Nhóc Lười, Tôi Yêu Em

Chương 102

/144


Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ căng thẳng, lo lắng suốt gần 2 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã rút con dao ra khỏi ngực Hoạ Mi thành công. Hoạ Mi sắc mặt trắng nhợt, miệng thở bình ô xi dây, nhắm mắt như đang ngủ say.

Bác sĩ trong phòng mừng rỡ thở phào khi đang chuẩn bị hoàn tất những bước cuối cùng của việc phẫu thuật rút dao ra khỏi lồng ngực cách vị trí tim chưa đến 0.5 cm, ảnh hưởng đến xương sườn cùng nhiều nhiều bộ phận quan trọng khác trong lồng ngực nhất là tim một cách phức tạp và rắc rối như vậy bao giờ.

Đã vậy máu Hoạ Mi lại là nhóm máu hiếm RH- cả chục ngàn người may ra mới có một người có nhóm máu hiếm như vậy, mà nguồn dự trữ máu của bệnh viện thì có rất ít số lượng loại máu này, đang trong tình huống nguy hiểm không biết lấy máu ở đâu để bơm cho Hoạ Mi. Thì may mắn có người đã lường trước tình hình này điều người đến hiến máu kịp thời cung cấp máu cho ca phẫu thuật thành công.

Sau khi đã hoàn thành ca phẫu thuật phức tạp này một cách thành công tốt đẹp, các bác sĩ thở phào đang định đưa Hoạ Mi vào phòng hồi sức thì tất cả đều giật mình kinh hãi khi thấy huyết áp của Hoạ Mi bỗng nhiên bị tụt một cách nhanh chóng chỉ số còn lại là 50, mạch đập rất yếu không thể nào bắt được mạch. Màn hình đo nhịp tim rối loạn thất thường lúc thì cao quá lúc lại thấp quá …

- Mau tìm biện pháp hô hấp cứu bệnh nhân nhanh lên, không kịp mất – Giọng một bác sĩ hoảng hốt.

- Tim đập yếu dần, mau bơm thuốc trợ tim nhanh lên – Bác sĩ trưởng ê kíp mặt tái xanh kêu lên.

- …

- Không xong rồi, bệnh nhân đang bị sốc thuốc nếu cứ tiếp tục bơm sẽ khiến bệnh nhân đột tử mất thôi.

- Trời ơi! Không kịp nữa rồi hình như mạch bệnh nhân ngừng đập rồi không thể nào bắt được mạch nữa.

- Không xong rồi, huyết áp tụt về số 0 rồi làm sao bây giờ.

- Thôi không kịp nữa rồi, màn hình đo nhịp tim giờ chỉ còn lại một đường thẳng nữa thôi, đồng tử bệnh nhân đã giãn. – Bác sĩ trưởng ê kíp thở dài bất lực.

- Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ số phận đã an bài sự sống của bệnh nhân đến đây là kết thúc rồi. Bây giờ chúng ta hãy chuẩn bị tinh thần thông báo tin buồn này cho người nhà bệnh nhân thôi, cố gắng dùng những từ ngữ nhẹ nhàng nhé đừng để họ bị sốc…

Ngoài trời tiếng mưa rơi lộp bộp, gió bắc thổi rét lạnh buốt giá da thịt. Ở bên ngoài hành lang Nhật Duy nhìn thấy trời bất ngờ đổ mưa khi mà vài phút trước vẫn còn tạnh ráo, cảm giác như nước mắt của ai đang rơi, linh cảm bất an.

Nhật Duy bỗng điên cuồng hét vang cả hành lang khiến tất cả mọi người đều phải giật minh sửng sốt, Ngọc Huyền, Quỳnh Chi, Thuỷ Tiên, Ánh đau lòng khóc nức nở nghẹn ngào. Tuấn Anh, Thành Trung, Minh Khánh, Huy Hoàng lắc đầu xót xa. Thanh Tùng nhắm mắt tự hỏi “mình làm như vậy là sai lầm đúng không?”.

Những người xa lạ đi ngang qua nhìn Nhật Duy mà không khỏi đau lòng thay, một tình yêu chân thành chưa kịp đơm hoa kết trái, một người rất thương yêu đã sắp rời xa…

- Hoạ Mi nếu em thật sự muốn lên Thiên đường, bỏ rơi lại mình anh nơi trần gian cô đơn lắm trái ngang này thì suốt đời này anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu. Những lời em đã từng hứa là sẽ mãi luôn yêu anh, mãi luôn bên anh cùng nắm chặt tay anh quyết không bao giờ buông dù đời có nhiều sóng gió lẫn phong ba bão tố đi chăng nữa em đã thực sự quên rồi sao?

- Em từng nói nhất định một ngày nào đó em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất của anh, còn anh sẽ là chú rể đẹp trai nhất của em. Cả đời này em chỉ muốn được một lần mặc váy cô dâu, được chính thức trở thành vợ của anh. Em đã quên rồi sao?

- Bao lời hẹn thề, bao ân tình, bao lời yêu thương chưa kịp thực hiện em nỡ lòng để tất cả ta biến thành mây khói như hoa kia sớm nở tối tàn sao em?

- Không còn em nữa, anh biết làm gì để sống tiếp nốt quãng đời còn lại đây. Người yêu ơi! Em có biết chăng từ giây phút gặp gỡ và yêu em, một nửa linh hồn anh đã chết đã theo em từ lâu rồi.

- Xin em đừng bỏ lại anh nơi đây một mình mà, đừng để những ân tình nhạt phai theo tiếng mưa rơi ngoài kia. Chờ em mãi rồi, đợi em mãi rồi, con tim anh đang khô héo từng ngày nếu thiếu văng em. Em có hay chăng, em có biết chăng nơi đây trái tim anh đang đau xót như chết lặng đi chỉ vì quá yêu em.

- Hãy hứa với em rằng em sẽ quay lại, sẽ không bỏ rơi anh lại nơi đây một mình được không em?

Nhật Duy bất lực ngồi xuống dưới đất, tựa lưng vào tường cúi mặt xuống gối khóc nghẹn ngào. Trái tim đau nghẹt thở tan vỡ theo tiếng mưa rơi ngoài kia, hình như người tôi yêu sắp rời xa tôi thật rồi làm sao để tìm lại em giữa một trời trong xanh khi mà những ân tình người mang theo tan thành băng giá…

Cửa phòng cấp cứu mở ra các bác sĩ bước ra với sắc mặt trắng nhợt nhạt như xác chết, ánh mắt ai cũng buồn rầu ảm đạm. Nhìn thấy bác sĩ bước ra Nhật Duy vội vàng lao tới hỏi rối rít, mắt đỏ hoe

- Hoạ Mi …cô ấy sao rồi – Chưa bao giờ Nhật Duy biết giọng mình có thể run rẩy, sợ hãi như lúc này. Kết quả chỉ có một nhưng xin đừng là kết quả xấu nhất khiến người ta tuyệt vọng muốn chết thật sự.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Mọi người có thế vào gặp cô ấy lần cuối – Bác sĩ trưởng ê kip nói xong thở dài lắc đầu đi thẳng.

- Không…tôi không tin…các người nói dối…Hoạ Mi ơi, em sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi anh như vậy đúng không em? – Nhật Duy vừa gượng cười vừa chạy thật nhanh vào trong phòng cấp cứu.

Tất cả những người còn lại vẻ mặt trắng bệch không còn giọt máu, mấy cô gái nước mắt không ngừng tuôn rơi ôm chặt lấy nhau khóc nghẹn ngào. Sao mọi chuyện lại có thể trở lên như vậy chứ? Một người đang sống khoẻ mạnh, mới hôm qua vẫn còn cười nói sao hôm nay lại nằm im lìm bất động như thế chứ?

Sự thật này quá phũ phàng, Ngọc Huyền không tin tự tát vào mặt mình liên tục để thoát khỏi cơn ác mộng này, Quỳnh Chi, Thuỷ Tiên tự cấu mạnh vào tay mình hi vọng tất cả chỉ là một giấc mơ. Thanh Tùng sắc mặt ảm đạm im lặng không nói một lời, nếu Hoạ Mi chết thật hắn sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình “Xin lỗi em, Hoạ Mi”.

Nhật Duy tới gần bên giường bệnh nơi Hoạ Mi đang nằm nhìn tấm vải trắng phủ lên người Hoạ Mi, bước chân nhẹ tênh như một kẻ mộng du đang bước trên mây kéo tấm vải trắng lên nhìn thấy sắc mặt Hoạ Mi trắng nhợt, không chút sinh khí. Trái tim trống rỗng không còn chút cảm giác đau xót nào nữa, nắm chặt tay Hoạ Mi nhẹ nhàng nói, cười thật dịu dàng, ấm áp.

- Hoạ Mi à, trời sáng rồi mau tỉnh dậy đi em. Anh hứa chỉ cần em tỉnh dậy sau này sẽ không bao giờ xưng “tôi” khiến em thấy buồn bực nữa, sẽ luôn yêu thương em, chăm sóc em mà. Mau tỉnh dậy đi em, nằm ngủ lâu như vậy có hại cho sức khoẻ lắm.

- Tỉnh dậy đi em, anh sẽ đưa em đi chơi, đưa em đi ngắm sao băng rơi. Đưa em đi ngắm tuyết rơi, sẽ nấu thật nhiều những món ăn mà em thích. Sẽ không nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm nữa…Chỉ cần em tỉnh lại thôi mà, xin em đấy mau tỉnh lại đi – Nước mắt Nhật Duy rơi xuống khuôn mặt trắng nhợt, vô hồn cửa Hoạ Mi.

- Chẳng phải em luôn mơ ước một lần được mặc váy cô dâu sánh bước bên người mình yêu tiến vào thánh đường sao? Anh hứa sẽ giúp em biến giấc mơ ấy thành hiện thực, nhưng em cứ nằm ngủ như vậy thì nó sẽ mãi chỉ là giấc mơ thôi em biết không? Mau tỉnh dậy đi em…

Ngọc Huyền ôm chặt Quỳnh Chi khóc nức nở, Thuỷ Tiên đứng bất động mắt đỏ hoe đưa tay lên bịp miệng cố không để phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, xót xa. Tuấn Anh, Thành Trung vẻ mặt vô hồn, ngơ ngác hơn cả Hoạ Mi đau lòng không nói lên thành lời.

Biết đến bao giờ mới lại được nhìn thấy lại hình ảnh một cô gái xinh xắn, nghịch ngợm cười tươi như hoa đào nở giữa nắng xuân. Tuấn Anh nhớ lần đầu tiên và cũng là duy nhất có một cô gái rất bá đạo dám hất coca thẳng vào mặt mình, mỉm cười ranh mãnh, ăn nói rất cá tính phát ngôn những câu khiến người ta muốn cười ra nước mắt, thậm chí còn đổ cả thùng nước bẩn vừa lau sàn nhà vệ sinh vào người mình. Nhưng lại rất tốt bụng, hay quan tâm giúp đỡ người khác những lúc khó khăn…

Thành Trung còn nhớ rất rõ hình ảnh từng có một cô gái đi học muộn dám trèo tường vào trường, dám “đá xoáy” mình, dẫm mạnh lên chân mình khiến mình đau muốn chảy nước mắt. Cùng diễn màn kịch trán quấn đầy khăn trắng lừa dối cô giáo chủ nhiệm để không bị chịu phạt, một cô gái vô tư ăn uống rất tự nhiên không tỏ ra yểu điệu thục nữ. Hay cùng đi trượt patin với mình ở công viên, đi dạo chơi khắp thành phố Hà Nội. Và không biết từ lúc nào cậu đã trót yêu cô gái ấy mất rồi, chỉ cần nhìn thấy cô ấy cười vui vẻ, sống vô tư là cậu cũng thấy vui theo vậy mà bây giờ cô ấy lại nằm im bất động như thế kia là sao?…Nỗi mất mát này sao lại quá đắng cay đến vậy?

Lần này Hoạ Mi có chết thật sự không? Rốt cuộc thì mối tình duyên này sẽ tiếp diễn ra sao, chẳng lẽ như định mệnh đã an bài yêu nhau thật nhiều nhưng cũng sẽ chẳng thể đến được với nhau. Vì khoảng cách địa lý, quyền lực và địa vị, những âm mưu toan tính, thủ đoạn của những người ngoài cuộc tác động kiên quyết muốn chia rẽ.

Nhất là ba mẹ của Hoạ Mi, hai người này sẽ cùng nhau viết tiếp nên câu chuyện tình yêu cảm động suốt từ đầu đến tận bây giờ hay sẽ dừng lại tại đây? Mỗi người một nơi như hai đường thẳng song song không bao giờ có thể tìm được điểm chung?

Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ căng thẳng, lo lắng suốt gần 2 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã rút con dao ra khỏi ngực Hoạ Mi thành công. Hoạ Mi sắc mặt trắng nhợt, miệng thở bình ô xi dây, nhắm mắt như đang ngủ say.

Bác sĩ trong phòng mừng rỡ thở phào khi đang chuẩn bị hoàn tất những bước cuối cùng của việc phẫu thuật rút dao ra khỏi lồng ngực cách vị trí tim chưa đến 0.5 cm, ảnh hưởng đến xương sườn cùng nhiều nhiều bộ phận quan trọng khác trong lồng ngực nhất là tim một cách phức tạp và rắc rối như vậy bao giờ.

Đã vậy máu Hoạ Mi lại là nhóm máu hiếm RH- cả chục ngàn người may ra mới có một người có nhóm máu hiếm như vậy, mà nguồn dự trữ máu của bệnh viện thì có rất ít số lượng loại máu này, đang trong tình huống nguy hiểm không biết lấy máu ở đâu để bơm cho Hoạ Mi. Thì may mắn có người đã lường trước tình hình này điều người đến hiến máu kịp thời cung cấp máu cho ca phẫu thuật thành công.

Sau khi đã hoàn thành ca phẫu thuật phức tạp này một cách thành công tốt đẹp, các bác sĩ thở phào đang định đưa Hoạ Mi vào phòng hồi sức thì tất cả đều giật mình kinh hãi khi thấy huyết áp của Hoạ Mi bỗng nhiên bị tụt một cách nhanh chóng chỉ số còn lại là 50, mạch đập rất yếu không thể nào bắt được mạch. Màn hình đo nhịp tim rối loạn thất thường lúc thì cao quá lúc lại thấp quá …

- Mau tìm biện pháp hô hấp cứu bệnh nhân nhanh lên, không kịp mất – Giọng một bác sĩ hoảng hốt.

- Tim đập yếu dần, mau bơm thuốc trợ tim nhanh lên – Bác sĩ trưởng ê kíp mặt tái xanh kêu lên.

- …

- Không xong rồi, bệnh nhân đang bị sốc thuốc nếu cứ tiếp tục bơm sẽ khiến bệnh nhân đột tử mất thôi.

- Trời ơi! Không kịp nữa rồi hình như mạch bệnh nhân ngừng đập rồi không thể nào bắt được mạch nữa.

- Không xong rồi, huyết áp tụt về số 0 rồi làm sao bây giờ.

- Thôi không kịp nữa rồi, màn hình đo nhịp tim giờ chỉ còn lại một đường thẳng nữa thôi, đồng tử bệnh nhân đã giãn. – Bác sĩ trưởng ê kíp thở dài bất lực.

- Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, có lẽ số phận đã an bài sự sống của bệnh nhân đến đây là kết thúc rồi. Bây giờ chúng ta hãy chuẩn bị tinh thần thông báo tin buồn này cho người nhà bệnh nhân thôi, cố gắng dùng những từ ngữ nhẹ nhàng nhé đừng để họ bị sốc…

Ngoài trời tiếng mưa rơi lộp bộp, gió bắc thổi rét lạnh buốt giá da thịt. Ở bên ngoài hành lang Nhật Duy nhìn thấy trời bất ngờ đổ mưa khi mà vài phút trước vẫn còn tạnh ráo, cảm giác như nước mắt của ai đang rơi, linh cảm bất an.

Nhật Duy bỗng điên cuồng hét vang cả hành lang khiến tất cả mọi người đều phải giật minh sửng sốt, Ngọc Huyền, Quỳnh Chi, Thuỷ Tiên, Ánh đau lòng khóc nức nở nghẹn ngào. Tuấn Anh, Thành Trung, Minh Khánh, Huy Hoàng lắc đầu xót xa. Thanh Tùng nhắm mắt tự hỏi “mình làm như vậy là sai lầm đúng không?”.

Những người xa lạ đi ngang qua nhìn Nhật Duy mà không khỏi đau lòng thay, một tình yêu chân thành chưa kịp đơm hoa kết trái, một người rất thương yêu đã sắp rời xa…

- Hoạ Mi nếu em thật sự muốn lên Thiên đường, bỏ rơi lại mình anh nơi trần gian cô đơn lắm trái ngang này thì suốt đời này anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu. Những lời em đã từng hứa là sẽ mãi luôn yêu anh, mãi luôn bên anh cùng nắm chặt tay anh quyết không bao giờ buông dù đời có nhiều sóng gió lẫn phong ba bão tố đi chăng nữa em đã thực sự quên rồi sao?

- Em từng nói nhất định một ngày nào đó em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất của anh, còn anh sẽ là chú rể đẹp trai nhất của em. Cả đời này em chỉ muốn được một lần mặc váy cô dâu, được chính thức trở thành vợ của anh. Em đã quên rồi sao?

- Bao lời hẹn thề, bao ân tình, bao lời yêu thương chưa kịp thực hiện em nỡ lòng để tất cả ta biến thành mây khói như hoa kia sớm nở tối tàn sao em?

- Không còn em nữa, anh biết làm gì để sống tiếp nốt quãng đời còn lại đây. Người yêu ơi! Em có biết chăng từ giây phút gặp gỡ và yêu em, một nửa linh hồn anh đã chết đã theo em từ lâu rồi.

- Xin em đừng bỏ lại anh nơi đây một mình mà, đừng để những ân tình nhạt phai theo tiếng mưa rơi ngoài kia. Chờ em mãi rồi, đợi em mãi rồi, con tim anh đang khô héo từng ngày nếu thiếu văng em. Em có hay chăng, em có biết chăng nơi đây trái tim anh đang đau xót như chết lặng đi chỉ vì quá yêu em.

- Hãy hứa với em rằng em sẽ quay lại, sẽ không bỏ rơi anh lại nơi đây một mình được không em?

Nhật Duy bất lực ngồi xuống dưới đất, tựa lưng vào tường cúi mặt xuống gối khóc nghẹn ngào. Trái tim đau nghẹt thở tan vỡ theo tiếng mưa rơi ngoài kia, hình như người tôi yêu sắp rời xa tôi thật rồi làm sao để tìm lại em giữa một trời trong xanh khi mà những ân tình người mang theo tan thành băng giá…

Cửa phòng cấp cứu mở ra các bác sĩ bước ra với sắc mặt trắng nhợt nhạt như xác chết, ánh mắt ai cũng buồn rầu ảm đạm. Nhìn thấy bác sĩ bước ra Nhật Duy vội vàng lao tới hỏi rối rít, mắt đỏ hoe

- Hoạ Mi …cô ấy sao rồi – Chưa bao giờ Nhật Duy biết giọng mình có thể run rẩy, sợ hãi như lúc này. Kết quả chỉ có một nhưng xin đừng là kết quả xấu nhất khiến người ta tuyệt vọng muốn chết thật sự.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Mọi người có thế vào gặp cô ấy lần cuối – Bác sĩ trưởng ê kip nói xong thở dài lắc đầu đi thẳng.

- Không…tôi không tin…các người nói dối…Hoạ Mi ơi, em sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi anh như vậy đúng không em? – Nhật Duy vừa gượng cười vừa chạy thật nhanh vào trong phòng cấp cứu.

Tất cả những người còn lại vẻ mặt trắng bệch không còn giọt máu, mấy cô gái nước mắt không ngừng tuôn rơi ôm chặt lấy nhau khóc nghẹn ngào. Sao mọi chuyện lại có thể trở lên như vậy chứ? Một người đang sống khoẻ mạnh, mới hôm qua vẫn còn cười nói sao hôm nay lại nằm im lìm bất động như thế chứ?

Sự thật này quá phũ phàng, Ngọc Huyền không tin tự tát vào mặt mình liên tục để thoát khỏi cơn ác mộng này, Quỳnh Chi, Thuỷ Tiên tự cấu mạnh vào tay mình hi vọng tất cả chỉ là một giấc mơ. Thanh Tùng sắc mặt ảm đạm im lặng không nói một lời, nếu Hoạ Mi chết thật hắn sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình “Xin lỗi em, Hoạ Mi”.

Nhật Duy tới gần bên giường bệnh nơi Hoạ Mi đang nằm nhìn tấm vải trắng phủ lên người Hoạ Mi, bước chân nhẹ tênh như một kẻ mộng du đang bước trên mây kéo tấm vải trắng lên nhìn thấy sắc mặt Hoạ Mi trắng nhợt, không chút sinh khí. Trái tim trống rỗng không còn chút cảm giác đau xót nào nữa, nắm chặt tay Hoạ Mi nhẹ nhàng nói, cười thật dịu dàng, ấm áp.

- Hoạ Mi à, trời sáng rồi mau tỉnh dậy đi em. Anh hứa chỉ cần em tỉnh dậy sau này sẽ không bao giờ xưng “tôi” khiến em thấy buồn bực nữa, sẽ luôn yêu thương em, chăm sóc em mà. Mau tỉnh dậy đi em, nằm ngủ lâu như vậy có hại cho sức khoẻ lắm.

- Tỉnh dậy đi em, anh sẽ đưa em đi chơi, đưa em đi ngắm sao băng rơi. Đưa em đi ngắm tuyết rơi, sẽ nấu thật nhiều những món ăn mà em thích. Sẽ không nhìn em bằng ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm nữa…Chỉ cần em tỉnh lại thôi mà, xin em đấy mau tỉnh lại đi – Nước mắt Nhật Duy rơi xuống khuôn mặt trắng nhợt, vô hồn cửa Hoạ Mi.

- Chẳng phải em luôn mơ ước một lần được mặc váy cô dâu sánh bước bên người mình yêu tiến vào thánh đường sao? Anh hứa sẽ giúp em biến giấc mơ ấy thành hiện thực, nhưng em cứ nằm ngủ như vậy thì nó sẽ mãi chỉ là giấc mơ thôi em biết không? Mau tỉnh dậy đi em…

Ngọc Huyền ôm chặt Quỳnh Chi khóc nức nở, Thuỷ Tiên đứng bất động mắt đỏ hoe đưa tay lên bịp miệng cố không để phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, xót xa. Tuấn Anh, Thành Trung vẻ mặt vô hồn, ngơ ngác hơn cả Hoạ Mi đau lòng không nói lên thành lời.

Biết đến bao giờ mới lại được nhìn thấy lại hình ảnh một cô gái xinh xắn, nghịch ngợm cười tươi như hoa đào nở giữa nắng xuân. Tuấn Anh nhớ lần đầu tiên và cũng là duy nhất có một cô gái rất bá đạo dám hất coca thẳng vào mặt mình, mỉm cười ranh mãnh, ăn nói rất cá tính phát ngôn những câu khiến người ta muốn cười ra nước mắt, thậm chí còn đổ cả thùng nước bẩn vừa lau sàn nhà vệ sinh vào người mình. Nhưng lại rất tốt bụng, hay quan tâm giúp đỡ người khác những lúc khó khăn…

Thành Trung còn nhớ rất rõ hình ảnh từng có một cô gái đi học muộn dám trèo tường vào trường, dám “đá xoáy” mình, dẫm mạnh lên chân mình khiến mình đau muốn chảy nước mắt. Cùng diễn màn kịch trán quấn đầy khăn trắng lừa dối cô giáo chủ nhiệm để không bị chịu phạt, một cô gái vô tư ăn uống rất tự nhiên không tỏ ra yểu điệu thục nữ. Hay cùng đi trượt patin với mình ở công viên, đi dạo chơi khắp thành phố Hà Nội. Và không biết từ lúc nào cậu đã trót yêu cô gái ấy mất rồi, chỉ cần nhìn thấy cô ấy cười vui vẻ, sống vô tư là cậu cũng thấy vui theo vậy mà bây giờ cô ấy lại nằm im bất động như thế kia là sao?…Nỗi mất mát này sao lại quá đắng cay đến vậy?

Lần này Hoạ Mi có chết thật sự không? Rốt cuộc thì mối tình duyên này sẽ tiếp diễn ra sao, chẳng lẽ như định mệnh đã an bài yêu nhau thật nhiều nhưng cũng sẽ chẳng thể đến được với nhau. Vì khoảng cách địa lý, quyền lực và địa vị, những âm mưu toan tính, thủ đoạn của những người ngoài cuộc tác động kiên quyết muốn chia rẽ.

Nhất là ba mẹ của Hoạ Mi, hai người này sẽ cùng nhau viết tiếp nên câu chuyện tình yêu cảm động suốt từ đầu đến tận bây giờ hay sẽ dừng lại tại đây? Mỗi người một nơi như hai đường thẳng song song không bao giờ có thể tìm được điểm chung?


/144

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status