Nó bắt đầu đi học trở lại, còn Quốc An thì cứ càu nhàu mãi. Tối đến gối đầu lên chân cậu xem phim, Quốc An thủ thỉ vào tai nó.
-Em đừng đi học nữa, học nhiêu đó đủ rồi, anh nuôi nổi mà.
-Đừng có dụ, lỡ mai mốt hai đứa mình ly dị thì còn cái bằng mà đi xin việc chứ.
-Ly dị cái đầu cô, chưa kết hôn mà đã nghĩ đến chuyện ly dị rồi hả? Đừng có mà mơ.
Quốc An nhéo mũi nó, ở nhà có nó quen rồi, nó mà đi học chắc buồn lắm. Với lại lỡ đi học gặp anh nào theo đuổi nữa thì chết, nguy hiểm vô cùng.
-Hì hì đã nói là lỡ mà.
-Không có lỡ với loét gì ở đây hết, em đi học chẳng may có thằng nào xấu số theo đuổi thì sao.
-À há, không ngờ bạn Nô nhà mình lại ghen khủng khiếp như vậy đó, người ta theo đuổi cũng tốt chứ sao, để dành sơ cua lúc cãi nhau.
Tên này quản kỹ quá, kiểu này đi học mà nói chuyện với trai thôi chắc cũng không yên ổn với cậu ta rồi.
-Em dám hả? Cấm em tiếp xúc cự ly gần với thằng con trai nào khác, không nghe lời anh sẽ bắt trói lại bán qua Trung Quốc cho biết.
Quốc An hù dọa, nó dễ thương thế này thì thiếu gì trai thích, phải cảnh cáo trước nếu không sau này xử lý hậu họa càng mệt nữa.
-Kinh thế? Sợ quá, sợ quá.. Đùa thôi, người yêu cứ yên tâm, em sẽ tự tránh xa những người khác, không để anh phải lo đâu.
-Ngoan.
Quốc An cúi xuống hôn vào trán nó, những ngày này cứ như là thiên đường của hai đứa, lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào. Càng nhìn nó, cậu càng cảm thấy đáng yêu, tình hình này không ổn rồi. Quốc An vội tắt ti vi trước sự ngạc nhiên của nó, người ta đang xem phim mà dám tắt, người gì mà vô duyên dễ sợ vậy không biết.
-Hôm nay anh muốn ăn thịt em.
Nói xong Quốc An bế nó lên phòng, còn nó thì vừa sợ vừa bất ngờ, sao hôm nay cậu ta lạ thế không biết, có khi nào Quốc An muốn…. Á, không được, như vậy xấu hổ chết mất. Nô ơi là Nô, Nô đừng có làm liều nha Nô.
Thả nó xuống giường, Quốc An không thể nhịn cười trước khuôn mặt của nó, cậu cúi xuống thì thầm vào tai làm nó rùng mình.
-Anh sẽ cho em thấy độ đàn ông của anh.
-Em không muốn, không muốn. Mặt anh gian quá em sợ.
Nó dùng hai tay kéo chăn trùm kín người nhưng không kịp, Quốc An giữ chặt hai tay nó lại.
-Có gì đâu mà xấu hổ, bảo đảm em sẽ thích mê cho coi.
Trời ạ, tên này bữa nay học ở đâu ra kiểu ăn nói trắng trợn vậy chứ, người ta là con gái mà, cũng phải biết ngại chứ.
-Em không thích trò này đâu. Đừng nha anh, em sợ lắm. Nó vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, cái ngày nó đau đến chết đi sống lại, bây giờ chuyện ấy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí.
-Yên tâm, anh hứa sẽ rất nhẹ nhàng.
-Khoan đã, hôm nay là ngày chị Cả của em.
-Xạo, 11 ngày nữa mới tới.
Hả? Tên này đúng là khó lừa, ngay cả ngày này cũng nhớ kỹ như thế, kiểu này tiêu chắc rồi. Còn một chiêu cuối cùng là bỏ chạy, nhưng cậu ấy giữ chặt thế này phải làm sao đây.
-Á người yêu ơi, con chuột to quá kìa. Nó hốt hoảng chỉ tay về phía góc tường như thật.
-Đừng có bày trò nữa, anh không mắc bẫy đâu.
Rồi Quốc An thật dịu dàng hôn nó, lúc đầu nó còn phản kháng nhưng sau cũng hòa nhịp theo cậu. Đúng như cậu nói, từng động tác rất nhẹ nhàng và chậm rãi, cũng không khiến nó quá mệt trong lần đầu tiên.
-Nô làm Mon xấu hổ chết mất. Nó đỏ mặt lấy hai tay che mặt mình lại, mặt mũi đâu mà nhìn cậu ấy bây giờ.hix. Quốc An mỉm cười gỡ hai tay nó xuống.
-Trước sau gì mình cũng là vợ chồng, không có gì phải ngại. Mon có mệt lắm không?
-Vừa mệt vừa đau, tại Nô hết đó.
Nó xấu hổ rúc mình trong chăn.
-Xin lỗi Mon nha, Mon ngủ ngoan lấy sức.
Quốc An kéo nó vào trong ngực cậu, cứ thế cả hai ôm nhau ngủ đến sáng, cảm giác thật sự rất hạnh phúc, đúng là chỉ có cậu mới đem đến cho nó những điều ngọt ngào như vậy thôi.
……
Ngủ một giấc đến 10h sáng, nó mắt nhắm mắt mở nhìn một lượt quanh phòng, chắc Quốc An đã đi làm rồi. Dậy cũng chỉ ở nhà có một mình, nó quyết định trùm mền ngủ tiếp. Con nhỏ này lười biếng dễ sợ.
-Á, chuột, có con chuột trên giường kìa.
Tiếng hét của ai làm nó giật mình, vừa nghe đến chuột, nó hốt hoảng bật dậy la lối om sòm, nước mắt nước mũi tèm nhem. Xưa giờ ngoài chuột ra nó chẳng biết sợ con gì hết, thậm chí còn dám bắt cả rắn đem về chơi nữa nhưng không hiểu sao nhìn con chuột lông lông bò bò lại sợ kinh khủng như vậy.
Quốc An thấy cảnh tượng này cười chảy cả nước mắt, cái mặt láo cá vậy mà lại sợ chuột, định giỡn một chút cho nó thức dậy, ai ngờ sợ dữ dội vậy đâu. Nhìn qua Quốc An nó mới biết mình bị lừa, kiểu này chỉ muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi. Lúc nãy hốt hoảng quá bật dậy, không để ý là trên người không có mặc quần áo, hic hic quê chết đi mất. Nó nằm xuống giường lấy chăn trùm kín đầu lại.
-Anh xin lỗi, anh chỉ giỡn thôi, đừng giận anh nha.
Thấy nó có vẻ giận dỗi, Quốc An ngồi xuống bên cạnh năn nỉ. Vừa giận vừa quê, nó nằm xoay lưng lại không thèm trả lời.
-Anh sai rồi, tha thứ cho anh lần này nha.
-….
-Mon xinh đẹp tha thứ cho Nô lần này đi mà, chiều Nô dẫn Mon đi thả diều nha.
Nghe đến thả diều nó sáng rỡ con mắt, nhưng đã diễn thì phải diễn cho sâu, không thể tha thứ dễ dàng như vậy được.
-Mon ơi Mon à, Nô chỉ muốn Mon dậy ăn sáng thôi nhưng tại dùng sai phương pháp, lần sau Nô sẽ không như vậy nữa.
Thật ra nó cũng chẳng giận dỗi gì nhiều, chẳng qua lúc nãy để cậu ấy thấy thân hình của mình nên xấu hổ không dám chui ra mà thôi.
-Tại Nô hết đó, làm người ta ngủ không mặt quần áo.
Quốc An bật cười, nhưng thấy nó sắp khóc nên đành xuống nước tiếp tục.
-Là anh sai, được chưa? Nhưng mà đây đâu phải lần đầu tiên anh thấy đâu mà.
-Đáng ghét, người ta là con gái đó nha chưa, xấu hổ lắm.
-Vài lần sẽ quen thôi mà.
Quốc An kéo nó dậy, giúp nó mặc quần áo vào. Không ngờ mình cũng biến thái dễ sợ, lúc nãy còn làm hùng làm hổ, bây giờ lại để cậu ấy mặc quần áo giúp. Mon ơi là Mon, mày đúng là bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi. hix.
-Dậy ăn sáng rồi anh dẫn em đi gặp một người.
-Ai? Nó thắc mắc.
-Duy Minh.
Nghe nhắc tới cái tên này, nó thay đổi sắc mặt ngay lập tức, sao cậu ấy còn muốn nó gặp lại người đó cơ chứ. Hiểu được suy nghĩ của nó, Quốc An nắm lấy tay tiếp thêm động lực cho nó.
-Anh ấy bây giờ khác rồi, anh muốn hai người có thể xóa bỏ những mâu thuẫn trước kia để cả hai không còn bị quá khứ ám ảnh. Với lại anh cũng muốn biết thực hư chuyện của ông ngoại, em đi cùng anh nhé. Có anh ở đây sẽ không sao đâu.
Nó gật đầu, đây cũng có thể là cách để có thể giúp nó và Duy Minh giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp về nhau. Nó quàng tay ôm chặt Quốc An, cậu cũng mỉm cười mà ôm lấy nó.
-Em yêu anh.
-Anh cũng yêu em, mãi mãi như thế.
-Nhớ dắt em đi thả diều.
Trời ạ, không khí lãng mạn thế này lại bị nó phá hỏng, thật hết chịu nổi con nhỏ này.
-Biết rồi, đồ ham chơi.
-Ngoan, xíu chị cho ăn cơm.
-Lặp lại coi, mới vừa nói gì hả?
-Lời hay ý đẹp không nói hai lần, đi ăn sáng thôi.
-Cô giỏi lắm. Cẩn thận tôi cắt lưỡi cô đó.
-Tôi mời.
-Doremon đứng yên lại đó cho.
-No, ngon thì bắt đi.
-Doremon.
-Em đừng đi học nữa, học nhiêu đó đủ rồi, anh nuôi nổi mà.
-Đừng có dụ, lỡ mai mốt hai đứa mình ly dị thì còn cái bằng mà đi xin việc chứ.
-Ly dị cái đầu cô, chưa kết hôn mà đã nghĩ đến chuyện ly dị rồi hả? Đừng có mà mơ.
Quốc An nhéo mũi nó, ở nhà có nó quen rồi, nó mà đi học chắc buồn lắm. Với lại lỡ đi học gặp anh nào theo đuổi nữa thì chết, nguy hiểm vô cùng.
-Hì hì đã nói là lỡ mà.
-Không có lỡ với loét gì ở đây hết, em đi học chẳng may có thằng nào xấu số theo đuổi thì sao.
-À há, không ngờ bạn Nô nhà mình lại ghen khủng khiếp như vậy đó, người ta theo đuổi cũng tốt chứ sao, để dành sơ cua lúc cãi nhau.
Tên này quản kỹ quá, kiểu này đi học mà nói chuyện với trai thôi chắc cũng không yên ổn với cậu ta rồi.
-Em dám hả? Cấm em tiếp xúc cự ly gần với thằng con trai nào khác, không nghe lời anh sẽ bắt trói lại bán qua Trung Quốc cho biết.
Quốc An hù dọa, nó dễ thương thế này thì thiếu gì trai thích, phải cảnh cáo trước nếu không sau này xử lý hậu họa càng mệt nữa.
-Kinh thế? Sợ quá, sợ quá.. Đùa thôi, người yêu cứ yên tâm, em sẽ tự tránh xa những người khác, không để anh phải lo đâu.
-Ngoan.
Quốc An cúi xuống hôn vào trán nó, những ngày này cứ như là thiên đường của hai đứa, lúc nào cũng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào. Càng nhìn nó, cậu càng cảm thấy đáng yêu, tình hình này không ổn rồi. Quốc An vội tắt ti vi trước sự ngạc nhiên của nó, người ta đang xem phim mà dám tắt, người gì mà vô duyên dễ sợ vậy không biết.
-Hôm nay anh muốn ăn thịt em.
Nói xong Quốc An bế nó lên phòng, còn nó thì vừa sợ vừa bất ngờ, sao hôm nay cậu ta lạ thế không biết, có khi nào Quốc An muốn…. Á, không được, như vậy xấu hổ chết mất. Nô ơi là Nô, Nô đừng có làm liều nha Nô.
Thả nó xuống giường, Quốc An không thể nhịn cười trước khuôn mặt của nó, cậu cúi xuống thì thầm vào tai làm nó rùng mình.
-Anh sẽ cho em thấy độ đàn ông của anh.
-Em không muốn, không muốn. Mặt anh gian quá em sợ.
Nó dùng hai tay kéo chăn trùm kín người nhưng không kịp, Quốc An giữ chặt hai tay nó lại.
-Có gì đâu mà xấu hổ, bảo đảm em sẽ thích mê cho coi.
Trời ạ, tên này bữa nay học ở đâu ra kiểu ăn nói trắng trợn vậy chứ, người ta là con gái mà, cũng phải biết ngại chứ.
-Em không thích trò này đâu. Đừng nha anh, em sợ lắm. Nó vẫn còn nhớ như in cái ngày đó, cái ngày nó đau đến chết đi sống lại, bây giờ chuyện ấy vẫn còn ám ảnh trong tâm trí.
-Yên tâm, anh hứa sẽ rất nhẹ nhàng.
-Khoan đã, hôm nay là ngày chị Cả của em.
-Xạo, 11 ngày nữa mới tới.
Hả? Tên này đúng là khó lừa, ngay cả ngày này cũng nhớ kỹ như thế, kiểu này tiêu chắc rồi. Còn một chiêu cuối cùng là bỏ chạy, nhưng cậu ấy giữ chặt thế này phải làm sao đây.
-Á người yêu ơi, con chuột to quá kìa. Nó hốt hoảng chỉ tay về phía góc tường như thật.
-Đừng có bày trò nữa, anh không mắc bẫy đâu.
Rồi Quốc An thật dịu dàng hôn nó, lúc đầu nó còn phản kháng nhưng sau cũng hòa nhịp theo cậu. Đúng như cậu nói, từng động tác rất nhẹ nhàng và chậm rãi, cũng không khiến nó quá mệt trong lần đầu tiên.
-Nô làm Mon xấu hổ chết mất. Nó đỏ mặt lấy hai tay che mặt mình lại, mặt mũi đâu mà nhìn cậu ấy bây giờ.hix. Quốc An mỉm cười gỡ hai tay nó xuống.
-Trước sau gì mình cũng là vợ chồng, không có gì phải ngại. Mon có mệt lắm không?
-Vừa mệt vừa đau, tại Nô hết đó.
Nó xấu hổ rúc mình trong chăn.
-Xin lỗi Mon nha, Mon ngủ ngoan lấy sức.
Quốc An kéo nó vào trong ngực cậu, cứ thế cả hai ôm nhau ngủ đến sáng, cảm giác thật sự rất hạnh phúc, đúng là chỉ có cậu mới đem đến cho nó những điều ngọt ngào như vậy thôi.
……
Ngủ một giấc đến 10h sáng, nó mắt nhắm mắt mở nhìn một lượt quanh phòng, chắc Quốc An đã đi làm rồi. Dậy cũng chỉ ở nhà có một mình, nó quyết định trùm mền ngủ tiếp. Con nhỏ này lười biếng dễ sợ.
-Á, chuột, có con chuột trên giường kìa.
Tiếng hét của ai làm nó giật mình, vừa nghe đến chuột, nó hốt hoảng bật dậy la lối om sòm, nước mắt nước mũi tèm nhem. Xưa giờ ngoài chuột ra nó chẳng biết sợ con gì hết, thậm chí còn dám bắt cả rắn đem về chơi nữa nhưng không hiểu sao nhìn con chuột lông lông bò bò lại sợ kinh khủng như vậy.
Quốc An thấy cảnh tượng này cười chảy cả nước mắt, cái mặt láo cá vậy mà lại sợ chuột, định giỡn một chút cho nó thức dậy, ai ngờ sợ dữ dội vậy đâu. Nhìn qua Quốc An nó mới biết mình bị lừa, kiểu này chỉ muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi. Lúc nãy hốt hoảng quá bật dậy, không để ý là trên người không có mặc quần áo, hic hic quê chết đi mất. Nó nằm xuống giường lấy chăn trùm kín đầu lại.
-Anh xin lỗi, anh chỉ giỡn thôi, đừng giận anh nha.
Thấy nó có vẻ giận dỗi, Quốc An ngồi xuống bên cạnh năn nỉ. Vừa giận vừa quê, nó nằm xoay lưng lại không thèm trả lời.
-Anh sai rồi, tha thứ cho anh lần này nha.
-….
-Mon xinh đẹp tha thứ cho Nô lần này đi mà, chiều Nô dẫn Mon đi thả diều nha.
Nghe đến thả diều nó sáng rỡ con mắt, nhưng đã diễn thì phải diễn cho sâu, không thể tha thứ dễ dàng như vậy được.
-Mon ơi Mon à, Nô chỉ muốn Mon dậy ăn sáng thôi nhưng tại dùng sai phương pháp, lần sau Nô sẽ không như vậy nữa.
Thật ra nó cũng chẳng giận dỗi gì nhiều, chẳng qua lúc nãy để cậu ấy thấy thân hình của mình nên xấu hổ không dám chui ra mà thôi.
-Tại Nô hết đó, làm người ta ngủ không mặt quần áo.
Quốc An bật cười, nhưng thấy nó sắp khóc nên đành xuống nước tiếp tục.
-Là anh sai, được chưa? Nhưng mà đây đâu phải lần đầu tiên anh thấy đâu mà.
-Đáng ghét, người ta là con gái đó nha chưa, xấu hổ lắm.
-Vài lần sẽ quen thôi mà.
Quốc An kéo nó dậy, giúp nó mặc quần áo vào. Không ngờ mình cũng biến thái dễ sợ, lúc nãy còn làm hùng làm hổ, bây giờ lại để cậu ấy mặc quần áo giúp. Mon ơi là Mon, mày đúng là bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi. hix.
-Dậy ăn sáng rồi anh dẫn em đi gặp một người.
-Ai? Nó thắc mắc.
-Duy Minh.
Nghe nhắc tới cái tên này, nó thay đổi sắc mặt ngay lập tức, sao cậu ấy còn muốn nó gặp lại người đó cơ chứ. Hiểu được suy nghĩ của nó, Quốc An nắm lấy tay tiếp thêm động lực cho nó.
-Anh ấy bây giờ khác rồi, anh muốn hai người có thể xóa bỏ những mâu thuẫn trước kia để cả hai không còn bị quá khứ ám ảnh. Với lại anh cũng muốn biết thực hư chuyện của ông ngoại, em đi cùng anh nhé. Có anh ở đây sẽ không sao đâu.
Nó gật đầu, đây cũng có thể là cách để có thể giúp nó và Duy Minh giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp về nhau. Nó quàng tay ôm chặt Quốc An, cậu cũng mỉm cười mà ôm lấy nó.
-Em yêu anh.
-Anh cũng yêu em, mãi mãi như thế.
-Nhớ dắt em đi thả diều.
Trời ạ, không khí lãng mạn thế này lại bị nó phá hỏng, thật hết chịu nổi con nhỏ này.
-Biết rồi, đồ ham chơi.
-Ngoan, xíu chị cho ăn cơm.
-Lặp lại coi, mới vừa nói gì hả?
-Lời hay ý đẹp không nói hai lần, đi ăn sáng thôi.
-Cô giỏi lắm. Cẩn thận tôi cắt lưỡi cô đó.
-Tôi mời.
-Doremon đứng yên lại đó cho.
-No, ngon thì bắt đi.
-Doremon.
/80
|