Trang đầu của album ảnh, là một bé trai mập mạp ngồi trong bồn tắm, há miệng cắn miếng keo dán.
Đây là Nguyên Tiểu Nhị lúc nhỏ ạ? Nhan Khê nhìn gần thêm, Rất khỏe mạnh.
Bánh trôi nhỏ lúc trước rất nhẹ nhàng ít nói, đây là bánh trôi lớn. Ông cụ Từ chỉ chỉ bồn tắm, Cái bồn này là ta mua cho bọn nó.
Nhan Khê nhìn cậu bé mập mạp đang tạo dáng hình con hổ, thấy thế nào cũng không thể gắn hình ảnh này với Nguyên Bác được. Thời gian có thể làm con người ta thay đổi, thay da đổi thịt, làm cho người ta lột bỏ đi những đường nét trẻ thơ.
Đây mới là bánh trôi nhỏ. Ông cụ Từ lật một tờ, chỉ vào ảnh đứa bé trắng trẻo mập mạp, mặc áo sơ mi trắng và quần đùi, Thằng nhóc này lúc nhỏ rất ngoan, cô giáo ở nhà trẻ phát cho nó một trái táo, nó đều đưa về tặng lại cho ta.
Nghe ông cụ Từ nhớ lại chuyện lúc xưa, Nhan Khê nhịn không được đưa tay chạm lên gương mặt nhỏ nhắn trong bức ảnh, giống như làm như vậy có thể xuyên qua thời gian, đứng trước mặt cậu bé ngoan hiền năm đó: Khi đó, anh ấy thật sự rất đáng yêu.
Đúng vậy, nếu không phải... Ông cụ Từ thở dài một tiếng, Kỳ đề tài trước chương trình của con nói về mối quan hê trong gia đình và cách giáo dục, nên để cho đứa con gái và con rể vô dụng kia của ta xem.
Nhan Khê trầm mặc không nói, cô chỉ là đau lòng cho đứa bé trong ảnh, có một tuổi thơ không mấy vui vẻ, bị ba mẹ bỏ qua thời kỳ trưởng thành, sau cùng trở thành một người đàn ông lạnh lùng ít nói. Cho nên khi hai người họ mới quen biết, anh nói chuyện có chút đáng đánh đòn.
Rất muốn đi đến ôm anh một cái, để anh không cần ngoan đến vậy, không cần nghe lời như thế.
Trong trí nhớ của ông cụ Từ, Nguyên Tiểu Nhị luôn luôn nhu thuận lại nghe lời, mãi đến khi Nguyên Dịch lớn hơn một chút, bước vào thời kỳ trưởng thành.
Việc giáo dục con cái khi chúng bước vào thời kỳ trưởng thành rất quan trọng, bánh trôi nhỏ là một đứa bé ngoan, có một đôi ba mẹ như thế, năm đó cũng thiếu chút nữa đi chệch đường. Cảm xúc của ông cụ Từ có chút trầm xuống, tựa hồ còn hối hận vì chuyện lúc trước, Cũng do ta không chú ý đến sự thay đổi của nó, chờ đến khi ta phát hiện, thì đã muộn rồi.
Càng về sau ảnh của Nguyên Dịch lại càng ít, trong ảnh Nguyên Đại Ca cũng mặc tây trang, thắt cravat, vẻ mặt luôn nghiêm túc, không thấy được nụ cười.
Nguyên Dịch phản nghịch, Nguyên Đại Ca trưởng thành, hai người cũng không chụp ảnh chung nhiều nữa, nhưng trong những tấm ảnh này, ba mẹ hai người xuất hiện cũng không nhiều.
Ông ngoại Từ, việc đã qua rồi thì cho nó qua đi, lại nói việc này cũng không phải lỗi của người. Nhan Khê vỗ nhẹ sau lưng ông cụ Từ, Bây giờ bên cạnh Nguyên Tiểu Nhị đã có con, con sẽ không để anh ấy chịu uất ức nào nữa đâu.
Tốt tốt tốt. Ông cụ Từ liên tục gật đầu, Ta biết, bánh trôi nhỏ có thể quen được con, là phúc của nó.
Có thể gặp được anh ấy, cũng là phúc của con, anh ấy rất tốt. Nhan Khê cười ra tiếng, Thật sự rất tốt.
Ông cụ Từ nghe nói như thế, tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.
Ngoài cửa, Nguyên Dịch đang chuẩn bị đẩy cửa vào đã thu tay lại, quay đầu nhìn Nguyên Bác và Từ Kiều Sinh, biểu tình trên mặt bình tĩnh mang theo vài phần đắc ý, đây là thứ ánh sáng đáng ghét của kẻ thắng hướng tới cẩu độc thân khoe khoang.
Nguyên Đại Ca vẻ mặt vẫn trầm ổn như thường, cẩu độc thân Từ Kiều Sinh quay đầu vụng trộm trợn trừng mắt.
Có bạn gái thì tốt lắm sao...?
Giống như... Có một người bạn gái như vậy, quả thật cũng rất tốt.
Thì ra Nguyên Tiểu Nhị lại còn mặc quần ống loe? Nhan Khê chỉ vào cái quần ống loe cười ha ha, thời trang năm đó, bây giờ nhìn lại, quả thực là vô cùng cay mắt.
Thẩm mỹ của giới trẻ, lão già ta đây không hiểu lắm. Ông cụ Từ lại lật một tờ, Cái này được hơn, con xem cái này đi.
Ông ngoại! Nguyên Dịch đẩy cửa ra, vôi vàng bước vào, ý đồ ngăn cản Nhan Khê xem tấm hình này, nhưng mà động tác của anh vẫn không đủ nhanh, tấm ảnh kia đã mở ra trước mặt mọi người.
Mái tóc ba màu xanh đỏ tím, áo khoác in hình đầu lâu, còn quần bò đính đầy phụ kiện linh tinh, tóc mái dài che nửa gương mặt, quả thực là tạo hình của một tên côn đồ đầu đường kinh điển của mười năm trước, còn là kiểu côn đồ cắc ké bình thường lúc đó.
Người trong hình rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm Nhan Khê mới nhìn đã nhớ đến sự việc năm đó.
Thì ra cậu nam sinh năm đó là anh? Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch, ý đồ muốn từ trên người anh và trong tấm ảnh tìm ra nét tương đồng với cậu thiếu niên năm ấy, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ cùng giới tính nam ra, cô làm thế nào cũng không thể tin được là cùng một người.
Không phải anh. Nguyên Dịch quay đầu chỉ Từ Kiều Sinh, Ông ngoại nhớ nhầm rồi, đây là ảnh chụp lúc trước của Kiều Sinh.
Từ Kiều Sinh: Em chỉ tới xem náo nhiệt thôi, đã làm gì đâu chứ?
Không thể nhớ nhầm được. Ông cụ Từ đối với việc người khác nghi ngờ trí nhớ của mình thì thập phần tức giận, ông lấy tấm ảnh trong album ra, chỉ vào góc trái của tấm ảnh, Khi đó ta sợ khi các con lớn lên, ta sẽ không nhớ rõ ai là ai, nên cố ý viết tên của các con lên mặt sau tấm ảnh rồi. Con qua đây xem, có phải tên con hay không? !
Chữ của ông cụ Từ rất đẹp, viết cái biệt danh có chút ngây thơ bánh trôi nhỏ này, viết đến mức như rồng bay phượng múa.
Không khí một lần nữa lại trở nên xấu hổ.
Từ Kiều Sinh tò mò hỏi: Cậu nam sinh năm đó? Đại Hà, chị và anh Dịch trước kia có quen nhau sao?
Nhan Khê đã chẳng còn quan tâm nói chuyện với Từ Kiều Sinh, cô nhìn Nguyên Dịch: Anh đã sớm nhận ra em, đúng không?
Nguyên Tiểu Nhị cứng cổ nói: Em nói gì vậy, anh không hiểu. Nếu trên thế giới có du hành thời gian, điều Nguyên Dịch muốn làm nhất là trở lại đánh bản thân vào mười năm trước một trận.
Học làm thiếu niên bất lương làm gì, chơi trò phản nghịch làm chi, chụp ảnh lại làm gì, lần này để cho cô gái của mình thấy được hình ảnh xấu hổ nhất của
Đây là Nguyên Tiểu Nhị lúc nhỏ ạ? Nhan Khê nhìn gần thêm, Rất khỏe mạnh.
Bánh trôi nhỏ lúc trước rất nhẹ nhàng ít nói, đây là bánh trôi lớn. Ông cụ Từ chỉ chỉ bồn tắm, Cái bồn này là ta mua cho bọn nó.
Nhan Khê nhìn cậu bé mập mạp đang tạo dáng hình con hổ, thấy thế nào cũng không thể gắn hình ảnh này với Nguyên Bác được. Thời gian có thể làm con người ta thay đổi, thay da đổi thịt, làm cho người ta lột bỏ đi những đường nét trẻ thơ.
Đây mới là bánh trôi nhỏ. Ông cụ Từ lật một tờ, chỉ vào ảnh đứa bé trắng trẻo mập mạp, mặc áo sơ mi trắng và quần đùi, Thằng nhóc này lúc nhỏ rất ngoan, cô giáo ở nhà trẻ phát cho nó một trái táo, nó đều đưa về tặng lại cho ta.
Nghe ông cụ Từ nhớ lại chuyện lúc xưa, Nhan Khê nhịn không được đưa tay chạm lên gương mặt nhỏ nhắn trong bức ảnh, giống như làm như vậy có thể xuyên qua thời gian, đứng trước mặt cậu bé ngoan hiền năm đó: Khi đó, anh ấy thật sự rất đáng yêu.
Đúng vậy, nếu không phải... Ông cụ Từ thở dài một tiếng, Kỳ đề tài trước chương trình của con nói về mối quan hê trong gia đình và cách giáo dục, nên để cho đứa con gái và con rể vô dụng kia của ta xem.
Nhan Khê trầm mặc không nói, cô chỉ là đau lòng cho đứa bé trong ảnh, có một tuổi thơ không mấy vui vẻ, bị ba mẹ bỏ qua thời kỳ trưởng thành, sau cùng trở thành một người đàn ông lạnh lùng ít nói. Cho nên khi hai người họ mới quen biết, anh nói chuyện có chút đáng đánh đòn.
Rất muốn đi đến ôm anh một cái, để anh không cần ngoan đến vậy, không cần nghe lời như thế.
Trong trí nhớ của ông cụ Từ, Nguyên Tiểu Nhị luôn luôn nhu thuận lại nghe lời, mãi đến khi Nguyên Dịch lớn hơn một chút, bước vào thời kỳ trưởng thành.
Việc giáo dục con cái khi chúng bước vào thời kỳ trưởng thành rất quan trọng, bánh trôi nhỏ là một đứa bé ngoan, có một đôi ba mẹ như thế, năm đó cũng thiếu chút nữa đi chệch đường. Cảm xúc của ông cụ Từ có chút trầm xuống, tựa hồ còn hối hận vì chuyện lúc trước, Cũng do ta không chú ý đến sự thay đổi của nó, chờ đến khi ta phát hiện, thì đã muộn rồi.
Càng về sau ảnh của Nguyên Dịch lại càng ít, trong ảnh Nguyên Đại Ca cũng mặc tây trang, thắt cravat, vẻ mặt luôn nghiêm túc, không thấy được nụ cười.
Nguyên Dịch phản nghịch, Nguyên Đại Ca trưởng thành, hai người cũng không chụp ảnh chung nhiều nữa, nhưng trong những tấm ảnh này, ba mẹ hai người xuất hiện cũng không nhiều.
Ông ngoại Từ, việc đã qua rồi thì cho nó qua đi, lại nói việc này cũng không phải lỗi của người. Nhan Khê vỗ nhẹ sau lưng ông cụ Từ, Bây giờ bên cạnh Nguyên Tiểu Nhị đã có con, con sẽ không để anh ấy chịu uất ức nào nữa đâu.
Tốt tốt tốt. Ông cụ Từ liên tục gật đầu, Ta biết, bánh trôi nhỏ có thể quen được con, là phúc của nó.
Có thể gặp được anh ấy, cũng là phúc của con, anh ấy rất tốt. Nhan Khê cười ra tiếng, Thật sự rất tốt.
Ông cụ Từ nghe nói như thế, tươi cười trên mặt càng thêm xán lạn.
Ngoài cửa, Nguyên Dịch đang chuẩn bị đẩy cửa vào đã thu tay lại, quay đầu nhìn Nguyên Bác và Từ Kiều Sinh, biểu tình trên mặt bình tĩnh mang theo vài phần đắc ý, đây là thứ ánh sáng đáng ghét của kẻ thắng hướng tới cẩu độc thân khoe khoang.
Nguyên Đại Ca vẻ mặt vẫn trầm ổn như thường, cẩu độc thân Từ Kiều Sinh quay đầu vụng trộm trợn trừng mắt.
Có bạn gái thì tốt lắm sao...?
Giống như... Có một người bạn gái như vậy, quả thật cũng rất tốt.
Thì ra Nguyên Tiểu Nhị lại còn mặc quần ống loe? Nhan Khê chỉ vào cái quần ống loe cười ha ha, thời trang năm đó, bây giờ nhìn lại, quả thực là vô cùng cay mắt.
Thẩm mỹ của giới trẻ, lão già ta đây không hiểu lắm. Ông cụ Từ lại lật một tờ, Cái này được hơn, con xem cái này đi.
Ông ngoại! Nguyên Dịch đẩy cửa ra, vôi vàng bước vào, ý đồ ngăn cản Nhan Khê xem tấm hình này, nhưng mà động tác của anh vẫn không đủ nhanh, tấm ảnh kia đã mở ra trước mặt mọi người.
Mái tóc ba màu xanh đỏ tím, áo khoác in hình đầu lâu, còn quần bò đính đầy phụ kiện linh tinh, tóc mái dài che nửa gương mặt, quả thực là tạo hình của một tên côn đồ đầu đường kinh điển của mười năm trước, còn là kiểu côn đồ cắc ké bình thường lúc đó.
Người trong hình rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm Nhan Khê mới nhìn đã nhớ đến sự việc năm đó.
Thì ra cậu nam sinh năm đó là anh? Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch, ý đồ muốn từ trên người anh và trong tấm ảnh tìm ra nét tương đồng với cậu thiếu niên năm ấy, nhưng đáng tiếc, ngoại trừ cùng giới tính nam ra, cô làm thế nào cũng không thể tin được là cùng một người.
Không phải anh. Nguyên Dịch quay đầu chỉ Từ Kiều Sinh, Ông ngoại nhớ nhầm rồi, đây là ảnh chụp lúc trước của Kiều Sinh.
Từ Kiều Sinh: Em chỉ tới xem náo nhiệt thôi, đã làm gì đâu chứ?
Không thể nhớ nhầm được. Ông cụ Từ đối với việc người khác nghi ngờ trí nhớ của mình thì thập phần tức giận, ông lấy tấm ảnh trong album ra, chỉ vào góc trái của tấm ảnh, Khi đó ta sợ khi các con lớn lên, ta sẽ không nhớ rõ ai là ai, nên cố ý viết tên của các con lên mặt sau tấm ảnh rồi. Con qua đây xem, có phải tên con hay không? !
Chữ của ông cụ Từ rất đẹp, viết cái biệt danh có chút ngây thơ bánh trôi nhỏ này, viết đến mức như rồng bay phượng múa.
Không khí một lần nữa lại trở nên xấu hổ.
Từ Kiều Sinh tò mò hỏi: Cậu nam sinh năm đó? Đại Hà, chị và anh Dịch trước kia có quen nhau sao?
Nhan Khê đã chẳng còn quan tâm nói chuyện với Từ Kiều Sinh, cô nhìn Nguyên Dịch: Anh đã sớm nhận ra em, đúng không?
Nguyên Tiểu Nhị cứng cổ nói: Em nói gì vậy, anh không hiểu. Nếu trên thế giới có du hành thời gian, điều Nguyên Dịch muốn làm nhất là trở lại đánh bản thân vào mười năm trước một trận.
Học làm thiếu niên bất lương làm gì, chơi trò phản nghịch làm chi, chụp ảnh lại làm gì, lần này để cho cô gái của mình thấy được hình ảnh xấu hổ nhất của
/101
|