Dưới chân núi truyền đến tiếng kêu la hiển nhiên là có cổ quái. Ngay khi Lăng Lạc Viêm cùng Long Phạm dự định tăng tốc hướng phía trước xem xét, phía sau truyền đến từng trận tiếng chân, đó là các trưởng lão cùng truyền sử đuổi theo. Lúc trước còn lo lắng tông chủ cùng tế ti bất hòa, bây giờ nhìn trước mắt hai người cùng cưỡi một ngựa, mọi người đều kinh ngạc cùng nghi hoặc.
Trong các trưởng lão chỉ có Quyết Vân cùng Nham Kiêu chẳng hề ngoài ý muốn. Từ lúc nhìn thấy trên cổ tay tông chủ mang món trang sức kia, bọn hắn đã cảm giác được thái độ của tế ti đối với tông chủ có điều khác biệt. Rồi sau đó hết thảy càng chứng minh suy nghĩ của bọn hắn về quan hệ của hai người. Trong tộc lời đồn không ít, bất luận mọi người truyền nhau về việc tông chủ và tế ti có hiềm khích, Quyết Vân và Nham Kiêu đều tin sự thật không như người khác suy nghĩ, thậm chí có thể hoàn toàn cùng phản.
Nhìn thấy tế ti bình yên ngồi trên lưng ngựa, một tay còn vờn quanh thắt lưng của tông chủ, Quyết Vân cùng Nham Kiêu nhìn nhau lộ ra vẻ lo lắng. Tế ti và tông chủ đều là người trọng yếu trong tộc, bọn hắn trong lúc đó hợp thì tốt, không hợp thì nguy. Nếu là vì tư tình chỉ cần có chút mâu thuẫn sẽ dẫn đến liên lụy đại sự tông tộc.
Cùng Quyết Vân và Nham Kiêu phản ứng bất đồng, các trưởng lão khác đều vui mừng vì quan hệ của tông chủ cùng tế ti được cải thiện. Ngồi trước người tế ti trên lưng ngựa, hồng sam thiếu niên nâng lên y mệ ra hiệu, mọi người đang cưỡi ngựa đều dừng cước bộ cũng đều im lặng hết thảy, vây quanh ở phía sau chờ đợi tông chủ lên tiếng.
“Chư vị trưởng lão có nghe thấy tiếng la hét dưới chân núi?” Lăng Lạc Viêm buông tay xuống, ngón tay khẽ chỉ dưới chân núi điểm nhẹ, “Hạ sơn tựa hồ có chút dị thường, dân chúng trong thành ngày thường sẽ không hướng trên núi kêu gào.”
Các trưởng lão cẩn thận lắng nghe. Chân núi truyền đến một trận âm thanh, vẫn là tiếp tục lặp đi lặp lại duy nhất một câu. Cái loại ngữ thanh này tuyệt không phải người tầm thường có thể phát ra. Không hề phập phồng, không giống ngữ thanh nói chuyện mà chỉ là vật thể nào đó va chạm tạo ra tiếng vang, không hàm chứa bất luận ý nghĩa gì.
“Dưới hạ sơn đúng là đã xảy ra chuyện,” Quyết Vân thu hồi ưu tư, sau khi lắng nghe đã nói như vậy.
“Đúng rồi, ngày gần đây từng nghe nói dân chúng trong thành muốn cầu trợ Xích Diêm tộc chúng ta. Có người trong gia tộc đến truyền tin nói là trong thành có ma quỷ xuất hiện nhiễu loạn dân chúng….” Có trưởng lão nhớ tới vài ngày trước đã thu được tin tức này liền tiếp lời Quyết Vân.
Ma quỷ? Lăng Lạc Viêm nhíu mi. Theo trong thư trai biết được, ở trên đời này người có hồn phách sau khi chết sẽ rời khỏi thế gian, nhưng cũng có một ít bị oán ý lây nhiễm hoặc bị ngoại lực chiếm đoạt sẽ trở thành các loại oan hồn ác quỷ linh tinh tồn tại. Thời xưa cũng có nói đến chuyện ma quỷ, không nghĩ tới lúc này cũng là như thế, dưới chân núi đúng là có quỷ lộng hành?!
“Rồi sau đó như thế nào, sau khi nhận được tin tức Lâm trưởng lão có phái người đi tra hỏi?” Lăng Lạc Viêm thu hồi ánh mắt đang hướng dưới chân núi quay đầu đối với vị trưởng lão kia hỏi lại.
Lâm trưởng lão nghe vậy liền sửng người. Lúc trước một phần là vì trong tộc xảy ra chuyện quan trọng, bọn hắn đều vây quanh vị tân tông chủ này, lại vì chuẩn bị xuất hành đi trăm năm chi ước, phi thường bận rộn làm sao lại nhàn rỗi đi quản việc nhỏ nhặt dưới chân núi. Nhưng bây giờ tông chủ hỏi, hắn lại không thể nói thẳng chưa từng phái người đi tra xét. Xích Diêm tộc nằm ở trên núi, thành trấn dưới chân núi tuy có thành chủ quản lý nhưng dân chúng vẫn là nương nhờ vào bọn hắn mà sống. Những việc mà thường nhân không thể giải quyết cũng cần bọn hắn xử lý mới có thể yên tâm. Lúc này vì chuyện trong tộc, hắn quả thực chưa đem việc này để ở trong lòng, không nghĩ tới tông chủ lại hỏi.
“Tông chủ, việc này ta…” úp úp mở mở một hồi lâu, Lâm trưởng lão cũng không tiếp tục nói gì. Những người khác đều hiểu được hắn nhất định không hề chú trọng. Mọi người có chút lo lắng, vị tông chủ này nhậm chức không lâu, nhưng tâm tính của hắn bọn họ có hể nhìn ra một phần. Kể từ khi hắn bắt đầu phạt tế ti liền thấy rõ ngay cả tế ti cũng không được bỏ qua, Lâm trưởng lão làm sao có thể ngoại lệ?
Khi các trưởng lão còn chờ hồng sam thiếu niên giáng tội, đã thấy hắn gật gật đầu, “Chính là quên? Hay là không có để ý đến?”
Bộ dáng dường như chỉ là thuận miệng hỏi, vẫn chưa thấy có vẻ gì khó chịu. Thiếu niên dựa vào nam nhân mặc bạch y bào đang ngồi sau lưng, đầu ngón tay vỗ về tông mao linh thú dưới thân. Câu hỏi trong lúc đó không hề mang theo một chút không duyệt nào, chỉ có Long Phạm ở sau lưng hắn mới có thể theo động tác thờ ơ của hắn phát giác ra hắn đang ôm ấp một loại tâm tư khác.
Tông chủ của hắn đúng là đã có tính toán, Long Phạm thân là tế ti vốn nên bày tỏ ý kiến, lúc này lại một tiếng vẫn chưa nói, thiếu niên trong lòng ngực lại tiếp tục mở miệng, “Lâm trưởng lão nếu lúc trước đã không chú trọng việc này, vừa vặn trước mắt có thể đi xem, lúc sau hạ sơn thì có thể biết rõ.”
Bất ngờ khi tông chủ lại dễ dàng buông tha việc này như thế, tất cả trưởng lão đều cảm thấy thật nghi hoặc, nhưng đối với Lâm trưởng lão được miễn chất vấn mọi người vẫn là vui mừng, có người vội vàng chuyển đề tài, “Dưới chân núi có ma quỷ chắc chắn cũng không quá nghiêm trọng. Ma quỷ vô hình, dân chúng trong thành chẳng qua là bị hù dọa mới thất thường như thế,”
Lăng Lạc Viêm đối với việc này cũng không khẳng định, nghiêng đầu đối với người ngồi phía sau chuyển đi một tia nhìn nghi vấn.
Long Phạm đối với hắn lắc lắc đầu, “Lúc này nói còn quá sớm, tiếng la hét dưới chân núi chỉ sợ có gì đó cổ quái, nếu là ma quỷ sẽ không có ngữ thanh truyền lên như thế. Ma quỷ xuất hiện cũng không khiến dân chúng trong thành sợ hãi như vậy.”
Ở trên đời này, oan hồn ma quỷ cũng không hiếm thấy, mọi người thậm chí đều đã quen, dân gian dù không đủ linh lực vẫn có phương pháp thu thập oan hồn ma quỷ. Nếu thật sự là ma quỷ gây nên, cũng không đến mức kinh hãi phải cầu trợ tông tộc giúp đỡ.
Phải biết dân chúng đối với linh giả vẫn là kính sợ, bọn họ tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện lấy việc nhỏ đến cầu trợ.
Nghe Long Phạm nói như vậy, Lăng Lạc Viêm chỉ vào Lâm trưởng lão, “Nếu việc này vốn do ngươi phụ trách, bây giờ ngươi dẫn đường đi xuống dưới xem xét trước. Nội thành ở dưới chân núi vốn là chỗ phải đi qua, vừa vặn có thể nhìn xem đến tột cùng là chuyện như thế nào. Nếu dân chúng cầu trợ Xích Diêm tộc, chúng ta không thể thờ ơ ngồi nhìn.”
Các trưởng lão nhất tề đồng thanh, Lăng Lạc Viêm vừa lòng khoát tay để Lâm trưởng lão dẫn đường đi trước, mọi người theo sau hướng hạ sơn mà đi.
Ở phía sau Lăng Lạc Viêm, Long Phạm không quay lại ngựa của mình, Lăng Lạc Viêm cũng không tỏ ý bảo hắn trở về. Hai người cùng cưỡi, các trưởng lão đều xem ở trong mắt, cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không dám tùy ý mở miệng dò hỏi. Quan hệ của tông chủ cùng tế ti trước mắt thấy thật tốt lắm, bọn hắn cũng không muốn nhiều chuyện để cấp thêm phiền toái vào thân, cứ một mực hướng chân núi mà đi. Không ai lên tiếng, trên đường hết thảy đều bình thường.
Lăng Lạc Viêm thúc ngựa đi phía trước, vẻ mặt nhìn như tự nhiên nhưng không ai nhìn thấy ở dưới y mệ của hắn, đôi tay đang ôm lấy thắt lưng của hắn lại bắt đầu chậm rãi di chuyển. Bên tai không biết là cố ý hay vô tình luôn luôn có hơi thở nóng ấm phảng phất lướt qua, thậm chí còn có một đôi môi mềm mại thi thoảng lại cọ nhẹ vào bên tai hắn. Nếu nói nam nhân ngồi phía sau chỉ là vô tình, đó là tuyệt đối không có khả năng.
“Tế ti đang làm cái gì?” Hơi hơi nghiêng đầu, Lăng Lạc Viêm hướng phía sau thấp giọng cười hỏi.
“Thuộc hạ chỉ là bội phục tài năng của tông chủ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi có thể làm cho các trưởng lão tất cả đều tin phục, có thể tùy ý sai khiến.” Mới vừa rồi Lăng Lạc Viêm ra lệnh chỉ thị các trưởng lão, Long Phạm biết rõ các trưởng lão trong tộc hiện giờ đối với Lăng Lạc Viêm dĩ nhiên mang theo kính sợ. Vô luận là viêm hỏa lực hay vì Lăng Lạc Viêm ở trước mặt mọi người hiển lộ khí phách đều khiến tộc nhân không thể không vì hắn mà thần phục.
Ngay cả hắn…cũng như thế.
Một tay vẫn ôm thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, một tay nắm dây cương. Ở trong mắt người khác thần sắc của tế ti vẫn bình thản che chở tông chủ thúc ngựa đi trước, chỉ có Lăng Lạc Viêm ở trước người mới biết được tay nắm dây cương đang gắt gao cầm lấy tay hắn, còn bàn tay bên thắt lưng cũng dần dần buộc chặt làm cho thân thể của hắn không thể không dựa sát vào lòng ngực nam nhân ở phía sau.
“Nếu để các trưởng lão biết đươc tế ti lúc này đang làm cái gì, không biết biểu tình của bọn hắn chính là loại nào….” Cũng chỉ có tộc nhân mù quáng sùng kính Long Phạm mới có thể không nhìn ra bộ mặt thật của bạch y bào nam nhân này. Quả nhiên tưởng rằng Long Phạm là thanh tâm quả niệm, thương hại chúng sinh.
Lăng Lạc Viêm thấp giọng cười nhạo, Long Phạm cũng đáp lại, cúi đầu ở bên tai hắn hôn nhẹ, ngữ thanh không nhanh không chậm trả lời. “Tông chủ nếu muốn biết đáp án, lần tới có thể thử.” Đối với hắn mà nói, thế gian nhìn hắn như thế nào đã sớm không còn ý nghĩa. Thần nhân cũng được, tế ti cũng tốt, vô luận là loại nào hắn chưa bao giờ để ý. Về phần hắn trong lòng vướng bận người nào càng không liên hệ đến thế nhân.
Lúc này cũng không phải lén lút, xung quanh còn có người bên ngoài, một cái xưng tông chủ, một cái xưng tế ti, hai người cùng ngồi trên một ngựa. Ở bên trong tiếng bước chân có thể nghe được ngữ thanh như vậy đối thoại. Lăng Lạc Viêm cười khẽ, sớm biết Long Phạm cũng không bận tâm đến người khác, nếu không phải như thế đã không hạ tử ấn lên người ‘Lăng Lạc Viêm’ trước kia, mặc dù đó là thân phận tông chủ cũng không thể làm cho hắn nhìn bằng con mắt khác. Vì vậy khi Lăng Lạc Viêm đi vào thế gian này, thái độ của Long Phạm luôn thờ ơ lạnh lùng, ngoại trừ trách nhiệm bản thân, hết thảy còn lại ở trong mắt hắn đều không có gì khác biệt.
Trải qua gần ngàn năm, bất luận kẻ nào chắc chắn cũng sẽ ngán ngẩm. Nghe bên tai từng trận tiếng chân, Lăng Lạc Viêm đối với quá khứ của Long Phạm bắt đầu thấy hiếu kỳ, nếu muốn hắn tưởng tượng phải sống dài lâu như thế cho đến hôm nay, hứng thú trên đời sớm không còn. Không nhịn được, hắn bỗng nhiên nhớ tới lần đầu nhìn thấy trong đôi mắt kia, ở mạt thanh lam bình yên chỉ hàm chứa tĩnh mịch cùng ủ rũ….
Trong lòng khẽ nhúc nhích, y mệ màu đỏ nâng lên, đem tay đặt trên bàn tay đang ôm ở thắt lưng hắn, Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn phía trước, không nói tiếp cũng không nhìn thấy ở phía sau hắn trong đôi mắt thanh lam nổi lên ý cười. Đó là mệnh lệnh của Lăng Lạc Viêm, không thể đối với người khác lộ ra ôn nhu.
Mọi người đến dưới chân núi, vây quanh hai người đang ngồi trên linh thú bạch sắc. Dần dần tiếp cận, ngữ thanh cầu cứu kêu gào càng thêm rõ ràng. Giọng nói có cảm giác quỷ dị cũng càng mãnh liệt trỗi dậy. Không ai mở miệng chỉ có tiếng chân linh thú lác đác giẫm lên mặt đường. Xuyên thấu qua bóng cây có thể nhìn thấy mấy người đang đứng bên cạnh tảng đá, xem y phục đúng là dân chúng trong thành. Không mang theo hơi thở con người, ngữ thanh đờ đẫn dày đặc đúng là từ trong miệng bọn hắn phát ra.
Lâm trưởng lão tuân theo lệnh Lăng Lạc Viêm đi trước dò xét. Dưới chân núi là một con đường lớn, nhìn phía trước chính là thị trấn, ngày thường âm thanh huyên náo vốn nên nghe thấy nhưng lúc này ở trong tai mọi người chỉ có từng trận âm thanh cầu cứu khàn khàn đờ đẫn lặp đi lặp lại không ngừng.
“Sao lại thế này?” Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu ra hiệu, Lâm trưởng lão đối mặt ven đường, đưa lưng về phía mọi người, không biết vì sao không thấy hồi bẩm mà chỉ si ngốc đờ đẫn đứng đó. Thấy phản ứng của hắn mọi người liền biết trong thành nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Chỉ thấy Lâm trưởng lão chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt đã có gì đó không đúng. Ở trước mặt hắn, dân chúng trong thành không ngừng cầu cứu, nét mặt dần dần xanh xao hiện lên, tựa như khi bắt đầu từ dưới chân núi gào thét, bọn họ đã không ngừng bị chiếm đoạt. Màu xanh nhợt nhạt bắt đầu hiện lên mặt bọn họ, hai mắt trừng lớn không có nửa điểm cảm xúc. Đôi môi quá phận đỏ sẫm đang mở ra đóng lại, không ngừng lặp đi lặp lại lời nói cầu cứu kia.
“Cứu cứu chúng ta….Cứu cứu chúng ta….Cứu cứu chúng ta….”
Ngữ thanh khô khốc giống như hai phiến môi va chạm thoát ra tiếng vang. Mấy người cùng đứng thẳng, đồng loạt há mồm, âm thanh phát ra đã không còn là lời nói mà chỉ là tiếng vang.
Lăng Lạc Viêm giục ngựa tiến lên nhìn thấy một màn, lại hướng mắt về con đường cái phía trên, có không ít dân chúng cũng như mấy người trước mắt, khuôn mặt xanh xao, môi đỏ như máu không ngừng nói ra điều gì đó.
Các trưởng lão thấy vậy cũng bắt đầu lộ ra vẻ thận trọng. Tiếng chân sớm dừng lại, lúc này chỉ có âm thanh của cỏ cây xào xạc lay động pha lẫn ngữ thanh cầu cứu quỷ dị lặp đi lặp lại. Khuôn mặt nhiễm một màu xanh cùng đôi môi giống như đã từng cắn nuốt huyết tinh đang tiếp tục gào thét vạn phần quỷ dị.
“Những người này còn chưa chết, là vật gì làm cho bọn họ như thế?” Lăng Lạc Viêm ngoảnh đầu hỏi Long Phạm. Nếu có thể phát ra tiếng la hét, đó là còn sống. Có thể đứng thẳng lại bảo trì tư thế bất động khiến người ta cảm thấy quỷ dị khó hiểu.
Long Phạm nhìn những thân thể đứng thẳng bất động này, chậm rãi mở miệng, “Chưa chết nhưng cũng không còn sống, bọn hắn đã không còn là người.”
Trong các trưởng lão chỉ có Quyết Vân cùng Nham Kiêu chẳng hề ngoài ý muốn. Từ lúc nhìn thấy trên cổ tay tông chủ mang món trang sức kia, bọn hắn đã cảm giác được thái độ của tế ti đối với tông chủ có điều khác biệt. Rồi sau đó hết thảy càng chứng minh suy nghĩ của bọn hắn về quan hệ của hai người. Trong tộc lời đồn không ít, bất luận mọi người truyền nhau về việc tông chủ và tế ti có hiềm khích, Quyết Vân và Nham Kiêu đều tin sự thật không như người khác suy nghĩ, thậm chí có thể hoàn toàn cùng phản.
Nhìn thấy tế ti bình yên ngồi trên lưng ngựa, một tay còn vờn quanh thắt lưng của tông chủ, Quyết Vân cùng Nham Kiêu nhìn nhau lộ ra vẻ lo lắng. Tế ti và tông chủ đều là người trọng yếu trong tộc, bọn hắn trong lúc đó hợp thì tốt, không hợp thì nguy. Nếu là vì tư tình chỉ cần có chút mâu thuẫn sẽ dẫn đến liên lụy đại sự tông tộc.
Cùng Quyết Vân và Nham Kiêu phản ứng bất đồng, các trưởng lão khác đều vui mừng vì quan hệ của tông chủ cùng tế ti được cải thiện. Ngồi trước người tế ti trên lưng ngựa, hồng sam thiếu niên nâng lên y mệ ra hiệu, mọi người đang cưỡi ngựa đều dừng cước bộ cũng đều im lặng hết thảy, vây quanh ở phía sau chờ đợi tông chủ lên tiếng.
“Chư vị trưởng lão có nghe thấy tiếng la hét dưới chân núi?” Lăng Lạc Viêm buông tay xuống, ngón tay khẽ chỉ dưới chân núi điểm nhẹ, “Hạ sơn tựa hồ có chút dị thường, dân chúng trong thành ngày thường sẽ không hướng trên núi kêu gào.”
Các trưởng lão cẩn thận lắng nghe. Chân núi truyền đến một trận âm thanh, vẫn là tiếp tục lặp đi lặp lại duy nhất một câu. Cái loại ngữ thanh này tuyệt không phải người tầm thường có thể phát ra. Không hề phập phồng, không giống ngữ thanh nói chuyện mà chỉ là vật thể nào đó va chạm tạo ra tiếng vang, không hàm chứa bất luận ý nghĩa gì.
“Dưới hạ sơn đúng là đã xảy ra chuyện,” Quyết Vân thu hồi ưu tư, sau khi lắng nghe đã nói như vậy.
“Đúng rồi, ngày gần đây từng nghe nói dân chúng trong thành muốn cầu trợ Xích Diêm tộc chúng ta. Có người trong gia tộc đến truyền tin nói là trong thành có ma quỷ xuất hiện nhiễu loạn dân chúng….” Có trưởng lão nhớ tới vài ngày trước đã thu được tin tức này liền tiếp lời Quyết Vân.
Ma quỷ? Lăng Lạc Viêm nhíu mi. Theo trong thư trai biết được, ở trên đời này người có hồn phách sau khi chết sẽ rời khỏi thế gian, nhưng cũng có một ít bị oán ý lây nhiễm hoặc bị ngoại lực chiếm đoạt sẽ trở thành các loại oan hồn ác quỷ linh tinh tồn tại. Thời xưa cũng có nói đến chuyện ma quỷ, không nghĩ tới lúc này cũng là như thế, dưới chân núi đúng là có quỷ lộng hành?!
“Rồi sau đó như thế nào, sau khi nhận được tin tức Lâm trưởng lão có phái người đi tra hỏi?” Lăng Lạc Viêm thu hồi ánh mắt đang hướng dưới chân núi quay đầu đối với vị trưởng lão kia hỏi lại.
Lâm trưởng lão nghe vậy liền sửng người. Lúc trước một phần là vì trong tộc xảy ra chuyện quan trọng, bọn hắn đều vây quanh vị tân tông chủ này, lại vì chuẩn bị xuất hành đi trăm năm chi ước, phi thường bận rộn làm sao lại nhàn rỗi đi quản việc nhỏ nhặt dưới chân núi. Nhưng bây giờ tông chủ hỏi, hắn lại không thể nói thẳng chưa từng phái người đi tra xét. Xích Diêm tộc nằm ở trên núi, thành trấn dưới chân núi tuy có thành chủ quản lý nhưng dân chúng vẫn là nương nhờ vào bọn hắn mà sống. Những việc mà thường nhân không thể giải quyết cũng cần bọn hắn xử lý mới có thể yên tâm. Lúc này vì chuyện trong tộc, hắn quả thực chưa đem việc này để ở trong lòng, không nghĩ tới tông chủ lại hỏi.
“Tông chủ, việc này ta…” úp úp mở mở một hồi lâu, Lâm trưởng lão cũng không tiếp tục nói gì. Những người khác đều hiểu được hắn nhất định không hề chú trọng. Mọi người có chút lo lắng, vị tông chủ này nhậm chức không lâu, nhưng tâm tính của hắn bọn họ có hể nhìn ra một phần. Kể từ khi hắn bắt đầu phạt tế ti liền thấy rõ ngay cả tế ti cũng không được bỏ qua, Lâm trưởng lão làm sao có thể ngoại lệ?
Khi các trưởng lão còn chờ hồng sam thiếu niên giáng tội, đã thấy hắn gật gật đầu, “Chính là quên? Hay là không có để ý đến?”
Bộ dáng dường như chỉ là thuận miệng hỏi, vẫn chưa thấy có vẻ gì khó chịu. Thiếu niên dựa vào nam nhân mặc bạch y bào đang ngồi sau lưng, đầu ngón tay vỗ về tông mao linh thú dưới thân. Câu hỏi trong lúc đó không hề mang theo một chút không duyệt nào, chỉ có Long Phạm ở sau lưng hắn mới có thể theo động tác thờ ơ của hắn phát giác ra hắn đang ôm ấp một loại tâm tư khác.
Tông chủ của hắn đúng là đã có tính toán, Long Phạm thân là tế ti vốn nên bày tỏ ý kiến, lúc này lại một tiếng vẫn chưa nói, thiếu niên trong lòng ngực lại tiếp tục mở miệng, “Lâm trưởng lão nếu lúc trước đã không chú trọng việc này, vừa vặn trước mắt có thể đi xem, lúc sau hạ sơn thì có thể biết rõ.”
Bất ngờ khi tông chủ lại dễ dàng buông tha việc này như thế, tất cả trưởng lão đều cảm thấy thật nghi hoặc, nhưng đối với Lâm trưởng lão được miễn chất vấn mọi người vẫn là vui mừng, có người vội vàng chuyển đề tài, “Dưới chân núi có ma quỷ chắc chắn cũng không quá nghiêm trọng. Ma quỷ vô hình, dân chúng trong thành chẳng qua là bị hù dọa mới thất thường như thế,”
Lăng Lạc Viêm đối với việc này cũng không khẳng định, nghiêng đầu đối với người ngồi phía sau chuyển đi một tia nhìn nghi vấn.
Long Phạm đối với hắn lắc lắc đầu, “Lúc này nói còn quá sớm, tiếng la hét dưới chân núi chỉ sợ có gì đó cổ quái, nếu là ma quỷ sẽ không có ngữ thanh truyền lên như thế. Ma quỷ xuất hiện cũng không khiến dân chúng trong thành sợ hãi như vậy.”
Ở trên đời này, oan hồn ma quỷ cũng không hiếm thấy, mọi người thậm chí đều đã quen, dân gian dù không đủ linh lực vẫn có phương pháp thu thập oan hồn ma quỷ. Nếu thật sự là ma quỷ gây nên, cũng không đến mức kinh hãi phải cầu trợ tông tộc giúp đỡ.
Phải biết dân chúng đối với linh giả vẫn là kính sợ, bọn họ tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện lấy việc nhỏ đến cầu trợ.
Nghe Long Phạm nói như vậy, Lăng Lạc Viêm chỉ vào Lâm trưởng lão, “Nếu việc này vốn do ngươi phụ trách, bây giờ ngươi dẫn đường đi xuống dưới xem xét trước. Nội thành ở dưới chân núi vốn là chỗ phải đi qua, vừa vặn có thể nhìn xem đến tột cùng là chuyện như thế nào. Nếu dân chúng cầu trợ Xích Diêm tộc, chúng ta không thể thờ ơ ngồi nhìn.”
Các trưởng lão nhất tề đồng thanh, Lăng Lạc Viêm vừa lòng khoát tay để Lâm trưởng lão dẫn đường đi trước, mọi người theo sau hướng hạ sơn mà đi.
Ở phía sau Lăng Lạc Viêm, Long Phạm không quay lại ngựa của mình, Lăng Lạc Viêm cũng không tỏ ý bảo hắn trở về. Hai người cùng cưỡi, các trưởng lão đều xem ở trong mắt, cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không dám tùy ý mở miệng dò hỏi. Quan hệ của tông chủ cùng tế ti trước mắt thấy thật tốt lắm, bọn hắn cũng không muốn nhiều chuyện để cấp thêm phiền toái vào thân, cứ một mực hướng chân núi mà đi. Không ai lên tiếng, trên đường hết thảy đều bình thường.
Lăng Lạc Viêm thúc ngựa đi phía trước, vẻ mặt nhìn như tự nhiên nhưng không ai nhìn thấy ở dưới y mệ của hắn, đôi tay đang ôm lấy thắt lưng của hắn lại bắt đầu chậm rãi di chuyển. Bên tai không biết là cố ý hay vô tình luôn luôn có hơi thở nóng ấm phảng phất lướt qua, thậm chí còn có một đôi môi mềm mại thi thoảng lại cọ nhẹ vào bên tai hắn. Nếu nói nam nhân ngồi phía sau chỉ là vô tình, đó là tuyệt đối không có khả năng.
“Tế ti đang làm cái gì?” Hơi hơi nghiêng đầu, Lăng Lạc Viêm hướng phía sau thấp giọng cười hỏi.
“Thuộc hạ chỉ là bội phục tài năng của tông chủ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi có thể làm cho các trưởng lão tất cả đều tin phục, có thể tùy ý sai khiến.” Mới vừa rồi Lăng Lạc Viêm ra lệnh chỉ thị các trưởng lão, Long Phạm biết rõ các trưởng lão trong tộc hiện giờ đối với Lăng Lạc Viêm dĩ nhiên mang theo kính sợ. Vô luận là viêm hỏa lực hay vì Lăng Lạc Viêm ở trước mặt mọi người hiển lộ khí phách đều khiến tộc nhân không thể không vì hắn mà thần phục.
Ngay cả hắn…cũng như thế.
Một tay vẫn ôm thắt lưng của Lăng Lạc Viêm, một tay nắm dây cương. Ở trong mắt người khác thần sắc của tế ti vẫn bình thản che chở tông chủ thúc ngựa đi trước, chỉ có Lăng Lạc Viêm ở trước người mới biết được tay nắm dây cương đang gắt gao cầm lấy tay hắn, còn bàn tay bên thắt lưng cũng dần dần buộc chặt làm cho thân thể của hắn không thể không dựa sát vào lòng ngực nam nhân ở phía sau.
“Nếu để các trưởng lão biết đươc tế ti lúc này đang làm cái gì, không biết biểu tình của bọn hắn chính là loại nào….” Cũng chỉ có tộc nhân mù quáng sùng kính Long Phạm mới có thể không nhìn ra bộ mặt thật của bạch y bào nam nhân này. Quả nhiên tưởng rằng Long Phạm là thanh tâm quả niệm, thương hại chúng sinh.
Lăng Lạc Viêm thấp giọng cười nhạo, Long Phạm cũng đáp lại, cúi đầu ở bên tai hắn hôn nhẹ, ngữ thanh không nhanh không chậm trả lời. “Tông chủ nếu muốn biết đáp án, lần tới có thể thử.” Đối với hắn mà nói, thế gian nhìn hắn như thế nào đã sớm không còn ý nghĩa. Thần nhân cũng được, tế ti cũng tốt, vô luận là loại nào hắn chưa bao giờ để ý. Về phần hắn trong lòng vướng bận người nào càng không liên hệ đến thế nhân.
Lúc này cũng không phải lén lút, xung quanh còn có người bên ngoài, một cái xưng tông chủ, một cái xưng tế ti, hai người cùng ngồi trên một ngựa. Ở bên trong tiếng bước chân có thể nghe được ngữ thanh như vậy đối thoại. Lăng Lạc Viêm cười khẽ, sớm biết Long Phạm cũng không bận tâm đến người khác, nếu không phải như thế đã không hạ tử ấn lên người ‘Lăng Lạc Viêm’ trước kia, mặc dù đó là thân phận tông chủ cũng không thể làm cho hắn nhìn bằng con mắt khác. Vì vậy khi Lăng Lạc Viêm đi vào thế gian này, thái độ của Long Phạm luôn thờ ơ lạnh lùng, ngoại trừ trách nhiệm bản thân, hết thảy còn lại ở trong mắt hắn đều không có gì khác biệt.
Trải qua gần ngàn năm, bất luận kẻ nào chắc chắn cũng sẽ ngán ngẩm. Nghe bên tai từng trận tiếng chân, Lăng Lạc Viêm đối với quá khứ của Long Phạm bắt đầu thấy hiếu kỳ, nếu muốn hắn tưởng tượng phải sống dài lâu như thế cho đến hôm nay, hứng thú trên đời sớm không còn. Không nhịn được, hắn bỗng nhiên nhớ tới lần đầu nhìn thấy trong đôi mắt kia, ở mạt thanh lam bình yên chỉ hàm chứa tĩnh mịch cùng ủ rũ….
Trong lòng khẽ nhúc nhích, y mệ màu đỏ nâng lên, đem tay đặt trên bàn tay đang ôm ở thắt lưng hắn, Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn phía trước, không nói tiếp cũng không nhìn thấy ở phía sau hắn trong đôi mắt thanh lam nổi lên ý cười. Đó là mệnh lệnh của Lăng Lạc Viêm, không thể đối với người khác lộ ra ôn nhu.
Mọi người đến dưới chân núi, vây quanh hai người đang ngồi trên linh thú bạch sắc. Dần dần tiếp cận, ngữ thanh cầu cứu kêu gào càng thêm rõ ràng. Giọng nói có cảm giác quỷ dị cũng càng mãnh liệt trỗi dậy. Không ai mở miệng chỉ có tiếng chân linh thú lác đác giẫm lên mặt đường. Xuyên thấu qua bóng cây có thể nhìn thấy mấy người đang đứng bên cạnh tảng đá, xem y phục đúng là dân chúng trong thành. Không mang theo hơi thở con người, ngữ thanh đờ đẫn dày đặc đúng là từ trong miệng bọn hắn phát ra.
Lâm trưởng lão tuân theo lệnh Lăng Lạc Viêm đi trước dò xét. Dưới chân núi là một con đường lớn, nhìn phía trước chính là thị trấn, ngày thường âm thanh huyên náo vốn nên nghe thấy nhưng lúc này ở trong tai mọi người chỉ có từng trận âm thanh cầu cứu khàn khàn đờ đẫn lặp đi lặp lại không ngừng.
“Sao lại thế này?” Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu ra hiệu, Lâm trưởng lão đối mặt ven đường, đưa lưng về phía mọi người, không biết vì sao không thấy hồi bẩm mà chỉ si ngốc đờ đẫn đứng đó. Thấy phản ứng của hắn mọi người liền biết trong thành nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Chỉ thấy Lâm trưởng lão chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt đã có gì đó không đúng. Ở trước mặt hắn, dân chúng trong thành không ngừng cầu cứu, nét mặt dần dần xanh xao hiện lên, tựa như khi bắt đầu từ dưới chân núi gào thét, bọn họ đã không ngừng bị chiếm đoạt. Màu xanh nhợt nhạt bắt đầu hiện lên mặt bọn họ, hai mắt trừng lớn không có nửa điểm cảm xúc. Đôi môi quá phận đỏ sẫm đang mở ra đóng lại, không ngừng lặp đi lặp lại lời nói cầu cứu kia.
“Cứu cứu chúng ta….Cứu cứu chúng ta….Cứu cứu chúng ta….”
Ngữ thanh khô khốc giống như hai phiến môi va chạm thoát ra tiếng vang. Mấy người cùng đứng thẳng, đồng loạt há mồm, âm thanh phát ra đã không còn là lời nói mà chỉ là tiếng vang.
Lăng Lạc Viêm giục ngựa tiến lên nhìn thấy một màn, lại hướng mắt về con đường cái phía trên, có không ít dân chúng cũng như mấy người trước mắt, khuôn mặt xanh xao, môi đỏ như máu không ngừng nói ra điều gì đó.
Các trưởng lão thấy vậy cũng bắt đầu lộ ra vẻ thận trọng. Tiếng chân sớm dừng lại, lúc này chỉ có âm thanh của cỏ cây xào xạc lay động pha lẫn ngữ thanh cầu cứu quỷ dị lặp đi lặp lại. Khuôn mặt nhiễm một màu xanh cùng đôi môi giống như đã từng cắn nuốt huyết tinh đang tiếp tục gào thét vạn phần quỷ dị.
“Những người này còn chưa chết, là vật gì làm cho bọn họ như thế?” Lăng Lạc Viêm ngoảnh đầu hỏi Long Phạm. Nếu có thể phát ra tiếng la hét, đó là còn sống. Có thể đứng thẳng lại bảo trì tư thế bất động khiến người ta cảm thấy quỷ dị khó hiểu.
Long Phạm nhìn những thân thể đứng thẳng bất động này, chậm rãi mở miệng, “Chưa chết nhưng cũng không còn sống, bọn hắn đã không còn là người.”
/223
|