Nhìn trên lịch, hôm nay là cái ngày sát cái dấu màu đỏ kia nhất, nhưng cũng là ngày mà tôi hoàn tất toàn bộ bài học của mình.
-Tuyệt vời ! – Tôi sung sướng nhìn thành tựu mình đạt được.
Tôi nhảy cẫng lên, cuối cùng tôi cũng có thể cắt, tỉa rau củ thành công. (dù chưa đẹp như nó nhưng cũng thành công lắm rồi). Thằng nhóc vỗ tay tấm tắc khen :
-Khá lắm ! – Nó mỉm cười. – Trên cả tuyệt vời !
-Thiếu gia ! Thiếu gia ! - Một người phục vụ chạy xộc vào phòng bếp.
-Chuyện gì ?
-Nhị lão phu nhân vừa gọi điện thoại là đã lên máy bay, mai sẽ về.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Tôi đi đây ! Ở nhà chuẩn bị tinh thần đi nhé ! – Tôi dặn dò Mai.
Mai gật đầu, có lẽ vẫn còn sợ, tôi nghe mồn một tiếng cô nàng nuốt nước bọt. Tội nghiệp.
-Yên tâm đi ! Hai bà có lẽ là hiền hơn… cha tôi nhiều. – Tôi cố gắng an ủi.
-Tôi biết rồi ! Đi đường cẩn thận nhé ! – Mai nở nụ cười tươi.
Tôi tạm biệt Mai rồi bước lên xe. Xe chuyển bánh, đưa tôi đến sân bay đón hai bà.
Nói vậy chứ trong bụng tôi lo lắm, sợ cô nàng mất bình tĩnh. Mai tuy thông minh, học giỏi nhưng quen sống một mình, chưa gặp rắc rối trong gia tộc bao giờ, đặc biệt là chuyện mẹ chồng nàng dâu (dù đây không phải là mẹ chồng). Ba năm trước may mà có cha che chở mẹ mới dễ dàng được bỏ qua. Giờ chắc tôi cũng phải cố gắng quá.
Mãi suy nghĩ mà xe đưa tôi đến sân bay mà chẳng hay. Tài xế dừng lại, mở cửa cho tôi xuống.
-Cháu yêu của ta ! - Tiếng nói quen thuộc phát ra từ cửa đón khách từ nước ngoài.
Tôi quay lại, một loạt dao ở đâu phóng ra, nhắm thẳng vào tôi. Tôi vội vàng nhảy qua chỗ khác, lại một loạt dao được phóng đến. Con nào con nấy sáng loáng phát khiếp, cắm ngập cả sắt chứ không phải chơi. Tôi định thần lại, quan sát xung quanh. Thấy rồi ! Một loạt dao nữa bay tới. Tôi tránh qua một bên nhưng không có tránh mà nhanh tay chộp lấy một con dao rồi phóng thẳng vào bụi cây cách chỗ tôi đang đứng ba mét. Xoẹt !
-Oái ! - Tiếng hét vang lên.
-Hai bà !
-Thằng cháu quái quỷ !
Hai bà lồm cồm từ trong bụi cây bò ra, trông thật thê thảm. Đầu tóc hai bà toàn là lá với lá, áo khoác thì bị con dao hồi nãy ghim vào nhau.
-Khá lắm đấy cháu ! – Hai bà vỗ tay.
-Hai bà !
Tôi chạy tới ôm chầm lấy hai bà. Ôi, lâu lắm mới gặp. Hai bà vẫn như ngày nào.
-Cháu nhớ hai bà quá !
-Các chú bảo vệ ! Chỗ này !
Tôi ngạc nhiên. Eo ơi, nguyên một tập đoàn cảnh sát đang ập tới đem theo nào súng, nào roi điện, nào còng tay.
-Bắt lấy chúng ! – Bác cảnh sát chỉ vào hai bà.
-Chạy nhanh lên hai bà ! – Tôi nắm tay hai bà chạy tới chỗ xe.
Ba bà cháu nhanh chóng chạy vào trong xe, đóng sập cửa.
-Nhanh lên tài xế ! – Tôi nói lớn.
-Vâng !
Bác tài xế lên ga, tăng tốc tối đa chạy về nhà.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Sao lâu lắm rồi mà nó chưa về nhỉ ? Liệu có gặp chuyện gì không ? Tôi lo cho nó quá !
-Đóng cửa ! Đóng cửa gấp ! - Tiếng nó hét ở ngoài cổng.
Tôi ngạc nhiên, chạy ra xem. Chúa ơi ! Trước cổng nhà tôi là một tập đoàn xe cảnh sát tuần tra. Sao lại có cảnh sát ở đây ?
-Thành thật xin lỗi các vị vì trò đùa quái đản này. – Phu nhân cúi đầu liên tục.
-Còn lần nữa là chúng tôi không khách sáo đâu ! – Ông cảnh sát bước vào xe, đóng cửa cái rầm.
Gì kỳ vậy ? Tôi hỏi :
-Chuyện gì vậy phu nhân ?
-Hai người quá đáng vừa phải thôi chứ ! Tôi xin lỗi mấy lần rồi ! – Phu nhân hét lên, kiểu như không chịu nổi vậy.
-Bớt giận nào con dâu.
Có hai bà lão từ trong bụi hoa của nhà cùng thằng nhóc bước ra. Hai bà này trông hơn kém nhau mười tuổi, trông cao hơn phu nhân nửa cái đầu, chắc cũng cỡ bốn chín năm mươi vì tóc chỉ lưa thưa vài sợi bạc, trông hai người yêu đời lắm, da chẳng có lấy một nếp nhăn.
-Hai bà là…
-Cố và nội tôi đấy ! - Thằng nhóc mỉm cười.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Con chào hai bà ạ ! – Mai khúm núm.
-Chào con ! – Bà cố mỉm cười. – Xinh nhỉ ?
Hai bà nhìn Mai từ trên xuống dưới, cả hai đều có vẻ hài lòng (Điểm này thì tôi không lo, cô nàng đẹp sẵn từ lâu rồi). Hai bà bất chợt khựng lại ở bàn tay quấn băng của Mai, nhíu mày.
-Tay con là… - Bà nội hỏi.
Mai giật mình, ấp úng :
-Dạ, đây là…
Tôi vội vàng nói :
-Hồi bữa cô ấy bị đứt tay.
Hai bà liền quay qua lườm tôi. Bà nội mỉm cười, ghé sát tai tôi, thì thầm :
-Đừng có bắt chước cha cháu, bênh người ta chằm chặp như thế.
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Bà nội nói với Mai :
-Ta có nghe cháu ta kể rằng cháu rất giỏi về kinh tế, chính trị.
-Cũng thường thôi ạ. – Mai nói.
Bà nội thở dài.
-Hai già này cổ hủ, chỉ biết là làm dâu phải giỏi nữ công gia chánh nên hai già sẽ kiểm tra con phần nữ công gia chánh.
-Dạ ! Con hiểu. – Mai mỉm cười.
-Vào bếp thôi ! – Bà cố nắm tay Mai dẫn vào bếp kiểm tra.
Tôi nhìn theo bóng Mai bước vào trong bếp, lòng lo lắng. Liệu cô nàng có qua được kỳ kiểm tra này hay không.
-----***-----
Gần một tiếng đồng hồ rồi, Mai vẫn chưa ra. Liệu Mai có gặp sự cố không nhỉ ? Kẹt, tiếng cửa mở vang lên. Tôi ghé mắt nhìn vào, Mai đang đứng đó, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước. Trên bàn đầy vỏ cà rốt và những miếng thịt thừa. Có một chiếc đĩa độc nhất trên bàn, toàn là ớt và cà rốt được tỉa rất khéo léo nhưng chúng lại không được sắp xếp theo trật tự. Hai bà nhìn vào đĩa thức ăn, tặc lưỡi, lắc đầu. Vậy là Mai đã…
-Vào đi Thiên ! – Bà nội quay ra chỗ tôi đứng.
Tôi bước vào.
Bà cố thở dài.
-Không được rồi, dâu con ai lại thế.
-Sao rồi ? – Tôi hỏi Mai.
Mai quay lại, mắt vô hồn, từ khoé mi chảy ra hai dòng lệ, môi cô ấy lắp bắp :
-Thiên ơi… tôi… - Rồi cô ấy gục xuống.
-Bà rất tiếc nhưng thất bại rồi con ạ ! – Bà nội tôi lắc đầu. – Thôi thì chuyện hôn ước…
-Tôi…
Mai đã thất bại. Vậy cũng có nghĩa là chuyện hôn ước cũng… Không ! Tôi không chấp nhận !
Tôi nắm chặt lấy tay Mai, nói với hai bà :
-Hai bà, con biết rằng hai bà luôn muốn có một đứa cháu dâu hoàn hảo, giỏi từ ngoài xã hội đến tận tuỵ trong gia đình, con biết hai bà luôn khao khát như thế. Nhưng dù thế nào đi nữa người ta cũng là người mà, đã là người thì phải có nhược điểm, đó đã là quy luật, không thể chối cãi được.
-Kìa con, ta nói…
-Đúng, nhược điểm của cô ấy là nữ công gia chánh, cô ấy biết điều đó và đã cố gắng khắc phục khi hai bà ra đề kiểm tra. Cô ấy đã tập ngày tập đêm, đến nỗi khi bị thương tay thuận cô ấy vẫn cố gắng dùng tay trái. Biết bao nhiêu vết thương mà cô ấy vẫn không hề than thở. Nói cách khác là Mai đã dồn hết tâm huyết cho hôm nay. – Tôi siết tay Mai hơn nữa.
-Ta nói là…
-Món ăn này tuy trình bày không đẹp nhưng sao hai bà không nếm thử, rất ngon, ngon nhất trần đời, con đã từng nếm thử rồi. Nấu ăn ngon, đấy không phải là điều mà hai bà cần sao ?
-Tôi… - Mai níu áo tôi.
Tôi nói tiếp :
-Con biết lời hai bà nói ra như đinh đóng cột nhưng cho phép con từ chối, không tuân theo lệnh huỷ hôn ước.
-Hả ?
-Con không cần biết Mai là cô gái dở nữ công, cộc cằn, thô lỗ, thiếu nữ tính hay không. Cũng không cần mấy loại kiểm tra thế này. Con không quan tâm. Con chỉ biết là cô ấy là một con người nhân hậu, luôn mỉm cười và luôn kiên cường trước mọi khó khăn.
-Huỷ hôn ước ?
-Dù có huỷ hôn ước thì tương lai vẫn không thay đổi. Con vẫn sẽ lấy cô ấy làm vợ. Vì con… con…
Tôi quay qua nhìn Mai, cô ấy đang mở to mắt. Tôi siết tay cô ấy, tưởng chừng như nếu không làm thế thì tôi sẽ không thể gặp cô ấy nữa. Tôi đặt tay cô ấy lên tim mình, mỉm cười. Hít một hơi thật sâu, tôi lấy hết can đảm để nói những điều mình ấp ủ bấy lâu nay.
-Con yêu cô ấy. Yêu với tình cảm của người con trai với người con gái, không phải như em với chị. Con yêu Mai.
Căn phòng trở nên im lặng hẳn. Hai bà nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Còn Mai thì vô cùng sững sờ như không thể tin vào tai mình. Một giây, hai giây trôi qua…
-Ra là vậy ! – Hai bà phì cười. - Giống hệt cha con hồi đó.
Mai cũng bắt đầu nhúc nhích. Cô nàng khẽ kéo áo tôi, nói :
-Thiên, cái này không phải…
Bà nội bật cười, xoa đầu tôi. Bà chỉ vào đĩa thức ăn kia, vừa cười vừa nói :
-Nãy giờ con tưởng cái đĩa kia là sản phẩm hả ? Tưởng Tiểu Mai thất bại hả ?
Còn cố ôm bụng cười sằng sặc.
-Lầm to ! Đây là hộp cơm bọn ta ăn dở từ trên máy bay đó.
Quái quỷ gì thế này ? Vậy là sao ? Tôi trố mắt nhìn Mai. Cô ấy đỏ mặt, dùng tay còn lại chỉ vào cái thứ ở cuối bàn.
-Kia kìa !
Tôi vô cùng kinh ngạc. Trước mặt tôi là con chim phượng được tỉa bằng rau củ và xung quanh là mấy con chim trắng, cả hai đều đậu trên những dãy núi cao vời vợi, bên dưới là nham thạch còn cạnh đó là những thảm cỏ. Thực ra con phượng ấy được làm từ cà rốt và ớt, chim trắng kia là củ cải và hành tây, núi chính là những miếng thịt được sắp xếp xen kẽ còn nham thạch là dòng nước sốt ngon tuyệt. Mới nhìn, tôi cứ ngỡ đó là mô hình hai bà mang từ Thượng Hải qua.
Mai mỉm cười.
-Tôi thành công rồi !
Bà nội nói :
-Đẹp lắm, lại ngon nữa, hơn ta xa ! Dâu con thế đấy !
Bà cố lại bảo :
-Lần này kế hoạch bắt nạt con dâu của hai ta thất bại rồi.
Tôi há hốc miệng. Vậy… Mai đã thành công ? Trời ạ, hồi nãy tôi đã nói những gì vậy nhỉ ? Đầu óc tôi rối bời, tôi không nhớ tôi đã nói gì nữa. Nói gì mà tôi siết tay Mai chặt thế kia ? Nói gì mà Mai đỏ mặt thế kia ?
-Nhưng cái được cái mất, ít ra cũng giúp cháu thổ lộ chứ. – Hai bà đồng thanh nói.
Thổ lộ ? Tôi đã thổ lộ ? Vậy… hồi nãy tôi nói…
Mặt tôi nóng lên. Tôi buông tay Mai ra, chạy một mạch ra vườn.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Thằng nhóc mặt đỏ bừng, chạy ra ngoài. Tôi vội vàng đứng dậy, chạy theo nó.
Tôi phải hỏi cho ra lẽ. Tôi không tin nó lại có thể tuyên bố như thế trước mặt hai người bà. Mọi ngày mẹ nó và cha tôi có chọc cỡ nào nó cũng bác bỏ được, lần này lại thế tin sao nổi ? Tôi muốn biết, đó có phải là sự thật không ? Một lời nói che chở ? Hay là… từ tim nó ? Tôi nhìn nó chạy. Tôi mong muốn cái câu nói ấy như thế nào ? Tôi vẫn mải mốt chạy theo nó.
Nó chạy vào phòng, đóng sập cửa. Tôi chạy đến, đứng ngoài phòng, tôi định mở cửa nhưng tiếng bấm khoá làm tôi từ bỏ. Tôi gõ cửa, nói lớn :
-Mở cửa ra ! Tôi có chuyện muốn nói !
-Không ! Không mở cửa ! – Nó hét lên.
-Tôi có chuyện muốn hỏi !
-Chuyện gì ? – Nó nói.
Tôi cố gắng dồn hết sức để bật ra thành tiếng :
-Câu nói ấy là… có phải là thật lòng cậu không ?
-Câu gì ?
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp :
-Cậu nói với hai bà… là : "Cháu yêu cô ấy." Là thật lòng cậu hay là lời bao che ?
-Cô nghĩ là tôi có thể suy nghĩ bài bản cỡ đó lúc tôi nghĩ tình hình cấp bách thế sao ?
-Cô ấy là ai ? – Tôi hỏi. (Dù cũng lờ mờ đoán ra)
-Cô tự biết đi chứ ! Đồ ngốc !
-Là tôi hả ? – Tôi hỏi.
Nó im lặng hồi lâu rồi cũng nói :
-Ừ.
-Vậy… cậu… yêu… tôi… hả ? – Tôi đỏ mặt.
-Nếu thật thì sao ? Không thật thì sao ? – Cánh cửa từ từ mở ra.
-Không thật thì tôi bị quê, thật thì tôi…
Tôi chưa nói hết câu thì nó đã mở toang cánh cửa. Nó đứng đối diện tôi, mắt nhìn thẳng như xoáy sâu vào mắt tôi. Môi nó động đậy. Chỉ khẽ thôi cũng đủ làm tim tôi đập rộn ràng.
-Ừ. Tôi yêu Mai.
-Tuyệt vời ! – Tôi sung sướng nhìn thành tựu mình đạt được.
Tôi nhảy cẫng lên, cuối cùng tôi cũng có thể cắt, tỉa rau củ thành công. (dù chưa đẹp như nó nhưng cũng thành công lắm rồi). Thằng nhóc vỗ tay tấm tắc khen :
-Khá lắm ! – Nó mỉm cười. – Trên cả tuyệt vời !
-Thiếu gia ! Thiếu gia ! - Một người phục vụ chạy xộc vào phòng bếp.
-Chuyện gì ?
-Nhị lão phu nhân vừa gọi điện thoại là đã lên máy bay, mai sẽ về.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Tôi đi đây ! Ở nhà chuẩn bị tinh thần đi nhé ! – Tôi dặn dò Mai.
Mai gật đầu, có lẽ vẫn còn sợ, tôi nghe mồn một tiếng cô nàng nuốt nước bọt. Tội nghiệp.
-Yên tâm đi ! Hai bà có lẽ là hiền hơn… cha tôi nhiều. – Tôi cố gắng an ủi.
-Tôi biết rồi ! Đi đường cẩn thận nhé ! – Mai nở nụ cười tươi.
Tôi tạm biệt Mai rồi bước lên xe. Xe chuyển bánh, đưa tôi đến sân bay đón hai bà.
Nói vậy chứ trong bụng tôi lo lắm, sợ cô nàng mất bình tĩnh. Mai tuy thông minh, học giỏi nhưng quen sống một mình, chưa gặp rắc rối trong gia tộc bao giờ, đặc biệt là chuyện mẹ chồng nàng dâu (dù đây không phải là mẹ chồng). Ba năm trước may mà có cha che chở mẹ mới dễ dàng được bỏ qua. Giờ chắc tôi cũng phải cố gắng quá.
Mãi suy nghĩ mà xe đưa tôi đến sân bay mà chẳng hay. Tài xế dừng lại, mở cửa cho tôi xuống.
-Cháu yêu của ta ! - Tiếng nói quen thuộc phát ra từ cửa đón khách từ nước ngoài.
Tôi quay lại, một loạt dao ở đâu phóng ra, nhắm thẳng vào tôi. Tôi vội vàng nhảy qua chỗ khác, lại một loạt dao được phóng đến. Con nào con nấy sáng loáng phát khiếp, cắm ngập cả sắt chứ không phải chơi. Tôi định thần lại, quan sát xung quanh. Thấy rồi ! Một loạt dao nữa bay tới. Tôi tránh qua một bên nhưng không có tránh mà nhanh tay chộp lấy một con dao rồi phóng thẳng vào bụi cây cách chỗ tôi đang đứng ba mét. Xoẹt !
-Oái ! - Tiếng hét vang lên.
-Hai bà !
-Thằng cháu quái quỷ !
Hai bà lồm cồm từ trong bụi cây bò ra, trông thật thê thảm. Đầu tóc hai bà toàn là lá với lá, áo khoác thì bị con dao hồi nãy ghim vào nhau.
-Khá lắm đấy cháu ! – Hai bà vỗ tay.
-Hai bà !
Tôi chạy tới ôm chầm lấy hai bà. Ôi, lâu lắm mới gặp. Hai bà vẫn như ngày nào.
-Cháu nhớ hai bà quá !
-Các chú bảo vệ ! Chỗ này !
Tôi ngạc nhiên. Eo ơi, nguyên một tập đoàn cảnh sát đang ập tới đem theo nào súng, nào roi điện, nào còng tay.
-Bắt lấy chúng ! – Bác cảnh sát chỉ vào hai bà.
-Chạy nhanh lên hai bà ! – Tôi nắm tay hai bà chạy tới chỗ xe.
Ba bà cháu nhanh chóng chạy vào trong xe, đóng sập cửa.
-Nhanh lên tài xế ! – Tôi nói lớn.
-Vâng !
Bác tài xế lên ga, tăng tốc tối đa chạy về nhà.
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Sao lâu lắm rồi mà nó chưa về nhỉ ? Liệu có gặp chuyện gì không ? Tôi lo cho nó quá !
-Đóng cửa ! Đóng cửa gấp ! - Tiếng nó hét ở ngoài cổng.
Tôi ngạc nhiên, chạy ra xem. Chúa ơi ! Trước cổng nhà tôi là một tập đoàn xe cảnh sát tuần tra. Sao lại có cảnh sát ở đây ?
-Thành thật xin lỗi các vị vì trò đùa quái đản này. – Phu nhân cúi đầu liên tục.
-Còn lần nữa là chúng tôi không khách sáo đâu ! – Ông cảnh sát bước vào xe, đóng cửa cái rầm.
Gì kỳ vậy ? Tôi hỏi :
-Chuyện gì vậy phu nhân ?
-Hai người quá đáng vừa phải thôi chứ ! Tôi xin lỗi mấy lần rồi ! – Phu nhân hét lên, kiểu như không chịu nổi vậy.
-Bớt giận nào con dâu.
Có hai bà lão từ trong bụi hoa của nhà cùng thằng nhóc bước ra. Hai bà này trông hơn kém nhau mười tuổi, trông cao hơn phu nhân nửa cái đầu, chắc cũng cỡ bốn chín năm mươi vì tóc chỉ lưa thưa vài sợi bạc, trông hai người yêu đời lắm, da chẳng có lấy một nếp nhăn.
-Hai bà là…
-Cố và nội tôi đấy ! - Thằng nhóc mỉm cười.
-----***-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Con chào hai bà ạ ! – Mai khúm núm.
-Chào con ! – Bà cố mỉm cười. – Xinh nhỉ ?
Hai bà nhìn Mai từ trên xuống dưới, cả hai đều có vẻ hài lòng (Điểm này thì tôi không lo, cô nàng đẹp sẵn từ lâu rồi). Hai bà bất chợt khựng lại ở bàn tay quấn băng của Mai, nhíu mày.
-Tay con là… - Bà nội hỏi.
Mai giật mình, ấp úng :
-Dạ, đây là…
Tôi vội vàng nói :
-Hồi bữa cô ấy bị đứt tay.
Hai bà liền quay qua lườm tôi. Bà nội mỉm cười, ghé sát tai tôi, thì thầm :
-Đừng có bắt chước cha cháu, bênh người ta chằm chặp như thế.
Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Bà nội nói với Mai :
-Ta có nghe cháu ta kể rằng cháu rất giỏi về kinh tế, chính trị.
-Cũng thường thôi ạ. – Mai nói.
Bà nội thở dài.
-Hai già này cổ hủ, chỉ biết là làm dâu phải giỏi nữ công gia chánh nên hai già sẽ kiểm tra con phần nữ công gia chánh.
-Dạ ! Con hiểu. – Mai mỉm cười.
-Vào bếp thôi ! – Bà cố nắm tay Mai dẫn vào bếp kiểm tra.
Tôi nhìn theo bóng Mai bước vào trong bếp, lòng lo lắng. Liệu cô nàng có qua được kỳ kiểm tra này hay không.
-----***-----
Gần một tiếng đồng hồ rồi, Mai vẫn chưa ra. Liệu Mai có gặp sự cố không nhỉ ? Kẹt, tiếng cửa mở vang lên. Tôi ghé mắt nhìn vào, Mai đang đứng đó, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước. Trên bàn đầy vỏ cà rốt và những miếng thịt thừa. Có một chiếc đĩa độc nhất trên bàn, toàn là ớt và cà rốt được tỉa rất khéo léo nhưng chúng lại không được sắp xếp theo trật tự. Hai bà nhìn vào đĩa thức ăn, tặc lưỡi, lắc đầu. Vậy là Mai đã…
-Vào đi Thiên ! – Bà nội quay ra chỗ tôi đứng.
Tôi bước vào.
Bà cố thở dài.
-Không được rồi, dâu con ai lại thế.
-Sao rồi ? – Tôi hỏi Mai.
Mai quay lại, mắt vô hồn, từ khoé mi chảy ra hai dòng lệ, môi cô ấy lắp bắp :
-Thiên ơi… tôi… - Rồi cô ấy gục xuống.
-Bà rất tiếc nhưng thất bại rồi con ạ ! – Bà nội tôi lắc đầu. – Thôi thì chuyện hôn ước…
-Tôi…
Mai đã thất bại. Vậy cũng có nghĩa là chuyện hôn ước cũng… Không ! Tôi không chấp nhận !
Tôi nắm chặt lấy tay Mai, nói với hai bà :
-Hai bà, con biết rằng hai bà luôn muốn có một đứa cháu dâu hoàn hảo, giỏi từ ngoài xã hội đến tận tuỵ trong gia đình, con biết hai bà luôn khao khát như thế. Nhưng dù thế nào đi nữa người ta cũng là người mà, đã là người thì phải có nhược điểm, đó đã là quy luật, không thể chối cãi được.
-Kìa con, ta nói…
-Đúng, nhược điểm của cô ấy là nữ công gia chánh, cô ấy biết điều đó và đã cố gắng khắc phục khi hai bà ra đề kiểm tra. Cô ấy đã tập ngày tập đêm, đến nỗi khi bị thương tay thuận cô ấy vẫn cố gắng dùng tay trái. Biết bao nhiêu vết thương mà cô ấy vẫn không hề than thở. Nói cách khác là Mai đã dồn hết tâm huyết cho hôm nay. – Tôi siết tay Mai hơn nữa.
-Ta nói là…
-Món ăn này tuy trình bày không đẹp nhưng sao hai bà không nếm thử, rất ngon, ngon nhất trần đời, con đã từng nếm thử rồi. Nấu ăn ngon, đấy không phải là điều mà hai bà cần sao ?
-Tôi… - Mai níu áo tôi.
Tôi nói tiếp :
-Con biết lời hai bà nói ra như đinh đóng cột nhưng cho phép con từ chối, không tuân theo lệnh huỷ hôn ước.
-Hả ?
-Con không cần biết Mai là cô gái dở nữ công, cộc cằn, thô lỗ, thiếu nữ tính hay không. Cũng không cần mấy loại kiểm tra thế này. Con không quan tâm. Con chỉ biết là cô ấy là một con người nhân hậu, luôn mỉm cười và luôn kiên cường trước mọi khó khăn.
-Huỷ hôn ước ?
-Dù có huỷ hôn ước thì tương lai vẫn không thay đổi. Con vẫn sẽ lấy cô ấy làm vợ. Vì con… con…
Tôi quay qua nhìn Mai, cô ấy đang mở to mắt. Tôi siết tay cô ấy, tưởng chừng như nếu không làm thế thì tôi sẽ không thể gặp cô ấy nữa. Tôi đặt tay cô ấy lên tim mình, mỉm cười. Hít một hơi thật sâu, tôi lấy hết can đảm để nói những điều mình ấp ủ bấy lâu nay.
-Con yêu cô ấy. Yêu với tình cảm của người con trai với người con gái, không phải như em với chị. Con yêu Mai.
Căn phòng trở nên im lặng hẳn. Hai bà nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Còn Mai thì vô cùng sững sờ như không thể tin vào tai mình. Một giây, hai giây trôi qua…
-Ra là vậy ! – Hai bà phì cười. - Giống hệt cha con hồi đó.
Mai cũng bắt đầu nhúc nhích. Cô nàng khẽ kéo áo tôi, nói :
-Thiên, cái này không phải…
Bà nội bật cười, xoa đầu tôi. Bà chỉ vào đĩa thức ăn kia, vừa cười vừa nói :
-Nãy giờ con tưởng cái đĩa kia là sản phẩm hả ? Tưởng Tiểu Mai thất bại hả ?
Còn cố ôm bụng cười sằng sặc.
-Lầm to ! Đây là hộp cơm bọn ta ăn dở từ trên máy bay đó.
Quái quỷ gì thế này ? Vậy là sao ? Tôi trố mắt nhìn Mai. Cô ấy đỏ mặt, dùng tay còn lại chỉ vào cái thứ ở cuối bàn.
-Kia kìa !
Tôi vô cùng kinh ngạc. Trước mặt tôi là con chim phượng được tỉa bằng rau củ và xung quanh là mấy con chim trắng, cả hai đều đậu trên những dãy núi cao vời vợi, bên dưới là nham thạch còn cạnh đó là những thảm cỏ. Thực ra con phượng ấy được làm từ cà rốt và ớt, chim trắng kia là củ cải và hành tây, núi chính là những miếng thịt được sắp xếp xen kẽ còn nham thạch là dòng nước sốt ngon tuyệt. Mới nhìn, tôi cứ ngỡ đó là mô hình hai bà mang từ Thượng Hải qua.
Mai mỉm cười.
-Tôi thành công rồi !
Bà nội nói :
-Đẹp lắm, lại ngon nữa, hơn ta xa ! Dâu con thế đấy !
Bà cố lại bảo :
-Lần này kế hoạch bắt nạt con dâu của hai ta thất bại rồi.
Tôi há hốc miệng. Vậy… Mai đã thành công ? Trời ạ, hồi nãy tôi đã nói những gì vậy nhỉ ? Đầu óc tôi rối bời, tôi không nhớ tôi đã nói gì nữa. Nói gì mà tôi siết tay Mai chặt thế kia ? Nói gì mà Mai đỏ mặt thế kia ?
-Nhưng cái được cái mất, ít ra cũng giúp cháu thổ lộ chứ. – Hai bà đồng thanh nói.
Thổ lộ ? Tôi đã thổ lộ ? Vậy… hồi nãy tôi nói…
Mặt tôi nóng lên. Tôi buông tay Mai ra, chạy một mạch ra vườn.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Thằng nhóc mặt đỏ bừng, chạy ra ngoài. Tôi vội vàng đứng dậy, chạy theo nó.
Tôi phải hỏi cho ra lẽ. Tôi không tin nó lại có thể tuyên bố như thế trước mặt hai người bà. Mọi ngày mẹ nó và cha tôi có chọc cỡ nào nó cũng bác bỏ được, lần này lại thế tin sao nổi ? Tôi muốn biết, đó có phải là sự thật không ? Một lời nói che chở ? Hay là… từ tim nó ? Tôi nhìn nó chạy. Tôi mong muốn cái câu nói ấy như thế nào ? Tôi vẫn mải mốt chạy theo nó.
Nó chạy vào phòng, đóng sập cửa. Tôi chạy đến, đứng ngoài phòng, tôi định mở cửa nhưng tiếng bấm khoá làm tôi từ bỏ. Tôi gõ cửa, nói lớn :
-Mở cửa ra ! Tôi có chuyện muốn nói !
-Không ! Không mở cửa ! – Nó hét lên.
-Tôi có chuyện muốn hỏi !
-Chuyện gì ? – Nó nói.
Tôi cố gắng dồn hết sức để bật ra thành tiếng :
-Câu nói ấy là… có phải là thật lòng cậu không ?
-Câu gì ?
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp :
-Cậu nói với hai bà… là : "Cháu yêu cô ấy." Là thật lòng cậu hay là lời bao che ?
-Cô nghĩ là tôi có thể suy nghĩ bài bản cỡ đó lúc tôi nghĩ tình hình cấp bách thế sao ?
-Cô ấy là ai ? – Tôi hỏi. (Dù cũng lờ mờ đoán ra)
-Cô tự biết đi chứ ! Đồ ngốc !
-Là tôi hả ? – Tôi hỏi.
Nó im lặng hồi lâu rồi cũng nói :
-Ừ.
-Vậy… cậu… yêu… tôi… hả ? – Tôi đỏ mặt.
-Nếu thật thì sao ? Không thật thì sao ? – Cánh cửa từ từ mở ra.
-Không thật thì tôi bị quê, thật thì tôi…
Tôi chưa nói hết câu thì nó đã mở toang cánh cửa. Nó đứng đối diện tôi, mắt nhìn thẳng như xoáy sâu vào mắt tôi. Môi nó động đậy. Chỉ khẽ thôi cũng đủ làm tim tôi đập rộn ràng.
-Ừ. Tôi yêu Mai.
/47
|