Chạng vạng hôm sau, Đồng Ánh Diêu và Lí Tắc Hàn cùng trở lại Đài Bắc, bởi vì còn ngày phép, bởi vậy cô đề nghị đi hò hẹn, mà Lí Tắc Hàn cũng gật đầu đồng ý, hai người quyết định làm việc mà các đôi tình nhân đều làm: Xem phim.
Nói không chừng hai người bọn họ trong lúc lựa chọn xem phim gì thì sẽ phát sinh cãi nhau, cuối cùng chia tay.
“Em muốn xem bộ phim kia.” Đúng vậy, đó là một bộ phim ma, cô nhớ rõ lúc trước Tiểu Mã hình như có đề cập qua người nào đó hình như không thích phim ma.
“Em muốn xem bộ phim kia sao?”
“Đúng vậy.” Nhìn mặt mày anh nhăn nhó, Đồng Ánh Diêu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ anh mở miệng muốn cô không xem bộ phim đó, thì cô kiên trì muốn xem, rồi mới cãi nhau, xong chia tay.
Thật sự là một kế hoạch rất hoàn mỹ, kể từ đó, chuyện đáng ghét này liền được giải quyết xong.
“Được rồi, chúng ta xem phim đó.” thanh âm Lí Tắc Hàn đầy thân thiết.
Cái gì? Anh lại có thể nhượng bộ? Đồng Ánh Diêu ngạc nhiên mở lớn mắt. “Anh khẳng định cũng muốn xem phim này ư? Anh thật sự muốn xem sao?” Sao lúc này trong rạp chiếu phim lại không nghe tiếng gào thảm thiết của một người đàn ông nào đó đi?
“Không phải em muốn xem phim này sao? Chúng ta liền xem phim này đi.”
Anh không cần hy sinh như thế. “Nếu anh muốn xem phim khác thì...”
“Không sao, xem phim em thích đi.”
Đồng Ánh Diêu hoang mang nhìn anh. “Tại sao lại nghe theo ý kiến của em?”
“Chuyện này có cái gì đáng phải tò mò lắm đâu.” Lí Tắc Hàn liếc cô một cái rồi giải thích. “Bởi vì em hiện tại là “bạn gái” của anh, anh đương nhiên phải chìu em, anh đi mua vé đây.”
Nhìn anh đi mua vé, Đồng Ánh Diêu thật sự cảm thấy rất lạ lùng, nghĩ rằng anh là một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, hẳn phải có chủ nghĩa đàn ông rất lớn sao, không nghĩ tới người này đối với “bạn gái” lại quan tâm đến như thế?
Sớm biết rằng trở thành “bạn gái” của anh, anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo ý kiến của cô, cô sẽ sớm làm thế, như vậy ở trong công ty cũng có thể tiết kiệm rất nhiều nước miếng cãi nhau với anh.
Sau khi Lí Tắc Hàn mua vé xong, hai người vào phòng xem phim, kết quả, người kêu thảm thiết lại là cô.
Kỳ thật cô cũng không dám xem phim ma, muốn xem bộ phim này thuần túy là vì muốn “cãi nhau” với anh nên mới chọn, kết quả thật sự bị khủng bố.
Lí Tắc Hàn ngắm người phụ nữ bên cạnh giống như một đứa trẻ dùng hai tay che mắt mình, mới vừa rồi kêu la thật to, anh cảm thấy hơi buồn cười, nếu sợ hãi tại sao lại muốn xem phim này?
Bởi vì xem phim ma mà sợ tới mức toàn thân phát run, hiện tại cô đang trong tình trạng này, tuyệt không giống một kẻ giảo quyệt tươi cười, cướp đi khách hàng của anh – Đồng Ánh Diêu, Lí Tắc Hàn không nghĩ tới hóa ra cô cũng sẽ có hành động và biểu tình đáng yêu như vậy, khác cảm giác cô luôn thông minh độc lập, mặc kệ xảy ra việc gì đều có thể rất bình tĩnh xử lý.
Thật vất vả mới xem hết phim, đi ra khỏi rạp chiếu phim, đã gần tám giờ, Đồng Ánh Diêu cảm thấy cả người mất sức, mà Lí Tắc Hàn thoạt nhìn lại dường như không hề phát sinh chuyện gì, mà mới vừa rồi anh cũng không phải đã xem từ đầu đến đuôi sao? “Không phải anh sợ xem phim ma sao?”
“Ai nói anh sợ xem phim ma?” Anh cười khẽ. “Anh chỉ cảm thấy loại phim này thật nhàm chán, không muốn xem thôi.”
Thì ra anh không sợ, cô quả thực muốn ngất!
“Em có vẻ bị dọa sợ, sắc mặt nhìn không tốt lắm, em ngồi đây nghỉ một chút, anh đi mua cái gì cho em uống.”
Trong lòng Đồng Ánh Diêu thầm than nhẹ, xem ra nguồn tin tức cô nhận được là sai, trong lúc cô chờ Lí Tắc Hàn mua đồ uống chưa trở về, thấy trước mặt đi tới một đôi nam nữ ôm nhau thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc cứng đờ.
Người đàn ông kia cũng đã thấy cô, ôm người bạn gái bên cạnh đi tới.
“Tôi còn cho là mình nhìn lầm người, hóa ra đúng là cô.” Tiêu Tử Lương nói năng tùy tiện, giọng nói có vẻ khinh thường.
Đồng Ánh Diêu cắn nhẹ môi, không nói gì.
“Lương, cô ta là ai?”
Tiêu Tử Lương cúi hôn nhẹ bạn gái, “Cô ta chính người lúc trước anh đã kể với em, sau khi chia tay còn quấn lấy anh đó.”
“Thì ra là cô ta.”
Đồng Ánh Diêu cảm thấy mình nên nói cái gì đó, cô không nên rụt rè như vậy, nhưng không biết tại sao, cô lại không thể phát ra âm thanh được...
“Ánh Diêu, bọn họ là bạn em sao?”
Thấy Lí Tắc Hàn, Đồng Ánh Diêu mắt đã bắt đầu hồng hồng lao về hướng anh, gắt gao ôm chầm cánh tay anh, cô chưa từng có cảm giác giống như giờ phút này, rất cao hứng khi nhìn thấy anh.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảm thấy cánh tay nhỏ bé kia ôm anh hơi hơi run run, Lí Tắc Hàn cảm thấy nghi hoặc, anh nhìn về phía đôi nam nữ vừa mới nói chuyện với Đồng Ánh Diêu. “Tôi là bạn trai Ánh Diêu, hai vị là bạn của cô ấy phải không?”
“Anh ta là bạn trai cũ của em.” Đồng Ánh Diêu nhỏ giọng nói.
Bạn trai cũ? Thì ra là thế, anh nhớ rõ ở công ty nghe ai nói qua cô cùng bạn trai trước chia tay là vì đối phương có bạn gái mới, anh vốn không thích nghe chuyện tám của mọi người, đại khái chỉ biết như vậy.
Tuy rằng hai tay cầm đồ uống, nhưng Lí Tắc Hàn nâng cánh tay lên, đem Đồng Ánh Diêu ôm vào trong lòng. “Thì ra anh chính là bạn trai trước của cô ấy, cám ơn anh đã chia tay cho nên tôi mới có thể theo đuổi được cô ấy, hiện tại cô ấy là của tôi, anh vui lòng sau này nhìn thấy cô ấy thì không cần nói chuyện, bởi vì tôi sẽ ghen.”
Nghe thấy Lí Tắc Hàn nói như vậy, Đồng Ánh Diêu thật sự rất cảm động, anh bảo hộ làm cho cô ở trước mặt Tiêu Tử Lương hòa nhau giữ được mặt mũi, giờ phút này cô cảm thấy có anh – bạn trai này cũng không tệ lắm, hôm nay thoạt nhìn anh đặc biệt đẹp trai.
Tiêu Tử Lương nhìn người đàn ông trước mặt cao lớn hơn so với mình, tuy rằng rất muốn trả đũa vài câu, nhưng anh ta thật sự rất cao lớn, bởi vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, ôm bạn gái xoay người rời đi.
“Tốt lắm, không có việc gì.” Anh thật chưa từng thấy cô có bộ dáng yếu đuối như thế thở dài. “Xem ra bạn trai cũ của em sau này sẽ không dám nói chuyện với em nữa đâu.”
Đồng Ánh Diêu tách khỏi vòng tay ôm ấp của anh, ánh mắt đầy vẻ biết ơn. “Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của anh.”
Tuy rằng bọn họ chỉ là người yêu “Thử việc”, nhưng mới đây cô thật sự cảm thấy có anh – “Bạn trai” này thật tốt.
Lí Tắc Hàn đưa đồ uống cho cô. “Theo cá tính của em, anh còn nghĩ em sẽ phải hung hăng mắng anh vài câu!” Dù sao ở công ty, đặc biệt đối với anh, cô thật sự rất cứng cỏi.
Trên mặt Đồng Ánh Diêu có chút vẻ chua xót. “Em từng yêu người đàn ông đó, từng nghĩ đến cả đời cùng một chỗ với anh ta, gả cho anh ta, sinh con cái, cùng nhau đến già.” Cô từng mơ mộng một tương lai tốt đẹp cùng với Tiêu Tử Lương. “Nhưng cuối cùng chúng em vẫn chia tay.”
Nhớ tới lúc ở tầng cao nhất trong lời cô có ý tứ giống như đối với bạn trai trước còn chưa bỏ xuống được, Lí Tắc Hàn khích lệ sờ đầu cô. “Không cần tiếp tục như vậy, mở rộng lòng mình, loại đàn ông này không xứng với em.”
Còn tưởng rằng anh sẽ mắng cô ngốc nghếch hoặc cái gì tương tự, không nghĩ tới anh sẽ an ủi, cảm thụ độ ấm từ bàn tay to anh truyền đến, làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Thật không nghĩ tới anh cũng có thể dịu dàng đến như vậy. “Nói thật, “Bạn trai” này mới vừa rồi biểu hiện cũng không tệ lắm.”
Lí Tắc Hàn đắc ý trả lời. “Bởi vì em hiện tại là bạn gái của anh.”
Là bạn gái anh, nghe anh nói như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm, Đồng Ánh Diêu cười. “Em muốn uống rượu, anh muốn đi cùng không?”
“Nhìn bộ dạng này của em, rất giống là muốn đi đổ rượu, anh sợ em sẽ uống say.” Uống say hôm sau sẽ cảm thấy rất khó chịu, không nên làm khổ thân mình.
Nghĩ đến anh lo lắng hai người uống rượu, rồi lại lên giường, bởi vậy cô cười nói nói: “Không cần lo lắng như vậy, một người uống rượu, một người thanh tỉnh, vậy sẽ không đã xảy ra chuyện gì đâu.”
“Anh không phải...”
“Thôi, đi uống rượu đi.”
Lí Tắc Hàn lắc đầu cười gượng đuổi theo, xem ra ngày mai cô sẽ mệt đây.
“Cạn ly! Cạn ly!”
“Đồng Ánh Diêu, em bình tĩnh đi.”
“Cho thêm một ly rượu nữa!”
“Đủ rồi, đừng uống nữa!”
Mặt Lí Tắc Hàn mang biểu tình không tốt lắm, một tay dìu Đồng Ánh Diêu uống say không còn biết gì, một tay mở cửa nhà trọ, vào nhà, anh đỡ cô ngồi trên sô pha, nhưng lại thấy cô xụi lơ ngã xuống đất.
Nói cái gì chỉ uống một ly, người phụ nữ này căn bản chính là đi đổ rượu, biết rõ tửu lượng mình không tốt, tại sao còn uống nhiều như vậy, thật là!
Vì cái gì anh lại đem cô mang về nhà mình? Bởi vì cô uống đến thần trí không rõ, cơ bản nói gì đều không còn rõ ràng, không hy vọng có biện pháp nào tốt để cô có thể nói đúng địa chỉ của mình.
Anh xoay người đi vào phòng bếp rót nước, khi anh cầm ly nước đi ra, chỉ thấy người kia đáng lẽ phải nằm trên sô pha đã ngã xuống sô pha, ngã ngồi ở sàn nhà.
“Đau quá!”
Lí Tắc Hàn bước nhanh qua, để ly nước trên bàn, nâng cô dậy ngồi trở lại trên sô pha. “Bị ngã sao rồi? Tay có đau không?” Anh ngồi xổm trước mặt cô, kéo tay cô hỏi, tay cô giống như vừa bị ngã gập lại.
“Không đau.” Đồng Ánh Diêu ngà ngà say, mơ màng nhìn bốn phía. “Nơi này là chỗ nào vậy? Hình như không phải nhà của em.”
“Nơi này là nhà của anh.”
“Nhà anh?” Cô kinh ngạc nhìn anh, tiếp theo reo lên: “Tại sao lại mang em về nhà anh? Chẳng lẽ anh lại muốn cùng em trên giường nữa sao?”
Lí Tắc Hàn ngậm miệng, nhìn ra đang muốn kiềm chế cảm xúc, anh nên để cô lại ven đường.
Đang lúc anh chuẩn bị đứng lên, không ngờ người đang ngồi trên sô pha đột nhiên xông về phía anh, bổ nhào vào lòng anh, mà người khởi xướng lại đang ngồi trên đùi anh.
“Đồng Ánh Diêu!”
Tay cô ôm cổ anh, hé ra khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu ngu ngơ cười ngọt ngào với anh, “Lí trưởng phòng, anh biết không? Nhận thức anh lâu như thế, hôm nay em mới phát hiện, thật ra anh rất đẹp trai nha.”
Lí Tắc Hàn biết cô say, cũng biết giờ khắc này anh nên đẩy cô ra, bằng không anh mới là người không thể khống chế chuyện kế tiếp có khả năng phát sinh, nhưng nhìn lúm đồng tiền cười với anh vô cùng rạng rỡ kia, tay anh chẳng những không đẩy cô ra, ngược lại kìm lòng không được xoa hông cô.
Hai khuôn mặt dựa vào nhau rất gần, tầm mắt nhìn thẳng đối phương, hơi thở quyện vào nhau, một bầu không khí mờ ám đột nhiên tràn ngập phòng khách.
Rốt cuộc là ai hôn ai trước, không ai biết, bởi vì khi họ có ý thức lại, thì hai người đã hôn đến mức khó chia lìa, mút cắn đầu lưỡi nhau, trằn trọc quấn quanh, như là muốn đoạt toàn bộ hơi thở đối phương, hai người hôn nhau rất nồng nàn, rất sâu sắc.
Một đêm kia bọn họ cũng hôn đối phương điên cuồng như thế...
Còn sót một tia lý trí, Lí Tắc Hàn khống chế được đẩy cô ra, hơi thở không ổn định nói: “Đồng Ánh Diêu, em say, anh không nghĩ chiếm tiện nghi của em.”
Bị người ta đẩy ra làm cho khuôn mặt đỏ bừng kia lộ ra nét hờn giận, bởi vì cô thích anh hôn, cô muốn tiếp tục, đôi mềm mại chủ động hôn anh, “Vậy hôm nay đến lượt em đến chiếm tiện nghi của anh.” Nói xong, cô tự tay cởi áo sơmi của chính mình.
Không đoán được cô đột nhiên cởi quần áo, thấy cái áo ngực kia ôm trọn bộ ngực đầy đặn, cổ họng anh căng thẳng, dưới thân bỗng nhiên bùng nổ một cơn nóng rực muốn thiêu đốt anh, lửa nóng giữa hai chân bắt đầu căng cứng.
Vẻ mặt căng thẳng, anh muốn khắc chế tình dục của chính mình, thật là, chỉ cần vừa uống rượu say sẽ trở nên điên cuồng như thế này sao? Như vậy sau này tuyệt đối anh sẽ cấm cô nếu không có anh ở bên cạnh không được đi uống rượu một mình.
Bọn họ vừa mới kết giao, anh không muốn làm cho cô cảm thấy anh là vì việc này mới cùng cô cùng một chỗ.
Đồng Ánh Diêu không hiểu anh vì cái gì còn cứng ngắc ngồi bất động, cô nằm úp sấp về phía trước, trắng nõn, đầu lưỡi khẽ liếm nhanh môi anh.
Tia lý trí còn sót lại bởi vì cô mê người khiêu khích lập tức biến mất, Lí Tắc Hàn quay về hôn cô, hai người lại kích nóng quấn hôn nhau, anh kéo áo ngực cô xuống, một bàn tay to xoa bóp bộ ngực căng tròn kia, một tay kia thâm nhập vào váy ngắn của cô, ngón tay thon dài trêu chọc vị trí chính yếu ấm áp kia...
“Ah...” Cô ở trong miệng của anh thở gấp, thân mình bởi vì sự trêu ghẹo thân mật kia mà nhẹ nhàng vặn vẹo.
Nhìn vẻ quyến rũ gợi cảm đầy tình dục kia, lại nghe cô phát ra tiếng rên mềm mại đáng yêu, anh biết thân mình xinh đẹp này đang khao khát anh tiến vào, sẽ không chỉ có một lần, bọn họ hai người sẽ hoan ái rất nhiều lần, bởi vậy anh ôm lấy cô, đi vào phòng anh.
Đồng Ánh Diêu vốn đang say rượu, lúc này bỗng nhiên thanh tỉnh lại.
Nhìn bộ phận kia cùng chiếc giường kích cỡ giống nhau rất lớn, xem cái lửa nóng kia thật lớn, cô đột nhiên khẩn trương nuốt nước miếng. “Em cảm thấy đi vào sẽ có điểm khó khăn.”
“Sẽ không, em đã quên lần trước chúng ta đã làm rất nhiều lần.” Lí Tắc Hàn nhanh chóng đặt cái lửa nóng kia tại chỗ đã vô cùng ướt át, nhận thấy cô vô cùng khẩn trương, bởi vậy anh chưa vội tiến vào; chỉ mới nhẹ nhàng thăm dò.
Lần trước cô uống rượu, căn bản không có thấy rõ ràng, trách không được hôm sau cảm thấy rất không thoải mái, hiện tại cô đã biết nguyên nhân.
“Đừng khẩn trương, anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Cúi đầu phủ hôn môi cô cằm cô, rồi mới động thắt lưng, chậm rãi tiến vào trong cơ thể cô.
Cảm thấy cái nóng bỏng kia cứng rắn tiến vào, mạnh mẽ dồn nén cùng cọ sát mang đến sự khó chịu cùng tê dại, làm cho Đồng Ánh Diêu thở gấp không ngừng, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay anh.
Dục vọng được bao phủ chặt chẽ, khoái cảm tuyệt vời làm cho Lí Tắc Hàn thoải mái rên rỉ, rồi anh thấy cặp mắt trong suốt phía dưới đang nhìn anh, môi còn mang ý cười.
“Em đang cười cái gì?”
“Em không nghĩ tới Lí trưởng phòng cũng sẽ lộ ra biểu tình háo sắc như thế, thật là hiếm thấy nha, hẳn nên chụp ảnh lưu lại.” Đồng Ánh Diêu cười nói, trước kia cô chỉ thấy mỗi vẻ mặt tức giận căng thẳng của anh.
“Em!” khuôn mặt khôi ngô kia vì bị cô giễu cợt mà giờ phút này hơi hồng, người phụ nữ này thật đúng là không cùng anh cãi nhau thì không thoải mái sao, thân hình cao lớn thẳng tiến mạnh một cái, đem lửa nóng đâm vào chỗ sâu nhất.
Anh đột nhiên xâm nhập, làm cho Đồng Ánh Diêu kêu lên. “A... Quá sâu...”
Người đàn ông cười xấu xa. “Không nghĩ tới Đồng trưởng phòng cũng sẽ phát ra thanh âm đầy phóng đãng, có phải cũng nên thu âm lại hay không?”
Anh cười nhạo làm cho Đồng Ánh Diêu ngượng ngùng mặt đỏ lên, đồng thời cũng tức giận. “Em không muốn chơi với anh nữa, anh nhanh rút ra.”
“Được, anh rút ra.” Anh từ trong cơ thể cô chậm rãi lui đi ra.
Đang lúc Đồng Ánh Diêu nghi ngờ anh thật sự muốn rời khỏi, Lí Tắc Hàn lại đâm mạnh vào, nóng rực kích thích khoái cảm làm cho cô lại lần nữa kêu lên. “Dã thú!” Móng tay cào lấy cánh tay anh, mấy vết thương dài nhỏ như chảy ra tơ máu.
Lí Tắc Hàn co tay lại, cúi khẽ liếm miệng vết thương, cặp con ngươi đen nhìn cô chăm chú, “Em cũng vậy.”
Nhìn anh liếm vết thương do cô tạo thành, không biết vì cái gì, cô cảm thấy giờ phút này anh thoạt nhìn mang một vẻ cuồng dã, cực kỳ gợi cảm, làm tim cô đập nhanh hơn.
Thấy anh cúi đầu muốn hôn cô, Đồng Ánh Diêu quyết định khi anh hôn cô sẽ hung hăng cắn anh một cái, nhưng khi hai lưỡi chạm nhau, cô lại kìm lòng không được hôn lại, hơn nữa còn ôm anh.
Trên giường hai người quấn lấy nhau bắt đầu luật động nguyên thủy nhất, nhịp điệu càng lúc càng mau, kích tình khoái cảm cũng càng lúc càng dâng cao, cho đến khi lên đỉnh dục vọng, ở trong chỗ sâu ấm áp kia bắt đầu co rút mạnh làm cho anh chịu không nổi kích động mà phóng thích.
“Ah!”
Hoan ái đến mất hồn, làm cho Lí Tắc Hàn đạt tới cao trào trước nay chưa từng có, bởi vì quá mỹ diệu, làm cho anh hoàn toàn luyến tiếc rời khỏi cơ thể cô.
Nhìn khuôn mặt kia vì sóng tình lên cao vẫn còn hồng đỏ, bộ dáng xinh đẹp cực kỳ, hấp dẫn ánh mắt anh thật sâu, rồi mới chịu không nổi cám dỗ cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Một cái hôn nóng bỏng, Lí Tắc Hàn vẫn hôn mặt cô, hổn hển nói:“Mới vừa rồi rất tuyệt đi!”
“Rất không tuyệt.” Cô không muốn có cùng ý kiến với anh.
“Em khẩu thị tâm phi.” Vẫn cười, anh tiếp tục hôn môi cô mặt cô.
“Anh mặt người dạ thú.”
“Em vừa mới thoạt nhìn rất hưởng thụ.”
“Anh thấy sai rồi.”
“Phải không?” Ý cười sâu sắc, Lí Tắc Hàn bắt đầu cảm thấy cùng cô đấu võ mồm là chuyện thú vị. “Như vậy lần này anh muốn phải xem rõ ràng một chút.” Anh vừa hôn cô thật sâu, lửa nóng chưa rút ra lại ở trong cơ thể cô lại thức dậy luật động...
“A... Chậm một chút... A...”
“Anh biết em muốn nói ngược, ý tứ là muốn anh mau hơn một chút sao?”
Đồng Ánh Diêu đỏ mặt trợn mắt giận dữ nhìn anh. “Vậy mau một chút.”
“Tuân lệnh.”
Trong phòng hình ảnh dây dưa kích động âm thanh ân ái phát ra, người đàn ông luật động tốc độ nhanh hơn, tiếng rên rỉ đầy phóng đãng quanh quẩn toàn bộ căn phòng, còn có tiếng quát to nhưng yêu kiều “Dã thú”, tiếng thở dốc...
Lí Tắc Hàn nhìn Đồng Ánh Diêu ngủ say bên người, lặng lẽ cười.
Nói thật, anh chưa từng nghĩ cùng cô phát triển đến tình trạng này, nhưng trong lòng anh đối với việc hai người phát triển đến kết quả như vậy, lại không hề cảm thấy kinh ngạc.
Vì cái gì không kinh ngạc?
Ngày đó ở tầng cao nhất cao ốc, cô hình như hiểu lầm anh, nói là bọn họ trên giường đúng là một chuyện cảm thấy thật phiền chán, sau đó cũng không hề nghe anh giải thích gì hết, thật là.
Chuyện sau khi say rượu cùng cô trên giường, thật ra anh cảm thấy rất phiền chán, nhưng không phải bởi vì cùng cô trên giường, mà là đêm đó anh biết rõ biết người mình ôm là Đồng Ánh Diêu, một lần, hai lần, ba lượt... Anh đều rất rõ ràng người phụ nữ cùng mình làm tình là cô, lại càng không giống như cô nói, lầm tưởng đem cô trở thành bạn gái trước, từ đầu tới đuôi anh đều biết người trong lòng mình là cô.
Nhưng vì sao anh biết rõ cô là Đồng Ánh Diêu, lại bế cô? Đây mới là chuyện làm cho anh phiền chán.
Anh uống say, nhưng sự tự chủ của anh luôn luôn tốt lắm, không đến nỗi sẽ làm ra chuyện rượu vào rồi làm bậy, huống chi anh không phải là người đàn ông đầy dục vọng, cùng bạn gái trước quen nhau, rất ít khi xảy ra việc ân ái, anh có vẻ coi trọng tâm linh hai người trao đổi.
Đêm đó anh thật sự cảm thấy Đồng Ánh Diêu xinh đẹp lại gợi cảm, hơn nữa lại rất quyến rũ, thấy cô lộ ra rất nhiều vẻ đáng yêu, cảm giác lòng rối loạn, cuối cùng anh mới có thể tan rã sự tự chủ, cùng cô phát sinh quan hệ.
Hai ngày này anh vẫn suy tư về chuyện này, bây giờ mới có đáp án, khả năng anh đã yêu Đồng Ánh Diêu.
Cùng cô làm việc sáu năm, hiện tại mới yêu cô, có thể hay không rất kỳ quái? Nhưng giống như cũng không có gì là kỳ quái, bởi vì nửa năm qua, anh vẫn luôn dõi theo cô.
Khi còn cùng bạn gái trước – Mĩ Na quen nhau, tuy rằng hai người đều yêu nhau, nhưng cô ấy thường thường oán giận anh không dành thời gian bên cô, chia tay mấy tháng trước cô ồn ào cãi nhau, làm cho anh cảm thấy rất phiền não, khi đó nhìn thấy Đồng Ánh Diêu, anh thường tưởng tượng nếu đổi thành cô, hẳn có thể sẽ thông cảm công tác anh luôn bận rộn, hơn nữa đều xinh đẹp giống nhau, nhưng Đồng Ánh Diêu rất độc lập, cũng khẳng định sẽ không cố tình gây sự, như vậy hai người cũng sẽ không cần chia tay, cứ như vậy, nửa năm qua anh vẫn thường thường nhìn cô.
Càng thường xem cô, thưởng thức cô ngày càng nhiều, ánh mắt lại cố ý hay vô tình đều đặt ở trên người cô. Mặc dù anh vẫn thường cùng cô tranh cãi, nhưng anh lại cảm thấy cô mới là người phụ nữ tốt nhất trong công ty, cô không bởi vì chính mình là phụ nữ, mỗi khi gặp được vấn đề gì khó liền làm nũng cầu người giúp, cô đều tự mình vượt qua, biểu hiện trong lúc đang làm việc đều có thể nói hoàn toàn không thua gì anh – một người đàn ông đích thực, vô cùng xuất sắc đầy cá tính, làm cho anh có chút bị say mê.
Trước kia anh thường suy nghĩ, bề ngoài cô thoạt nhìn cũng không đặc biệt cường hãn gì, vì sao cá tính lại độc lập như vậy? Sau khi biết được thân thế của cô, tuyệt không kỳ quái, không thể không độc lập, cũng không có người để có thể làm nũng, thật sự không biết khi đó cô mới mười tuổi làm sao có thể vượt qua được thời kì đầy thương tâm đó.
Hiện tại anh thật sự đối với cô càng lúc càng cảm thấy hứng thú, cũng hiểu được có điểm buồn cười, vì sao hai người trước kia vẫn chưa phóng điện nhau?
Có lẽ là vấn đề thời cơ, bởi vì hai người bọn họ vẫn đều tự cho mình đều có người yêu, cho tới bây giờ thì bọn họ chỉ có một mình, anh mới thưởng thức cùng thích liền dần dần nổi lên mặt, tiếp theo say rượu lần đó, cho anh có cơ hội tiếp xúc thân mật với cô, nên anh không thể buông tha.
Anh xác định người mình thích chính là cô, coi như gặp được rồi làm tình lần thứ hai thật tốt, anh cuối cùng mới phát hiện tình cảm của mình, sự yêu thích này vượt trên tình cảm đồng nghiệp, chỉ có điều cũng có điểm nghi ngờ nhỏ, như phía trước hai người đã thảo luận, bọn họ thật sự có biện pháp cùng một chỗ sao?
Ngày đó anh nói muốn cùng cô kết giao, không phải tùy tiện nói, nhưng là đã tự hỏi một hồi lâu mới có quyết định đó, anh nghĩ có lẽ bọn họ sẽ không như chứng kiến trước mắt, thật sự không hợp sao, nhưng bởi vì bọn lại vô cùng hiểu nhau, hôm nay lại cùng cô phát sinh quan hệ, anh đã không còn nghi ngờ gì nữa, anh muốn Đồng Ánh Diêu.
Không có uống say, lại càng không vì cảm tình còn ở thời kỳ muốn tìm người an ủi, anh thật sự thích cô, muốn cùng cô cùng một chỗ, cùng cô một chỗ làm cho anh cảm thấy tự tại lại thoải mái, hơn nữa bởi vì rất hiểu nhau, tựa hồ chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác, đã biết đối phương suy nghĩ cái gì.
Mượn chuyện cô đáp ứng cùng anh kết giao mà nói tốt lắm, anh biết cô sẽ đáp ứng kết giao, vẫn còn miễn cưỡng một chút, anh cũng biết dụng ý cô nói không hợp liền lập tức chia tay, bởi vì cô tính nghĩ ngày mai có thể quăng anh, cô nghĩ mình che dấu rất khá, lại không biết cô ngẫu nhiên vô tình lộ ra vẻ quỷ quyệt tiết lộ ý định của cô. Xem ra anh thật sự hiểu rõ cô.
Lí Tắc Hàn sờ khuôn mặt non mềm kia, Đồng Ánh Diêu, thợ săn đã thả lưới, mặc kệ hồ ly giảo hoạt đến mức nào, đều trốn không thoát bàn tay thợ săn.
Anh cúi xuống hôn hai má cô, rồi mới ôm cô đi vào giấc ngủ.
Nói không chừng hai người bọn họ trong lúc lựa chọn xem phim gì thì sẽ phát sinh cãi nhau, cuối cùng chia tay.
“Em muốn xem bộ phim kia.” Đúng vậy, đó là một bộ phim ma, cô nhớ rõ lúc trước Tiểu Mã hình như có đề cập qua người nào đó hình như không thích phim ma.
“Em muốn xem bộ phim kia sao?”
“Đúng vậy.” Nhìn mặt mày anh nhăn nhó, Đồng Ánh Diêu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ anh mở miệng muốn cô không xem bộ phim đó, thì cô kiên trì muốn xem, rồi mới cãi nhau, xong chia tay.
Thật sự là một kế hoạch rất hoàn mỹ, kể từ đó, chuyện đáng ghét này liền được giải quyết xong.
“Được rồi, chúng ta xem phim đó.” thanh âm Lí Tắc Hàn đầy thân thiết.
Cái gì? Anh lại có thể nhượng bộ? Đồng Ánh Diêu ngạc nhiên mở lớn mắt. “Anh khẳng định cũng muốn xem phim này ư? Anh thật sự muốn xem sao?” Sao lúc này trong rạp chiếu phim lại không nghe tiếng gào thảm thiết của một người đàn ông nào đó đi?
“Không phải em muốn xem phim này sao? Chúng ta liền xem phim này đi.”
Anh không cần hy sinh như thế. “Nếu anh muốn xem phim khác thì...”
“Không sao, xem phim em thích đi.”
Đồng Ánh Diêu hoang mang nhìn anh. “Tại sao lại nghe theo ý kiến của em?”
“Chuyện này có cái gì đáng phải tò mò lắm đâu.” Lí Tắc Hàn liếc cô một cái rồi giải thích. “Bởi vì em hiện tại là “bạn gái” của anh, anh đương nhiên phải chìu em, anh đi mua vé đây.”
Nhìn anh đi mua vé, Đồng Ánh Diêu thật sự cảm thấy rất lạ lùng, nghĩ rằng anh là một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, hẳn phải có chủ nghĩa đàn ông rất lớn sao, không nghĩ tới người này đối với “bạn gái” lại quan tâm đến như thế?
Sớm biết rằng trở thành “bạn gái” của anh, anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo ý kiến của cô, cô sẽ sớm làm thế, như vậy ở trong công ty cũng có thể tiết kiệm rất nhiều nước miếng cãi nhau với anh.
Sau khi Lí Tắc Hàn mua vé xong, hai người vào phòng xem phim, kết quả, người kêu thảm thiết lại là cô.
Kỳ thật cô cũng không dám xem phim ma, muốn xem bộ phim này thuần túy là vì muốn “cãi nhau” với anh nên mới chọn, kết quả thật sự bị khủng bố.
Lí Tắc Hàn ngắm người phụ nữ bên cạnh giống như một đứa trẻ dùng hai tay che mắt mình, mới vừa rồi kêu la thật to, anh cảm thấy hơi buồn cười, nếu sợ hãi tại sao lại muốn xem phim này?
Bởi vì xem phim ma mà sợ tới mức toàn thân phát run, hiện tại cô đang trong tình trạng này, tuyệt không giống một kẻ giảo quyệt tươi cười, cướp đi khách hàng của anh – Đồng Ánh Diêu, Lí Tắc Hàn không nghĩ tới hóa ra cô cũng sẽ có hành động và biểu tình đáng yêu như vậy, khác cảm giác cô luôn thông minh độc lập, mặc kệ xảy ra việc gì đều có thể rất bình tĩnh xử lý.
Thật vất vả mới xem hết phim, đi ra khỏi rạp chiếu phim, đã gần tám giờ, Đồng Ánh Diêu cảm thấy cả người mất sức, mà Lí Tắc Hàn thoạt nhìn lại dường như không hề phát sinh chuyện gì, mà mới vừa rồi anh cũng không phải đã xem từ đầu đến đuôi sao? “Không phải anh sợ xem phim ma sao?”
“Ai nói anh sợ xem phim ma?” Anh cười khẽ. “Anh chỉ cảm thấy loại phim này thật nhàm chán, không muốn xem thôi.”
Thì ra anh không sợ, cô quả thực muốn ngất!
“Em có vẻ bị dọa sợ, sắc mặt nhìn không tốt lắm, em ngồi đây nghỉ một chút, anh đi mua cái gì cho em uống.”
Trong lòng Đồng Ánh Diêu thầm than nhẹ, xem ra nguồn tin tức cô nhận được là sai, trong lúc cô chờ Lí Tắc Hàn mua đồ uống chưa trở về, thấy trước mặt đi tới một đôi nam nữ ôm nhau thân mật, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc cứng đờ.
Người đàn ông kia cũng đã thấy cô, ôm người bạn gái bên cạnh đi tới.
“Tôi còn cho là mình nhìn lầm người, hóa ra đúng là cô.” Tiêu Tử Lương nói năng tùy tiện, giọng nói có vẻ khinh thường.
Đồng Ánh Diêu cắn nhẹ môi, không nói gì.
“Lương, cô ta là ai?”
Tiêu Tử Lương cúi hôn nhẹ bạn gái, “Cô ta chính người lúc trước anh đã kể với em, sau khi chia tay còn quấn lấy anh đó.”
“Thì ra là cô ta.”
Đồng Ánh Diêu cảm thấy mình nên nói cái gì đó, cô không nên rụt rè như vậy, nhưng không biết tại sao, cô lại không thể phát ra âm thanh được...
“Ánh Diêu, bọn họ là bạn em sao?”
Thấy Lí Tắc Hàn, Đồng Ánh Diêu mắt đã bắt đầu hồng hồng lao về hướng anh, gắt gao ôm chầm cánh tay anh, cô chưa từng có cảm giác giống như giờ phút này, rất cao hứng khi nhìn thấy anh.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảm thấy cánh tay nhỏ bé kia ôm anh hơi hơi run run, Lí Tắc Hàn cảm thấy nghi hoặc, anh nhìn về phía đôi nam nữ vừa mới nói chuyện với Đồng Ánh Diêu. “Tôi là bạn trai Ánh Diêu, hai vị là bạn của cô ấy phải không?”
“Anh ta là bạn trai cũ của em.” Đồng Ánh Diêu nhỏ giọng nói.
Bạn trai cũ? Thì ra là thế, anh nhớ rõ ở công ty nghe ai nói qua cô cùng bạn trai trước chia tay là vì đối phương có bạn gái mới, anh vốn không thích nghe chuyện tám của mọi người, đại khái chỉ biết như vậy.
Tuy rằng hai tay cầm đồ uống, nhưng Lí Tắc Hàn nâng cánh tay lên, đem Đồng Ánh Diêu ôm vào trong lòng. “Thì ra anh chính là bạn trai trước của cô ấy, cám ơn anh đã chia tay cho nên tôi mới có thể theo đuổi được cô ấy, hiện tại cô ấy là của tôi, anh vui lòng sau này nhìn thấy cô ấy thì không cần nói chuyện, bởi vì tôi sẽ ghen.”
Nghe thấy Lí Tắc Hàn nói như vậy, Đồng Ánh Diêu thật sự rất cảm động, anh bảo hộ làm cho cô ở trước mặt Tiêu Tử Lương hòa nhau giữ được mặt mũi, giờ phút này cô cảm thấy có anh – bạn trai này cũng không tệ lắm, hôm nay thoạt nhìn anh đặc biệt đẹp trai.
Tiêu Tử Lương nhìn người đàn ông trước mặt cao lớn hơn so với mình, tuy rằng rất muốn trả đũa vài câu, nhưng anh ta thật sự rất cao lớn, bởi vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, ôm bạn gái xoay người rời đi.
“Tốt lắm, không có việc gì.” Anh thật chưa từng thấy cô có bộ dáng yếu đuối như thế thở dài. “Xem ra bạn trai cũ của em sau này sẽ không dám nói chuyện với em nữa đâu.”
Đồng Ánh Diêu tách khỏi vòng tay ôm ấp của anh, ánh mắt đầy vẻ biết ơn. “Cám ơn sự giúp đỡ vừa rồi của anh.”
Tuy rằng bọn họ chỉ là người yêu “Thử việc”, nhưng mới đây cô thật sự cảm thấy có anh – “Bạn trai” này thật tốt.
Lí Tắc Hàn đưa đồ uống cho cô. “Theo cá tính của em, anh còn nghĩ em sẽ phải hung hăng mắng anh vài câu!” Dù sao ở công ty, đặc biệt đối với anh, cô thật sự rất cứng cỏi.
Trên mặt Đồng Ánh Diêu có chút vẻ chua xót. “Em từng yêu người đàn ông đó, từng nghĩ đến cả đời cùng một chỗ với anh ta, gả cho anh ta, sinh con cái, cùng nhau đến già.” Cô từng mơ mộng một tương lai tốt đẹp cùng với Tiêu Tử Lương. “Nhưng cuối cùng chúng em vẫn chia tay.”
Nhớ tới lúc ở tầng cao nhất trong lời cô có ý tứ giống như đối với bạn trai trước còn chưa bỏ xuống được, Lí Tắc Hàn khích lệ sờ đầu cô. “Không cần tiếp tục như vậy, mở rộng lòng mình, loại đàn ông này không xứng với em.”
Còn tưởng rằng anh sẽ mắng cô ngốc nghếch hoặc cái gì tương tự, không nghĩ tới anh sẽ an ủi, cảm thụ độ ấm từ bàn tay to anh truyền đến, làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Thật không nghĩ tới anh cũng có thể dịu dàng đến như vậy. “Nói thật, “Bạn trai” này mới vừa rồi biểu hiện cũng không tệ lắm.”
Lí Tắc Hàn đắc ý trả lời. “Bởi vì em hiện tại là bạn gái của anh.”
Là bạn gái anh, nghe anh nói như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm, Đồng Ánh Diêu cười. “Em muốn uống rượu, anh muốn đi cùng không?”
“Nhìn bộ dạng này của em, rất giống là muốn đi đổ rượu, anh sợ em sẽ uống say.” Uống say hôm sau sẽ cảm thấy rất khó chịu, không nên làm khổ thân mình.
Nghĩ đến anh lo lắng hai người uống rượu, rồi lại lên giường, bởi vậy cô cười nói nói: “Không cần lo lắng như vậy, một người uống rượu, một người thanh tỉnh, vậy sẽ không đã xảy ra chuyện gì đâu.”
“Anh không phải...”
“Thôi, đi uống rượu đi.”
Lí Tắc Hàn lắc đầu cười gượng đuổi theo, xem ra ngày mai cô sẽ mệt đây.
“Cạn ly! Cạn ly!”
“Đồng Ánh Diêu, em bình tĩnh đi.”
“Cho thêm một ly rượu nữa!”
“Đủ rồi, đừng uống nữa!”
Mặt Lí Tắc Hàn mang biểu tình không tốt lắm, một tay dìu Đồng Ánh Diêu uống say không còn biết gì, một tay mở cửa nhà trọ, vào nhà, anh đỡ cô ngồi trên sô pha, nhưng lại thấy cô xụi lơ ngã xuống đất.
Nói cái gì chỉ uống một ly, người phụ nữ này căn bản chính là đi đổ rượu, biết rõ tửu lượng mình không tốt, tại sao còn uống nhiều như vậy, thật là!
Vì cái gì anh lại đem cô mang về nhà mình? Bởi vì cô uống đến thần trí không rõ, cơ bản nói gì đều không còn rõ ràng, không hy vọng có biện pháp nào tốt để cô có thể nói đúng địa chỉ của mình.
Anh xoay người đi vào phòng bếp rót nước, khi anh cầm ly nước đi ra, chỉ thấy người kia đáng lẽ phải nằm trên sô pha đã ngã xuống sô pha, ngã ngồi ở sàn nhà.
“Đau quá!”
Lí Tắc Hàn bước nhanh qua, để ly nước trên bàn, nâng cô dậy ngồi trở lại trên sô pha. “Bị ngã sao rồi? Tay có đau không?” Anh ngồi xổm trước mặt cô, kéo tay cô hỏi, tay cô giống như vừa bị ngã gập lại.
“Không đau.” Đồng Ánh Diêu ngà ngà say, mơ màng nhìn bốn phía. “Nơi này là chỗ nào vậy? Hình như không phải nhà của em.”
“Nơi này là nhà của anh.”
“Nhà anh?” Cô kinh ngạc nhìn anh, tiếp theo reo lên: “Tại sao lại mang em về nhà anh? Chẳng lẽ anh lại muốn cùng em trên giường nữa sao?”
Lí Tắc Hàn ngậm miệng, nhìn ra đang muốn kiềm chế cảm xúc, anh nên để cô lại ven đường.
Đang lúc anh chuẩn bị đứng lên, không ngờ người đang ngồi trên sô pha đột nhiên xông về phía anh, bổ nhào vào lòng anh, mà người khởi xướng lại đang ngồi trên đùi anh.
“Đồng Ánh Diêu!”
Tay cô ôm cổ anh, hé ra khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu ngu ngơ cười ngọt ngào với anh, “Lí trưởng phòng, anh biết không? Nhận thức anh lâu như thế, hôm nay em mới phát hiện, thật ra anh rất đẹp trai nha.”
Lí Tắc Hàn biết cô say, cũng biết giờ khắc này anh nên đẩy cô ra, bằng không anh mới là người không thể khống chế chuyện kế tiếp có khả năng phát sinh, nhưng nhìn lúm đồng tiền cười với anh vô cùng rạng rỡ kia, tay anh chẳng những không đẩy cô ra, ngược lại kìm lòng không được xoa hông cô.
Hai khuôn mặt dựa vào nhau rất gần, tầm mắt nhìn thẳng đối phương, hơi thở quyện vào nhau, một bầu không khí mờ ám đột nhiên tràn ngập phòng khách.
Rốt cuộc là ai hôn ai trước, không ai biết, bởi vì khi họ có ý thức lại, thì hai người đã hôn đến mức khó chia lìa, mút cắn đầu lưỡi nhau, trằn trọc quấn quanh, như là muốn đoạt toàn bộ hơi thở đối phương, hai người hôn nhau rất nồng nàn, rất sâu sắc.
Một đêm kia bọn họ cũng hôn đối phương điên cuồng như thế...
Còn sót một tia lý trí, Lí Tắc Hàn khống chế được đẩy cô ra, hơi thở không ổn định nói: “Đồng Ánh Diêu, em say, anh không nghĩ chiếm tiện nghi của em.”
Bị người ta đẩy ra làm cho khuôn mặt đỏ bừng kia lộ ra nét hờn giận, bởi vì cô thích anh hôn, cô muốn tiếp tục, đôi mềm mại chủ động hôn anh, “Vậy hôm nay đến lượt em đến chiếm tiện nghi của anh.” Nói xong, cô tự tay cởi áo sơmi của chính mình.
Không đoán được cô đột nhiên cởi quần áo, thấy cái áo ngực kia ôm trọn bộ ngực đầy đặn, cổ họng anh căng thẳng, dưới thân bỗng nhiên bùng nổ một cơn nóng rực muốn thiêu đốt anh, lửa nóng giữa hai chân bắt đầu căng cứng.
Vẻ mặt căng thẳng, anh muốn khắc chế tình dục của chính mình, thật là, chỉ cần vừa uống rượu say sẽ trở nên điên cuồng như thế này sao? Như vậy sau này tuyệt đối anh sẽ cấm cô nếu không có anh ở bên cạnh không được đi uống rượu một mình.
Bọn họ vừa mới kết giao, anh không muốn làm cho cô cảm thấy anh là vì việc này mới cùng cô cùng một chỗ.
Đồng Ánh Diêu không hiểu anh vì cái gì còn cứng ngắc ngồi bất động, cô nằm úp sấp về phía trước, trắng nõn, đầu lưỡi khẽ liếm nhanh môi anh.
Tia lý trí còn sót lại bởi vì cô mê người khiêu khích lập tức biến mất, Lí Tắc Hàn quay về hôn cô, hai người lại kích nóng quấn hôn nhau, anh kéo áo ngực cô xuống, một bàn tay to xoa bóp bộ ngực căng tròn kia, một tay kia thâm nhập vào váy ngắn của cô, ngón tay thon dài trêu chọc vị trí chính yếu ấm áp kia...
“Ah...” Cô ở trong miệng của anh thở gấp, thân mình bởi vì sự trêu ghẹo thân mật kia mà nhẹ nhàng vặn vẹo.
Nhìn vẻ quyến rũ gợi cảm đầy tình dục kia, lại nghe cô phát ra tiếng rên mềm mại đáng yêu, anh biết thân mình xinh đẹp này đang khao khát anh tiến vào, sẽ không chỉ có một lần, bọn họ hai người sẽ hoan ái rất nhiều lần, bởi vậy anh ôm lấy cô, đi vào phòng anh.
Đồng Ánh Diêu vốn đang say rượu, lúc này bỗng nhiên thanh tỉnh lại.
Nhìn bộ phận kia cùng chiếc giường kích cỡ giống nhau rất lớn, xem cái lửa nóng kia thật lớn, cô đột nhiên khẩn trương nuốt nước miếng. “Em cảm thấy đi vào sẽ có điểm khó khăn.”
“Sẽ không, em đã quên lần trước chúng ta đã làm rất nhiều lần.” Lí Tắc Hàn nhanh chóng đặt cái lửa nóng kia tại chỗ đã vô cùng ướt át, nhận thấy cô vô cùng khẩn trương, bởi vậy anh chưa vội tiến vào; chỉ mới nhẹ nhàng thăm dò.
Lần trước cô uống rượu, căn bản không có thấy rõ ràng, trách không được hôm sau cảm thấy rất không thoải mái, hiện tại cô đã biết nguyên nhân.
“Đừng khẩn trương, anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Cúi đầu phủ hôn môi cô cằm cô, rồi mới động thắt lưng, chậm rãi tiến vào trong cơ thể cô.
Cảm thấy cái nóng bỏng kia cứng rắn tiến vào, mạnh mẽ dồn nén cùng cọ sát mang đến sự khó chịu cùng tê dại, làm cho Đồng Ánh Diêu thở gấp không ngừng, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay anh.
Dục vọng được bao phủ chặt chẽ, khoái cảm tuyệt vời làm cho Lí Tắc Hàn thoải mái rên rỉ, rồi anh thấy cặp mắt trong suốt phía dưới đang nhìn anh, môi còn mang ý cười.
“Em đang cười cái gì?”
“Em không nghĩ tới Lí trưởng phòng cũng sẽ lộ ra biểu tình háo sắc như thế, thật là hiếm thấy nha, hẳn nên chụp ảnh lưu lại.” Đồng Ánh Diêu cười nói, trước kia cô chỉ thấy mỗi vẻ mặt tức giận căng thẳng của anh.
“Em!” khuôn mặt khôi ngô kia vì bị cô giễu cợt mà giờ phút này hơi hồng, người phụ nữ này thật đúng là không cùng anh cãi nhau thì không thoải mái sao, thân hình cao lớn thẳng tiến mạnh một cái, đem lửa nóng đâm vào chỗ sâu nhất.
Anh đột nhiên xâm nhập, làm cho Đồng Ánh Diêu kêu lên. “A... Quá sâu...”
Người đàn ông cười xấu xa. “Không nghĩ tới Đồng trưởng phòng cũng sẽ phát ra thanh âm đầy phóng đãng, có phải cũng nên thu âm lại hay không?”
Anh cười nhạo làm cho Đồng Ánh Diêu ngượng ngùng mặt đỏ lên, đồng thời cũng tức giận. “Em không muốn chơi với anh nữa, anh nhanh rút ra.”
“Được, anh rút ra.” Anh từ trong cơ thể cô chậm rãi lui đi ra.
Đang lúc Đồng Ánh Diêu nghi ngờ anh thật sự muốn rời khỏi, Lí Tắc Hàn lại đâm mạnh vào, nóng rực kích thích khoái cảm làm cho cô lại lần nữa kêu lên. “Dã thú!” Móng tay cào lấy cánh tay anh, mấy vết thương dài nhỏ như chảy ra tơ máu.
Lí Tắc Hàn co tay lại, cúi khẽ liếm miệng vết thương, cặp con ngươi đen nhìn cô chăm chú, “Em cũng vậy.”
Nhìn anh liếm vết thương do cô tạo thành, không biết vì cái gì, cô cảm thấy giờ phút này anh thoạt nhìn mang một vẻ cuồng dã, cực kỳ gợi cảm, làm tim cô đập nhanh hơn.
Thấy anh cúi đầu muốn hôn cô, Đồng Ánh Diêu quyết định khi anh hôn cô sẽ hung hăng cắn anh một cái, nhưng khi hai lưỡi chạm nhau, cô lại kìm lòng không được hôn lại, hơn nữa còn ôm anh.
Trên giường hai người quấn lấy nhau bắt đầu luật động nguyên thủy nhất, nhịp điệu càng lúc càng mau, kích tình khoái cảm cũng càng lúc càng dâng cao, cho đến khi lên đỉnh dục vọng, ở trong chỗ sâu ấm áp kia bắt đầu co rút mạnh làm cho anh chịu không nổi kích động mà phóng thích.
“Ah!”
Hoan ái đến mất hồn, làm cho Lí Tắc Hàn đạt tới cao trào trước nay chưa từng có, bởi vì quá mỹ diệu, làm cho anh hoàn toàn luyến tiếc rời khỏi cơ thể cô.
Nhìn khuôn mặt kia vì sóng tình lên cao vẫn còn hồng đỏ, bộ dáng xinh đẹp cực kỳ, hấp dẫn ánh mắt anh thật sâu, rồi mới chịu không nổi cám dỗ cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Một cái hôn nóng bỏng, Lí Tắc Hàn vẫn hôn mặt cô, hổn hển nói:“Mới vừa rồi rất tuyệt đi!”
“Rất không tuyệt.” Cô không muốn có cùng ý kiến với anh.
“Em khẩu thị tâm phi.” Vẫn cười, anh tiếp tục hôn môi cô mặt cô.
“Anh mặt người dạ thú.”
“Em vừa mới thoạt nhìn rất hưởng thụ.”
“Anh thấy sai rồi.”
“Phải không?” Ý cười sâu sắc, Lí Tắc Hàn bắt đầu cảm thấy cùng cô đấu võ mồm là chuyện thú vị. “Như vậy lần này anh muốn phải xem rõ ràng một chút.” Anh vừa hôn cô thật sâu, lửa nóng chưa rút ra lại ở trong cơ thể cô lại thức dậy luật động...
“A... Chậm một chút... A...”
“Anh biết em muốn nói ngược, ý tứ là muốn anh mau hơn một chút sao?”
Đồng Ánh Diêu đỏ mặt trợn mắt giận dữ nhìn anh. “Vậy mau một chút.”
“Tuân lệnh.”
Trong phòng hình ảnh dây dưa kích động âm thanh ân ái phát ra, người đàn ông luật động tốc độ nhanh hơn, tiếng rên rỉ đầy phóng đãng quanh quẩn toàn bộ căn phòng, còn có tiếng quát to nhưng yêu kiều “Dã thú”, tiếng thở dốc...
Lí Tắc Hàn nhìn Đồng Ánh Diêu ngủ say bên người, lặng lẽ cười.
Nói thật, anh chưa từng nghĩ cùng cô phát triển đến tình trạng này, nhưng trong lòng anh đối với việc hai người phát triển đến kết quả như vậy, lại không hề cảm thấy kinh ngạc.
Vì cái gì không kinh ngạc?
Ngày đó ở tầng cao nhất cao ốc, cô hình như hiểu lầm anh, nói là bọn họ trên giường đúng là một chuyện cảm thấy thật phiền chán, sau đó cũng không hề nghe anh giải thích gì hết, thật là.
Chuyện sau khi say rượu cùng cô trên giường, thật ra anh cảm thấy rất phiền chán, nhưng không phải bởi vì cùng cô trên giường, mà là đêm đó anh biết rõ biết người mình ôm là Đồng Ánh Diêu, một lần, hai lần, ba lượt... Anh đều rất rõ ràng người phụ nữ cùng mình làm tình là cô, lại càng không giống như cô nói, lầm tưởng đem cô trở thành bạn gái trước, từ đầu tới đuôi anh đều biết người trong lòng mình là cô.
Nhưng vì sao anh biết rõ cô là Đồng Ánh Diêu, lại bế cô? Đây mới là chuyện làm cho anh phiền chán.
Anh uống say, nhưng sự tự chủ của anh luôn luôn tốt lắm, không đến nỗi sẽ làm ra chuyện rượu vào rồi làm bậy, huống chi anh không phải là người đàn ông đầy dục vọng, cùng bạn gái trước quen nhau, rất ít khi xảy ra việc ân ái, anh có vẻ coi trọng tâm linh hai người trao đổi.
Đêm đó anh thật sự cảm thấy Đồng Ánh Diêu xinh đẹp lại gợi cảm, hơn nữa lại rất quyến rũ, thấy cô lộ ra rất nhiều vẻ đáng yêu, cảm giác lòng rối loạn, cuối cùng anh mới có thể tan rã sự tự chủ, cùng cô phát sinh quan hệ.
Hai ngày này anh vẫn suy tư về chuyện này, bây giờ mới có đáp án, khả năng anh đã yêu Đồng Ánh Diêu.
Cùng cô làm việc sáu năm, hiện tại mới yêu cô, có thể hay không rất kỳ quái? Nhưng giống như cũng không có gì là kỳ quái, bởi vì nửa năm qua, anh vẫn luôn dõi theo cô.
Khi còn cùng bạn gái trước – Mĩ Na quen nhau, tuy rằng hai người đều yêu nhau, nhưng cô ấy thường thường oán giận anh không dành thời gian bên cô, chia tay mấy tháng trước cô ồn ào cãi nhau, làm cho anh cảm thấy rất phiền não, khi đó nhìn thấy Đồng Ánh Diêu, anh thường tưởng tượng nếu đổi thành cô, hẳn có thể sẽ thông cảm công tác anh luôn bận rộn, hơn nữa đều xinh đẹp giống nhau, nhưng Đồng Ánh Diêu rất độc lập, cũng khẳng định sẽ không cố tình gây sự, như vậy hai người cũng sẽ không cần chia tay, cứ như vậy, nửa năm qua anh vẫn thường thường nhìn cô.
Càng thường xem cô, thưởng thức cô ngày càng nhiều, ánh mắt lại cố ý hay vô tình đều đặt ở trên người cô. Mặc dù anh vẫn thường cùng cô tranh cãi, nhưng anh lại cảm thấy cô mới là người phụ nữ tốt nhất trong công ty, cô không bởi vì chính mình là phụ nữ, mỗi khi gặp được vấn đề gì khó liền làm nũng cầu người giúp, cô đều tự mình vượt qua, biểu hiện trong lúc đang làm việc đều có thể nói hoàn toàn không thua gì anh – một người đàn ông đích thực, vô cùng xuất sắc đầy cá tính, làm cho anh có chút bị say mê.
Trước kia anh thường suy nghĩ, bề ngoài cô thoạt nhìn cũng không đặc biệt cường hãn gì, vì sao cá tính lại độc lập như vậy? Sau khi biết được thân thế của cô, tuyệt không kỳ quái, không thể không độc lập, cũng không có người để có thể làm nũng, thật sự không biết khi đó cô mới mười tuổi làm sao có thể vượt qua được thời kì đầy thương tâm đó.
Hiện tại anh thật sự đối với cô càng lúc càng cảm thấy hứng thú, cũng hiểu được có điểm buồn cười, vì sao hai người trước kia vẫn chưa phóng điện nhau?
Có lẽ là vấn đề thời cơ, bởi vì hai người bọn họ vẫn đều tự cho mình đều có người yêu, cho tới bây giờ thì bọn họ chỉ có một mình, anh mới thưởng thức cùng thích liền dần dần nổi lên mặt, tiếp theo say rượu lần đó, cho anh có cơ hội tiếp xúc thân mật với cô, nên anh không thể buông tha.
Anh xác định người mình thích chính là cô, coi như gặp được rồi làm tình lần thứ hai thật tốt, anh cuối cùng mới phát hiện tình cảm của mình, sự yêu thích này vượt trên tình cảm đồng nghiệp, chỉ có điều cũng có điểm nghi ngờ nhỏ, như phía trước hai người đã thảo luận, bọn họ thật sự có biện pháp cùng một chỗ sao?
Ngày đó anh nói muốn cùng cô kết giao, không phải tùy tiện nói, nhưng là đã tự hỏi một hồi lâu mới có quyết định đó, anh nghĩ có lẽ bọn họ sẽ không như chứng kiến trước mắt, thật sự không hợp sao, nhưng bởi vì bọn lại vô cùng hiểu nhau, hôm nay lại cùng cô phát sinh quan hệ, anh đã không còn nghi ngờ gì nữa, anh muốn Đồng Ánh Diêu.
Không có uống say, lại càng không vì cảm tình còn ở thời kỳ muốn tìm người an ủi, anh thật sự thích cô, muốn cùng cô cùng một chỗ, cùng cô một chỗ làm cho anh cảm thấy tự tại lại thoải mái, hơn nữa bởi vì rất hiểu nhau, tựa hồ chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác, đã biết đối phương suy nghĩ cái gì.
Mượn chuyện cô đáp ứng cùng anh kết giao mà nói tốt lắm, anh biết cô sẽ đáp ứng kết giao, vẫn còn miễn cưỡng một chút, anh cũng biết dụng ý cô nói không hợp liền lập tức chia tay, bởi vì cô tính nghĩ ngày mai có thể quăng anh, cô nghĩ mình che dấu rất khá, lại không biết cô ngẫu nhiên vô tình lộ ra vẻ quỷ quyệt tiết lộ ý định của cô. Xem ra anh thật sự hiểu rõ cô.
Lí Tắc Hàn sờ khuôn mặt non mềm kia, Đồng Ánh Diêu, thợ săn đã thả lưới, mặc kệ hồ ly giảo hoạt đến mức nào, đều trốn không thoát bàn tay thợ săn.
Anh cúi xuống hôn hai má cô, rồi mới ôm cô đi vào giấc ngủ.
/8
|