Phong Anh vừa kéo ba mình ra khỏi cửa thì ông Hùng giựt tay lại:
-Con làm gì thế?
-Sao bố lại hét toáng lên thế, nếu lỡ...
-Gì cơ?
-nhỡ con nhỏ đó đi rêu rao khắp trường "niềm hãnh diễn" của An Nam hành hạ nó thì sao.
-Ý con muốn nói là gì?
-Con không thể tưởng tượng nổi, vào ngày mai, con nhóc đó lên trường và trở thành cái loa phát thanh thông báo rằng " hội trưởng hội học sinh khu 3 trường tư thục An Nam có hành vi hành hạ học sinh năm nhất cấp 3" trời ơi là trời, lúc đó thì con khỏi biết dấu mặt vào đâu nữa.
-Có làm có chịu chứ, la lối cái gì.- Đáp lại sự lo lắng lố lăng của con trai thì ông Hùng vẫn điềm tĩnh pha chút trêu chọc.
-Trời ơi, hình tượng của con.
Két...ÂN Di mở cửa ra thì thấy hai người đang đứng trước cửa.
-Hai người không đi ra cửa hàng sao.
-À,à, chú mới quay về. Cháu ăn cơm chưa.
-Dạ rồi, cháu dọn rửa luôn rồi, hôm nay cơm ngon quá, chú với em họ ăn sao chừa nhiều quá, không làm phí công 2 người, cháu ăn hết luôn rồi.
-Ơ...-Ông Hùng đứng im như tượng..."mình chưa ăn cơm mà"
-Thôi nào, đứng ngoài đây làm gì, vào nhà đi.-Anh lên tiếng.
-Ukm, đúng rồi, mọi người vào đi. cháu vô phòng tí đây.
Vừa bước vào trong nhà, Anh kéo ba mình xuống bếp, lịch sự kéo ghế cho ba mình ngồi rồi nói:
-Tại con hết, con sẽ nấu bù lại thiệt hại cho ba.
Phong Anh mở tủ lấy tạp dề mang vào. Anh nhanh chân lại gần tủ lạnh, mở tủ lấy thịt bò, bí đỏ và khoai tây ra. Phong Anh mang ra bếp và bắt đầy rửa sạch và thái thịt, xắt bí, gọt khoai.
-Phong Anh.-Ông Hùng gọi.
-Gì vậy ba.
"Dù sao, con vẫn là đứa con trai ngoan nhất thế giới" Ông Hùng thầm nghĩ, miệng mỉm cười.
-Ăn đồ con nấu, không chết chứ.
-Này, ông già, tui cho ông nhịn luôn bây giờ.
-Thôi nào con trai, đùa tí thôi mà.
-chết tiệt.
-haha, nhớ hồi con nhỏ...-và rồi, ông Hùng bắt đầu từ mớ chuyện quá khứ.
Ân Di nép ở cửa bếp, đáng ra tính đi uống nước nhưng nhìn thấy 2 cha con chú Hùng ở dưới bếp mới biết mình bất cẩn khiến cho họ không còn miếng thịt sườn nên chẳng dám xuống, mà đứng đó suy nghĩ cách lấy nước uống. Nhưng nghe cả hai nói chuyện thì Di đứng luôn ở đó, lỡ nghe thì nghe cho trót, chẳng tội gì cả và rồi Di bắt đầu suy nghĩ:
-Nếu mà mình nấu cho ba ăn thì ba có hỏi vậy không nhỉ.(đây là kẻ được cha nấu cho ăn từ nhỏ đến lớn).
Di bỏ lên phòng, cô nhóc tự nhiên nhớ ba quá, khuôn mặt buồn buồn quên cả khát nước. Mang cơn mong nhớ đi vào phòng tắm, tắm rửa hết 30p vẫn còn nhớ, tiếp tục đi đánh răng rồi mang cơn nhớ lên giường đi ngủ. Thoáng cái đã ngủ say như chết. 8 giờ, ông Hùng mang đĩa trái cây vô cho thì thấy ngủ mất tiêu nên lắc đầu cười trừ rồi tắt đèn hộ cô nhóc.
-Con làm gì thế?
-Sao bố lại hét toáng lên thế, nếu lỡ...
-Gì cơ?
-nhỡ con nhỏ đó đi rêu rao khắp trường "niềm hãnh diễn" của An Nam hành hạ nó thì sao.
-Ý con muốn nói là gì?
-Con không thể tưởng tượng nổi, vào ngày mai, con nhóc đó lên trường và trở thành cái loa phát thanh thông báo rằng " hội trưởng hội học sinh khu 3 trường tư thục An Nam có hành vi hành hạ học sinh năm nhất cấp 3" trời ơi là trời, lúc đó thì con khỏi biết dấu mặt vào đâu nữa.
-Có làm có chịu chứ, la lối cái gì.- Đáp lại sự lo lắng lố lăng của con trai thì ông Hùng vẫn điềm tĩnh pha chút trêu chọc.
-Trời ơi, hình tượng của con.
Két...ÂN Di mở cửa ra thì thấy hai người đang đứng trước cửa.
-Hai người không đi ra cửa hàng sao.
-À,à, chú mới quay về. Cháu ăn cơm chưa.
-Dạ rồi, cháu dọn rửa luôn rồi, hôm nay cơm ngon quá, chú với em họ ăn sao chừa nhiều quá, không làm phí công 2 người, cháu ăn hết luôn rồi.
-Ơ...-Ông Hùng đứng im như tượng..."mình chưa ăn cơm mà"
-Thôi nào, đứng ngoài đây làm gì, vào nhà đi.-Anh lên tiếng.
-Ukm, đúng rồi, mọi người vào đi. cháu vô phòng tí đây.
Vừa bước vào trong nhà, Anh kéo ba mình xuống bếp, lịch sự kéo ghế cho ba mình ngồi rồi nói:
-Tại con hết, con sẽ nấu bù lại thiệt hại cho ba.
Phong Anh mở tủ lấy tạp dề mang vào. Anh nhanh chân lại gần tủ lạnh, mở tủ lấy thịt bò, bí đỏ và khoai tây ra. Phong Anh mang ra bếp và bắt đầy rửa sạch và thái thịt, xắt bí, gọt khoai.
-Phong Anh.-Ông Hùng gọi.
-Gì vậy ba.
"Dù sao, con vẫn là đứa con trai ngoan nhất thế giới" Ông Hùng thầm nghĩ, miệng mỉm cười.
-Ăn đồ con nấu, không chết chứ.
-Này, ông già, tui cho ông nhịn luôn bây giờ.
-Thôi nào con trai, đùa tí thôi mà.
-chết tiệt.
-haha, nhớ hồi con nhỏ...-và rồi, ông Hùng bắt đầu từ mớ chuyện quá khứ.
Ân Di nép ở cửa bếp, đáng ra tính đi uống nước nhưng nhìn thấy 2 cha con chú Hùng ở dưới bếp mới biết mình bất cẩn khiến cho họ không còn miếng thịt sườn nên chẳng dám xuống, mà đứng đó suy nghĩ cách lấy nước uống. Nhưng nghe cả hai nói chuyện thì Di đứng luôn ở đó, lỡ nghe thì nghe cho trót, chẳng tội gì cả và rồi Di bắt đầu suy nghĩ:
-Nếu mà mình nấu cho ba ăn thì ba có hỏi vậy không nhỉ.(đây là kẻ được cha nấu cho ăn từ nhỏ đến lớn).
Di bỏ lên phòng, cô nhóc tự nhiên nhớ ba quá, khuôn mặt buồn buồn quên cả khát nước. Mang cơn mong nhớ đi vào phòng tắm, tắm rửa hết 30p vẫn còn nhớ, tiếp tục đi đánh răng rồi mang cơn nhớ lên giường đi ngủ. Thoáng cái đã ngủ say như chết. 8 giờ, ông Hùng mang đĩa trái cây vô cho thì thấy ngủ mất tiêu nên lắc đầu cười trừ rồi tắt đèn hộ cô nhóc.
/27
|