-Haha...con ch* này, mày chết đi!
Một thằng bất ngờ tấn công đằng sau, nhảy vào cùng cây gậy giáng mạnh vào đầu nó nhưng 1s...2s...3s...sao không thấy gì xảy ra với nó vậy. Mở to đôi mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết Gia Huy từ đâu đang đánh nhau với lũ du côn kia. Ngồi dưới đất, tay ôm lại vết thương đang vô cùng nhức nhối, nó dõi theo từng cử động, đường đánh của Gia Huy, thật khâm phục, chỉ thoáng chốc là cả bọn kia tên thì ngã rạp, tên thì sợ hãi chạy không biết trời đất, đường lối đâu nữa mà tông thẳng vào bức tường phía trước. Gia Huy tiến lại gần nó, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận.
-Này, em đi đâu từ sáng tới giờ vậy hả? Một cô gái như em còn dám đánh nhau với cái lũ ấy nữa chứ?
Thực sự trong lòng cậu đang rất giận nó, không hiểu vì sao lại cảm thấy lo lắng. Nó cũng không biết giải thích sao, chẳng lẽ nói là từ sáng đi ăn trộm bằng chứng cho tổ chức, nó đành im lặng cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi.
-Sao anh biết em ở đây vậy?
Nó lí nhí hỏi, bỗng bàn tay Gia Huy đặt lên đầu nó, xoa nhẹ, câu trả lời có vẻ tránh né.
-Mọi người lo cho em lắm đó, về thôi.
Nó xong, cởi chiếc áo khoác của mình choàng vào người nó. Nó chống tay xuống đất định đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào nữa, nó đã kiệt sức lúc đánh nhau với tụi kia rồi. Nhìn cái dáng vẻ khó coi cố đứng dậy của nó, Gia Huy cũng hiểu vì sao rồi. Tiến tới nhấc bổng nó lên, đi thẳng về dù nó nói là có thể tự đi được.
Chẳng mấy chốc, về tới nhà nó. Mọi người trong nhà sốt ruột đợi nó về, vừa nghe tới tiếng mở cửa đi vào là cả lũ chen lấn chạy ra.
Nhìn cảnh Gia Huy bế nó thì có người đang cảm thấy khó chịu trong lòng dù ngoài mặt không thể hiện ra.
-Thiên Vy , mày bị làm sao vậy?
Minh Ngọc lo lắng hỏi khi thấy có vài vết xước trên mặt nó. Nghe Minh Ngọc hỏi vậy, Thiên Nam tiến lại gần nó soi xét mấy cái vết thương đó.
-Nó bị làm sao vậy, Gia Huy?
-À, lúc tao đến đây thì thấy Thiên Vy bị ngã.
-Được rồi, để em đưa Thiên Vy lên phòng.
Minh Ngọc để ý khuôn mặt đang cố chịu cái cảm giác tê buốt từ cánh tay dội thẳng lên não, giải vây giúp khỏi những câu hỏi tốn thời gian này. Đưa nó vô phòng, bỏ chiếc áo khoác của Gia Huy ra, Minh Ngọc sửng sốt bởi người nó đầy những vết thương và cánh tay bên phải đang thâm tím lại.
Vội vàng lấy hộp y tế, sát trùng rồi băng bó lại, Minh Ngọc vừa hỏi nó.
-Mày làm gì mà trông thân tàn ma dại vậy?
-Á...đau-nó kêu lên 1 tiếng khi Minh Ngọc chạm nhẹ vào cánh tay đang bị thương.
Thấy có vẻ nghiêm trọng, Minh Ngọc toan xuống nhà báo với Thiên Nam đưa nó tới bệnh viện nhưng nó kịp thời giữ lại.
-Không cần đâu, mày lấy giùm tao lọ thủy tinh trong tủ lạnh đi.
Minh Ngọc không hiểu gì nhưng vẫn lấy cho nó. Mở nắp ra, nó uống đổ thứ nước đỏ lòm trong đó lên cánh tay phải, cánh tay giật giật, khuôn mặt nhăn lại đau đớn, nó vẫn tiếp tục đổ lên vết thương tới khi cạn. Minh Ngọc lật đật lấy băng băng lại cánh tay cho nó.
-Tạm thời ổn rồi, mày đừng lo lắng nữa.
Nó gượng cười trấn an nhỏ bạn thân, sau đó vô nhà tắm thay đồ.
Một lát sau, Minh Ngọc gõ cửa hỏi nó.
-Mày đỡ hơn chưa, xuống nhà sẽ có 1 bất ngờ đấy!
Nó chậm rãi bước xuống cầu thang với Minh Ngọc, dưới phòng khách vắng hoe. Bất chợt đèn vụt tắt, Lâm Phong cầm chiếc bánh sinh nhật tiến tới chỗ nó.
-3...2...1
*Bụp* 'ánh sáng về bản', mọi người đứng đằng sau Lâm Phong cười toe chúc mừng sinh nhật nó.
-Có mỗi cô em gái sao mà quên sinh nhật được chứ!
Thiên Nhật đẩy nó ngồi xuống sofa rồi lôi gói quà được gói cẩn thận, đẹp lung linh ra.
Nó mừng rỡ mở gói quà to oạch ra, từng lớp, từng lớp, mở mãi không hết giấy bọc nhưng nó vẫn vui vẻ mở bởi nghĩ là đồ quí, dễ vỡ mới phải gói cẩn thận.
Mở tới lớp cuối cùng, nó nhấc ra khỏi hộp, môi giật giật, mắt tóe lửa.
-B...bóng đèn?
-Đúng rồi, anh thấy khi người ta có ý tưởng mới sẽ có bóng đèn xuất hiện trên đầu mà anh thấy em dạo này chả có phát kiến gì vĩ đại cả nên nghĩ chắc bóng đèn trên đầu em cháy tóc rồi...hi.
Thiên Nhật ngây thơ giải thích ý nghĩa món quà khiến cả lũ té ngửa.
-Ây, anh tránh ra, món quà của em mới là nhất!
Minh Ngọc đẩy Thiên Nhật ra, đưa hộc quà xinh xắn cho nó. Mở ra là hộp đựng đồng hồ.
-Cảm ơn mày nhé, mày tặng tao đồ sang thế...*cộp*...hở đồng hồ đâu?
Nó mở hộp đựng ra nhưng không thấy chiếc đồng hồ nào cả, hỏi con bạn đang toe toét cười kia.
-À...để tiết kiệm, năm nay tao tặng mày cái hộp đựng, sinh nhật năm sau tao sẽ tặng đồng hồ cho đủ bộ nhé.
Lại 1 lần nữa nó té ngửa vì độ hợp ý, luôn tỏ ra ngây thơ vô (số ) tội của cặp đôi Minh Ngọc-Thiên Nhật này.
-Thôi, đừng giận nữa. Chắc chắn món quà của tao-anh trai số 1 và thằng Gia Huy này là tuyệt nhất.
Thiên Nam tự hào đưa món quà cho nó. Có vẻ khả quan hơn 1 chút, lấy từng thứ trong hộp ra.
-Vỉ đập muỗi...thuốc xịt côn trùng...thuốc chống muỗi...hương diệt ruồi...a...anh Thiên Nam, anh nghĩ em thu hút động vật đến thế cơ à?
Nó nhìn Thiên Nam, tay bẻ răng rắc, đúng lúc đấy, Thiên Nhật từ đậu chạy ra vấp phải chân ghế đâm sầm vào Lâm Phong và...cái bánh cứ thế mà hòa vào cùng đất mẹ thôi. Không thể chịu được nữa, nhiệt độ trong người nó đang tỉ lệ thuận với sự lộn xộn của căn phòng bây giờ.
-Hừ...em không thích sinh nhật nữa.
Một thằng bất ngờ tấn công đằng sau, nhảy vào cùng cây gậy giáng mạnh vào đầu nó nhưng 1s...2s...3s...sao không thấy gì xảy ra với nó vậy. Mở to đôi mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết Gia Huy từ đâu đang đánh nhau với lũ du côn kia. Ngồi dưới đất, tay ôm lại vết thương đang vô cùng nhức nhối, nó dõi theo từng cử động, đường đánh của Gia Huy, thật khâm phục, chỉ thoáng chốc là cả bọn kia tên thì ngã rạp, tên thì sợ hãi chạy không biết trời đất, đường lối đâu nữa mà tông thẳng vào bức tường phía trước. Gia Huy tiến lại gần nó, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận.
-Này, em đi đâu từ sáng tới giờ vậy hả? Một cô gái như em còn dám đánh nhau với cái lũ ấy nữa chứ?
Thực sự trong lòng cậu đang rất giận nó, không hiểu vì sao lại cảm thấy lo lắng. Nó cũng không biết giải thích sao, chẳng lẽ nói là từ sáng đi ăn trộm bằng chứng cho tổ chức, nó đành im lặng cúi đầu tỏ vẻ biết lỗi.
-Sao anh biết em ở đây vậy?
Nó lí nhí hỏi, bỗng bàn tay Gia Huy đặt lên đầu nó, xoa nhẹ, câu trả lời có vẻ tránh né.
-Mọi người lo cho em lắm đó, về thôi.
Nó xong, cởi chiếc áo khoác của mình choàng vào người nó. Nó chống tay xuống đất định đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào nữa, nó đã kiệt sức lúc đánh nhau với tụi kia rồi. Nhìn cái dáng vẻ khó coi cố đứng dậy của nó, Gia Huy cũng hiểu vì sao rồi. Tiến tới nhấc bổng nó lên, đi thẳng về dù nó nói là có thể tự đi được.
Chẳng mấy chốc, về tới nhà nó. Mọi người trong nhà sốt ruột đợi nó về, vừa nghe tới tiếng mở cửa đi vào là cả lũ chen lấn chạy ra.
Nhìn cảnh Gia Huy bế nó thì có người đang cảm thấy khó chịu trong lòng dù ngoài mặt không thể hiện ra.
-Thiên Vy , mày bị làm sao vậy?
Minh Ngọc lo lắng hỏi khi thấy có vài vết xước trên mặt nó. Nghe Minh Ngọc hỏi vậy, Thiên Nam tiến lại gần nó soi xét mấy cái vết thương đó.
-Nó bị làm sao vậy, Gia Huy?
-À, lúc tao đến đây thì thấy Thiên Vy bị ngã.
-Được rồi, để em đưa Thiên Vy lên phòng.
Minh Ngọc để ý khuôn mặt đang cố chịu cái cảm giác tê buốt từ cánh tay dội thẳng lên não, giải vây giúp khỏi những câu hỏi tốn thời gian này. Đưa nó vô phòng, bỏ chiếc áo khoác của Gia Huy ra, Minh Ngọc sửng sốt bởi người nó đầy những vết thương và cánh tay bên phải đang thâm tím lại.
Vội vàng lấy hộp y tế, sát trùng rồi băng bó lại, Minh Ngọc vừa hỏi nó.
-Mày làm gì mà trông thân tàn ma dại vậy?
-Á...đau-nó kêu lên 1 tiếng khi Minh Ngọc chạm nhẹ vào cánh tay đang bị thương.
Thấy có vẻ nghiêm trọng, Minh Ngọc toan xuống nhà báo với Thiên Nam đưa nó tới bệnh viện nhưng nó kịp thời giữ lại.
-Không cần đâu, mày lấy giùm tao lọ thủy tinh trong tủ lạnh đi.
Minh Ngọc không hiểu gì nhưng vẫn lấy cho nó. Mở nắp ra, nó uống đổ thứ nước đỏ lòm trong đó lên cánh tay phải, cánh tay giật giật, khuôn mặt nhăn lại đau đớn, nó vẫn tiếp tục đổ lên vết thương tới khi cạn. Minh Ngọc lật đật lấy băng băng lại cánh tay cho nó.
-Tạm thời ổn rồi, mày đừng lo lắng nữa.
Nó gượng cười trấn an nhỏ bạn thân, sau đó vô nhà tắm thay đồ.
Một lát sau, Minh Ngọc gõ cửa hỏi nó.
-Mày đỡ hơn chưa, xuống nhà sẽ có 1 bất ngờ đấy!
Nó chậm rãi bước xuống cầu thang với Minh Ngọc, dưới phòng khách vắng hoe. Bất chợt đèn vụt tắt, Lâm Phong cầm chiếc bánh sinh nhật tiến tới chỗ nó.
-3...2...1
*Bụp* 'ánh sáng về bản', mọi người đứng đằng sau Lâm Phong cười toe chúc mừng sinh nhật nó.
-Có mỗi cô em gái sao mà quên sinh nhật được chứ!
Thiên Nhật đẩy nó ngồi xuống sofa rồi lôi gói quà được gói cẩn thận, đẹp lung linh ra.
Nó mừng rỡ mở gói quà to oạch ra, từng lớp, từng lớp, mở mãi không hết giấy bọc nhưng nó vẫn vui vẻ mở bởi nghĩ là đồ quí, dễ vỡ mới phải gói cẩn thận.
Mở tới lớp cuối cùng, nó nhấc ra khỏi hộp, môi giật giật, mắt tóe lửa.
-B...bóng đèn?
-Đúng rồi, anh thấy khi người ta có ý tưởng mới sẽ có bóng đèn xuất hiện trên đầu mà anh thấy em dạo này chả có phát kiến gì vĩ đại cả nên nghĩ chắc bóng đèn trên đầu em cháy tóc rồi...hi.
Thiên Nhật ngây thơ giải thích ý nghĩa món quà khiến cả lũ té ngửa.
-Ây, anh tránh ra, món quà của em mới là nhất!
Minh Ngọc đẩy Thiên Nhật ra, đưa hộc quà xinh xắn cho nó. Mở ra là hộp đựng đồng hồ.
-Cảm ơn mày nhé, mày tặng tao đồ sang thế...*cộp*...hở đồng hồ đâu?
Nó mở hộp đựng ra nhưng không thấy chiếc đồng hồ nào cả, hỏi con bạn đang toe toét cười kia.
-À...để tiết kiệm, năm nay tao tặng mày cái hộp đựng, sinh nhật năm sau tao sẽ tặng đồng hồ cho đủ bộ nhé.
Lại 1 lần nữa nó té ngửa vì độ hợp ý, luôn tỏ ra ngây thơ vô (số ) tội của cặp đôi Minh Ngọc-Thiên Nhật này.
-Thôi, đừng giận nữa. Chắc chắn món quà của tao-anh trai số 1 và thằng Gia Huy này là tuyệt nhất.
Thiên Nam tự hào đưa món quà cho nó. Có vẻ khả quan hơn 1 chút, lấy từng thứ trong hộp ra.
-Vỉ đập muỗi...thuốc xịt côn trùng...thuốc chống muỗi...hương diệt ruồi...a...anh Thiên Nam, anh nghĩ em thu hút động vật đến thế cơ à?
Nó nhìn Thiên Nam, tay bẻ răng rắc, đúng lúc đấy, Thiên Nhật từ đậu chạy ra vấp phải chân ghế đâm sầm vào Lâm Phong và...cái bánh cứ thế mà hòa vào cùng đất mẹ thôi. Không thể chịu được nữa, nhiệt độ trong người nó đang tỉ lệ thuận với sự lộn xộn của căn phòng bây giờ.
-Hừ...em không thích sinh nhật nữa.
/41
|