Tết qua rất nhanh, in dấu những kỷ niệm thật đẹp. Nhất là đêm giao thừa. Sau đêm đó tôi và thằng nhóc lại nói chuyện với nhau như trước, thậm chí là nhiều hơn trước nhiều. Hơi tiếc là lúc đó tôi không thể trả lời được nhưng thế cũng tốt lắm rồi vì không phải khó xử nữa.
-----***------
(Lời kể của Vân)
-Là thằng Hải chắc rồi ! – Tên trưởng CLB Tri thức chỉ vào tên lính mới tội nghiệp.
-Hay là anh Dũng, ảnh đeo đuổi Mai dữ lắm. - Hải suy luận.
-Vân ! Cho ý kiến đi !
Tôi nói :
-Đây biết đối tượng của Xích Thố rồi.
Cả đám con trai nháo nhào lên. Đứa nào cũng lao đến chỗ tôi với hai con mắt sáng rực tựa đèn pha. Tụi nó nhao nhao hỏi :
-Ai ? Ai ? Là tớ hả ? Là đây hả ?
Cứ như là mấy cái loa làng đấm vào tai tôi. Tôi hét lên :
-Ngồi yên đây nói cho nghe !
Tụi nó lật đật chạy về chỗ ngồi, yên lặng. Cái thứ dại gái, nghe tới vấn đề đó là im liền. Im lặng hết rồi, tôi nghe biết bao nhiêu con tim đập rộn ràng, hoà chung một nhịp. Tội nghiệp, tụi nó kỳ vọng lắm. Không biết tôi có nên nói không nhỉ ? Không nói thì bạn khổ, nói thì hại biết bao nhiêu người phải lâm vào hố sâu tuyệt vọng, nhục nhã. Đường đường là đấng trượng phu 16 tuổi đầu mà lại thua một thằng nhóc 10 tuổi chứ.
Phải nói là cái hôm giao thừa ấy, cha tôi có dẫn tôi đến khách sạn của họ Dương để đón giao thừa với đối tác. Và tôi đã chứng kiến một cảnh cực kỳ đặc biệt.
-----Quá khứ-----
-Xích thố ! - Tôi gọi với theo nhỏ. – Xích thố !
Nhìn kỹ mới nhận ra đó, không bao giờ tôi thấy nhỏ trong tà áo dài.
-Xích thố !
Cái con nhỏ này, gọi rát cả cổ mà cũng không nghe. Nó làm cái gì vậy nhỉ ? Theo thử xem. Tôi chạy theo Xích thố lên sân thượng. Trời ạ, chạy chi mà nhanh thế, từ cầu thang này lên cầu thang kia mà nó phóng cỡ ba bốn bước là xong, đúng là cao thủ về thể thao. Chạy mất năm phút mới lên tới sân thượng.
Tôi thở không ra hơi. Xây cao ốc làm chi vầy trời ? May quá, có gió biển. Ác lắm đấy Xích Thố. Ta sẽ giết mi, hỡi cái con nhỏ đang mặc áo dài màu hồng phấn đứng trước mặt ta kia !
-Cô rất mạnh mẽ, mẹ tôi cũng không có cái tính đó đâu. - Ủa, giọng của nhóc Thiên.
-Vậy sao ? Nhưng có nhiều chuyện tôi không mạnh mẽ đâu…
Hai người này, đang nói chuyện gì vậy nhỉ ? Coi bộ nghiêm trọng lắm. Phải tìm hiểu mới được. Tôi định kêu lên. Nhưng gió biển đã cho tôi nghe một lời nói bật ra từ miệng nhóc Thiên làm tôi phải khựng lại.
-Tôi yêu cô.
-----Hiện tại------
Bình thường ai nói vậy mặt nhỏ vẫn lạnh như tiền có nói dịu dàng cũng chỉ là an ủi cái tên bị đá, vậy mà thằng nhóc vừa nói thôi mặt nhỏ lại nóng lên, đỏ như trái cà chua chín. Nhỏ này ít khi để lộ cảm xúc trước mặt người khác lắm, nhỏ đỏ mặt một cách công khai thế thì nhỏ thật lòng chứ không phải chơi đâu.
-Ai hả Vân ? – Tên Hải hỏi.
Nói sao đây nhỉ ? Nói là thằng nhóc mấy người gặp thì bảo đảm là cái cửa sổ của nhà nó phải thay kính hằng ngày. Nói là một người trong trường thì chắc chắn sẽ loạn cả trường lên, kể cả thầy giáo cũng không tha. Nói cách này là hay nhất !
-Đây không nhớ mặt nhưng không thấy tên đó trong trường mình.
-Là ai ?
-Sweet Ice Queen của mấy người cấm đây nói.
Đám đó im lặng một chút rồi đồng loạt nói :
-Vào trường phải hỏi Sweet Ice Queen cho ra lẽ mới được ! Vân làm chứng nhé !
Hả ? Chết rồi !
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Tôi đi học đây ! – Tôi vẫy tay chào nó.
-Đi đường cẩn thận ! – Nó mỉm cười.
-Ừ.
Đã mười ngày không đến trường, tôi nhớ cái phòng tập đầy tiếng cười của các thành viên CLB Karate và lớp quá. Ước gì vừa đến cổng là gặp ngay mấy khuôn mặt thân thương ấy nhỉ.
-Sweet Ice Queen !
-Mọi người…
Tôi định nở một nụ cười nhưng cái cảnh đằng sau làm nụ cười tắt hẳn. Eo ơi, một đám con trai đang tiến về phía cổng, cụ thể hơn là tiến về phía tôi với tinh thần quyết tử. Tôi lạnh cả da gà. Kỳ vậy ? Lần này khác hẳn mấy lần khác, tôi có cảm giác sát khí mạnh hơn gấp ngàn lần. Nhắm không địch nổi, tôi vội vàng phi thân từ các cành cây, vượt tường chạy vào trường.
-Trả lời chúng tôi đi !
Hả ? Trời ơi ! Phục binh ở đâu mà lắm thế này ? Không phải phục binh, kiểu này giống như một tập đoàn đứng lên biểu tình. Đám con trai đứng đầy sân, mái nhà, ban công, sân thượng, ngọn cây, thậm chí là nền nhà của nhà vệ sinh để hô hào, biểu tình. Chuyện gì kỳ vậy ? Không thể trốn được. Tôi đành dùng kế sách của tư bản Mỹ, đứng trên cành cây, hoà hoãn :
-Có gì thương lượng, đừng gấp gáp !
-Trả lời chúng tôi đi !
-Mà trả lời chuyện gì mới được ?
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cả ngàn đứa con trai trường tôi trăm người như một, vạn người như một. Chắc có chuyện gì cực kỳ quan trọng lắm đây.
-Chuyện đâu còn có đó. Có gì thì từ từ. – Tôi cố gắng trấn tĩnh tụi nó.
Ông Dũng (bồ cũ của nhỏ Trân) bước ra làm đại diện cho toàn thể đám con trai trong trường, nói thật to, vọng lên đến cái cây tôi đang trú ngụ :
-Sweet Ice Queen, trước tới giờ chúng tôi lúc nào cũng trao cho bạn một tấm lòng chân thành, không một chút giả dối (tôi lạnh cả da gà). Dù có bị chê nhưng vẫn một lòng chờ đợi bạn thay đổi suy nghĩ. Vậy tại sao bạn lại chọn một người khác trường chứ ?
-Hả ? Ai nói ?
Đứa nào đặt chuyện với đám này vậy nhỉ ? Tụi nó đẩy nhỏ Vân ra, đồng thanh nói :
-Vân làm chứng ! Nói đi Vân ! Ý trung nhân của Sweet Ice Queen là ai ?
Nhỏ Vân ! Thì ra là cái tiếng "Xích Thố" hồi bữa tôi nghe ở nhà hàng họ Dương là tiếng của nhỏ này. Vậy là… nhỏ đã lên sân thượng và rình thấy tất cả. Và nhỏ đã khai hết cho đám này nghe hết. Con nhỏ kia ! Không có đám con trai kia là tôi đã bay xuống xử nhỏ một trận rồi.
Nhỏ Vân e dè nhìn tôi trên cây. Bọn kia thấy vậy thì nói :
-Để bạn Vân (bình thường mà gọi vậy tôi chết liền) khỏi khó xử, bạn nói đi ! Bọn này thề sẽ chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
-Và rút lui trong hoà bình ? – Tôi hỏi.
Nói đến đó tụi nó im bặt. Biết ngay mà. Đám cứng đầu này bị tôi từ chối tới cỡ năm mươi lần rồi vẫn cố gắng đeo đuổi tới cùng, làm gì có chuyện sẽ rút lui trong hoà bình. Dại gì tôi nói.
-Thầy giám thị kìa ! – Tôi đánh lừa tụi nó.
Vừa nghe là tụi nó nháo nhào cả lên. Thừa cơ hội, tôi nhảy xuống, tóm lấy Atula, phóng vào bên trong.
-Nói ! Bồ thấy hết rồi phải không ? – Tôi tấn Atula vào tường.
-Ừ.
Rồi xong ! Hết giấu luôn. Bao nhiêu công sức mấy tháng nay đổ sông đổ bể hết. Tôi thả Atula ra, tựa người vào bức tường gần đó. Atula nhìn tôi.
-Bồ có quyết định thật sự không khi chọn nhóc Thiên, bồ có xét kỹ không ?
Tôi giật mình. Đúng, tôi rất kén chọn khi chọn bạn đời của mình cho mai sau, chỉ cần một khuyết điểm nhỏ của người ta cũng đủ để tôi từ bỏ. Nhưng với Thiên thì hoàn toàn khác, không hề có sự xét về bất cứ mặt nào, chỉ là sự chọn lựa một cách tự nhiên, đến nỗi khi tôi nhận ra thì đã chọn Thiên rồi. Với những người con trai kia là sự xét, chọn về tài năng, còn với Thiên, đó là sự lựa chọn về trái tim. Tôi chọn Thiên vì tôi muốn san sẻ niềm cô độc mà cậu ấy đang giữ.
-Mình…
-Bồ không lầm lẫn tình yêu với tình chị em chứ ? Đừng quên là bồ với nhóc đó cách nhau tới năm tuổi. – Vân nói với tôi.
-Ngộ nhận ư ?
-----***-----
Nhỏ Vân nói cũng đúng. Có thể là tôi ngộ nhận giữa tình yêu với tình chị em chăng ? Tôi không có em trai, tôi không biết tình chị em là như thế nào.
-Cô sao thế ? - Thằng nhóc huơ tay trước mặt tôi.
-Không, không có gì. – Tôi lắc đầu.
-Có gì thì nói tôi nghe nhé ! Đừng giấu.
-Cậu đã từng giấu tôi đấy thôi. – Tôi cãi lại. - Tại sao tôi phải cho cậu biết chứ ?
-Không thích thì thôi, tôi cũng không ép. Tôi không thích ràng buộc người khác.
-Này, sao cậu có thể phân biệt được chuyện của cậu với nhỏ Trân với chuyện của cậu với tôi nhỉ ? – Tôi hỏi nó.
Nó khá ngạc nhiên, đôi mắt nâu mở tròn xoe nhìn thẳng vào tôi. Nó hơi ngượng ngùng một chút rồi cũng nói :
-Cảm giác thôi. Tôi hiểu mà.
-Cảm giác à ?
-Khi ở cạnh chị Trân tôi có cảm giác hoàn toàn khác khi cạnh cô. Tôi thích chị Trân vì chị ấy thông minh, dịu dàng. Nhưng còn cô, tôi không biết là ở điểm nào nữa, dường như là không kể hết được. – Nó mỉm cười.
-Cậu… thích tôi ở điểm nào ? – Tôi ngập ngừng hỏi.
-Tất cả.
-----***-----
-Chào mọi người ! – Tôi lững thững xách cặp bước vào lớp.
-Chào !
Trời ạ, đã hai ngày rồi mà sát khí vẫn chưa dịu đi chút nào. Cái đám này giận còn dai hơn thằng nhóc nữa. Toàn là con trai mà sao ghê thế ? Con trai coi vậy mà ghen nặng nề hơn là phái nữ nhiều. Tôi đành phải nuốt nước bọt, ngồi xuống cái vị trí là đích đến của ba mươi tia mắt dữ dội, có thể khoan thủng cả kim cương.
-Đồ dai như đỉa. – Tôi lầm bầm trong miệng.
Hải ngồi cạnh tôi, nghe thấy điều đó. Hắn nói khẽ cho chỉ mình tôi nghe :
-Lớp trưởng nói là xong thôi.
-Mơ đi !
-Lớp trưởng lạnh lùng quá ! Hiền một tí có phải hay hơn không ? - Hải trách móc.
-Hiền đâu có no, chả cần.
Tính tôi thế đấy. Trong mắt bọn con trai tôi là tảng băng biết nói, tảng băng trong suốt, lấp lánh như kim cương (hông nổ nha, chỉ tường thuật lại lời mấy người trong CLB Văn chương thôi). Cái tên Sweet Ice từ sự miêu tả ấy mà ra. Và tôi chấp nhận mang danh hiệu đó để đổi lấy sự im lặng. Tôi xa lánh tất cả bọn con trai một cách gián tiếp, tôi phớt lờ mọi thứ, tôi chứng minh đẳng cấp của mình trong học tập để chúng thấy hổ thẹn mà rút lui. Tôi làm tất cả. Nhưng với Thiên … thì khác, tôi không xa lánh, thậm chí là muốn được gần gũi, kể cả khi nó bày tỏ tình cảm tôi vẫn muốn ở cạnh nó. Vậy đó có phải là…
-----***-----
-Em thua rồi ! Sư tỉ đừng đánh nữa.
Gia Huy, võ sinh nhập môn sau tôi hai tháng, rên rỉ. Có thế chứ. Nhưng cũng hơi thất vọng. Cứ tưởng tên này chịu được tới đòn thứ năm của tôi, phá kỷ lục chứ, mới tới đòn thứ tư đã xin thua rồi. Tôi đưa tay ra, nghiêng đầu nói :
-Đứng lên nào sư đệ !
Tên nhóc lớp 9 đỏ bừng cả mặt. Nhóc run rẩy nắm lấy tay tôi, lấy sức đứng lên.
-Cảm ơn chị !
Mặt nhóc đỏ bừng như quả cà chua chín. Chắc do mệt. Tôi lấy chiếc khăn tay luôn mang trong người ra lau mồ hôi trên trán cho nhóc.
-Ráng lên ! Chắc chắn sẽ có ngày chị bao kem nhóc. – Tôi nháy mắt.
-Không có đâu ạ ! – Nhóc ấy gãi đầu.
-Hết giờ rồi ! Mọi người về đi ! - Tiếng của người trông sân tập vang lên.
Tôi liền đi về biệt thự. Vừa đến, đã thấy Thiên đứng ngoài cổng.
-Thật là… tập đến nỗi này ấy hả ?
-Tại hăng quá ! – Tôi cười gượng.
Nó rút chiếc khăn tay ra, vẫy vẫy.
-Cúi thấp xuống !
Tôi liền cúi thấp xuống. Nó dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi. Thích thật !
Thích ? Làm phiền nó mà tôi thích đến thế sao ?
Đúng rồi ! Tôi đã nhận ra sự khác nhau giữa tình chị em và "cái đó". Tôi chắc chắn sẽ là một người chị mẫu mực, luôn lo lắng cho em trai nếu có em thật. Tôi đã quan tâm đến các võ sinh mới vào, rất ngại khi làm phiền, tôi muốn quan tâm tới họ. Còn với Thiên, tôi lại muốn nó quan tâm với tôi thật nhiều, thật nhiều, tôi rất ghét nếu nó quan tâm tới người khác. Chỉ khi nào là Thiên tôi mới có suy nghĩ ích kỷ đó. Tôi hiểu rồi ! Đã tới lúc trả lời.
-Thiên ! Thật ra tôi… tôi…
Tôi siết chặt tay nó để lấy đủ can đảm.
-Sao cơ ? – Nó ngạc nhiên.
-Tôi…
-Không thể nào !
Gì vậy nhỉ ? Tôi quay lại. Trời ơi ! Đám đỉa dai nhách ưa bám đuôi tôi bám theo tới đây rồi à ? Lì hơn là tôi tưởng tượng.
-Sweet Ice… - Một đám ấp úng tập trước hay sao mà đều nhau lắm.
Rồi đám đó tia qua Thiên những tia sắc bén nhất.
-Thằng nhóc…
-Hả ? Gì cơ ?
-Chạy !
Tôi xách nó lên, chạy xuống hầm tránh nạn trước khi một cơn mưa đá chưa được báo ở đài thời tiết xuất hiện
-----***------
(Lời kể của Vân)
-Là thằng Hải chắc rồi ! – Tên trưởng CLB Tri thức chỉ vào tên lính mới tội nghiệp.
-Hay là anh Dũng, ảnh đeo đuổi Mai dữ lắm. - Hải suy luận.
-Vân ! Cho ý kiến đi !
Tôi nói :
-Đây biết đối tượng của Xích Thố rồi.
Cả đám con trai nháo nhào lên. Đứa nào cũng lao đến chỗ tôi với hai con mắt sáng rực tựa đèn pha. Tụi nó nhao nhao hỏi :
-Ai ? Ai ? Là tớ hả ? Là đây hả ?
Cứ như là mấy cái loa làng đấm vào tai tôi. Tôi hét lên :
-Ngồi yên đây nói cho nghe !
Tụi nó lật đật chạy về chỗ ngồi, yên lặng. Cái thứ dại gái, nghe tới vấn đề đó là im liền. Im lặng hết rồi, tôi nghe biết bao nhiêu con tim đập rộn ràng, hoà chung một nhịp. Tội nghiệp, tụi nó kỳ vọng lắm. Không biết tôi có nên nói không nhỉ ? Không nói thì bạn khổ, nói thì hại biết bao nhiêu người phải lâm vào hố sâu tuyệt vọng, nhục nhã. Đường đường là đấng trượng phu 16 tuổi đầu mà lại thua một thằng nhóc 10 tuổi chứ.
Phải nói là cái hôm giao thừa ấy, cha tôi có dẫn tôi đến khách sạn của họ Dương để đón giao thừa với đối tác. Và tôi đã chứng kiến một cảnh cực kỳ đặc biệt.
-----Quá khứ-----
-Xích thố ! - Tôi gọi với theo nhỏ. – Xích thố !
Nhìn kỹ mới nhận ra đó, không bao giờ tôi thấy nhỏ trong tà áo dài.
-Xích thố !
Cái con nhỏ này, gọi rát cả cổ mà cũng không nghe. Nó làm cái gì vậy nhỉ ? Theo thử xem. Tôi chạy theo Xích thố lên sân thượng. Trời ạ, chạy chi mà nhanh thế, từ cầu thang này lên cầu thang kia mà nó phóng cỡ ba bốn bước là xong, đúng là cao thủ về thể thao. Chạy mất năm phút mới lên tới sân thượng.
Tôi thở không ra hơi. Xây cao ốc làm chi vầy trời ? May quá, có gió biển. Ác lắm đấy Xích Thố. Ta sẽ giết mi, hỡi cái con nhỏ đang mặc áo dài màu hồng phấn đứng trước mặt ta kia !
-Cô rất mạnh mẽ, mẹ tôi cũng không có cái tính đó đâu. - Ủa, giọng của nhóc Thiên.
-Vậy sao ? Nhưng có nhiều chuyện tôi không mạnh mẽ đâu…
Hai người này, đang nói chuyện gì vậy nhỉ ? Coi bộ nghiêm trọng lắm. Phải tìm hiểu mới được. Tôi định kêu lên. Nhưng gió biển đã cho tôi nghe một lời nói bật ra từ miệng nhóc Thiên làm tôi phải khựng lại.
-Tôi yêu cô.
-----Hiện tại------
Bình thường ai nói vậy mặt nhỏ vẫn lạnh như tiền có nói dịu dàng cũng chỉ là an ủi cái tên bị đá, vậy mà thằng nhóc vừa nói thôi mặt nhỏ lại nóng lên, đỏ như trái cà chua chín. Nhỏ này ít khi để lộ cảm xúc trước mặt người khác lắm, nhỏ đỏ mặt một cách công khai thế thì nhỏ thật lòng chứ không phải chơi đâu.
-Ai hả Vân ? – Tên Hải hỏi.
Nói sao đây nhỉ ? Nói là thằng nhóc mấy người gặp thì bảo đảm là cái cửa sổ của nhà nó phải thay kính hằng ngày. Nói là một người trong trường thì chắc chắn sẽ loạn cả trường lên, kể cả thầy giáo cũng không tha. Nói cách này là hay nhất !
-Đây không nhớ mặt nhưng không thấy tên đó trong trường mình.
-Là ai ?
-Sweet Ice Queen của mấy người cấm đây nói.
Đám đó im lặng một chút rồi đồng loạt nói :
-Vào trường phải hỏi Sweet Ice Queen cho ra lẽ mới được ! Vân làm chứng nhé !
Hả ? Chết rồi !
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Tôi đi học đây ! – Tôi vẫy tay chào nó.
-Đi đường cẩn thận ! – Nó mỉm cười.
-Ừ.
Đã mười ngày không đến trường, tôi nhớ cái phòng tập đầy tiếng cười của các thành viên CLB Karate và lớp quá. Ước gì vừa đến cổng là gặp ngay mấy khuôn mặt thân thương ấy nhỉ.
-Sweet Ice Queen !
-Mọi người…
Tôi định nở một nụ cười nhưng cái cảnh đằng sau làm nụ cười tắt hẳn. Eo ơi, một đám con trai đang tiến về phía cổng, cụ thể hơn là tiến về phía tôi với tinh thần quyết tử. Tôi lạnh cả da gà. Kỳ vậy ? Lần này khác hẳn mấy lần khác, tôi có cảm giác sát khí mạnh hơn gấp ngàn lần. Nhắm không địch nổi, tôi vội vàng phi thân từ các cành cây, vượt tường chạy vào trường.
-Trả lời chúng tôi đi !
Hả ? Trời ơi ! Phục binh ở đâu mà lắm thế này ? Không phải phục binh, kiểu này giống như một tập đoàn đứng lên biểu tình. Đám con trai đứng đầy sân, mái nhà, ban công, sân thượng, ngọn cây, thậm chí là nền nhà của nhà vệ sinh để hô hào, biểu tình. Chuyện gì kỳ vậy ? Không thể trốn được. Tôi đành dùng kế sách của tư bản Mỹ, đứng trên cành cây, hoà hoãn :
-Có gì thương lượng, đừng gấp gáp !
-Trả lời chúng tôi đi !
-Mà trả lời chuyện gì mới được ?
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cả ngàn đứa con trai trường tôi trăm người như một, vạn người như một. Chắc có chuyện gì cực kỳ quan trọng lắm đây.
-Chuyện đâu còn có đó. Có gì thì từ từ. – Tôi cố gắng trấn tĩnh tụi nó.
Ông Dũng (bồ cũ của nhỏ Trân) bước ra làm đại diện cho toàn thể đám con trai trong trường, nói thật to, vọng lên đến cái cây tôi đang trú ngụ :
-Sweet Ice Queen, trước tới giờ chúng tôi lúc nào cũng trao cho bạn một tấm lòng chân thành, không một chút giả dối (tôi lạnh cả da gà). Dù có bị chê nhưng vẫn một lòng chờ đợi bạn thay đổi suy nghĩ. Vậy tại sao bạn lại chọn một người khác trường chứ ?
-Hả ? Ai nói ?
Đứa nào đặt chuyện với đám này vậy nhỉ ? Tụi nó đẩy nhỏ Vân ra, đồng thanh nói :
-Vân làm chứng ! Nói đi Vân ! Ý trung nhân của Sweet Ice Queen là ai ?
Nhỏ Vân ! Thì ra là cái tiếng "Xích Thố" hồi bữa tôi nghe ở nhà hàng họ Dương là tiếng của nhỏ này. Vậy là… nhỏ đã lên sân thượng và rình thấy tất cả. Và nhỏ đã khai hết cho đám này nghe hết. Con nhỏ kia ! Không có đám con trai kia là tôi đã bay xuống xử nhỏ một trận rồi.
Nhỏ Vân e dè nhìn tôi trên cây. Bọn kia thấy vậy thì nói :
-Để bạn Vân (bình thường mà gọi vậy tôi chết liền) khỏi khó xử, bạn nói đi ! Bọn này thề sẽ chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
-Và rút lui trong hoà bình ? – Tôi hỏi.
Nói đến đó tụi nó im bặt. Biết ngay mà. Đám cứng đầu này bị tôi từ chối tới cỡ năm mươi lần rồi vẫn cố gắng đeo đuổi tới cùng, làm gì có chuyện sẽ rút lui trong hoà bình. Dại gì tôi nói.
-Thầy giám thị kìa ! – Tôi đánh lừa tụi nó.
Vừa nghe là tụi nó nháo nhào cả lên. Thừa cơ hội, tôi nhảy xuống, tóm lấy Atula, phóng vào bên trong.
-Nói ! Bồ thấy hết rồi phải không ? – Tôi tấn Atula vào tường.
-Ừ.
Rồi xong ! Hết giấu luôn. Bao nhiêu công sức mấy tháng nay đổ sông đổ bể hết. Tôi thả Atula ra, tựa người vào bức tường gần đó. Atula nhìn tôi.
-Bồ có quyết định thật sự không khi chọn nhóc Thiên, bồ có xét kỹ không ?
Tôi giật mình. Đúng, tôi rất kén chọn khi chọn bạn đời của mình cho mai sau, chỉ cần một khuyết điểm nhỏ của người ta cũng đủ để tôi từ bỏ. Nhưng với Thiên thì hoàn toàn khác, không hề có sự xét về bất cứ mặt nào, chỉ là sự chọn lựa một cách tự nhiên, đến nỗi khi tôi nhận ra thì đã chọn Thiên rồi. Với những người con trai kia là sự xét, chọn về tài năng, còn với Thiên, đó là sự lựa chọn về trái tim. Tôi chọn Thiên vì tôi muốn san sẻ niềm cô độc mà cậu ấy đang giữ.
-Mình…
-Bồ không lầm lẫn tình yêu với tình chị em chứ ? Đừng quên là bồ với nhóc đó cách nhau tới năm tuổi. – Vân nói với tôi.
-Ngộ nhận ư ?
-----***-----
Nhỏ Vân nói cũng đúng. Có thể là tôi ngộ nhận giữa tình yêu với tình chị em chăng ? Tôi không có em trai, tôi không biết tình chị em là như thế nào.
-Cô sao thế ? - Thằng nhóc huơ tay trước mặt tôi.
-Không, không có gì. – Tôi lắc đầu.
-Có gì thì nói tôi nghe nhé ! Đừng giấu.
-Cậu đã từng giấu tôi đấy thôi. – Tôi cãi lại. - Tại sao tôi phải cho cậu biết chứ ?
-Không thích thì thôi, tôi cũng không ép. Tôi không thích ràng buộc người khác.
-Này, sao cậu có thể phân biệt được chuyện của cậu với nhỏ Trân với chuyện của cậu với tôi nhỉ ? – Tôi hỏi nó.
Nó khá ngạc nhiên, đôi mắt nâu mở tròn xoe nhìn thẳng vào tôi. Nó hơi ngượng ngùng một chút rồi cũng nói :
-Cảm giác thôi. Tôi hiểu mà.
-Cảm giác à ?
-Khi ở cạnh chị Trân tôi có cảm giác hoàn toàn khác khi cạnh cô. Tôi thích chị Trân vì chị ấy thông minh, dịu dàng. Nhưng còn cô, tôi không biết là ở điểm nào nữa, dường như là không kể hết được. – Nó mỉm cười.
-Cậu… thích tôi ở điểm nào ? – Tôi ngập ngừng hỏi.
-Tất cả.
-----***-----
-Chào mọi người ! – Tôi lững thững xách cặp bước vào lớp.
-Chào !
Trời ạ, đã hai ngày rồi mà sát khí vẫn chưa dịu đi chút nào. Cái đám này giận còn dai hơn thằng nhóc nữa. Toàn là con trai mà sao ghê thế ? Con trai coi vậy mà ghen nặng nề hơn là phái nữ nhiều. Tôi đành phải nuốt nước bọt, ngồi xuống cái vị trí là đích đến của ba mươi tia mắt dữ dội, có thể khoan thủng cả kim cương.
-Đồ dai như đỉa. – Tôi lầm bầm trong miệng.
Hải ngồi cạnh tôi, nghe thấy điều đó. Hắn nói khẽ cho chỉ mình tôi nghe :
-Lớp trưởng nói là xong thôi.
-Mơ đi !
-Lớp trưởng lạnh lùng quá ! Hiền một tí có phải hay hơn không ? - Hải trách móc.
-Hiền đâu có no, chả cần.
Tính tôi thế đấy. Trong mắt bọn con trai tôi là tảng băng biết nói, tảng băng trong suốt, lấp lánh như kim cương (hông nổ nha, chỉ tường thuật lại lời mấy người trong CLB Văn chương thôi). Cái tên Sweet Ice từ sự miêu tả ấy mà ra. Và tôi chấp nhận mang danh hiệu đó để đổi lấy sự im lặng. Tôi xa lánh tất cả bọn con trai một cách gián tiếp, tôi phớt lờ mọi thứ, tôi chứng minh đẳng cấp của mình trong học tập để chúng thấy hổ thẹn mà rút lui. Tôi làm tất cả. Nhưng với Thiên … thì khác, tôi không xa lánh, thậm chí là muốn được gần gũi, kể cả khi nó bày tỏ tình cảm tôi vẫn muốn ở cạnh nó. Vậy đó có phải là…
-----***-----
-Em thua rồi ! Sư tỉ đừng đánh nữa.
Gia Huy, võ sinh nhập môn sau tôi hai tháng, rên rỉ. Có thế chứ. Nhưng cũng hơi thất vọng. Cứ tưởng tên này chịu được tới đòn thứ năm của tôi, phá kỷ lục chứ, mới tới đòn thứ tư đã xin thua rồi. Tôi đưa tay ra, nghiêng đầu nói :
-Đứng lên nào sư đệ !
Tên nhóc lớp 9 đỏ bừng cả mặt. Nhóc run rẩy nắm lấy tay tôi, lấy sức đứng lên.
-Cảm ơn chị !
Mặt nhóc đỏ bừng như quả cà chua chín. Chắc do mệt. Tôi lấy chiếc khăn tay luôn mang trong người ra lau mồ hôi trên trán cho nhóc.
-Ráng lên ! Chắc chắn sẽ có ngày chị bao kem nhóc. – Tôi nháy mắt.
-Không có đâu ạ ! – Nhóc ấy gãi đầu.
-Hết giờ rồi ! Mọi người về đi ! - Tiếng của người trông sân tập vang lên.
Tôi liền đi về biệt thự. Vừa đến, đã thấy Thiên đứng ngoài cổng.
-Thật là… tập đến nỗi này ấy hả ?
-Tại hăng quá ! – Tôi cười gượng.
Nó rút chiếc khăn tay ra, vẫy vẫy.
-Cúi thấp xuống !
Tôi liền cúi thấp xuống. Nó dùng khăn tay lau mồ hôi cho tôi. Thích thật !
Thích ? Làm phiền nó mà tôi thích đến thế sao ?
Đúng rồi ! Tôi đã nhận ra sự khác nhau giữa tình chị em và "cái đó". Tôi chắc chắn sẽ là một người chị mẫu mực, luôn lo lắng cho em trai nếu có em thật. Tôi đã quan tâm đến các võ sinh mới vào, rất ngại khi làm phiền, tôi muốn quan tâm tới họ. Còn với Thiên, tôi lại muốn nó quan tâm với tôi thật nhiều, thật nhiều, tôi rất ghét nếu nó quan tâm tới người khác. Chỉ khi nào là Thiên tôi mới có suy nghĩ ích kỷ đó. Tôi hiểu rồi ! Đã tới lúc trả lời.
-Thiên ! Thật ra tôi… tôi…
Tôi siết chặt tay nó để lấy đủ can đảm.
-Sao cơ ? – Nó ngạc nhiên.
-Tôi…
-Không thể nào !
Gì vậy nhỉ ? Tôi quay lại. Trời ơi ! Đám đỉa dai nhách ưa bám đuôi tôi bám theo tới đây rồi à ? Lì hơn là tôi tưởng tượng.
-Sweet Ice… - Một đám ấp úng tập trước hay sao mà đều nhau lắm.
Rồi đám đó tia qua Thiên những tia sắc bén nhất.
-Thằng nhóc…
-Hả ? Gì cơ ?
-Chạy !
Tôi xách nó lên, chạy xuống hầm tránh nạn trước khi một cơn mưa đá chưa được báo ở đài thời tiết xuất hiện
/47
|