Bên trong điện phủ rộng lớn tiếng tru thét dị thường thê lương của mãnh thú nổi lên. Sau một trận gào rú thật dài trôi qua, nó đối với thân ảnh cách đó không xa lộ ra hàm răng nanh hàn quang lóe sáng, âm thanh gầm nhẹ khẩn trương từ nơi yết hầu vang lên. Bên trong đồng tử của nó chiếu lên mối nguy hiểm trước mặt, đó là một đoàn liệt hỏa sắc bén màu đỏ, không cần tới gần nó vẫn cảm giác được tử vong đang uy hiếp.
Thiếu niên thao túng đoàn liệt hỏa trong tay với thái độ nhàn nhã tùy ý tựa vào trên trụ xà (cột/xà nhà), tựa hồ pha lẫn cảm giác hứng thú, trong đó hàm chứa hưng vị cùng biểu tình mong đợi nhìn chăm chú hỏa đoàn khiêu khích con mãnh thú đang thất khống (không thể khống chế). Răng nanh sắc nhọn, sừng thú xoắn ốc là hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên thế giới trước kia của mình. Loài mãnh thú này có lẽ giống như sư tử hổ báo, không được xem là quá trân quý nhưng lại dị thường hung mãnh. Từ trên núi đem đến để tập luyện coi như hiệu quả không tồi. “NXB lậu = đầu toàn bã đậu”
Nhẹ nhàng trong nháy mắt đoàn hồng quang thoát ra diễm vĩ (đuôi lửa) thật dài, đột nhiên gia tốc hướng trên người mãnh thú bay đi. Bì mao (da lông) sớm bị thiêu đốt loang lỗ trở nên cháy xém, âm thanh hỗn loạn tru lên giận dữ. Dã thú trên người bị đau đớn chọc giận không hề bận tâm liệt hỏa tùy thời sẽ xuất hiện, vươn ra móng nhọn, cao cao nhảy lên, trong đôi mắt vàng tất cả đều là sát ý khát máu.
Hồng y thiếu niên tựa vào trụ xà, mãnh thú đột nhiên bất thình lình nhảy vọt lên trước mặt hắn đánh tới, thấy thiếu niên không có ý tránh né, xa xa tất cả mọi người đang vây xem lộ ra vẻ khẩn trương hồi hộp.
Lúc này nhìn tông chủ cùng mãnh thú giao đấu đã lâu, nói là giao đấu có lẽ không thỏa đáng lắm, nên nói là làm trò đùa thì đúng hơn. Hỏa đoàn trong tay thiếu niên như có sinh mệnh, tùy ý bị hắn nắm trong tay sử dụng, liên tiếp hướng trên người mãnh thú mà bay đi, cũng không trí mạng lại đem dã thú thân đầy bì mao đốt cháy loang lỗ hỗn độn. Toàn bộ mất đi bộ dáng uy mãnh khi mới được đem đến đây.
Lần lượt bị hỏa tổn thương, trước mắt xem ra dã thú kia hiển nhiên đã lâm vào cuồng nộ giống như tính toán bán mạng cũng phải đem tông chủ nuốt vào trong bụng. Lúc này chỉ mới tu luyện mấy ngày không biết linh lực của tông chủ có thể duy trì trong bao lâu…..
Lăng Lạc Viêm đối mặt với dị thú đang nhảy vọt đến, điều phối linh lực không còn lại nhiều lắm trong cơ thể, hồng quang từ bàn tay phát ra, đôi mắt màu vàng của dã thú mang theo sát ý gần ngay trước mắt, trong một khắc khi móng vuốt sắp chạm đến trên người, hồng quang bắn ra mạnh mẽ hóa thành một ngọn lửa phóng đến.
Từ ngày ở cấm kỵ giới về đến, Long Phạm đã giáo hắn phương pháp tu luyện linh lực, mà nay qua được vài ngày hắn đã có thể tự nhiên khống chế linh lực. Đương nhiên lần đầu học là lúc hắn bị trúng ma độc. Đêm ấy tựa hồ hắn ngủ có chút mãn nguyện, bất quá không kể đến cái đồ vô sỉ lộng hành với vẻ mặt bình yên đứng đắn kia. Mặc dù là hắn khiêu khích trước nhưng Long Phạm rõ ràng là lấy độc trị độc, dùng miệng hút sạch độc huyết cho hắn. Sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì, tựa hồ nhiệt độ nóng rực tại dưới thân cùng hắn không quan hệ, không hổ là “Tế ti đại nhân” được người người sùng kính….
Hướng trong đám người quét mắt liếc một cái, nhìn thấy người nào đó, bên môi cong lên lộ ra vài phần chế giễu khinh trào, tiếp tục nhàn nhã tựa vào trụ xà nhìn hỏa diễm đón nhận mãnh thú đang nhào đến.
Hỏa đoàn đốt cháy bì mao, âm thanh thê thảm xen lẫn tiếng nổ oanh nhiên vang lên trong điện, bị viêm hỏa trong tay Lăng Lạc Viêm cắn nuốt, dị thú tru lên thật mạnh ngã xuống đất, không ngừng quằn quại cố đứng lên.
“Vô vị” Thân ảnh dựa vào trụ xà đứng thẳng, Lăng Lạc Viêm nhìn trong lòng bàn tay viêm hỏa đang được thu hồi, trên đó không còn lại dấu vết gì. Hồng quang một khi rời khỏi tay hắn sẽ hóa thành ngọn lửa, theo ý niệm của hắn mà hành động, đây gọi là viêm hỏa lực? Chính là khống chế lực lượng của ngọn lửa?
“Tông chủ xem ra không vừa lòng,” Thân ảnh bạch y từ trong đám người đi ra, đứng trước mặt Lăng Lạc Viêm, Long Phạm từ bên trong ánh mắt của hắn nhìn ra hắn đối với lực lượng của mình có điều bất mãn.
Lăng Lạc Viêm nhíu mày liếc mắt nhìn dã thú đang nằm trên mặt đất quằn quại gào thét thê thảm, “Đối với việc giết chết một con súc sinh cảm thấy hài lòng? Chẳng lẽ về sau bản tông chủ đối phó chính là thứ này? Nếu thật sự là như thế ta nên thỏa mãn, nhưng theo vẻ mặt thận trọng của các vị trưởng lão đến xem, cùng Liệt Diễm tộc trăm năm chi ước tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy,”
Giả nếu đã được tộc nhân coi trọng như thế, viêm hỏa lực đại biểu Xích Diêm tộc chỉ là như vậy, thì kế thừa Hách Vũ Lực của Xích Diêm tộc cũng không có gì đặc biệt, cho dù tiếp tục suy bại đến lúc bị tiêu diệt cũng không có gì đáng tiếc.
“Tông chủ muốn nắm trong tay viêm hỏa lực chân chính còn cần phải luyện tập,” Long Phạm đối với tài năng của hắn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi từ không hề biết chút gì về linh lực lại có thể dùng ý niệm khống chế đã cảm thấy rất là vừa lòng, mà Lăng Lạc Viêm nghe hắn nói đến nắm trong tay viêm hỏa lực chân chính lại cảm giác trong đó có hàm chứa ý nghĩa sâu xa, “Cái gì gọi là chân chính nắm trong tay, hay đây không được xem là viêm hỏa ?”
“Viêm hỏa lực là cội nguồn của Xích Diêm tộc, không phải ngọn lửa bình thường. Từng có trưởng lão trong tộc lưu lại bản ghi chép, viêm hỏa – tùy ý niệm mà hành động, có thể tùy ý biến hóa, đốt cháy toàn bộ hết thảy sự vật trong thiên hạ. Thành trì trong nháy mắt bị hủy diệt, thiêu cháy sinh linh, không phải tiêu tán mà là hoàn toàn thiêu đốt. Bị viêm hỏa cắn nuốt hồn phách không thể luân hồi không còn nửa điểm vết tích lưu lại trên thế gian, kiếp sau đều không thể có. Thế gian vạn vật ngoại trừ Sóc thủy của Đồ Lân, không thế lực nào có thể ngăn cản,”
Sau khi Lăng Lạc Viêm hỏi, trong ba mươi sáu trưởng lão có Quan Mão niên kỷ lớn nhất đứng ra nói. Trong miệng tự thuật lại ghi chép của tiền nhân, trên mặt mang theo vẻ hoài cổ. Thân đủ linh lực theo năm tháng tăng lên, dung mạo già cả rất thong thả, xem ra bộ dáng của hắn khoảng chừng bốn mươi, người đầy khí chất ung dung giống như quý tộc sa sút mang theo vẻ gì đó tang thương. Lời nói như ngâm xướng toát ra lại dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn Lăng Lạc Viêm, “Lực của tông chủ thật sự là viêm hỏa, chỉ chưa toàn bộ nắm trong tay, đến khi có thể chân chính sử dụng đó là ngày phục hưng tộc ta.”
“Đa tạ Quan trưởng lão chỉ giáo” Xẹt qua đáp án trong lời nói của Quan Mão, tầm mắt Lăng Lạc Viêm dừng trên người Long Phạm, phục hưng tông tộc….Long Phạm nói vậy cũng là nghĩ muốn như thế, giáo thụ hắn linh lực, đem hết thảy sự vụ trong tộc báo cáo, giao cho hắn chính là để hắn an tâm ngồi trên địa vị này. Mặc dù mấy ngày gần đây bọn hắn sống chung không giống thái độ như lần đầu tiên đến thế gian này, nhưng hắn sẽ không quên tế ti Long Phạm là một người vì ích lợi của tông tộc có thể không từ mọi thủ đoạn.
Ánh mắt thiếu niên mang theo dò xét hướng trên người hắn trông lại, Long Phạm nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau khiến hắn hơi hơi nhíu mày, Lăng Lạc Viêm vẫn đề phòng hắn. Điểm này hắn sẽ không nhìn lầm. Mặc dù dưới đáy mắt mang vài phần đề phòng cơ hồ bị che giấu cẩn thận nhưng theo như quá khứ của sinh linh này, còn có tính cách của hắn, nếu là dễ dàng tùy tiện tin mình một lần nữa hiển nhiên là không có khả năng.
“Ta khát” Đối với thân ảnh bạch y Lăng Lạc Viêm phất phất tay. Long Phạm thật sâu nhìn hắn liếc mắt một cái không biết là có chứa ý cười ở khóe môi, ngay tại khi Lăng Lạc Viêm còn chưa thấy rõ liền khép lại ý cười, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Mọi người mắt thấy tế ti dưới ý bảo của tông chủ liền biến mất thân ảnh, đến khi xuất hiện trở lại trong tay đã bưng chén trà đặt trong tay thiếu niên, không khỏi đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy từng nghe nói tế ti phụng mệnh hầu hạ tông chủ nhưng bọn hắn chung quy cho rằng chỉ ở bên người tông chủ để tiện bảo hộ đồng thời truyền thụ cho tông chủ tâm pháp tu luyện linh lực, nhưng trước mắt chứng kiến thấy rõ không chỉ đi theo tùy thị mà thôi, ngay cả bưng trà dâng nước, những chuyện vụn vặt đều tự mình tế ti thị phụng ?
Nhớ tới có người còn nói cho dù ban đêm cũng không thấy tế ti đi ra, như vậy có nghĩa tắm rửa xuyên y cũng đều là tế ti…..
Các trưởng lão đang suy đoán chân tướng đến tột cùng như thế nào, Lăng Lạc Viêm lại không thèm để ý ánh mắt quanh mình, tiếp nhận chén trà trong tay long Phạm, một ngụm uống cạn đưa lại cho Long Phạm. Chính lúc đang muốn nói gì thì các trưởng lão nhìn phía sau lưng hắn lộ ra vẻ sửng sốt, không ít người sợ hãi kêu lên, “Tông chủ….nó còn chưa chết!”
Từ phía sau đột nhiên một trận rống to vang lên, Lăng Lạc Viêm đã hiểu rõ ý tứ trong lời bọn hắn, bên tai nghe thấy có người hô lớn, “Tế ti! Bảo hộ tông chủ!”. Vừa nói như vậy không ít người đã tụ họp linh lực, mấy đạo hào quang nối tiếp hiện lên đều hướng phía sau hắn đánh tới.
Dã thú bị hỏa diễm (ngọn lửa) làm cháy bỏng, lông trên mặt đều bị thiêu hủy. Bị ngọn lửa liếm qua trên mặt, trong mắt dã thú cơ hồ ánh lên huyết quang sát khí, giống như phải bùng nổ mà ra, mở to mồm đã bị vặn vẹo biến hình, ngay phía sau cách Lăng Lạc Viêm không xa.
Lăng Lạc Viêm xoay người đối mặt với dị thú đang hấp hối, bất quá chỉ trong nháy mắt, nhưng ngay tại phút chốc đã thấy dã thú không còn nguyên trạng lộ ra răng năng dữ tợn gần đến trước người. Hắn thấy nó tiếp cận cũng nhìn thấy hơn mười đạo dị quang từ trong tay các trưởng lão bắn ra, đều hướng trên người dã thú mà đi, nhưng chưa tiếp xúc đến thân dã thú lại bị một đạo quầng sáng tựa như bức màn cản trở.
Đối mặt với nguy hiểm trước người, Lăng Lạc Viêm né sang một bên. Lúc này hắn chỉ còn dư một ít lực, dĩ nhiên trong cơ thể linh lực đã hao gần hết. Rốt cục không cảm giác đến nửa điểm linh lực mà con dị thú kia lại giống như trước khi chết mà điên cuồng, kéo thân thể sắp hấp hối, chìa móng vuốt sừng nhọn đều hướng trên người hắn đánh úp lại. Kia khí thế cuồng nộ so với lúc trước càng làm cho người khó có thể chống đỡ.
“Cần ta tương trợ ? Chỉ cần để ta nuốt linh phách của bất cứ người nào trong đây ngươi liền có lực lượng có thể đối phó với nguy hiểm trước mắt.” âm thanh trong lời nói của Dạ Dực vang lên trong đầu hắn giống như chỉ đang xem diễn, nhẹ nhàng thoải mái hỏi như thế. (con này hỗn ghê, chủ nhân của nó mà nó đối xử như vậy)
“Ta thấy ngươi chính là đối mặt với mĩ thực không thể nhẫn nại chứ gì.” Các vị trưởng lão chính là người dưới tay hắn, há có thể để cho Dạ Dực tùy ý cắn nuốt, trong lòng trả lời nó như vậy. Ngay lúc Lăng Lạc Viêm sơ sảy trên vai bị móng vuốt xẹt qua, hương vị huyết tinh kích thích cơn khát máu của dã thú, đem điên cuồng càng tăng lên. Nhìn thấy nó gào thét đánh tới, hắn cười nhạt mắng một tiếng không hề phân tâm để ý đến con quạ đen mà tiếp tục suy nghĩ tìm cách ứng phó.
Các trưởng lão mắt thấy tông chủ gặp nguy muốn cứu viện lại không nghĩ đến tế ti ngăn trở. Mắt thấy tình huống nguy cấp, tế ti chỉ đứng yên không hề động thủ, không khỏi nghi hoặc. Nhưng thói quen làm việc lâu nay của hắn khiến bọn họ đối với quyết định của Long Phạm không có chút nghi ngờ, thu hồi linh lực trong tay, bọn hắn mang theo vẻ khẩn trương hồi hộp hướng trong trường đấu nhìn lại.
Y bào của Lăng Lạc Viêm bị móng vuốt cào đi một phần không ít, xé rách một mảnh dưới y phục. Những giọt máu không ngừng theo động tác tránh né của hắn mà tí tách rơi trên mặt đất. Bằng kỹ năng học được trên thế giới trước kia, tay không tấc sắt cùng dã thú giao đấu, tuy không bại cũng đã cực kỳ nguy hiểm. Hết thảy những kỹ năng dưới tình huống không có vũ khí đều không có tác dụng lớn. Con dị thú này đều không phải hổ báo linh tinh mà hắn biết, mà còn phi thường lợi hại, chịu trọng thương như vậy vẫn còn lực liều mạng.
Theo thể lực không ngừng giảm sút, Lăng Lạc Viêm giống như đang trở về bên trong đấu thất ngày xưa, vẫn là đơn độc chiến đấu, vẫn là thân thể mười lăm mười sáu tuổi, đối mặt với nguy hiểm trước người, nhưng lúc này đây hắn không muốn quá khứ lặp lại! Trong mắt không còn thấy vẻ khiêu tình, không thấy nét cười đùa, nén hạ hết thảy cảm xúc, móng vuốt ấn đến trên người, bên cổ tràn đầy mùi tanh hôi. Mặc kệ móng vuốt xuyên nhập da thịt, hắn nâng tay chặn nó lại, mà răng nanh sắc nhọn kia cũng đã gần đến chỗ hiểm bên cổ, ngay lúc nguy cấp trong lòng giống như có gì đột nhiên bắt đầu khởi động mà ra. Lòng bàn tay chớp nhoáng nóng lên tựa hồ có cái gì xuyên phá qua, phóng ra ngoài bay đi.
Thiếu niên thao túng đoàn liệt hỏa trong tay với thái độ nhàn nhã tùy ý tựa vào trên trụ xà (cột/xà nhà), tựa hồ pha lẫn cảm giác hứng thú, trong đó hàm chứa hưng vị cùng biểu tình mong đợi nhìn chăm chú hỏa đoàn khiêu khích con mãnh thú đang thất khống (không thể khống chế). Răng nanh sắc nhọn, sừng thú xoắn ốc là hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên thế giới trước kia của mình. Loài mãnh thú này có lẽ giống như sư tử hổ báo, không được xem là quá trân quý nhưng lại dị thường hung mãnh. Từ trên núi đem đến để tập luyện coi như hiệu quả không tồi. “NXB lậu = đầu toàn bã đậu”
Nhẹ nhàng trong nháy mắt đoàn hồng quang thoát ra diễm vĩ (đuôi lửa) thật dài, đột nhiên gia tốc hướng trên người mãnh thú bay đi. Bì mao (da lông) sớm bị thiêu đốt loang lỗ trở nên cháy xém, âm thanh hỗn loạn tru lên giận dữ. Dã thú trên người bị đau đớn chọc giận không hề bận tâm liệt hỏa tùy thời sẽ xuất hiện, vươn ra móng nhọn, cao cao nhảy lên, trong đôi mắt vàng tất cả đều là sát ý khát máu.
Hồng y thiếu niên tựa vào trụ xà, mãnh thú đột nhiên bất thình lình nhảy vọt lên trước mặt hắn đánh tới, thấy thiếu niên không có ý tránh né, xa xa tất cả mọi người đang vây xem lộ ra vẻ khẩn trương hồi hộp.
Lúc này nhìn tông chủ cùng mãnh thú giao đấu đã lâu, nói là giao đấu có lẽ không thỏa đáng lắm, nên nói là làm trò đùa thì đúng hơn. Hỏa đoàn trong tay thiếu niên như có sinh mệnh, tùy ý bị hắn nắm trong tay sử dụng, liên tiếp hướng trên người mãnh thú mà bay đi, cũng không trí mạng lại đem dã thú thân đầy bì mao đốt cháy loang lỗ hỗn độn. Toàn bộ mất đi bộ dáng uy mãnh khi mới được đem đến đây.
Lần lượt bị hỏa tổn thương, trước mắt xem ra dã thú kia hiển nhiên đã lâm vào cuồng nộ giống như tính toán bán mạng cũng phải đem tông chủ nuốt vào trong bụng. Lúc này chỉ mới tu luyện mấy ngày không biết linh lực của tông chủ có thể duy trì trong bao lâu…..
Lăng Lạc Viêm đối mặt với dị thú đang nhảy vọt đến, điều phối linh lực không còn lại nhiều lắm trong cơ thể, hồng quang từ bàn tay phát ra, đôi mắt màu vàng của dã thú mang theo sát ý gần ngay trước mắt, trong một khắc khi móng vuốt sắp chạm đến trên người, hồng quang bắn ra mạnh mẽ hóa thành một ngọn lửa phóng đến.
Từ ngày ở cấm kỵ giới về đến, Long Phạm đã giáo hắn phương pháp tu luyện linh lực, mà nay qua được vài ngày hắn đã có thể tự nhiên khống chế linh lực. Đương nhiên lần đầu học là lúc hắn bị trúng ma độc. Đêm ấy tựa hồ hắn ngủ có chút mãn nguyện, bất quá không kể đến cái đồ vô sỉ lộng hành với vẻ mặt bình yên đứng đắn kia. Mặc dù là hắn khiêu khích trước nhưng Long Phạm rõ ràng là lấy độc trị độc, dùng miệng hút sạch độc huyết cho hắn. Sau đó lại điềm nhiên như không có việc gì, tựa hồ nhiệt độ nóng rực tại dưới thân cùng hắn không quan hệ, không hổ là “Tế ti đại nhân” được người người sùng kính….
Hướng trong đám người quét mắt liếc một cái, nhìn thấy người nào đó, bên môi cong lên lộ ra vài phần chế giễu khinh trào, tiếp tục nhàn nhã tựa vào trụ xà nhìn hỏa diễm đón nhận mãnh thú đang nhào đến.
Hỏa đoàn đốt cháy bì mao, âm thanh thê thảm xen lẫn tiếng nổ oanh nhiên vang lên trong điện, bị viêm hỏa trong tay Lăng Lạc Viêm cắn nuốt, dị thú tru lên thật mạnh ngã xuống đất, không ngừng quằn quại cố đứng lên.
“Vô vị” Thân ảnh dựa vào trụ xà đứng thẳng, Lăng Lạc Viêm nhìn trong lòng bàn tay viêm hỏa đang được thu hồi, trên đó không còn lại dấu vết gì. Hồng quang một khi rời khỏi tay hắn sẽ hóa thành ngọn lửa, theo ý niệm của hắn mà hành động, đây gọi là viêm hỏa lực? Chính là khống chế lực lượng của ngọn lửa?
“Tông chủ xem ra không vừa lòng,” Thân ảnh bạch y từ trong đám người đi ra, đứng trước mặt Lăng Lạc Viêm, Long Phạm từ bên trong ánh mắt của hắn nhìn ra hắn đối với lực lượng của mình có điều bất mãn.
Lăng Lạc Viêm nhíu mày liếc mắt nhìn dã thú đang nằm trên mặt đất quằn quại gào thét thê thảm, “Đối với việc giết chết một con súc sinh cảm thấy hài lòng? Chẳng lẽ về sau bản tông chủ đối phó chính là thứ này? Nếu thật sự là như thế ta nên thỏa mãn, nhưng theo vẻ mặt thận trọng của các vị trưởng lão đến xem, cùng Liệt Diễm tộc trăm năm chi ước tựa hồ cũng không phải đơn giản như vậy,”
Giả nếu đã được tộc nhân coi trọng như thế, viêm hỏa lực đại biểu Xích Diêm tộc chỉ là như vậy, thì kế thừa Hách Vũ Lực của Xích Diêm tộc cũng không có gì đặc biệt, cho dù tiếp tục suy bại đến lúc bị tiêu diệt cũng không có gì đáng tiếc.
“Tông chủ muốn nắm trong tay viêm hỏa lực chân chính còn cần phải luyện tập,” Long Phạm đối với tài năng của hắn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi từ không hề biết chút gì về linh lực lại có thể dùng ý niệm khống chế đã cảm thấy rất là vừa lòng, mà Lăng Lạc Viêm nghe hắn nói đến nắm trong tay viêm hỏa lực chân chính lại cảm giác trong đó có hàm chứa ý nghĩa sâu xa, “Cái gì gọi là chân chính nắm trong tay, hay đây không được xem là viêm hỏa ?”
“Viêm hỏa lực là cội nguồn của Xích Diêm tộc, không phải ngọn lửa bình thường. Từng có trưởng lão trong tộc lưu lại bản ghi chép, viêm hỏa – tùy ý niệm mà hành động, có thể tùy ý biến hóa, đốt cháy toàn bộ hết thảy sự vật trong thiên hạ. Thành trì trong nháy mắt bị hủy diệt, thiêu cháy sinh linh, không phải tiêu tán mà là hoàn toàn thiêu đốt. Bị viêm hỏa cắn nuốt hồn phách không thể luân hồi không còn nửa điểm vết tích lưu lại trên thế gian, kiếp sau đều không thể có. Thế gian vạn vật ngoại trừ Sóc thủy của Đồ Lân, không thế lực nào có thể ngăn cản,”
Sau khi Lăng Lạc Viêm hỏi, trong ba mươi sáu trưởng lão có Quan Mão niên kỷ lớn nhất đứng ra nói. Trong miệng tự thuật lại ghi chép của tiền nhân, trên mặt mang theo vẻ hoài cổ. Thân đủ linh lực theo năm tháng tăng lên, dung mạo già cả rất thong thả, xem ra bộ dáng của hắn khoảng chừng bốn mươi, người đầy khí chất ung dung giống như quý tộc sa sút mang theo vẻ gì đó tang thương. Lời nói như ngâm xướng toát ra lại dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn Lăng Lạc Viêm, “Lực của tông chủ thật sự là viêm hỏa, chỉ chưa toàn bộ nắm trong tay, đến khi có thể chân chính sử dụng đó là ngày phục hưng tộc ta.”
“Đa tạ Quan trưởng lão chỉ giáo” Xẹt qua đáp án trong lời nói của Quan Mão, tầm mắt Lăng Lạc Viêm dừng trên người Long Phạm, phục hưng tông tộc….Long Phạm nói vậy cũng là nghĩ muốn như thế, giáo thụ hắn linh lực, đem hết thảy sự vụ trong tộc báo cáo, giao cho hắn chính là để hắn an tâm ngồi trên địa vị này. Mặc dù mấy ngày gần đây bọn hắn sống chung không giống thái độ như lần đầu tiên đến thế gian này, nhưng hắn sẽ không quên tế ti Long Phạm là một người vì ích lợi của tông tộc có thể không từ mọi thủ đoạn.
Ánh mắt thiếu niên mang theo dò xét hướng trên người hắn trông lại, Long Phạm nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau khiến hắn hơi hơi nhíu mày, Lăng Lạc Viêm vẫn đề phòng hắn. Điểm này hắn sẽ không nhìn lầm. Mặc dù dưới đáy mắt mang vài phần đề phòng cơ hồ bị che giấu cẩn thận nhưng theo như quá khứ của sinh linh này, còn có tính cách của hắn, nếu là dễ dàng tùy tiện tin mình một lần nữa hiển nhiên là không có khả năng.
“Ta khát” Đối với thân ảnh bạch y Lăng Lạc Viêm phất phất tay. Long Phạm thật sâu nhìn hắn liếc mắt một cái không biết là có chứa ý cười ở khóe môi, ngay tại khi Lăng Lạc Viêm còn chưa thấy rõ liền khép lại ý cười, thân ảnh biến mất tại chỗ.
Mọi người mắt thấy tế ti dưới ý bảo của tông chủ liền biến mất thân ảnh, đến khi xuất hiện trở lại trong tay đã bưng chén trà đặt trong tay thiếu niên, không khỏi đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Tuy từng nghe nói tế ti phụng mệnh hầu hạ tông chủ nhưng bọn hắn chung quy cho rằng chỉ ở bên người tông chủ để tiện bảo hộ đồng thời truyền thụ cho tông chủ tâm pháp tu luyện linh lực, nhưng trước mắt chứng kiến thấy rõ không chỉ đi theo tùy thị mà thôi, ngay cả bưng trà dâng nước, những chuyện vụn vặt đều tự mình tế ti thị phụng ?
Nhớ tới có người còn nói cho dù ban đêm cũng không thấy tế ti đi ra, như vậy có nghĩa tắm rửa xuyên y cũng đều là tế ti…..
Các trưởng lão đang suy đoán chân tướng đến tột cùng như thế nào, Lăng Lạc Viêm lại không thèm để ý ánh mắt quanh mình, tiếp nhận chén trà trong tay long Phạm, một ngụm uống cạn đưa lại cho Long Phạm. Chính lúc đang muốn nói gì thì các trưởng lão nhìn phía sau lưng hắn lộ ra vẻ sửng sốt, không ít người sợ hãi kêu lên, “Tông chủ….nó còn chưa chết!”
Từ phía sau đột nhiên một trận rống to vang lên, Lăng Lạc Viêm đã hiểu rõ ý tứ trong lời bọn hắn, bên tai nghe thấy có người hô lớn, “Tế ti! Bảo hộ tông chủ!”. Vừa nói như vậy không ít người đã tụ họp linh lực, mấy đạo hào quang nối tiếp hiện lên đều hướng phía sau hắn đánh tới.
Dã thú bị hỏa diễm (ngọn lửa) làm cháy bỏng, lông trên mặt đều bị thiêu hủy. Bị ngọn lửa liếm qua trên mặt, trong mắt dã thú cơ hồ ánh lên huyết quang sát khí, giống như phải bùng nổ mà ra, mở to mồm đã bị vặn vẹo biến hình, ngay phía sau cách Lăng Lạc Viêm không xa.
Lăng Lạc Viêm xoay người đối mặt với dị thú đang hấp hối, bất quá chỉ trong nháy mắt, nhưng ngay tại phút chốc đã thấy dã thú không còn nguyên trạng lộ ra răng năng dữ tợn gần đến trước người. Hắn thấy nó tiếp cận cũng nhìn thấy hơn mười đạo dị quang từ trong tay các trưởng lão bắn ra, đều hướng trên người dã thú mà đi, nhưng chưa tiếp xúc đến thân dã thú lại bị một đạo quầng sáng tựa như bức màn cản trở.
Đối mặt với nguy hiểm trước người, Lăng Lạc Viêm né sang một bên. Lúc này hắn chỉ còn dư một ít lực, dĩ nhiên trong cơ thể linh lực đã hao gần hết. Rốt cục không cảm giác đến nửa điểm linh lực mà con dị thú kia lại giống như trước khi chết mà điên cuồng, kéo thân thể sắp hấp hối, chìa móng vuốt sừng nhọn đều hướng trên người hắn đánh úp lại. Kia khí thế cuồng nộ so với lúc trước càng làm cho người khó có thể chống đỡ.
“Cần ta tương trợ ? Chỉ cần để ta nuốt linh phách của bất cứ người nào trong đây ngươi liền có lực lượng có thể đối phó với nguy hiểm trước mắt.” âm thanh trong lời nói của Dạ Dực vang lên trong đầu hắn giống như chỉ đang xem diễn, nhẹ nhàng thoải mái hỏi như thế. (con này hỗn ghê, chủ nhân của nó mà nó đối xử như vậy)
“Ta thấy ngươi chính là đối mặt với mĩ thực không thể nhẫn nại chứ gì.” Các vị trưởng lão chính là người dưới tay hắn, há có thể để cho Dạ Dực tùy ý cắn nuốt, trong lòng trả lời nó như vậy. Ngay lúc Lăng Lạc Viêm sơ sảy trên vai bị móng vuốt xẹt qua, hương vị huyết tinh kích thích cơn khát máu của dã thú, đem điên cuồng càng tăng lên. Nhìn thấy nó gào thét đánh tới, hắn cười nhạt mắng một tiếng không hề phân tâm để ý đến con quạ đen mà tiếp tục suy nghĩ tìm cách ứng phó.
Các trưởng lão mắt thấy tông chủ gặp nguy muốn cứu viện lại không nghĩ đến tế ti ngăn trở. Mắt thấy tình huống nguy cấp, tế ti chỉ đứng yên không hề động thủ, không khỏi nghi hoặc. Nhưng thói quen làm việc lâu nay của hắn khiến bọn họ đối với quyết định của Long Phạm không có chút nghi ngờ, thu hồi linh lực trong tay, bọn hắn mang theo vẻ khẩn trương hồi hộp hướng trong trường đấu nhìn lại.
Y bào của Lăng Lạc Viêm bị móng vuốt cào đi một phần không ít, xé rách một mảnh dưới y phục. Những giọt máu không ngừng theo động tác tránh né của hắn mà tí tách rơi trên mặt đất. Bằng kỹ năng học được trên thế giới trước kia, tay không tấc sắt cùng dã thú giao đấu, tuy không bại cũng đã cực kỳ nguy hiểm. Hết thảy những kỹ năng dưới tình huống không có vũ khí đều không có tác dụng lớn. Con dị thú này đều không phải hổ báo linh tinh mà hắn biết, mà còn phi thường lợi hại, chịu trọng thương như vậy vẫn còn lực liều mạng.
Theo thể lực không ngừng giảm sút, Lăng Lạc Viêm giống như đang trở về bên trong đấu thất ngày xưa, vẫn là đơn độc chiến đấu, vẫn là thân thể mười lăm mười sáu tuổi, đối mặt với nguy hiểm trước người, nhưng lúc này đây hắn không muốn quá khứ lặp lại! Trong mắt không còn thấy vẻ khiêu tình, không thấy nét cười đùa, nén hạ hết thảy cảm xúc, móng vuốt ấn đến trên người, bên cổ tràn đầy mùi tanh hôi. Mặc kệ móng vuốt xuyên nhập da thịt, hắn nâng tay chặn nó lại, mà răng nanh sắc nhọn kia cũng đã gần đến chỗ hiểm bên cổ, ngay lúc nguy cấp trong lòng giống như có gì đột nhiên bắt đầu khởi động mà ra. Lòng bàn tay chớp nhoáng nóng lên tựa hồ có cái gì xuyên phá qua, phóng ra ngoài bay đi.
/223
|