Nhất Phẩm Ngỗ Tác

Q.2 - Chương 130 - hung thủ

/132


Edit: Leo

Tri huyện rời đi một canh giờ, chưa tới chính ngọ, hung thủ đã điều tra ra.

Điều khiến người ta khó tin nhất hung thủ lại là một phụ nhân.

“Đêm qua nữ đầu bếp của khách điếm Phúc Thuận có đến khách điếm Vĩnh Đức, vi thần đã hỏi đầu bếp của cả hai bên, chứng thực nữ đầu bếp là bị sai đến đưa dưa muối. Theo lời kể của đầu bếp bên khách điếm Vĩnh Đức, đêm qua Thánh Thượng giá lâm dùng bữa, muốn dùng cháo trắng dưa muối, mà trong khách điếm lại không có nên đầu bếp vội phái người sang khách điếm Phúc Thuận lấy một bình, nữ đầu bếp chính là người đưa đồ tới. Bởi vì không biết Thánh Thượng dùng có vừa miệng hay không, có cần thêm nữa hay không, cho nên đầu bếp mới để nữ đầu bếp kia ở lại, đợi Thánh Thượng dùng bữa trở về Khách Lai cư nữ đầu bếp kia mới trở về, khi đó đúng là giờ Tuất, trùng thời gian với lời Anh Duệ tướng quân.” Chính sảnh, tri huyện Phụng Huyện quỳ trên mặt đất hồi bẩm vụ án.

“Vi thần tức khắc trở về huyện nha tra xét nguyên quán của nữ đầu bếp kia, phụ nhân này là Dương thị, nguyên quán thủ ấp Cù Xuyên của Việt Châu, cha từng nhậm chức Huyện thừa tại huyện Vĩnh Dịch ấp Cù Xuyên, xuất thân thứ tộc, sau đó bởi vì bị cách chức, dẫn theo gia quyến tới Phụng huyện. Khi Dương thị chưa gả, cha mất vì bệnh, sau đó qua loa gả cho con trai của một nhà nghèo trong thành, trượng phu sau đó bị trưng binh tới biên quan Tây Bắc, tám năm trước biên quan gửi trở lại mũ áo và ngân lượng, nói là người đã chết ở đại mạc.”

Nguyên Tu nghe vậy đột nhiên nhìn chằm chằm xuống mặt đất, tám năm trước?

Phụng Huyện tri huyện lại nói: “Vi thần sai bộ khoái tới nhà Dương thị, cha mẹ chồng đều đã mất, trong nhà chỉ có một trai hai gái, con trai lớn mười lăm, hai nữ nhi song sinh tám tuổi, mấy năm nay ngoại trừ làm đầu bếp tại khách điếm Phúc Thuận, buổi tối còn may thêm áo tơi đấu lạp để kiếm tiền sinh hoạt. Bộ khoái tìm được trong nhà có kim to chỉ gai, hiện đã đưa đến huyện nha, nhưng chưa tìm thấy đao bổ củi, cũng không tìm được quân áo hay giầy ủng cũ của quân đội. Vi thần theo lời nói của Anh Duệ tướng quân, hỏi thăm láng giềng chung quanh, mọi người đều nói đêm qua ngủ say, tuyết to gió lớn, không nghe thấy tiếng Dương thị trở về. Nhưng chủ của khách điếm Phúc Thuận nói, trong khách điếm đều là nam tử, chỉ có Dương thị một nữ giới, đêm dài không tiện, cho nên qua giờ Tý thấy chư vị đại nhân đã nghỉ ngơi đã để Dương thị về nhà, con trai Dương thị cũng nói sau giờ Tý đêm qua Dương thị về đến nhà, lúc ấy hai muội muội đã ngủ say, hắn lại vẫn đang đọc sách nên có thể chứng minh. Nhưng……”

“Nhưng cái gì?” Nguyên Tu thấy tri huyện Phụng Huyện ậm ừ, vội hỏi.

“Nhưng con trai Dương thị nói tối hôm qua đọc sách đến tận canh năm mõ vang lên cũng không thấy mẫu thân ra bên ngoài, còn nói canh bốn Dương thị nấu một chén mì cho hắn.”

SPONSORED CONTENTMẹo trị dứt bệnh xương khớp, thoái hóa, thoát vị tận gốc tại nhà

Bên ngoài công đường, gió nổi, tuyết bay phơ phất, cửa công đường trải tuyết trắng, bên trong lại an tĩnh không một tiếng động.

Tay áo đỏ sau tấm rèm vung lên, tiếng chung trà leng keng, nghe một người trầm ngâm nói: “Triều luật công chính, chẳng sợ nghi phạm ngồi xuống, lời này thật ra có chút đạo lý, ban ngồi đi.”

Phụng Huyện tri huyện giật mình, cuống quít đứng dậy nói: “Vi thần lãnh chỉ, ban ngồi!”

Một chiếc ghế dựa dọn tới trước mặt Dương thị, Dương thị quỳ ở bên cạnh, thật lâu không đứng dậy.

“Mẫu thân.” Thôi Viễn nhẹ kêu một tiếng, đỡ nàng lên.

Dương thị nhìn sau rèm, lại nhìn về phía Mộ Thanh, giống như vì những lời này mà rối loạn trong lòng, thế nhưng quên tạ ơn đã ngồi xuống.

Mộ Thanh thấy nàng ngồi xuống lập tức hỏi: “Đao và quân ủng tỷ đã chôn dưới mộ của trượng phu rồi đúng không?”

Trong lòng Dương thị đang loạn, đột nhiên nghe thấy lời này, giật mình nhìn về phía Mộ Thanh, kinh sợ chưa kịp thu hồi trong mắt đã bán đứng nàng.

Mộ Thanh không đợi nàng biện giải đã nói tiếp: “Trong triều nghị hòa, đối với việc này tuy trong lòng tỷ có bất mãn, nhưng chưa nghĩ đến việc giết người cho hả giận. Đêm qua khi đưa dưa muối tới khách điếm Vĩnh Đức lúc gần đi nghe thấy lời nói của thân vệ, mới nảy ra ý định giết người, đêm qua thấy hộ vệ trong khách sạn đều lười nhác say rượu, tỷ cho rằng trời cao ban cho cơ hội tốt, cho nên trở về nhà mặc quân bào quân ủng của trượng phu, lấy đao bổ củi và kim chỉ. Đao dùng là đao của nhà mình, ta đoán tỷ muốn dùng chính đồ của nhà mình để giết gian nịnh, sau khi giết người, tang vật và hung khí đều đem chôn xuống mồ của trượng phu, có lẽ không phải vì muốn giấu kín hung y hung khí, mà là để tế trượng phu.”

Dương thị nhìn chằm chằm Mộ Thanh, kinh ngạc trong mắt dâng lên như thủy triều.

“Nhưng tỷ có nghĩ đến việc bộ khoái không thể tìm được đao bổ củi trong nhà tỷ chính là một sơ hở, trong nhà không có đao, củi bổ như thế nào? Một phụ nhân nuôi nấng hai gái một trai, ban đêm còn phải tranh thủ may áo tơi kiếm thêm tiền, cuộc sống tất nhiên nghèo khó, sao có thể bỏ tiền đi mua củi đốt?”

“Còn có dòng chữ bằng máu tỷ để lại, chỉ cần so sánh với chữ viết là bại lộ.”

“Trăm điều tính toán vẫn có sơ hở, tỷ vì tế vong linh trượng phu phạm phải án này, có từng nghĩ một khi bị phát hiện ra, cuộc sống của ba đứa con sau này sẽ thế nào?” Mộ Thanh hỏi.

Dương thị thật lâu không nói gì, một lúc sau mới tự giễu cười, nhìn về phía con trai lớn bên cạnh, “Con trai dân phụ đã khôn lớn, ngày sau có nó chăm sóc hai muội muội, dân phụ có thể yên tâm.”

/132

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status