Họa Nhi còn đang suy nghĩ, Lục công tử này đúng là khắc tinh của cô, vì không để hắn xung hỷ, bị nhị thẩm độc ác đánh đến chết. Giờ cần dựa vào Thực Vi Thiên để sinh sống ngày sau, lại vì hắn mà phải đối mặt với số phận bị đóng cửa. Cô bắt đầu hối hận đã bán món này cho hắn ăn.
Lục Duy Trinh chậm rãi mở mắt, thản nhiên cười một tiếng, không hề đem đồ vừa ăn xuống nhổ ra.
Biểu tình khẩn trương của mỹ phụ nhân và Thẩm quản gia trong nháy mắt thả lỏng, mỹ phụ nhân xúc động nói: “Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng ăn được rồi, thưởng, thưởng, thưởng thật hậu cho đầu bếp làm món ăn này.” Bỗng nhiên nói năng có chút lộn xộn, “Thẩm quản gia, mời vị đầu bếp này đến trong phủ, chỉ chuyên hầu hạ ăn uống của tiểu thiếu gia.”
Họa Nhi bị câu nói bất thình lình này làm cho kinh ngạc, đây là tình huống gì? Mới ăn ba miếng đã làm mỹ phụ nhân này vui vẻ đến vậy?
Nguyên tử những cái khác không nghe được, chỉ nghe thấy mời đầu bếp đến phủ Lục gia hầu hạ tiểu công tử nhà bọn họ, một mực từ chối: “Vậy không được, đại tiểu thư nhà chúng tôi làm sao có thể hầu hạ người khác.”
Nghe thấy câu này, Họa Nhi quả thực là không lời chống đỡ, Nguyên tử này cũng quá bảo vệ chủ rồi! Cô bây giờ coi là cái gì đại tiểu thư? Cũng sắp đến tình cảnh ăn bữa trước không có bữa sau, còn bày đặt thân phận cái gì nữa?
Thẩm quản gia cả kinh: “Thức ăn này là đại tiểu thư nhà các ngươi làm? Đại tiểu thư của Thực Vi Thiên?” Nếu như nhớ không nhầm, lão nhị Sở gia nói rằng sẽ đưa người đó đến Lục gia để thiếu gia xung hỷ.
Nguyên tử nhanh chóng gật đầu chỉ vào Họa Nhi: “Ừ, ừ! Cô ấy…”
Họa Nhi vội vàng cắt ngang, mỉm cười: “Thẩm quản gia, ta nhớ ban nãy ngài nói, tiểu thiếu gia ăn thấy hài lòng sẽ tăng bạc gấp đôi.
Thẩm quản gia làm người hầu ở nhà thế gia vọng tộc, tất nhiên hiểu được nói phải giữ lời, lại càng nhận ra tiểu cô nương trước mắt này là người có thể làm chủ: “Đó là đương nhiên, một trăm lượng bạc, sẽ trả không thiếu một đồng. Có điều, Thẩm mỗ cũng có một yêu cầu quá đáng, mong cô nương thành toàn.”
“Quản gia mời nói.” Họa Nhi thấy quản gia này nói lời cũng xuôi tai, không vì Lục gia quyền thế mà coi thường bọn họ, liền muốn biết hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì.
“Thẩm mỗ không biết món ăn này do chính tay đại tiểu thư của Thực Vi Thiên làm ra, nếu có chỗ mạo phạm, vẫn mong hai vị thứ lỗi.” Thẩm quản gia nói xong, biểu tình trên mặt lại trở nên bất đắc dĩ cùng bi ai, “ Thực không dám giấu, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi hơn một năm nay đã không đụng tới đồ ăn, ăn cái gì nôn ra cái đó, đầu bếp không biết đã đổi bao nhiêu lần, đều vô dụng. Bây giờ phải dựa vào thuốc thang mà sống. Hôm nay có thể ăn được món ăn đại tiểu thư mọi người làm, chúng tôi quả thực vừa xúc động vừa vui mừng, đại phu nói, bệnh này chỉ cần thiếu gia ăn vào được thì từ từ sẽ khỏi.”
Họa Nhi không khỏi đánh giá lại lần nữa vị tiểu công tử Lục gia, gầy đến không bình thường, nghe những lời quản gia nói, chẳng lẽ là mắc phải chứng kén ăn?
“Cho nên quản gia muốn Thực Vi Thiên chúng tôi có thể làm một chút đồ ăn giống hôm nay để thiếu gia ăn?” Họa Nhi rốt cuộc hiểu vì sao tiểu thiếu gia này mới ăn ba miếng đã làm mỹ phụ nhân kia vui vẻ đến vậy.
“Phải, phải, phải! Chẳng qua có lẽ sẽ ủy khuất đại tiểu thư mọi người một chút. Về phần ngân lượng, chỉ cần có thể làm tiểu thiếu gia ăn được, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Thẩm quản gia cam đoan.
“Được! Về sau mỗi ngày ta sẽ đưa ba món đồ ăn qua đây. Còn về ngân lượng, ta sẽ dựa theo giá Thực Vi Thiên quy định mà thu.” Họa Nhi vui vẻ đồng ý, nếu đã biết tiểu thiếu gia này mắc chứng kén ăn, cô sẽ có phương pháp điều phối ăn uống của hắn.
Quản gia rất mừng rỡ, đem bốn tờ ngân phiếu hai mươi lượng và hai thỏi bạc đưa cho Họa Nhi. Họa Nhi tràn đầy vui vẻ cầm ngân phiếu cùng bạc nhét vào trong ngực, theo Nguyên tử ra khỏi Lục gia.
Thẩm quản gia đi tới trước mặt mỹ phụ nhân: “Phu nhân, tiểu cô nương kia có lẽ chính là Sở Họa Nhi.”
Mỹ phụ nhân mỉm cười: “Quả thực là mi thanh mục tú, cũng là đứa mệnh bạc, nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, chuyện xung hỷ hoãn lại một bước rồi nói.” Nghĩ thầm đứa bé này, đối diện với bọn họ đúng mực thỏa đáng, thoải mái phóng khoáng, nhưng mà vẫn còn lưu lại vài nét riêng của mẹ cô, Trương thị, trong mắt lại thêm vài phần yêu thích.
Thẩm quản gia đồng ý, chuyện chuẩn bị đi Sở gia xem người cũng buông xuống. Nghĩ Họa Nhi này là người có chủ kiến, một món ăn mở miệng ra giá năm mươi lượng, nhất định là không muốn bị nhị bá bán đến Sở gia, mới xoay sở tiền giành lấy tự do cho mình.
Họa Nhi và Nguyên tử dọc đường đi cười cười nói nói rất vui vẻ, về đến Thực Vi Thiên đúng lúc nhìn thấy nhị bá cô cùng Ngô lão tiên sinh dây dưa. Ngô lão tiên sinh một mực bảo vệ chìa khóa trong tay: “Nhị gia, số tiền này ngài không thể lấy, đại tiểu thư nói còn có chỗ phải dùng.”
“Buổi trưa buôn bán tốt như vậy, chắc chắn lời được không ít, cầm một nửa ra đây, không ảnh hưởng sinh ý tửu lâu được.” Sở Hoằng Hậu bộ dạng bất chấp đạo lý.
Họa Nhi tức khắc nhíu mày, chạy tới kéo Sở Hoằng Hậu, gào lên một tiếng: “Nhị bá, ngươi làm gì vậy?”
Sở Hoằng Hậu quay lại nhìn thấy Họa Nhi đã trở về, liền không cùng Ngô lão tiên sinh dây dưa nữa, mà nhìn Họa Nhi: “Về rồi, ngươi xem lão Ngô này ta muốn cầm chút tiền đi, hắn cũng không chịu.”
Họa Nhi nhìn bộ dạng hắn coi đó là chuyện đương nhiên, một cỗ tức giận từ trong ngực bùng lên: “Nhị bá, ngươi đừng quên, Thực Vi Thiên là do cha mẹ để lại cho ta và Hằng nhi. Khi đó ta và Hằng nhi còn nhỏ, tửu lâu giao cho ngươi quản lý. Lúc trước ngươi từ tửu lâu cầm đi bao nhiêu, ăn chơi đàng điếm hoang phí bao nhiêu, làm tửu lâu gần như đóng cửa, ta và Hằng nhi đều không tính toán.
Thế nhưng, từ giờ trở đi, ta và Hằng nhi sẽ tiếp quản tửu lâu, ngươi không thể nhúng tay vào, càng không thể tự ý lấy tiền của tửu lâu đi. Nếu như dám động vào một đồng, ta tuyệt đối sẽ không khách khí.”
Sở Hoằng Hậu sửng sốt, nó đây là muốn thẳng thừng cắt đứt hắn với Thực Vi Thiên, còn cứng rắn với hắn, con nhãi không có lương tâm này, dám đe dọa hắn, nó thì có bản lĩnh gì?
“Ha, vậy ngươi định không khách khí thế nào?”
Họa Nhi cười: “Ta không ngại đi huyện nha thỉnh cầu huyện lão gia chủ trì công đại.”
“Ngươi dám, ta là nhị bá ngươi. Ngươi và Hằng nhi là ta nuôi lớn.” Sở Hoằng Hậu vừa nghĩ tới hắn lại lấy tiền của quầy, nó sẽ đi tố cáo hắn, nhất thời mù quáng.
Họa Nhi không chút sợ sệt, cặp mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Sở Hoằng Hậu: “Không tin ngươi thử xem. Ta còn thuận tiện trình lên cả nhị thẩm.” Vừa nói vừa nhìn Ngô lão tiên sinh, “Ngô lão tiên sinh, đặt chìa khóa lên bàn.”
Họa Nhi còn thật sự ngóng trông hắn cầm lấy, nếu hắn cầm thật, vừa hay cô có lý do tống hắn vào đại lao, danh chính ngôn thuận lấy về Thực Vi Thiên, chuyện phiền toái gì cũng được giải quyết.
Ngô lão tiên sinh nghĩ lần này đại tiểu thư rất quyết đoán, thế nhưng nhị lão gia này là một kẻ vô lại! Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy tiền, nhìn thấy tiền những cái khác đều mặc kệ. Thở dài một hơi, đem chìa khóa đặt lên trên bàn.
Sở Hoằng Hậu nhìn cái chìa khóa trên bàn, lại liếc nhìn Họa Nhi. Lúc này vẻ mặt Họa Nhi không chỉ là khiêu khích, trong mắt còn mang theo vài phần mong chờ.
Lưỡng lự nhiều lần, do dự hết lần này đến lần khác, cảm thấy vẫn là không nên liều lĩnh nguy hiểm như vậy. Họa Nhi càng ngày càng làm hắn không hiểu rõ, một chốc buổi trưa, quả thực làm cho hắn khiếp sợ, nói không chừng nó thực sự dám lên huyện nha tố cáo.
“Được, ngươi muốn tiếp quản tửu lâu, ta cho ngươi tiếp quản. Nhưng tiền hiếu kính chúng ta một đồng cũng không được thiếu, hằng tháng mỗi nhà ba mươi lượng.”
Những người có mặt vừa nghe thấy, một tháng ba mươi lượng, Sở gia này có ba nhà lại thêm lão gia và lão thái thái, một tháng chính là hơn một trăm lượng, với tình hình trước mắt của Thực Vi Thiên, rõ ràng không đưa ra được nhiều như vậy. Trong lòng thầm mắng tên nhị bá này lòng dạ hiểm độc, đây không phải rõ ràng là cướp sao?
Lục Duy Trinh chậm rãi mở mắt, thản nhiên cười một tiếng, không hề đem đồ vừa ăn xuống nhổ ra.
Biểu tình khẩn trương của mỹ phụ nhân và Thẩm quản gia trong nháy mắt thả lỏng, mỹ phụ nhân xúc động nói: “Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng ăn được rồi, thưởng, thưởng, thưởng thật hậu cho đầu bếp làm món ăn này.” Bỗng nhiên nói năng có chút lộn xộn, “Thẩm quản gia, mời vị đầu bếp này đến trong phủ, chỉ chuyên hầu hạ ăn uống của tiểu thiếu gia.”
Họa Nhi bị câu nói bất thình lình này làm cho kinh ngạc, đây là tình huống gì? Mới ăn ba miếng đã làm mỹ phụ nhân này vui vẻ đến vậy?
Nguyên tử những cái khác không nghe được, chỉ nghe thấy mời đầu bếp đến phủ Lục gia hầu hạ tiểu công tử nhà bọn họ, một mực từ chối: “Vậy không được, đại tiểu thư nhà chúng tôi làm sao có thể hầu hạ người khác.”
Nghe thấy câu này, Họa Nhi quả thực là không lời chống đỡ, Nguyên tử này cũng quá bảo vệ chủ rồi! Cô bây giờ coi là cái gì đại tiểu thư? Cũng sắp đến tình cảnh ăn bữa trước không có bữa sau, còn bày đặt thân phận cái gì nữa?
Thẩm quản gia cả kinh: “Thức ăn này là đại tiểu thư nhà các ngươi làm? Đại tiểu thư của Thực Vi Thiên?” Nếu như nhớ không nhầm, lão nhị Sở gia nói rằng sẽ đưa người đó đến Lục gia để thiếu gia xung hỷ.
Nguyên tử nhanh chóng gật đầu chỉ vào Họa Nhi: “Ừ, ừ! Cô ấy…”
Họa Nhi vội vàng cắt ngang, mỉm cười: “Thẩm quản gia, ta nhớ ban nãy ngài nói, tiểu thiếu gia ăn thấy hài lòng sẽ tăng bạc gấp đôi.
Thẩm quản gia làm người hầu ở nhà thế gia vọng tộc, tất nhiên hiểu được nói phải giữ lời, lại càng nhận ra tiểu cô nương trước mắt này là người có thể làm chủ: “Đó là đương nhiên, một trăm lượng bạc, sẽ trả không thiếu một đồng. Có điều, Thẩm mỗ cũng có một yêu cầu quá đáng, mong cô nương thành toàn.”
“Quản gia mời nói.” Họa Nhi thấy quản gia này nói lời cũng xuôi tai, không vì Lục gia quyền thế mà coi thường bọn họ, liền muốn biết hắn sẽ đưa ra yêu cầu gì.
“Thẩm mỗ không biết món ăn này do chính tay đại tiểu thư của Thực Vi Thiên làm ra, nếu có chỗ mạo phạm, vẫn mong hai vị thứ lỗi.” Thẩm quản gia nói xong, biểu tình trên mặt lại trở nên bất đắc dĩ cùng bi ai, “ Thực không dám giấu, tiểu thiếu gia nhà chúng tôi hơn một năm nay đã không đụng tới đồ ăn, ăn cái gì nôn ra cái đó, đầu bếp không biết đã đổi bao nhiêu lần, đều vô dụng. Bây giờ phải dựa vào thuốc thang mà sống. Hôm nay có thể ăn được món ăn đại tiểu thư mọi người làm, chúng tôi quả thực vừa xúc động vừa vui mừng, đại phu nói, bệnh này chỉ cần thiếu gia ăn vào được thì từ từ sẽ khỏi.”
Họa Nhi không khỏi đánh giá lại lần nữa vị tiểu công tử Lục gia, gầy đến không bình thường, nghe những lời quản gia nói, chẳng lẽ là mắc phải chứng kén ăn?
“Cho nên quản gia muốn Thực Vi Thiên chúng tôi có thể làm một chút đồ ăn giống hôm nay để thiếu gia ăn?” Họa Nhi rốt cuộc hiểu vì sao tiểu thiếu gia này mới ăn ba miếng đã làm mỹ phụ nhân kia vui vẻ đến vậy.
“Phải, phải, phải! Chẳng qua có lẽ sẽ ủy khuất đại tiểu thư mọi người một chút. Về phần ngân lượng, chỉ cần có thể làm tiểu thiếu gia ăn được, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Thẩm quản gia cam đoan.
“Được! Về sau mỗi ngày ta sẽ đưa ba món đồ ăn qua đây. Còn về ngân lượng, ta sẽ dựa theo giá Thực Vi Thiên quy định mà thu.” Họa Nhi vui vẻ đồng ý, nếu đã biết tiểu thiếu gia này mắc chứng kén ăn, cô sẽ có phương pháp điều phối ăn uống của hắn.
Quản gia rất mừng rỡ, đem bốn tờ ngân phiếu hai mươi lượng và hai thỏi bạc đưa cho Họa Nhi. Họa Nhi tràn đầy vui vẻ cầm ngân phiếu cùng bạc nhét vào trong ngực, theo Nguyên tử ra khỏi Lục gia.
Thẩm quản gia đi tới trước mặt mỹ phụ nhân: “Phu nhân, tiểu cô nương kia có lẽ chính là Sở Họa Nhi.”
Mỹ phụ nhân mỉm cười: “Quả thực là mi thanh mục tú, cũng là đứa mệnh bạc, nhỏ như vậy đã không còn cha mẹ, chuyện xung hỷ hoãn lại một bước rồi nói.” Nghĩ thầm đứa bé này, đối diện với bọn họ đúng mực thỏa đáng, thoải mái phóng khoáng, nhưng mà vẫn còn lưu lại vài nét riêng của mẹ cô, Trương thị, trong mắt lại thêm vài phần yêu thích.
Thẩm quản gia đồng ý, chuyện chuẩn bị đi Sở gia xem người cũng buông xuống. Nghĩ Họa Nhi này là người có chủ kiến, một món ăn mở miệng ra giá năm mươi lượng, nhất định là không muốn bị nhị bá bán đến Sở gia, mới xoay sở tiền giành lấy tự do cho mình.
Họa Nhi và Nguyên tử dọc đường đi cười cười nói nói rất vui vẻ, về đến Thực Vi Thiên đúng lúc nhìn thấy nhị bá cô cùng Ngô lão tiên sinh dây dưa. Ngô lão tiên sinh một mực bảo vệ chìa khóa trong tay: “Nhị gia, số tiền này ngài không thể lấy, đại tiểu thư nói còn có chỗ phải dùng.”
“Buổi trưa buôn bán tốt như vậy, chắc chắn lời được không ít, cầm một nửa ra đây, không ảnh hưởng sinh ý tửu lâu được.” Sở Hoằng Hậu bộ dạng bất chấp đạo lý.
Họa Nhi tức khắc nhíu mày, chạy tới kéo Sở Hoằng Hậu, gào lên một tiếng: “Nhị bá, ngươi làm gì vậy?”
Sở Hoằng Hậu quay lại nhìn thấy Họa Nhi đã trở về, liền không cùng Ngô lão tiên sinh dây dưa nữa, mà nhìn Họa Nhi: “Về rồi, ngươi xem lão Ngô này ta muốn cầm chút tiền đi, hắn cũng không chịu.”
Họa Nhi nhìn bộ dạng hắn coi đó là chuyện đương nhiên, một cỗ tức giận từ trong ngực bùng lên: “Nhị bá, ngươi đừng quên, Thực Vi Thiên là do cha mẹ để lại cho ta và Hằng nhi. Khi đó ta và Hằng nhi còn nhỏ, tửu lâu giao cho ngươi quản lý. Lúc trước ngươi từ tửu lâu cầm đi bao nhiêu, ăn chơi đàng điếm hoang phí bao nhiêu, làm tửu lâu gần như đóng cửa, ta và Hằng nhi đều không tính toán.
Thế nhưng, từ giờ trở đi, ta và Hằng nhi sẽ tiếp quản tửu lâu, ngươi không thể nhúng tay vào, càng không thể tự ý lấy tiền của tửu lâu đi. Nếu như dám động vào một đồng, ta tuyệt đối sẽ không khách khí.”
Sở Hoằng Hậu sửng sốt, nó đây là muốn thẳng thừng cắt đứt hắn với Thực Vi Thiên, còn cứng rắn với hắn, con nhãi không có lương tâm này, dám đe dọa hắn, nó thì có bản lĩnh gì?
“Ha, vậy ngươi định không khách khí thế nào?”
Họa Nhi cười: “Ta không ngại đi huyện nha thỉnh cầu huyện lão gia chủ trì công đại.”
“Ngươi dám, ta là nhị bá ngươi. Ngươi và Hằng nhi là ta nuôi lớn.” Sở Hoằng Hậu vừa nghĩ tới hắn lại lấy tiền của quầy, nó sẽ đi tố cáo hắn, nhất thời mù quáng.
Họa Nhi không chút sợ sệt, cặp mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Sở Hoằng Hậu: “Không tin ngươi thử xem. Ta còn thuận tiện trình lên cả nhị thẩm.” Vừa nói vừa nhìn Ngô lão tiên sinh, “Ngô lão tiên sinh, đặt chìa khóa lên bàn.”
Họa Nhi còn thật sự ngóng trông hắn cầm lấy, nếu hắn cầm thật, vừa hay cô có lý do tống hắn vào đại lao, danh chính ngôn thuận lấy về Thực Vi Thiên, chuyện phiền toái gì cũng được giải quyết.
Ngô lão tiên sinh nghĩ lần này đại tiểu thư rất quyết đoán, thế nhưng nhị lão gia này là một kẻ vô lại! Trong mắt hắn chỉ nhìn thấy tiền, nhìn thấy tiền những cái khác đều mặc kệ. Thở dài một hơi, đem chìa khóa đặt lên trên bàn.
Sở Hoằng Hậu nhìn cái chìa khóa trên bàn, lại liếc nhìn Họa Nhi. Lúc này vẻ mặt Họa Nhi không chỉ là khiêu khích, trong mắt còn mang theo vài phần mong chờ.
Lưỡng lự nhiều lần, do dự hết lần này đến lần khác, cảm thấy vẫn là không nên liều lĩnh nguy hiểm như vậy. Họa Nhi càng ngày càng làm hắn không hiểu rõ, một chốc buổi trưa, quả thực làm cho hắn khiếp sợ, nói không chừng nó thực sự dám lên huyện nha tố cáo.
“Được, ngươi muốn tiếp quản tửu lâu, ta cho ngươi tiếp quản. Nhưng tiền hiếu kính chúng ta một đồng cũng không được thiếu, hằng tháng mỗi nhà ba mươi lượng.”
Những người có mặt vừa nghe thấy, một tháng ba mươi lượng, Sở gia này có ba nhà lại thêm lão gia và lão thái thái, một tháng chính là hơn một trăm lượng, với tình hình trước mắt của Thực Vi Thiên, rõ ràng không đưa ra được nhiều như vậy. Trong lòng thầm mắng tên nhị bá này lòng dạ hiểm độc, đây không phải rõ ràng là cướp sao?
/36
|