Ánh trăng mờ huyền ảo chiếu qua cái cửa sổ nhỏ xíu dẫn vào một tầng hầm bỏ hoang..Hiền dừng tay thở hồng hộc.. Khắp người nó loang lổ những vết máu đào.. Từng giọt máu hòa lẫn vs giọt nước mắt mặn chát cứ tuôn mãi.. Nó thực sự rất đau.. Nhưng nỗi đau lớn nhất trong lòng có lẽ là vì hắn.. Hắn ko tới.. chắc lại đang vui vẻ cùng ai chứ gì..!?
Con búp bê lấm lem máu, mái tóc xõa dài trên nền nhà trắng lạnh.. Không khác gì oan hồn trả thù.. Mà trả thù thì lòng còn gì ngoài lòng hận thù, báo oán?? Còn nó chỉ còn nỗi đau buốt của cơ thể và tâm hồn.. Chẳng còn gì ngoài tình yêu đang chết dần..!
Hiền ngừng tay.. Cô tự mãn nhìn những vết rạch trên tay nó.. TRẢ GIÁ!!! Sẽ mãi là vết sẹo.. Để nó ko bao giờ tái phạm nữa..
-Haha…-Hiền phá lên cười giữa đêm tĩnh mịch.
Nó mệt mỏi thở dốc.. Khó.. khó chịu..khó chịu quá..! Cảm giác này.. Đau rát và khó chịu quá..! Đôi mắt đục từ từ nhắm lại.. Nó bất giác mỉm cười..
-Thiên..
…….
Hắn chợt tỉnh giấc.. Có ai đó vừa gọi tên hắn thì phải.. Rất gần và thân quen.. Hắn có thể cảm nhận mùi hương oải trên mái tóc thơm của nó.. Đôi mắt rớm nước mắt nhìn hắn nhẹ nhàng.. Làn môi bé nhỏ gọi tên hắn tha thiết.. Nhưng.. Nó còn đâu nữa!?
Hắn tự cười.. Nhấp một hớp rượu rồi lảo đảo về nhà. Lòng nặng trĩu, hắn muốn nhìn nó lần cuối.. E rằng sáng mai một mình hắn sẽ mai táng nó.. Một mình hắn mà thôi!!
-Nhỏ ơi..-Hắn sững lại trước cửa phòng nó.. Đâu mất hình bóng thân yêu nằm đó lạnh lẽo ngủ.. Đâu mất dáng người thân quen với nụ cười tái ngắt!?
……..
Nhã giờ mới bước tới gần nó.. Cô nhìn nó một lúc lâu suy nghĩ một lúc rồi giật lấy con dao từ con người đang lảo đảo vì say máu kia..
-Hừm..Mái tóc này.. Cho tôi xin nhé!!-Nhã cười khẩy rồi đưa mũi dao nâng nhẹ khuôn mặt tái..
Nó gục đi.. Chỉ nghe thấy tiếng dao cắt đều trên mái tóc nó.. Muốn giữ lại nhưng sức nó chẳng còn gì..
Nhã nhìn bộ tóc dài của nó cười tự đắc..
Con búp bê lấm lem máu, mái tóc xõa dài trên nền nhà trắng lạnh.. Không khác gì oan hồn trả thù.. Mà trả thù thì lòng còn gì ngoài lòng hận thù, báo oán?? Còn nó chỉ còn nỗi đau buốt của cơ thể và tâm hồn.. Chẳng còn gì ngoài tình yêu đang chết dần..!
Hiền ngừng tay.. Cô tự mãn nhìn những vết rạch trên tay nó.. TRẢ GIÁ!!! Sẽ mãi là vết sẹo.. Để nó ko bao giờ tái phạm nữa..
-Haha…-Hiền phá lên cười giữa đêm tĩnh mịch.
Nó mệt mỏi thở dốc.. Khó.. khó chịu..khó chịu quá..! Cảm giác này.. Đau rát và khó chịu quá..! Đôi mắt đục từ từ nhắm lại.. Nó bất giác mỉm cười..
-Thiên..
…….
Hắn chợt tỉnh giấc.. Có ai đó vừa gọi tên hắn thì phải.. Rất gần và thân quen.. Hắn có thể cảm nhận mùi hương oải trên mái tóc thơm của nó.. Đôi mắt rớm nước mắt nhìn hắn nhẹ nhàng.. Làn môi bé nhỏ gọi tên hắn tha thiết.. Nhưng.. Nó còn đâu nữa!?
Hắn tự cười.. Nhấp một hớp rượu rồi lảo đảo về nhà. Lòng nặng trĩu, hắn muốn nhìn nó lần cuối.. E rằng sáng mai một mình hắn sẽ mai táng nó.. Một mình hắn mà thôi!!
-Nhỏ ơi..-Hắn sững lại trước cửa phòng nó.. Đâu mất hình bóng thân yêu nằm đó lạnh lẽo ngủ.. Đâu mất dáng người thân quen với nụ cười tái ngắt!?
……..
Nhã giờ mới bước tới gần nó.. Cô nhìn nó một lúc lâu suy nghĩ một lúc rồi giật lấy con dao từ con người đang lảo đảo vì say máu kia..
-Hừm..Mái tóc này.. Cho tôi xin nhé!!-Nhã cười khẩy rồi đưa mũi dao nâng nhẹ khuôn mặt tái..
Nó gục đi.. Chỉ nghe thấy tiếng dao cắt đều trên mái tóc nó.. Muốn giữ lại nhưng sức nó chẳng còn gì..
Nhã nhìn bộ tóc dài của nó cười tự đắc..
/61
|