Editor: Ngạn Tịnh.
"Buông ra, buông, đám cẩu nô tài các ngươi, có phải không muốn sống nữa rồi hay không? Bổn vương chính là Ninh vương tiên đế tự mình phong, cũng là người có Thượng Phương bảo kiếm, các ngươi cũng dám làm càn..." Đông Huyền Lâm kêu gào không ngừng.
Ngay cả Bạch Vi vừa tới Cẩm Mặc Hiên cũng bị lời hắn nói cho choáng váng, cho dù là Ninh vương tiên đế tự mình phong, cho dù có Thượng Phương bảo kiếm, cũng không đại biểu ngươi có thể tùy ý ngủ với nữ nhân của Hoàng Đế có được không? Xem bộ dáng của hai người hẳn là trực tiếp bị người bắt thông dâm ở giường, vết hồng trên cổ còn cực kỳ rõ ràng luôn, cũng không biết lúc vừa nhìn thấy Đông Huyền Diệp có biểu tihf như thế nào, khẳng định là rất phấn khích, Bạch Vi đều có chút đáng tiếc, không thấy được!
Đi vào bên trong, ngọn đèn rộng thoáng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Vi liếc nhìn Vạn Thanh Ly run rẩy càng thêm mãnh liệt, sắc mặt đúng lúc hiện ra vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ, sau đó như là nghĩ tới cái gì sắc mặt nhất thời có chút thay đổi, tiến lên hai bước, bay thẳng đến dưới chân Đông Huyền Diệp quỳ xuống.
"Cầu Hoàng Thượng khai ân, muội muội, muội muội..." Nói tới đây, biểu tình của Bạch Vi dường như cực kỳ khó xử, trong con ngươi sáng ngời cũng hiện ra chút bất lực, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đông Huyền Diệp một cái, thấy đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm mình không chớp mắt dường như là đang chờ mình giải thích, liền kiên trì tiếp tục nói, "... Nàng làm ra loại... Loại... Chuyện này, tất nhiên là chết muôn lần cũng chưa hết tội, bất luận Hoàng Thượng xử trí thế nào, nhưng... Nhưng xin người xem nô tỳ cùng Lân nhi..."
Nói xong hốc mắt Bạch Vi dần đỏ lên lan tràn sang xung quanh, lời nói lại không cách nào nói tiếp được.
Thấy bộ dáng này của nàng, ánh mắt Đông Huyền Diệp nhẹ híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cũng không đợi hắn mở miệng, bên kia Đông Huyền Lâm tránh khỏi sự kiềm chế của hộ vệ, đi tới phía trước hai bước, lòng đầy căm phẫn nói, "Hoàng huynh, việc đêm nay tuyệt đối là có người muốn hãm hại Thần Mỹ nhân và thần đệ, Thần Mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, đối với hoàng huynh trung trinh như một, thần đệ lại luôn trung thành với huynh, cầu hoàng huynh minh giám! Hai người chúng ta nhất định là bị người hãm hại... Đúng rồi, khẳng định là có người hạ thuốc cho hai người chúng ta, mới có thể như thế, chỉ cần hoàng huynh mời Thái y kiểm tra liền biết, thần đệ thật sự là oan uổng mà!"
Nếu không bị hạ thuốc, sao đêm nay hắn lại có thể mất khống chế như vậy được, rõ ràng sẽ loại bỏ tiện nhân Vạn Bạch Vi kia, lại không ngờ... Chờ đã, Đông Huyền Lâm đột nhiên nhìn về phía Vạn Bạch Vi, nữ nhân này sao vẫn thanh tỉnh đứng ở nơi này? Chẳng lẽ...
"Qúy phi nương nương, xin hỏi đêm nay ngươi ở nơi nào?" Tất cả mọi người đều không dự đoán được Đông Huyền Lâm lại đột nhiên cắn ngược Bạch Vi, hận ý trong mắt như biến thành vật thể thực.
Mọi người thấy hắn như vậy, vưi sướng khi người khác gặp họa trong mắt đám phi tần càng thêm rõ ràng, ngay cả Nhạc Xảo Dung luôn bình tĩnh tự giữ biểu tình cũng có thay đổi, thật đúng là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
"Ta?" Bạch Vi dường như có chút sửng sốt, như là không hiểu Ninh vương điện hạ vì sao đột nhiên lại hỏi mình, "Đêm nay ta ở trong tẩm cung của mình, có vấn đề gì sao..."
"Thật sao? Đáng tiếc trước đó bản vương nhận được tin tức, đêm nay Tống hàn lâm vụn trộm vào cung ôn chuyện với nương nương, cho nên mới có thể lựa chọn từ cửa sau vào cung, lại không ngờ bị người bên ngoài tiên hạ thủ vi cường(*), thế nhưng hãm hại bổn vương cùng Thần Mỹ nhân, người kia thật đúng là lòng dạ thâm độc!" Đông Huyền Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
(*) Ra tay trước có lợi hơn.
Ai nha, vẫn còn chưa ngốc lắm, nhanh như vậy liền đoán được rồi! Đáng tiếc nha, bây giờ cái gì cũng đều đã trễ...
Xác thực, kế hoạch đêm nay chính là Bạch Vi tiên hạ thủ vi cường, để hai người này nếm thử tình cảnh hết đường chối cãi của Vạn Bạch Vi từng trải qua trong kịch tình. Huống chi cũng không phải là oan uổng bọn họ, không phải sao? Trước đó không phải đã sớm tằng tịu với nhau rất nhiều lần sao? Bây giờ thế nhưng một kẻ so với một kẻ càng trong sạch thuần khiết... Thật khiến cho Bạch Vi không nhịn nổi cười! Sao nào, chỉ cho phép các ngươi ra tay với người khác, người khác hơi đáp trả một chút, liền tội ác tày trời, chắc không phải là tính như vậy chứ!?
Thật ra từ ngày đó Vạn Thanh Ly rời khỏi Thính Tuyết điện, nàng trực tiếp gieo ám chỉ tinh thần cho nàng ta, nhưng cũng không phải ám chỉ tinh thần đơn giản, chỉ sau khi gặp riêng đối tượng, mới có thể có phản ứng, hơn nữa một khi khởi động, đối phương cũng sẽ lâm vào trong ám chỉ, kỹ năng này Bạch Vi đã phải nghiên cứu chế tạo thí nghiệm rất lâu đấy!
Sau đó lại để cho cung nữ thân cận Như Ý của Vạn Thanh Ly truyền lời nhắn cho Đông Huyền Lâm, nói mời hắn vào cung. Như Ý kia là người của Đông Huyền Lâm, hắn tất nhiên tin tưởng. Hơn nữa Tống hàn lâm tội nghiệp cũng đã bị bọn họ bắt đến, bây giờ chỉ cần lột quần áo ném lên giường Vạn Bạch Vi rồi gọi người đến bắt gian là được rồi, cũng không có chuyện gì cần phải đặc biệt chú ý. Lại có, hai ngày trước Vạn Thanh Ly cùng hắn náo loạn ra chút mâu thuẫn nhỏ, vẫn không thèm để ý đến hắn, bây giờ gọi hắn vào cung, đương nhiên hắn cực kỳ cao hứng, thậm chí còn lấy theo một cây trâm cài kiểu dáng mới nhất của Thải Điệp Hiên trong kinh thành đến tặng Vạn Thanh Ly, dù sao sau khi chuyện Vạn Bạch Vi xảy ra, hắn còn phải thuyết phục nàng thật tốt mới được!
Nay khác với xưa, bây giờ Vạn Thanh Ly ở trong lòng hắn chiếm phân lượng rất nặng, hắn thậm chí đã bắt đầu hối hận đã đưa nàng vào chốn hoàng cung này.
Cũng không ngờ tới vừa thấy được Vạn Thanh Ly, hắn liền cảm thấy nàng hôm nay đặc biệt xinh đẹp, làm cho hắn hoàn toàn không thể khống chế, ngay tại chỗ hai người liền lăn giường. Nhưng không ngờ tới vừa lăn được một nửa, cửa lớn đã bị người đá văng ra. Nhìn Đông Huyền Diệp dẫn đầu đám người đi vào, hai người nhất thời sợ tới mức ba hồn chạy mất hai, Vạn Thanh Ly trực tiếp bị Đông Huyền Diệp thưởng hai cái tát vang dội, đánh nàng ta đến bây giờ vẫn còn chưa hồi phục tinh thần lại, mà Đông Huyền Lâm thì bị bọn hộ vệ chế trụ.
Bắt kẻ thông dâm tại giường, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, đám tiểu cung nữ tiểu thái giám càng hận sao mắt của mình lại không bị mù, nhìn chuyện như vậy, bọn họ còn có mạng sống được không đây?
Về phần đám người Đông Huyền Diệp sao lại đến đúng dịp như vậy, Bạch Vi còn cần phải cảm ơn Nhạc Xảo Dung. Chỉ phái người hơi chút không chú ý lộ ra chút manh mối, nữ nhân này liền tìm hiểu nguồn gốc hiểu biết đến chuyện tốt đêm nay của Vạn Thanh Ly cùng Đông Huyền Lâm bày ra, nàng ta biết đó là một cơ hội, là một cơ hội tốt lật đổ Vạn Bạch Vi, nàng ta sao có thể buông tha được chứ. Bây giờ Vạn Bạch Vi đã sắp thành tâm ma của nàng ta, Nhạc Xảo Dung lớn tới bây giờ còn chưa bao giờ bị một nữ nhân hoàn toàn đánh bại đến như thế này, nếu vào cung, mục tiêu của nàng ta cũng chỉ có một, Hoàng Hậu! Cho nên cũng không thể trách nàng ta dùng chút tâm tư, hậu cung vốn chính là phải tranh!
Dưới sự trợ giúp của nàng ta, thành công làm cho đám người Đông Huyền Diệp nhìn thấy một màn phấn khích kia. Chính là nàng ta không ngờ tới là Ninh vương điện hạ trả lại cho nàng ta một vui mừng bất ngờ đến vậy, kịch hay đêm nay cũng thật nhiều!
Mà Bạch Vi sau khi nghe thấy lời Đông Huyền Lâm nói, sắc mặt trắng hơn, "Ngươi nói bậy, ta căn bản không biết Tống hàn lâm gì kia, vì sao ngươi lại muốn vu hãm cho ta?"
"Vu hãm? Nếu không phải thủ đoạn của nương nương lợi hại như thế, bổn vương cứng rắn ăn ngậm bồ hòn, cần gì phải công bố tình hình thực tế đáng ghê tởm kia ra chứ? Qúy phi nương nương, Thần Mỹ nhân chính là muội muội ruột của ngươi đất, tâm địa của ngươi thật quá rắn độc, cầu hoàng huynh làm rõ!" Đông Huyền Lâm hai tay ôm quyền, quỳ trên mặt đất khẩn cầu nói.
"Ngươi... Ngậm máu phun người!" Bạch Vi giận dữ phản bác, sau đó đột nhiên liếc đến ánh mắt không dám tin thậm chí có chút oán hận của Vạn Thanh Ly, cả người chấn động, "... Thanh... Thanh Ly, muội... Chẳng lẽ muội cũng nghĩ tỷ tỷ hại muội sao?"
Toàn thân Vạn Thanh Ly cũng là chấn động, "Ta... Không biết... Không biết..." Nàng biết Đông Huyền Lâm nói đều là thật, đời trước, tỷ tỷ không phải lêu lổng với Tống hàn lâm kia mà bị Hoàng Thượng bắt gian tại giường đó sao? Tuy không biết vì sao tỷ tỷ lại dây dưa với một nam nhân như thế, nhưng đối với việc Vạn Bạch Vi hồng hạnh vượt tường lại tìm một nam nhân như vậy, Vạn Thanh Lu cũng là cực kỳ khinh thường. Nàng từng gặp qua Tống hàn lâm kia, diện mạo bình thường chẳng có gì nổi bật cũng thôi, còn không có tài hoa gì, ở trong triều làm quan khó thăng tiến, lại còn là một hàn lâm biên tu nho nhỏ, nói vậy cũng chẳng có bản lĩnh gì nhiều, một nam nhân như vậy, Vạn Thanh Ly thật không biết vì sao tỷ tỷ lại dính lên?
Chỉ là, nhưng cũng có chút vui sướng khó hiểu bất chợt, tỷ tỷ rốt cuộc cũng có một điểm kém hơn mình, cái loại nam nhân này quỳ trước mặt mình nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái luôn đó có được không?
Vốn nghĩ làm lại một đời, nàng còn muốn nhắc nhở tỷ tỷ một chút, cũng không ngờ chưa kịp nhắc nhở, bản thân thế nhưng cùng Huyền Lâm ca ca bị Hoàng Thượng bắt tại trận, vì sao lại là nàng và Huyền Lâm ca ca chứ? Vì sao chứ? Rõ ràng nên là tỷ tỷ không phải sao? Thật chẳng lẽ như lời Huyền Lâm ca ca nói, tỷ tỷ dùng thủ đoạn gì rồi?
Nghe nàng ta nói như vậy, Nhạc Xảo Dung đều có chút cảm thông thương tiếc cho Vạn Bạch Vi, có một người muội muội như vậy, thật không phải đời trước tạo nghiệp gì rồi đó chứ?
Bạch Vi nhìn hoài nghi trong mắt Vạn Thanh Ly ngày càng đậm, thực cảm thấy nữ nhân này chắc không phải do Vạn gia đột biến gien mà sinh ra chứ? Vạn Tướng quân trung hậu thực thà, tướng quân phu nhân đại khí biết lễ, Vạn Bạch Vi thông minh biết lễ nghĩa, Vạn Thường An cũng là văn võ song toàn, sao lại có một Vạn Thanh Ly đầu người não heo thế này, cực phẩm thế này được? Khẳng định là đột biến gien!
Nhưng trong mắt nhanh chóng lộ ra nồng đậm thất vọng, tiến lên liền cho Vạn Thanh Ly một cái tát, "Ngươi..." Còn chưa nói xong liền phun ra một ngụm máu dài, trực tiếp phun lên mặt và cổ Vạn Thanh Ly cùng Đông Huyền Lâm cách hai người gần nhất, làm cho lòng nàng cũng dễ chịu đi phần nào, bao máu chuẩn bị sẵn trước khi ra cửa quả thực không hề lãng phí!
Phun máu xong, Bạch Vi liền hôn mê bất tỉnh, Giang Dụ Lâu đang đứng hầu ngoài cửa lập tức lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tiếp lấy nàng, hoảng sợ hô, "Nương nương!" Y đã rất cẩn thận rồi, vì sao lại như thế này? Cả người Giang Dụ Lâu đều bắt đầu run rẩy, đang chuẩn bị ra tay, lại không ngờ Bạch Vi thế nhưng dưới sự trợ giúp của áo quần lén lén kéo kéo tay y, y liền biết đây là kế hoạch của nương nương, cảm xúc trong nháy mắt bình phục xuống, nhưng cánh tay run run vẫn nhất thời không bình ổn được, cũng may, cũng may... Nàng không sao... Nàng không sao...
"Vi nhi, Vi nhi... Thành An!" Đông Huyền Lâm chạy chậm từng bước, thấy Bạch Vi như vậy, không biết sao, trong lòng của hắn nổi lên từng đợt khủng hoảng vô hạn. Nếu Bạch Vi cứ như vậy bất tỉnh, hắn thật không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì. Một cỗ cảm xúc thô bạo luẩn quẩn trong lòng hắn, quay đầu, hai mắt đỏ đậm nhìn về phía đệ đệ tốt của mình, hắn muốn mạng của đối phương!
Đông Huyền Lâm bị cái liếc mắt của vị kia dọa hoảng sợ, hắn cũng không ngờ tới Vạn Bạch Vi thế nhưng dễ dàng kích động như thế, ngay cả máu cũng phun ra, như vậy hắn cũng chỉ có thể đâm lao liền chạy theo lao.
Giang Dụ Lâu bắt mạch cho Bạch Vi, ngữ khí tận lực bình tĩnh nói với Đông Huyền Diệp, "Hồi Hoàng Thượng, Qúy phi nương nương mấy ngày trước nhiễm phải phong hàn, thân thể vốn đã không tốt, hôm nay lại bị kích động, lửa giận công tâm, liền ngất đi... Chỉ là vừa rồi nô tài đã truyền chút nội lực cho nương nương, hẳn là không lâu sẽ tỉnh lại, chỉ là vẫn cần phải kêu Thái y tiến cung xem cho nương nương..."
"Không sai! Ngươi trước đưa Vi nhi đến Thiền điện nghỉ ngơi, Thành An, đi gọi Tần Thái y, xem ra không chỉ có Qúy phi của trẫm cần xem, nơi này còn có hai người cũng nên bắt mạch! Thành Vũ, đi đến nhà hàn lâm biên tu họ Tống kia bắt hắn đến cho trẫm..."
"Nếu thần đệ không đoán sai, trong nhà hàn lâm kia hẳn là có vật đính ước với Qúy phi nương nương, khẩn cầu hoàng huynh cho người của ta cùng đi tra." Đông Huyền Lâm lau máu tươi trên mặt, hắn đã không còn đường thối lui, hắn biết hàn lâm kia còn giữ lại thơ tình viết cho Vạn Bạch Vi mấy năm trước, hắn chỉ có thể đánh cược một phen!
Đông Huyền Diệp đều bị hắn chọc tức đến cười, nhưng thấy bộ dáng chưa tới phút cuối chưa thể ngừng của đối phương, thế nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, mọi người ước chừng đợi một khắc (15 phút), lão Thái y họ Tần kia mới nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, thở không ra hơi, thật sự là làm khó một người già như ông.
Ngay sau đó ông liền bắt mạch cho Bạch Vi, lại châm cho nàng, Bạch Vi mới chậm rãi chuyển tỉnh. Thấy nàng tỉnh, Đông Huyền Diệp mới hoàn toàn an tâm xuống, sau đó lại bảo lão Thái y bắt mạch cho hai người Vạn Thanh Ly cùng Đông Huyền Lâm. Tần lão Thái y dưới ánh mắt trông mong cảu mọi người, nhíu nhíu mày, quay đầu quỳ về phía Đông Huyền Diệp.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, lão thần... Lão thần vân xkhoong thể phát hiện trong cơ thể Ninh vương điện hạ cùng Thần Mỹ nhân có dấu vết của thuốc gì!"
"Ngươi nói bậy!" Đông Huyền Lâm thiếu chút nữa nhảy qua đánh lão Thái y tóc hoa râm, may mắn bị người đè lại.
Vạn Thanh Ly cũng là một bộ dáng không thể tin, ngay sau đó lại có rất nhiều Thái y dưới sự hướng dẫn của thị vệ Thành An kia lục tục vào cung, trước sau xem mạch cho Đông Huyền Lâm và Vạn Thanh Ly, đều hoàn toàn nhất trí, không hề phát hiện thuốc gì trong cơ thể bọn họ.
Nói như vậy, hai người kia xác thực chính là kìm lòng không đậu, mặt Đông Huyền Diệp lại càng đen.
Mà vào lúc này, thị vệ tên Thành Vũ kia cũng đã trở lại, mang theo Tống hàn lâm gầy yếu gầy teo, dưới sự tra hỏi của Đông Huyền Diệp, Tống hàn lâm kia cũng cực kỳ nghi hoặc, tỏ vẻ đêm nay hắn căn bản không rời đi phủ của hắn nửa bước, hạ nhân trong phủ cùng nương tử đều có thể làm chứng, nương tử cùng hắn ngủ một giường, không thể không phát hiện hắn đi ra ngoài hay không được. Mà nương tử Tống hàn lâm cũng tỏ vẻ đêm nay phu quân của nàng không bước ra cửa phòng ngủ nửa bước.
Người đi Tống phủ điều tra lại không hề phát hiện thứ gì liên quan đến Vạn Bạch Vi, đừng nói là thư tình, bọn họ ngay cả một chữ cũng không phát hiện đó có được không?
Bây giờ thì tốt lắm, chân tướng đã rõ ràng.
Cả người Đông Huyền Lâm cũng phát lạnh, vì sao, vì sao lại hoàn toàn khác như vậy, rõ ràng Tống hàn lâm này là hắn tận mắt nhìn thấy thuộc hạ bắt hắn từ Tống phủ tới, lại tận mắt nhìn hắn bị đưa đến hoàng cung. Mà bức thư tình kia hắn cũng biết đối phương đặt ở nơi nào, bây giờ, thế nhưng không hề có gì cả, tất cả trước mắt đều giống như chỉ là phán đoán của hắn, không- hề- tồn- tại! Hắn cảm giác cả người đều giống như bị một tấm lưới bao trùm, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt, làm cho hắn hoàn toàn không thể động đậy...
Mà Vạn Thanh Ly lại sợ hãi, xong rồi, cái gì cũng đều xong rồi, tất cả đều xong rồi...
"Đưa Ninh vương đến Tông Nhân phủ chờ đợi xử lý, biếm Thần Mỹ nhân vào lãnh cung, trọn đời không thể bước ra!" Giọng Đông Huyền Lâm lạnh như băng đột nhiên vang lên.
Đúng lúc này, Bạch Vi cũng từ Thiền điện đi ra, không đợi nàng nói gì, Vạn Thanh Ly vừa thấy nàng, cả người đều như phát điên lên.
"Không phải ta... Không phải là ta mới đúng, là ngươi, vào lãnh cung là ngươi mới đúng, là ngươi... Buông ra, buông ra... Không nên như vậy, không nên như vậy, vì sao chứ, vì sao chứ... Ta không muốn, ta không muốn..."
Vạn Thanh Ly la to suốt một đường, ánh mắt Bạch Vi lộ ra đau lòng, sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn về phía Đông Huyền Diệp, liền quỳ xuống, "Hoàng Thượng, nô tỳ có lỗi..."
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Đông Huyền Diệp đỡ đứng lên, "Không có, nàng không sai..." Sau đó còn tự mình đưa Bạch Vi về Thính Tuyết điện.
Trong Thính Tuyết điện, Bạch Vi nhìn bóng dáng dần rời đi của Đông Huyền Diệp, nở nụ cười, bây giờ trò hay chỉ mới bắt đầu thôi...
Ngày hôm sau, triều thần liền nghe nói chuyện Ninh vương bị nhốt tại Tông Nhân phủ, ồ lên một mảnh, có vài người mẫn cảm liền liên tưởng đến một vị Mỹ nhân trong cung vừa bị biếm cùng thời gian, cũng không biết là ai, nhưng bọn họ cũng không dám tiếp tục nghĩ sâu.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Thượng tehes nhưng nổi lên tâm tư lập hậu, người được đề cử không ai khác chính là Vạn Qúy phi tối qua phun ra máu kia, nhóm triều thần nhất thời lại một mảnh ồn ào, cạnh tranh chấp luận lên, có người đồng ý, có người không đồng ý, triều đình giống như cái chợ sáng sớm, náo nhiệt phi phàm.
Tin tức rơi vào hậu cung, cũng không biết có bao nhiêu phi tần cắn khăn tay, ngay cả Nhạc Xảo Dung cũng không nhịn được lộ cảm xúc ra ngoài, nàng nghĩ nàng có lẽ bị người lợi dụng...
Mà Bạch Vi lại giống như chưa hề nghe được cái gì, chỉ là mỉm cười, trái lại đám người Lục Chỉ bên cạnh nàng cao hứng phấn chấn như ăn phải tiết gà, ra ra vào vào Thính Tuyết điện nghe ngóng, cực kỳ náo nhiệt.
"Buông ra, buông, đám cẩu nô tài các ngươi, có phải không muốn sống nữa rồi hay không? Bổn vương chính là Ninh vương tiên đế tự mình phong, cũng là người có Thượng Phương bảo kiếm, các ngươi cũng dám làm càn..." Đông Huyền Lâm kêu gào không ngừng.
Ngay cả Bạch Vi vừa tới Cẩm Mặc Hiên cũng bị lời hắn nói cho choáng váng, cho dù là Ninh vương tiên đế tự mình phong, cho dù có Thượng Phương bảo kiếm, cũng không đại biểu ngươi có thể tùy ý ngủ với nữ nhân của Hoàng Đế có được không? Xem bộ dáng của hai người hẳn là trực tiếp bị người bắt thông dâm ở giường, vết hồng trên cổ còn cực kỳ rõ ràng luôn, cũng không biết lúc vừa nhìn thấy Đông Huyền Diệp có biểu tihf như thế nào, khẳng định là rất phấn khích, Bạch Vi đều có chút đáng tiếc, không thấy được!
Đi vào bên trong, ngọn đèn rộng thoáng, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bạch Vi liếc nhìn Vạn Thanh Ly run rẩy càng thêm mãnh liệt, sắc mặt đúng lúc hiện ra vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ, sau đó như là nghĩ tới cái gì sắc mặt nhất thời có chút thay đổi, tiến lên hai bước, bay thẳng đến dưới chân Đông Huyền Diệp quỳ xuống.
"Cầu Hoàng Thượng khai ân, muội muội, muội muội..." Nói tới đây, biểu tình của Bạch Vi dường như cực kỳ khó xử, trong con ngươi sáng ngời cũng hiện ra chút bất lực, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đông Huyền Diệp một cái, thấy đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm mình không chớp mắt dường như là đang chờ mình giải thích, liền kiên trì tiếp tục nói, "... Nàng làm ra loại... Loại... Chuyện này, tất nhiên là chết muôn lần cũng chưa hết tội, bất luận Hoàng Thượng xử trí thế nào, nhưng... Nhưng xin người xem nô tỳ cùng Lân nhi..."
Nói xong hốc mắt Bạch Vi dần đỏ lên lan tràn sang xung quanh, lời nói lại không cách nào nói tiếp được.
Thấy bộ dáng này của nàng, ánh mắt Đông Huyền Diệp nhẹ híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cũng không đợi hắn mở miệng, bên kia Đông Huyền Lâm tránh khỏi sự kiềm chế của hộ vệ, đi tới phía trước hai bước, lòng đầy căm phẫn nói, "Hoàng huynh, việc đêm nay tuyệt đối là có người muốn hãm hại Thần Mỹ nhân và thần đệ, Thần Mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, đối với hoàng huynh trung trinh như một, thần đệ lại luôn trung thành với huynh, cầu hoàng huynh minh giám! Hai người chúng ta nhất định là bị người hãm hại... Đúng rồi, khẳng định là có người hạ thuốc cho hai người chúng ta, mới có thể như thế, chỉ cần hoàng huynh mời Thái y kiểm tra liền biết, thần đệ thật sự là oan uổng mà!"
Nếu không bị hạ thuốc, sao đêm nay hắn lại có thể mất khống chế như vậy được, rõ ràng sẽ loại bỏ tiện nhân Vạn Bạch Vi kia, lại không ngờ... Chờ đã, Đông Huyền Lâm đột nhiên nhìn về phía Vạn Bạch Vi, nữ nhân này sao vẫn thanh tỉnh đứng ở nơi này? Chẳng lẽ...
"Qúy phi nương nương, xin hỏi đêm nay ngươi ở nơi nào?" Tất cả mọi người đều không dự đoán được Đông Huyền Lâm lại đột nhiên cắn ngược Bạch Vi, hận ý trong mắt như biến thành vật thể thực.
Mọi người thấy hắn như vậy, vưi sướng khi người khác gặp họa trong mắt đám phi tần càng thêm rõ ràng, ngay cả Nhạc Xảo Dung luôn bình tĩnh tự giữ biểu tình cũng có thay đổi, thật đúng là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
"Ta?" Bạch Vi dường như có chút sửng sốt, như là không hiểu Ninh vương điện hạ vì sao đột nhiên lại hỏi mình, "Đêm nay ta ở trong tẩm cung của mình, có vấn đề gì sao..."
"Thật sao? Đáng tiếc trước đó bản vương nhận được tin tức, đêm nay Tống hàn lâm vụn trộm vào cung ôn chuyện với nương nương, cho nên mới có thể lựa chọn từ cửa sau vào cung, lại không ngờ bị người bên ngoài tiên hạ thủ vi cường(*), thế nhưng hãm hại bổn vương cùng Thần Mỹ nhân, người kia thật đúng là lòng dạ thâm độc!" Đông Huyền Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.
(*) Ra tay trước có lợi hơn.
Ai nha, vẫn còn chưa ngốc lắm, nhanh như vậy liền đoán được rồi! Đáng tiếc nha, bây giờ cái gì cũng đều đã trễ...
Xác thực, kế hoạch đêm nay chính là Bạch Vi tiên hạ thủ vi cường, để hai người này nếm thử tình cảnh hết đường chối cãi của Vạn Bạch Vi từng trải qua trong kịch tình. Huống chi cũng không phải là oan uổng bọn họ, không phải sao? Trước đó không phải đã sớm tằng tịu với nhau rất nhiều lần sao? Bây giờ thế nhưng một kẻ so với một kẻ càng trong sạch thuần khiết... Thật khiến cho Bạch Vi không nhịn nổi cười! Sao nào, chỉ cho phép các ngươi ra tay với người khác, người khác hơi đáp trả một chút, liền tội ác tày trời, chắc không phải là tính như vậy chứ!?
Thật ra từ ngày đó Vạn Thanh Ly rời khỏi Thính Tuyết điện, nàng trực tiếp gieo ám chỉ tinh thần cho nàng ta, nhưng cũng không phải ám chỉ tinh thần đơn giản, chỉ sau khi gặp riêng đối tượng, mới có thể có phản ứng, hơn nữa một khi khởi động, đối phương cũng sẽ lâm vào trong ám chỉ, kỹ năng này Bạch Vi đã phải nghiên cứu chế tạo thí nghiệm rất lâu đấy!
Sau đó lại để cho cung nữ thân cận Như Ý của Vạn Thanh Ly truyền lời nhắn cho Đông Huyền Lâm, nói mời hắn vào cung. Như Ý kia là người của Đông Huyền Lâm, hắn tất nhiên tin tưởng. Hơn nữa Tống hàn lâm tội nghiệp cũng đã bị bọn họ bắt đến, bây giờ chỉ cần lột quần áo ném lên giường Vạn Bạch Vi rồi gọi người đến bắt gian là được rồi, cũng không có chuyện gì cần phải đặc biệt chú ý. Lại có, hai ngày trước Vạn Thanh Ly cùng hắn náo loạn ra chút mâu thuẫn nhỏ, vẫn không thèm để ý đến hắn, bây giờ gọi hắn vào cung, đương nhiên hắn cực kỳ cao hứng, thậm chí còn lấy theo một cây trâm cài kiểu dáng mới nhất của Thải Điệp Hiên trong kinh thành đến tặng Vạn Thanh Ly, dù sao sau khi chuyện Vạn Bạch Vi xảy ra, hắn còn phải thuyết phục nàng thật tốt mới được!
Nay khác với xưa, bây giờ Vạn Thanh Ly ở trong lòng hắn chiếm phân lượng rất nặng, hắn thậm chí đã bắt đầu hối hận đã đưa nàng vào chốn hoàng cung này.
Cũng không ngờ tới vừa thấy được Vạn Thanh Ly, hắn liền cảm thấy nàng hôm nay đặc biệt xinh đẹp, làm cho hắn hoàn toàn không thể khống chế, ngay tại chỗ hai người liền lăn giường. Nhưng không ngờ tới vừa lăn được một nửa, cửa lớn đã bị người đá văng ra. Nhìn Đông Huyền Diệp dẫn đầu đám người đi vào, hai người nhất thời sợ tới mức ba hồn chạy mất hai, Vạn Thanh Ly trực tiếp bị Đông Huyền Diệp thưởng hai cái tát vang dội, đánh nàng ta đến bây giờ vẫn còn chưa hồi phục tinh thần lại, mà Đông Huyền Lâm thì bị bọn hộ vệ chế trụ.
Bắt kẻ thông dâm tại giường, tất cả mọi người đều bị chấn kinh, đám tiểu cung nữ tiểu thái giám càng hận sao mắt của mình lại không bị mù, nhìn chuyện như vậy, bọn họ còn có mạng sống được không đây?
Về phần đám người Đông Huyền Diệp sao lại đến đúng dịp như vậy, Bạch Vi còn cần phải cảm ơn Nhạc Xảo Dung. Chỉ phái người hơi chút không chú ý lộ ra chút manh mối, nữ nhân này liền tìm hiểu nguồn gốc hiểu biết đến chuyện tốt đêm nay của Vạn Thanh Ly cùng Đông Huyền Lâm bày ra, nàng ta biết đó là một cơ hội, là một cơ hội tốt lật đổ Vạn Bạch Vi, nàng ta sao có thể buông tha được chứ. Bây giờ Vạn Bạch Vi đã sắp thành tâm ma của nàng ta, Nhạc Xảo Dung lớn tới bây giờ còn chưa bao giờ bị một nữ nhân hoàn toàn đánh bại đến như thế này, nếu vào cung, mục tiêu của nàng ta cũng chỉ có một, Hoàng Hậu! Cho nên cũng không thể trách nàng ta dùng chút tâm tư, hậu cung vốn chính là phải tranh!
Dưới sự trợ giúp của nàng ta, thành công làm cho đám người Đông Huyền Diệp nhìn thấy một màn phấn khích kia. Chính là nàng ta không ngờ tới là Ninh vương điện hạ trả lại cho nàng ta một vui mừng bất ngờ đến vậy, kịch hay đêm nay cũng thật nhiều!
Mà Bạch Vi sau khi nghe thấy lời Đông Huyền Lâm nói, sắc mặt trắng hơn, "Ngươi nói bậy, ta căn bản không biết Tống hàn lâm gì kia, vì sao ngươi lại muốn vu hãm cho ta?"
"Vu hãm? Nếu không phải thủ đoạn của nương nương lợi hại như thế, bổn vương cứng rắn ăn ngậm bồ hòn, cần gì phải công bố tình hình thực tế đáng ghê tởm kia ra chứ? Qúy phi nương nương, Thần Mỹ nhân chính là muội muội ruột của ngươi đất, tâm địa của ngươi thật quá rắn độc, cầu hoàng huynh làm rõ!" Đông Huyền Lâm hai tay ôm quyền, quỳ trên mặt đất khẩn cầu nói.
"Ngươi... Ngậm máu phun người!" Bạch Vi giận dữ phản bác, sau đó đột nhiên liếc đến ánh mắt không dám tin thậm chí có chút oán hận của Vạn Thanh Ly, cả người chấn động, "... Thanh... Thanh Ly, muội... Chẳng lẽ muội cũng nghĩ tỷ tỷ hại muội sao?"
Toàn thân Vạn Thanh Ly cũng là chấn động, "Ta... Không biết... Không biết..." Nàng biết Đông Huyền Lâm nói đều là thật, đời trước, tỷ tỷ không phải lêu lổng với Tống hàn lâm kia mà bị Hoàng Thượng bắt gian tại giường đó sao? Tuy không biết vì sao tỷ tỷ lại dây dưa với một nam nhân như thế, nhưng đối với việc Vạn Bạch Vi hồng hạnh vượt tường lại tìm một nam nhân như vậy, Vạn Thanh Lu cũng là cực kỳ khinh thường. Nàng từng gặp qua Tống hàn lâm kia, diện mạo bình thường chẳng có gì nổi bật cũng thôi, còn không có tài hoa gì, ở trong triều làm quan khó thăng tiến, lại còn là một hàn lâm biên tu nho nhỏ, nói vậy cũng chẳng có bản lĩnh gì nhiều, một nam nhân như vậy, Vạn Thanh Ly thật không biết vì sao tỷ tỷ lại dính lên?
Chỉ là, nhưng cũng có chút vui sướng khó hiểu bất chợt, tỷ tỷ rốt cuộc cũng có một điểm kém hơn mình, cái loại nam nhân này quỳ trước mặt mình nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái luôn đó có được không?
Vốn nghĩ làm lại một đời, nàng còn muốn nhắc nhở tỷ tỷ một chút, cũng không ngờ chưa kịp nhắc nhở, bản thân thế nhưng cùng Huyền Lâm ca ca bị Hoàng Thượng bắt tại trận, vì sao lại là nàng và Huyền Lâm ca ca chứ? Vì sao chứ? Rõ ràng nên là tỷ tỷ không phải sao? Thật chẳng lẽ như lời Huyền Lâm ca ca nói, tỷ tỷ dùng thủ đoạn gì rồi?
Nghe nàng ta nói như vậy, Nhạc Xảo Dung đều có chút cảm thông thương tiếc cho Vạn Bạch Vi, có một người muội muội như vậy, thật không phải đời trước tạo nghiệp gì rồi đó chứ?
Bạch Vi nhìn hoài nghi trong mắt Vạn Thanh Ly ngày càng đậm, thực cảm thấy nữ nhân này chắc không phải do Vạn gia đột biến gien mà sinh ra chứ? Vạn Tướng quân trung hậu thực thà, tướng quân phu nhân đại khí biết lễ, Vạn Bạch Vi thông minh biết lễ nghĩa, Vạn Thường An cũng là văn võ song toàn, sao lại có một Vạn Thanh Ly đầu người não heo thế này, cực phẩm thế này được? Khẳng định là đột biến gien!
Nhưng trong mắt nhanh chóng lộ ra nồng đậm thất vọng, tiến lên liền cho Vạn Thanh Ly một cái tát, "Ngươi..." Còn chưa nói xong liền phun ra một ngụm máu dài, trực tiếp phun lên mặt và cổ Vạn Thanh Ly cùng Đông Huyền Lâm cách hai người gần nhất, làm cho lòng nàng cũng dễ chịu đi phần nào, bao máu chuẩn bị sẵn trước khi ra cửa quả thực không hề lãng phí!
Phun máu xong, Bạch Vi liền hôn mê bất tỉnh, Giang Dụ Lâu đang đứng hầu ngoài cửa lập tức lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tiếp lấy nàng, hoảng sợ hô, "Nương nương!" Y đã rất cẩn thận rồi, vì sao lại như thế này? Cả người Giang Dụ Lâu đều bắt đầu run rẩy, đang chuẩn bị ra tay, lại không ngờ Bạch Vi thế nhưng dưới sự trợ giúp của áo quần lén lén kéo kéo tay y, y liền biết đây là kế hoạch của nương nương, cảm xúc trong nháy mắt bình phục xuống, nhưng cánh tay run run vẫn nhất thời không bình ổn được, cũng may, cũng may... Nàng không sao... Nàng không sao...
"Vi nhi, Vi nhi... Thành An!" Đông Huyền Lâm chạy chậm từng bước, thấy Bạch Vi như vậy, không biết sao, trong lòng của hắn nổi lên từng đợt khủng hoảng vô hạn. Nếu Bạch Vi cứ như vậy bất tỉnh, hắn thật không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì. Một cỗ cảm xúc thô bạo luẩn quẩn trong lòng hắn, quay đầu, hai mắt đỏ đậm nhìn về phía đệ đệ tốt của mình, hắn muốn mạng của đối phương!
Đông Huyền Lâm bị cái liếc mắt của vị kia dọa hoảng sợ, hắn cũng không ngờ tới Vạn Bạch Vi thế nhưng dễ dàng kích động như thế, ngay cả máu cũng phun ra, như vậy hắn cũng chỉ có thể đâm lao liền chạy theo lao.
Giang Dụ Lâu bắt mạch cho Bạch Vi, ngữ khí tận lực bình tĩnh nói với Đông Huyền Diệp, "Hồi Hoàng Thượng, Qúy phi nương nương mấy ngày trước nhiễm phải phong hàn, thân thể vốn đã không tốt, hôm nay lại bị kích động, lửa giận công tâm, liền ngất đi... Chỉ là vừa rồi nô tài đã truyền chút nội lực cho nương nương, hẳn là không lâu sẽ tỉnh lại, chỉ là vẫn cần phải kêu Thái y tiến cung xem cho nương nương..."
"Không sai! Ngươi trước đưa Vi nhi đến Thiền điện nghỉ ngơi, Thành An, đi gọi Tần Thái y, xem ra không chỉ có Qúy phi của trẫm cần xem, nơi này còn có hai người cũng nên bắt mạch! Thành Vũ, đi đến nhà hàn lâm biên tu họ Tống kia bắt hắn đến cho trẫm..."
"Nếu thần đệ không đoán sai, trong nhà hàn lâm kia hẳn là có vật đính ước với Qúy phi nương nương, khẩn cầu hoàng huynh cho người của ta cùng đi tra." Đông Huyền Lâm lau máu tươi trên mặt, hắn đã không còn đường thối lui, hắn biết hàn lâm kia còn giữ lại thơ tình viết cho Vạn Bạch Vi mấy năm trước, hắn chỉ có thể đánh cược một phen!
Đông Huyền Diệp đều bị hắn chọc tức đến cười, nhưng thấy bộ dáng chưa tới phút cuối chưa thể ngừng của đối phương, thế nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó, mọi người ước chừng đợi một khắc (15 phút), lão Thái y họ Tần kia mới nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, thở không ra hơi, thật sự là làm khó một người già như ông.
Ngay sau đó ông liền bắt mạch cho Bạch Vi, lại châm cho nàng, Bạch Vi mới chậm rãi chuyển tỉnh. Thấy nàng tỉnh, Đông Huyền Diệp mới hoàn toàn an tâm xuống, sau đó lại bảo lão Thái y bắt mạch cho hai người Vạn Thanh Ly cùng Đông Huyền Lâm. Tần lão Thái y dưới ánh mắt trông mong cảu mọi người, nhíu nhíu mày, quay đầu quỳ về phía Đông Huyền Diệp.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, lão thần... Lão thần vân xkhoong thể phát hiện trong cơ thể Ninh vương điện hạ cùng Thần Mỹ nhân có dấu vết của thuốc gì!"
"Ngươi nói bậy!" Đông Huyền Lâm thiếu chút nữa nhảy qua đánh lão Thái y tóc hoa râm, may mắn bị người đè lại.
Vạn Thanh Ly cũng là một bộ dáng không thể tin, ngay sau đó lại có rất nhiều Thái y dưới sự hướng dẫn của thị vệ Thành An kia lục tục vào cung, trước sau xem mạch cho Đông Huyền Lâm và Vạn Thanh Ly, đều hoàn toàn nhất trí, không hề phát hiện thuốc gì trong cơ thể bọn họ.
Nói như vậy, hai người kia xác thực chính là kìm lòng không đậu, mặt Đông Huyền Diệp lại càng đen.
Mà vào lúc này, thị vệ tên Thành Vũ kia cũng đã trở lại, mang theo Tống hàn lâm gầy yếu gầy teo, dưới sự tra hỏi của Đông Huyền Diệp, Tống hàn lâm kia cũng cực kỳ nghi hoặc, tỏ vẻ đêm nay hắn căn bản không rời đi phủ của hắn nửa bước, hạ nhân trong phủ cùng nương tử đều có thể làm chứng, nương tử cùng hắn ngủ một giường, không thể không phát hiện hắn đi ra ngoài hay không được. Mà nương tử Tống hàn lâm cũng tỏ vẻ đêm nay phu quân của nàng không bước ra cửa phòng ngủ nửa bước.
Người đi Tống phủ điều tra lại không hề phát hiện thứ gì liên quan đến Vạn Bạch Vi, đừng nói là thư tình, bọn họ ngay cả một chữ cũng không phát hiện đó có được không?
Bây giờ thì tốt lắm, chân tướng đã rõ ràng.
Cả người Đông Huyền Lâm cũng phát lạnh, vì sao, vì sao lại hoàn toàn khác như vậy, rõ ràng Tống hàn lâm này là hắn tận mắt nhìn thấy thuộc hạ bắt hắn từ Tống phủ tới, lại tận mắt nhìn hắn bị đưa đến hoàng cung. Mà bức thư tình kia hắn cũng biết đối phương đặt ở nơi nào, bây giờ, thế nhưng không hề có gì cả, tất cả trước mắt đều giống như chỉ là phán đoán của hắn, không- hề- tồn- tại! Hắn cảm giác cả người đều giống như bị một tấm lưới bao trùm, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt, làm cho hắn hoàn toàn không thể động đậy...
Mà Vạn Thanh Ly lại sợ hãi, xong rồi, cái gì cũng đều xong rồi, tất cả đều xong rồi...
"Đưa Ninh vương đến Tông Nhân phủ chờ đợi xử lý, biếm Thần Mỹ nhân vào lãnh cung, trọn đời không thể bước ra!" Giọng Đông Huyền Lâm lạnh như băng đột nhiên vang lên.
Đúng lúc này, Bạch Vi cũng từ Thiền điện đi ra, không đợi nàng nói gì, Vạn Thanh Ly vừa thấy nàng, cả người đều như phát điên lên.
"Không phải ta... Không phải là ta mới đúng, là ngươi, vào lãnh cung là ngươi mới đúng, là ngươi... Buông ra, buông ra... Không nên như vậy, không nên như vậy, vì sao chứ, vì sao chứ... Ta không muốn, ta không muốn..."
Vạn Thanh Ly la to suốt một đường, ánh mắt Bạch Vi lộ ra đau lòng, sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn về phía Đông Huyền Diệp, liền quỳ xuống, "Hoàng Thượng, nô tỳ có lỗi..."
Nàng còn chưa nói xong, đã bị Đông Huyền Diệp đỡ đứng lên, "Không có, nàng không sai..." Sau đó còn tự mình đưa Bạch Vi về Thính Tuyết điện.
Trong Thính Tuyết điện, Bạch Vi nhìn bóng dáng dần rời đi của Đông Huyền Diệp, nở nụ cười, bây giờ trò hay chỉ mới bắt đầu thôi...
Ngày hôm sau, triều thần liền nghe nói chuyện Ninh vương bị nhốt tại Tông Nhân phủ, ồ lên một mảnh, có vài người mẫn cảm liền liên tưởng đến một vị Mỹ nhân trong cung vừa bị biếm cùng thời gian, cũng không biết là ai, nhưng bọn họ cũng không dám tiếp tục nghĩ sâu.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Thượng tehes nhưng nổi lên tâm tư lập hậu, người được đề cử không ai khác chính là Vạn Qúy phi tối qua phun ra máu kia, nhóm triều thần nhất thời lại một mảnh ồn ào, cạnh tranh chấp luận lên, có người đồng ý, có người không đồng ý, triều đình giống như cái chợ sáng sớm, náo nhiệt phi phàm.
Tin tức rơi vào hậu cung, cũng không biết có bao nhiêu phi tần cắn khăn tay, ngay cả Nhạc Xảo Dung cũng không nhịn được lộ cảm xúc ra ngoài, nàng nghĩ nàng có lẽ bị người lợi dụng...
Mà Bạch Vi lại giống như chưa hề nghe được cái gì, chỉ là mỉm cười, trái lại đám người Lục Chỉ bên cạnh nàng cao hứng phấn chấn như ăn phải tiết gà, ra ra vào vào Thính Tuyết điện nghe ngóng, cực kỳ náo nhiệt.
/180
|