Rõ ràng là ở trước mặt người khác làm động tác tự hành, nam nhân tóc đen lại vẫn thong dong như vậy, không mảy may mất tự nhiên cũng không có nửa điểm bối rối, đôi mắt nổi lên ám màu thủy chung nhìn Lăng Lạc Viêm. Sợi tóc đen nhánh sũng nước ẩm ướt dán tại trên người, vẫn là sắc đen cùng trắng đơn giản thuần khiết đến cực hạn, ở trong mắt Lăng Lạc Viêm lại trở thành tổ hợp nhan sắc tràn đầy cám dỗ cùng hấp dẫn.
Bàn tay ở dưới thân mân mê dục vọng đang trỗi dậy, ánh mắt Long Phạm không hề rời khỏi người Lăng Lạc Viêm. Đối với người hắn đã nhận thức, hắn có đủ kiên nhẫn, nếu đây là yêu cầu của Lăng Lạc Viêm, hắn sẽ làm theo. Ở trên đời này chỉ có hắn hiểu rõ nhất Lăng Lạc Viêm kiêu ngạo quật cường như thế nào, cũng có bao nhiêu không cam lòng chịu thua.
Lăng Lạc Viêm nhìn động tác của Long Phạm, hô hấp dần dần trở nên nặng nề. Nước hồ trong suốt, mặc dù cách màn hơi nước hắn vẫn có thể nhìn thấy hình dáng mạnh mẽ của cự vật cực đại ở trong tay Long Phạm. Hắn không nghĩ tới Long Phạm quả thật làm theo lời hắn. Kia chỉ là vì hắn bị ký ức dĩ vãng tác động khiến tâm tư khó chịu không vui vì vậy mới giận cá chém thớt gây khó dễ cho Long Phạm, thế nhưng tế ti của hắn lại thực làm như vậy. Nam nhân ngạo nghễ kiên cường, cao cao tại thương, lại như thế….
“Sớm giải phong ấn trên người của ta đi, Long Phạm…..” Tựa hồ bị đôi mắt hỏa nhiệt kia câu dẫn, Lăng Lạc Viêm từng bước đến gần. Đem tay phủ lên dục vọng căng cứng nóng hừng hực kia, cùng bàn tay Long Phạm vuốt ve tiến lui. Đối với hắn, việc sẽ làm sau khi cởi đi phong ấn khiến hắn thập phần mong đợi.
Long Phạm không trả lời chỉ nhìn thẳng hắn, thân thể hai người gắt gao cùng thiếp khiến nhiệt độ dâng lên như hỏa. Tiếng nước hòa cùng hơi thở gấp gáp phảng phất bên tai cả hai, hết thảy đều là hơi thở của dục vọng. Cho đến khi hắn bắn ra trọc dịch trong tay Lăng Lạc Viêm, thở ra một hơi ôm lấy thiếu niên trước người, “Tông chủ nên sớm đi nghỉ ngơi” (trọc dịch = chất đục)
Bây giờ mới muốn hắn sớm đi nghỉ ngơi, cũng không biết là người nào khơi mào chuyện này trước, hắn đối với bản lĩnh của Long Phạm đã sớm lĩnh giáo. Mặc kệ trong lòng có tâm tư như thế nào, vị tế ti này của hắn ở mặt ngoài xem ra luôn thoát tục, tao nhã thong dong khiến hắn không thể không bội phục, “Ta vốn cũng muốn đi nghỉ sớm nhưng lại có người câu dẫn bản tông chủ nổi lên nhiệt hỏa, ngươi nói đó là người nào?”
“Vâng, là Long Phạm hơi quá,” Ngữ điệu hàm chứa ý cười, Long Phạm nhẹ nhàng hôn từ bên tai xuống cánh môi thiếu niên. Lăng Lạc Viêm khẽ liếc mắt hắn một cái, nhếch môi đứng dậy tựa vào cạnh hồ. Long Phạm lấy ra một chiếc khăn lụa lau thân mình Lăng Lạc Viêm, lại rất nhanh đem chính mình lau khô, hai người bước ra khỏi bể tắm.
Long Phạm lấy y phục được đặt ngay ngắn bên cạnh giúp Lăng Lạc Viêm mặc vào. Bắt đầu thắt lại y khấu trên vạt áo, hắn mở miệng nói, “Đến lúc khởi hành đi Lôi Lạc Thành, cũng là nơi hai tộc ước hẹn, tông chủ nếu trước đó rãnh rỗi thì tu luyện linh lực, không bằng tốn chút thời gian đến khi đó có lẽ sẽ hữu dụng”
Thưởng thức động tác Long Phạm vì hắn xuyên y. Ở trước mặt hắn Long Phạm còn chưa mặc vào y bào, vẫn là trần trụi, cơ lý theo cánh tay phập phồng nổi lên. Cứ như vậy nhìn động tác của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm hỏi, “Hữu dụng để dùng cho cái gì? Chẳng lẽ theo như lời ngươi lúc trước nói qua, thánh vật cần căn cứ linh lực để phán xét người nào có thể cầm quyền?”
“Đúng vậy” thắt xong đai lưng cho Lăng Lạc Viêm, Long Phạm bắt đầu xuyên y. Ở trước mặt Long Phạm, hồng sam thiếu niên nghe vậy lắc lắc đầu, “Ta không biết tông chủ của Liệt Diễm tộc linh lực sâu cạn ra sao, nhưng bất luận là sâu hay là cạn, ta đều không thể sánh bằng. Từ lúc thu nhận Dạ Dực chỉ mới tu luyện linh lực có mấy ngày ngắn ngủi, mặc dù ta có viêm hỏa lực mà tông chủ Liệt Diễm tộc không có, kia cũng chỉ là khác nhau về tính chất mà thôi. Thời gian ta tu luyện chỉ vẻn vẹn mấy ngày, căn bản vô pháp chống lại đối phương”
Không phải hắn tự ti mà ngược lại hắn thấy rất rõ ràng, viêm hỏa lực của hắn tuy được tộc nhân kính nể nhưng thời gian hắn tu luyện không dài, nếu là lấy linh lực sâu cạn cùng đối phương so sánh nhất định không có phần thắng.
“Tông chủ sai rồi, thánh vật không phải theo linh lực sâu cạn để phán xét người cầm quyền. Cho dù nếu đó là ta đến trước mặt thánh vật cũng sẽ không được chọn là người cầm quyền.” Xuyên y ổn thỏa, Long Phạm dẫn thiếu niên hướng tẩm cư đi vào. Lăng Lạc Viêm nghe hắn trả lời liền cảm thấy thật kỳ quái “Không phải phán xét linh lực sâu cạn, vậy thì dựa vào cái gì? Thánh vật kia đến tột cùng là vật gì lại cổ quái như thế?”
“Đến tột cùng là dựa vào điều gì để phán xét không ai biết được, về phần thánh vật kia….là lúc trước Hách Vũ lưu lại,” Long Phạm dọc đường giải thích cho đến khi hai người về tới tẩm cư.
Y bào rộng mở nằm ở trên giường, cùng mấy ngày trước như nhau, Lăng Lạc Viêm thói quen ôm lấy nam nhân bên cạnh. Hắn biết trong khoảng thời gian từ lúc đến đây, nếu không có Long Phạm hắn tuyệt đối sẽ không thể ngày ngày ngủ yên.
Bên trong trướng mạn, trên thân thể hai người mùi tạo linh cùng hương sen hỗn hợp tạo thành một cỗ hương vị khiến hắn thấy nhẹ nhõm bình tâm. Tại lúc này hắn bỗng nhiên hoảng hốt cảm giác hết thảy mọi chuyện đã từng xảy ra ở thế giới bên kia đều như là một giấc mơ. Hắc đạo giết chóc, hào quang trên sân khấu, bất luận là máu tươi hay là tiếng vỗ tay đều mất đi cảm giác ban đầu nên có, chỉ còn lại chán ghét cùng ngán ngẩm. Nhưng từ khi bị mang đến nơi này, hết thảy đều mới mẻ tựa như khiêu chiến cũng cảm thấy tân kì, tất cả đang chờ đợi hắn.
Mở ra đôi mắt đang nhắm khẽ, Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn sa trướng màu trắng ở phía trên, nghĩ đến vẫn là trăm năm chi ước. Hắn mơ hồ có thể cảm giác được trăm năm chi ước có thể cũng không như mặt ngoài của nó. Vướng mắc mấy trăm năm giữa hai tộc, trăm năm tụ họp phán xét người cầm quyền, e rằng không chỉ đơn giản liên hệ đến việc duy trì giữa hai nhà như vậy. Còn có thánh vật được Hách Vũ lưu lại, không biết lại là cái gì, như thế nào có thể phán xét người thích hợp cầm quyền trong trăm năm….
Những chuyện này đến lúc đó hắn sẽ biết, vì vậy không cần phải hỏi Long Phạm vội. Hắn là tông chủ Xích Diêm tộc, mà Long Phạm sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của hắn. Có Long Phạm trợ giúp, hắn có thể khống chế được tộc nhân trong tay, thậm chí hắn còn muốn….
Có được Liệt Diễm tộc.
Long Phạm có thể cảm giác nhịp tim đập của thiếu niên đang cùng hắn ôm ở trước ngực. Từng nhịp từng nhịp ổn định, đôi mắt kia không hề nhìn hắn mà chỉ lăm lăm nhìn lên phía trên. Hắn có thể cảm giác được dã tâm trong đó, kiên quyết mà mãnh liệt. Giờ phút này đôi mắt hàm chứa mị sắc kia nhất định đang cháy lên hỏa diễm lấp lánh, đó là cương quyết muốn đạt được mưu đồ trong tay.
Long Phạm có thể đoán được Lăng Lạc Viêm muốn cái gì, đó cũng là việc các trưởng lão mong đợi nhưng không dám hy vọng xa vời. Thậm chí có thể nói mấy trăm năm qua, mỗi một thế hệ trưởng lão đều có kỳ vọng như vậy, lại không ai dám nói ra. Chuyện cũ mấy trăm năm trước khiến Xích Diêm tộc phân liệt. Xích Diêm tộc vì vậy cũng nhanh chóng suy bại. Nếu có thể có được Liệt Diễm tộc quay về, việc phục hưng tông tộc sẽ ở trong tầm tay.
Lôi Lạc thành, trăm năm chi ước, đến lúc đó cùng Liệt Diễm tộc gặp mặt. Đối với thiếu niên trong lòng hắn mà nói có lẽ xem như một lần thí luyện, nhưng đồng thời đây cũng là một lần cơ hội. Làm tế ti, hắn rất muốn biết Lăng Lạc Viêm bước ra khỏi Xích Diêm tộc sẽ gây cho hắn loại kinh hỉ nào.
Chẳng qua…nghe nói tông chủ của Liệt Diễm tộc hơn mười năm trước đã có được một người con gái. Trăm năm chi ước lúc này nếu không có biến cố, hắn không thể không bắt đầu suy nghĩ, nếu thật sự là như thế….
Long Phạm duỗi cánh tay ra đem Lăng Lạc Viêm ôm vào trong lòng, mơn trớn mái tóc của hắn. Động tác bất thình lình của Long Phạm khiến Lăng Lạc Viêm đang trầm tư chợt cười khẽ, “Tế ti thật là không định để bản tông chủ nghỉ ngơi?” Phải biết rằng đối với bọn hắn hiện giờ mà nói chỉ cần chạm vào một cái liền có thể bùng nổ ngay, nói như thế cũng không hề quá đáng.
“Tông chủ có thể gọi ta Long Phạm.”
“Ngươi không phải cũng gọi ta tông chủ?” Hắn cùng Long Phạm từ lần đầu gặp gỡ cho đến nay còn chưa chính thức xưng hô tên của đối phương. Hắn thường quen gọi Long Phạm là tế ti, còn Long Phạm xưng hắn là tông chủ, thị phụng hắn hết thảy. Là chủ phó lại phát triển đến quan hệ ái muội như hiện giờ, nghĩ đến cũng thật thú vị.
“Như vậy….Lạc Viêm thì như thế nào?”
“Có thể, bản tông chủ cho phép ngươi khi không có người khác xưng hô như thế.” Hôn lên đôi môi trước mặt, Lăng Lạc Viêm khép mắt lại, “Long Phạm, không nên tiếp tục khiêu khích ta, trừ phi ngươi cởi bỏ phong ấn trên người ta, bằng không ta sẽ không lấy bộ dáng hiện tại cùng ngươi tiếp tục….”
Cũng giống như thói quen không thể không ôm người nhập ngủ, Lăng Lạc Viêm không thể chấp nhận dùng khối thân thể thiếu niên này để tiếp nhận hoan ái….
Long Phạm đem bàn tay vô thức đang nắm chặt cũa Lăng Lạc Viêm đặt vào bên môi, nhẹ nhàng hôn lên. Hắn không quên lúc trước thông qua linh lực chứng kiến thấy hình ảnh quá khứ chợt lóe trong đầu của Lăng Lạc Viêm. Bên trong đó hết thảy là lừa gạt phản bội, tình dục ái hận, giống như ngọc lưu li vỡ vụn chỉ còn lại vài mảnh hiện lên. Mà Lăng Lạc Viêm khi ấy đúng là thời thiếu niên.
“Hiểu rõ, sẽ không tiếp tục làm cái gì, ngủ đi,” Long Phạm không nhiều lời, chỉ vỗ nhẹ lưng của Lăng Lạc Viêm. Mặc dù chứng kiến thấy quá khứ của Lăng Lạc Viêm khiến hắn không vui nhưng thiếu niên đang nằm trong lòng hắn cũng không cần thương hại.
Lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm tiếp xúc da thịt ấm áp trên người Long Phạm làm cho hắn dần dần thiếp đi, nhưng nam nhân đang ôm hắn trong lòng vẫn chưa hề an giấc. Long Phạm không phải bị dục vọng thúc giục, cũng không phải vì liên hệ đến Lăng Lạc Viêm nhớ lại quá khứ như thế nào. Hắn nghĩ chính là mấy ngày sau xuất phát đi Lôi Lạc thành, nếu trăm năm chi ước lần này không giống như trước kia mà lại phát sinh một loại tình huống khác…….
Tông chủ của hắn, Lạc Viêm…sẽ lựa chọn như thế nào?
Còn có….nếu Lạc Viêm biết được việc kia…..
Đôi mắt thanh lam chăm chú nhìn thiếu niên bên người, bên trong đáy mắt lộ ra vài tia cảm xúc phức tạp.
Bàn tay ở dưới thân mân mê dục vọng đang trỗi dậy, ánh mắt Long Phạm không hề rời khỏi người Lăng Lạc Viêm. Đối với người hắn đã nhận thức, hắn có đủ kiên nhẫn, nếu đây là yêu cầu của Lăng Lạc Viêm, hắn sẽ làm theo. Ở trên đời này chỉ có hắn hiểu rõ nhất Lăng Lạc Viêm kiêu ngạo quật cường như thế nào, cũng có bao nhiêu không cam lòng chịu thua.
Lăng Lạc Viêm nhìn động tác của Long Phạm, hô hấp dần dần trở nên nặng nề. Nước hồ trong suốt, mặc dù cách màn hơi nước hắn vẫn có thể nhìn thấy hình dáng mạnh mẽ của cự vật cực đại ở trong tay Long Phạm. Hắn không nghĩ tới Long Phạm quả thật làm theo lời hắn. Kia chỉ là vì hắn bị ký ức dĩ vãng tác động khiến tâm tư khó chịu không vui vì vậy mới giận cá chém thớt gây khó dễ cho Long Phạm, thế nhưng tế ti của hắn lại thực làm như vậy. Nam nhân ngạo nghễ kiên cường, cao cao tại thương, lại như thế….
“Sớm giải phong ấn trên người của ta đi, Long Phạm…..” Tựa hồ bị đôi mắt hỏa nhiệt kia câu dẫn, Lăng Lạc Viêm từng bước đến gần. Đem tay phủ lên dục vọng căng cứng nóng hừng hực kia, cùng bàn tay Long Phạm vuốt ve tiến lui. Đối với hắn, việc sẽ làm sau khi cởi đi phong ấn khiến hắn thập phần mong đợi.
Long Phạm không trả lời chỉ nhìn thẳng hắn, thân thể hai người gắt gao cùng thiếp khiến nhiệt độ dâng lên như hỏa. Tiếng nước hòa cùng hơi thở gấp gáp phảng phất bên tai cả hai, hết thảy đều là hơi thở của dục vọng. Cho đến khi hắn bắn ra trọc dịch trong tay Lăng Lạc Viêm, thở ra một hơi ôm lấy thiếu niên trước người, “Tông chủ nên sớm đi nghỉ ngơi” (trọc dịch = chất đục)
Bây giờ mới muốn hắn sớm đi nghỉ ngơi, cũng không biết là người nào khơi mào chuyện này trước, hắn đối với bản lĩnh của Long Phạm đã sớm lĩnh giáo. Mặc kệ trong lòng có tâm tư như thế nào, vị tế ti này của hắn ở mặt ngoài xem ra luôn thoát tục, tao nhã thong dong khiến hắn không thể không bội phục, “Ta vốn cũng muốn đi nghỉ sớm nhưng lại có người câu dẫn bản tông chủ nổi lên nhiệt hỏa, ngươi nói đó là người nào?”
“Vâng, là Long Phạm hơi quá,” Ngữ điệu hàm chứa ý cười, Long Phạm nhẹ nhàng hôn từ bên tai xuống cánh môi thiếu niên. Lăng Lạc Viêm khẽ liếc mắt hắn một cái, nhếch môi đứng dậy tựa vào cạnh hồ. Long Phạm lấy ra một chiếc khăn lụa lau thân mình Lăng Lạc Viêm, lại rất nhanh đem chính mình lau khô, hai người bước ra khỏi bể tắm.
Long Phạm lấy y phục được đặt ngay ngắn bên cạnh giúp Lăng Lạc Viêm mặc vào. Bắt đầu thắt lại y khấu trên vạt áo, hắn mở miệng nói, “Đến lúc khởi hành đi Lôi Lạc Thành, cũng là nơi hai tộc ước hẹn, tông chủ nếu trước đó rãnh rỗi thì tu luyện linh lực, không bằng tốn chút thời gian đến khi đó có lẽ sẽ hữu dụng”
Thưởng thức động tác Long Phạm vì hắn xuyên y. Ở trước mặt hắn Long Phạm còn chưa mặc vào y bào, vẫn là trần trụi, cơ lý theo cánh tay phập phồng nổi lên. Cứ như vậy nhìn động tác của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm hỏi, “Hữu dụng để dùng cho cái gì? Chẳng lẽ theo như lời ngươi lúc trước nói qua, thánh vật cần căn cứ linh lực để phán xét người nào có thể cầm quyền?”
“Đúng vậy” thắt xong đai lưng cho Lăng Lạc Viêm, Long Phạm bắt đầu xuyên y. Ở trước mặt Long Phạm, hồng sam thiếu niên nghe vậy lắc lắc đầu, “Ta không biết tông chủ của Liệt Diễm tộc linh lực sâu cạn ra sao, nhưng bất luận là sâu hay là cạn, ta đều không thể sánh bằng. Từ lúc thu nhận Dạ Dực chỉ mới tu luyện linh lực có mấy ngày ngắn ngủi, mặc dù ta có viêm hỏa lực mà tông chủ Liệt Diễm tộc không có, kia cũng chỉ là khác nhau về tính chất mà thôi. Thời gian ta tu luyện chỉ vẻn vẹn mấy ngày, căn bản vô pháp chống lại đối phương”
Không phải hắn tự ti mà ngược lại hắn thấy rất rõ ràng, viêm hỏa lực của hắn tuy được tộc nhân kính nể nhưng thời gian hắn tu luyện không dài, nếu là lấy linh lực sâu cạn cùng đối phương so sánh nhất định không có phần thắng.
“Tông chủ sai rồi, thánh vật không phải theo linh lực sâu cạn để phán xét người cầm quyền. Cho dù nếu đó là ta đến trước mặt thánh vật cũng sẽ không được chọn là người cầm quyền.” Xuyên y ổn thỏa, Long Phạm dẫn thiếu niên hướng tẩm cư đi vào. Lăng Lạc Viêm nghe hắn trả lời liền cảm thấy thật kỳ quái “Không phải phán xét linh lực sâu cạn, vậy thì dựa vào cái gì? Thánh vật kia đến tột cùng là vật gì lại cổ quái như thế?”
“Đến tột cùng là dựa vào điều gì để phán xét không ai biết được, về phần thánh vật kia….là lúc trước Hách Vũ lưu lại,” Long Phạm dọc đường giải thích cho đến khi hai người về tới tẩm cư.
Y bào rộng mở nằm ở trên giường, cùng mấy ngày trước như nhau, Lăng Lạc Viêm thói quen ôm lấy nam nhân bên cạnh. Hắn biết trong khoảng thời gian từ lúc đến đây, nếu không có Long Phạm hắn tuyệt đối sẽ không thể ngày ngày ngủ yên.
Bên trong trướng mạn, trên thân thể hai người mùi tạo linh cùng hương sen hỗn hợp tạo thành một cỗ hương vị khiến hắn thấy nhẹ nhõm bình tâm. Tại lúc này hắn bỗng nhiên hoảng hốt cảm giác hết thảy mọi chuyện đã từng xảy ra ở thế giới bên kia đều như là một giấc mơ. Hắc đạo giết chóc, hào quang trên sân khấu, bất luận là máu tươi hay là tiếng vỗ tay đều mất đi cảm giác ban đầu nên có, chỉ còn lại chán ghét cùng ngán ngẩm. Nhưng từ khi bị mang đến nơi này, hết thảy đều mới mẻ tựa như khiêu chiến cũng cảm thấy tân kì, tất cả đang chờ đợi hắn.
Mở ra đôi mắt đang nhắm khẽ, Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn sa trướng màu trắng ở phía trên, nghĩ đến vẫn là trăm năm chi ước. Hắn mơ hồ có thể cảm giác được trăm năm chi ước có thể cũng không như mặt ngoài của nó. Vướng mắc mấy trăm năm giữa hai tộc, trăm năm tụ họp phán xét người cầm quyền, e rằng không chỉ đơn giản liên hệ đến việc duy trì giữa hai nhà như vậy. Còn có thánh vật được Hách Vũ lưu lại, không biết lại là cái gì, như thế nào có thể phán xét người thích hợp cầm quyền trong trăm năm….
Những chuyện này đến lúc đó hắn sẽ biết, vì vậy không cần phải hỏi Long Phạm vội. Hắn là tông chủ Xích Diêm tộc, mà Long Phạm sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của hắn. Có Long Phạm trợ giúp, hắn có thể khống chế được tộc nhân trong tay, thậm chí hắn còn muốn….
Có được Liệt Diễm tộc.
Long Phạm có thể cảm giác nhịp tim đập của thiếu niên đang cùng hắn ôm ở trước ngực. Từng nhịp từng nhịp ổn định, đôi mắt kia không hề nhìn hắn mà chỉ lăm lăm nhìn lên phía trên. Hắn có thể cảm giác được dã tâm trong đó, kiên quyết mà mãnh liệt. Giờ phút này đôi mắt hàm chứa mị sắc kia nhất định đang cháy lên hỏa diễm lấp lánh, đó là cương quyết muốn đạt được mưu đồ trong tay.
Long Phạm có thể đoán được Lăng Lạc Viêm muốn cái gì, đó cũng là việc các trưởng lão mong đợi nhưng không dám hy vọng xa vời. Thậm chí có thể nói mấy trăm năm qua, mỗi một thế hệ trưởng lão đều có kỳ vọng như vậy, lại không ai dám nói ra. Chuyện cũ mấy trăm năm trước khiến Xích Diêm tộc phân liệt. Xích Diêm tộc vì vậy cũng nhanh chóng suy bại. Nếu có thể có được Liệt Diễm tộc quay về, việc phục hưng tông tộc sẽ ở trong tầm tay.
Lôi Lạc thành, trăm năm chi ước, đến lúc đó cùng Liệt Diễm tộc gặp mặt. Đối với thiếu niên trong lòng hắn mà nói có lẽ xem như một lần thí luyện, nhưng đồng thời đây cũng là một lần cơ hội. Làm tế ti, hắn rất muốn biết Lăng Lạc Viêm bước ra khỏi Xích Diêm tộc sẽ gây cho hắn loại kinh hỉ nào.
Chẳng qua…nghe nói tông chủ của Liệt Diễm tộc hơn mười năm trước đã có được một người con gái. Trăm năm chi ước lúc này nếu không có biến cố, hắn không thể không bắt đầu suy nghĩ, nếu thật sự là như thế….
Long Phạm duỗi cánh tay ra đem Lăng Lạc Viêm ôm vào trong lòng, mơn trớn mái tóc của hắn. Động tác bất thình lình của Long Phạm khiến Lăng Lạc Viêm đang trầm tư chợt cười khẽ, “Tế ti thật là không định để bản tông chủ nghỉ ngơi?” Phải biết rằng đối với bọn hắn hiện giờ mà nói chỉ cần chạm vào một cái liền có thể bùng nổ ngay, nói như thế cũng không hề quá đáng.
“Tông chủ có thể gọi ta Long Phạm.”
“Ngươi không phải cũng gọi ta tông chủ?” Hắn cùng Long Phạm từ lần đầu gặp gỡ cho đến nay còn chưa chính thức xưng hô tên của đối phương. Hắn thường quen gọi Long Phạm là tế ti, còn Long Phạm xưng hắn là tông chủ, thị phụng hắn hết thảy. Là chủ phó lại phát triển đến quan hệ ái muội như hiện giờ, nghĩ đến cũng thật thú vị.
“Như vậy….Lạc Viêm thì như thế nào?”
“Có thể, bản tông chủ cho phép ngươi khi không có người khác xưng hô như thế.” Hôn lên đôi môi trước mặt, Lăng Lạc Viêm khép mắt lại, “Long Phạm, không nên tiếp tục khiêu khích ta, trừ phi ngươi cởi bỏ phong ấn trên người ta, bằng không ta sẽ không lấy bộ dáng hiện tại cùng ngươi tiếp tục….”
Cũng giống như thói quen không thể không ôm người nhập ngủ, Lăng Lạc Viêm không thể chấp nhận dùng khối thân thể thiếu niên này để tiếp nhận hoan ái….
Long Phạm đem bàn tay vô thức đang nắm chặt cũa Lăng Lạc Viêm đặt vào bên môi, nhẹ nhàng hôn lên. Hắn không quên lúc trước thông qua linh lực chứng kiến thấy hình ảnh quá khứ chợt lóe trong đầu của Lăng Lạc Viêm. Bên trong đó hết thảy là lừa gạt phản bội, tình dục ái hận, giống như ngọc lưu li vỡ vụn chỉ còn lại vài mảnh hiện lên. Mà Lăng Lạc Viêm khi ấy đúng là thời thiếu niên.
“Hiểu rõ, sẽ không tiếp tục làm cái gì, ngủ đi,” Long Phạm không nhiều lời, chỉ vỗ nhẹ lưng của Lăng Lạc Viêm. Mặc dù chứng kiến thấy quá khứ của Lăng Lạc Viêm khiến hắn không vui nhưng thiếu niên đang nằm trong lòng hắn cũng không cần thương hại.
Lòng bàn tay của Lăng Lạc Viêm tiếp xúc da thịt ấm áp trên người Long Phạm làm cho hắn dần dần thiếp đi, nhưng nam nhân đang ôm hắn trong lòng vẫn chưa hề an giấc. Long Phạm không phải bị dục vọng thúc giục, cũng không phải vì liên hệ đến Lăng Lạc Viêm nhớ lại quá khứ như thế nào. Hắn nghĩ chính là mấy ngày sau xuất phát đi Lôi Lạc thành, nếu trăm năm chi ước lần này không giống như trước kia mà lại phát sinh một loại tình huống khác…….
Tông chủ của hắn, Lạc Viêm…sẽ lựa chọn như thế nào?
Còn có….nếu Lạc Viêm biết được việc kia…..
Đôi mắt thanh lam chăm chú nhìn thiếu niên bên người, bên trong đáy mắt lộ ra vài tia cảm xúc phức tạp.
/223
|