1 lát sau điện thoại nó bất chợt rung, tin từ Joy.
-Thiệt tình, đang đoạn hay mà.
*cạch*-nó đóng chiếc camera lại, cất đồ chuẩn bị về trụ sở. Ngoái lại nhìn 2 nhỏ kia vẫn đang bị đàn chó rượt, cắn mất đến vài mảnh váy, bay đâu mất chiếc giày, đầu tóc thì bù xù như tổ quạ.
-Chậc...nhì cũng tội...mà thôi cũng kệ.
Nó chậc lưỡi định bước đi bỗng 1 chiếc MTT Turbine Superbike Y2K dừng ngay trước mặt nó. Ngước khuôn mặt đầy vẻ khó chịu lên, ra là Gia Huy.
Linh Chi nhanh chóng mặc cho đàn chó đuổi theo Nhã Uyên, nhỏ chạy đến chỗ Gia Huy, yếu đuối ngã vào lòng cậu, ngất lịm vì mệt.
-Thiên Vy, thế này là sao? Là em bày trò đúng không?
Gia Huy tức giận nhìn nó, còn nó thì chỉ cười khẩy 1 cái, bước qua.
-Là cô ta gọi anh sao? Nhanh nhỉ!
Chỉ có vậy, nó lên xe, phóng vút đi để lại sự khó hiểu và tức giận trong ánh mắt Gia Huy. Bế nhỏ ngồi lên xe, cậu không buồn quay qua giúp đỡ Nhã Uyên.
Đến bệnh viện, trong lúc bác sĩ đang khám cho Linh Chi, cậu vẫn không hiểu tại sao nó lại bày trò mà lại là với Linh Chi và Nhã Uyên...Đang mải suy nghĩ *cạch*-tiếng cửa phòng mở, bác sĩ bước ra.
-Cô ấy không sao đâu. Chỉ bị ngất chút vì mệt và sợ hãi thôi.
Cảm ơn ông, cậu vào phòng, nhỏ vẫn chưa tỉnh. Tại sao khi nghe Linh Chi gọi cậu lại chạy ngay tới, tại sao lại rất tức giận khi thấy nó bày trò với nhỏ...hay cậu vẫn còn yêu nhỏ. Không, chắc chắn không. Cậu đã không còn chút cảm giác gì với nhỏ nữa rồi...vậy vì sao?
Bỗng Linh Chi mở mắt, nhỏ tỉnh lại.
-Anh...Gia Huy...hic...hic...em sợ quá!....
Nhỏ bật dậy ôm chầm lấy Gia Huy khóc nức nở. Thấy tội nghiệp nên cậu cũng không nỡ đẩy nhỏ ra.
-------------------------------------
Nó đang phóng với tốc độ kinh hoàng trên 1 con đường vắng, khúc khuỷu để tới trụ sở thứ 2 tại đây. Đột nhiên nước mắt nó rơi, bay theo ngọn gió như viên pha lê lấp lánh nhanh chóng tan biến. Nó tự nhiên thấy đau quá, ngực nó có chút nhói. Nhưng nó nghĩ có lẽ đây chỉ là cái cảm giác khi bị nghi oan thôi. Tập trung...tập trung...bây giờ việc quan trọng là cần đến trụ sở đã. Việc lần này có vẻ khá căng, nó bị Joy hối thúc về ngay thì chắc vụ này không nhỏ và có vẻ như là liên quan tới nó.
Thắng xe cái kít dài trước cổng, lấy chiếc thẻ của W ra, nó lạnh lùng bước vào.
Vừa nhìn thấy nó, Joy nhanh chóng bước tới.
-Chị Thiên Vy, sếp đang chờ chị ở trong đó.
-Rồi.
Nó bước tới cánh cửa bằng gỗ lớn được trạm khắc tinh sảo, sơn 1 màu trắng lạnh lẽo.
*cạch*-tiếng cửa mở...
-Thiệt tình, đang đoạn hay mà.
*cạch*-nó đóng chiếc camera lại, cất đồ chuẩn bị về trụ sở. Ngoái lại nhìn 2 nhỏ kia vẫn đang bị đàn chó rượt, cắn mất đến vài mảnh váy, bay đâu mất chiếc giày, đầu tóc thì bù xù như tổ quạ.
-Chậc...nhì cũng tội...mà thôi cũng kệ.
Nó chậc lưỡi định bước đi bỗng 1 chiếc MTT Turbine Superbike Y2K dừng ngay trước mặt nó. Ngước khuôn mặt đầy vẻ khó chịu lên, ra là Gia Huy.
Linh Chi nhanh chóng mặc cho đàn chó đuổi theo Nhã Uyên, nhỏ chạy đến chỗ Gia Huy, yếu đuối ngã vào lòng cậu, ngất lịm vì mệt.
-Thiên Vy, thế này là sao? Là em bày trò đúng không?
Gia Huy tức giận nhìn nó, còn nó thì chỉ cười khẩy 1 cái, bước qua.
-Là cô ta gọi anh sao? Nhanh nhỉ!
Chỉ có vậy, nó lên xe, phóng vút đi để lại sự khó hiểu và tức giận trong ánh mắt Gia Huy. Bế nhỏ ngồi lên xe, cậu không buồn quay qua giúp đỡ Nhã Uyên.
Đến bệnh viện, trong lúc bác sĩ đang khám cho Linh Chi, cậu vẫn không hiểu tại sao nó lại bày trò mà lại là với Linh Chi và Nhã Uyên...Đang mải suy nghĩ *cạch*-tiếng cửa phòng mở, bác sĩ bước ra.
-Cô ấy không sao đâu. Chỉ bị ngất chút vì mệt và sợ hãi thôi.
Cảm ơn ông, cậu vào phòng, nhỏ vẫn chưa tỉnh. Tại sao khi nghe Linh Chi gọi cậu lại chạy ngay tới, tại sao lại rất tức giận khi thấy nó bày trò với nhỏ...hay cậu vẫn còn yêu nhỏ. Không, chắc chắn không. Cậu đã không còn chút cảm giác gì với nhỏ nữa rồi...vậy vì sao?
Bỗng Linh Chi mở mắt, nhỏ tỉnh lại.
-Anh...Gia Huy...hic...hic...em sợ quá!....
Nhỏ bật dậy ôm chầm lấy Gia Huy khóc nức nở. Thấy tội nghiệp nên cậu cũng không nỡ đẩy nhỏ ra.
-------------------------------------
Nó đang phóng với tốc độ kinh hoàng trên 1 con đường vắng, khúc khuỷu để tới trụ sở thứ 2 tại đây. Đột nhiên nước mắt nó rơi, bay theo ngọn gió như viên pha lê lấp lánh nhanh chóng tan biến. Nó tự nhiên thấy đau quá, ngực nó có chút nhói. Nhưng nó nghĩ có lẽ đây chỉ là cái cảm giác khi bị nghi oan thôi. Tập trung...tập trung...bây giờ việc quan trọng là cần đến trụ sở đã. Việc lần này có vẻ khá căng, nó bị Joy hối thúc về ngay thì chắc vụ này không nhỏ và có vẻ như là liên quan tới nó.
Thắng xe cái kít dài trước cổng, lấy chiếc thẻ của W ra, nó lạnh lùng bước vào.
Vừa nhìn thấy nó, Joy nhanh chóng bước tới.
-Chị Thiên Vy, sếp đang chờ chị ở trong đó.
-Rồi.
Nó bước tới cánh cửa bằng gỗ lớn được trạm khắc tinh sảo, sơn 1 màu trắng lạnh lẽo.
*cạch*-tiếng cửa mở...
/41
|