới nhập môn đều biết đến sự tồn tại của ngươi. Hứa Bảo Tài chân thành nói, trong lòng rất đắc ý,hồi trước nữ đệ tử trong tông ai cũng có ý với Bạch Tiểu Thuần, làm cho hắn buồn bực rất lâu, hắn cảm thấy có Bạch Tiểu Thuần ở đây, mình làm gì còn cơ hội tìm đạo lữ, nhất là mấy người hắn thích lại đi hâm mộ Bạch Tiểu Thuần, khiến Hứa Bảo Tài vô cùng buồn bực.
Nên hôm nay vừa nghe nói Bạch Tiểu Thuần phải đi Tinh Không Đạo Cực Tông, Hứa Bảo Tài vô cùng hưng phấn.
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy, cảm động vỗ mạnh vào vai tên kia, vẻ cực cực chân thành.
Hảo huynh đệ, ta vốn còn do dự, vì đi Tinh Không Đạo Cực Tông, chỗ đó rất lạ lẫm, vốn ta định một mình chịu đựng, không để liên lụy các huynh đệ, nhưng ngươi nói thế này, ta hiểu!
A? Hứa Bảo Tài ngớ ra nhìn Bạch Tiểu Thuần, vừa cảm thấy có điều không ổn, đã bị Bạch Tiểu Thuần chặn trước.
Ta cần một người bảo vệ có thể tìm hiểu tin tức giúp ta, chính là ngươi đó!
Hứa Bảo Tài run bần bật, mở to mắt, vội vàng từ chối.
Bạch sư thúc, ta... tu vi thấp kém...
Ta chỉ cần ngươi tìm hiểu tin tức, không cần tu vi cao! Bạch Tiểu Thuần vung tay, không thèm để ý.
Ta... tay chân vụng về...
Không sao cả, đi tới đâu, chỉ cần Hứa Bảo Tài ngươi muốn biết, bí mật gì cũng có cách moi ra, chỉ cần thế là đủ, ngươi còn có tâm huyết nữa mà, ta còn nhớ huyết thư năm đó đấy, ngươi đừng vội từ chối, ta biết ngươi không nỡ bỏ ta, trong lòng ngươi cũng quyến luyến ta, ừ, quyết định như vậy nhé! Bạch Tiểu Thuần cười, thấy Hứa Bảo Tài mặt trắng bệch mở miệng định tiếp tục từ chối, bèn lôi ngọc giản Hàn Tông cho ra, nhoáng qua mặt Hứa Bảo Tài.
lệnh bài của Lão tổ! Hứa Bảo Tài hít sâu, bối rối muốn khóc, biết mình không chối được nữa, đứng đó trợn tròn mắt, trong lòng cực kì hối hận.
Đừng lo, mọi việc đã có ta, nào nào, Tiểu Bảo, ngươi rất quen thuộc tông môn, ngươi giúp ta phân tích một chút, xem chúng ta nên dẫn ai theo mới có thể đứng vững ở đó? Bạch Tiểu Thuần ôm vai Hứa Bảo Tài, cười hắc hắc.
Hứa Bảo Tài nghiến răng, Bạch Tiểu Thuần nói vậy, là có ý muốn thêm người khác vào trong hố.
Chúng ta còn cần người coi bói, người này phải giỏi về bói toán, càng phải có đủ tu vi, thì nguy cơ gì hắn cũng mới sớm tính ra được, chúng ta mới càng thêm an toàn. Ta đã chọn được một người, Huyết Khê Nhất Mạch Thần Toán Tử!
Hứa Bảo Tài oán hận nói, hắn với Thần Toán Tử có chút đụng chạm, từng bị Thần Toán Tử trừng mắt mấy lần, có một nữ đệ tử hắn thích còn bị Thần Toán Tử đoạt mất, tiếc là tu vi hắn không bằng người ta, đành ghi hận ở trong lòng.
Thế nên người đầu tiên làm con mồi cho Bạch Tiểu Thuần kéo xuống hố, đương nhiên phải là Thần Toán Tử.
Ngươi nói rất đúng, chúng ta quả thực cần một người coi bói! Bạch Tiểu Thuần gật gù, lôi ngay Hứa Bảo Tài tới Huyền Khê Nhất Mạch, tìm Thần Toán Tử.
Hai người mới vừa đến, đã thấy Thần Toán Tử hành lý chuẩn bị sẵn sàng, đứng ngoài động phủ nhìn trời, đang chờ họ.
Các ngươi đã tới. Thần Toán Tử khẽ nói, vẻ như thế ngoại cao nhân.
Ta đã sớm tính ra bản thân sẽ có một kiếp, một kiếp này số mệnh đã định, phải ra ngoài nhiều năm, gần đây linh cảm tăng mạnh, tiền bối thượng tông vừa tới, ta liền mơ hồ cảm thấy kiếp này đã tới. Thần Toán Tử phiền muộn hất cằm, ánh mắt xuất trần nhìn Bạch Tiểu Thuần và Hứa Bảo Tài.
Bất kể các ngươi đi đâu, ta cũng sẽ đi với các ngươi, vì đây là kiếp của ta, là mệnh ta đã ghi!
Hứa Bảo Tài thấy bộ dáng Thần Toán Tử như vậy thì hít sâu.
Ngươi... Ngươi thật sự tính ra được?!”
Bạch Tiểu Thuần cũng không thể tưởng tượng nổi, nghi ngờ nhìn Thần Toán Tử, đi quanh Thần Toán Tử một vòng.
Ánh mắt của hắn làm Thần Toán Tử hồi hộp, bất chợt nhớ tới sự đáng sợ của Bạch Tiểu Thuần.
Hừ Hừ Tử, ngươi có thể tính ra ta sắp đánh vào chỗ nào của ngươi hay không? Bạch Tiểu Thuần tò mò.
Ta... Thần Toán Tử biến sắc, trong lòng mắng Bạch Tiểu Thuần, hắn biết Bạch Tiểu Thuần nói nhất định sẽ làm được, nói đánh hắn, thì nhất định sẽ ra tay, nên vội đổi bộ dạng tiên phong đạo cốt thành bộ dạng nịnh bợ bỉ ổi thường ngày, cười niềm nở.
Ta chỉ nói giỡn với thiếu tổ thôi, thực ra là tối qua, Phong Thần Tử lão tổ tới đây, bảo ta chuẩn bị sẵn sàng, nếu ngươi tới tìm, ta nhất định phải nghe theo, ta vừa ngờ việc được đi theo thiếu tổ lão nhân gia ngài, thì hưng phấn suốt một đêm không ngủ được, nên dậy sớm chuẩn bị sẵn hành lý, đứng đây chờ người. Thần Toán Tử liến láu.
Bạch Tiểu Thuần cười, vỗ vai Thần Toán Tử với vẻ đắc ý, một bộ ta đương nhiên thông minh hơn ngươi, làm Thần Toán Tử dở khóc dở cười, trong Nghịch Hà Tông, trừ các lão tổ, người hắn sợ nhất chính là Bạch Tiểu Thuần, sợ Bạch Tiểu Thuần nhắc lại chuyện xưa, vội nói.
Thiếu tổ, theo ta, ta với Hứa Bảo Tài là còn chưa đủ, chúng ta còn cần một người có thể đi ra ngoài đánh nhau!
/687
|