Nhất Võng Khuynh Tâm

Chương 5

/67


Lên taxi trở về khách sạn, Toby ngồi bên cạnh nói đùa, “Thích Kevin hay Jack Mafei?”

“Hả?” Đối với câu hỏi bất ngờ của Toby, Fiez thật sự không hiểu gì hết.

“Tôi đang đoán, đối thủ ở vòng kế tiếp của cậu là ai!” Toby nhún vai, “Haizz, không cần giải thích tôi cũng biết toàn bộ tâm trí của cậu giờ đã hoàn toàn bay về phía Juliano rồi, đáng thương cho huấn luyện viên Warren Will, hoàn toàn bị cậu ném sang một bên!”

“Nào có!” Mặt Fiez đỏ bừng lên, “Anh mới nhớ Claude đến phát điên lên ấy! Nghe nói anh ta đã loại bỏ tuyển thủ người Thụy Sĩ Rosie!”

“Mới vào trận thứ hai mà thôi, con trai của tôi, cậu cảm thấy tên Claude đó có thể gặp được đối thủ chân chính trước trận chung kết hay sao?” Giọng Toby có chút đắc ý.

“Đúng vậy, ngay cả anh cũng đã xuất ngũ, không biết còn có người nào có thể ngăn cản anh ta giành vị trí quán quân…” Fiez nhìn qua Toby, thấy y nở nụ cười bất đắc dĩ, trong lòng như hiểu ra được điều gì, mới mở miệng ra nhưng lại không biết nên nói gì để an ủi người đang cô đơn trước mặt mình.

“Cho nên, Fiez, cậu và Juliano phải càng lợi hại hơn nữa!” Toby vỗ vỗ bả vai Fiez, quay đầu đi, nhìn ra cảnh vật bên ngoài kính xe.

Fiez cũng không nói gì nữa, nhưng cậu hiểu được ý nghĩa trong câu mà Toby đã nói với cậu, đó là sự ăn ý giữa các tuyển thủ với nhau.

Khi chia bảng bước vào vòng thứ ba, đối thủ của Fiez đúng như Toby đã đoán, là anh của Kamille Pulls – Kevin, còn đối thủ của Juliano cũng chính là người đã từng giành đi giải quán quân của anh tuyển thủ người Nga Manse Rine.

Chiều hôm đó, Juliano và Fiez đi tản bộ ở khu phụ cận gần khách sạn, khi ấy, người đi lại trên đường cũng không nhiều lắm.

“Tôi cảm thấy lần này rất thú vị, dường như anh đều gặp phải đối thủ cũ của mình vào những vòng cuối, chẳng hạn như trước là Jack Mafei, lần này lại là Manse Rine, giống như ông trời đang cho anh cơ hội đánh bại những người đã từng đánh bại mình!” Fiez đi về phía trước, bỗng nhiên cậu cảm giác dường như Juliano không có đi bên cạnh mình, vì thế xoay người lại, thấy Juliano đang đứng cách đó không xa, khẽ thở dài một hơi, “Sao thế?”

“Đối thủ của tôi chỉ có cậu mà thôi!”

Nghe thấy giọng điệu khẳng định của Juliano như thế, Fiez ngẩn ra, cảm thấy không biết nên làm thế nào, mỗi lần Juliano đều nói tới nói lui vài câu như thế, nhưng mỗi một lần nghe, đều làm cho tim cậu run lên.

Fiez xoay người, cảm thấy có chút buồn bực, đi nhanh về phía trước, “Tôi đói bụng, tìm chỗ ăn cơm đi!”

Tất nhiên, Juliano ở phía sau cũng giống như cậu đã đoán, chạy nhanh lên phía trước, đi song song với cậu, sắc trời cũng tối dần, ngón tay Juliano chạm vào ngón tay Fiez, Fiez thở mạnh một cái, cũng không có rút tay ra, ngón tay Juliano dần dần len lỏi vào kẽ tay Fiez, nắm thật chặt.

Lúc này, một âm thanh rất không biết “thức thời” lại vang lên, Fiez ngượng ngùng nhìn Juliano, liếc một cái, “Tôi thật sự đói bụng!”

Vì thế, hai người bọn họ đã tìm một nhà hàng trên một con đường nhỏ lãng mạn ghé vào. Nhà hàng không xa hoa, nhưng rất yên tĩnh, ngay cả nhạc nền cũng rất êm tai, đặc biệt nhất là ngọn đèn với ánh sáng lờ mờ, rất ấm cúng. Điều duy nhất khiến Fiez ngượng ngùng chính là tuy khách ở đây không nhiều nhưng đa số đều là các cặp tình nhân, bọn họ ôm nhau, có người môi kề môi, môi kề tai…vô cùng thân thiết khiến cậu không biết nên dời mắt mình đi chỗ nào. Cuối cùng Fiez đành phải dời tầm ngắm ra ngoài cửa sổ, xem ra người Pháp đúng là nhiệt tình hơn người bên mình nhiều nha, ngay cả hôn nhau mà cũng tập trung thành hàng ngũ như vậy.

Juliano ngồi đối diện không cẩn thận làm rơi khăn ăn xuống đất, lúc Fiez quay đầu qua, thấy anh vẫn còn đang lay hoay dưới bàn ăn.

“Sao thế? Còn chưa tìm thấy à? Hay là kêu nhân viên mang tới một cái khác đi!” Fiez cũng giở khăn trải bàn, chui đầu xuống, lúc này mới thấy Juliano đã sớm cầm cái khăn trong tay. Fiez vừa định chui đầu ra, lại bị Juliano túm lại.

“Sao vậy?” Fiez có chút khó hiểu, “Còn thứ gì không tìm thấy nữa…”

Còn chưa nói xong, Fiez đã cảm giác mặt mình bị đối phương nâng lên, lời chưa kịp thốt ra, đã bị một bờ môi ấm áp ngăn lại, Fiez hơi lui người về sau, nhưng đối phương cũng không cho cậu chạy thoát, càng kéo cằm Fiez lại, đầu lưỡi khẽ liếm qua bờ môi Fiez, ngay khi Fiez muốn đưa tay đẩy đối phương ra, đầu lưỡi Juliano đã nhanh chóng tiến quân vào, đảo quanh khoang miệng Fiez, trong nhà hàng vốn rất yên tĩnh, ngoài tiếng nhạc êm dịu ra, tiếng mút vào của Juliano cứ quanh quẩn bên tai cậu, giống như một chất xúc tác tình ái kì lạ, khiến Fiez đưa tay ôm lấy cổ Juliano, động tác này lại khiến đối phương càng thêm mãnh liệt. Fiez cũng học bộ dáng của Juliano, cuốn lấy lưỡi anh ta, mút nhẹ vào, được Fiez đáp lại Juliano càng trở nên điên cuồng hơn, anh hơi nghiêng mặt qua một tí để đầu lưỡi hai người càng tiếp xúc chặt chẽ hơn, Fiez cơ hồ cảm giác được nước bọt do nuốt không hết mà chảy từ trên khóe miệng mình xuống, cho đến khi Fiez cảm thấy dường như toàn bộ không khí dự trữ trong ngực mình đã bị Juliano hút hết, đối phương mới luyến tiếc rút lưỡi ra.

Lúc này Fiez mới giật mình phát hiện mình và Juliano giống như đang ở dưới bàn vụng trộm yêu đương, vội vàng chui ra, đầu nện lên bàn cái “rầm”, quay ra nhìn thấy chén đĩa trên bàn mỗi cái nhân ra thành mấy cái.

Tuy nhiên, Juliano giống như chưa từng xảy ra việc gì, cầm dao nĩa lên bắt đầu xử trí mấy món ăn trước mặt, điều này khiến Fiez cảm thấy có chút bất bình, sao anh ta lại có bộ dáng bình tĩnh như thế trong khi tim cậu còn đang đập loạn xạ, đầu còn đụng ngay vào bàn nữa chứ!

Fiez cúi đầu ăn, mớ thức ăn hoàn toàn đủ tiêu chuẩn mấy sao này không hiểu sao cho vào miệng cậu cứ nhạt như nước ốc, đúng là không tập trung vào chuyên môn mà. Ngược lại, câu đầu tiên Juliano mở miệng nói là: “Trận đấu của cậu và Kevin khi nào thì bắt đầu?”

“Buổi…Buổi sáng…”

“Trận đấu của tôi vào buổi trưa, cậu tới xem đi!”

“Được!”

Tối hôm đó, trở về khách sạn, Toby và Fiez phân tích kĩ thuật của Kevin, cuối cùng bọn họ đều đưa ra một kết luận chung là Fiez có hơn 60% khả năng thắng Kevin, điều này làm Fiez cảm thấy rất tự tin với trận đấu sáng hôm sau.

Trận đấu hôm sau, cơ bản giống như Toby đã phân tích, Kevin là đối thủ rất có thực lực, nhưng Fiez cũng không phải không hiểu gì về đối phương, dù sao năm ngoái cậu cũng đã từng giúp Rafael đánh thắng Kevin, Fiez không ngờ mấy buổi tối nghiên cứu đó, hiện giờ lại rất có tác dụng.

Không thể nghi ngờ, đường bóng của Kevin khác với lúc trước rất nhiều, đặt biệt là tốc độ gọt bóng xoay tròn của y đặc biệt rất nhanh, mỗi khi nghe thấy tiếng hô của y, Fiez có dự cảm mình sẽ không dễ dàng gì khống chế được độ phản bóng. Nhưng, kể từ khi đấu với Flavor, Fiez càng trở nên khiên nhẫn hơn, cậu có thể đánh hết bóng này đến bóng khác dụ Kevin tiến lên phía trước rồi bất ngờ đập bóng về đường biên, biến công kích của y thành đường bóng tấn công của mình, thậm chí còn có thể vừa điều động nhịp độ của Kevin vừa tung ra những đường bóng rất chính xác. Nói thật, Fiez cũng rất hiểu cảm giác của Kevin đang đứng đối diện sẽ cảm thấy bực bội thế nào khi bị mình ép sát như thế, nhưng Fiez cũng biết y rất bình tĩnh, minh chứng là ngay sau đó y đã nhanh chóng đoạt lại một set trong tay cậu. Fiez nhớ đến những màn phân tích kĩ thuật tối qua với Toby, nên luôn vào những lúc tưởng như rất bình thường dùng cú smash khiến Kevin trở tay không kịp.

Tỉ số 3:1, Fiez đánh bại Kevin.

Ngay khi Toby đi tới, câu đầu tiên mà Fiez nói chính là: “Đi ăn cơm trưa thôi, 2h20′ chiều là trận đấu của Juliano, đối thủ là Manse Rine!”

Toby nhún vai, trưng ra tư thế nhận lệnh, “Được rồi, cùng đi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau phân tích kĩ thuật của Juliano, nói không chừng đối thủ trong trận kế tiếp của cậu sẽ là cậu ta!”

“Tôi nghĩ anh càng muốn xem trận đấu của Claude hơn…”

“Tôi đã giằng co với anh ta hơn mười lăm năm, tôi tin trên thế giới này sẽ không ai hiểu rõ kĩ thuật của anh ta hơn tôi! Cho nên đối với một Juliano mới lạ như thế, tôi vẫn có hứng thú hơn!”

“Aizz, hẳn là tôi nên cảm thấy đau lòng cho Claude vì đã không còn sức hút với Toby anh…”

Tuy nhiên, đến giờ ăn trưa vẫn chỉ có một mình Fiez ngồi chiến đấu, còn Toby thì bị một cú điện thoại gọi đi rồi. Fiez đành phải nâng chén nhìn vào kính tự an ủi mình, ăn đi, Fiez cảm thấy mình ngày càng mệt mỏi, xem ra trận đấu với Kevin đã tiêu hao không ít thể lực của cậu rồi.

“Dường như trông anh rất buồn ngủ nha, Khidr tiên sinh!” Cái ghế đối diện bị kéo ra, có người ngồi xuống, Fiez ngẩng đầu lên, lại thấy Flavor đang nhàn nhã chống cằm, mỉm cười nhìn mình.

Fiez thấy đúng là cậu đang rất mệt, “Flavor…”

“Còn nhớ tôi đã từng nói với anh ‘còn chưa kết thúc’ hay không?”

Fiez cũng không còn nghe thấy Flavor đang nói với mình cái gì, đầu gục xuống.

/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status