Khi Tần Vũ Dương cùng Cố Mặc Hàm tay nắm tay xuất hiện ở trong phòng bệnh ông Tần, hai ông bà già đã ngây ngẩn cả người, sắc mặt Tần Vũ Dương có hơi mất tự nhiên giãy giụa ra, còn Cố Mặc Hàm rất bình tĩnh nắm chặt lấy, cười nói với ông Tần bà Tần:"Bác trai bác gái, chào các bác, lúc trước vẫn chưa từng giới thiệu cho các bác, thật ra con là bạn trai của Vũ Dương."
Nói xong còn thân mật ôm chặt Tần Vũ Dương, đối với cô cười đến khuynh thành.
Tần Vũ Dương nhìn bố, lại hơi nhìn mẹ, thật tốt, hai người ngoại trừ có hơi giật mình cũng không có biểu tình gì khác.
Sau khi Cố Mặc Hàm đem chuyện cũ của anh cùng Tần Vũ Dương nói xong, thì bà Tần quở trách con gái: "Nếu đã có bạn trai sao không nói sớm, còn để cho mẹ cả ngày bận tâm giới thiệu cho con."
Mà ông Tần thì thở dài một hơi: "Bố còn nghĩ rằng con và đứa bé Tiểu Húc kia..." Trong ngữ điệu không thiếu sự thất vọng.
Cố Mặc Hàm híp mắt nhìn Tần Vũ Dương, trong ánh mắt mang theo ý tứ "Em được lắm, xưng hô tiểu nhóc, lại còn gọi thuận miệng một người đến như vậy".
Tần Vũ Dương hất cằm lên, trở lại anh một cái ánh mắt "Như nhau thôi".
Bà Tần khẽ đẩy bạn già: "Ngay trước mặt Tiểu Cố mà ông còn nói những điều này làm gì vậy?"
Ông Tần cười xin lỗi đối với Cố Mặc Hàm.
"Không sao đâu ạ, bác gái, bác và bác trai gọi con là Hàm Tử là được, cha mẹ con đều goi con như vậy."
Tần Vũ Dương nhịn không được bật cười, anh vẫn để ý cách xưng hô "Tiểu Húc" đó.
Ông Tần bà Tần nhìn hai người đứng chung một chỗ, khoảng cách không xa không gần, trong lúc giơ tay nhấc chân lại biểu lộ ra một loại ăn ý, hơn nữa mặt mũi Cố Mặc Hàm khôi ngô anh tuấn, phong thái phi phàm, hai ông bà già đối với chàng rể tương lai này vẫn rất vừa ý.
Thừa dịp khoảng trống Cố Mặc Hàm đi ra ngoài nghe điện thoại, bà Tần hỏi cô: "Trong nhà Hàm Tử làm cái gì?"
"Mẹ cảm thấy thế nào?"
"Nhìn cậu ta ngôn hành cử chỉ không tầm thường, chắc không phải là đứa nhỏ trong gia đình bình thường." Bà Tần nhìn ông Tần rồi nói, ông Tần gật gật đầu.
Tần Vũ Dương nhếch miệng: "Mẹ, ánh mắt mẹ thật tốt, đúng là gừng càng già càng cay! Một lần đoán liền đoán đúng."
Ông Tần cau mày lại, "Nhà cậu ta là..."
Tần Vũ Dương không định giấu giếm, trả lời từng cái tên thành viên trong nhà Cố Mặc Hàm, thấy rất rõ trên mặt bố mẹ đều hiện lên vẻ lo lắng.
Ông Tần trầm tư một chút rồi mở miệng: "Vũ Dương, mặc dù nhà chúng ta cũng không kém, nhưng so với nhà cậu ta vẫn có khoảng cách nhất định, con ..."
Tần Vũ Dương ngắt lời bố: "Bố, mẹ, con và Mặc Hàm quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, thật vất vả cho tới ngày hôm nay mới đi đến bước này, con không thể bởi vì tương lai có nguy hiểm mà vứt bỏ cơ hội đạt được hạnh phúc, con không thể cái gì cũng chưa làm liền từ bỏ, nếu như nỗ lực của con vẫn không có cách nào khác đạt được sự đồng ý của nhà anh ấy, con cũng sẽ không hối hận."
"Bố mẹ chỉ hi vọng con trải qua vui vẻ, trừ điều đó ra, không cầu gì khác."
Trên đời này tất cả cha mẹ có lẽ đều hi vọng đứa con của mình bình an hạnh phúc.
Tay Cố Mặc Hàm nắm vặn cửa, nghe được lời của Tần Vũ Dương, thì ngẩn người tại đó. Bỗng nhiên có một viên thịt từ phía sau ôm lấy chân của anh, lực đạo không nhỏ, trong thanh âm trong trẻo non nớt đều là sự hưng phấn: "Chú đẹp trai !"
Cố Mặc Hàm đem cơ thể xoay thành một cái tư thế kỳ quái nghiêng đầu nhìn xuống Lâm Duệ Trạch: "Là nhóc à!"
Đi theo phía sau Lâm Duệ Trạch là vợ chồng Lâm Vân, "Duệ Trạch, mau buông chú ra."
Lâm Duệ Trạch nghe lời buông tay, Cố Mặc Hàm xoay người cùng vợ chồng Lâm Vân chào hỏi, đây là lần đầu tiên Tần Thanh Dương nhìn thấy Cố Mặc Hàm, kỳ thật cô cùng Cố Mặc Hàm coi như là bạn học cao trung, chỉ là so với anh cao hơn ba khóa, lúc Cố Mặc Hàm vào trường cũng đúng lúc cô tốt nghiệp, cứ việc chưa từng tiếp xúc, nhưng cô cũng từ trong miệng rất nhiều người nghe nói qua người đàn ông xuất sắc này. Cô không nghĩ đến anh ta lại cùng em gái của mình ở bên nhau.
"Chú ơi, sao chú không có đến nhà con chơi vậy? Lần trước đã nói đồng ý mà." Lâm Duệ Trạch chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn anh, Cố Mặc Hàm thấy thì trong nội tâm sinh ra cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Anh ngồi xổm xuống sờ cái đầu nhỏ của Lâm Duệ Trạch: "Thật xin lỗi, chú quên mất."
Lâm Duệ Trạch không so đo sự không vừa ý trước đó khua tay: "Không sao, lát nữa chúng ta đi chơi nhé! Ba mẹ muốn dẫn con đi khu vui chơi, chúng ta hãy cùng đi."
Cố Mặc Hàm suy nghĩ một chút cười đáp ứng.
Vào phòng bệnh, Lâm Duệ Trạch bổ nhào vào giường bệnh phía trước cửa sổ, bắt lấy ga giường dùng sức bò lên trên, Tần Vũ Dương ôm lấy cậu nhóc đặt lên trên giường bệnh, cậu nhóc tới lui bằng hai cái chân nhỏ ngắn mập mạp, hi hi ha ha nói chuyện cùng ông Tần bà Tần. Cố Mặc Hàm đứng ở bên cạnh Tần Vũ Dương nắm lấy tay cô.
"Ông ngoại, ông chừng nào thì về nhà vậy? Con muốn ăn thịt kho tàu sườn heo mà ông làm."
Ông Tần vừa bóc quả quýt vừa trả lời cháu: "Nhanh thôi, đợi ông ngoại khỏe rồi liền làm cho con."
Lâm Duệ Trạch từ trong bàn tay ông Tần cầm lấy múi quýt đã lột sạch sẽ bỏ vào trong miệng, lóng ngóng nói: "Dạ!"
Tần Vũ Dương ở một bên trêu chọc cháu ngoại trai nhỏ:"Lâm Duệ Trạch, con còn ăn nữa, con nhìn xem con mập thế, ăn nữa liền thật sự biến thành viên thịt, sẽ không có cô gái nào thích con nữa."
Lâm Duệ Trạch sửng sốt một chút, xem về phía mẹ của mình:"Mẹ, con có mập không?"
Bác sĩ Tần trừng em gái một cái, cười nói với con trai:"Đừng nghe dì nhỏ của con, con một chút cũng không mập, ăn được nhiều mới có thể lớn nhanh!"
Lâm Duệ Trạch nghiêng cái đầu nhỏ gật gật đầu, cười híp mắt lại bắt đầu ăn quả quýt.
Bà Tần cầm khăn ướt lau tay cho cháu, "Bà ngoại, chú đẹp trai nói, lát nữa sẽ cùng đi với cháu đến khu vui chơi."
" Vì sao cháu lại thích chú ấy hả?" Bà Tần hỏi.
"Bộ dạng chú ấy rất đẹp mà, con thích nhất chú ấy." Lâm Duệ Trạch nói xong còn cười với Cố Mặc Hàm.
Sau đó, có một cú điện thoại đem bác sĩ Tần gọi đi, Lâm Vân cũng bởi vì chuyện làm ăn nên vội vã tạm biệt con trai rồi rời đi.
Lâm Duệ Trạch nhếch cái miệng nhỏ lập tức muốn khóc lên, trong ánh mắt đã chứa đầy nước mắt, dáng điệu rất đáng thương. Tần Vũ Dương ôm lấy cháu ngoại trai nhỏ: "Lâm Duệ Trạch, không cho phép con khóc nha, nam tử hán không thể rơi nước mắt, lát nữa dì với chú dẫn con đi công viên trò chơi, có được không?"
Cố Mặc Hàm cũng đi tới dụ dỗ Lâm Duệ Trạch: "Duệ Trạch, trò gì cháu thích chơi nhất, lát nữa chú dẫn con đi chơi."
Lâm Duệ Trạch dần dần phân tán sự chú ý, bắt đầu nói trò chơi mình thích.
Thời buổi này, còn chưa làm bố lại có thể có kiên nhẫn dỗ trẻ con đàn ông như vậy thật sự là hiếm có, Cố Mặc Hàm ở trong lòng hai ông bà già lại tăng thêm một cấp.
**
Tần Vũ Dương vẫy tay với Lâm Duệ Trạch đang chơi vòng xoay ngựa gỗ nói, "Anh xem, cháu ngoại trai của em thật đáng yêu mà!"
Cố Mặc Hàm đi tới ôm eo cô, "Không cần ghen tị với người khác, nếu em thích chúng mình cũng sinh một đứa, đứa nhỏ của chúng ta nhất định sẽ đáng yêu hơn!"
Tần Vũ Dương háy anh một cái, "Nói cái gì đó?"
Cố Mặc Hàm hôn cô một cái, gặp phải Lâm Duệ Trạch đang đi ra, cậu nhóc lớn tiếng hét: "Chú, sao chú hôn trộm dì nhỏ cháu ?"
Một câu nói dẫn tới những người chung quanh nhìn sang, Tần Vũ Dương đỏ mặt đẩy Cố Mặc Hàm ra, Cố Mặc Hàm đường hoàng nói với cậu nhóc: "Chú thích dì nhỏ cháu cho nên mới hôn dì ấy, giống như, cháu thấy thích một cô gái, có phải sẽ nghĩ muốn hôn cô bé ấy không?"
Lâm Duệ Trạch bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, "Con mỗi lần trông thấy Diệu Diệu đều muốn hôn cô ấy, nhưng mỗi lần con hôn cô ấy thì cô ấy đều khóc."
Cố Mặc Hàm cùng Tần Vũ Dương cười ha ha, Lâm Duệ Trạch không rõ nguyên nhân.
Sau đó Cố Mặc Hàm cùng Lâm Duệ Trạch chơi lần lượt tất cả trò chơi trong khu vui chơi, bởi vậy cũng giành được mức độ yêu thích ngày càng cao của Lâm Duệ Trạch, trên cơ bản đối với anh nói gì nghe nấy, xưng hô cũng từ "Chú" biến thành "Dượng nhỏ", khiến cho Tần Vũ Dương dở khóc dở cười.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ đem Lâm Duệ Trạch đã ngủ đưa về nhà, vợ chồng Lâm Vân tỏ ra cảm ơn sâu sắc.
Trên đường về nhà, Tần Vũ Dương vặn eo bẻ cổ, lười biếng cảm thán: "Chơi với con nít cũng là một việc tốn sức mà, thật mệt chết đi được !"
Trái lại Cố Mặc Hàm, vẫn là một dáng vẻ tinh thần vô cùng phấn chấn, "Hey, anh đây là con rể tương lai, em rể, dượng nhỏ có phải đã rất đạt yêu cầu không ?"
Tần Vũ Dương cười quái dị: "Đúng vậy đúng vậy, anh đã thành công bắt được tâm cả nhà em làm tù binh, Cố thiếu!"
"Vậy còn em? Tâm của em có bị anh bắt làm tù binh hay không?" Cố Mặc Hàm bỗng nhiên đỗ xe sang bên cạnh, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn cô.
Tần Vũ Dương chợt nhớ mỗi lần khi ở trên giường Cố Mặc Hàm giống như cũng sẽ hỏi cô có yêu hay là không yêu anh, mình rốt cuộc không có trả lời lại, cô một chút cũng không nhớ rõ. Theo thời gian trôi qua, Cố Mặc Hàm đối với chuyện gì đều tràn đầy tự tin thì bắt đầu bối rối, trong mắt toát ra vẻ khẩn trương, Tần Vũ Dương bỗng nhiên cười một tiếng: "Cố Mặc Hàm, từ lúc nào anh đã không hiểu em vậy, trong đầu trong mắt em hoàn toàn đều là anh, mấy năm nay vẫn luôn là như vậy, mặc kệ em có thừa nhận hay không, chưa từng bao giờ thay đổi, em yêu anh, Mặc Hàm."
"Anh cũng yêu em, Vũ Dương."
Cố Mặc Hàm rõ ràng thở phào nhẹ nhỏm, cúi xuống hôn Tần Vũ Dương...
Thật lâu sau, anh đỡ cái trán Tần Vũ Dương, "Vũ Dương, em chuyển đến ở cùng anh, có được không?"
Tần Vũ Dương gật đầu đồng ý, cùng anh nhìn nhau cười.
Cứ như vậy Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương bắt đầu trải qua cuộc sống gia đình nhỏ của mình. Sáng sớm hai chiếc xe từ tiểu khu xuất phát cùng lúc, ở cột đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì tách ra, một chiếc bên trái, một chiếc bên phải. Tan việc có đôi khi Cố Mặc Hàm sẽ đón Tần Vũ Dương về nhà, mua thức ăn nấu cơm rửa chén quét nhà, bình thường mà lại hạnh phúc.
Hôm nay Cố Mặc Hàm bởi vì xã giao nên rất khuya mới về nhà, ở dưới lầu liền thấy ánh đèn của nhà mình vì mình mà sáng, đêm tối rét lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp.
Mới vừa vào cửa hơi thở ấm áp đập vào mặt, sau đó liền thấy Tần Vũ Dương làm tổ ngủ trên ghế sa lon, đèn tường màu da cam tỏa ra ánh sáng ấm áp. Anh hai tay chống lên trên ghế sofa, cúi đầu xuống môi có chút lạnh ở trên môi Tần Vũ Dương trằn trọc, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò tiếp xúc, quét một vòng lại một vòng.
Tần Vũ Dương bị cảm giác ẩm ướt nhột làm cho tỉnh ngủ, cô nhắm mắt lại cảm giác hơi thở khiến cô rất quen thuộc, mỉm cười hé miệng, chìa cái lưỡi đinh hương ra, cùng anh dây dưa.
Cố Mặc Hàm rầu rĩ bật cười: "Tỉnh?"
Tần Vũ Dương đưa tay ôm lấy anh thắt lưng khỏe thon, trên người của anh còn mang theo sự lạnh rét ở bên ngoài cùng mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, nguyên nhân bởi vì uống rượu, trong mắt ba quang lưu chuyển, □ khôn cùng.
"Uống rượu?" Tần Vũ Dương hỏi.
Cố Mặc Hàm nhíu mày, cúi đầu xuống ngửi ngửi bản thân,"Em vậy mà cũng có thể đoán được, anh cố ý ở bên ngoài thật lâu rồi mới đi vào. Ban nãy trên đường cảnh sát giao thông mà có kiểm tra nồng độ cồn sau khi lái xe cũng không đo ra được."
Tần Vũ Dương cười anh, "Hắn ta dù cho có đo ra được cũng không thành vấn đề, ai dám bắt ngài chứ?" Sau đó lại nghĩ đến cái gì, cau mày, "Anh tự mình lái xe về?"
"Anh chỉ uống mấy ly thôi, gần đây tâm tình Sính Dã không tốt lắm nên uống hơi nhiều, anh bảo lái xe đưa cậu ấy về."
Tần Vũ Dương động khí, hổn hển rống anh, "Vậy anh phải gọi em đi đón anh chứ. Cố Mặc Hàm, một lần cuối cùng em nói cho anh biết, về sau đã uống rượu thì không cho phép lái xe! Bài học lần trước còn chưa đủ hả!"
Cố Mặc Hàm ngồi xuống ôm cô, cười hì hì nhận sai: "Biết rồi, bà xã! Đừng nóng giận nữa, ai, sao em biết anh xảy ra tai nạn xe?"
"Nghe Thanh Thu nói, cô ấy nghe Thạch Lỗi nói."
Cố Mặc Hàm kéo dài âm "Ah" một tiếng, "Thì ra là em đã sớm cài cơ sở ngầm ở bên cạnh anh."
"Xí, đừng tự đề cao mình!"
Hai người hi hi ha ha nháo thành nhất đoàn.
"Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật Sính Dã, gần đây tâm tình cậu ấy không tốt, bọn anh định tổ chức một buổi sinh nhật tốt lành cho cậu ấy, em cũng cùng đi chứ!"
"Anh ấy bị làm sao vậy?"
"Làm sao vậy, còn không phải là quà đáp lễ của cái cô trợ lý kia của em ban tặng sao?"
"Liễu Vận Ca? Có liên quan tới cô ấy? Chuyện gì xảy ra, Mạc Sính Dã ngắm trúng cô ấy?" Tần Vũ Dương vẻ mặt hưng phấn.
Cố Mặc Hàm hơi dán lên cái mũi của cô, "Bà xã của anh đúng là thông minh!"
Tần Vũ Dương đẩy đẩy anh, "Anh mau tắm rửa đi! Toàn thân mùi rượu khó ngửi muốn chết."
"Cùng nhau tắm đi!" Cố Mặc Hàm hôn hai má Tần Vũ Dương.
"Không muốn, em tắm rồi."
"Đi mà đi mà, cùng nhau tắm."
Giữa lúc đang do dự, rốt cuộc cũng thỏa mãn ý nghĩ của Cố Mặc Hàm, hơi nước trong suốt lượn lờ trong phòng không ngừng truyền đến tiếng thở gấp.
Nói xong còn thân mật ôm chặt Tần Vũ Dương, đối với cô cười đến khuynh thành.
Tần Vũ Dương nhìn bố, lại hơi nhìn mẹ, thật tốt, hai người ngoại trừ có hơi giật mình cũng không có biểu tình gì khác.
Sau khi Cố Mặc Hàm đem chuyện cũ của anh cùng Tần Vũ Dương nói xong, thì bà Tần quở trách con gái: "Nếu đã có bạn trai sao không nói sớm, còn để cho mẹ cả ngày bận tâm giới thiệu cho con."
Mà ông Tần thì thở dài một hơi: "Bố còn nghĩ rằng con và đứa bé Tiểu Húc kia..." Trong ngữ điệu không thiếu sự thất vọng.
Cố Mặc Hàm híp mắt nhìn Tần Vũ Dương, trong ánh mắt mang theo ý tứ "Em được lắm, xưng hô tiểu nhóc, lại còn gọi thuận miệng một người đến như vậy".
Tần Vũ Dương hất cằm lên, trở lại anh một cái ánh mắt "Như nhau thôi".
Bà Tần khẽ đẩy bạn già: "Ngay trước mặt Tiểu Cố mà ông còn nói những điều này làm gì vậy?"
Ông Tần cười xin lỗi đối với Cố Mặc Hàm.
"Không sao đâu ạ, bác gái, bác và bác trai gọi con là Hàm Tử là được, cha mẹ con đều goi con như vậy."
Tần Vũ Dương nhịn không được bật cười, anh vẫn để ý cách xưng hô "Tiểu Húc" đó.
Ông Tần bà Tần nhìn hai người đứng chung một chỗ, khoảng cách không xa không gần, trong lúc giơ tay nhấc chân lại biểu lộ ra một loại ăn ý, hơn nữa mặt mũi Cố Mặc Hàm khôi ngô anh tuấn, phong thái phi phàm, hai ông bà già đối với chàng rể tương lai này vẫn rất vừa ý.
Thừa dịp khoảng trống Cố Mặc Hàm đi ra ngoài nghe điện thoại, bà Tần hỏi cô: "Trong nhà Hàm Tử làm cái gì?"
"Mẹ cảm thấy thế nào?"
"Nhìn cậu ta ngôn hành cử chỉ không tầm thường, chắc không phải là đứa nhỏ trong gia đình bình thường." Bà Tần nhìn ông Tần rồi nói, ông Tần gật gật đầu.
Tần Vũ Dương nhếch miệng: "Mẹ, ánh mắt mẹ thật tốt, đúng là gừng càng già càng cay! Một lần đoán liền đoán đúng."
Ông Tần cau mày lại, "Nhà cậu ta là..."
Tần Vũ Dương không định giấu giếm, trả lời từng cái tên thành viên trong nhà Cố Mặc Hàm, thấy rất rõ trên mặt bố mẹ đều hiện lên vẻ lo lắng.
Ông Tần trầm tư một chút rồi mở miệng: "Vũ Dương, mặc dù nhà chúng ta cũng không kém, nhưng so với nhà cậu ta vẫn có khoảng cách nhất định, con ..."
Tần Vũ Dương ngắt lời bố: "Bố, mẹ, con và Mặc Hàm quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, thật vất vả cho tới ngày hôm nay mới đi đến bước này, con không thể bởi vì tương lai có nguy hiểm mà vứt bỏ cơ hội đạt được hạnh phúc, con không thể cái gì cũng chưa làm liền từ bỏ, nếu như nỗ lực của con vẫn không có cách nào khác đạt được sự đồng ý của nhà anh ấy, con cũng sẽ không hối hận."
"Bố mẹ chỉ hi vọng con trải qua vui vẻ, trừ điều đó ra, không cầu gì khác."
Trên đời này tất cả cha mẹ có lẽ đều hi vọng đứa con của mình bình an hạnh phúc.
Tay Cố Mặc Hàm nắm vặn cửa, nghe được lời của Tần Vũ Dương, thì ngẩn người tại đó. Bỗng nhiên có một viên thịt từ phía sau ôm lấy chân của anh, lực đạo không nhỏ, trong thanh âm trong trẻo non nớt đều là sự hưng phấn: "Chú đẹp trai !"
Cố Mặc Hàm đem cơ thể xoay thành một cái tư thế kỳ quái nghiêng đầu nhìn xuống Lâm Duệ Trạch: "Là nhóc à!"
Đi theo phía sau Lâm Duệ Trạch là vợ chồng Lâm Vân, "Duệ Trạch, mau buông chú ra."
Lâm Duệ Trạch nghe lời buông tay, Cố Mặc Hàm xoay người cùng vợ chồng Lâm Vân chào hỏi, đây là lần đầu tiên Tần Thanh Dương nhìn thấy Cố Mặc Hàm, kỳ thật cô cùng Cố Mặc Hàm coi như là bạn học cao trung, chỉ là so với anh cao hơn ba khóa, lúc Cố Mặc Hàm vào trường cũng đúng lúc cô tốt nghiệp, cứ việc chưa từng tiếp xúc, nhưng cô cũng từ trong miệng rất nhiều người nghe nói qua người đàn ông xuất sắc này. Cô không nghĩ đến anh ta lại cùng em gái của mình ở bên nhau.
"Chú ơi, sao chú không có đến nhà con chơi vậy? Lần trước đã nói đồng ý mà." Lâm Duệ Trạch chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn anh, Cố Mặc Hàm thấy thì trong nội tâm sinh ra cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Anh ngồi xổm xuống sờ cái đầu nhỏ của Lâm Duệ Trạch: "Thật xin lỗi, chú quên mất."
Lâm Duệ Trạch không so đo sự không vừa ý trước đó khua tay: "Không sao, lát nữa chúng ta đi chơi nhé! Ba mẹ muốn dẫn con đi khu vui chơi, chúng ta hãy cùng đi."
Cố Mặc Hàm suy nghĩ một chút cười đáp ứng.
Vào phòng bệnh, Lâm Duệ Trạch bổ nhào vào giường bệnh phía trước cửa sổ, bắt lấy ga giường dùng sức bò lên trên, Tần Vũ Dương ôm lấy cậu nhóc đặt lên trên giường bệnh, cậu nhóc tới lui bằng hai cái chân nhỏ ngắn mập mạp, hi hi ha ha nói chuyện cùng ông Tần bà Tần. Cố Mặc Hàm đứng ở bên cạnh Tần Vũ Dương nắm lấy tay cô.
"Ông ngoại, ông chừng nào thì về nhà vậy? Con muốn ăn thịt kho tàu sườn heo mà ông làm."
Ông Tần vừa bóc quả quýt vừa trả lời cháu: "Nhanh thôi, đợi ông ngoại khỏe rồi liền làm cho con."
Lâm Duệ Trạch từ trong bàn tay ông Tần cầm lấy múi quýt đã lột sạch sẽ bỏ vào trong miệng, lóng ngóng nói: "Dạ!"
Tần Vũ Dương ở một bên trêu chọc cháu ngoại trai nhỏ:"Lâm Duệ Trạch, con còn ăn nữa, con nhìn xem con mập thế, ăn nữa liền thật sự biến thành viên thịt, sẽ không có cô gái nào thích con nữa."
Lâm Duệ Trạch sửng sốt một chút, xem về phía mẹ của mình:"Mẹ, con có mập không?"
Bác sĩ Tần trừng em gái một cái, cười nói với con trai:"Đừng nghe dì nhỏ của con, con một chút cũng không mập, ăn được nhiều mới có thể lớn nhanh!"
Lâm Duệ Trạch nghiêng cái đầu nhỏ gật gật đầu, cười híp mắt lại bắt đầu ăn quả quýt.
Bà Tần cầm khăn ướt lau tay cho cháu, "Bà ngoại, chú đẹp trai nói, lát nữa sẽ cùng đi với cháu đến khu vui chơi."
" Vì sao cháu lại thích chú ấy hả?" Bà Tần hỏi.
"Bộ dạng chú ấy rất đẹp mà, con thích nhất chú ấy." Lâm Duệ Trạch nói xong còn cười với Cố Mặc Hàm.
Sau đó, có một cú điện thoại đem bác sĩ Tần gọi đi, Lâm Vân cũng bởi vì chuyện làm ăn nên vội vã tạm biệt con trai rồi rời đi.
Lâm Duệ Trạch nhếch cái miệng nhỏ lập tức muốn khóc lên, trong ánh mắt đã chứa đầy nước mắt, dáng điệu rất đáng thương. Tần Vũ Dương ôm lấy cháu ngoại trai nhỏ: "Lâm Duệ Trạch, không cho phép con khóc nha, nam tử hán không thể rơi nước mắt, lát nữa dì với chú dẫn con đi công viên trò chơi, có được không?"
Cố Mặc Hàm cũng đi tới dụ dỗ Lâm Duệ Trạch: "Duệ Trạch, trò gì cháu thích chơi nhất, lát nữa chú dẫn con đi chơi."
Lâm Duệ Trạch dần dần phân tán sự chú ý, bắt đầu nói trò chơi mình thích.
Thời buổi này, còn chưa làm bố lại có thể có kiên nhẫn dỗ trẻ con đàn ông như vậy thật sự là hiếm có, Cố Mặc Hàm ở trong lòng hai ông bà già lại tăng thêm một cấp.
**
Tần Vũ Dương vẫy tay với Lâm Duệ Trạch đang chơi vòng xoay ngựa gỗ nói, "Anh xem, cháu ngoại trai của em thật đáng yêu mà!"
Cố Mặc Hàm đi tới ôm eo cô, "Không cần ghen tị với người khác, nếu em thích chúng mình cũng sinh một đứa, đứa nhỏ của chúng ta nhất định sẽ đáng yêu hơn!"
Tần Vũ Dương háy anh một cái, "Nói cái gì đó?"
Cố Mặc Hàm hôn cô một cái, gặp phải Lâm Duệ Trạch đang đi ra, cậu nhóc lớn tiếng hét: "Chú, sao chú hôn trộm dì nhỏ cháu ?"
Một câu nói dẫn tới những người chung quanh nhìn sang, Tần Vũ Dương đỏ mặt đẩy Cố Mặc Hàm ra, Cố Mặc Hàm đường hoàng nói với cậu nhóc: "Chú thích dì nhỏ cháu cho nên mới hôn dì ấy, giống như, cháu thấy thích một cô gái, có phải sẽ nghĩ muốn hôn cô bé ấy không?"
Lâm Duệ Trạch bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, "Con mỗi lần trông thấy Diệu Diệu đều muốn hôn cô ấy, nhưng mỗi lần con hôn cô ấy thì cô ấy đều khóc."
Cố Mặc Hàm cùng Tần Vũ Dương cười ha ha, Lâm Duệ Trạch không rõ nguyên nhân.
Sau đó Cố Mặc Hàm cùng Lâm Duệ Trạch chơi lần lượt tất cả trò chơi trong khu vui chơi, bởi vậy cũng giành được mức độ yêu thích ngày càng cao của Lâm Duệ Trạch, trên cơ bản đối với anh nói gì nghe nấy, xưng hô cũng từ "Chú" biến thành "Dượng nhỏ", khiến cho Tần Vũ Dương dở khóc dở cười.
Khi màn đêm buông xuống, bọn họ đem Lâm Duệ Trạch đã ngủ đưa về nhà, vợ chồng Lâm Vân tỏ ra cảm ơn sâu sắc.
Trên đường về nhà, Tần Vũ Dương vặn eo bẻ cổ, lười biếng cảm thán: "Chơi với con nít cũng là một việc tốn sức mà, thật mệt chết đi được !"
Trái lại Cố Mặc Hàm, vẫn là một dáng vẻ tinh thần vô cùng phấn chấn, "Hey, anh đây là con rể tương lai, em rể, dượng nhỏ có phải đã rất đạt yêu cầu không ?"
Tần Vũ Dương cười quái dị: "Đúng vậy đúng vậy, anh đã thành công bắt được tâm cả nhà em làm tù binh, Cố thiếu!"
"Vậy còn em? Tâm của em có bị anh bắt làm tù binh hay không?" Cố Mặc Hàm bỗng nhiên đỗ xe sang bên cạnh, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhìn cô.
Tần Vũ Dương chợt nhớ mỗi lần khi ở trên giường Cố Mặc Hàm giống như cũng sẽ hỏi cô có yêu hay là không yêu anh, mình rốt cuộc không có trả lời lại, cô một chút cũng không nhớ rõ. Theo thời gian trôi qua, Cố Mặc Hàm đối với chuyện gì đều tràn đầy tự tin thì bắt đầu bối rối, trong mắt toát ra vẻ khẩn trương, Tần Vũ Dương bỗng nhiên cười một tiếng: "Cố Mặc Hàm, từ lúc nào anh đã không hiểu em vậy, trong đầu trong mắt em hoàn toàn đều là anh, mấy năm nay vẫn luôn là như vậy, mặc kệ em có thừa nhận hay không, chưa từng bao giờ thay đổi, em yêu anh, Mặc Hàm."
"Anh cũng yêu em, Vũ Dương."
Cố Mặc Hàm rõ ràng thở phào nhẹ nhỏm, cúi xuống hôn Tần Vũ Dương...
Thật lâu sau, anh đỡ cái trán Tần Vũ Dương, "Vũ Dương, em chuyển đến ở cùng anh, có được không?"
Tần Vũ Dương gật đầu đồng ý, cùng anh nhìn nhau cười.
Cứ như vậy Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương bắt đầu trải qua cuộc sống gia đình nhỏ của mình. Sáng sớm hai chiếc xe từ tiểu khu xuất phát cùng lúc, ở cột đèn xanh đèn đỏ thứ hai thì tách ra, một chiếc bên trái, một chiếc bên phải. Tan việc có đôi khi Cố Mặc Hàm sẽ đón Tần Vũ Dương về nhà, mua thức ăn nấu cơm rửa chén quét nhà, bình thường mà lại hạnh phúc.
Hôm nay Cố Mặc Hàm bởi vì xã giao nên rất khuya mới về nhà, ở dưới lầu liền thấy ánh đèn của nhà mình vì mình mà sáng, đêm tối rét lạnh nhưng trong lòng lại ấm áp.
Mới vừa vào cửa hơi thở ấm áp đập vào mặt, sau đó liền thấy Tần Vũ Dương làm tổ ngủ trên ghế sa lon, đèn tường màu da cam tỏa ra ánh sáng ấm áp. Anh hai tay chống lên trên ghế sofa, cúi đầu xuống môi có chút lạnh ở trên môi Tần Vũ Dương trằn trọc, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò tiếp xúc, quét một vòng lại một vòng.
Tần Vũ Dương bị cảm giác ẩm ướt nhột làm cho tỉnh ngủ, cô nhắm mắt lại cảm giác hơi thở khiến cô rất quen thuộc, mỉm cười hé miệng, chìa cái lưỡi đinh hương ra, cùng anh dây dưa.
Cố Mặc Hàm rầu rĩ bật cười: "Tỉnh?"
Tần Vũ Dương đưa tay ôm lấy anh thắt lưng khỏe thon, trên người của anh còn mang theo sự lạnh rét ở bên ngoài cùng mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, nguyên nhân bởi vì uống rượu, trong mắt ba quang lưu chuyển, □ khôn cùng.
"Uống rượu?" Tần Vũ Dương hỏi.
Cố Mặc Hàm nhíu mày, cúi đầu xuống ngửi ngửi bản thân,"Em vậy mà cũng có thể đoán được, anh cố ý ở bên ngoài thật lâu rồi mới đi vào. Ban nãy trên đường cảnh sát giao thông mà có kiểm tra nồng độ cồn sau khi lái xe cũng không đo ra được."
Tần Vũ Dương cười anh, "Hắn ta dù cho có đo ra được cũng không thành vấn đề, ai dám bắt ngài chứ?" Sau đó lại nghĩ đến cái gì, cau mày, "Anh tự mình lái xe về?"
"Anh chỉ uống mấy ly thôi, gần đây tâm tình Sính Dã không tốt lắm nên uống hơi nhiều, anh bảo lái xe đưa cậu ấy về."
Tần Vũ Dương động khí, hổn hển rống anh, "Vậy anh phải gọi em đi đón anh chứ. Cố Mặc Hàm, một lần cuối cùng em nói cho anh biết, về sau đã uống rượu thì không cho phép lái xe! Bài học lần trước còn chưa đủ hả!"
Cố Mặc Hàm ngồi xuống ôm cô, cười hì hì nhận sai: "Biết rồi, bà xã! Đừng nóng giận nữa, ai, sao em biết anh xảy ra tai nạn xe?"
"Nghe Thanh Thu nói, cô ấy nghe Thạch Lỗi nói."
Cố Mặc Hàm kéo dài âm "Ah" một tiếng, "Thì ra là em đã sớm cài cơ sở ngầm ở bên cạnh anh."
"Xí, đừng tự đề cao mình!"
Hai người hi hi ha ha nháo thành nhất đoàn.
"Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật Sính Dã, gần đây tâm tình cậu ấy không tốt, bọn anh định tổ chức một buổi sinh nhật tốt lành cho cậu ấy, em cũng cùng đi chứ!"
"Anh ấy bị làm sao vậy?"
"Làm sao vậy, còn không phải là quà đáp lễ của cái cô trợ lý kia của em ban tặng sao?"
"Liễu Vận Ca? Có liên quan tới cô ấy? Chuyện gì xảy ra, Mạc Sính Dã ngắm trúng cô ấy?" Tần Vũ Dương vẻ mặt hưng phấn.
Cố Mặc Hàm hơi dán lên cái mũi của cô, "Bà xã của anh đúng là thông minh!"
Tần Vũ Dương đẩy đẩy anh, "Anh mau tắm rửa đi! Toàn thân mùi rượu khó ngửi muốn chết."
"Cùng nhau tắm đi!" Cố Mặc Hàm hôn hai má Tần Vũ Dương.
"Không muốn, em tắm rồi."
"Đi mà đi mà, cùng nhau tắm."
Giữa lúc đang do dự, rốt cuộc cũng thỏa mãn ý nghĩ của Cố Mặc Hàm, hơi nước trong suốt lượn lờ trong phòng không ngừng truyền đến tiếng thở gấp.
/78
|