Cái đinh này hoàn toàn là do máu thịt ngưng tụ ra, tản ra sức sống kinh người. Thậm chí sức sống này mạnh mẽ, cũng có thể so sánh với một vị Thái Cổ. Cái đinh này ở trong tay Bạch Tiểu Thuần giống như muốn giãy dụa, nhưng lại theo thần thức của Bạch Tiểu Thuần đảo qua, xóa đi tất cả ý nghĩ, cuối cùng biến thành màu trắng, không nhúc nhích.
Bạch Tiểu Thuần thu hồi cái đinh này, ánh mắt nhìn Thánh Hoàng. Hai bên đều nhìn ra được suy nghĩ của nhau. Bọn họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía cái đầu cực lớn ở trên trời cao đang che phủ cả nửa bầu trời kia.
Cùng lúc đó, những người của Tà Hoàng Thành lúc này còn sót lại, mỗi một người đều trầm mặc mờ mịt. So với việc bọn họ, những Thiên Tôn Tà Hoàng Thành đó, mỗi một người hít một hơi thật sâu, đều bay lên tới gần Bạch Tiểu Thuần, lập tức bái kiến, còn dẫn Cự Quỷ Vương tới. Mặc dù Cự Quỷ Vương hôn mê, nhưng lại không có vấn đề gì ngại. Về điểm này Bạch Tiểu Thuần trước đó đã biết. Thậm chí hắn cũng đã sớm đến, âm thầm tản ra một tia thần niệm bảo vệ Cự Quỷ Vương.
- Bái kiến Khôi Hoàng, bái kiến Thánh Hoàng!
Bọn họ bái kiến, dĩ nhiên nói rõ thái độ của bọn họ. Tà Hoàng xảy ra vấn đề, Tà Hoàng Triều cũng không còn tồn tại. Nếu như đổi lại thành thời điểm khác, bất luận là Bạch Tiểu Thuần hay Thánh Hoàng, đều sẽ cướp giật một hồi. Nhưng hôm nay bọn họ đều không có tâm tình.
- Thông Thiên Đạo Nhân!
Bạch Tiểu Thuần đột nhiên hỏi. Trước đó, thần thức của hắn đảo qua, không có nhìn thấy được Thông Thiên Đạo Nhân ở bên trong Tà Hoàng Thành. Lúc này theo hắn mở miệng, mấy Thiên Tôn trầm mặc một lát. Nguyên Yêu Tử nhỏ giọng bẩm báo.
- Khôi Hoàng, Thông Thiên Đạo Nhân... đã mất tích rất lâu, không có ai biết hắn đi nơi nào.
Bạch Tiểu Thuần mày nhăn lại, đang phải tiếp tục đặt câu hỏi. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn giống như từ lúc khai thiên lập địa, dường như ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, từ trước đến nay chưa từng có, bỗng nhiên từ trên bầu trời mãnh liệt truyền đến, vang vọng toàn bộ đại lục Tiên Vực Vĩnh Hằng!
Theo tiếng nổ đến, lại là... khí tức tà ác nồng đậm đến cực hạn, ẩn chứa tử vong cùng hủy diệt vô cùng, giống như khởi nguồn của toàn bộ bóng tối trong tinh không, đột nhiên hạ xuống!
Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, cùng với tất cả mọi người trong toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, sắc mặt đều đại biến. Thời điểm bọn họ đồng thời ngẩng đầu, bọn họ thấy được... ở trên trời cao, cái đầu cực lớn của Nghịch Phàm, hai mắt vốn đang nhắm chặt, tự nhiên lại giật giật!
Thánh Hoàng mở miệng hít sâu một hơi, trong chớp mắt tóc gáy toàn thân đều trực tiếp dựng thẳng lên. Một cảm giác run rẩy đến từ linh hồn, giống như khắc ở trong luân hồi, lại trực tiếp ầm ầm bạo phát ở trong đầu hắn!
Đó là một loại cảm giác nguy cơ theo bản năng, lại giống như gặp phải thiên địch. Có cảm nhận tương tự, lại là gần như tất cả mọi người ởtrên Tiên Vực của Vĩnh Hằng lúc này!
Hễ là sinh mạng được sinh ra ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, ở trong một chớp mắt này, đều không khống chế được dâng lên kinh hoàng cùng hoảng sợ nhất từ trước tới nay, giống như mạt thế hạ xuống!
- Kẻ địch lớn từ bên ngoài... động!
- Lời đồn đại là thật. Một khi người khổng lồ này thức tỉnh, sẽ muốn hủy diệt tất cả!
Vô số tiếng kêu kinh ngạc lần lượt truyền ra ở các nơi trên Tiên Vực Vĩnh Hằng. Tiếng bàn tán, sợ hãi vang vọng ở trong toàn bộ thiên địa. Thậm chí ngay cả biển Vĩnh Hằng, hình như cũng có linh của nó, dâng lên sóng lớn ngập trời.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy được mí mắt của Nghịch Phàm chúa tể giật giật vài cái. Thể xác và tinh thần hắn chấn động mạnh. Hắn cảm giác, thực sự lại giống như gặp phải kẻ địch lớn số mệnh trong sinh mệnh. Bởi vì ký ức của Đạo Trần, cho nên ở trên phương diện cảm nhận của hắn phức tạp hơn. Lúc này hắn hít thở nặng nề. Đồng thời, chỉ thấy Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao, theo mí mắt của hắn chớp động, một tích tắc này, trên người của hắn lại xuất hiện hai đường!
Hai đường này, một là từ mi tâm của hắn đến đan điền, một đường khác lại là từ vai phải đến đan điền của hắn!
Chỉ là hiện tại hai đường này, vai phải đã có hai phần ảm đạm, hình như mất đi uy năng. Chỉ dựa vào tám phần mười còn sót lại có tác dụng để duy trì cho hắn tồn tại.
Nhưng điều này vẫn tính là là tốt, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, chính là đường từ mi tâm của Nghịch Phàm tản ra, nối liền đến đan điền. Phần ảm đạm của đường này tự nhiên đạt tới tám phần mười. Lúc này chỉ còn lại có chưa tới hai phần, tản ra ánh sáng yếu ớt. Hình như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi vẻ rực rỡ!
Hai đường này, Bạch Tiểu Thuần không hiểu hàm nghĩa của nó. Thậm chí toàn bộ tu sĩ của Tiên Vực Vĩnh Hằng, người hiểu được hàm nghĩa của nó cũng hiếm có như lông phượng và sừng lân. Nhưng Thánh Hoàng ở một bên, khi nhìn thấy được, sắc mặt lại đột nhiên đại biến. Thậm chí thân thể hắn cũng khống chế được, không ngừng run rẩy, kinh ngạc đến mức la lên thất thanh.
- Chặt một đường!
Theo hắn kinh ngạc kêu lên, tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động. Ở trên đường từ mi tâm nối đến đan điền, hắn cảm nhận được... một sóng huyết mạch dao động. Hình như cái đường kia cùng huyết mạch Khôi Hoàng Triều bọn họ, tồn tại liên quan sâu xa.
Loại cảm ứng này, khiến cho hai mắt Bạch Tiểu Thuần co lại, mơ hồ đoán được đáp án.
Không đợi Bạch Tiểu Thuần đặt câu hỏi, Thánh Hoàng tự nhiên nhanh chóng mở miệng, nói ra ngọn nguồn.
- Chắc là ba đường mới đúng. Đây là ba đứa con của Vĩnh Hằng năm đó mẹ Vĩnh Hằng sáng tạo ra, trong khi cùng đại địch đánh một trận, bỏ ra cái giá lớn là sinh mạng. Thậm chí ngay cả mẹ Vĩnh Hằng đều bỏ ra rất nhiều, lúc này mới hình thành... ba đường phong ấn huyết mạch!
Thánh Hoàng nhanh chóng mở miệng, nói ra tất cả những bí mật hắn biết được. Thật ra, hiện tại Tiên Vực Vĩnh Hằng theo Nghịch Phàm chúa tể này chấn động, có nghĩa là tai họa lớn sắp hạ xuống.
Vào lúc này, Thánh Hoàng đã không để ý tới quyền thế cá nhân. Hắn để ý là sinh tử tồn vong của cả Tiên Vực Vĩnh Hằng. Một khi kẻ địch lớn thức tỉnh, căn bản cũng không có người nào có thể ngăn cản. Chờ đợi bọn họ, chính là cả thiên địa tối tăm cùng sụp xuống!
- Ba đường này, bất kỳ một đường nào đều rất quan trọng. Đó là trình độ thế giới pháp thuật của chúa tể, cũng chính là vì ba đường phong ấn huyết mạch này tồn tại, mới có thể khiến cho kẻ địch ngoại vực ngủ say đến nay!
Giọng nói của Thánh Hoàng mang theo sự lo lắng, tốc độ nói cực nhanh.
Bạch Tiểu Thuần thu hồi cái đinh này, ánh mắt nhìn Thánh Hoàng. Hai bên đều nhìn ra được suy nghĩ của nhau. Bọn họ đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía cái đầu cực lớn ở trên trời cao đang che phủ cả nửa bầu trời kia.
Cùng lúc đó, những người của Tà Hoàng Thành lúc này còn sót lại, mỗi một người đều trầm mặc mờ mịt. So với việc bọn họ, những Thiên Tôn Tà Hoàng Thành đó, mỗi một người hít một hơi thật sâu, đều bay lên tới gần Bạch Tiểu Thuần, lập tức bái kiến, còn dẫn Cự Quỷ Vương tới. Mặc dù Cự Quỷ Vương hôn mê, nhưng lại không có vấn đề gì ngại. Về điểm này Bạch Tiểu Thuần trước đó đã biết. Thậm chí hắn cũng đã sớm đến, âm thầm tản ra một tia thần niệm bảo vệ Cự Quỷ Vương.
- Bái kiến Khôi Hoàng, bái kiến Thánh Hoàng!
Bọn họ bái kiến, dĩ nhiên nói rõ thái độ của bọn họ. Tà Hoàng xảy ra vấn đề, Tà Hoàng Triều cũng không còn tồn tại. Nếu như đổi lại thành thời điểm khác, bất luận là Bạch Tiểu Thuần hay Thánh Hoàng, đều sẽ cướp giật một hồi. Nhưng hôm nay bọn họ đều không có tâm tình.
- Thông Thiên Đạo Nhân!
Bạch Tiểu Thuần đột nhiên hỏi. Trước đó, thần thức của hắn đảo qua, không có nhìn thấy được Thông Thiên Đạo Nhân ở bên trong Tà Hoàng Thành. Lúc này theo hắn mở miệng, mấy Thiên Tôn trầm mặc một lát. Nguyên Yêu Tử nhỏ giọng bẩm báo.
- Khôi Hoàng, Thông Thiên Đạo Nhân... đã mất tích rất lâu, không có ai biết hắn đi nơi nào.
Bạch Tiểu Thuần mày nhăn lại, đang phải tiếp tục đặt câu hỏi. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn giống như từ lúc khai thiên lập địa, dường như ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, từ trước đến nay chưa từng có, bỗng nhiên từ trên bầu trời mãnh liệt truyền đến, vang vọng toàn bộ đại lục Tiên Vực Vĩnh Hằng!
Theo tiếng nổ đến, lại là... khí tức tà ác nồng đậm đến cực hạn, ẩn chứa tử vong cùng hủy diệt vô cùng, giống như khởi nguồn của toàn bộ bóng tối trong tinh không, đột nhiên hạ xuống!
Bạch Tiểu Thuần cùng Thánh Hoàng, cùng với tất cả mọi người trong toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, sắc mặt đều đại biến. Thời điểm bọn họ đồng thời ngẩng đầu, bọn họ thấy được... ở trên trời cao, cái đầu cực lớn của Nghịch Phàm, hai mắt vốn đang nhắm chặt, tự nhiên lại giật giật!
Thánh Hoàng mở miệng hít sâu một hơi, trong chớp mắt tóc gáy toàn thân đều trực tiếp dựng thẳng lên. Một cảm giác run rẩy đến từ linh hồn, giống như khắc ở trong luân hồi, lại trực tiếp ầm ầm bạo phát ở trong đầu hắn!
Đó là một loại cảm giác nguy cơ theo bản năng, lại giống như gặp phải thiên địch. Có cảm nhận tương tự, lại là gần như tất cả mọi người ởtrên Tiên Vực của Vĩnh Hằng lúc này!
Hễ là sinh mạng được sinh ra ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, ở trong một chớp mắt này, đều không khống chế được dâng lên kinh hoàng cùng hoảng sợ nhất từ trước tới nay, giống như mạt thế hạ xuống!
- Kẻ địch lớn từ bên ngoài... động!
- Lời đồn đại là thật. Một khi người khổng lồ này thức tỉnh, sẽ muốn hủy diệt tất cả!
Vô số tiếng kêu kinh ngạc lần lượt truyền ra ở các nơi trên Tiên Vực Vĩnh Hằng. Tiếng bàn tán, sợ hãi vang vọng ở trong toàn bộ thiên địa. Thậm chí ngay cả biển Vĩnh Hằng, hình như cũng có linh của nó, dâng lên sóng lớn ngập trời.
Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy được mí mắt của Nghịch Phàm chúa tể giật giật vài cái. Thể xác và tinh thần hắn chấn động mạnh. Hắn cảm giác, thực sự lại giống như gặp phải kẻ địch lớn số mệnh trong sinh mệnh. Bởi vì ký ức của Đạo Trần, cho nên ở trên phương diện cảm nhận của hắn phức tạp hơn. Lúc này hắn hít thở nặng nề. Đồng thời, chỉ thấy Nghịch Phàm chúa tể trên trời cao, theo mí mắt của hắn chớp động, một tích tắc này, trên người của hắn lại xuất hiện hai đường!
Hai đường này, một là từ mi tâm của hắn đến đan điền, một đường khác lại là từ vai phải đến đan điền của hắn!
Chỉ là hiện tại hai đường này, vai phải đã có hai phần ảm đạm, hình như mất đi uy năng. Chỉ dựa vào tám phần mười còn sót lại có tác dụng để duy trì cho hắn tồn tại.
Nhưng điều này vẫn tính là là tốt, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, chính là đường từ mi tâm của Nghịch Phàm tản ra, nối liền đến đan điền. Phần ảm đạm của đường này tự nhiên đạt tới tám phần mười. Lúc này chỉ còn lại có chưa tới hai phần, tản ra ánh sáng yếu ớt. Hình như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi vẻ rực rỡ!
Hai đường này, Bạch Tiểu Thuần không hiểu hàm nghĩa của nó. Thậm chí toàn bộ tu sĩ của Tiên Vực Vĩnh Hằng, người hiểu được hàm nghĩa của nó cũng hiếm có như lông phượng và sừng lân. Nhưng Thánh Hoàng ở một bên, khi nhìn thấy được, sắc mặt lại đột nhiên đại biến. Thậm chí thân thể hắn cũng khống chế được, không ngừng run rẩy, kinh ngạc đến mức la lên thất thanh.
- Chặt một đường!
Theo hắn kinh ngạc kêu lên, tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động. Ở trên đường từ mi tâm nối đến đan điền, hắn cảm nhận được... một sóng huyết mạch dao động. Hình như cái đường kia cùng huyết mạch Khôi Hoàng Triều bọn họ, tồn tại liên quan sâu xa.
Loại cảm ứng này, khiến cho hai mắt Bạch Tiểu Thuần co lại, mơ hồ đoán được đáp án.
Không đợi Bạch Tiểu Thuần đặt câu hỏi, Thánh Hoàng tự nhiên nhanh chóng mở miệng, nói ra ngọn nguồn.
- Chắc là ba đường mới đúng. Đây là ba đứa con của Vĩnh Hằng năm đó mẹ Vĩnh Hằng sáng tạo ra, trong khi cùng đại địch đánh một trận, bỏ ra cái giá lớn là sinh mạng. Thậm chí ngay cả mẹ Vĩnh Hằng đều bỏ ra rất nhiều, lúc này mới hình thành... ba đường phong ấn huyết mạch!
Thánh Hoàng nhanh chóng mở miệng, nói ra tất cả những bí mật hắn biết được. Thật ra, hiện tại Tiên Vực Vĩnh Hằng theo Nghịch Phàm chúa tể này chấn động, có nghĩa là tai họa lớn sắp hạ xuống.
Vào lúc này, Thánh Hoàng đã không để ý tới quyền thế cá nhân. Hắn để ý là sinh tử tồn vong của cả Tiên Vực Vĩnh Hằng. Một khi kẻ địch lớn thức tỉnh, căn bản cũng không có người nào có thể ngăn cản. Chờ đợi bọn họ, chính là cả thiên địa tối tăm cùng sụp xuống!
- Ba đường này, bất kỳ một đường nào đều rất quan trọng. Đó là trình độ thế giới pháp thuật của chúa tể, cũng chính là vì ba đường phong ấn huyết mạch này tồn tại, mới có thể khiến cho kẻ địch ngoại vực ngủ say đến nay!
Giọng nói của Thánh Hoàng mang theo sự lo lắng, tốc độ nói cực nhanh.
/687
|