"Này! Người đẹp đang muốn đi đâu?"
"Để bọn anh đưa em đi nhé!"
A Đình sợ hãi đến mức ngã ra đất. Cô co người lùi lại, đôi mắt đỏ hoe đáng thương liên tục cầu xin.
"Đừng mà! Đừng bắt tôi! Đừng mà..."
A Tân chứng kiến cảnh tượng này mà tay chân ngứa ngáy không chịu được. Thân là một nam tử hán, anh ta không thể đứng yên nhìn một cô gái chân yếu tay mềm bị ức hiếp. Nghiến răng ken két, A Tân vừa xắn tay áo định xông lên thì đã thấy Tiêu Tuấn đi trước được vài bước.
Anh đi đến chỗ trạm xe buýt, không nói không rằng mà rút súng ra bắn một tên trong số đó chết ngay tại chỗ. A Đình bị cảnh tượng máu me be bét này làm cho thất kinh hồn vía mà hét lên.
"Á... Đừng mà..."
Những tên còn lại nhìn rõ mặt của Tiêu Tuấn, hồn siêu phách lạc mà co chân bỏ chạy. A Đình không dám nhìn người vừa bị anh bắn chết, ngồi thụm xuống đất che mặt. Từ lúc bị bán vào hộp đêm, cô đều trong tình trạng hoảng loạn như thế. Tiêu Tuấn nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, trái tim sắt đá vì nhớ đến hình dáng xưa mà chạnh lòng. Anh hé môi run run, tay vô thức đưa ra muốn xoa đầu A Đình nhưng lại thu về.
"A Tân! Đưa cô ta lên xe!"
"Dạ?"
A Tân há miệng ra nhìn. Vừa nãy rõ ràng anh có hành động lỗ mãng với người ta, vậy mà bây giờ lại muốn đưa người ta về nhà. Trong lòng A Tân có phần khó xử. Chỉ cần nghĩ đến cảnh ở nhà vẫn còn một người phụ nữ là Lan Nguyệt, giờ lại có thêm A Đình thì anh ta liền không thôi lắc đầu.
Chiếc xe Rolls Royce màu đen lái thẳng vào hầm, Tiêu Tuấn đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu trong xe. A Đình vẫn đang run như cầy sấy, ánh mắt thất thần vì hoảng sợ.
"Đưa cô ta vào nhà, bảo Lan Nguyệt tìm quần áo rồi tắm rửa sạch sẽ một chút."
"D... Dạ..."
A Tân miệng thì vân lời mà cứ thắc mắc không thôi. Lan Nguyệt lúc này đang cắm hoa ở phòng khách. Thường ngày Tiêu Tuấn không thích bày trí mấy thứ này, nhưng cô ta lại muốn trong nhà bớt u ám nên mới cắm ít hoa cỏ.
"Chị Nguyệt! Anh Tuấn có dặn dò chị tìm quần áo của chị rồi giúp đỡ người này..."
"Vậy ư? Là ai..."
Lan Nguyệt đang hỏi giữa chừng thì ngưng lại, kinh ngạc đến mức cành hoa hồng trên tay rơi xuống đất. Cô ta nhìn A Đình, từ đầu đến chân không chớp mắt.
Làm sao có thể, giống đến như vậy?
"Nhìn cái gì? Cô có làm được hay không?"
Tiêu Tuấn đi vào thấy cô ta cứ ngơ ra như trời trồng mới mở lời. Lan Nguyệt vội vàng che đi sự ngạc nhiên của mình, gương mặt có vẻ bất mãn bảo A Đình đi theo. Đối với hai người đàn ông kia, cô có vẻ nhút nhát. Nhưng khi thấy Lan Nguyệt, cô cứ nghĩ cô ta sẽ giống như mình nên đã bớt rụt rè.
"Anh Tuấn! Anh định để cô ấy ở lại đây thật sao ạ? Còn... Còn chị Lan Nguyệt thì sao? Em thấy như vậy thì không công bằng với chị ấy cho lắm!"
Tiêu Tuấn nhìn A Tân lạnh lùng.
"Thì sao? Mày muốn công bằng thì thế chỗ tao mà ngồi!"
A Tân cười sượng trân.
"Dạ... Dạ em đâu dám!"
Lan Nguyệt đi vào phòng mở tủ quần áo, nhưng không vội tìm cho A Đình một bộ đồ mà quay người lại. Hai người mặt đối mặt với nhau, cô ta không tin rằng Bạch Nhược Đình năm đó rơi từ vách núi xuống biển mà vẫn có thể sống được. Bước đến tóm lấy cổ tay A Đình, cô ta trừng mắt chất vấn.
"Cô rốt cuộc là ai? Cô thật sự là Bạch Nhược Đình sao? Thật sự là cô ta sao hả?"
A Đình vừa đau vừa sợ, chân bước lùi lại còn tay thì cử động muốn chạy trốn khỏi Lan Nguyệt.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì hết. Không hiểu."
"Tại sao cô không chết quách đi hả? Tại sao còn xuất hiện trước mặt của Tiêu Tuấn? Tại sao?"
Cô ta kích động đẩy A Đình ngã ra đất, tay của của cô vô tình đánh ngã lọ hoa trên bàn rơi xuống. Tiếng động vang dội này thu hút sự chú ý của Tiêu Tuấn và A Tân dưới lầu. Cửa vừa mở ra, anh đã nhìn thấy A Đình ngồi dưới đất, lòng bàn tay đang chảy máu ròng ròng. Nhìn thấy A Đình bị thương, trong đầu anh chỉ hiện lên hình bóng ấy. Anh bước đến bóp chặt cằm của Lan Nguyệt, gằn giọng với cô ta.
"Cô làm gì vậy hả? Ai cho phép cô tùy tiện trong nhà của tôi?"
Cô ta nhìn anh nước mắt lưng tròng.
"Anh là vì cô ta có gương mặt giống Bạch Nhược Đình mới như vậy có phải không? Anh tỉnh lại đi Tiêu Tuấn! Bạch Nhược Đình đã chết rồi!"
Tiêu Tuấn vung tay lên cao, suýt nữa đã không khống chế được mà tát cô ta một cú trời váng. Nhưng vì nghĩ chút tình xưa, anh đã không ra tay. Quay người lại nhìn A Đình thút thít trên nền gạch hoa, Tiêu Tuấn đưa tay ra kéo tay cô đứng dậy.
"Đi theo tôi!"
Anh đưa A Đình ra khỏi phòng của Lan Nguyệt sang phòng mình. Hành động của anh dành cho cô không nhẹ nhàng cũng không quá thô bạo. Để cô ngồi xuống giường, anh kéo ngăn tủ lấy ra hộp thuốc rồi ngồi bên cạnh.
"Đưa tay ra!"
A Đình không dám ngồi gần anh, cũng không dám có cử chỉ gì đó khác thường với anh. Chỉ cần nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của anh, nhớ đến sự tàn nhẫn của anh thì cô lại hoảng sợ. Tiêu Tuấn nhìn cô cứ mãi như con rùa rút đầu, không chút nương tình mà cầm cánh tay bị thương của cô kéo về phía mình.
"A!"
Anh mở chai thuốc sát trùng ra, cũng không có chút nhắc nhở gì mà cứ vậy đổ lên vết thương đang hở của cô. A Đình đau đến mức tứ chi như muốn co thắt, rùng mình một cái nhưng chỉ cắn răng không dám kêu. Tiêu Tuấn nhận ra mình có chút mạnh tay, mới lên tiếng nói.
"Đau thì nói."
...
"Để bọn anh đưa em đi nhé!"
A Đình sợ hãi đến mức ngã ra đất. Cô co người lùi lại, đôi mắt đỏ hoe đáng thương liên tục cầu xin.
"Đừng mà! Đừng bắt tôi! Đừng mà..."
A Tân chứng kiến cảnh tượng này mà tay chân ngứa ngáy không chịu được. Thân là một nam tử hán, anh ta không thể đứng yên nhìn một cô gái chân yếu tay mềm bị ức hiếp. Nghiến răng ken két, A Tân vừa xắn tay áo định xông lên thì đã thấy Tiêu Tuấn đi trước được vài bước.
Anh đi đến chỗ trạm xe buýt, không nói không rằng mà rút súng ra bắn một tên trong số đó chết ngay tại chỗ. A Đình bị cảnh tượng máu me be bét này làm cho thất kinh hồn vía mà hét lên.
"Á... Đừng mà..."
Những tên còn lại nhìn rõ mặt của Tiêu Tuấn, hồn siêu phách lạc mà co chân bỏ chạy. A Đình không dám nhìn người vừa bị anh bắn chết, ngồi thụm xuống đất che mặt. Từ lúc bị bán vào hộp đêm, cô đều trong tình trạng hoảng loạn như thế. Tiêu Tuấn nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, trái tim sắt đá vì nhớ đến hình dáng xưa mà chạnh lòng. Anh hé môi run run, tay vô thức đưa ra muốn xoa đầu A Đình nhưng lại thu về.
"A Tân! Đưa cô ta lên xe!"
"Dạ?"
A Tân há miệng ra nhìn. Vừa nãy rõ ràng anh có hành động lỗ mãng với người ta, vậy mà bây giờ lại muốn đưa người ta về nhà. Trong lòng A Tân có phần khó xử. Chỉ cần nghĩ đến cảnh ở nhà vẫn còn một người phụ nữ là Lan Nguyệt, giờ lại có thêm A Đình thì anh ta liền không thôi lắc đầu.
Chiếc xe Rolls Royce màu đen lái thẳng vào hầm, Tiêu Tuấn đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu trong xe. A Đình vẫn đang run như cầy sấy, ánh mắt thất thần vì hoảng sợ.
"Đưa cô ta vào nhà, bảo Lan Nguyệt tìm quần áo rồi tắm rửa sạch sẽ một chút."
"D... Dạ..."
A Tân miệng thì vân lời mà cứ thắc mắc không thôi. Lan Nguyệt lúc này đang cắm hoa ở phòng khách. Thường ngày Tiêu Tuấn không thích bày trí mấy thứ này, nhưng cô ta lại muốn trong nhà bớt u ám nên mới cắm ít hoa cỏ.
"Chị Nguyệt! Anh Tuấn có dặn dò chị tìm quần áo của chị rồi giúp đỡ người này..."
"Vậy ư? Là ai..."
Lan Nguyệt đang hỏi giữa chừng thì ngưng lại, kinh ngạc đến mức cành hoa hồng trên tay rơi xuống đất. Cô ta nhìn A Đình, từ đầu đến chân không chớp mắt.
Làm sao có thể, giống đến như vậy?
"Nhìn cái gì? Cô có làm được hay không?"
Tiêu Tuấn đi vào thấy cô ta cứ ngơ ra như trời trồng mới mở lời. Lan Nguyệt vội vàng che đi sự ngạc nhiên của mình, gương mặt có vẻ bất mãn bảo A Đình đi theo. Đối với hai người đàn ông kia, cô có vẻ nhút nhát. Nhưng khi thấy Lan Nguyệt, cô cứ nghĩ cô ta sẽ giống như mình nên đã bớt rụt rè.
"Anh Tuấn! Anh định để cô ấy ở lại đây thật sao ạ? Còn... Còn chị Lan Nguyệt thì sao? Em thấy như vậy thì không công bằng với chị ấy cho lắm!"
Tiêu Tuấn nhìn A Tân lạnh lùng.
"Thì sao? Mày muốn công bằng thì thế chỗ tao mà ngồi!"
A Tân cười sượng trân.
"Dạ... Dạ em đâu dám!"
Lan Nguyệt đi vào phòng mở tủ quần áo, nhưng không vội tìm cho A Đình một bộ đồ mà quay người lại. Hai người mặt đối mặt với nhau, cô ta không tin rằng Bạch Nhược Đình năm đó rơi từ vách núi xuống biển mà vẫn có thể sống được. Bước đến tóm lấy cổ tay A Đình, cô ta trừng mắt chất vấn.
"Cô rốt cuộc là ai? Cô thật sự là Bạch Nhược Đình sao? Thật sự là cô ta sao hả?"
A Đình vừa đau vừa sợ, chân bước lùi lại còn tay thì cử động muốn chạy trốn khỏi Lan Nguyệt.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì hết. Không hiểu."
"Tại sao cô không chết quách đi hả? Tại sao còn xuất hiện trước mặt của Tiêu Tuấn? Tại sao?"
Cô ta kích động đẩy A Đình ngã ra đất, tay của của cô vô tình đánh ngã lọ hoa trên bàn rơi xuống. Tiếng động vang dội này thu hút sự chú ý của Tiêu Tuấn và A Tân dưới lầu. Cửa vừa mở ra, anh đã nhìn thấy A Đình ngồi dưới đất, lòng bàn tay đang chảy máu ròng ròng. Nhìn thấy A Đình bị thương, trong đầu anh chỉ hiện lên hình bóng ấy. Anh bước đến bóp chặt cằm của Lan Nguyệt, gằn giọng với cô ta.
"Cô làm gì vậy hả? Ai cho phép cô tùy tiện trong nhà của tôi?"
Cô ta nhìn anh nước mắt lưng tròng.
"Anh là vì cô ta có gương mặt giống Bạch Nhược Đình mới như vậy có phải không? Anh tỉnh lại đi Tiêu Tuấn! Bạch Nhược Đình đã chết rồi!"
Tiêu Tuấn vung tay lên cao, suýt nữa đã không khống chế được mà tát cô ta một cú trời váng. Nhưng vì nghĩ chút tình xưa, anh đã không ra tay. Quay người lại nhìn A Đình thút thít trên nền gạch hoa, Tiêu Tuấn đưa tay ra kéo tay cô đứng dậy.
"Đi theo tôi!"
Anh đưa A Đình ra khỏi phòng của Lan Nguyệt sang phòng mình. Hành động của anh dành cho cô không nhẹ nhàng cũng không quá thô bạo. Để cô ngồi xuống giường, anh kéo ngăn tủ lấy ra hộp thuốc rồi ngồi bên cạnh.
"Đưa tay ra!"
A Đình không dám ngồi gần anh, cũng không dám có cử chỉ gì đó khác thường với anh. Chỉ cần nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của anh, nhớ đến sự tàn nhẫn của anh thì cô lại hoảng sợ. Tiêu Tuấn nhìn cô cứ mãi như con rùa rút đầu, không chút nương tình mà cầm cánh tay bị thương của cô kéo về phía mình.
"A!"
Anh mở chai thuốc sát trùng ra, cũng không có chút nhắc nhở gì mà cứ vậy đổ lên vết thương đang hở của cô. A Đình đau đến mức tứ chi như muốn co thắt, rùng mình một cái nhưng chỉ cắn răng không dám kêu. Tiêu Tuấn nhận ra mình có chút mạnh tay, mới lên tiếng nói.
"Đau thì nói."
...
/48
|