*****Ngày hôm qua
Khi cô còn chưa tỉnh giấc thì chiếc điện thoại đã thay báo thức gọi cô dậy, là một cuộc gọi nhỡ. Với lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở khóa hẳn là một cuộc gọi nhỡ nhưng.... không hề có số. Ngồi dậy, cô nhìn chăm chú dòng chữ " không có số" , cái này là trò đùa của ai chứ ( mấy bạn bị như thế lần nào chưa, mình bị mấy lần rồi đấy đau tim kinh khủng khiếp :) ). Để qua một bên tự nhắc nhở mình là một trò đùa Bảo Nhi nhanh chóng làm VSCN rồi đi ra ngoài
Bảo Nhi tự hỏi sao cô không biết rằng nơi đây luôn đầy ắp cảnh thiên nhiên thơ mộng mà cô chưa từng biết ở một nơi thế này, chỉ đơn giản là những dãy nhà củ kĩ, hàng cây già lâu năm được trồng bên vệ đường vững chãi mà chắc chắn thế mà tạo cho cô cảm giác yên lòng không thôi, khi nào cô quay lại trường chắc chắn sẽ trở lại nơi đây
Từng bước Bảo Nhi nhẹ nhàng đi trên con đường đến siêu thị, bổng chuông điện thoải phá hỏng tâm tư cô liền rút điện thoại. Lại là không có số, không phải là một cuộc gọi mà là tin nhắn. " Bang " một tiếng, cô đánh rơi điện thoại khuôn mặt một cắt củng không còn máu. Là một bức ảnh, trên sàn máu me một vũng còn dùng máu để viết chữ " giết " . Ai lại có thể đùa một cách quá đáng như vậy chứ, cắn chặt răng. " Bảo Nhi, mày nhất định đừng để những trò đùa làm mất bình tĩnh, chỉ là trò tiêu khiển, chắc chắn là vậy. Xóa tin nhắn nếu không phải không có số cô nhất định sẽ tìm tới tên đó mắng cho hắn một trận. Hít thở lấy không khí, cô không đi bộ nữa mà bắt taxi đi
* trên sân thượng của một khu chung cư
- cô ta có lẽ đã nhận được tin nhắn đó thưa anh
- [ ,.. tốt, làm từ từ để cô ta hình dung ra, không vội vàng củng không được quá chậm... đảm bảo phải đẩy nó ra xa tên Thiên Vũ, hắn là một mối đe dọa lớn ..]
- đã rõ thưa anh...
*
Chọn những món ăn nhanh và đồ cần thiết Bảo Nhi nhanh chóng tính tiền rồi đi về, nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy Thiên Vũ. Nữa tháng Bảo Nhi không được gặp anh, trông anh vẫn vậy, luôn nổi bật trong đám đông, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ không nhận ra rằng anh có tâm tư. Cô muốn được ôm anh, muốn nhìn anh cười, muốn pha cho anh một ly cafe..... nhưng giờ không phải lúc, nếu xuất hiện chắc chắn anh sẽ nhận ra.
Quay người bỏ đi, đợi vết thương lành hẳn Bảo Nhi sẽ không xa anh nữa đâu, chỉ thêm vài tuần thôi, cô phải cố gắng. Điện thoại cô lại lần nữa báo có tin nhắn, nếu tên này cố ý đùa bỡn thêm một lần nữa cô chắc chắn không bỏ qua, lại là một hình ảnh - không chỉ có máu mà còn thêm một cánh tay của một người đàn ông, đặc biệt ở chỗ trên tay của người đàn ông đó còn có chiếc vòng cô tặng anh. Vội vã tìm anh, anh nhất định phải không sao, chỉ cần vậy là đủ. Kiếm tìm anh mà trên mặt cô dàn dụa nước mắt, rốt cuộc người này đang chơi trò gì với cô chứ. Khi phát hiện ra anh đang ngồi trên xe, tâm tình mới có thể bình tĩnh, chắc chắn anh không sảy ra chuyện cô mới trở về nhà. Không biết qua bao lâu củng không biết mình về tới nhà bằng cách nào, cô chỉ suy nghỉ về những tin nhắn kia, cô chắc chắn không thể bỏ qua
Rất nhanh sau đó, chiếc điện thoại kia reo liên hồi, là một cuộc gọi. Bảo Nhi tay run run cầm lấy điện thoại, trong lòng cô nói không nhưng tay đã nhấn nút trả lời......
Rất lâu sau đó bên đầu dây điện thoại kia vẫn không có tiếng động, lo lắng lẫn run sợ cô trực tiếp trả lời
- các người là ai
-[ tôi là ai không quan trọng, chỉ là ta muốn cô hiểu những thứ vừa gửi cho cô..]
- tôi không hiểu, rốt cuộc là các ngươi đang chơi trò gì
-[ tôi muốn cô rời xa tên Thiên Vũ ]
- các người điên rồi, đừng có đe dọa, tôi sẽ báo cảnh sát
-[ trước khi cô báo cảnh sát củng nên nghỉ tới hắn ta, không phải cô yêu hắn ta sao]
- các ngươi rốt cuộc muốn gì
-[ đi khỏi đây, càng xa càng tốt]
- không đời nào - Bảo Nhi kích động hét lên, hắn ta không có quyền yêu cầu cô đi đâu cả
-[ tôi chỉ muốn cô suy nghĩ cho kĩ, Ngân, Thiên Vũ, mẹ cô..... thậm chí đến những người quen biết, tôi củng sẽ tìm đến họ]
- các ngươi dám
-[ tôi không nói đùa, cô nên suy nghĩ đi, tôi sẽ làm mọi cách để cô rời khỏi đây ]
Tút....tút,....tút âm thanh ngắt máy cứ thế mà kêu lên, Bảo Nhi như không còn sức lực đứng nỗi, cô ngã trên mặt sàn lạnh lẽo, lạnh đến thấu tâm can cô, hắn dám lấy những người xung quanh cô uy hiếp. Nghĩ đến những tấm hình được gửi, những điều hắn nói là sự thật. Tại sao một người như cô lại phải vướng vào vòng dây này.
Khi cô còn chưa tỉnh giấc thì chiếc điện thoại đã thay báo thức gọi cô dậy, là một cuộc gọi nhỡ. Với lấy chiếc điện thoại trên bàn, mở khóa hẳn là một cuộc gọi nhỡ nhưng.... không hề có số. Ngồi dậy, cô nhìn chăm chú dòng chữ " không có số" , cái này là trò đùa của ai chứ ( mấy bạn bị như thế lần nào chưa, mình bị mấy lần rồi đấy đau tim kinh khủng khiếp :) ). Để qua một bên tự nhắc nhở mình là một trò đùa Bảo Nhi nhanh chóng làm VSCN rồi đi ra ngoài
Bảo Nhi tự hỏi sao cô không biết rằng nơi đây luôn đầy ắp cảnh thiên nhiên thơ mộng mà cô chưa từng biết ở một nơi thế này, chỉ đơn giản là những dãy nhà củ kĩ, hàng cây già lâu năm được trồng bên vệ đường vững chãi mà chắc chắn thế mà tạo cho cô cảm giác yên lòng không thôi, khi nào cô quay lại trường chắc chắn sẽ trở lại nơi đây
Từng bước Bảo Nhi nhẹ nhàng đi trên con đường đến siêu thị, bổng chuông điện thoải phá hỏng tâm tư cô liền rút điện thoại. Lại là không có số, không phải là một cuộc gọi mà là tin nhắn. " Bang " một tiếng, cô đánh rơi điện thoại khuôn mặt một cắt củng không còn máu. Là một bức ảnh, trên sàn máu me một vũng còn dùng máu để viết chữ " giết " . Ai lại có thể đùa một cách quá đáng như vậy chứ, cắn chặt răng. " Bảo Nhi, mày nhất định đừng để những trò đùa làm mất bình tĩnh, chỉ là trò tiêu khiển, chắc chắn là vậy. Xóa tin nhắn nếu không phải không có số cô nhất định sẽ tìm tới tên đó mắng cho hắn một trận. Hít thở lấy không khí, cô không đi bộ nữa mà bắt taxi đi
* trên sân thượng của một khu chung cư
- cô ta có lẽ đã nhận được tin nhắn đó thưa anh
- [ ,.. tốt, làm từ từ để cô ta hình dung ra, không vội vàng củng không được quá chậm... đảm bảo phải đẩy nó ra xa tên Thiên Vũ, hắn là một mối đe dọa lớn ..]
- đã rõ thưa anh...
*
Chọn những món ăn nhanh và đồ cần thiết Bảo Nhi nhanh chóng tính tiền rồi đi về, nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy Thiên Vũ. Nữa tháng Bảo Nhi không được gặp anh, trông anh vẫn vậy, luôn nổi bật trong đám đông, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ không nhận ra rằng anh có tâm tư. Cô muốn được ôm anh, muốn nhìn anh cười, muốn pha cho anh một ly cafe..... nhưng giờ không phải lúc, nếu xuất hiện chắc chắn anh sẽ nhận ra.
Quay người bỏ đi, đợi vết thương lành hẳn Bảo Nhi sẽ không xa anh nữa đâu, chỉ thêm vài tuần thôi, cô phải cố gắng. Điện thoại cô lại lần nữa báo có tin nhắn, nếu tên này cố ý đùa bỡn thêm một lần nữa cô chắc chắn không bỏ qua, lại là một hình ảnh - không chỉ có máu mà còn thêm một cánh tay của một người đàn ông, đặc biệt ở chỗ trên tay của người đàn ông đó còn có chiếc vòng cô tặng anh. Vội vã tìm anh, anh nhất định phải không sao, chỉ cần vậy là đủ. Kiếm tìm anh mà trên mặt cô dàn dụa nước mắt, rốt cuộc người này đang chơi trò gì với cô chứ. Khi phát hiện ra anh đang ngồi trên xe, tâm tình mới có thể bình tĩnh, chắc chắn anh không sảy ra chuyện cô mới trở về nhà. Không biết qua bao lâu củng không biết mình về tới nhà bằng cách nào, cô chỉ suy nghỉ về những tin nhắn kia, cô chắc chắn không thể bỏ qua
Rất nhanh sau đó, chiếc điện thoại kia reo liên hồi, là một cuộc gọi. Bảo Nhi tay run run cầm lấy điện thoại, trong lòng cô nói không nhưng tay đã nhấn nút trả lời......
Rất lâu sau đó bên đầu dây điện thoại kia vẫn không có tiếng động, lo lắng lẫn run sợ cô trực tiếp trả lời
- các người là ai
-[ tôi là ai không quan trọng, chỉ là ta muốn cô hiểu những thứ vừa gửi cho cô..]
- tôi không hiểu, rốt cuộc là các ngươi đang chơi trò gì
-[ tôi muốn cô rời xa tên Thiên Vũ ]
- các người điên rồi, đừng có đe dọa, tôi sẽ báo cảnh sát
-[ trước khi cô báo cảnh sát củng nên nghỉ tới hắn ta, không phải cô yêu hắn ta sao]
- các ngươi rốt cuộc muốn gì
-[ đi khỏi đây, càng xa càng tốt]
- không đời nào - Bảo Nhi kích động hét lên, hắn ta không có quyền yêu cầu cô đi đâu cả
-[ tôi chỉ muốn cô suy nghĩ cho kĩ, Ngân, Thiên Vũ, mẹ cô..... thậm chí đến những người quen biết, tôi củng sẽ tìm đến họ]
- các ngươi dám
-[ tôi không nói đùa, cô nên suy nghĩ đi, tôi sẽ làm mọi cách để cô rời khỏi đây ]
Tút....tút,....tút âm thanh ngắt máy cứ thế mà kêu lên, Bảo Nhi như không còn sức lực đứng nỗi, cô ngã trên mặt sàn lạnh lẽo, lạnh đến thấu tâm can cô, hắn dám lấy những người xung quanh cô uy hiếp. Nghĩ đến những tấm hình được gửi, những điều hắn nói là sự thật. Tại sao một người như cô lại phải vướng vào vòng dây này.
/28
|