Kẻ tự xưng là Hoa gia kia vẻ mặt cười nhạo giễu cợt nhìn Sở Hoằng Hậu, vỗ vỗ mặt hắn: “Ban nãy không phải rất phách lối sao? Còn nắm quần áo ông nội ngươi, rốt cuộc là ai chán sống?” Nói rồi một bạt tai quất tới.
Sở Hoằng Hậu ăn đau, nhưng cũng không dám đánh trả: “Hảo hán, tiểu nhân có mắt như mù, ngài đại nhân đại lượng, hãy thả tiểu nhân đi!”
“Thả?” Hoa Tiểu Bảo cười, quay sang mấy kẻ bên cạnh nói: “Ha ha, hắn nói, muốn chúng ta thả hắn đi?”
Những kẻ bên cạnh cũng cười cợt theo, Sở Hoằng Hậu thấy điệu bộ này thì cả sống lưng đều lạnh toát: “Hảo hán, tôi đây còn mang theo một tiểu hải tử, xin hãy hạ thủ lưu tình.”
Những kẻ kia nhìn sang phía Họa Nhi, Họa Nhi đứng ở đằng đó nhìn những người trước mắt, cũng không lên tiếng. Đúng là tự làm tự chịu, đã bảo hắn đừng chơi nữa.
Hoa Tiểu Bảo cười một tiếng: “Hay là như vậy đi! Để tiểu cô nương này ở lại đây, ngươi đi cầm mười lượng bạc đến chuộc. Nếu không mấy anh em ta đánh cho ngươi không còn ra hình tiêu trừ tức giận.”
Sở Hoằng Hậu vội vàng gật đầu: “Được, được, được, tôi đi lấy tiền ngay.” Nói xong liền chạy đi.
Họa Nhi biết hắn dễ dàng đồng ý như vậy, dám chắc là muốn đi Thực Vi Thiên lấy tiền, nói là để chuộc cô, Ngô lão tiên sinh bọn họ nhất định sẽ đưa tiền cho hắn, thế nhưng đây là họa hắn gây ra, dựa vào cái gì muốn Thực Vi Thiên phải trả?
Họa Nhi cười: “Các người cũng không hỏi xem ta và hắn có quan hệ gì, hắn có đem ra được mười lượng bạc hay không cũng thả hắn đi, tức cười quá.”
Hoa Tiểu Bảo cảm thấy những lời của tiểu cô nương này cũng có đạo lý, nhanh chóng ra lệnh cho mấy kẻ bên cạnh: “Hai người các ngươi, đuổi theo bắt hắn về đây.” Hoa Tiểu Bảo nhìn Họa Nhi, đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương này cũng quá bình tĩnh!
“Nói, ngươi là gì của hắn?”
“Ta là đứa cháu gái mà hắn chuẩn bị đem bán. Hắn đánh bạc thua nợ người ta ba trăm lượng, đang muốn bán ta đi trả nợ, nghe nói là đã thương lượng xong với sòng bạc Thiên Hương gì đó. Nếu như hắn không đi lấy tiền, mà lại chạy đến sòng bạc Thiên Hương nói cho người ta biết, nha đầu để trả nợ đã bị các ngươi bắt đi, vậy thì có trò hay rồi.”
Hoa Tiểu Bảo vừa nghe đến sòng bạc Thiên Hương nhất thời sững người lại, lúc này Sở Hoằng Hậu đã bị hai kẻ kia đuổi kịp bắt trở về, hắn liền hỏi: “Có phải ngươi nợ sòng bạc Thiên Hương ba trăm lượng?”
Sở Hoằng Hậu hoảng sợ: “Sao ngươi lại biết? Các ngươi là người của sòng bạc Thiên Hương?”
“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi chuẩn bị bán nó đi trả nợ đúng không?” Hoa Tiểu Bảo lại hỏi.
“Không, không, không, giờ ta không bán nữa, thực sự không bán nữa.” Sở Hoằng Hậu liên tục biện bạch.
Hoa Tiểu Bảo thoáng suy nghĩ, nếu hắn ta trả lời một tiếng là chuẩn bị bán, hắn còn có thể tin hắn ta đi lấy tiền. Nhưng hắn lại nói không bán nữa, vậy rõ ràng đúng là muốn giữ chân bọn họ, sau đó đi tìm người sòng bạc Thiên Hương!
Không đợi Sở Hoằng Hậu nói tiếp, Hoa Tiểu Bảo hung tợn quát một câu: “Đánh hắn cho ta, đánh chết thì thôi!”
Sở Hoằng Hậu còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vài tên đô con đã đem hắn ấn xuống dưới đất, đánh cho tơi bời một trận, Họa Nhi thấy cách đánh của bọn chúng, quả thực là muốn đánh chết người, liền hô lên một câu: “Dừng tay, các ngươi cũng là muốn cầu tài mà thôi, dù sao cũng không muốn thực sự xảy ra án mạng! Hắn không có tiền, hôm trước còn bị người của sòng bạc Thiên Hương đánh một trận, các ngươi lại đánh, xảy ra án mạng thì sẽ phải thay hắn cõng oan uổng với sòng bạc Thiên Hương.”
Hoa Tiểu Bảo nghe lời này, cảm thấy cũng có đạo lý! Cầu tài thôi mà: “Đủ rồi, không đánh nữa.” Mấy tên kia liền nhanh chóng dừng tay, nhìn Sở Hoằng Hậu, “Cút! Không có tiền thì đừng đụng vào Hoa gia.”
Sở Hoằng Hậu chật vật bò dậy từ trên mặt đất, người thiếu chút nữa đứng không vững, Họa Nhi nhìn bộ dạng hắn như vậy cũng đáng thương, liền đưa tay ra đỡ lấy: “Nhị bá, mười lần đánh bạc chín lần thiên, đừng bị lừa nữa. Nếu còn tiếp tục đánh, thần tiên cũng không cứu nổi ngươi.”
Họa Nhi đỡ Sở Hoằng Hậu đi từ từ, vẻ mặt Sở Hoằng Hậu căm phẫn: “Ban nãy ngươi đã nói gì với mấy kẻ đó, tại sao bọn chúng lại đuổi theo?”
Họa Nhi thực sự là hết chỗ nói: “Thế nào? Ngươi là muốn kiếm chuyện cho Thực Vi Thiên? Hay là chê mấy kẻ đó hôm nay ra tay còn nhẹ?”
“Nha đầu chết tiệt ngươi nói cái gì? Thế nào gọi là kiếm chuyện cho Thực Vi Thiên?” Tức giận trên mặt Sở Hoằng Hậu còn chưa tiêu.
“Không phải ngươi muốn đi Thực Vi Thiên lấy tiền sao? Những kẻ đó đều không phải dạng hiền lành, biết được có thể lấy đi tiền ở Thực Vi Thiên, còn không ngày ngày tìm tới?” Họa Nhi quả thực cũng bị nhị bá này làm tức chết.
“Đưa tiền cho bọn chúng không tốt hơn ta phải chịu đòn sao? Đồ vô ơn nhà ngươi chỉ mong sao ta bị bọn chúng đánh chết!” Sở Hoằng Hậu càng nhìn Họa Nhi càng cảm thấy tức giận, cả người chỗ nào cũng đau nhức, đặc biệt là chân, không khỏi vặn xoắn lông mày, “Ai ô, đau chết mất, không đi nổi nữa.”
Họa Nhi nhìn bộ dạng đó của hắn đúng là có chút đáng thương: “Được rồi, đừng kêu la nữa, đằng trước có một y quán, vào đó tìm một đại phu khám xem!”
“Tiền ở đâu ra mà đi tìm đại phu?” Bây giờ trên người Sở Hoằng Hậu không còn lấy một đồng.
“Tiền quan trọng hay là mạng quan trọng? Ngươi trước sau gì cũng chết vì tiền.” Họa Nhi hung hãn nói một câu, đúng là bị hắn làm tức đến nội thương rồi, cha cô sao lại có người anh như vậy.
Sở Hoằng Hậu không nói thêm gì nữa, tùy ý Họa Nhi đỡ hắn tiến vào y quán. Người làm trong y quán nhìn thấy một tiểu cô nương dìu một người đứng tuổi, vội vàng tiến đến phụ một tay: “Đây là sao? Mau ngồi xuống. Thái phu đã ra ngoài khám bệnh, ngài hãy ngồi đợi một lát.”
Họa Nhi thấy người làm này cũng lanh lợi, sắc mặt dễ chịu đi rất nhiều: “Cảm ơn, ông ấy bị người khác đánh, có lẽ là vết thương ngoài da, chưa thương tổn đến gân cốt, bốc chút thuốc trị thương, hoạt huyết tiêu bầm là được.”
Người làm cười một tiếng, lại giải thích: “Ở đây không có đơn thuốc, tôi cũng không dám bốc bừa, uống vào hại người, vậy thì càng thêm phiền toái.”
Họa Nhi nghĩ, sắc trời lúc này đã không còn sớm, đại phu cũng không biết khi nào mới quay về, liền nói: “Không nghiêm trọng như vậy, bốc một ít tam thất, hồng hoa, xuyên khung gì đó là được.” Họa Nhi biết những vị thuốc này còn có thể cho vào thức ăn, cùng lắm thì bỏ vào đồ ăn cho hắn ăn.
Người làm nhìn tiểu cô nương này nhiều nhất cũng chỉ mười tuổi, có lẽ không hiểu nhiều về quy định của tiệm thuốc, chỉ nói: “Nếu như nhị vị không có thời gian, tiểu thiếu gia của chúng tôi từ nhỏ đã cùng lão gia học y, để thiếu gia xem cho ngài đây một chút?”
Họa Nhi nghĩ người làm này dám tiến cử, vậy nhất định cũng là một người thông thạo trị bệnh, có lẽ y thuật chưa uyên thâm như cha hắn, nhưng mà ngoại thương bình thường thế này chắc cũng không vấn đề.
“Cũng được, cảm phiền tiểu thiếu gia nhà ngươi xem qua bệnh cho nhị bá ta.”
Người làm hướng vào bên trong gọi một tiếng: “Nhan Trần thiếu gia, có bệnh nhân tới. Người ra ngoài khám cho họ đi.”
“Được!” Theo tiếng trả lời, từ trong phòng bước ra một người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, áo trắng như tuyết, mặt tựa quan ngọc, tóc đen tùy ý dùng một đoạn dây lam nhạt buộc lên, nho nhã không nói nên lời.
Họa Nhi xem như là lần đầu tiên đến thế giới này gặp gỡ một thiếu niên có khí chất tốt như vậy, so với mấy người anh họ trong nhà cô không biết đẹp mắt gấp bao nhiêu lần, liền lên tiếng chào hỏi: “Nhan đại phu, mau xem bệnh giúp nhị bá ta, hắn vừa bị vài tên côn đồ đánh.”
Tiểu đại phu đó vội vàng đi tới, giải thích: “Ta không phải họ Nhan, ta họ Lạc, tên Lạc Nhan Trần.”
Họa Nhi vừa nghe cái tên này, không khỏi khen lấy một câu: “Cái tên nghe rất hay, cảm giác giống như không vướng bụi nhân gian vậy.”
Lạc Nhan Trần phì cười một tiếng: “Cô nương quá khen rồi.” Nói rồi liền giúp Sở Hoằng Hậu kiểm tra vết thương trên cơ thể, hỏi vài câu hỏi, sau đó ngồi vào trước bàn viết đơn thuốc.
Sở Hoằng Hậu ăn đau, nhưng cũng không dám đánh trả: “Hảo hán, tiểu nhân có mắt như mù, ngài đại nhân đại lượng, hãy thả tiểu nhân đi!”
“Thả?” Hoa Tiểu Bảo cười, quay sang mấy kẻ bên cạnh nói: “Ha ha, hắn nói, muốn chúng ta thả hắn đi?”
Những kẻ bên cạnh cũng cười cợt theo, Sở Hoằng Hậu thấy điệu bộ này thì cả sống lưng đều lạnh toát: “Hảo hán, tôi đây còn mang theo một tiểu hải tử, xin hãy hạ thủ lưu tình.”
Những kẻ kia nhìn sang phía Họa Nhi, Họa Nhi đứng ở đằng đó nhìn những người trước mắt, cũng không lên tiếng. Đúng là tự làm tự chịu, đã bảo hắn đừng chơi nữa.
Hoa Tiểu Bảo cười một tiếng: “Hay là như vậy đi! Để tiểu cô nương này ở lại đây, ngươi đi cầm mười lượng bạc đến chuộc. Nếu không mấy anh em ta đánh cho ngươi không còn ra hình tiêu trừ tức giận.”
Sở Hoằng Hậu vội vàng gật đầu: “Được, được, được, tôi đi lấy tiền ngay.” Nói xong liền chạy đi.
Họa Nhi biết hắn dễ dàng đồng ý như vậy, dám chắc là muốn đi Thực Vi Thiên lấy tiền, nói là để chuộc cô, Ngô lão tiên sinh bọn họ nhất định sẽ đưa tiền cho hắn, thế nhưng đây là họa hắn gây ra, dựa vào cái gì muốn Thực Vi Thiên phải trả?
Họa Nhi cười: “Các người cũng không hỏi xem ta và hắn có quan hệ gì, hắn có đem ra được mười lượng bạc hay không cũng thả hắn đi, tức cười quá.”
Hoa Tiểu Bảo cảm thấy những lời của tiểu cô nương này cũng có đạo lý, nhanh chóng ra lệnh cho mấy kẻ bên cạnh: “Hai người các ngươi, đuổi theo bắt hắn về đây.” Hoa Tiểu Bảo nhìn Họa Nhi, đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương này cũng quá bình tĩnh!
“Nói, ngươi là gì của hắn?”
“Ta là đứa cháu gái mà hắn chuẩn bị đem bán. Hắn đánh bạc thua nợ người ta ba trăm lượng, đang muốn bán ta đi trả nợ, nghe nói là đã thương lượng xong với sòng bạc Thiên Hương gì đó. Nếu như hắn không đi lấy tiền, mà lại chạy đến sòng bạc Thiên Hương nói cho người ta biết, nha đầu để trả nợ đã bị các ngươi bắt đi, vậy thì có trò hay rồi.”
Hoa Tiểu Bảo vừa nghe đến sòng bạc Thiên Hương nhất thời sững người lại, lúc này Sở Hoằng Hậu đã bị hai kẻ kia đuổi kịp bắt trở về, hắn liền hỏi: “Có phải ngươi nợ sòng bạc Thiên Hương ba trăm lượng?”
Sở Hoằng Hậu hoảng sợ: “Sao ngươi lại biết? Các ngươi là người của sòng bạc Thiên Hương?”
“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi chuẩn bị bán nó đi trả nợ đúng không?” Hoa Tiểu Bảo lại hỏi.
“Không, không, không, giờ ta không bán nữa, thực sự không bán nữa.” Sở Hoằng Hậu liên tục biện bạch.
Hoa Tiểu Bảo thoáng suy nghĩ, nếu hắn ta trả lời một tiếng là chuẩn bị bán, hắn còn có thể tin hắn ta đi lấy tiền. Nhưng hắn lại nói không bán nữa, vậy rõ ràng đúng là muốn giữ chân bọn họ, sau đó đi tìm người sòng bạc Thiên Hương!
Không đợi Sở Hoằng Hậu nói tiếp, Hoa Tiểu Bảo hung tợn quát một câu: “Đánh hắn cho ta, đánh chết thì thôi!”
Sở Hoằng Hậu còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, vài tên đô con đã đem hắn ấn xuống dưới đất, đánh cho tơi bời một trận, Họa Nhi thấy cách đánh của bọn chúng, quả thực là muốn đánh chết người, liền hô lên một câu: “Dừng tay, các ngươi cũng là muốn cầu tài mà thôi, dù sao cũng không muốn thực sự xảy ra án mạng! Hắn không có tiền, hôm trước còn bị người của sòng bạc Thiên Hương đánh một trận, các ngươi lại đánh, xảy ra án mạng thì sẽ phải thay hắn cõng oan uổng với sòng bạc Thiên Hương.”
Hoa Tiểu Bảo nghe lời này, cảm thấy cũng có đạo lý! Cầu tài thôi mà: “Đủ rồi, không đánh nữa.” Mấy tên kia liền nhanh chóng dừng tay, nhìn Sở Hoằng Hậu, “Cút! Không có tiền thì đừng đụng vào Hoa gia.”
Sở Hoằng Hậu chật vật bò dậy từ trên mặt đất, người thiếu chút nữa đứng không vững, Họa Nhi nhìn bộ dạng hắn như vậy cũng đáng thương, liền đưa tay ra đỡ lấy: “Nhị bá, mười lần đánh bạc chín lần thiên, đừng bị lừa nữa. Nếu còn tiếp tục đánh, thần tiên cũng không cứu nổi ngươi.”
Họa Nhi đỡ Sở Hoằng Hậu đi từ từ, vẻ mặt Sở Hoằng Hậu căm phẫn: “Ban nãy ngươi đã nói gì với mấy kẻ đó, tại sao bọn chúng lại đuổi theo?”
Họa Nhi thực sự là hết chỗ nói: “Thế nào? Ngươi là muốn kiếm chuyện cho Thực Vi Thiên? Hay là chê mấy kẻ đó hôm nay ra tay còn nhẹ?”
“Nha đầu chết tiệt ngươi nói cái gì? Thế nào gọi là kiếm chuyện cho Thực Vi Thiên?” Tức giận trên mặt Sở Hoằng Hậu còn chưa tiêu.
“Không phải ngươi muốn đi Thực Vi Thiên lấy tiền sao? Những kẻ đó đều không phải dạng hiền lành, biết được có thể lấy đi tiền ở Thực Vi Thiên, còn không ngày ngày tìm tới?” Họa Nhi quả thực cũng bị nhị bá này làm tức chết.
“Đưa tiền cho bọn chúng không tốt hơn ta phải chịu đòn sao? Đồ vô ơn nhà ngươi chỉ mong sao ta bị bọn chúng đánh chết!” Sở Hoằng Hậu càng nhìn Họa Nhi càng cảm thấy tức giận, cả người chỗ nào cũng đau nhức, đặc biệt là chân, không khỏi vặn xoắn lông mày, “Ai ô, đau chết mất, không đi nổi nữa.”
Họa Nhi nhìn bộ dạng đó của hắn đúng là có chút đáng thương: “Được rồi, đừng kêu la nữa, đằng trước có một y quán, vào đó tìm một đại phu khám xem!”
“Tiền ở đâu ra mà đi tìm đại phu?” Bây giờ trên người Sở Hoằng Hậu không còn lấy một đồng.
“Tiền quan trọng hay là mạng quan trọng? Ngươi trước sau gì cũng chết vì tiền.” Họa Nhi hung hãn nói một câu, đúng là bị hắn làm tức đến nội thương rồi, cha cô sao lại có người anh như vậy.
Sở Hoằng Hậu không nói thêm gì nữa, tùy ý Họa Nhi đỡ hắn tiến vào y quán. Người làm trong y quán nhìn thấy một tiểu cô nương dìu một người đứng tuổi, vội vàng tiến đến phụ một tay: “Đây là sao? Mau ngồi xuống. Thái phu đã ra ngoài khám bệnh, ngài hãy ngồi đợi một lát.”
Họa Nhi thấy người làm này cũng lanh lợi, sắc mặt dễ chịu đi rất nhiều: “Cảm ơn, ông ấy bị người khác đánh, có lẽ là vết thương ngoài da, chưa thương tổn đến gân cốt, bốc chút thuốc trị thương, hoạt huyết tiêu bầm là được.”
Người làm cười một tiếng, lại giải thích: “Ở đây không có đơn thuốc, tôi cũng không dám bốc bừa, uống vào hại người, vậy thì càng thêm phiền toái.”
Họa Nhi nghĩ, sắc trời lúc này đã không còn sớm, đại phu cũng không biết khi nào mới quay về, liền nói: “Không nghiêm trọng như vậy, bốc một ít tam thất, hồng hoa, xuyên khung gì đó là được.” Họa Nhi biết những vị thuốc này còn có thể cho vào thức ăn, cùng lắm thì bỏ vào đồ ăn cho hắn ăn.
Người làm nhìn tiểu cô nương này nhiều nhất cũng chỉ mười tuổi, có lẽ không hiểu nhiều về quy định của tiệm thuốc, chỉ nói: “Nếu như nhị vị không có thời gian, tiểu thiếu gia của chúng tôi từ nhỏ đã cùng lão gia học y, để thiếu gia xem cho ngài đây một chút?”
Họa Nhi nghĩ người làm này dám tiến cử, vậy nhất định cũng là một người thông thạo trị bệnh, có lẽ y thuật chưa uyên thâm như cha hắn, nhưng mà ngoại thương bình thường thế này chắc cũng không vấn đề.
“Cũng được, cảm phiền tiểu thiếu gia nhà ngươi xem qua bệnh cho nhị bá ta.”
Người làm hướng vào bên trong gọi một tiếng: “Nhan Trần thiếu gia, có bệnh nhân tới. Người ra ngoài khám cho họ đi.”
“Được!” Theo tiếng trả lời, từ trong phòng bước ra một người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, áo trắng như tuyết, mặt tựa quan ngọc, tóc đen tùy ý dùng một đoạn dây lam nhạt buộc lên, nho nhã không nói nên lời.
Họa Nhi xem như là lần đầu tiên đến thế giới này gặp gỡ một thiếu niên có khí chất tốt như vậy, so với mấy người anh họ trong nhà cô không biết đẹp mắt gấp bao nhiêu lần, liền lên tiếng chào hỏi: “Nhan đại phu, mau xem bệnh giúp nhị bá ta, hắn vừa bị vài tên côn đồ đánh.”
Tiểu đại phu đó vội vàng đi tới, giải thích: “Ta không phải họ Nhan, ta họ Lạc, tên Lạc Nhan Trần.”
Họa Nhi vừa nghe cái tên này, không khỏi khen lấy một câu: “Cái tên nghe rất hay, cảm giác giống như không vướng bụi nhân gian vậy.”
Lạc Nhan Trần phì cười một tiếng: “Cô nương quá khen rồi.” Nói rồi liền giúp Sở Hoằng Hậu kiểm tra vết thương trên cơ thể, hỏi vài câu hỏi, sau đó ngồi vào trước bàn viết đơn thuốc.
/36
|