1.
Tại lâu đài cổ hoa lệ và giản dị, nơi mà lần đầu tiên tôi gặp Mặc Nghiễn Chiêu.
Anh ta ngồi trên xe lăn, rèm cửa sổ chỉ mở hé một khe hở. Tia sáng yếu ớt xuyên qua chiếu lên bàn tay đang chống lên xe lăn của anh ta.
Trắng bệch và thon dài, bên trên là gân xanh nhợt nhạt, trông vừa hung dữ nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.
Dưới đất là chiếc ly bị đánh vỡ, thuốc màu nâu rơi vãi khắp sàn. Người giúp việc bên cạnh bị dọa tới mặt mũi phờ phạc, sợ run lẩy bẩy.
Người quản gia lớn tuổi thở dài một hơi, đưa mắt nhìn sang tôi. “Tất cả công việc đều nhớ kỹ rồi chứ, sau này cô sẽ phục vụ cậu chủ.”
Tôi gật gật đầu.
Người giúp việc kia như nhận được ơn lớn, phi nhanh như bay khỏi căn phòng này.
Trước khi rời khỏi, cô ấy còn dành tặng cho tôi một ánh mắt đồng cảm.
Không sai, tôi chính là cái đứa xui xẻo tiếp theo.
Vị nhân vật phản diện này đã dọa mười người giúp việc bên cạnh chạy mất dép rồi.
Thế giới này là một bộ truyện nữ cường. Nữ chính Cố Kiều là thiên kim thật lại bị người ta đánh tráo, vứt tại một viện mồ côi ở nơi đất khách quê người.
Mặc Nghiễn Chiêu và Cố Kiều cũng quen nhau tại đó.
Hai người họ từ kẻ thù lại thành bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, thanh mai trúc mã.
Vào năm anh ta mười bốn tuổi, một nhóm người mặc đồ đen đã đến trại trẻ mồ côi đưa anh ta đi.
Hóa ra anh ta chính là con trai bị lưu lạc bên ngoài của thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất vùng này.
Khi đã có chỗ đứng ổn định, Mặc Nghiễn Chiêu quay lại trại trẻ mồ côi lần nữa để tìm Cố Kiều. Nhưng rồi anh ta lại biết được rằng, sau khi mình bị dẫn đi hai ngày thì Cố Kiều cũng rời đi rồi.
Mặc Nghiễn Chiêu huy động tất cả lực lượng của mình, nhưng có thế nào cũng không tìm được cô ấy.
Lần gặp mặt sau đó, hai người họ đã đứng ở bên đối địch.
Trong nguyên tác, nữ chính Cố Kiều và nam chính Đoạn Hành cũng đã bộc lộ cảm tình, trở thành người yêu.
Mặc Nghiễn Chiêu không chấp nhận được sự thật này, anh ta giống như điên mà muốn g i.ế.t Đoạn Hành.
Kết quả là trong trận đấu ác liệt, hai chân của anh ta bị đạn của Đoạn Hành bắn xuyên qua. Bác sĩ nói sau này rất khó có thể khôi phục.
Từ đó anh ta hắc hóa, trở thành nhân vật phản diện lớn nhất tiểu thuyết.
Anh ta dốc hết sức truy s á t Đoạn Hành, cuối cùng bị đích thân Cố Kiều g.i.ế t c.h.ế.t.
Trúc mã không bì được với con cưng của trời.
Vì vậy, anh ta đã trở thành nhân vật khó quên của rất nhiều độc giả.
Mà tôi, tôi trở thành đứa xui xẻo bị hệ thống chọn trúng để cứu rỗi Mặc Nghiễn Chiêu.
Nhiệm vụ chính là ngăn cản anh ta hắc hóa.
Haha, còn cứu rỗi anh ta, vậy ai cứu rỗi tôi chứ?
Trong hiện thực, điểm tương đồng duy nhất giữa tôi và bọn họ chính là xuất thân ở trại trẻ mồ côi.
Nhưng tôi không có hào quang nhân vật chính, từ nhỏ đã bị bắt nạt và chịu đựng sự khinh thường.
Sau mười năm vật lộn vất vả, cuối cùng tôi cũng thi đỗ vào “hội người trầm cảm”.
Đến khi tốt nghiệp đại học, tôi cho rằng cuộc đời mới cuối cùng cũng bắt đầu rồi.’
Kết quả đi khám, bác sĩ lại nói cho tôi biết mình bị ung thư giai đoạn cuối.
Ông trời ơi, tôi là một người rất k h ố n n ạ n sao?
Tôi sẽ không bao giờ gọi ông ấy là “ông” nữa, vì ông ấy có coi tôi là cháu đâu.
Không sao cả, thế giới cho tôi sự đau khổ, tôi sẽ đau chớt luôn.
Nhưng khi tôi cắt c ổ t a y và chờ đợi cái c h ế t. không biết một hệ thống từ đâu ra đã trói chặt với tôi rồi.
Nó như bố thí mà nói cho tôi biết, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành thì có thể sống sót.
M.à.y xem t.a.o có muốn sống không?
Hệ thống nói với tôi, không nỗ lực thì sẽ chớt.
Được thôi, vậy thì tao đi chớt.
Cuộc sống đã khiến cho tôi thành một người bi quan từ lâu rồi. Tôi căn bản chẳng muốn hoàn thành nhiệm vụ gì cả.
Hơn nữa, cứu rỗi mỗi thủ lĩnh xã h ộ i đ e n như Mặc Nghiễn Chiêu, vậy có khác gì tôi vừa từ một hố phân chui ra thì đã lại phải rơi vào một hố phân khác không?
Bánh răng số phận chẳng xoay chuyển chút nào, chuỗi ngày của cuộc đời sắp cạn kiệt hết rồi.
Hệ thống tìm đến tôi thì đúng là có đi chứ không có về, không thể quay đầu lại nữa.
Nhưng mà cũng chẳng sao, tôi bằng mặt chứ chẳng bằng lòng.
Hệ thống: [Mặc Nghiễn Chiêu thích kiểu phụ nữ như Cố Kiều, bình tĩnh trầm mặc, thông minh linh hoạt, ít nói và không giả tạo, cô học hỏi một chút.]
Ngoài mặt tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Hiểu rồi, gặp chuyện thì sụp đổ, gan nhỏ như chuột, ngu xuẩn như heo, nói nhảm suốt ngày, tỏ vẻ lẳng lơ.
Yên tâm, cứ giao cho tôi, đảm bảo nhiệm vụ sẽ nát tươm.
[Phản diện hắc hóa liên quan gì đến tôi, thế giới bị hủy diệt liên quan gì đến tôi, tôi đã sụp đổ từ sớm rồi, hahahahaha, cho ông đ.ây chớt đi!]
Hệ thống: “...”
Nhưng mà ai có thể nói cho tôi biết, sao hệ thống lại nghe thấy tiếng lòng của tôi không?
Không những vậy, cả Mặc Nghiễn Chiêu cũng nghe thấy!
Mà trong thời khắc này thì tôi chẳng biết gì cả.
2.
Mặc Nghiễn Chiêu chầm chậm chuyển động xe lăn, tôi mất cảnh giác mà đối diện với tầm nhìn lạnh lẽo như rắn độc của anh ta.
Tôi sụp đổ rồi.
Tôi quỳ một phát trước mặt anh ta, ôm chặt đùi lớn của anh ta mà khóc to: “Mặc tiên sinh, cầu xin anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi là một cô bé rất mẫn cảm đó!”
Trong lòng tôi lại nghĩ:
[Haha, tối nay tôi sẽ treo cổ trước cửa nhà anh!]
[Nhưng mà ánh mắt anh ta tràn đầy ý muốn gi.ế.t người như vậy, e là mình không sống đến tối nay đâu.]
[Mà chẳng sao cả, con thuyền đã đến Nam Thiên Môn, thuyền đến đầu cầu ắt tự chìm.]
Mặc Nghiễn Chiêu: “...”
Hệ thống: [6!]
Người quản gia còn chưa kịp đi ra ngoài đã kinh hãi đến ngớ ra rồi. Ông ấy nhanh chân đến kéo tôi ra, nhỏ giọng trách mắng: “Tiểu Thẩm, cô làm gì vậy chứ?”
Tôi vẫn ôm chặt chân Mặc Nghiễn Chiêu, nhất quyết không bỏ, mặc tỏ vẻ ngây thơ không hiểu tiếng người.
Hai bên thái dương của anh ta nổi lên gân xanh, trầm giọng nói: “Ra ngoài!”
Người quản gia kéo mạnh hơn, tôi thuận thế buông ta ra. “Haha, địa cầu, chị đăng xuất rồi haha!]
Lại còn thuận tiện cáo biệt với hệ thống: [(Hệ) Thống Tử, mi cũng nhìn thấy tình huống rồi đấy, tìm người khác đi. Gặp được mi ta rất vui, bye ~]
Nó trầm mặc rất lâu, âm thanh máy móc mang theo chút ê chề và tiếng nghiến răng nghiến lợi: [Có thể đổi người thì tôi đổi từ lâu rồi! Trách tôi có mắt không tròng, chọn ai không chọn lại chọn người “cứng” như cô!]
Tôi còn chưa nghe ra ý nghĩ sâu xa trong lời nói của nó, giọng nói lãnh đạm của Mặc Nghiễn Chiêu đã một lần nữa vang lên: “Cô, ở lại.”
Lần này, tôi và quản gia, còn có cả một cái hệ thống đều há hốc mồm kinh ngạc.
Quản gia nhìn tôi một cái, đuôi lông mày hiện lên vẻ thích thú, sau đó vội vàng đẩy tôi quay lại.
“Hầu hạ thiếu gia cho tốt vào!”
Tôi: “...”
[Sao cứ như là tôi hiến dâng thân mình lên vậy. Cơ mà hiện tại, chắc Mặc Nghiễn Chiêu có tâm nhưng bất lực rồi nhỉ?]
Vừa nghĩ, tôi vừa không nhịn được mà nhìn vào cái nơi nào đó.
Ngay tức khắc, một ánh nhìn ác liệt nhắm thẳng vào người tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng nhờ có chút ánh sáng yếu ớt mà có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Mặc Nghiễn Chiêu,
Anh ta là con lai, màu mắt nhạt hơn người khác. Ngũ quan giống như là kiệt tác của thượng đế, vừa tinh tế vừa tuấn tú, không có một chút khuyết điểm nào.
Tóc mái xõa trước trán, sắc mặt hơi nhợt nhạt, khiến cho khuôn mặt tăng thêm cảm giác tan nát vỡ vụn, giống y hệt một mỹ nhân ốm yếu.
Nhưng khí chất và ánh mắt anh ta cực kỳ ác liệt, làm hiện rõ thân phận thượng đẳng của bản thân.
[A, đúng là một tên phản diện mê người mà, vậy tôi sống thêm vài ngày cũng không phải là không oke!]
Tôi cứ thẳng thắn mà nhìn chằm chằm mấy giây liền, sự nông cạn và dung tục trên mặt thậm chí chẳng cần diễn.
Mặc Nghiễn Chiêu nhăn mày: “Cô là ai?”
Tôi nhìn bộ đồ hầu gái mình mặc trên người, giọng nói ngọt ngào hoạt bát: “Tôi tên là Thẩm Nam Diên, từ nay sẽ phụ trách công việc sinh hoạt đời sống cho ngài.”
[Tôi là ai? Anh nhìn xem tôi có giống thợ sửa điều hòa không?]
Mặc Nghiễn Chiêu: “...”
Anh ta mệt mỏi mà vê vê ấn đường. “Lấy một ly thuốc nữa cho tôi.”
Tôi cảm thấy kinh ngạc: [Hệ thống, không phải anh ta tính khí thất thường sao, sao mà bây giờ nhìn trông vẫn bình thường thế?]
Hệ thống có hơi lạc hậu mà nói:
[Sao tôi biết được, mấy người chẳng ai bình thường cả!]
[Tôi đã viết xong đơn từ chức rồi, cô thích làm gì thì làm, có duyên gặp lại.]
Tôi: [?]
Nói xong, nó y như đã chớt vậy, chẳng còn phản ứng lại với tôi nữa.
Cái hệ thống này, sao chẳng đáng tin tí nào vậy?
May mà tôi cũng chẳng phải là cùng đường bí lối, vì tôi còn có con đường chớt mà.
Nghĩ đến đây, tâm tình tôi lập tức sáng ngời.
Ngoài mặt tôi vẫn như thường mà xuống lầu lấy thuốc cho Mặc Nghiễn Chiêu.
Nhìn theo bóng lưng tôi, Mặc Nghiễn Chiêu trầm ngâm nhướn mày.
3.
Vào giờ ăn cơm, tôi cũng phải đứng bên cạnh phục vụ.
Người giúp việc đẩy xe đồ ăn xa xỉ lên, tôi không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng lại càng mất cân bằng.
[Mấy người giàu các người rốt cuộc còn khóc gió than mưa cái gì?]
[Người nên hắc hóa là tôi mới đúng, hahahaha, cho ông chớt đi!]
[Không dám tưởng tượng những món ăn này đều rơi vào miệng mình, nếu có thể thì mình đã lạc quan thoải mái biết bao.]
Mặc Nghiễn Chiêu khựng người lại, ngón tay gõ lên tay cầm xe lăn một cách có quy luật.
Anh ta nhìn tôi một cái: “Cô đến ăn thử.”
Tôi ngẩng phắt đầu dậy, trừng to hai mắt.
“Chuyện này… không thích hợp cho lắm nhỉ.”
Nữ giúp việc đem đồ ăn lên kinh ngạc mà nhìn về phía tôi, sau đó vội vã lui xuống dưới.
Giọng nói Mặc Nghiễn Chiêu yếu ớt: “Sao vậy? Bác Lục vẫn chưa nói cho cô biết phải thử đồ ăn sao?”
Tôi hoang mang vô cùng.
Miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, cầu xin anh đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy, tôi thật sự rất sợ, hức hức hức hức…”
Trong lòng lại lẩm bẩm: [Tôi đây chưa từng nghe, làm sao, có bản lĩnh thì xử chớt tôi đi, nào, đến đây!]
Anh ta đột nhiên nhắm mắt lại, thái dương nảy lên hai cái, giống như là cố hết sức để nhẫn nhịn gì đó.
Khi tôi định kéo chân anh ta một lần nữa, anh ta lại uể oải lên tiếng: “Im miệng! Bây giờ thử ăn đi.”
Mặt tôi trắng bệch, nơm nớp lo sợ cầm đũa lên.
[Xì, thật sự nghĩ rằng bản thân là hoàng đế, còn muốn tìm một tên thái giám thử đồ ăn, làm như sợ người bỏ độc hại mình không bằng.]
[Mình lạc hậu rồi sao! Món gì đây chứ, ngon tuyệt như vậy!]
[Cái món này tươi ngon quá, một miếng nữa, một miếng nữa!]
[Gan ngỗng? Chưa từng ăn, cứ trực tiếp đút vào miệng sao? ọe ọe ọe…]
Cái hương vị này khiến tôi xém chút nữa nôn ra ngay tại chỗ. Tôi nhăn mặt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thong dong của Mặc Nghiễn Chiêu.
Khóe môi anh ta hơi cong lên, giống như là đang chiêm ngưỡng màn biểu diễn tuyệt vời nào đó.
Tôi ngoài cười nhưng bên trong không cười.
“Mặc tiên sinh, tôi đã thử hết rồi, tất cả đều rất ngon.”
“Vậy sao, nhìn biểu cảm của cô thì không giống vậy nhỉ.”
Tôi âm thầm nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt lại rưng rưng muốn khóc.
“Xin anh đừng làm tôi nhục nhã nữa, tôi từ cô nhi viện đến, người nhà quê chưa được ăn món ngon, tôi chưa bao giờ được thưởng thức những món ăn cao cấp như thế này cả. Tôi biết tôi không đứng trên cao được, tôi là kẻ làm gì cũng sai, hức hức hức…”
[Quả nhiên là phản diện, cố ý làm tôi mất mặt đây mà!]
[Dù gì sớm muộn cũng phải chết, hiện tại mình nhổ lên đầu anh ta, cho anh ta hắc hóa trước thời hạn luôn…]
Ý cười trên mặt Mặc Nghiễn Chiêu dần tắt, anh ta quay ngoắt đầu lại. Chỉ là ngón tay anh ta dường như bóp chặt lấy tay vịn, đốt ngón tay lại càng trắng bệch,
“Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà quản gia nói…”
“Cút ra ngoài!”
“Vâng ạ!”
Tôi lập tức cút đến nhà vệ sinh, vừa súc miệng vừa suy nghĩ lại.
Không đúng, mình đã ngu xuẩn phiền phức như vậy rồi mà anh ta vẫn nhịn được?
Rốt cuộc là làm sao để hắc hóa đây?
Tại lâu đài cổ hoa lệ và giản dị, nơi mà lần đầu tiên tôi gặp Mặc Nghiễn Chiêu.
Anh ta ngồi trên xe lăn, rèm cửa sổ chỉ mở hé một khe hở. Tia sáng yếu ớt xuyên qua chiếu lên bàn tay đang chống lên xe lăn của anh ta.
Trắng bệch và thon dài, bên trên là gân xanh nhợt nhạt, trông vừa hung dữ nhưng lại đẹp đẽ vô cùng.
Dưới đất là chiếc ly bị đánh vỡ, thuốc màu nâu rơi vãi khắp sàn. Người giúp việc bên cạnh bị dọa tới mặt mũi phờ phạc, sợ run lẩy bẩy.
Người quản gia lớn tuổi thở dài một hơi, đưa mắt nhìn sang tôi. “Tất cả công việc đều nhớ kỹ rồi chứ, sau này cô sẽ phục vụ cậu chủ.”
Tôi gật gật đầu.
Người giúp việc kia như nhận được ơn lớn, phi nhanh như bay khỏi căn phòng này.
Trước khi rời khỏi, cô ấy còn dành tặng cho tôi một ánh mắt đồng cảm.
Không sai, tôi chính là cái đứa xui xẻo tiếp theo.
Vị nhân vật phản diện này đã dọa mười người giúp việc bên cạnh chạy mất dép rồi.
Thế giới này là một bộ truyện nữ cường. Nữ chính Cố Kiều là thiên kim thật lại bị người ta đánh tráo, vứt tại một viện mồ côi ở nơi đất khách quê người.
Mặc Nghiễn Chiêu và Cố Kiều cũng quen nhau tại đó.
Hai người họ từ kẻ thù lại thành bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, thanh mai trúc mã.
Vào năm anh ta mười bốn tuổi, một nhóm người mặc đồ đen đã đến trại trẻ mồ côi đưa anh ta đi.
Hóa ra anh ta chính là con trai bị lưu lạc bên ngoài của thủ lĩnh xã hội đen lớn nhất vùng này.
Khi đã có chỗ đứng ổn định, Mặc Nghiễn Chiêu quay lại trại trẻ mồ côi lần nữa để tìm Cố Kiều. Nhưng rồi anh ta lại biết được rằng, sau khi mình bị dẫn đi hai ngày thì Cố Kiều cũng rời đi rồi.
Mặc Nghiễn Chiêu huy động tất cả lực lượng của mình, nhưng có thế nào cũng không tìm được cô ấy.
Lần gặp mặt sau đó, hai người họ đã đứng ở bên đối địch.
Trong nguyên tác, nữ chính Cố Kiều và nam chính Đoạn Hành cũng đã bộc lộ cảm tình, trở thành người yêu.
Mặc Nghiễn Chiêu không chấp nhận được sự thật này, anh ta giống như điên mà muốn g i.ế.t Đoạn Hành.
Kết quả là trong trận đấu ác liệt, hai chân của anh ta bị đạn của Đoạn Hành bắn xuyên qua. Bác sĩ nói sau này rất khó có thể khôi phục.
Từ đó anh ta hắc hóa, trở thành nhân vật phản diện lớn nhất tiểu thuyết.
Anh ta dốc hết sức truy s á t Đoạn Hành, cuối cùng bị đích thân Cố Kiều g.i.ế t c.h.ế.t.
Trúc mã không bì được với con cưng của trời.
Vì vậy, anh ta đã trở thành nhân vật khó quên của rất nhiều độc giả.
Mà tôi, tôi trở thành đứa xui xẻo bị hệ thống chọn trúng để cứu rỗi Mặc Nghiễn Chiêu.
Nhiệm vụ chính là ngăn cản anh ta hắc hóa.
Haha, còn cứu rỗi anh ta, vậy ai cứu rỗi tôi chứ?
Trong hiện thực, điểm tương đồng duy nhất giữa tôi và bọn họ chính là xuất thân ở trại trẻ mồ côi.
Nhưng tôi không có hào quang nhân vật chính, từ nhỏ đã bị bắt nạt và chịu đựng sự khinh thường.
Sau mười năm vật lộn vất vả, cuối cùng tôi cũng thi đỗ vào “hội người trầm cảm”.
Đến khi tốt nghiệp đại học, tôi cho rằng cuộc đời mới cuối cùng cũng bắt đầu rồi.’
Kết quả đi khám, bác sĩ lại nói cho tôi biết mình bị ung thư giai đoạn cuối.
Ông trời ơi, tôi là một người rất k h ố n n ạ n sao?
Tôi sẽ không bao giờ gọi ông ấy là “ông” nữa, vì ông ấy có coi tôi là cháu đâu.
Không sao cả, thế giới cho tôi sự đau khổ, tôi sẽ đau chớt luôn.
Nhưng khi tôi cắt c ổ t a y và chờ đợi cái c h ế t. không biết một hệ thống từ đâu ra đã trói chặt với tôi rồi.
Nó như bố thí mà nói cho tôi biết, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành thì có thể sống sót.
M.à.y xem t.a.o có muốn sống không?
Hệ thống nói với tôi, không nỗ lực thì sẽ chớt.
Được thôi, vậy thì tao đi chớt.
Cuộc sống đã khiến cho tôi thành một người bi quan từ lâu rồi. Tôi căn bản chẳng muốn hoàn thành nhiệm vụ gì cả.
Hơn nữa, cứu rỗi mỗi thủ lĩnh xã h ộ i đ e n như Mặc Nghiễn Chiêu, vậy có khác gì tôi vừa từ một hố phân chui ra thì đã lại phải rơi vào một hố phân khác không?
Bánh răng số phận chẳng xoay chuyển chút nào, chuỗi ngày của cuộc đời sắp cạn kiệt hết rồi.
Hệ thống tìm đến tôi thì đúng là có đi chứ không có về, không thể quay đầu lại nữa.
Nhưng mà cũng chẳng sao, tôi bằng mặt chứ chẳng bằng lòng.
Hệ thống: [Mặc Nghiễn Chiêu thích kiểu phụ nữ như Cố Kiều, bình tĩnh trầm mặc, thông minh linh hoạt, ít nói và không giả tạo, cô học hỏi một chút.]
Ngoài mặt tôi ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Hiểu rồi, gặp chuyện thì sụp đổ, gan nhỏ như chuột, ngu xuẩn như heo, nói nhảm suốt ngày, tỏ vẻ lẳng lơ.
Yên tâm, cứ giao cho tôi, đảm bảo nhiệm vụ sẽ nát tươm.
[Phản diện hắc hóa liên quan gì đến tôi, thế giới bị hủy diệt liên quan gì đến tôi, tôi đã sụp đổ từ sớm rồi, hahahahaha, cho ông đ.ây chớt đi!]
Hệ thống: “...”
Nhưng mà ai có thể nói cho tôi biết, sao hệ thống lại nghe thấy tiếng lòng của tôi không?
Không những vậy, cả Mặc Nghiễn Chiêu cũng nghe thấy!
Mà trong thời khắc này thì tôi chẳng biết gì cả.
2.
Mặc Nghiễn Chiêu chầm chậm chuyển động xe lăn, tôi mất cảnh giác mà đối diện với tầm nhìn lạnh lẽo như rắn độc của anh ta.
Tôi sụp đổ rồi.
Tôi quỳ một phát trước mặt anh ta, ôm chặt đùi lớn của anh ta mà khóc to: “Mặc tiên sinh, cầu xin anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi là một cô bé rất mẫn cảm đó!”
Trong lòng tôi lại nghĩ:
[Haha, tối nay tôi sẽ treo cổ trước cửa nhà anh!]
[Nhưng mà ánh mắt anh ta tràn đầy ý muốn gi.ế.t người như vậy, e là mình không sống đến tối nay đâu.]
[Mà chẳng sao cả, con thuyền đã đến Nam Thiên Môn, thuyền đến đầu cầu ắt tự chìm.]
Mặc Nghiễn Chiêu: “...”
Hệ thống: [6!]
Người quản gia còn chưa kịp đi ra ngoài đã kinh hãi đến ngớ ra rồi. Ông ấy nhanh chân đến kéo tôi ra, nhỏ giọng trách mắng: “Tiểu Thẩm, cô làm gì vậy chứ?”
Tôi vẫn ôm chặt chân Mặc Nghiễn Chiêu, nhất quyết không bỏ, mặc tỏ vẻ ngây thơ không hiểu tiếng người.
Hai bên thái dương của anh ta nổi lên gân xanh, trầm giọng nói: “Ra ngoài!”
Người quản gia kéo mạnh hơn, tôi thuận thế buông ta ra. “Haha, địa cầu, chị đăng xuất rồi haha!]
Lại còn thuận tiện cáo biệt với hệ thống: [(Hệ) Thống Tử, mi cũng nhìn thấy tình huống rồi đấy, tìm người khác đi. Gặp được mi ta rất vui, bye ~]
Nó trầm mặc rất lâu, âm thanh máy móc mang theo chút ê chề và tiếng nghiến răng nghiến lợi: [Có thể đổi người thì tôi đổi từ lâu rồi! Trách tôi có mắt không tròng, chọn ai không chọn lại chọn người “cứng” như cô!]
Tôi còn chưa nghe ra ý nghĩ sâu xa trong lời nói của nó, giọng nói lãnh đạm của Mặc Nghiễn Chiêu đã một lần nữa vang lên: “Cô, ở lại.”
Lần này, tôi và quản gia, còn có cả một cái hệ thống đều há hốc mồm kinh ngạc.
Quản gia nhìn tôi một cái, đuôi lông mày hiện lên vẻ thích thú, sau đó vội vàng đẩy tôi quay lại.
“Hầu hạ thiếu gia cho tốt vào!”
Tôi: “...”
[Sao cứ như là tôi hiến dâng thân mình lên vậy. Cơ mà hiện tại, chắc Mặc Nghiễn Chiêu có tâm nhưng bất lực rồi nhỉ?]
Vừa nghĩ, tôi vừa không nhịn được mà nhìn vào cái nơi nào đó.
Ngay tức khắc, một ánh nhìn ác liệt nhắm thẳng vào người tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng nhờ có chút ánh sáng yếu ớt mà có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Mặc Nghiễn Chiêu,
Anh ta là con lai, màu mắt nhạt hơn người khác. Ngũ quan giống như là kiệt tác của thượng đế, vừa tinh tế vừa tuấn tú, không có một chút khuyết điểm nào.
Tóc mái xõa trước trán, sắc mặt hơi nhợt nhạt, khiến cho khuôn mặt tăng thêm cảm giác tan nát vỡ vụn, giống y hệt một mỹ nhân ốm yếu.
Nhưng khí chất và ánh mắt anh ta cực kỳ ác liệt, làm hiện rõ thân phận thượng đẳng của bản thân.
[A, đúng là một tên phản diện mê người mà, vậy tôi sống thêm vài ngày cũng không phải là không oke!]
Tôi cứ thẳng thắn mà nhìn chằm chằm mấy giây liền, sự nông cạn và dung tục trên mặt thậm chí chẳng cần diễn.
Mặc Nghiễn Chiêu nhăn mày: “Cô là ai?”
Tôi nhìn bộ đồ hầu gái mình mặc trên người, giọng nói ngọt ngào hoạt bát: “Tôi tên là Thẩm Nam Diên, từ nay sẽ phụ trách công việc sinh hoạt đời sống cho ngài.”
[Tôi là ai? Anh nhìn xem tôi có giống thợ sửa điều hòa không?]
Mặc Nghiễn Chiêu: “...”
Anh ta mệt mỏi mà vê vê ấn đường. “Lấy một ly thuốc nữa cho tôi.”
Tôi cảm thấy kinh ngạc: [Hệ thống, không phải anh ta tính khí thất thường sao, sao mà bây giờ nhìn trông vẫn bình thường thế?]
Hệ thống có hơi lạc hậu mà nói:
[Sao tôi biết được, mấy người chẳng ai bình thường cả!]
[Tôi đã viết xong đơn từ chức rồi, cô thích làm gì thì làm, có duyên gặp lại.]
Tôi: [?]
Nói xong, nó y như đã chớt vậy, chẳng còn phản ứng lại với tôi nữa.
Cái hệ thống này, sao chẳng đáng tin tí nào vậy?
May mà tôi cũng chẳng phải là cùng đường bí lối, vì tôi còn có con đường chớt mà.
Nghĩ đến đây, tâm tình tôi lập tức sáng ngời.
Ngoài mặt tôi vẫn như thường mà xuống lầu lấy thuốc cho Mặc Nghiễn Chiêu.
Nhìn theo bóng lưng tôi, Mặc Nghiễn Chiêu trầm ngâm nhướn mày.
3.
Vào giờ ăn cơm, tôi cũng phải đứng bên cạnh phục vụ.
Người giúp việc đẩy xe đồ ăn xa xỉ lên, tôi không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng lại càng mất cân bằng.
[Mấy người giàu các người rốt cuộc còn khóc gió than mưa cái gì?]
[Người nên hắc hóa là tôi mới đúng, hahahaha, cho ông chớt đi!]
[Không dám tưởng tượng những món ăn này đều rơi vào miệng mình, nếu có thể thì mình đã lạc quan thoải mái biết bao.]
Mặc Nghiễn Chiêu khựng người lại, ngón tay gõ lên tay cầm xe lăn một cách có quy luật.
Anh ta nhìn tôi một cái: “Cô đến ăn thử.”
Tôi ngẩng phắt đầu dậy, trừng to hai mắt.
“Chuyện này… không thích hợp cho lắm nhỉ.”
Nữ giúp việc đem đồ ăn lên kinh ngạc mà nhìn về phía tôi, sau đó vội vã lui xuống dưới.
Giọng nói Mặc Nghiễn Chiêu yếu ớt: “Sao vậy? Bác Lục vẫn chưa nói cho cô biết phải thử đồ ăn sao?”
Tôi hoang mang vô cùng.
Miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, cầu xin anh đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy, tôi thật sự rất sợ, hức hức hức hức…”
Trong lòng lại lẩm bẩm: [Tôi đây chưa từng nghe, làm sao, có bản lĩnh thì xử chớt tôi đi, nào, đến đây!]
Anh ta đột nhiên nhắm mắt lại, thái dương nảy lên hai cái, giống như là cố hết sức để nhẫn nhịn gì đó.
Khi tôi định kéo chân anh ta một lần nữa, anh ta lại uể oải lên tiếng: “Im miệng! Bây giờ thử ăn đi.”
Mặt tôi trắng bệch, nơm nớp lo sợ cầm đũa lên.
[Xì, thật sự nghĩ rằng bản thân là hoàng đế, còn muốn tìm một tên thái giám thử đồ ăn, làm như sợ người bỏ độc hại mình không bằng.]
[Mình lạc hậu rồi sao! Món gì đây chứ, ngon tuyệt như vậy!]
[Cái món này tươi ngon quá, một miếng nữa, một miếng nữa!]
[Gan ngỗng? Chưa từng ăn, cứ trực tiếp đút vào miệng sao? ọe ọe ọe…]
Cái hương vị này khiến tôi xém chút nữa nôn ra ngay tại chỗ. Tôi nhăn mặt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thong dong của Mặc Nghiễn Chiêu.
Khóe môi anh ta hơi cong lên, giống như là đang chiêm ngưỡng màn biểu diễn tuyệt vời nào đó.
Tôi ngoài cười nhưng bên trong không cười.
“Mặc tiên sinh, tôi đã thử hết rồi, tất cả đều rất ngon.”
“Vậy sao, nhìn biểu cảm của cô thì không giống vậy nhỉ.”
Tôi âm thầm nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt lại rưng rưng muốn khóc.
“Xin anh đừng làm tôi nhục nhã nữa, tôi từ cô nhi viện đến, người nhà quê chưa được ăn món ngon, tôi chưa bao giờ được thưởng thức những món ăn cao cấp như thế này cả. Tôi biết tôi không đứng trên cao được, tôi là kẻ làm gì cũng sai, hức hức hức…”
[Quả nhiên là phản diện, cố ý làm tôi mất mặt đây mà!]
[Dù gì sớm muộn cũng phải chết, hiện tại mình nhổ lên đầu anh ta, cho anh ta hắc hóa trước thời hạn luôn…]
Ý cười trên mặt Mặc Nghiễn Chiêu dần tắt, anh ta quay ngoắt đầu lại. Chỉ là ngón tay anh ta dường như bóp chặt lấy tay vịn, đốt ngón tay lại càng trắng bệch,
“Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà quản gia nói…”
“Cút ra ngoài!”
“Vâng ạ!”
Tôi lập tức cút đến nhà vệ sinh, vừa súc miệng vừa suy nghĩ lại.
Không đúng, mình đã ngu xuẩn phiền phức như vậy rồi mà anh ta vẫn nhịn được?
Rốt cuộc là làm sao để hắc hóa đây?
/5
|