Editor: Ngạn Tịnh.
Đại học năm hai, năm ba, năm bốn, cộng thêm hai năm sau khi tốt nghiệp, Bạch Vi ở cùng Dung Khải chừng năm năm, Bạch Vi càng yêu càng sâu đậm, cộng thêm ký ức lúc nhỏ, và Dung Khải của hiện tại thực sự ưu tú, lại toàn tâm toàn ý với cô, trên cơ bản sẽ không dây dưa với người phụ nữ nào khác, mỗi lần có người tỏ tình, luôn cứng rắn từ chối, thậm chí còn bị Bạch Vi nhìn thấy mấy lần.
Chỉ là trong năm năm này, Bạch Vi luôn cảm thấy hai người không quá gần gũi, chuyện hai người thường làm nhất chính là nắm tay, hôn môi cũng chẳng được mấy lần, càng đừng nói chuyện thân mật hơn. Ở trong mắt cô Dung Khải có lẽ là một người giỏi kiềm chế, căn bản sẽ không vượt quá giới hạn trước kết hôn.
Hơn nữa từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhàn nhạt, tình cảm chưa từng có thời gian điên cuồng nồng đậm, hoàn toàn khác hẳn với một tình yêu mà Bạch Vi vẫn luôn ảo tưởng, Dung Khải vẫn vĩnh viễn lý trí như vậy, thản nhiên bình đạm như vậy, trái lại càng khiến cô có vẻ ấu trĩ.
Ngay từ lúc đầu Bạch Vi còn có chút không thể thích ứng, nhưng dần dần cũng thích ứng được với tiết tấu của Dung Khải. Tuy rằng cũng từng hay hỏi chuyện trước kia của hai người, nhưng Dung Khải cũng không hề muốn nhiều lời, sau đó cũng không hay nhắc đến nữa.
Đôi khi cô có chút hoài nghi Dung Khải trước mặt rốt cuộc có phải cậu nhóc da đen lúc nhỏ mình gặp hay không, nhưng đến nhà Dung Khải xem, thấy ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của hắn, Bạch Vi lại cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì căn bản chính là giống nhau như đúc luôn!
Khi đó Bạch Vi không hề biết, Dung Khải từ chối những người phụ nữ khác không phải vì mình, tình cảm không nồng cháy vốn dĩ sẽ không dành cho cô! Trong yêu đương sẽ không có người nào không vì bạn gái mà ghen, sẽ không có người vĩnh viễn không có dục vọng với bạn gái, nếu thật sự không có, vậy nói rõ trái tim của anh ta căn bản không có bạn!
Bạch Vi không biết, mới có thể bị sự thật mạnh mẽ vả cho sưng mặt, đâm cho vỡ đầu chảy máu.
Công ty Bạch gia, vào năm thứ hai Dung Khải tiến vào công ty cũng đã sửa thành họ Dung, khi đó Bạch Chỉ cũng về nước.
Khi thấy bạn trai của mình ngọt ngào với Bạch Chỉ, cuối cùng Bạch Vi cũng hiểu rõ từ lúc bắt đầu, người trong lòng hắn căn bản không phải là cô.
Mà là cô em gái ưu tú luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện của cô.
Đúng vậy, rất lâu trước khi quen biết Bạch Vi, Dung Khải đã quen với Bạch Chỉ, hai người bọn họ mới là một đôi, bản thân cô mới là kẻ đến sau.
Thậm chí trước khi Bạch Chỉ bước vào nhà họ Bạch, đã quen biết Dung Khải rồi.
Mà Dung Khải đến cùng cũng chỉ vì công ty nhà họ Bạch mà thôi.
Dùng lời của hắn mà nói, vốn dĩ công ty Bạch thị phải là của cha hắn mới đúng.
Nếu không phải năm đó cha Bạch Vi sử dụng âm mưu quỷ kế cướp công ty nhà hắn đi, cha hắn cũng sẽ không vì vậy mà ly hôn với mẹ hắn, sau đó lại vì buồn bực không vui mà chết, tất cả đều là lỗi của cha Bạch Vi.
Lúc Dung Khải nói những lời kia chính là lần đầu tiên Bạch Vi thấy Dung Khải có cảm xúc dao động lớn đến vậy, bộ dáng dữ tợn kia có lẽ cả đời Bạch Vi cũng sẽ không quên.
Hắn nói, hắn đã sớm quen với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ mới là người phụ nữ mà hắn yêu, từ đầu tới cuối, chưa từng thay đổi.
Hắn nói, nếu không phải báo thù cho cha, ở cạnh với con gái của kẻ thù là cô thêm một giây một phút cũng cảm thấy ghê sợ đến buồn nôn.
Hắn nói, dỗ cô năm năm, bây giờ cô cũng nên tỉnh mộng, tôi cũng chỉ là lấy lại thứ nên thuộc về mình mà thôi.
Nhưng ngay từ lúc hai người mới bắt đầu, rõ ràng Bạch Vi chưa từng thấy cô em gái trong truyền thuyết kia của mình xuất hiện. Cô thật sự rất muốn gặp cô ta hỏi hai người mấy câu, có phải từ lúc bắt đầu cô ta vẫn luôn biết hết mọi chuyện? Có phải từ lúc còn nhỏ Dung Khải đã bắt đầu lừa gạt cô? Cô ta nhìn thấy cô bị chơi xoay quanh như vậy có phải rất vui vẻ hay không? Thậm chí... Năm đó ba cô xảy ra ngoài ý muốn có phải do hai người nhúng tay hay không?
Nhưng Bạch Vi hỏi không ra lời, sau đó cô rơi vào trạng thái tự nhốt mình, trạng thái tinh thần rối tinh rối mù, trầm cảm nặng khiến cô ngay cả sống cũng cảm thấy khó khăn, những hoạt động đơn giản hằng ngày như ăn uống, rửa mặt đều trở thành khó khăn lớn nhất của cô.
Lúc đau khổ nhất cô còn không ăn không uống suốt ba ngày ba đêm, cứ như vậy tuyệt vọng nằm trên giường, chỉ cảm thấy cuộc sống không có chút hy vọng, trừ chết ra không còn giải thoát nào khác.
Nhưng nhìn hôn lễ của Dung Khải và Bạch Chỉ trên TV lại khiến trái tim cô nổi lên không cam lòng, cô không muốn im lặng không tiếng động như vậy mà chết đi, dựa vào cái gì chứ? Dựa vài cái gì, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì chứ? Vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Cũng là lúc ấy, hàng xóm của cô mới chuyển đến một anh chàng bác sĩ tâm lý, anh nói anh tên Giang Mạc, có lẽ có thể giúp cô.
Một đoạn thời gian rất lâu sau đó đều là vị bác sĩ nhiệt tình không biết từ nơi nào tới chăm sóc cô, không chỉ như thế, còn sau khi thân thiết còn chuyển hẳn vào trong nhà cô, chính là sợ cô xảy ra chuyện, sợ cô tìm chết.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Bạch Vi thường nhìn thấy đối phương đút nước đút cháo cho mình, lúc tỉnh táo, Bạch Vi cũng từng hỏi anh, vì sao phải đối xử tốt với cô như vậy?
Đối phương lại chỉ cười hì hì nói hai người bọn họ là bạn bè, là nên làm.
Bộ dáng cười lên lộ ra hai hàm răng trắng, khiến Bạch Vi nhìn trực tiếp rơi nước mắt, cô không rõ vì sao một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, vì sao, rõ ràng lúc cô học mười hai, Bạch Vi còn cảm giác được tình yêu của đối phương đối với mình, chỉ chớp mắt vậy mà lại phủ quyết sạch sẽ tất cả quá khứ của hai người.
Đoạn yêu đương nhẹ nhàng năm năm kia thật đúng là không để lại ấn tượng sâu sắc gì với Bạch Vi, nhưng cậu nhóc da đen lúc nhỏ kia, những bức thư qua lại, cùng với mỗi đêm nói chuyện năm mười hai, trong thời khắc này lại hiện lên rất rõ ràng.
Sau đó Bạch Vi khóc mà chìm vào giấc ngủ, cô đã mất hết tất cả...
Cô ở chung với Giang Mạc chừng nửa năm.
Vào một ngày Giang Mạc từ phòng khám trở về, phát hiện Bạch Vi biến mất, anh căn bản không biết Bạch Vi đi nơi nào.
Nghĩ tới quá khứ của Bạch Vi và Dung Khải mà mình biết được, anh gần như không chút nghĩ ngợi chạy đến chỗ Dung Khải, lại bị Bạch Chỉ thông báo, Dung Khải căn bản không có nhà.
Cũng chính vào lúc này hai người cùng nhận được điện thoại, nói người thân của bọn họ xảy ra chuyện.
Lúc đến bệnh viện, Dung Khải cũng đã tắt thở, mà Bạch Vi vẫn còn treo một hơi, dường như đang chờ anh đến.
Lúc ấy Bạch Chỉ như phát điên, nếu không phải y tá bác sĩ lôi kéo, chỉ sợ cô ta đã trực tiếp đánh Bạch Vi đến tắt thở.
Mà thấy Giang Mạc tới, Bạch Vi cuối cùng cũng mỉm cười thỏa mãn lìa đời.
Mà rốt cuộc Bạch Vi và Dung Khải đã xảy ra chuyện gì, trên cơ bản chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra được.
Giang Mạc cũng chỉ là xem đến rõ hơn mà thôi, thật ra Bạch Vi đã sớm không muốn sống nữa, thậm chí còn bởi vì bệnh trầm cảm mà lén lút tự sát không biết bao nhiêu lần, cô chỉ là không muốn liên lụy tới anh mà thôi, lại tiện tay kéo thêm một kẻ khiến cô đau đớn chết cùng!
Trên cơ bản Bạch Vi vừa tắt thở, Giang Mạc đã giống như phát điên mà chạy về nhà, lấy chuỗi hạt mẹ cho mình trước khi chết ra. Tuy anh vẫn luôn theo thuyết vô thần, nhưng thấy Bạch Vi đã tắt thở, chìm đắm trong tuyệt vọng anh chỉ có thể ký thác tất cả lên chuỗi hạt này.
Hiến tế ra linh hồn của mình, đổi lại một cơ hội, một cơ hội cho Bạch Vi được lựa chọn lại.
Cũng là bên trong hoàn cảnh giống như mơ vậy, Bạch Vi thấy được những sự thật mà mình không biết được.
Ví như, Giang Mạc và Dung Khải vốn là anh em sinh đôi.
Ví như, từ lúc đầu Bạch Chỉ đã là con gái ruột của cha cô, bà mẹ kế kia và cha cô đã xảy ra tình một đêm mới có Bạch Chỉ, vẫn luôn không muốn phá hư gia đình người khác, mang theo Bạch Chỉ về thôn quê sống, mãi sau khi mẹ cô bệnh qua đời, cha cô mới tìm lại người phụ nữ đó, cưới vào cửa.
Ví như, lúc trước cha cô xảy ra ngoài ý muốn, là do Bạch Chỉ nửa đêm động tay động chân, sau đó tâm trạng vẫn luôn hoảng hốt mà thi rớt đại học.
Ví như, Giang Mạc bởi vì người cha điên điên khùng khùng của mình, cùng với mẹ xảy ra tai nạn, cuối cùng mặt đều bị hủy, mẹ cũng chết, mới mất đi liên lạc với cô.
Cứ như vậy nhìn từng cảnh lướt qua, nước mắt Bạch Vi không tự giác từ hốc mắt rớt xuống, từng giọt nước mắt xua đi từng chút sương mù, cô giống như từ đáy nước thật sâu bơi thẳng lên mặt nước, đột nhiên mở bừng hai mắt ra.
Đúng lúc đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
"Giang Mạc..."
Môi Bạch Vi run run, lập tức rơi vào lồng ngực người đàn ông áo trắng kia.
Nước mắt căn bản không thể khống chế được, rơi xuống.
Đối phương cũng gắt gao ôm cô vào lòng, "Bạch Vi, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, không sao..."
Người đàn ông không ngừng lặp lại câu kia, giống như trấn an đối phương cũng là trấn an bản thân, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên.
Cũng là lúc này, Bạch Vi mới phát hiện thời gian cô tỉnh lại chính là một tháng sau khi cô và Dung Khải xảy ra tai nạn, hai người vốn đã tắt thở trong nháy mắt đều được chuỗi vòng kia chữa thành bị thương nặng, nghe nói Dung Khải ở phòng bên cạnh vẫn còn đang hôn mê, ngay cả Bạch Chỉ kia cũng bởi vì làm việc quá độ mà hôn mê đi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Giang Mạc đỡ Bạch Vi đi đến phòng bên cạnh, nhìn hai tay Bạch Chỉ và Dung Khải nắm chặt, lòng bàn tay còn có miệng vết thương bị cắt, khớp với vết cắt trong lòng bàn tay Dung Khải.
Thấy thế, Bạch Vi híp mắt suy nghĩ.
Xem ra Tư Bạch Vi và Tư Thanh Ca cô gặp ở thế giới cuối cùng căn bản là một người, chính là Bạch Chỉ. Cũng không biết được ai chỉ điểm, cô ta lại dùng cách như vậy, xuyên vào trong mộng của Dung Khải, phân liệt thành hai người dây dưa với Dung Khải không thôi.
Cô vẫn luôn thắc mắc vì sao linh hồn Tư Thanh Ca vẫn mãi dây dưa? Thì ra là do người phụ nữ này quấy phá sau lưng!
Chuỗi hạt cho cô thời gian một tháng, một tháng, cũng đủ cho Bạch Vi chuẩn bị.
Dù sao từ trước đến nay, cha cô đều chưa từng làm việc gì có lỗi với người cha bị bệnh tâm thần của Dung Khải. Trước kia hai nhà kết phường làm ăn buôn bán, sau đó vào lúc cha Bạch gặp gian nan nhất, cha Dung Khải thế nào? Thế mà điên điên khùng khùng cảm thấy vợ mình có gian díu với cha Bạch, lấy theo tiền của mình mang theo vợ chạy, trên cơ bản Bạch thị sau này đều là do một tay cha Bạch tự mình thành lập.
Thật không biết Dung Khải lấy đâu ra mặt mũi cướp đi Bạch thị.
Bạch Vi tức giận trong lòng, quay đầu cùng Giang Mạc rời khỏi phòng bệnh của Dung Khải.
"Thật xin lỗi, em đã không nhận ra anh..."
"Không sao."
"Lúc anh khó khăn nhất, em đã không ở bên cạnh anh, lúc em sinh bệnh anh vẫn luôn ở cạnh em..."
"Đó là điều anh nên làm, a Khải cũng là em trai anh..."
""Giang Mạc...."
"Ừm?"
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
Đại học năm hai, năm ba, năm bốn, cộng thêm hai năm sau khi tốt nghiệp, Bạch Vi ở cùng Dung Khải chừng năm năm, Bạch Vi càng yêu càng sâu đậm, cộng thêm ký ức lúc nhỏ, và Dung Khải của hiện tại thực sự ưu tú, lại toàn tâm toàn ý với cô, trên cơ bản sẽ không dây dưa với người phụ nữ nào khác, mỗi lần có người tỏ tình, luôn cứng rắn từ chối, thậm chí còn bị Bạch Vi nhìn thấy mấy lần.
Chỉ là trong năm năm này, Bạch Vi luôn cảm thấy hai người không quá gần gũi, chuyện hai người thường làm nhất chính là nắm tay, hôn môi cũng chẳng được mấy lần, càng đừng nói chuyện thân mật hơn. Ở trong mắt cô Dung Khải có lẽ là một người giỏi kiềm chế, căn bản sẽ không vượt quá giới hạn trước kết hôn.
Hơn nữa từ lúc bắt đầu vẫn luôn nhàn nhạt, tình cảm chưa từng có thời gian điên cuồng nồng đậm, hoàn toàn khác hẳn với một tình yêu mà Bạch Vi vẫn luôn ảo tưởng, Dung Khải vẫn vĩnh viễn lý trí như vậy, thản nhiên bình đạm như vậy, trái lại càng khiến cô có vẻ ấu trĩ.
Ngay từ lúc đầu Bạch Vi còn có chút không thể thích ứng, nhưng dần dần cũng thích ứng được với tiết tấu của Dung Khải. Tuy rằng cũng từng hay hỏi chuyện trước kia của hai người, nhưng Dung Khải cũng không hề muốn nhiều lời, sau đó cũng không hay nhắc đến nữa.
Đôi khi cô có chút hoài nghi Dung Khải trước mặt rốt cuộc có phải cậu nhóc da đen lúc nhỏ mình gặp hay không, nhưng đến nhà Dung Khải xem, thấy ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của hắn, Bạch Vi lại cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, bởi vì căn bản chính là giống nhau như đúc luôn!
Khi đó Bạch Vi không hề biết, Dung Khải từ chối những người phụ nữ khác không phải vì mình, tình cảm không nồng cháy vốn dĩ sẽ không dành cho cô! Trong yêu đương sẽ không có người nào không vì bạn gái mà ghen, sẽ không có người vĩnh viễn không có dục vọng với bạn gái, nếu thật sự không có, vậy nói rõ trái tim của anh ta căn bản không có bạn!
Bạch Vi không biết, mới có thể bị sự thật mạnh mẽ vả cho sưng mặt, đâm cho vỡ đầu chảy máu.
Công ty Bạch gia, vào năm thứ hai Dung Khải tiến vào công ty cũng đã sửa thành họ Dung, khi đó Bạch Chỉ cũng về nước.
Khi thấy bạn trai của mình ngọt ngào với Bạch Chỉ, cuối cùng Bạch Vi cũng hiểu rõ từ lúc bắt đầu, người trong lòng hắn căn bản không phải là cô.
Mà là cô em gái ưu tú luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện của cô.
Đúng vậy, rất lâu trước khi quen biết Bạch Vi, Dung Khải đã quen với Bạch Chỉ, hai người bọn họ mới là một đôi, bản thân cô mới là kẻ đến sau.
Thậm chí trước khi Bạch Chỉ bước vào nhà họ Bạch, đã quen biết Dung Khải rồi.
Mà Dung Khải đến cùng cũng chỉ vì công ty nhà họ Bạch mà thôi.
Dùng lời của hắn mà nói, vốn dĩ công ty Bạch thị phải là của cha hắn mới đúng.
Nếu không phải năm đó cha Bạch Vi sử dụng âm mưu quỷ kế cướp công ty nhà hắn đi, cha hắn cũng sẽ không vì vậy mà ly hôn với mẹ hắn, sau đó lại vì buồn bực không vui mà chết, tất cả đều là lỗi của cha Bạch Vi.
Lúc Dung Khải nói những lời kia chính là lần đầu tiên Bạch Vi thấy Dung Khải có cảm xúc dao động lớn đến vậy, bộ dáng dữ tợn kia có lẽ cả đời Bạch Vi cũng sẽ không quên.
Hắn nói, hắn đã sớm quen với Bạch Chỉ, Bạch Chỉ mới là người phụ nữ mà hắn yêu, từ đầu tới cuối, chưa từng thay đổi.
Hắn nói, nếu không phải báo thù cho cha, ở cạnh với con gái của kẻ thù là cô thêm một giây một phút cũng cảm thấy ghê sợ đến buồn nôn.
Hắn nói, dỗ cô năm năm, bây giờ cô cũng nên tỉnh mộng, tôi cũng chỉ là lấy lại thứ nên thuộc về mình mà thôi.
Nhưng ngay từ lúc hai người mới bắt đầu, rõ ràng Bạch Vi chưa từng thấy cô em gái trong truyền thuyết kia của mình xuất hiện. Cô thật sự rất muốn gặp cô ta hỏi hai người mấy câu, có phải từ lúc bắt đầu cô ta vẫn luôn biết hết mọi chuyện? Có phải từ lúc còn nhỏ Dung Khải đã bắt đầu lừa gạt cô? Cô ta nhìn thấy cô bị chơi xoay quanh như vậy có phải rất vui vẻ hay không? Thậm chí... Năm đó ba cô xảy ra ngoài ý muốn có phải do hai người nhúng tay hay không?
Nhưng Bạch Vi hỏi không ra lời, sau đó cô rơi vào trạng thái tự nhốt mình, trạng thái tinh thần rối tinh rối mù, trầm cảm nặng khiến cô ngay cả sống cũng cảm thấy khó khăn, những hoạt động đơn giản hằng ngày như ăn uống, rửa mặt đều trở thành khó khăn lớn nhất của cô.
Lúc đau khổ nhất cô còn không ăn không uống suốt ba ngày ba đêm, cứ như vậy tuyệt vọng nằm trên giường, chỉ cảm thấy cuộc sống không có chút hy vọng, trừ chết ra không còn giải thoát nào khác.
Nhưng nhìn hôn lễ của Dung Khải và Bạch Chỉ trên TV lại khiến trái tim cô nổi lên không cam lòng, cô không muốn im lặng không tiếng động như vậy mà chết đi, dựa vào cái gì chứ? Dựa vài cái gì, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì chứ? Vì sao lại đối xử với cô như vậy?
Cũng là lúc ấy, hàng xóm của cô mới chuyển đến một anh chàng bác sĩ tâm lý, anh nói anh tên Giang Mạc, có lẽ có thể giúp cô.
Một đoạn thời gian rất lâu sau đó đều là vị bác sĩ nhiệt tình không biết từ nơi nào tới chăm sóc cô, không chỉ như thế, còn sau khi thân thiết còn chuyển hẳn vào trong nhà cô, chính là sợ cô xảy ra chuyện, sợ cô tìm chết.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Bạch Vi thường nhìn thấy đối phương đút nước đút cháo cho mình, lúc tỉnh táo, Bạch Vi cũng từng hỏi anh, vì sao phải đối xử tốt với cô như vậy?
Đối phương lại chỉ cười hì hì nói hai người bọn họ là bạn bè, là nên làm.
Bộ dáng cười lên lộ ra hai hàm răng trắng, khiến Bạch Vi nhìn trực tiếp rơi nước mắt, cô không rõ vì sao một người lại có thể thay đổi nhanh như vậy, vì sao, rõ ràng lúc cô học mười hai, Bạch Vi còn cảm giác được tình yêu của đối phương đối với mình, chỉ chớp mắt vậy mà lại phủ quyết sạch sẽ tất cả quá khứ của hai người.
Đoạn yêu đương nhẹ nhàng năm năm kia thật đúng là không để lại ấn tượng sâu sắc gì với Bạch Vi, nhưng cậu nhóc da đen lúc nhỏ kia, những bức thư qua lại, cùng với mỗi đêm nói chuyện năm mười hai, trong thời khắc này lại hiện lên rất rõ ràng.
Sau đó Bạch Vi khóc mà chìm vào giấc ngủ, cô đã mất hết tất cả...
Cô ở chung với Giang Mạc chừng nửa năm.
Vào một ngày Giang Mạc từ phòng khám trở về, phát hiện Bạch Vi biến mất, anh căn bản không biết Bạch Vi đi nơi nào.
Nghĩ tới quá khứ của Bạch Vi và Dung Khải mà mình biết được, anh gần như không chút nghĩ ngợi chạy đến chỗ Dung Khải, lại bị Bạch Chỉ thông báo, Dung Khải căn bản không có nhà.
Cũng chính vào lúc này hai người cùng nhận được điện thoại, nói người thân của bọn họ xảy ra chuyện.
Lúc đến bệnh viện, Dung Khải cũng đã tắt thở, mà Bạch Vi vẫn còn treo một hơi, dường như đang chờ anh đến.
Lúc ấy Bạch Chỉ như phát điên, nếu không phải y tá bác sĩ lôi kéo, chỉ sợ cô ta đã trực tiếp đánh Bạch Vi đến tắt thở.
Mà thấy Giang Mạc tới, Bạch Vi cuối cùng cũng mỉm cười thỏa mãn lìa đời.
Mà rốt cuộc Bạch Vi và Dung Khải đã xảy ra chuyện gì, trên cơ bản chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra được.
Giang Mạc cũng chỉ là xem đến rõ hơn mà thôi, thật ra Bạch Vi đã sớm không muốn sống nữa, thậm chí còn bởi vì bệnh trầm cảm mà lén lút tự sát không biết bao nhiêu lần, cô chỉ là không muốn liên lụy tới anh mà thôi, lại tiện tay kéo thêm một kẻ khiến cô đau đớn chết cùng!
Trên cơ bản Bạch Vi vừa tắt thở, Giang Mạc đã giống như phát điên mà chạy về nhà, lấy chuỗi hạt mẹ cho mình trước khi chết ra. Tuy anh vẫn luôn theo thuyết vô thần, nhưng thấy Bạch Vi đã tắt thở, chìm đắm trong tuyệt vọng anh chỉ có thể ký thác tất cả lên chuỗi hạt này.
Hiến tế ra linh hồn của mình, đổi lại một cơ hội, một cơ hội cho Bạch Vi được lựa chọn lại.
Cũng là bên trong hoàn cảnh giống như mơ vậy, Bạch Vi thấy được những sự thật mà mình không biết được.
Ví như, Giang Mạc và Dung Khải vốn là anh em sinh đôi.
Ví như, từ lúc đầu Bạch Chỉ đã là con gái ruột của cha cô, bà mẹ kế kia và cha cô đã xảy ra tình một đêm mới có Bạch Chỉ, vẫn luôn không muốn phá hư gia đình người khác, mang theo Bạch Chỉ về thôn quê sống, mãi sau khi mẹ cô bệnh qua đời, cha cô mới tìm lại người phụ nữ đó, cưới vào cửa.
Ví như, lúc trước cha cô xảy ra ngoài ý muốn, là do Bạch Chỉ nửa đêm động tay động chân, sau đó tâm trạng vẫn luôn hoảng hốt mà thi rớt đại học.
Ví như, Giang Mạc bởi vì người cha điên điên khùng khùng của mình, cùng với mẹ xảy ra tai nạn, cuối cùng mặt đều bị hủy, mẹ cũng chết, mới mất đi liên lạc với cô.
Cứ như vậy nhìn từng cảnh lướt qua, nước mắt Bạch Vi không tự giác từ hốc mắt rớt xuống, từng giọt nước mắt xua đi từng chút sương mù, cô giống như từ đáy nước thật sâu bơi thẳng lên mặt nước, đột nhiên mở bừng hai mắt ra.
Đúng lúc đối diện với một đôi mắt đen nhánh.
"Giang Mạc..."
Môi Bạch Vi run run, lập tức rơi vào lồng ngực người đàn ông áo trắng kia.
Nước mắt căn bản không thể khống chế được, rơi xuống.
Đối phương cũng gắt gao ôm cô vào lòng, "Bạch Vi, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, không sao..."
Người đàn ông không ngừng lặp lại câu kia, giống như trấn an đối phương cũng là trấn an bản thân, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên.
Cũng là lúc này, Bạch Vi mới phát hiện thời gian cô tỉnh lại chính là một tháng sau khi cô và Dung Khải xảy ra tai nạn, hai người vốn đã tắt thở trong nháy mắt đều được chuỗi vòng kia chữa thành bị thương nặng, nghe nói Dung Khải ở phòng bên cạnh vẫn còn đang hôn mê, ngay cả Bạch Chỉ kia cũng bởi vì làm việc quá độ mà hôn mê đi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Giang Mạc đỡ Bạch Vi đi đến phòng bên cạnh, nhìn hai tay Bạch Chỉ và Dung Khải nắm chặt, lòng bàn tay còn có miệng vết thương bị cắt, khớp với vết cắt trong lòng bàn tay Dung Khải.
Thấy thế, Bạch Vi híp mắt suy nghĩ.
Xem ra Tư Bạch Vi và Tư Thanh Ca cô gặp ở thế giới cuối cùng căn bản là một người, chính là Bạch Chỉ. Cũng không biết được ai chỉ điểm, cô ta lại dùng cách như vậy, xuyên vào trong mộng của Dung Khải, phân liệt thành hai người dây dưa với Dung Khải không thôi.
Cô vẫn luôn thắc mắc vì sao linh hồn Tư Thanh Ca vẫn mãi dây dưa? Thì ra là do người phụ nữ này quấy phá sau lưng!
Chuỗi hạt cho cô thời gian một tháng, một tháng, cũng đủ cho Bạch Vi chuẩn bị.
Dù sao từ trước đến nay, cha cô đều chưa từng làm việc gì có lỗi với người cha bị bệnh tâm thần của Dung Khải. Trước kia hai nhà kết phường làm ăn buôn bán, sau đó vào lúc cha Bạch gặp gian nan nhất, cha Dung Khải thế nào? Thế mà điên điên khùng khùng cảm thấy vợ mình có gian díu với cha Bạch, lấy theo tiền của mình mang theo vợ chạy, trên cơ bản Bạch thị sau này đều là do một tay cha Bạch tự mình thành lập.
Thật không biết Dung Khải lấy đâu ra mặt mũi cướp đi Bạch thị.
Bạch Vi tức giận trong lòng, quay đầu cùng Giang Mạc rời khỏi phòng bệnh của Dung Khải.
"Thật xin lỗi, em đã không nhận ra anh..."
"Không sao."
"Lúc anh khó khăn nhất, em đã không ở bên cạnh anh, lúc em sinh bệnh anh vẫn luôn ở cạnh em..."
"Đó là điều anh nên làm, a Khải cũng là em trai anh..."
""Giang Mạc...."
"Ừm?"
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
/180
|