“Ta đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hôm nay ngươi nhất định phải vùi thây ở nơi này!” Lão ta cười cuồng tiếu, dường như rất tự tin rằng Vân Liệt Diễm không thoát khỏi ngày hôm nay.
“Vậy sao?” Vân Liệt Diễm nhếch mày, lão ta quá tự tin vào chính mình nhưng không có khả năng nàng sẽ để cho lão nguyện ý.
Dám trêu đến trên người Vân Liệt Diễm nàng, vẫn chưa còn ai sống sót. Tuy nhiên, trước khi chết vẫn phải bắt lão ta khai ra tung tích của Diệp Khuyết, một người trưởng thành đang sống sờ sờ lại đột nhiên không thấy tăm hơi, nhất định có gì đó cổ quái.
Vân Liệt Diễm giơ tay lên, lui về phía sau vài bước: “Hỏa võng!”
Một chiếc lưới bằng lửa cực lớn xuất hiện trên đầu lão già, lão ta cảm thấy tình thế không ổn liền quay đầu chạy trốn, tuy nhiên mọi chuyện đã không còn kịp nữa. Lúc nãy đánh nhau cùng Diệp Khuyết đã tiêu hao không ít nội lực, bây giờ gặp ngay Vân Liệt Diễm, một chiêu lão ta cũng không chống đỡ nổi. Lão trơ mắt nhìn chiếc lưới lửa kia đã bao vây chính mình, cho dù có chạy đi đâu cũng đều trốn không thoát.
“Sao? Ngươi cảm thấy mình còn có thể trốn thoát không?” Vân Liệt Diễm cười lạnh, bây giờ muốn chạy cũng không được nữa rồi.
“Ha ha ha… Đạo sĩ Hữu Dực ta tu luyện mấy chục năm nay, tự nhận không nhiều kẻ có thể vượt qua, không ngờ hôm nay lại thua trên tay một nữ nhân như vậy!” Đạo sĩ Hữu Dực nhớ lại khoảng thời gian thuở nhỏ khổ luyện, cố gắng khiến cho võ học của mình cao hơn so với người bình thường để một ngày kia có thể tung hoành thiên hạ. Vì thế, lão không ngừng ra sức đốc thúc sư huynh luyện công, sau này hai người có thể kề vai chiến đấu như lúc còn trẻ.
Thế nhưng sư huynh lại không chịu nổi cảnh khổ luyện cực khổ, cuối cùng một mình xuống núi. Lão vốn định đợi đến lúc mình thành công sẽ đi tìm sư huynh, không ngờ lại nhận được tin hắn ta đã chết. Lúc đó, cái gì lão cũng không muốn làm, nếu không nung nấu ý chí báo thù cho sư huynh đệ tình nghĩa nhiều năm thì lão sẽ cắn rứt lương tâm đến cuối đời. Tuy nhiên, lão không ngờ chưa tới năm năm ngắn ngủi, nữ tử vừa mới đột phá Thiên Xích cấp kia lại có thể đạt tới Thiên Tử cấp, thậm chí còn vượt lão rất xa.
Ngày hôm nay lão rơi vào tình cảnh này, có muốn chạy cũng không thể. Thế nhưng trước khi chết có thể khiến cho Vân Liệt Diễm trả giá, cũng coi như lão đã báo thù thay sư huynh, có gặp lại nhau dưới âm phủ lão cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn.
“Nói đi, ngươi ném hắn đi đâu rồi? Nói ra thì ta có thể tạm tha cho ngươi một mạng. Ngươi nên hiểu bản thân mình đã sống đến từng này tuổi, đã đạt đến cảnh giới này, chỉ cần thêm một chút nữa là đến Thần cấp, hưởng thụ cuộc sống trường sinh bất lão, ngươi cam tâm chết như vậy sao?” Vân Liệt Diễm không tin lão già đạo sĩ này sẽ thật sự vì báo thù cho tên sư huynh bỏ đi kia mà tình nguyện hi sinh bản thân mình. Lão ta chỉ sợ là đã quá tự phụ, hoặc là quá chắc chắn rằng nàng sẽ không ra tay.
“Ngươi sẽ tha cho ta sao?” Đạo sĩ Hữu Dực đương nhiên không tin lời Vân Liệt Diễm nói.
“Chỉ cần ngươi nói Diệp Khuyết đang ở đâu thì ta sẽ tha cho ngươi ngay lập tức. Ta thề với trời!” Vân Liệt Diễm cam đoan, nàng không tin mình đã nói như vậy rồi mà lão vẫn còn không tin.
Nàng nhìn lão, nói tiếp: “Ngươi cần phải hiểu thời gian của ta cũng có không nhiều lắm, nếu ngươi tiếp tục không muốn hiểu thì công sức nhiều năm tu luyện của ngươi sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Không phải là ngươi không biết, một người bắt đầu tu luyện từ Xích cấp đến Thiên Tử cấp sẽ phải bỏ ra một cái giá lớn bao nhiêu, ngươi cam tâm vứt bỏ như vậy sao?” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu: “Thật sự là đáng tiếc!”
“Được, ta nói!” Đạo sĩ Hữu Dực nhíu mày, vốn đã cảm thấy mình không còn hi vọng, nhưng không ngờ Vân Liệt Diễm lại thề sẽ buông tha. Phải biết rằng, lời thề ở nơi này cũng không phải có thể tùy tiện tuyên thệ.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Lão già nhà ngươi quả nhiên là người thông minh, mau nói đi!” Khóe môi Vân Liệt Diễm khẽ nhếch, biết rõ lão ta nhất định không nhịn được, chỉ có kẻ đần mới muốn bỏ hết công sức tu luyện mấy chục năm qua của mình. Xem ra, lão đạo sĩ này cũng là một kẻ không kiên định và ham hư vinh.
“Hắn ta đang ở trong Thất Tinh trận, tình cảnh nơi đó thì ta cũng không biết. Ta đã nói, bây giờ ngươi phải thả ta đi, ngươi đã thề rồi!” Đạo sĩ Hữu Dực nhìn chằm chằm Vân Liệt Diễm, trong lòng lão ta quả thật đã do dự, nếu được lựa chọn thì lão sẽ lựa sự sống. Tuy nhiên, lão nghe nói nữ nhân Vân Liệt Diễm này cũng là một nhân vật lòng dạ độc ác, nàng ta thật sự sẽ có lòng tốt tha cho lão như vậy sao?
“Thất Tinh trận? Ngươi không biết?” Vân Liệt Diễm nhíu mày.
“Đúng vậy, ta không biết, bởi vì ta chưa bao giờ đi vào đó. Muốn tiến vào đại lục Thần Chi thì cần phải đi qua một cánh cổng chính là Thất Tinh trận, băng qua đó là có thể bước vào kết giới của đại lục Thần Chi” Lão sống ở đây vài năm chính là vì chờ đợi Vân Liệt Diễm, sau đó sẽ dẫn dụ nàng vào Thất Tinh trận. Cho dù lão có nói rõ Thất Tinh trận này cho bọn họ thì lão cũng sẽ vui vẻ chờ xem họ còn mệnh để băng qua đó hay không. Người không thể qua Thất Tinh trận, thi thể đều phải làm mồi cho cá dưới biển.
“Được rồi!” Vân Liệt Diễm gật nhẹ đầu, nhìn bộ dáng của lão ta thì nàng đã biết chẳng thể hỏi ra thêm cái gì. Tuy nhiên, nàng cũng không đoán được lão ta còn ý đồ bất chính nào nữa hay không, đành phải tiễn lão một đoạn đường.
“Tiểu Thất, ra tay đi!” Vân Liệt Diễm biếng nhác nhìn cánh tay Đóa Đóa, đối phó với loại người này chính là không thể để cho bọn chúng chết quá nhẹ nhàng. Lão ta đã không muốn khai thật thì cứ để cho lão giữ lấy nó xuống dưới kia hàn huyên cũng Diêm vương đi. Nàng cũng không rảnh để ngồi đây nghe, đối với nàng cho dù phía trước chính là ‘đầm rồng hang hổ’, nàng đều sẽ xông vào.
Tiểu Thất hiểu ý, hào quang bảy màu tỏa ra từ trên cổ tay Đóa Đóa như một chiếc cầu vồng, nó xuyên qua chiếc lưới bằng lửa của Vân Liệt Diễm, đâm thẳng vào thân thể đạo sĩ Hữu Dực.
“Ngươi…! Không phải ngươi đã thề sẽ thả ta rồi sao?” Đạo sĩ Hữu Dực cảm thấy đầu mình như bị kim đâm, đau đến hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên đất.
“Là ta đồng ý sẽ thả ngươi, nhưng lời thề là của ta chứ không phải của người khác, mà người ra tay đồng thời cũng không phải là ta!” Vân Liệt Diễm liếc nhìn lão ta với ánh mắt khinh thường. Hơn nữa, lời thề của nàng cũng không có một chút tiền cọc hay bất ỳ nghi thức nào, nó chẳng khác gì ăn cơm uống nước rồi ‘trôi’ ra ngoài. Cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghĩ rằng lời thề của mình sẽ linh nghiệm.
“Ngươi…! Ngươi…! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Ta… Ta cho ngươi biết… Thất Tinh trận… không phải là Thần cấp… thì… thì không thể vượt qua…” Đạo sĩ Hữu Dực lắp bắp nói ra vài câu liền bị đau đớn hành hạ lăn qua lộn lại trên đất, sau đó thân thể bị một ngọn lửa bao lấy, dần dần bị nuốt chửng.
“Thất Tinh trận? Thúc thúc, người có từng nghe nói về trận pháp này bao giờ chưa?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy người đã được giải quyết, bèn quay đầu hỏi Vân Phụng Khải.
“Có rất ít thông tin về Thất Tinh trận được ghi lại. Tương truyền rằng Thất Tinh trận lợi dụng năng lượng tự nhiên cùng quang minh của Bắc Đẩu Thất Tinh (1) để hình thành nên trận pháp, còn về cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm” Vân Phụng Khải nghĩ nghĩ, cũng chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu.
(1) Bắc Đẩu Thất Tinh: là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.
Thông tin về Thất Tinh trận gần như không được ghi chép lại trong sử sách, cho nên tình tình cụ thể cũng không người nào biết.
“Chúng ta vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao?” Đóa Đóa nghiêng đầu, không hiểu mọi người đang nói chuyện gì, chẳng phải chỉ cần tiến vào trận là biết rõ mọi chuyện thôi sao?
Trước kia Đóa Đóa cũng từng nghe Vân Phụng Khải giảng giải một chút về những trận pháp căn bản, nhưng nó cũng không nhớ rõ và cũng cũng không biết trận pháp chính xác là thứ gì.
Đóa Đóa vỗ vỗ Đại Bạch, ra hiệu Đại Bạch đi cùng mình. Sau đó nó trèo lên lưng Đại Bạch, bảo Đại Bạch đi về phía cái gọi là Thất Tinh trận kia.
Hàn Chỉ lúc này đang bị đau đớn dày vò nhưng nhìn thấy Đóa Đóa lỗ mãng xông vào trận pháp liền lo lắng, cũng không kịp nói gì với Vân Liệt Diễm đã chạy vào theo.
“Đóa Đóa, mau trở lại cho mẹ!” Vân Liệt Diễm vừa dứt lời, Đóa Đóa đã đi vào trận pháp. Vân Liệt Diễm đỡ lấy đầu, thầm than: Trời ạ! Rốt cuộc con bé này từ đâu chui ra vậy?
“Thúc thúc, tiểu cữu, xem ra chúng ta không vào là không được rồi!” Vân Liệt Diễm thở dài một tiếng.
Cũng không phải là nàng lo lắng cho Đóa Đóa, bởi vì từ sau khi cơ thể con bé giải phóng nguồn năng lượng lần đầu tiên trong đời kia, Vân Liệt Diễm cảm thấy Đóa Đóa đã không còn giống với lúc trước. Hơi thở của con bé thậm chí còn khiến cho nàng có một loại cảm giác không cách nào diễn tả được. Vân Liệt Diễm phỏng đoán rồi lại không dám khẳng định, nàng cảm thấy Đóa Đóa lúc này đã ở mức Thần cấp rồi. Đừng nói là nàng, chỉ sợ ngay cả Đóa Đóa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần Đóa Đóa có thể tự bảo vệ chính mình thì nàng cũng an tâm một nửa, về phần những chuyện khác thì bây giờ chưa phải là lúc lo lắng. Nàng thật sự hi vọng Đóa Đóa có thể vĩnh viễn không lớn lên, cả đời cứ như lúc này, càng không cần phải trải qua lời nguyền tình kiếp quỷ quái kia.
Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu gật gật đầu, Đóa Đóa đang ở trong trận thì cho dù phía trước có là ‘đầm rồng hang hổ’ thì bọn họ cũng sẽ xông pha.
Thất Tinh trận nằm ở chính giữa hòn đảo, cho nên khiến người ta có một loại cảm giác rất quỷ dị, giống như người đi vào nơi đó sẽ tự động biến mất.
Vân Liệt Diễm cùng Vân Phụng Khải, còn có Phượng Lăng Tiêu đồng thời tiến vào Thất Tinh trận. Thế nhưng khiến cho người khác bất ngờ chính là khi vào trong đó, Vân Liệt Diễm lại phát hiện hai người bên cạnh lại không thấy bóng dáng đâu nữa, mà nàng cũng hoàn toàn không nhìn thấy Đóa Đóa, Hàn Chỉ lẫn cả Diệp Khuyết.
Lại là ảo ảnh sao? Vân Liệt Diễm nhíu mày, Thất Tinh trận nếu là ảo ảnh thì có lẽ còn cao minh hơn ảo ảnh của Tiểu Thất không biết bao nhiêu lần.
Xung quanh một mảnh đen kịt, Vân Liệt Diễm phóng ra một ngọn lửa để nhìn kỹ một lượt. Thế nhưng quang cảnh xung quanh này lại khiến cho nàng chấn kinh.
Lúc này nàng như đi vào một tòa thành ma pháp, bốn phía là vách tường cao đến cả trăm mét, tổng cộng có bảy mặt, vừa lúc vây thành một vòng kín. Mỗi mặt tường đều tỏa ra ánh hào quang cực kỳ quỷ dị, bên trên vách tường được khắc một vài ký hiệu kỳ quái cùng như dòng chữ khó hiểu, còn có những bức tranh biếm họa. Tóm lại, Vân Liệt Diễm cảm thấy rằng đây là những thứ chỉ tồn tại trong thế giới ma pháp. Cũng giống như một bộ phim điện ảnh của phương tây, mà nhân vật chính lúc này lại đổi thành nàng.
“Vậy sao?” Vân Liệt Diễm nhếch mày, lão ta quá tự tin vào chính mình nhưng không có khả năng nàng sẽ để cho lão nguyện ý.
Dám trêu đến trên người Vân Liệt Diễm nàng, vẫn chưa còn ai sống sót. Tuy nhiên, trước khi chết vẫn phải bắt lão ta khai ra tung tích của Diệp Khuyết, một người trưởng thành đang sống sờ sờ lại đột nhiên không thấy tăm hơi, nhất định có gì đó cổ quái.
Vân Liệt Diễm giơ tay lên, lui về phía sau vài bước: “Hỏa võng!”
Một chiếc lưới bằng lửa cực lớn xuất hiện trên đầu lão già, lão ta cảm thấy tình thế không ổn liền quay đầu chạy trốn, tuy nhiên mọi chuyện đã không còn kịp nữa. Lúc nãy đánh nhau cùng Diệp Khuyết đã tiêu hao không ít nội lực, bây giờ gặp ngay Vân Liệt Diễm, một chiêu lão ta cũng không chống đỡ nổi. Lão trơ mắt nhìn chiếc lưới lửa kia đã bao vây chính mình, cho dù có chạy đi đâu cũng đều trốn không thoát.
“Sao? Ngươi cảm thấy mình còn có thể trốn thoát không?” Vân Liệt Diễm cười lạnh, bây giờ muốn chạy cũng không được nữa rồi.
“Ha ha ha… Đạo sĩ Hữu Dực ta tu luyện mấy chục năm nay, tự nhận không nhiều kẻ có thể vượt qua, không ngờ hôm nay lại thua trên tay một nữ nhân như vậy!” Đạo sĩ Hữu Dực nhớ lại khoảng thời gian thuở nhỏ khổ luyện, cố gắng khiến cho võ học của mình cao hơn so với người bình thường để một ngày kia có thể tung hoành thiên hạ. Vì thế, lão không ngừng ra sức đốc thúc sư huynh luyện công, sau này hai người có thể kề vai chiến đấu như lúc còn trẻ.
Thế nhưng sư huynh lại không chịu nổi cảnh khổ luyện cực khổ, cuối cùng một mình xuống núi. Lão vốn định đợi đến lúc mình thành công sẽ đi tìm sư huynh, không ngờ lại nhận được tin hắn ta đã chết. Lúc đó, cái gì lão cũng không muốn làm, nếu không nung nấu ý chí báo thù cho sư huynh đệ tình nghĩa nhiều năm thì lão sẽ cắn rứt lương tâm đến cuối đời. Tuy nhiên, lão không ngờ chưa tới năm năm ngắn ngủi, nữ tử vừa mới đột phá Thiên Xích cấp kia lại có thể đạt tới Thiên Tử cấp, thậm chí còn vượt lão rất xa.
Ngày hôm nay lão rơi vào tình cảnh này, có muốn chạy cũng không thể. Thế nhưng trước khi chết có thể khiến cho Vân Liệt Diễm trả giá, cũng coi như lão đã báo thù thay sư huynh, có gặp lại nhau dưới âm phủ lão cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn.
“Nói đi, ngươi ném hắn đi đâu rồi? Nói ra thì ta có thể tạm tha cho ngươi một mạng. Ngươi nên hiểu bản thân mình đã sống đến từng này tuổi, đã đạt đến cảnh giới này, chỉ cần thêm một chút nữa là đến Thần cấp, hưởng thụ cuộc sống trường sinh bất lão, ngươi cam tâm chết như vậy sao?” Vân Liệt Diễm không tin lão già đạo sĩ này sẽ thật sự vì báo thù cho tên sư huynh bỏ đi kia mà tình nguyện hi sinh bản thân mình. Lão ta chỉ sợ là đã quá tự phụ, hoặc là quá chắc chắn rằng nàng sẽ không ra tay.
“Ngươi sẽ tha cho ta sao?” Đạo sĩ Hữu Dực đương nhiên không tin lời Vân Liệt Diễm nói.
“Chỉ cần ngươi nói Diệp Khuyết đang ở đâu thì ta sẽ tha cho ngươi ngay lập tức. Ta thề với trời!” Vân Liệt Diễm cam đoan, nàng không tin mình đã nói như vậy rồi mà lão vẫn còn không tin.
Nàng nhìn lão, nói tiếp: “Ngươi cần phải hiểu thời gian của ta cũng có không nhiều lắm, nếu ngươi tiếp tục không muốn hiểu thì công sức nhiều năm tu luyện của ngươi sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Không phải là ngươi không biết, một người bắt đầu tu luyện từ Xích cấp đến Thiên Tử cấp sẽ phải bỏ ra một cái giá lớn bao nhiêu, ngươi cam tâm vứt bỏ như vậy sao?” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu: “Thật sự là đáng tiếc!”
“Được, ta nói!” Đạo sĩ Hữu Dực nhíu mày, vốn đã cảm thấy mình không còn hi vọng, nhưng không ngờ Vân Liệt Diễm lại thề sẽ buông tha. Phải biết rằng, lời thề ở nơi này cũng không phải có thể tùy tiện tuyên thệ.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Lão già nhà ngươi quả nhiên là người thông minh, mau nói đi!” Khóe môi Vân Liệt Diễm khẽ nhếch, biết rõ lão ta nhất định không nhịn được, chỉ có kẻ đần mới muốn bỏ hết công sức tu luyện mấy chục năm qua của mình. Xem ra, lão đạo sĩ này cũng là một kẻ không kiên định và ham hư vinh.
“Hắn ta đang ở trong Thất Tinh trận, tình cảnh nơi đó thì ta cũng không biết. Ta đã nói, bây giờ ngươi phải thả ta đi, ngươi đã thề rồi!” Đạo sĩ Hữu Dực nhìn chằm chằm Vân Liệt Diễm, trong lòng lão ta quả thật đã do dự, nếu được lựa chọn thì lão sẽ lựa sự sống. Tuy nhiên, lão nghe nói nữ nhân Vân Liệt Diễm này cũng là một nhân vật lòng dạ độc ác, nàng ta thật sự sẽ có lòng tốt tha cho lão như vậy sao?
“Thất Tinh trận? Ngươi không biết?” Vân Liệt Diễm nhíu mày.
“Đúng vậy, ta không biết, bởi vì ta chưa bao giờ đi vào đó. Muốn tiến vào đại lục Thần Chi thì cần phải đi qua một cánh cổng chính là Thất Tinh trận, băng qua đó là có thể bước vào kết giới của đại lục Thần Chi” Lão sống ở đây vài năm chính là vì chờ đợi Vân Liệt Diễm, sau đó sẽ dẫn dụ nàng vào Thất Tinh trận. Cho dù lão có nói rõ Thất Tinh trận này cho bọn họ thì lão cũng sẽ vui vẻ chờ xem họ còn mệnh để băng qua đó hay không. Người không thể qua Thất Tinh trận, thi thể đều phải làm mồi cho cá dưới biển.
“Được rồi!” Vân Liệt Diễm gật nhẹ đầu, nhìn bộ dáng của lão ta thì nàng đã biết chẳng thể hỏi ra thêm cái gì. Tuy nhiên, nàng cũng không đoán được lão ta còn ý đồ bất chính nào nữa hay không, đành phải tiễn lão một đoạn đường.
“Tiểu Thất, ra tay đi!” Vân Liệt Diễm biếng nhác nhìn cánh tay Đóa Đóa, đối phó với loại người này chính là không thể để cho bọn chúng chết quá nhẹ nhàng. Lão ta đã không muốn khai thật thì cứ để cho lão giữ lấy nó xuống dưới kia hàn huyên cũng Diêm vương đi. Nàng cũng không rảnh để ngồi đây nghe, đối với nàng cho dù phía trước chính là ‘đầm rồng hang hổ’, nàng đều sẽ xông vào.
Tiểu Thất hiểu ý, hào quang bảy màu tỏa ra từ trên cổ tay Đóa Đóa như một chiếc cầu vồng, nó xuyên qua chiếc lưới bằng lửa của Vân Liệt Diễm, đâm thẳng vào thân thể đạo sĩ Hữu Dực.
“Ngươi…! Không phải ngươi đã thề sẽ thả ta rồi sao?” Đạo sĩ Hữu Dực cảm thấy đầu mình như bị kim đâm, đau đến hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên đất.
“Là ta đồng ý sẽ thả ngươi, nhưng lời thề là của ta chứ không phải của người khác, mà người ra tay đồng thời cũng không phải là ta!” Vân Liệt Diễm liếc nhìn lão ta với ánh mắt khinh thường. Hơn nữa, lời thề của nàng cũng không có một chút tiền cọc hay bất ỳ nghi thức nào, nó chẳng khác gì ăn cơm uống nước rồi ‘trôi’ ra ngoài. Cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghĩ rằng lời thề của mình sẽ linh nghiệm.
“Ngươi…! Ngươi…! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Ta… Ta cho ngươi biết… Thất Tinh trận… không phải là Thần cấp… thì… thì không thể vượt qua…” Đạo sĩ Hữu Dực lắp bắp nói ra vài câu liền bị đau đớn hành hạ lăn qua lộn lại trên đất, sau đó thân thể bị một ngọn lửa bao lấy, dần dần bị nuốt chửng.
“Thất Tinh trận? Thúc thúc, người có từng nghe nói về trận pháp này bao giờ chưa?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy người đã được giải quyết, bèn quay đầu hỏi Vân Phụng Khải.
“Có rất ít thông tin về Thất Tinh trận được ghi lại. Tương truyền rằng Thất Tinh trận lợi dụng năng lượng tự nhiên cùng quang minh của Bắc Đẩu Thất Tinh (1) để hình thành nên trận pháp, còn về cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm” Vân Phụng Khải nghĩ nghĩ, cũng chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu.
(1) Bắc Đẩu Thất Tinh: là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.
Thông tin về Thất Tinh trận gần như không được ghi chép lại trong sử sách, cho nên tình tình cụ thể cũng không người nào biết.
“Chúng ta vào xem chẳng phải sẽ biết hay sao?” Đóa Đóa nghiêng đầu, không hiểu mọi người đang nói chuyện gì, chẳng phải chỉ cần tiến vào trận là biết rõ mọi chuyện thôi sao?
Trước kia Đóa Đóa cũng từng nghe Vân Phụng Khải giảng giải một chút về những trận pháp căn bản, nhưng nó cũng không nhớ rõ và cũng cũng không biết trận pháp chính xác là thứ gì.
Đóa Đóa vỗ vỗ Đại Bạch, ra hiệu Đại Bạch đi cùng mình. Sau đó nó trèo lên lưng Đại Bạch, bảo Đại Bạch đi về phía cái gọi là Thất Tinh trận kia.
Hàn Chỉ lúc này đang bị đau đớn dày vò nhưng nhìn thấy Đóa Đóa lỗ mãng xông vào trận pháp liền lo lắng, cũng không kịp nói gì với Vân Liệt Diễm đã chạy vào theo.
“Đóa Đóa, mau trở lại cho mẹ!” Vân Liệt Diễm vừa dứt lời, Đóa Đóa đã đi vào trận pháp. Vân Liệt Diễm đỡ lấy đầu, thầm than: Trời ạ! Rốt cuộc con bé này từ đâu chui ra vậy?
“Thúc thúc, tiểu cữu, xem ra chúng ta không vào là không được rồi!” Vân Liệt Diễm thở dài một tiếng.
Cũng không phải là nàng lo lắng cho Đóa Đóa, bởi vì từ sau khi cơ thể con bé giải phóng nguồn năng lượng lần đầu tiên trong đời kia, Vân Liệt Diễm cảm thấy Đóa Đóa đã không còn giống với lúc trước. Hơi thở của con bé thậm chí còn khiến cho nàng có một loại cảm giác không cách nào diễn tả được. Vân Liệt Diễm phỏng đoán rồi lại không dám khẳng định, nàng cảm thấy Đóa Đóa lúc này đã ở mức Thần cấp rồi. Đừng nói là nàng, chỉ sợ ngay cả Đóa Đóa cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần Đóa Đóa có thể tự bảo vệ chính mình thì nàng cũng an tâm một nửa, về phần những chuyện khác thì bây giờ chưa phải là lúc lo lắng. Nàng thật sự hi vọng Đóa Đóa có thể vĩnh viễn không lớn lên, cả đời cứ như lúc này, càng không cần phải trải qua lời nguyền tình kiếp quỷ quái kia.
Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu gật gật đầu, Đóa Đóa đang ở trong trận thì cho dù phía trước có là ‘đầm rồng hang hổ’ thì bọn họ cũng sẽ xông pha.
Thất Tinh trận nằm ở chính giữa hòn đảo, cho nên khiến người ta có một loại cảm giác rất quỷ dị, giống như người đi vào nơi đó sẽ tự động biến mất.
Vân Liệt Diễm cùng Vân Phụng Khải, còn có Phượng Lăng Tiêu đồng thời tiến vào Thất Tinh trận. Thế nhưng khiến cho người khác bất ngờ chính là khi vào trong đó, Vân Liệt Diễm lại phát hiện hai người bên cạnh lại không thấy bóng dáng đâu nữa, mà nàng cũng hoàn toàn không nhìn thấy Đóa Đóa, Hàn Chỉ lẫn cả Diệp Khuyết.
Lại là ảo ảnh sao? Vân Liệt Diễm nhíu mày, Thất Tinh trận nếu là ảo ảnh thì có lẽ còn cao minh hơn ảo ảnh của Tiểu Thất không biết bao nhiêu lần.
Xung quanh một mảnh đen kịt, Vân Liệt Diễm phóng ra một ngọn lửa để nhìn kỹ một lượt. Thế nhưng quang cảnh xung quanh này lại khiến cho nàng chấn kinh.
Lúc này nàng như đi vào một tòa thành ma pháp, bốn phía là vách tường cao đến cả trăm mét, tổng cộng có bảy mặt, vừa lúc vây thành một vòng kín. Mỗi mặt tường đều tỏa ra ánh hào quang cực kỳ quỷ dị, bên trên vách tường được khắc một vài ký hiệu kỳ quái cùng như dòng chữ khó hiểu, còn có những bức tranh biếm họa. Tóm lại, Vân Liệt Diễm cảm thấy rằng đây là những thứ chỉ tồn tại trong thế giới ma pháp. Cũng giống như một bộ phim điện ảnh của phương tây, mà nhân vật chính lúc này lại đổi thành nàng.
/100
|