Ngày hôm sau, tại nhà thờ tổ tiên Vân gia.
Vân Liệt Diễm cùng với những trưởng lão trong tộc quỳ trong từ đường, lắng tai nghe những lão giả râu ria hoa râm lầm bà lầm bầm cái gì đó mà nàng cũng chẳng hiểu. Hôm nay, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy rất bất an.
Từ lúc bước chân vào nhà thờ tổ tiên, nàng đã cảm thấy có chút không thích hợp, đây là trực giác của một đặc công ưu tú được dưỡng qua nhiều năm. Trực giác nói cho nàng biết, hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thế nhưng từ khi bắt đầu tới giờ, nàng vẫn tái diễn cái trò quỳ lạy, vốn dĩ không có bất kỳ điều gì dị thường.
Tế tổ trong một khoảng thời gian dài, trong lúc Vân Liệt Diễm còn mơ mơ màng màng không biết mình đã ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng người bên cạnh đứng dậy. Nàng nhếch miệng, cố nhịn một cái ngáp dài.
Mấy ngày nay thật mệt mỏi.
Vừa rồi suy suy nghĩ nghĩ, lại không ngờ ngủ quên mất. Tình huống này trước kia chưa từng có, đôi lúc sẽ mơ hồ nhưng một khi nàng cảm thấy điều gì đó không đúng sẽ mẫn cảm hơn bất kì ai khác. Tối qua, rõ rang là nàng ngủ đủ mà.
Đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng đứng dậy theo người bên cạnh rồi rời khỏi nhà thờ tổ tiên.
“Diễm nhi” Lúc đi ra khỏi nhà thờ tổ tiên, Vân Phụng Thiên mở miệng gọi Vân Liệt Diễm lại.
Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn Vân Phụng Thiên như nhìn một người xa lạ, trong mắt không một chút cảm xúc.
Vân Phụng Thiên chợt thấy lòng trầm xuống
Đây là nữ nhi của hắn sao? Nữ nhi của hắn cùng nữ nhân hắn yêu nhất, nhưng vì sao hắn trong mắt nàng lại lạ lẫm như vậy? Phảng phất như hắn chỉ là một người không chút liên quan.
Nhớ lại lời nói của Vân Phụng Khải hôm qua, những năm nay có phải hắn đã thật quá mức thờ ơ với nàng sao?
Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt giống với nữ nhân mình đặt trong tâm kia, thậm chí càng tinh xảo xinh đẹp hơn, hắn lại không nhịn được. Nếu không vì sự xuất hiện của nữ nhi này thì hắn cùng nàng vẫn còn hạnh phúc, không phải sao?
“Có chuyện?” Ánh mắt Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Thiên không chút thoải mái. Trước kia đã không có cảm tình với người “cha” này, bây giờ với chuyện của mẫu thân quá cố thì nàng càng không có ấn tượng tốt với nam nhân này.
Tốt nhất là hắn ta có chuyện thì nói, có rắm thì phóng. Nàng không có dư thời gian trao đổi cảm tinh cùng hắn.
“Vân gia, đúng là ta muốn giao cho con” Vân Phụng Thiên trầm ngâm một chút. Bất kể thế nào, hắn không thể để nữ nhi của mình rời khỏi Vân gia, cho dù hắn thích hay không thích thì nàng vẫn là nữ nhi do Tâm nhi của hắn sinh ra. Nếu ngay cả nữ nhi này cũng rời khỏi, hắn không biết phải làm sao, không biết phải xin lỗi thê tử của mình như thế nào.
“Không có hứng thú!” Vân Liệt Diễm xoay người rời khỏi, không muốn noi nhiều với hắn.
Lúc này, một gia đinh đi đến sau lưng Vân Phụng Thiên thấp giọng nói: “Lão gia, chuyện đã hoàn thành”
“Canh chừng cho kỹ, đừng để nàng ta chạy thoát!” Vân Phụng Thiên nhìn thoáng qua bóng lưng của Vân Liệt Diễm, cuối cùng đành quyết tâm. Cho dù nàng có hận hắn, nàng cũng là nữ nhi của hắn, nhất định phải theo sự sắp xếp của hắn.
Cách đó không xa, ở một nơi hẻo lánh, xen lẫn trong tốp năm tốp ba người tới tham dự đại hội lần này, có hai người vừa nhìn thấy một màn kia
“Chủ tử, có muốn giúp đỡ Vân tiểu thư hay không?” Một người trong đó mở miệng, đúng là Diệp Tô đã dịch dung.
“Không cần. Ngươi bảo Diệp Tinh đến cứu Mộc Miên, sau đó đảm bảo an toàn cho nàng ta là được rồi” Hàn Chỉ nhìn bóng lưng màu đỏ đã biến mất “Có một số việc nàng cần phải tự mình nhìn cho rõ”
Từ ngày gặp nàng ở Như Mộng các, hắn đã cảm thấy nàng không giống với những nữ nhân chỉ luôn đứng phía sau người khác.
Nàng, khi đứng trên võ đài, có lẽ sẽ thay đổi thiên hạ.
“Vậy… đại hội Vân gia hôm nay, chúng ta vẫn tham gia sao?” Diệp Tô không hiểu lắm lời nói của Hàn Chỉ nói. Tuy nhiên, hắn ta cảm thấy chủ tử đối xử với Vân tiểu thư không giống với những người khác.
“Ừ” Hàn Chỉ lên tiếng. Hắn đoán sẽ không sai, hôm nay nàng nhất định sẽ khiến cho mọi người một kinh hỉ cực lớn.
Hai người rời khỏi, lại bị một người cản lại.
“Chuyện gì?” Hàn Chỉ khẽ nhíu mày, cũng không nhìn người đang cản đường.
“Là chuyện của Thượng Quan tiểu thư. Bảy ngày sau, nàng sẽ thành thân cùng Thái tử Tây Sở Sở Ngọc” Người tới thấp giọng mở miệng.
Thân thể Hàn Chỉ thoáng dừng một chút, sau đó giương mắt nhìn ra xa, không biết là đang nhìn thứ gì.
“Chủ tử, từ nơi này đến Tây Sở sẽ mất mười ngày, có nên sai người đến ngăn cản Thượng Quan tiểu thư hay không?” Diệp Tô biết chủ tử là đang nhìn Vân tiểu thư, nhưng nếu không đi Tây Sở, sợ là không kịp nữa rồi.
Hàn Chỉ không lên tiếng, một lát sau hắn mới nói: “Đi Tây Sở”
Đám người biến mất ngay tại chỗ, phảng phất như chưa từng tới.
Vân Liệt Diễm đột nhiên quay người, lại không nhìn thấy gì. Nàng lắc lắc đầu, vừa rồi sao lại cảm thấy như có người đang nhìn mình, rất mãnh liệt. Thế mà khi quay đầu lại không nhìn thấy ai cả. Trong đầu đột nhìn hiện lên thân ảnh Hàn Chỉ, sẽ là hắn sao?
Lập tức lắc lắc đầu, chắc là không! Hôm nay đến đây đều là đại gia tộc Đông Thịnh quốc, Hàn Chỉ tuy thần bí nhưng bề ngoài lại không giống với những đại gia tộc nhàm chán kia.
Vân Liệt Diễm đi dạo một vòng. Đại hội sắp diễn ra rồi, sao lại không thấy Mộc Miên? Nàng còn chuẩn bị đợi đại hội kết thúc sẽ chọn thời cơ rời khỏi nơi này. Làm sao ngay thời khắc mấu chốt mà người lại không thấy tăm hơi?
“Muội muội đang tìm ai vậy?” Đúng lúc này, Vân Mộng Vũ cùng nha hoàn đi đến.
“Không có gì” Vân Liệt Diễm ngay cả liếc cũng chẳng buồn nhìn, cũng không muốn đáp lại. Nữ nhân này, mỗi ngày đều làm bộ ôn nhu yếu ớt, không mệt mỏi hay sao? Nàng nhìn còn thấy mệt mỏi huống gì nàng ta.
Vân Mộng Vũ một cũng không quan tâm đến sự vô lễ của Vân Liệt Diễm, cười chào hỏi rồi rời khỏi. Nàng ta đương nhiên biết Vân Liệt Diễm đang tìm ai, chỉ là Vân Liệt Diễm sẽ không còn cơ hội được gặp lại Mộc Miên nữa rồi
Đại hội lựa chọn người thừa kế, nàng ta sẽ không để cho Vân Liệt Diễm có cơ hội sống sót.
Vân Liệt Diễm đi tìm vài vòng, lúc này mới thật sự thấy sốt ruột. Vân Phụng Thiên sai người đến giục nàng mấy lần, đại hội sắp bắt đầu rồi. Thế nhưng nàng vẫn thấy bất an. Mộc Miên, Mộc Miên cuối cùng là ở đâu, đang làm cái gì?
Nàng đến thế giới này hơn một tháng trời, dường như mỗi ngày mười hai canh giờ (1) Mộc Miên đều vây quanh nàng, chỉ cần nàng kêu một tiếng liền xuất hiện, không sai một li. Trước kia nàng có thói quen quanh quẩn một mình, chưa từng quan tâm đến ai khác. Từ khi tới nơi này, Mộc Miên dường như đã trở thanh cái bóng của nàng, dường như đã dần dần dung nhập vào cuộc sống của nàng. Mộc Miên ngày thường vẫn thường cùng nàng đùa giỡn vui cười, nhưng đến lúc nàng vội vã đi tìm thì mới phát hiện, thì ra nàng đã không còn cô đơn.
(1) 12 canh giờ: Một ngày, 24 tiếng = 12 canh giờ.
Nàng cũng sẽ biết lo lắng, cũng sẽ biết sợ hãi.
Mộc Miên sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, nhưng rốt cuộc nha đầu này đang ở đâu? Ngày hôm qua bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đại hội kết thúc liền gom đồ rời đi.
Không đúng! Nhất định Mộc Miên đã xảy ra chuyện!
Tâm nàng đột nhiên trùng xuống từng chút, từng chút một.
Vân Liệt Diễm cùng với những trưởng lão trong tộc quỳ trong từ đường, lắng tai nghe những lão giả râu ria hoa râm lầm bà lầm bầm cái gì đó mà nàng cũng chẳng hiểu. Hôm nay, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy rất bất an.
Từ lúc bước chân vào nhà thờ tổ tiên, nàng đã cảm thấy có chút không thích hợp, đây là trực giác của một đặc công ưu tú được dưỡng qua nhiều năm. Trực giác nói cho nàng biết, hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Thế nhưng từ khi bắt đầu tới giờ, nàng vẫn tái diễn cái trò quỳ lạy, vốn dĩ không có bất kỳ điều gì dị thường.
Tế tổ trong một khoảng thời gian dài, trong lúc Vân Liệt Diễm còn mơ mơ màng màng không biết mình đã ngủ bao lâu, chợt nghe có tiếng người bên cạnh đứng dậy. Nàng nhếch miệng, cố nhịn một cái ngáp dài.
Mấy ngày nay thật mệt mỏi.
Vừa rồi suy suy nghĩ nghĩ, lại không ngờ ngủ quên mất. Tình huống này trước kia chưa từng có, đôi lúc sẽ mơ hồ nhưng một khi nàng cảm thấy điều gì đó không đúng sẽ mẫn cảm hơn bất kì ai khác. Tối qua, rõ rang là nàng ngủ đủ mà.
Đôi mi thanh tú nhíu lại, nàng đứng dậy theo người bên cạnh rồi rời khỏi nhà thờ tổ tiên.
“Diễm nhi” Lúc đi ra khỏi nhà thờ tổ tiên, Vân Phụng Thiên mở miệng gọi Vân Liệt Diễm lại.
Nàng quay đầu lại, ánh mắt nhìn Vân Phụng Thiên như nhìn một người xa lạ, trong mắt không một chút cảm xúc.
Vân Phụng Thiên chợt thấy lòng trầm xuống
Đây là nữ nhi của hắn sao? Nữ nhi của hắn cùng nữ nhân hắn yêu nhất, nhưng vì sao hắn trong mắt nàng lại lạ lẫm như vậy? Phảng phất như hắn chỉ là một người không chút liên quan.
Nhớ lại lời nói của Vân Phụng Khải hôm qua, những năm nay có phải hắn đã thật quá mức thờ ơ với nàng sao?
Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt giống với nữ nhân mình đặt trong tâm kia, thậm chí càng tinh xảo xinh đẹp hơn, hắn lại không nhịn được. Nếu không vì sự xuất hiện của nữ nhi này thì hắn cùng nàng vẫn còn hạnh phúc, không phải sao?
“Có chuyện?” Ánh mắt Vân Liệt Diễm nhìn Vân Phụng Thiên không chút thoải mái. Trước kia đã không có cảm tình với người “cha” này, bây giờ với chuyện của mẫu thân quá cố thì nàng càng không có ấn tượng tốt với nam nhân này.
Tốt nhất là hắn ta có chuyện thì nói, có rắm thì phóng. Nàng không có dư thời gian trao đổi cảm tinh cùng hắn.
“Vân gia, đúng là ta muốn giao cho con” Vân Phụng Thiên trầm ngâm một chút. Bất kể thế nào, hắn không thể để nữ nhi của mình rời khỏi Vân gia, cho dù hắn thích hay không thích thì nàng vẫn là nữ nhi do Tâm nhi của hắn sinh ra. Nếu ngay cả nữ nhi này cũng rời khỏi, hắn không biết phải làm sao, không biết phải xin lỗi thê tử của mình như thế nào.
“Không có hứng thú!” Vân Liệt Diễm xoay người rời khỏi, không muốn noi nhiều với hắn.
Lúc này, một gia đinh đi đến sau lưng Vân Phụng Thiên thấp giọng nói: “Lão gia, chuyện đã hoàn thành”
“Canh chừng cho kỹ, đừng để nàng ta chạy thoát!” Vân Phụng Thiên nhìn thoáng qua bóng lưng của Vân Liệt Diễm, cuối cùng đành quyết tâm. Cho dù nàng có hận hắn, nàng cũng là nữ nhi của hắn, nhất định phải theo sự sắp xếp của hắn.
Cách đó không xa, ở một nơi hẻo lánh, xen lẫn trong tốp năm tốp ba người tới tham dự đại hội lần này, có hai người vừa nhìn thấy một màn kia
“Chủ tử, có muốn giúp đỡ Vân tiểu thư hay không?” Một người trong đó mở miệng, đúng là Diệp Tô đã dịch dung.
“Không cần. Ngươi bảo Diệp Tinh đến cứu Mộc Miên, sau đó đảm bảo an toàn cho nàng ta là được rồi” Hàn Chỉ nhìn bóng lưng màu đỏ đã biến mất “Có một số việc nàng cần phải tự mình nhìn cho rõ”
Từ ngày gặp nàng ở Như Mộng các, hắn đã cảm thấy nàng không giống với những nữ nhân chỉ luôn đứng phía sau người khác.
Nàng, khi đứng trên võ đài, có lẽ sẽ thay đổi thiên hạ.
“Vậy… đại hội Vân gia hôm nay, chúng ta vẫn tham gia sao?” Diệp Tô không hiểu lắm lời nói của Hàn Chỉ nói. Tuy nhiên, hắn ta cảm thấy chủ tử đối xử với Vân tiểu thư không giống với những người khác.
“Ừ” Hàn Chỉ lên tiếng. Hắn đoán sẽ không sai, hôm nay nàng nhất định sẽ khiến cho mọi người một kinh hỉ cực lớn.
Hai người rời khỏi, lại bị một người cản lại.
“Chuyện gì?” Hàn Chỉ khẽ nhíu mày, cũng không nhìn người đang cản đường.
“Là chuyện của Thượng Quan tiểu thư. Bảy ngày sau, nàng sẽ thành thân cùng Thái tử Tây Sở Sở Ngọc” Người tới thấp giọng mở miệng.
Thân thể Hàn Chỉ thoáng dừng một chút, sau đó giương mắt nhìn ra xa, không biết là đang nhìn thứ gì.
“Chủ tử, từ nơi này đến Tây Sở sẽ mất mười ngày, có nên sai người đến ngăn cản Thượng Quan tiểu thư hay không?” Diệp Tô biết chủ tử là đang nhìn Vân tiểu thư, nhưng nếu không đi Tây Sở, sợ là không kịp nữa rồi.
Hàn Chỉ không lên tiếng, một lát sau hắn mới nói: “Đi Tây Sở”
Đám người biến mất ngay tại chỗ, phảng phất như chưa từng tới.
Vân Liệt Diễm đột nhiên quay người, lại không nhìn thấy gì. Nàng lắc lắc đầu, vừa rồi sao lại cảm thấy như có người đang nhìn mình, rất mãnh liệt. Thế mà khi quay đầu lại không nhìn thấy ai cả. Trong đầu đột nhìn hiện lên thân ảnh Hàn Chỉ, sẽ là hắn sao?
Lập tức lắc lắc đầu, chắc là không! Hôm nay đến đây đều là đại gia tộc Đông Thịnh quốc, Hàn Chỉ tuy thần bí nhưng bề ngoài lại không giống với những đại gia tộc nhàm chán kia.
Vân Liệt Diễm đi dạo một vòng. Đại hội sắp diễn ra rồi, sao lại không thấy Mộc Miên? Nàng còn chuẩn bị đợi đại hội kết thúc sẽ chọn thời cơ rời khỏi nơi này. Làm sao ngay thời khắc mấu chốt mà người lại không thấy tăm hơi?
“Muội muội đang tìm ai vậy?” Đúng lúc này, Vân Mộng Vũ cùng nha hoàn đi đến.
“Không có gì” Vân Liệt Diễm ngay cả liếc cũng chẳng buồn nhìn, cũng không muốn đáp lại. Nữ nhân này, mỗi ngày đều làm bộ ôn nhu yếu ớt, không mệt mỏi hay sao? Nàng nhìn còn thấy mệt mỏi huống gì nàng ta.
Vân Mộng Vũ một cũng không quan tâm đến sự vô lễ của Vân Liệt Diễm, cười chào hỏi rồi rời khỏi. Nàng ta đương nhiên biết Vân Liệt Diễm đang tìm ai, chỉ là Vân Liệt Diễm sẽ không còn cơ hội được gặp lại Mộc Miên nữa rồi
Đại hội lựa chọn người thừa kế, nàng ta sẽ không để cho Vân Liệt Diễm có cơ hội sống sót.
Vân Liệt Diễm đi tìm vài vòng, lúc này mới thật sự thấy sốt ruột. Vân Phụng Thiên sai người đến giục nàng mấy lần, đại hội sắp bắt đầu rồi. Thế nhưng nàng vẫn thấy bất an. Mộc Miên, Mộc Miên cuối cùng là ở đâu, đang làm cái gì?
Nàng đến thế giới này hơn một tháng trời, dường như mỗi ngày mười hai canh giờ (1) Mộc Miên đều vây quanh nàng, chỉ cần nàng kêu một tiếng liền xuất hiện, không sai một li. Trước kia nàng có thói quen quanh quẩn một mình, chưa từng quan tâm đến ai khác. Từ khi tới nơi này, Mộc Miên dường như đã trở thanh cái bóng của nàng, dường như đã dần dần dung nhập vào cuộc sống của nàng. Mộc Miên ngày thường vẫn thường cùng nàng đùa giỡn vui cười, nhưng đến lúc nàng vội vã đi tìm thì mới phát hiện, thì ra nàng đã không còn cô đơn.
(1) 12 canh giờ: Một ngày, 24 tiếng = 12 canh giờ.
Nàng cũng sẽ biết lo lắng, cũng sẽ biết sợ hãi.
Mộc Miên sẽ không vô duyên vô cớ mất tích, nhưng rốt cuộc nha đầu này đang ở đâu? Ngày hôm qua bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đại hội kết thúc liền gom đồ rời đi.
Không đúng! Nhất định Mộc Miên đã xảy ra chuyện!
Tâm nàng đột nhiên trùng xuống từng chút, từng chút một.
/100
|