Tiền thị dừng lại công việc trên tay, trầm tư một hồi, đứng dậy nói: “Đi xem xem thế nào! Đừng để thật sự xảy ra án mạng, chuyện gì cũng không phải lo.”
Diêu thị vội vàng đuổi theo.
Sở Họa Nhi nhìn thấy từ cửa sổ có bóng người đang đi về hướng này, cũng không sợ hãi: “ Nhị thẩm, nếu Lục gia tốt như vậy, sao thẩm không để Thư nhi tỷ tỷ gả qua đó mà xung hỷ?”
“Con nha đầu chết tiệt này, đúng là không biết tốt xấu, đấy là cho mày đi hưởng phúc, xung hỷ thì thế nào? Có thể vào cửa Lục gia, là phúc phận mày phải tu mấy kiếp…”
Tiền thị đứng ở trước cửa, vẻ mặt nghiêm khắc: “Xung hỷ cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lưu thị nhất thời cả kinh, không ngờ mẹ cùng đại tẩu* lại tới vào lúc này, vội vàng bày ra dáng vẻ tươi cười: “Mẹ, xung hỷ gì chứ, đừng nghe con nha đầu này nói bậy, không hề có chuyện này.”
*Đại tẩu: Con dâu cả, vợ của anh cả.
“Ngươi cho rằng ta là bà lão dễ lừa gạt! Nói, chuyện hôn sự của Lục gia là thế nào?”
Tiền thị vốn nghĩ Sở gia bọn họ chỉ là nhà bình dân, có thể bám lên cái cửa thông gia này thì mặt mũi cũng rạng rỡ lắm rồi. Lục gia là nhà giàu có nhất cả trấn Vĩnh Lạc, huyện trên huyện dưới chỗ nào cũng có cơ ngơi nhà họ Lục. Tuy nói là tiểu công tử, nhưng cũng là con vợ cả, nhà người ta thế nào cũng là cao không với tới, hôm nay leo lên được rồi, sao đột nhiên lại biến thành xung hỷ.
“Mẹ, thật sự không có, mẹ tuổi tác đã cao, có lẽ đã nghe nhầm rồi.” Lưu thị đánh chết cũng không chịu thừa nhận, chuyện này nếu như lộ ra ngoài, nhất định sẽ bị Diêu thị cưỡi lên đầu.
Bình thường ả vẫn ỷ vào mình là vợ tú tài, phẩm cách giống như cao hơn người khác một bậc. Việc nhà gì cũng không làm, chỉ an vị trong phòng thêu hoa thêu cỏ, làm một chút việc may vá, tiếp chuyện với mẹ chồng. Nếu để ả biết được mình làm ra chuyện tổn hại đến mặt mũi Sở gia, còn không lên mặt khinh rẻ mình.
Tiền thị bị lời nói của ả làm cho tức giận: “Ta nghe nhầm? Họa Nhi ngươi tự nói xem.”
Lưu thị ném về phía Họa Nhi một ánh mắt cảnh cáo. Nếu như là bình thường Họa Nhi nhất định sẽ không dám lên tiếng, nhưng cô bây giờ không phải là Họa Nhi lúc trước, đối với ánh mắt hung tợn của nhị thẩm làm như không thấy.
“Bà nội, tiểu công tử của Lục gia mắc trọng bệnh sắp chết rồi, con không phải qua đó làm cái gì mà con dâu nuôi từ nhỏ, nhà Lục gia giàu có như vậy, còn cần con dâu nuôi từ nhỏ sao? Con qua đó để xung hỷ, đợi hắn chết rồi, con cũng phải chết, con chết cũng không có gì quan trọng, nhưng Lục gia này là thế gia vọng tộc, trong nhà có chút gió động cỏ lay cũng sẽ lập tức truyền đi khắp Vĩnh Lạc trấn, chỉ sợ chuyện Sở gia bán cháu gái cho Lục gia xung hỷ cũng không giấu được, đến lúc đó cái mất đi chính là mặt mũi Sở gia.”
Tiền thị nghe mấy lời Họa Nhi nói mà sợ đến ngây người, một đám hôn đang tốt đẹp sao lại biến thành xung hỷ rồi, nháy mắt nổi giận nhìn Lưu thị: “Ngươi đúng là làm cho Sở gia mất hết mặt mũi, ta nói ngươi làm sao có thể tìm cho Họa Nhi một đám hôn tốt như vậy, bình thường chuyện gì cũng dành phần tốt nhất, chuyện này sao lại không nghĩ đến Thư nhi chứ?
“Mẹ, con đây còn không phải là muốn tốt cho Họa Nhi, trong phủ Lục gia nhà cao cửa rộng, tiểu thiếu gia đó lại là con vợ cả, Họa Nhi gả qua đó, còn không đeo vàng đội bạc cả đời.
Mẹ ngẫm lại xem, cho dù tiểu thiếu gia chết rồi, Lục lão gia cũng không thể nào kêu Họa Nhi cùng đi xuống âm tào địa ngục bồi táng được. Ở lục gia sống qua ngày, dù sao cũng không thể so với chỗ chúng ta. Lại nói, sính lễ của Lục gia già trẻ đủ cả, ước chừng hai trăm lượng, càng không cần phải nói đến vải vóc, lăng la tơ lụa.”
Tiền thị thoáng trầm tư, dường như có điểm dao động: “Sính lễ thật là có hai trăm lượng?”
Họa Nhi không ngờ rằng Tiền thị không đếm xỉa mặt mũi của Sở gia, bị hai trăm lượng sính lễ đả động. Nếu đã không trông chờ được gì vào Tiền thị nữa, vậy thì cô sẽ đem nước khuấy đục lên: “Bà nội, không phải hai trăm lượng, là năm trăm lượng, ba trăm lượng còn lại dùng để trả tiền thua bạc cho nhị bá đấy.”
Diêu thị vội vàng đuổi theo.
Sở Họa Nhi nhìn thấy từ cửa sổ có bóng người đang đi về hướng này, cũng không sợ hãi: “ Nhị thẩm, nếu Lục gia tốt như vậy, sao thẩm không để Thư nhi tỷ tỷ gả qua đó mà xung hỷ?”
“Con nha đầu chết tiệt này, đúng là không biết tốt xấu, đấy là cho mày đi hưởng phúc, xung hỷ thì thế nào? Có thể vào cửa Lục gia, là phúc phận mày phải tu mấy kiếp…”
Tiền thị đứng ở trước cửa, vẻ mặt nghiêm khắc: “Xung hỷ cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lưu thị nhất thời cả kinh, không ngờ mẹ cùng đại tẩu* lại tới vào lúc này, vội vàng bày ra dáng vẻ tươi cười: “Mẹ, xung hỷ gì chứ, đừng nghe con nha đầu này nói bậy, không hề có chuyện này.”
*Đại tẩu: Con dâu cả, vợ của anh cả.
“Ngươi cho rằng ta là bà lão dễ lừa gạt! Nói, chuyện hôn sự của Lục gia là thế nào?”
Tiền thị vốn nghĩ Sở gia bọn họ chỉ là nhà bình dân, có thể bám lên cái cửa thông gia này thì mặt mũi cũng rạng rỡ lắm rồi. Lục gia là nhà giàu có nhất cả trấn Vĩnh Lạc, huyện trên huyện dưới chỗ nào cũng có cơ ngơi nhà họ Lục. Tuy nói là tiểu công tử, nhưng cũng là con vợ cả, nhà người ta thế nào cũng là cao không với tới, hôm nay leo lên được rồi, sao đột nhiên lại biến thành xung hỷ.
“Mẹ, thật sự không có, mẹ tuổi tác đã cao, có lẽ đã nghe nhầm rồi.” Lưu thị đánh chết cũng không chịu thừa nhận, chuyện này nếu như lộ ra ngoài, nhất định sẽ bị Diêu thị cưỡi lên đầu.
Bình thường ả vẫn ỷ vào mình là vợ tú tài, phẩm cách giống như cao hơn người khác một bậc. Việc nhà gì cũng không làm, chỉ an vị trong phòng thêu hoa thêu cỏ, làm một chút việc may vá, tiếp chuyện với mẹ chồng. Nếu để ả biết được mình làm ra chuyện tổn hại đến mặt mũi Sở gia, còn không lên mặt khinh rẻ mình.
Tiền thị bị lời nói của ả làm cho tức giận: “Ta nghe nhầm? Họa Nhi ngươi tự nói xem.”
Lưu thị ném về phía Họa Nhi một ánh mắt cảnh cáo. Nếu như là bình thường Họa Nhi nhất định sẽ không dám lên tiếng, nhưng cô bây giờ không phải là Họa Nhi lúc trước, đối với ánh mắt hung tợn của nhị thẩm làm như không thấy.
“Bà nội, tiểu công tử của Lục gia mắc trọng bệnh sắp chết rồi, con không phải qua đó làm cái gì mà con dâu nuôi từ nhỏ, nhà Lục gia giàu có như vậy, còn cần con dâu nuôi từ nhỏ sao? Con qua đó để xung hỷ, đợi hắn chết rồi, con cũng phải chết, con chết cũng không có gì quan trọng, nhưng Lục gia này là thế gia vọng tộc, trong nhà có chút gió động cỏ lay cũng sẽ lập tức truyền đi khắp Vĩnh Lạc trấn, chỉ sợ chuyện Sở gia bán cháu gái cho Lục gia xung hỷ cũng không giấu được, đến lúc đó cái mất đi chính là mặt mũi Sở gia.”
Tiền thị nghe mấy lời Họa Nhi nói mà sợ đến ngây người, một đám hôn đang tốt đẹp sao lại biến thành xung hỷ rồi, nháy mắt nổi giận nhìn Lưu thị: “Ngươi đúng là làm cho Sở gia mất hết mặt mũi, ta nói ngươi làm sao có thể tìm cho Họa Nhi một đám hôn tốt như vậy, bình thường chuyện gì cũng dành phần tốt nhất, chuyện này sao lại không nghĩ đến Thư nhi chứ?
“Mẹ, con đây còn không phải là muốn tốt cho Họa Nhi, trong phủ Lục gia nhà cao cửa rộng, tiểu thiếu gia đó lại là con vợ cả, Họa Nhi gả qua đó, còn không đeo vàng đội bạc cả đời.
Mẹ ngẫm lại xem, cho dù tiểu thiếu gia chết rồi, Lục lão gia cũng không thể nào kêu Họa Nhi cùng đi xuống âm tào địa ngục bồi táng được. Ở lục gia sống qua ngày, dù sao cũng không thể so với chỗ chúng ta. Lại nói, sính lễ của Lục gia già trẻ đủ cả, ước chừng hai trăm lượng, càng không cần phải nói đến vải vóc, lăng la tơ lụa.”
Tiền thị thoáng trầm tư, dường như có điểm dao động: “Sính lễ thật là có hai trăm lượng?”
Họa Nhi không ngờ rằng Tiền thị không đếm xỉa mặt mũi của Sở gia, bị hai trăm lượng sính lễ đả động. Nếu đã không trông chờ được gì vào Tiền thị nữa, vậy thì cô sẽ đem nước khuấy đục lên: “Bà nội, không phải hai trăm lượng, là năm trăm lượng, ba trăm lượng còn lại dùng để trả tiền thua bạc cho nhị bá đấy.”
/36
|