-Sao hôm nay cậu lại muốn gặp bà ấy thế?
Hoàng thấy lạ sao tự dưng Quốc An lại gọi điện thoại nhờ mình dẫn đến chỗ ở của Thiên Anh , không lẽ có chuyện gì sao.
-Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy.
-Nhưng sao nhất định lại là hôm nay? Đợi ngày mai xuất viện đi không được à?
-Không biết, nhưng tôi rất khó chịu, có cái gì đó thôi thúc tôi phải đi gặp cậu ấy ngay lập tức.
Quốc An không lý giải được cảm giác đó là gì, nó cũng giống như lần trước khi nó bị viêm ruột thừa vậy. Nếu nó không muốn gặp cậu thì ít nhất cậu cũng phải nhìn thấy để chắc chắn nó bình an vô sự.
-Hôm trước tôi đưa bà ấy về nhà này. Hoàng chỉ tay vào ngôi nhà rộng lớn với tường rào kiên cố.
Cả hai bấm chuông chờ đợi.
1 lần…..2 lần……3 lần…..10 lần…… vẫn không có ai mở cửa, có lẽ không có ai ở nhà.
- Cậu bận thì cứ về trước đi, tôi ở đây đợi cậu ấy là được rồi.
- Ừ, vậy có tin tức gì thì báo cho tôi biết nhé.
Hoàng về rồi, còn mình Quốc An đứng đợi, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi sao vẫn không thấy ai xuất hiện, ngôi nhà rộng lớn vậy mà không có người giúp việc nào luôn sao. Cậu bắt đầu lo lắng, đang định gọi người đến phá cửa thì đúng lúc hắn trở về, khuôn mặt hơi biến sắc khi thấy Quốc An đứng ở cổng.
-Cậu đến đây làm gì?
-Cậu ấy đâu? Không quan tâm đến câu hỏi của Duy Minh, lòng như lửa đốt cậu chỉ muốn gặp nó ngay lập tức mà thôi.
-Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi vớ vẩn của cậu.
Điên tiết với cái vẻ mặt khinh khỉnh của Duy Minh, Quốc An bay đến nắm lấy cổ áo hắn
-Nói mau, nếu cậu ấy mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ băm anh ra thành từng mảnh.
Hắn cũng tức giận không kém, tên khốn này lại dám đến nhà gây chuyện, gạt tay Quốc An ra, hắn gằn giọng.
-Vẫn còn quan tâm đến nhau vậy sao? Cậu cứ yên tâm, ở với tôi cô ấy sẽ hạnh phúc và an toàn tuyệt đối.
-Tôi không cần biết, mau mở cửa, tôi chỉ cần nhìn thấy cậu ấy bình an là được.
-Cậu lo sợ cô ấy gặp chuyện sao? Cậu có thể về, bảo đảm cô ấy sẽ chẳng có chuyện gì.
-Tôi đã bấm chuông rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy ai mở cửa, anh chắc chắn cô ấy còn ở trong nhà chứ?
Cảm thấy có gì đó hơi lạ, cửa sổ vẫn mở chứng tỏ nó còn ở trên phòng, không lẽ ngủ say đến mức mà chuông kêu inh ỏi vẫn không nghe sao. Hắn vội vàng mở cửa vào nhà, Quốc An cũng theo chân hắn thật nhanh lên phòng.
Cảnh tượng kinh hoàng làm cả hai người hốt hoảng, nó nằm bất động trên nền nhà còn vương vãi vài giọt máu, gương mặt trắng bệch không còn sự sống. Quốc An lao tới ôm chặt cơ thể lạnh ngắt của nó.
-Doremon, cậu tỉnh lại cho tôi.
-Doremon, cậu có nghe tôi nói gì không hả?
-….
Còn hắn thì vẫn còn chưa hoàn hồn, nhìn những viên thuốc ngủ còn sót lại bên cạnh nó hắn muốn ngã khụy.
-Đưa cậu ấy đến bệnh viện.
Tiếng hét của Quốc An làm hắn tỉnh táo hơn, vội vàng đứng lên lấy xe đến bệnh viện. Ngồi sau xe, cậu không ngừng gọi tên nó, chỉ mong sao có thể nghe tiếng gọi mà mở mắt ra nhìn cậu. Nhưng nó vẫn nằm đó, vẫn im lặng dù cho ở đó có hai người đàn ông đang vì nó mà rơi nước mắt.
……
Bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, gương mặt trắng bệch của nó ám ảnh tâm trí hắn. Đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nó, có lẽ là do hắn quá ích kỷ, bản thân không đành lòng nhìn nó vui vẻ bên cạnh một người con trai khác. Hắn sai rồi, nếu thời gian quay lại hắn sẽ đứng từ xa mà chúc phúc cho nó và Quốc An, chỉ cần nó hạnh phúc hắn cũng sẽ hạnh phúc. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đi quá xa, hắn có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Hắn yêu nó nhưng lại không thể mang lại cho nó một cuộc sống hạnh phúc, chưa bao giờ quan tâm đến nó như một người yêu đúng nghĩa đã vậy còn làm những hành động không bằng cầm thú. Chính hắn là nguyên nhân ép nó đến bước đường cùng, nếu nó có chuyện gì chắc suốt đời này hắn phải sống trong dằn vặt và đau khổ.
…..
Hoàng thấy lạ sao tự dưng Quốc An lại gọi điện thoại nhờ mình dẫn đến chỗ ở của Thiên Anh , không lẽ có chuyện gì sao.
-Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ấy.
-Nhưng sao nhất định lại là hôm nay? Đợi ngày mai xuất viện đi không được à?
-Không biết, nhưng tôi rất khó chịu, có cái gì đó thôi thúc tôi phải đi gặp cậu ấy ngay lập tức.
Quốc An không lý giải được cảm giác đó là gì, nó cũng giống như lần trước khi nó bị viêm ruột thừa vậy. Nếu nó không muốn gặp cậu thì ít nhất cậu cũng phải nhìn thấy để chắc chắn nó bình an vô sự.
-Hôm trước tôi đưa bà ấy về nhà này. Hoàng chỉ tay vào ngôi nhà rộng lớn với tường rào kiên cố.
Cả hai bấm chuông chờ đợi.
1 lần…..2 lần……3 lần…..10 lần…… vẫn không có ai mở cửa, có lẽ không có ai ở nhà.
- Cậu bận thì cứ về trước đi, tôi ở đây đợi cậu ấy là được rồi.
- Ừ, vậy có tin tức gì thì báo cho tôi biết nhé.
Hoàng về rồi, còn mình Quốc An đứng đợi, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi sao vẫn không thấy ai xuất hiện, ngôi nhà rộng lớn vậy mà không có người giúp việc nào luôn sao. Cậu bắt đầu lo lắng, đang định gọi người đến phá cửa thì đúng lúc hắn trở về, khuôn mặt hơi biến sắc khi thấy Quốc An đứng ở cổng.
-Cậu đến đây làm gì?
-Cậu ấy đâu? Không quan tâm đến câu hỏi của Duy Minh, lòng như lửa đốt cậu chỉ muốn gặp nó ngay lập tức mà thôi.
-Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi vớ vẩn của cậu.
Điên tiết với cái vẻ mặt khinh khỉnh của Duy Minh, Quốc An bay đến nắm lấy cổ áo hắn
-Nói mau, nếu cậu ấy mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ băm anh ra thành từng mảnh.
Hắn cũng tức giận không kém, tên khốn này lại dám đến nhà gây chuyện, gạt tay Quốc An ra, hắn gằn giọng.
-Vẫn còn quan tâm đến nhau vậy sao? Cậu cứ yên tâm, ở với tôi cô ấy sẽ hạnh phúc và an toàn tuyệt đối.
-Tôi không cần biết, mau mở cửa, tôi chỉ cần nhìn thấy cậu ấy bình an là được.
-Cậu lo sợ cô ấy gặp chuyện sao? Cậu có thể về, bảo đảm cô ấy sẽ chẳng có chuyện gì.
-Tôi đã bấm chuông rất nhiều lần nhưng vẫn không thấy ai mở cửa, anh chắc chắn cô ấy còn ở trong nhà chứ?
Cảm thấy có gì đó hơi lạ, cửa sổ vẫn mở chứng tỏ nó còn ở trên phòng, không lẽ ngủ say đến mức mà chuông kêu inh ỏi vẫn không nghe sao. Hắn vội vàng mở cửa vào nhà, Quốc An cũng theo chân hắn thật nhanh lên phòng.
Cảnh tượng kinh hoàng làm cả hai người hốt hoảng, nó nằm bất động trên nền nhà còn vương vãi vài giọt máu, gương mặt trắng bệch không còn sự sống. Quốc An lao tới ôm chặt cơ thể lạnh ngắt của nó.
-Doremon, cậu tỉnh lại cho tôi.
-Doremon, cậu có nghe tôi nói gì không hả?
-….
Còn hắn thì vẫn còn chưa hoàn hồn, nhìn những viên thuốc ngủ còn sót lại bên cạnh nó hắn muốn ngã khụy.
-Đưa cậu ấy đến bệnh viện.
Tiếng hét của Quốc An làm hắn tỉnh táo hơn, vội vàng đứng lên lấy xe đến bệnh viện. Ngồi sau xe, cậu không ngừng gọi tên nó, chỉ mong sao có thể nghe tiếng gọi mà mở mắt ra nhìn cậu. Nhưng nó vẫn nằm đó, vẫn im lặng dù cho ở đó có hai người đàn ông đang vì nó mà rơi nước mắt.
……
Bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi, gương mặt trắng bệch của nó ám ảnh tâm trí hắn. Đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nó, có lẽ là do hắn quá ích kỷ, bản thân không đành lòng nhìn nó vui vẻ bên cạnh một người con trai khác. Hắn sai rồi, nếu thời gian quay lại hắn sẽ đứng từ xa mà chúc phúc cho nó và Quốc An, chỉ cần nó hạnh phúc hắn cũng sẽ hạnh phúc. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đi quá xa, hắn có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Hắn yêu nó nhưng lại không thể mang lại cho nó một cuộc sống hạnh phúc, chưa bao giờ quan tâm đến nó như một người yêu đúng nghĩa đã vậy còn làm những hành động không bằng cầm thú. Chính hắn là nguyên nhân ép nó đến bước đường cùng, nếu nó có chuyện gì chắc suốt đời này hắn phải sống trong dằn vặt và đau khổ.
…..
/80
|