Cuối cùng Ân Di cũng đến trước cửa phòng số 10, nhưng cô nhóc có hơi nghi ngờ 1 chút, mắc công bị hớ như hồi nãy thì quê lắm. Di rón rén đến bên cửa, không dám bước vào trong mà cứ thập thò cho đến khi bị ông thầy chủ nhiệm phát hiện.
-Này, em kia- thầy tiến lại gần bên cửa cứ như bóng ma rồi bất ngờ hỏi khiến Di giật cả mình.
-a,dạ-Di lắp bắp.
Ổng hơi nghiêm mặt lại, nhìn Ân Di hỏi:
-Em là Lâm Ân Di.
-Hơ...-Di mở to mắt.- dạ phải. Em là Lâm Ân Di mới chuyển tới.
-Biết rồi, ra đây đi.-Ông chủ nhiệm nói.
"xì, cái ông này nói chuyện thấy ghét quá" Dikhó chịu.
-Nhanh đi,phí thời gian quá.-Ổng thúc giục cô nhóc, cứ như cô làm hao mòn thời gian quý báu của ổng zậy.
Ân Di lủi thủi bước vào.
-Chào các bạn, mình là Lâm Ân Di....
-Giới thiệu xong rồi thì về nhanh đi. Em xuống cuối lớp ngồi.
Ân Di chưa kịp nói hết câu đã bị ông thầy mắc dịch này chen vào, từ nhỏ đến lớn, cô nhóc chưa thấy ai hách dịch như ổng, đáng ghét từ cái ngón chân lên tới ngọn tóc. Nó nhân lúc ổng không chú ý, liếc 1 cái cho bõ tức rồi đi xuống dưới. Cậu bạn phía trên mắc dán mắt vào cái Iphone nên chẳng thấy cái bản mặt nhăn nhó của nó. Cậu ta vừa mới ngồi lên và bắt đầu chép bài thì nó kéo kéo cái áo:
-Mới nhập học mà mọi người đã bắt đầu bài vở rồi hả.
Cậu ta chẳng buồn quay lại, trả lời:
-Trường này bắt đầu học từ hè, trước khi nhập học thì đã biết hết từ thời khóa biểu đến giáo viên bộ môn rồi.
-Mình mới chuyển tới, cho mình mượn cây viết với đôi giấy đi.
-Không thấy tôi đang bận hả?-cậu ta trả lời.
-mình không mang theo viết, cho mình mượn đi.-Di nài nỉ.
Cậu ta ném cho Di cây viết mà chẳng thèm nhìn mặt. Ân Di đưa tay chụp lấy cây viết rồi nói:
-còn tờ giấy nữa.
-Không có.-Cậu ta lạnh lùng trả lời.
-thì xé 1 đôi giấy thôi, tập cậu dày lắm mà.-Di nói.
Cậu ta quay lại, khuôn mặt khó chịu.
-Đã nói là không có, tai cô điếc h...ơ....
-Á...thằng nhóc "hàng hiệu"-cô đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt cậu ta hét lên.
-Lâm Ân Di- thầy chủ nhiệm quát lên.- Em muốn cả trường biết tới em chủ trong 1 ngày thôi chứ gì.
-Oái, thầy ơi, em xin lỗi.-Di ngồi xuống.
Cậu ta quay lên, khẽ nhếch môi khó chịu:
-Đồ nhà quê, xui xẻo thật.
-Đồ "hàng hiệu" mắc dịch.
bla...bla...bla...
Cả hai tự nhiên ngồi nói qua nói lại chí chóe khiến ông thầy tức mình, mắt ông ta sáng rực lên hình viên đạn, thoáng cái, ổng 1 tay phi hai viên đạn phấn về phía cậu ta và Di.
-Ối, thầy ơi, phấn lớp em mua bằng tiền quỹ đấy- Đám con trai xót xa la lên.
-Phấn rơi xuống mà gãy thì Kêu Chí Huy mua trả lại đi.
Bộp...cốp...á...
-Sao lại là em chứ, em đâu có làm gãy phấn-Chí Huy(cậu bạn đó) đưa viên phấn lên, còn nguyên vẹn.Thật ra không phải Huy sợ đền phấn mà là muốn kẻ nào đó phải thực hiện nghĩa vụ cao cả này.
cả bọn con gái vui mừng:
-Chí Huy muôn năm, Chí Huy Numberone-tụi con gái la lên khiến Huy khó chịu đưa đôi mắt đe dọa liếc nhìn khiến cả đám im lặng.
-Ủa, em nhớ ném trúng kêu cái cốp mà.-Lớp phó,là 1 anh bạn 4 mắt lên tiếng.
-Đồ nhà quê, cô nhớ đền phấn đấy.-Huy nhếch mép cười khinh bỉ.
"chết tiệt... cả hai đều đáng chết như nhau, cái ông thầy mắc dịch với tên hàng hiệu đáng chết"
Nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nó cười nhếch mép:
-chỉ có một hộp phấn chưa tới 5000 mà có kẻ keo kiệt đến nỗi bị ném phấn mà ráng giữ cho khỏi vỡ để khỏi đền phấn. Nhìn thì ăn mặc sang trọng, mang Iphone vậy mà keo kiệt, bủn xỉn, hạ cấp.
Cả lớp như nín thở, tai Huy giật giật đỏ bừng. Ông thầy thấy mọi sự không ổn nên lên tiếng:
-Chúng ta học tiếp nào.
Huy liếc mắt ra đằng sau, khuôn miệng hình thành từng chữ:
-Chờ đó, đồ nhà quê.
-Này, em kia- thầy tiến lại gần bên cửa cứ như bóng ma rồi bất ngờ hỏi khiến Di giật cả mình.
-a,dạ-Di lắp bắp.
Ổng hơi nghiêm mặt lại, nhìn Ân Di hỏi:
-Em là Lâm Ân Di.
-Hơ...-Di mở to mắt.- dạ phải. Em là Lâm Ân Di mới chuyển tới.
-Biết rồi, ra đây đi.-Ông chủ nhiệm nói.
"xì, cái ông này nói chuyện thấy ghét quá" Dikhó chịu.
-Nhanh đi,phí thời gian quá.-Ổng thúc giục cô nhóc, cứ như cô làm hao mòn thời gian quý báu của ổng zậy.
Ân Di lủi thủi bước vào.
-Chào các bạn, mình là Lâm Ân Di....
-Giới thiệu xong rồi thì về nhanh đi. Em xuống cuối lớp ngồi.
Ân Di chưa kịp nói hết câu đã bị ông thầy mắc dịch này chen vào, từ nhỏ đến lớn, cô nhóc chưa thấy ai hách dịch như ổng, đáng ghét từ cái ngón chân lên tới ngọn tóc. Nó nhân lúc ổng không chú ý, liếc 1 cái cho bõ tức rồi đi xuống dưới. Cậu bạn phía trên mắc dán mắt vào cái Iphone nên chẳng thấy cái bản mặt nhăn nhó của nó. Cậu ta vừa mới ngồi lên và bắt đầu chép bài thì nó kéo kéo cái áo:
-Mới nhập học mà mọi người đã bắt đầu bài vở rồi hả.
Cậu ta chẳng buồn quay lại, trả lời:
-Trường này bắt đầu học từ hè, trước khi nhập học thì đã biết hết từ thời khóa biểu đến giáo viên bộ môn rồi.
-Mình mới chuyển tới, cho mình mượn cây viết với đôi giấy đi.
-Không thấy tôi đang bận hả?-cậu ta trả lời.
-mình không mang theo viết, cho mình mượn đi.-Di nài nỉ.
Cậu ta ném cho Di cây viết mà chẳng thèm nhìn mặt. Ân Di đưa tay chụp lấy cây viết rồi nói:
-còn tờ giấy nữa.
-Không có.-Cậu ta lạnh lùng trả lời.
-thì xé 1 đôi giấy thôi, tập cậu dày lắm mà.-Di nói.
Cậu ta quay lại, khuôn mặt khó chịu.
-Đã nói là không có, tai cô điếc h...ơ....
-Á...thằng nhóc "hàng hiệu"-cô đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt cậu ta hét lên.
-Lâm Ân Di- thầy chủ nhiệm quát lên.- Em muốn cả trường biết tới em chủ trong 1 ngày thôi chứ gì.
-Oái, thầy ơi, em xin lỗi.-Di ngồi xuống.
Cậu ta quay lên, khẽ nhếch môi khó chịu:
-Đồ nhà quê, xui xẻo thật.
-Đồ "hàng hiệu" mắc dịch.
bla...bla...bla...
Cả hai tự nhiên ngồi nói qua nói lại chí chóe khiến ông thầy tức mình, mắt ông ta sáng rực lên hình viên đạn, thoáng cái, ổng 1 tay phi hai viên đạn phấn về phía cậu ta và Di.
-Ối, thầy ơi, phấn lớp em mua bằng tiền quỹ đấy- Đám con trai xót xa la lên.
-Phấn rơi xuống mà gãy thì Kêu Chí Huy mua trả lại đi.
Bộp...cốp...á...
-Sao lại là em chứ, em đâu có làm gãy phấn-Chí Huy(cậu bạn đó) đưa viên phấn lên, còn nguyên vẹn.Thật ra không phải Huy sợ đền phấn mà là muốn kẻ nào đó phải thực hiện nghĩa vụ cao cả này.
cả bọn con gái vui mừng:
-Chí Huy muôn năm, Chí Huy Numberone-tụi con gái la lên khiến Huy khó chịu đưa đôi mắt đe dọa liếc nhìn khiến cả đám im lặng.
-Ủa, em nhớ ném trúng kêu cái cốp mà.-Lớp phó,là 1 anh bạn 4 mắt lên tiếng.
-Đồ nhà quê, cô nhớ đền phấn đấy.-Huy nhếch mép cười khinh bỉ.
"chết tiệt... cả hai đều đáng chết như nhau, cái ông thầy mắc dịch với tên hàng hiệu đáng chết"
Nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nó cười nhếch mép:
-chỉ có một hộp phấn chưa tới 5000 mà có kẻ keo kiệt đến nỗi bị ném phấn mà ráng giữ cho khỏi vỡ để khỏi đền phấn. Nhìn thì ăn mặc sang trọng, mang Iphone vậy mà keo kiệt, bủn xỉn, hạ cấp.
Cả lớp như nín thở, tai Huy giật giật đỏ bừng. Ông thầy thấy mọi sự không ổn nên lên tiếng:
-Chúng ta học tiếp nào.
Huy liếc mắt ra đằng sau, khuôn miệng hình thành từng chữ:
-Chờ đó, đồ nhà quê.
/27
|