Editor: Ngạn Tịnh
Đã sắp hoàng hôn, ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào, Bạch Vi đã rất già nằm trên giường nhìn Giang Mạc cũng là mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn còn trong trẻo đang nắm chặt tay mình, mỉm cười, rồi lẳng lặng như đã ngủ.
Ngay nháy mắt cô nhắm mắt lại, một giọt nước mặt theo khóe mắt của Giang Mạc rớt xuống, nhẹ nhàng hôn lên tay cô một cái, rồi lại nhẹ giọng nói một câu, "Chờ anh..."
Lại tỉnh lại, Bạch Vi đã về không gian quen thuộc. Mỗi khi nhiệm vụ hoàn thành cô đều sẽ đến đây, nghỉ ngơi một chút lại bắt đầu xuyên đến thế giới tiếp theo.
Nhìn khung cảnh trống rỗng xung quanh, lần đầu tiên Bạch Vi cảm nhận được một loại cảm giác mất mát, buồn bã, cũng là lần đầu tiên biết được thứ gọi là cô độc.
Lần này hệ thống đếm ngược cũng thập phần thông cảm, cho cô một chút thời gian. Bạch Vi ôm hai chân của mình, cố gắng điều tiết cảm xúc.
Cô cũng không biết vì sao cô lại dừng ở thế giới trước lâu như vậy, vì sao lại có thể dần dần già đi với Giang Mạc? Quan hệ giữa hai người bọn họ nói là vợ chồng cũng không phải vợ chồng, nói là bạn bè càng không phải chỉ là bạn bè, cứ như vậy ở chung một chỗ chiếu cố lẫn nhau, rồi cùng nhau già đi.
Bọn họ không hề đi đăng ký kết hôn, thậm chí còn chưa từng thừa nhận đối phương là người yêu của mình, lại vẫn luôn ở chung một chỗ, không tách rời. Ông nội Giang Mạc, anh trai chị gái, thậm chí cả nhóc Giang Tử Hạo cũng đều có chút không hiểu mối quan hệ của hai người bọn họ. Nhưng hai người vẫn cứ như vậy mà sống, thẳng đến cuối cùng chết đi, cũng là Giang Mạc bồi bên cạnh cô, cảm giác rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức Bạch Vi có chút luyến tiếc, cho nên bây giờ mới cần điều tiết.
Chờ Bạch Vi dần dần hết thương cảm, hệ thống đếm ngược liền thỏa đáng vang lên. Bạch Vi có chút tự giễu ngẩng đầu, thật đúng là canh thời gian rất chuẩn!
"... 4, 3, 2..."
Hệ thống đếm ngược vẫn đang tiếp tục, Bạch Vi đột nhiên cảm nhận được cổ tay phải ấm áp. Nhưng cô còn chưa kịp xem Châu Liên sinh ra biến hóa gì cả người đã bị truyền tống đi.
Vừa tỉnh lại Bạch Vi liền cảm thấy đầu đau đến đòi mạng. Theo lý thuyết cô ở lại một thế giới lâu như vậy, lực tinh thần cũng đã sớm được chữa trị tốt, hơn nữa sau khi tâm nguyện của Phương Bạch Vi được hoàn thành còn được thưởng, đáng lẽ không đến nỗi đau đến mức này nha? Sao lại thế này?
Cô không thể nghĩ, càng nghĩ càng đau. Cũng may bây giờ cô đang nằm trên giường, loại cảm giác mềm mại kia như muốn thúc giục cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giống như chỉ cần ngủ đi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Trong cơn mê nửa say nửa tỉnh, ý thức của Bạch Vi càng trở nên mơ hồ.
Đột nhiên trong phòng vang lên giọng nói của một người đàn ông, "Ừm, đã mê mang rồi. Hôm nay là tiệc chúc mừng, cô ấy uống không ít, vốn đã ngà ngà say, anh lại bỏ thuốc mê vào trong nước đút cho cô ấy uống, hiện tại cũng đã bất tỉnh nhân sự..."
Nghe thấy thế, Bạch Vi vốn tinh thần không rõ trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được, thân thể tuy rằng có thể nhúc nhích, nhưng tay chân lại không nghe sự sai bảo của mình, chỉ có thể sờ loạn chung quanh, hy vọng đụng đến thứ có ích.
Giọng nói của người đàn ông kia vẫn phát ra đều đều, nhưng ngữ khí đã có chút không kiên nhẫn, ".... Người bên em bao giờ mới đến? Nhanh chóng chụp vài bức hình rồi chấm dứt... Cái gì? Làm thật? Không được! Em muốn chỉ là ảnh chụp, cần gì hủy cô ấy. Anh thấy vẫn cần dùng đến cô ta, không nên làm ra loại chuyện này!"
Bạch Vi có thể nghe thấy đối phương đang nói chuyện điện thoại với người khác, chuyện đang thảo luận dĩ nhiên là muốn hủy cô, hơn nữa còn là thông qua loại chuyện tình đó. Bạch Vi có chút bối rối, bàn tay càng nóng nảy, nhưng vẫn thủy chung không đụng đến thứ gì hữu dụng.
"... Em nói hươu nói vượn gì vậy. Anh không động tâm, một ngón tay của cô ta anh cũng không động vào, đều là mấy phóng viên đó viết bậy! Bức ảnh? Sự thật của bức ảnh kia em là người biết rõ ràng nhất mà!"
"Chứng minh? Em muốn anh chứng minh thế nào? Anh nói anh không đụng vào cô ấy nói thế nào em cũng không tin, người ta vẫn là xử nữ đấy!" Người đàn ông có chút vội vàng xao động, sau đó lại hít sâu một hơi, "Được, em kêu tên quỷ đen lại đây, kêu hắn lại đây là được rồi đúng không? Số phòng 302, hai người muốn quyết định thế nào thì tùy, anh mặc kệ!"
Nói xong mạnh mẽ cúp điện thoại, sau đó mắng câu "Mẹ nó", liền mở cửa ra đi ra ngoài, theo sau là một tiếng "Rầm", trong phòng liền yên tĩnh lại.
Người tuy đi rồi, nhưng tình huống của Bạch Vi vẫn không tốt lên chỗ nào, ý thức ngày càng mơ hồ, giống như giây tiếp theo liền có thể mê mang. Bạch Vi biết thuốc mê mà người đàn ông lúc nãy hạ đã bắt đầu có tác dụng, thời gian của cô lại không nhiều lắm...
"Phịch" Bạch Vi đụng đến tủ đầu giường, dùng sức một chút cả người liền ngã xuống đất, đầu đụng vào mép giường, nhất thời trong đầu đều ông ông. Qua nửa ngày rốt cuộc cũng hồi thần, nhưng người lại thanh tỉnh không ít, mắt cũng đã có thể mở.
Bạch Vi dựa vào giường lắc lư đứng lên, đi ra ngoài. Thẳng đến khi ra đến phòng khách, liền thấy trên bàn có một giỏi hoa quả, còn có một con dao, ánh mắt nhất thời sáng lên, lảo đảo nghiêng ngả bước đến. Nhưng bởi vì đầu óc quá mức mê muội, còn chưa tới bàn trà cả người liền ngã sấp xuống, nhưng cô vẫn không quan tâm tiếp tục bước về phía đó. Đợi đến khi chạm được vào con dao kia, không quản nơi tay đụng đến là lưỡi dao hay chuôi dao, liền mạnh mẽ nắm lấy, nhất thời một cỗ đau đớn mãnh liệt từ trong lòng bàn tay truyền đến, làm cho cô thanh tỉnh đi không ít.
Bạch Vi biết mặc dù như vậy cô cũng không chống đỡ được bao lâu, bởi hiệu quả của thuốc thật sự rất mãnh liệt, nếu không phải dựa vào lực tinh thần mạnh mẽ hơn so với người bình thường của cô, có lẽ lúc này đã mê mang bất tỉnh rồi.
Vì thế cô nắm lấy chiếc túi xách trên ghế sa lông xong liền đi ra ngoài. Mở cửa ra, Bạch Vi nhìn hành lang sâu thẳm, nhưng cũng không biết làm sao rời khỏi, chỉ có thể tùy tiện chọn một phương hướng rồi đi qua. Dọc theo đường đi đều cảm thấy con đường trước mặt chênh vênh, cô đỡ lấy vách tường, người dần bắt đầu mụ mị, trong lòng cũng có chút tuyệt vọng. Vì sao lần này xuyên qua chuyện đầu tiên gặp phải lại là loại chuyện này?
Ngay lúc nghĩ như vậy, ở một ngã rẽ Bạch Vi liền đụng phải một người, đầu đập mạnh vào ngực đối phương, liền cảm thấy như đụng phải tường, chắc hẳn là một người đàn ông.
Trong lòng Bạch Vi căng thẳng, nhanh chóng ngẩng đầu lên. Trong mông lung, dường như cô thấy được một hình dáng rất quen thuộc, đó chính là gương mặt cô đã xem suốt mấy chục năm ở thế giới trước. Sau khi nhìn rõ, Bạch Vi thiếu chút nữa đã khóc òa lên.
Vội vàng ôm lấy anh, miệng không ngừng nói, "Giang Mạc, Giang Mạc, mau giúp em... Đầu em rất đau, em bị người hạ thuốc... Em rất nhớ anh... Rất rất nhớ!" Càng nói Bạch Vi càng mơ hồ, chính cô cũng không biết cô đang nói gì.
Sau đó Bạch Vi liền lạc vào mộng cảnh. Ở trong mơ, cô rõ ràng thấy một thế hệ ảnh hậu thoải mái phập phồng khi còn sống.
Ảnh hậu tên là Tần Bạch Vi, từ nhỏ đã có ước mơ làm ngôi sao, cho nên lúc lựa chọn nguyện vọng vào trường đại học, cho dù thành tích rất cao cô vẫn chọn học viện điện ảnh. Vì chuyện này đã khiến cho người cha cả đời làm thầy kia thiết chút nữa đánh gãy chân cô, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Dù sao so với bất cứ thứ gì mà nói, con gái vẫn là quan trọng nhất. Ông chỉ đưa ra một yêu cầu, muốn Tần Bạch Vi nhất định phải làm một người trong sạch, làm việc rõ ràng, đừng học những điều xấu xa trong giới giải trí kia. Nếu để một ngày nào đó ông nghe thấy tin tức không tốt liên quan đến Tần Bạch Vi, đừng trách ông không nhận đứa con gái này.
Mà Tần Bạch Vi cũng rất nghe lời, hơn nữa diện mạo khí chất rất tốt, kỹ năng biểu diễn lại có thiên phú trời cho, rất dễ dàng trổ ra hết tài năng trong đám bạn học, đóng không ít phim truyền hình, tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng cũng đủ tích lũy kinh nghiệm cùng danh khí cho cô. Thậm chí những đạo diễn, diễn viên chuyên nghiệp từng hợp tác với cô đều khen cô hết lời.
Ngay lúc sắp tốt nghiệp đại học, cô nhận một nhân vật có tính chuyển biến đầu tiên trong cuộc đời nghệ sĩ, là nữ số một trong phim thần tượng. Thật ra diễn viên mới nếu muốn nhanh xuất đầu, phim thần tượng chính là bàn đạp tốt nhất. Hành động không cần tốt, nhưng ít nhất phải có một chút thực lực để người khác khỏi bắt bẻ, hơn nữa chỉ cần thân thiết một chút, liền có một đống fan.
Tần Bạch Vi chính là như vậy, kỹ năng của cô được tôi luyện qua nhiều lần phối hợp diễn, hơn nữa thiên phú cũng không tệ, diễn vai nữ chính này vẫn là vô cùng thuận buồm xui gió. Hơn nữa nhân vật chính mà cô lựa chọn cũng không phải bạch liên hoa mà mọi người thường lên án, trái lại tam quan thực chính, nhất thời thu phục được một đống fan.
Kỹ năng biểu diễn của Tần Bạch Vi cũng rất tốt, đại ngôn, hợp đồng ùn ùn kéo đến. Cô mặc dù có chút lâng lâng, nhưng cũng không tự phụ. Lời nói của cha vẫn văng vẳng bên tai, làm cho cô từng bước đều cẩn thận, cũng rất hạn chế hành vi của mình.
Mà lúc này bên ngoài scandal của cô và nam chính trong phim thần tượng kia cũng rất nóng, ngay cả fan cũng rất nhiệt tình ghép đôi hai bọn họ, thậm chí một ít tạp chí bát quái cũng thường xuyên đăng tin hai người cùng một chỗ.
Tần Bạch Vi đối với nam diễn viên Diệp Cảnh kia cũng có hảo cảm. Cô tuổi còn nhỏ, ở trong phim có mối tình rất sâu đậm với anh ta, cho nên thường xuyên qua lại liền động tâm. Mà thập phần trùng hợp là Diệp Cảnh kia cũng có tình cảm với Bạch Vi, lúc nhàn hạ lại thường xuyên hẹn cô ra ngoài ăn cơm, xem phim linh tinh.
Thật ra nếu cứ tiếp diễn như vậy cũng rất tốt, hai tiểu thanh niên không ngừng phấn đấu trong vòng giải trí, tuy rằng sau này không nhất định sẽ ở cùng nhau, nhưng khi nhớ tới đoạn thời gian ngây ngô này nhất định sẽ là một hồi ức tốt đẹp.
Nhưng lại không như mong muốn, Tần Bạch Vi trong một lần tham gia tiệc chúc mừng phim thần tượng đột phá phòng vé được nhiều người kính rượu, uống say bất tỉnh nhân sự. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại cô như muốn phát điên, bởi bên cạnh thế nhưng lại có một người da đen đang nằm ngủ. Hơn nữa người đó còn luôn miệng gọi cô là baby, nói cô đêm qua thật sự quá nhiệt tình. Tần Bạch Vi lúc ấy liền đuổi người da đen đó đi, một người khóc vùi ở trong khách sạn, còn không ngừng tắm rửa. Nhưng chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, cô cảm thấy mình cho dù tắm rửa thế nào cũng không sạch sẽ.
Nhiều ngày tiếp theo cô vẫn ngây ngốc, ngay cả buổi thử vai của đạo diễn Giang cũng đánh rớt. Cô vốn hẳn là đang bước lên từng bậc thang kiên cố về phía ánh hào quang, đáng tiếc lại không đứng vững.
Sau đó, tình huống của cô ngày càng tệ. Cô không dám về gặp cha của mình, cũng không dám gặp Diệp Cảnh, ngay cả tâm lý cũng bắt đầu có vấn đề. Đã thế vào lúc này, Diệp Cảnh lại tuôn ra tin đồn tình ái, đối phương đúng là diễn viên mới được nhân vai nhân vật chính của đạo diễn Giang kia, Kiều San San. Tần Bạch Vi thập phần kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình đã trải qua liền không có dũng khí qua chất vấn.
Hai người kia đều là người mới, fan cũng rất nhiều, đối với chuyện hai người qua lại với nhau, mặc dù có nhiều người lấy làm tiếc vì sao không phải là Tần Bạch Vi, nhưng thái độ vẫn là chúc phúc. Nhưng sau khi mọi người chấp nhận mối tình của hai người bọn họ xong, những bức ảnh trước kia của Tần Bạch Vi và Diệp Cảnh lại bị phát ra. Hơn nữa góc quay lại rất trùng hợp, góc độ đều là Tần Bạch Vi dây dưa, níu kéo đối phương. Trong ảnh cũng không có ngày, chuyện này rất không khó để người khác liên tưởng, Tần Bạch Vi đang muốn làm tiểu tam.
Mà lúc này Kiều San San lại phát lên một tin tức mờ ám bảo ai đó đừng tiếp tục dây dưa đến bạn trai của cô ta trên Weibo. Diệp Cảnh cũng tỏ vẻ trong lòng hắn chỉ thủy chung có một người là Kiều San San, không thể dung nạp thêm người nào khác, cho nên thật có lỗi!
Hai người này kẻ xướng người họa, nhất là câu thật có lỗi kia của Diệp Cảnh, liền phá hoại hết thanh danh tốt trước kia Tần Bạch Vi tích góp từng chút. Cô bị gán cho những biệt hiệu như trà xanh biểu, tiểu tam.
Sự nghiệp chỉ vừa mới phát triển của Tần Bạch Vi cũng vì thế mà sụp đổ. Rất nhiều fan biến thành anti, đường cũng biến thành đen, mấy chục vạn bình luận nhục mạ trên Weibo khiến cô thiếu chút nữa điên mất. Công ty cũng cho cô nghỉ ngơi một thời gian, ngừng rất nhiều hoạt động của cô, ngay cả nhiều đại ngôn cũng đổi người.
Tần Bạch Vi hoàn toàn bị đình chỉ hoạt động.
Đã sắp hoàng hôn, ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào, Bạch Vi đã rất già nằm trên giường nhìn Giang Mạc cũng là mặt đầy nếp nhăn, nhưng ánh mắt vẫn còn trong trẻo đang nắm chặt tay mình, mỉm cười, rồi lẳng lặng như đã ngủ.
Ngay nháy mắt cô nhắm mắt lại, một giọt nước mặt theo khóe mắt của Giang Mạc rớt xuống, nhẹ nhàng hôn lên tay cô một cái, rồi lại nhẹ giọng nói một câu, "Chờ anh..."
Lại tỉnh lại, Bạch Vi đã về không gian quen thuộc. Mỗi khi nhiệm vụ hoàn thành cô đều sẽ đến đây, nghỉ ngơi một chút lại bắt đầu xuyên đến thế giới tiếp theo.
Nhìn khung cảnh trống rỗng xung quanh, lần đầu tiên Bạch Vi cảm nhận được một loại cảm giác mất mát, buồn bã, cũng là lần đầu tiên biết được thứ gọi là cô độc.
Lần này hệ thống đếm ngược cũng thập phần thông cảm, cho cô một chút thời gian. Bạch Vi ôm hai chân của mình, cố gắng điều tiết cảm xúc.
Cô cũng không biết vì sao cô lại dừng ở thế giới trước lâu như vậy, vì sao lại có thể dần dần già đi với Giang Mạc? Quan hệ giữa hai người bọn họ nói là vợ chồng cũng không phải vợ chồng, nói là bạn bè càng không phải chỉ là bạn bè, cứ như vậy ở chung một chỗ chiếu cố lẫn nhau, rồi cùng nhau già đi.
Bọn họ không hề đi đăng ký kết hôn, thậm chí còn chưa từng thừa nhận đối phương là người yêu của mình, lại vẫn luôn ở chung một chỗ, không tách rời. Ông nội Giang Mạc, anh trai chị gái, thậm chí cả nhóc Giang Tử Hạo cũng đều có chút không hiểu mối quan hệ của hai người bọn họ. Nhưng hai người vẫn cứ như vậy mà sống, thẳng đến cuối cùng chết đi, cũng là Giang Mạc bồi bên cạnh cô, cảm giác rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức Bạch Vi có chút luyến tiếc, cho nên bây giờ mới cần điều tiết.
Chờ Bạch Vi dần dần hết thương cảm, hệ thống đếm ngược liền thỏa đáng vang lên. Bạch Vi có chút tự giễu ngẩng đầu, thật đúng là canh thời gian rất chuẩn!
"... 4, 3, 2..."
Hệ thống đếm ngược vẫn đang tiếp tục, Bạch Vi đột nhiên cảm nhận được cổ tay phải ấm áp. Nhưng cô còn chưa kịp xem Châu Liên sinh ra biến hóa gì cả người đã bị truyền tống đi.
Vừa tỉnh lại Bạch Vi liền cảm thấy đầu đau đến đòi mạng. Theo lý thuyết cô ở lại một thế giới lâu như vậy, lực tinh thần cũng đã sớm được chữa trị tốt, hơn nữa sau khi tâm nguyện của Phương Bạch Vi được hoàn thành còn được thưởng, đáng lẽ không đến nỗi đau đến mức này nha? Sao lại thế này?
Cô không thể nghĩ, càng nghĩ càng đau. Cũng may bây giờ cô đang nằm trên giường, loại cảm giác mềm mại kia như muốn thúc giục cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, giống như chỉ cần ngủ đi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Trong cơn mê nửa say nửa tỉnh, ý thức của Bạch Vi càng trở nên mơ hồ.
Đột nhiên trong phòng vang lên giọng nói của một người đàn ông, "Ừm, đã mê mang rồi. Hôm nay là tiệc chúc mừng, cô ấy uống không ít, vốn đã ngà ngà say, anh lại bỏ thuốc mê vào trong nước đút cho cô ấy uống, hiện tại cũng đã bất tỉnh nhân sự..."
Nghe thấy thế, Bạch Vi vốn tinh thần không rõ trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được, thân thể tuy rằng có thể nhúc nhích, nhưng tay chân lại không nghe sự sai bảo của mình, chỉ có thể sờ loạn chung quanh, hy vọng đụng đến thứ có ích.
Giọng nói của người đàn ông kia vẫn phát ra đều đều, nhưng ngữ khí đã có chút không kiên nhẫn, ".... Người bên em bao giờ mới đến? Nhanh chóng chụp vài bức hình rồi chấm dứt... Cái gì? Làm thật? Không được! Em muốn chỉ là ảnh chụp, cần gì hủy cô ấy. Anh thấy vẫn cần dùng đến cô ta, không nên làm ra loại chuyện này!"
Bạch Vi có thể nghe thấy đối phương đang nói chuyện điện thoại với người khác, chuyện đang thảo luận dĩ nhiên là muốn hủy cô, hơn nữa còn là thông qua loại chuyện tình đó. Bạch Vi có chút bối rối, bàn tay càng nóng nảy, nhưng vẫn thủy chung không đụng đến thứ gì hữu dụng.
"... Em nói hươu nói vượn gì vậy. Anh không động tâm, một ngón tay của cô ta anh cũng không động vào, đều là mấy phóng viên đó viết bậy! Bức ảnh? Sự thật của bức ảnh kia em là người biết rõ ràng nhất mà!"
"Chứng minh? Em muốn anh chứng minh thế nào? Anh nói anh không đụng vào cô ấy nói thế nào em cũng không tin, người ta vẫn là xử nữ đấy!" Người đàn ông có chút vội vàng xao động, sau đó lại hít sâu một hơi, "Được, em kêu tên quỷ đen lại đây, kêu hắn lại đây là được rồi đúng không? Số phòng 302, hai người muốn quyết định thế nào thì tùy, anh mặc kệ!"
Nói xong mạnh mẽ cúp điện thoại, sau đó mắng câu "Mẹ nó", liền mở cửa ra đi ra ngoài, theo sau là một tiếng "Rầm", trong phòng liền yên tĩnh lại.
Người tuy đi rồi, nhưng tình huống của Bạch Vi vẫn không tốt lên chỗ nào, ý thức ngày càng mơ hồ, giống như giây tiếp theo liền có thể mê mang. Bạch Vi biết thuốc mê mà người đàn ông lúc nãy hạ đã bắt đầu có tác dụng, thời gian của cô lại không nhiều lắm...
"Phịch" Bạch Vi đụng đến tủ đầu giường, dùng sức một chút cả người liền ngã xuống đất, đầu đụng vào mép giường, nhất thời trong đầu đều ông ông. Qua nửa ngày rốt cuộc cũng hồi thần, nhưng người lại thanh tỉnh không ít, mắt cũng đã có thể mở.
Bạch Vi dựa vào giường lắc lư đứng lên, đi ra ngoài. Thẳng đến khi ra đến phòng khách, liền thấy trên bàn có một giỏi hoa quả, còn có một con dao, ánh mắt nhất thời sáng lên, lảo đảo nghiêng ngả bước đến. Nhưng bởi vì đầu óc quá mức mê muội, còn chưa tới bàn trà cả người liền ngã sấp xuống, nhưng cô vẫn không quan tâm tiếp tục bước về phía đó. Đợi đến khi chạm được vào con dao kia, không quản nơi tay đụng đến là lưỡi dao hay chuôi dao, liền mạnh mẽ nắm lấy, nhất thời một cỗ đau đớn mãnh liệt từ trong lòng bàn tay truyền đến, làm cho cô thanh tỉnh đi không ít.
Bạch Vi biết mặc dù như vậy cô cũng không chống đỡ được bao lâu, bởi hiệu quả của thuốc thật sự rất mãnh liệt, nếu không phải dựa vào lực tinh thần mạnh mẽ hơn so với người bình thường của cô, có lẽ lúc này đã mê mang bất tỉnh rồi.
Vì thế cô nắm lấy chiếc túi xách trên ghế sa lông xong liền đi ra ngoài. Mở cửa ra, Bạch Vi nhìn hành lang sâu thẳm, nhưng cũng không biết làm sao rời khỏi, chỉ có thể tùy tiện chọn một phương hướng rồi đi qua. Dọc theo đường đi đều cảm thấy con đường trước mặt chênh vênh, cô đỡ lấy vách tường, người dần bắt đầu mụ mị, trong lòng cũng có chút tuyệt vọng. Vì sao lần này xuyên qua chuyện đầu tiên gặp phải lại là loại chuyện này?
Ngay lúc nghĩ như vậy, ở một ngã rẽ Bạch Vi liền đụng phải một người, đầu đập mạnh vào ngực đối phương, liền cảm thấy như đụng phải tường, chắc hẳn là một người đàn ông.
Trong lòng Bạch Vi căng thẳng, nhanh chóng ngẩng đầu lên. Trong mông lung, dường như cô thấy được một hình dáng rất quen thuộc, đó chính là gương mặt cô đã xem suốt mấy chục năm ở thế giới trước. Sau khi nhìn rõ, Bạch Vi thiếu chút nữa đã khóc òa lên.
Vội vàng ôm lấy anh, miệng không ngừng nói, "Giang Mạc, Giang Mạc, mau giúp em... Đầu em rất đau, em bị người hạ thuốc... Em rất nhớ anh... Rất rất nhớ!" Càng nói Bạch Vi càng mơ hồ, chính cô cũng không biết cô đang nói gì.
Sau đó Bạch Vi liền lạc vào mộng cảnh. Ở trong mơ, cô rõ ràng thấy một thế hệ ảnh hậu thoải mái phập phồng khi còn sống.
Ảnh hậu tên là Tần Bạch Vi, từ nhỏ đã có ước mơ làm ngôi sao, cho nên lúc lựa chọn nguyện vọng vào trường đại học, cho dù thành tích rất cao cô vẫn chọn học viện điện ảnh. Vì chuyện này đã khiến cho người cha cả đời làm thầy kia thiết chút nữa đánh gãy chân cô, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp. Dù sao so với bất cứ thứ gì mà nói, con gái vẫn là quan trọng nhất. Ông chỉ đưa ra một yêu cầu, muốn Tần Bạch Vi nhất định phải làm một người trong sạch, làm việc rõ ràng, đừng học những điều xấu xa trong giới giải trí kia. Nếu để một ngày nào đó ông nghe thấy tin tức không tốt liên quan đến Tần Bạch Vi, đừng trách ông không nhận đứa con gái này.
Mà Tần Bạch Vi cũng rất nghe lời, hơn nữa diện mạo khí chất rất tốt, kỹ năng biểu diễn lại có thiên phú trời cho, rất dễ dàng trổ ra hết tài năng trong đám bạn học, đóng không ít phim truyền hình, tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng cũng đủ tích lũy kinh nghiệm cùng danh khí cho cô. Thậm chí những đạo diễn, diễn viên chuyên nghiệp từng hợp tác với cô đều khen cô hết lời.
Ngay lúc sắp tốt nghiệp đại học, cô nhận một nhân vật có tính chuyển biến đầu tiên trong cuộc đời nghệ sĩ, là nữ số một trong phim thần tượng. Thật ra diễn viên mới nếu muốn nhanh xuất đầu, phim thần tượng chính là bàn đạp tốt nhất. Hành động không cần tốt, nhưng ít nhất phải có một chút thực lực để người khác khỏi bắt bẻ, hơn nữa chỉ cần thân thiết một chút, liền có một đống fan.
Tần Bạch Vi chính là như vậy, kỹ năng của cô được tôi luyện qua nhiều lần phối hợp diễn, hơn nữa thiên phú cũng không tệ, diễn vai nữ chính này vẫn là vô cùng thuận buồm xui gió. Hơn nữa nhân vật chính mà cô lựa chọn cũng không phải bạch liên hoa mà mọi người thường lên án, trái lại tam quan thực chính, nhất thời thu phục được một đống fan.
Kỹ năng biểu diễn của Tần Bạch Vi cũng rất tốt, đại ngôn, hợp đồng ùn ùn kéo đến. Cô mặc dù có chút lâng lâng, nhưng cũng không tự phụ. Lời nói của cha vẫn văng vẳng bên tai, làm cho cô từng bước đều cẩn thận, cũng rất hạn chế hành vi của mình.
Mà lúc này bên ngoài scandal của cô và nam chính trong phim thần tượng kia cũng rất nóng, ngay cả fan cũng rất nhiệt tình ghép đôi hai bọn họ, thậm chí một ít tạp chí bát quái cũng thường xuyên đăng tin hai người cùng một chỗ.
Tần Bạch Vi đối với nam diễn viên Diệp Cảnh kia cũng có hảo cảm. Cô tuổi còn nhỏ, ở trong phim có mối tình rất sâu đậm với anh ta, cho nên thường xuyên qua lại liền động tâm. Mà thập phần trùng hợp là Diệp Cảnh kia cũng có tình cảm với Bạch Vi, lúc nhàn hạ lại thường xuyên hẹn cô ra ngoài ăn cơm, xem phim linh tinh.
Thật ra nếu cứ tiếp diễn như vậy cũng rất tốt, hai tiểu thanh niên không ngừng phấn đấu trong vòng giải trí, tuy rằng sau này không nhất định sẽ ở cùng nhau, nhưng khi nhớ tới đoạn thời gian ngây ngô này nhất định sẽ là một hồi ức tốt đẹp.
Nhưng lại không như mong muốn, Tần Bạch Vi trong một lần tham gia tiệc chúc mừng phim thần tượng đột phá phòng vé được nhiều người kính rượu, uống say bất tỉnh nhân sự. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại cô như muốn phát điên, bởi bên cạnh thế nhưng lại có một người da đen đang nằm ngủ. Hơn nữa người đó còn luôn miệng gọi cô là baby, nói cô đêm qua thật sự quá nhiệt tình. Tần Bạch Vi lúc ấy liền đuổi người da đen đó đi, một người khóc vùi ở trong khách sạn, còn không ngừng tắm rửa. Nhưng chuyện đã xảy ra chính là đã xảy ra, cô cảm thấy mình cho dù tắm rửa thế nào cũng không sạch sẽ.
Nhiều ngày tiếp theo cô vẫn ngây ngốc, ngay cả buổi thử vai của đạo diễn Giang cũng đánh rớt. Cô vốn hẳn là đang bước lên từng bậc thang kiên cố về phía ánh hào quang, đáng tiếc lại không đứng vững.
Sau đó, tình huống của cô ngày càng tệ. Cô không dám về gặp cha của mình, cũng không dám gặp Diệp Cảnh, ngay cả tâm lý cũng bắt đầu có vấn đề. Đã thế vào lúc này, Diệp Cảnh lại tuôn ra tin đồn tình ái, đối phương đúng là diễn viên mới được nhân vai nhân vật chính của đạo diễn Giang kia, Kiều San San. Tần Bạch Vi thập phần kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình đã trải qua liền không có dũng khí qua chất vấn.
Hai người kia đều là người mới, fan cũng rất nhiều, đối với chuyện hai người qua lại với nhau, mặc dù có nhiều người lấy làm tiếc vì sao không phải là Tần Bạch Vi, nhưng thái độ vẫn là chúc phúc. Nhưng sau khi mọi người chấp nhận mối tình của hai người bọn họ xong, những bức ảnh trước kia của Tần Bạch Vi và Diệp Cảnh lại bị phát ra. Hơn nữa góc quay lại rất trùng hợp, góc độ đều là Tần Bạch Vi dây dưa, níu kéo đối phương. Trong ảnh cũng không có ngày, chuyện này rất không khó để người khác liên tưởng, Tần Bạch Vi đang muốn làm tiểu tam.
Mà lúc này Kiều San San lại phát lên một tin tức mờ ám bảo ai đó đừng tiếp tục dây dưa đến bạn trai của cô ta trên Weibo. Diệp Cảnh cũng tỏ vẻ trong lòng hắn chỉ thủy chung có một người là Kiều San San, không thể dung nạp thêm người nào khác, cho nên thật có lỗi!
Hai người này kẻ xướng người họa, nhất là câu thật có lỗi kia của Diệp Cảnh, liền phá hoại hết thanh danh tốt trước kia Tần Bạch Vi tích góp từng chút. Cô bị gán cho những biệt hiệu như trà xanh biểu, tiểu tam.
Sự nghiệp chỉ vừa mới phát triển của Tần Bạch Vi cũng vì thế mà sụp đổ. Rất nhiều fan biến thành anti, đường cũng biến thành đen, mấy chục vạn bình luận nhục mạ trên Weibo khiến cô thiếu chút nữa điên mất. Công ty cũng cho cô nghỉ ngơi một thời gian, ngừng rất nhiều hoạt động của cô, ngay cả nhiều đại ngôn cũng đổi người.
Tần Bạch Vi hoàn toàn bị đình chỉ hoạt động.
/180
|