Nó nhai nhóp nhép miếng snack khoai tây, trong đầu đang nghĩ đủ thứ chuyện. Bây giờ nó vừa mới trở lại trụ sở của W tại Việt Nam, còn rất nhiều thứ cần phải giải quyết nữa nên nếu quay lại Mỹ thể nào ông sếp cũng càm ràm khỏi nói đã thế còn cắt lương mất. Nghĩ tới cái khoảng thời gian đó là đã muốn khóc, ôi những món đồ tuyệt đẹp đang bay xa dần. Nhưng cãi mẹ cũng không xong, đòi ở Việt Nam là mẹ Hải Băng có khi còn bắt nghỉ việc ấy chứ...chẹp...quả là cách này không được, phương án kia cũng chẳng xong. Lòng thầm gào thét ông trời cứu giúp, nó chỉ muốn 'đập đầu vào...gối tự tử' thôi. Nghĩ là làm, nó lôi chiếc gối êm ái ra, đầu đập lia lịa như bổ củi thần chưởng mà quen mất còn bao nhiêu người trong phòng nữa. Hạ Băng, tứ quái, Minh Ngọc cùng đám bạn há hốc mồm ngạc nhiên "bộ đây là 'tác dụng phụ chậm' của vụ bắt cóc đó à...". Mẹ Hạ Băng nhìn nó thì cười như ngàn năm miệng bị khóa, ôi đứa con gái dễ thương, ngốc nghếch. Lũ bạn con trai thì còn bị cuốn theo nụ cười của mẹ nó, dù đã có tuổi nhưng Hạ Băng thực sự vẫn còn rất đẹp.
-Này, em bị sao vậy? Không lẽ ĐIÊN?
Ngắn gọn, súc tích, chỉ với 2 câu hỏi của Gia Huy thôi đủ để nó cũng mươn 'điên' thực sự rồi. Ai đời đi nói con gái nhà người ta như thế không chớ.
Bỗng *bốp* nó đập 2 lòng bàn tay vào nhau.
-A! Tự nhiên em muốn ăn chocolate quá...mọi người mua cho em nhaaaaaaaa....
Nó kéo dài cái miệng ra, nũng nịu làm cả bọn muốn nổi da gà.
-Mày ăn nhiều vậy nhỡ tăng cân rồi béo lên thì khi xuất viện có mà lăn về nhà à? Lúc đó đừng bảo là em gái của Nguyễn Hoàng Thiên Nam này đấy!
Thiên Nam nheo mắt châm chọc làm nó tức xì khói.
-Thôi, để tao mua cho mày nhé!
-Ôi...chỉ có Minh Ngọc là tốt nhất! Yêu mày quá...
Sau đó Minh Ngọc ra ngoài mua đồ cho nó, Thiên Nhật cũng đòi đi theo 'bảo vệ' cho bạn gái, đã thế lôi theo Gia Huy, Gia Huy kéo theo Thiên Nam , còn Thiên Nam 'bắt' Lâm Phong phải đi cùng dù Lâm Phong muốn ở lại nói chuyện với nó.
Vậy là tứ quái và Minh Ngọc đã ra ngoài, mẹ nó thì có việc gấp phải đi, bạn cùng lớp cũng kéo nhau vừa về rồi.
Nó ngồi 1 mình trong căn phòng bệnh V.I.P, vò vò mái tóc ngắn ngang vai tới mức như tổ quạ rồi mà vẫn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào trọn vẹn cả về phía ba mẹ và cả về phía tổ chức.
-Kiểu này chắc phải theo mẹ về Mỹ thật rồi...hix...làm sao giờ.
-Em kì thiệt ha, lúc đứng đối diện tên tội phạm nguy hiểm thì bình tĩnh lắm cơ mà. Vậy giờ lại ngốc nghếch vò đầu như đứa trẻ nít.
Nó giật mình quay ra, Lâm Phong đã đứng ở cửa tự lúc nào. Bắt đầu cảm thấy tội lỗi chất đầy mình vì chưa nói việc mình quay về Mỹ với mọi người, nó chỉ biết thở dài, không nói gì. Lâm Phong tiến lại gần chỗ nó, hạ mình xuống chiếc sofa êm ái.
-Chà! Đúng là cũng khó thiệt, hay em kể cho anh, anh giúp bày kế để ở lại đây.
Dù khuôn mặt thư sinh điển trai hiền dịu mà nó thường hâm mộ nhưng cái hoàn cảnh này thì nó lại ngửi thấy mùi nguy hiểm, dù gì anh cũng là đầu não của nhóm, vô cùng thông minh, không biết trước cũng biết sau cả thôi.
Nó kể lại việc mình làm ở W và những vụ rắc rối gần đây về việc đi Mỹ. Lâm Phong không tỏ vẻ mấy ngạc nhiên khiến nó cũng thấy hơi lạ.
-Trông anh có vẻ như biết trước ấy nhỉ?
-À...anh đã từ cho người tìm hiểu về tổ chức đó rồi. Cũng dể hiểu khi em quen cái cậu Joy Milions đó, không những thế lại còn rất nể em trong lời nói đối với em nên chắc em cũng có 1 vị trí không hề nhỏ trong W.
Nó chỉ mỉm cười nhẹ 1 cái rồi quay ra chỗ cửa ra vào lấp ló vài cái bóng đen.
-Anh có câu hỏi gì không anh Thiên Nam?
Nó hỏi xong là lúc cảnh cửa được mở ra với lực cực lớn, Thiên Nam hằm hằm tiến vào cùng những người kia đi đằng sau không giấu nổi khuôn mặt như muốn nói "không thể tin được" vậy.
-Hóa ra trước giờ đôi lúc mày biến mất để làm cái công việc chết tiệt nguy hiểm đến mạng sống thế à?
-Em cũng muốn kể với anh từ sớm từ hồi mới tham gia tổ chức nhưng ngày hôm sau phải sang Mỹ gấp cho khóa học thực tập và huấn luyện nên chưa kịp kể cho anh.
-Lại còn lý do, lý trấu nữa hả?
*Cốp* Thiên Nam cho nguyên 1 cú cốc đầu không thương tiếc vào đầu nó. Ôm 'quả ổi' to đùng trên đầu đang nhày 1 'chín', mặt nó như chỉ chực khóc, Thiên Nam đành tha cho.
-Nhưng hình như 2 em vừa nhắc tới việc đi Mỹ là sao, Thiên Vy?
Gia Huy nhìn nó, hỏi. Lúc này cặp đôi kia chợt nhớ tới, đồng tình câu hỏi của Gia Huy, gật đầu liên tục chờ câu trả lời ở nó.
-Sau khi xuất viện, em sẽ phải về Mỹ.
Lại 1 lần nữa, sốc. Minh Ngọc và Thiên Nhật thì năn nỉ nó ở lại đủ kiểu, chỉ 3 người còn lại là im re nhưng lại có biểu cảm khác nhau...
-Này, em bị sao vậy? Không lẽ ĐIÊN?
Ngắn gọn, súc tích, chỉ với 2 câu hỏi của Gia Huy thôi đủ để nó cũng mươn 'điên' thực sự rồi. Ai đời đi nói con gái nhà người ta như thế không chớ.
Bỗng *bốp* nó đập 2 lòng bàn tay vào nhau.
-A! Tự nhiên em muốn ăn chocolate quá...mọi người mua cho em nhaaaaaaaa....
Nó kéo dài cái miệng ra, nũng nịu làm cả bọn muốn nổi da gà.
-Mày ăn nhiều vậy nhỡ tăng cân rồi béo lên thì khi xuất viện có mà lăn về nhà à? Lúc đó đừng bảo là em gái của Nguyễn Hoàng Thiên Nam này đấy!
Thiên Nam nheo mắt châm chọc làm nó tức xì khói.
-Thôi, để tao mua cho mày nhé!
-Ôi...chỉ có Minh Ngọc là tốt nhất! Yêu mày quá...
Sau đó Minh Ngọc ra ngoài mua đồ cho nó, Thiên Nhật cũng đòi đi theo 'bảo vệ' cho bạn gái, đã thế lôi theo Gia Huy, Gia Huy kéo theo Thiên Nam , còn Thiên Nam 'bắt' Lâm Phong phải đi cùng dù Lâm Phong muốn ở lại nói chuyện với nó.
Vậy là tứ quái và Minh Ngọc đã ra ngoài, mẹ nó thì có việc gấp phải đi, bạn cùng lớp cũng kéo nhau vừa về rồi.
Nó ngồi 1 mình trong căn phòng bệnh V.I.P, vò vò mái tóc ngắn ngang vai tới mức như tổ quạ rồi mà vẫn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào trọn vẹn cả về phía ba mẹ và cả về phía tổ chức.
-Kiểu này chắc phải theo mẹ về Mỹ thật rồi...hix...làm sao giờ.
-Em kì thiệt ha, lúc đứng đối diện tên tội phạm nguy hiểm thì bình tĩnh lắm cơ mà. Vậy giờ lại ngốc nghếch vò đầu như đứa trẻ nít.
Nó giật mình quay ra, Lâm Phong đã đứng ở cửa tự lúc nào. Bắt đầu cảm thấy tội lỗi chất đầy mình vì chưa nói việc mình quay về Mỹ với mọi người, nó chỉ biết thở dài, không nói gì. Lâm Phong tiến lại gần chỗ nó, hạ mình xuống chiếc sofa êm ái.
-Chà! Đúng là cũng khó thiệt, hay em kể cho anh, anh giúp bày kế để ở lại đây.
Dù khuôn mặt thư sinh điển trai hiền dịu mà nó thường hâm mộ nhưng cái hoàn cảnh này thì nó lại ngửi thấy mùi nguy hiểm, dù gì anh cũng là đầu não của nhóm, vô cùng thông minh, không biết trước cũng biết sau cả thôi.
Nó kể lại việc mình làm ở W và những vụ rắc rối gần đây về việc đi Mỹ. Lâm Phong không tỏ vẻ mấy ngạc nhiên khiến nó cũng thấy hơi lạ.
-Trông anh có vẻ như biết trước ấy nhỉ?
-À...anh đã từ cho người tìm hiểu về tổ chức đó rồi. Cũng dể hiểu khi em quen cái cậu Joy Milions đó, không những thế lại còn rất nể em trong lời nói đối với em nên chắc em cũng có 1 vị trí không hề nhỏ trong W.
Nó chỉ mỉm cười nhẹ 1 cái rồi quay ra chỗ cửa ra vào lấp ló vài cái bóng đen.
-Anh có câu hỏi gì không anh Thiên Nam?
Nó hỏi xong là lúc cảnh cửa được mở ra với lực cực lớn, Thiên Nam hằm hằm tiến vào cùng những người kia đi đằng sau không giấu nổi khuôn mặt như muốn nói "không thể tin được" vậy.
-Hóa ra trước giờ đôi lúc mày biến mất để làm cái công việc chết tiệt nguy hiểm đến mạng sống thế à?
-Em cũng muốn kể với anh từ sớm từ hồi mới tham gia tổ chức nhưng ngày hôm sau phải sang Mỹ gấp cho khóa học thực tập và huấn luyện nên chưa kịp kể cho anh.
-Lại còn lý do, lý trấu nữa hả?
*Cốp* Thiên Nam cho nguyên 1 cú cốc đầu không thương tiếc vào đầu nó. Ôm 'quả ổi' to đùng trên đầu đang nhày 1 'chín', mặt nó như chỉ chực khóc, Thiên Nam đành tha cho.
-Nhưng hình như 2 em vừa nhắc tới việc đi Mỹ là sao, Thiên Vy?
Gia Huy nhìn nó, hỏi. Lúc này cặp đôi kia chợt nhớ tới, đồng tình câu hỏi của Gia Huy, gật đầu liên tục chờ câu trả lời ở nó.
-Sau khi xuất viện, em sẽ phải về Mỹ.
Lại 1 lần nữa, sốc. Minh Ngọc và Thiên Nhật thì năn nỉ nó ở lại đủ kiểu, chỉ 3 người còn lại là im re nhưng lại có biểu cảm khác nhau...
/41
|