Xấp quảng cáo hồng phấn của Lỗ Như Hoa với các sinh viên mà nói có sức hấp dẫn không thể đỡ.
Với sinh viên mới, có thể không biết 119 là số điện thoại báo cháy, nhưng nhất định phải biết số di động Lỗ Như Hoa. Đúng như quảng cáo, điện thoại reng một tiếng, tùy truyền tùy đến (gọi là có ngay). Cô lấy chất lượng tốt hiệu suất cao phục vụ cùng nụ cười thuần khiết được “khách hàng” khắp nơi ưa thích.
Cô tới phòng 205 khu C ký túc xá nam thêm 2 lần. Lần đầu là mang cho Lỗ Tự Ngọc một giỏ táo. Lúc cô mới vào, Văn Sơ vừa cởi áo, chỉ lộ hai điểm.
Lần thứ hai tới là bởi Hoàng Kinh Vũ tìm cô mua một đôi bao tay. Thời điểm cô vào, Văn Sơ đang mặc quần, mới kéo tới đầu gối, hoảng hốt vấp phải ống quần, tư thế rất mê người mà nặng nề té xuống chân Lỗ Như Hoa.
Lúc đó, Lỗ Như Hoa cười cười: “Năm mới qua lâu rồi, anh hành đại lễ cái gì? Coi kìa, tôi đã nói anh mặc CK đi, bây giờ anh có mua không? Tôi cũng mang theo đây!”
Đám người trong phòng ôm bụng cười to.
Tiếp đó, Lỗ Như Hoa lại lấy trong ba lô ra bình thuốc tỉnh rượu, muốn Văn Sơ mua với giá mười lăm tệ một chai. Đối với chuyên này, Văn Sơ chỉ lấy muốn giết người, ánh mắt biểu đạt sự oán giận kèm theo khinh bỉ mãnh liệt.
Về phần câu nói ngày trước của Văn Sơ : “Không muốn nghe thấy giong cô, nhận điện thoại của cô, càng không muốn thấy truyền đơn của cô lại xuất hiện ở ký túc xá của tôi!” Lỗ Như Hoa tuyệt nhiên đã coi như bọt nước.
Xong lễ khai giảng, khóa học quân sự sẽ bắt đầu.
Trong truyền thuyết huấn luyện quân sự, Lỗ Như Hoa đã dốc lòng dành hẳn một kỳ nghỉ để đúng thời điểm “thi triển tài nghê”. Cô cảm thấy việc buôn bán lần này quả thực là hội đủ thiên thời địa lợi nhân hoà.
Thiên thời: Thành phố S đầu tháng 9 nắng vân chói chang, cô mua thuốc phòng bệnh, kem chống nắng, vât dung cá nhân dễ bán.
Địa lợi: Trường học đông người, sân bãi không đủ, khóa huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất khoa kiến trúc như Lỗ Như Hoa đổi sang học kỳ sau, môn học cũng chưa nhiều. Kết quả là Lỗ Như Hoa càng có nhiều thời gian làm tiểu thương lưu động.
Nhân hòa: Lỗ Tự Ngọc mị lực kinh hồn, nam nữ không tha, già trẻ không từ. Danh tiếng chị gái Lỗ Như Hoa của cậu ta cũng thuân thế mà thăng, theo thời mà tiến.
Tuy nói là buôn bán nhỏ, nhưng tiền vào không ít, không ngừng tăng lên. Lỗ Như Hoa mừng rỡ đến không dám xoay người, chỉ sợ nhất quay lưng một cái vận may liền theo đó đi toi. Tuy trong miệng Văn Sơ chỉ là tiền lẻ……
Khóa học quân sự bắt đầu vào một buổi chiều, Lỗ Như Hoa giúp em nhận đồng phục quân sự. Nhận đồng phục quân sự nghe có vẻ đơn giản, thật ra là một quá trình khổ sai. Đại học S to như vậy, khoa hệ nhiều như vậy lại chỉ thiết lập một địa điểm nhận đồng phục. Sinh viên mới xếp hàng cong cong quẹo quẹo dài mấy cây số, nhích tới từng bước, sau gần một giờ, những người lãnh quân phục bắt đầu kêu trời.
Lỗ Như Hoa quên đem theo mũ, chẳng mấy chốc mồ hôi nhễ nhại khắp người, áo sơ mi sau lưng cũng ướt đẫm, lai đeo thêm cái ba lô nặng nề, khổ không nói hết. Cô móc ba lô lấy ra một bình nước lớn, bên trong có sơn tra có thể giải cảm nắng, ừng ực uống một miệng đầy, vừa thở một hơi khoan khoái, bỗng nghe xôn xao đằng sau.
Bồn chồn quay đầu lại, hóa ra Văn Sơ và Hoàng Kinh Vũ đang từ xa đi tới.
Hoàng Kinh Vũ bình thường uy nghiêm mạnh mẽ thì không nói, tên Văn Sơ kia thế nào lại giống như vừa ra khỏi cung điện Long Vương? Hôm nay trời nóng mà nhìn hắn cứ như đang ở giữa mùa thu.
Thât là lanh lùng! Lỗ Như Hoa vừa nhai nhuyễn sơn tra vừa âm thầm oán.
“Ở đây nè, giữ chỗ cho hai bạn rồi!” phía sau cách Lỗ Như Hoa không xa, hai cô gái hưng phấn vẫy tay về phía Hoàng Kinh Vũ và Văn Sơ.
“Cám ơn hai bạn!” Hoàng Kinh Vũ giơ tay làm động tác chào theo nghi thức quân đội thật đẹp. Văn Sơ không nói chuyện, chỉ mỉm cười, tay đút túi quần, lười biếng bước theo Hoàng Kinh Vũ đứng vào giữa hàng người, đưa mắt về phía trước, nhìn thấy Lỗ Như Hoa cách đó không xa, hừ lạnh một cái.
“Hi! Như Hoa!” Hoàng Kinh Vũ cũng thấy Như Hoa, tươi cười hỏi han: “Khoa kiến trúc không phải học kỳ sau mới học quân sự a? Sao lại có mặt ở đây?”
Lỗ Như Hoa lau mồ hôi vừa định nói chuyện, đã bị Văn Sơ cắt ngang: “Chắc lại là “nghiệp vụ” đi? Lỗ Như Hoa, cô nhiều viêc ghê. Thế nào? Giúp người khác lĩnh đồng phục có thể kiếm được bao nhiêu? Năm tê? Mười tệ?”
Trong hàng bật lên tiếng cười trộm, Văn Sơ lại chăm chú nhìn Lỗ Như Hoa, ra vẻ thật sự tò mò về khoản thu này.
Lỗ Như Hoa cũng thản nhiên nhìn hắn: “Anh đưa tôi mười tệ, tôi cũng giúp anh. Nhìn dáng vẻ của anh, chờ đến lúc lãnh đồ chắc không nổi.”
“Còn tôi thì sao?” Hoàng Kinh Vũ chậm tiêu chưa ngửi thấy mùi thuốc súng, vội vàng hỏi Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa nở nụ cười: “Anh là bạn tốt của Tự Ngọc, miễn phí! Tôi xếp hàng ở đây rồi. Anh cứ về trước, chút nữa tôi đưa đồ đến ký túc xá cho.
“Ha! Cám ơn!” Hoàng Kinh Vũ chạy ra bá vai Lỗ Như Hoa: “Quyết đinh vây đi , giúp tôi lấy đồ, tối nay mời em ăn đồ nướng.”
“Được.” Lỗ Như Hoa gật đầu: “Tôi muốn ăn khoai tây nướng.
“Chúng ta đi thôi.” Hoàng Kinh Vũ nhìn Văn Sơ gọi. Có điều hắn không đông đây .
“Xếp hàng chứ có gì đâu. Bạn học Lỗ Như Hoa, ngai quá, không thê nhận mối hàng cua cô, dù giá của cô chỉ có mười tệ.”
“Hơ……” Hoàng Kinh Vũ hơi giật mình, gãi đầu gãi tóc, nhìn hắn, lại quay sang Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa nhún vai: “Không sao, thích xếp hàng thì cứ đứng xếp hàng đi.”
Đây là cái gọi là ôn hòa mới phát tài. Lỗ Như Hoa nghĩ thầm trong bụng : “Không nên tức giận, khách hàng là Thượng Đế! Một ngày nào đó hắn sẽ là khách hàng, tạm thời cứ xem hắn là Thượng Đế đi.
Bên này Lỗ Như Hoa tỏ vẻ bình thản. Bên kia Văn Sơ lại không cam lòng .
Hắn liên tiếp bị Lỗ Như Hoa nhìn thấy hết. Hôm qua còn chẳng hay ho gì: Chưa mặc xong quần đã té úp mặt dưới chân cô ta. Cả cuộc đời Văn Sơ chưa bao giờ lâm vào tình cảnh nhục nhã như vậy. Hại hắn cả đêm không ngủ ngon, trong giấc mơ toàn là hình ảnh Lỗ Như Hoa tiếp cận hắn đẩy mạnh tiêu thụ quần lót CK. Mười tệ ba cái bắt hắn mua. Hắn không chịu mua, cô ta liền uy hiếp, nói là « trạng thái tự nhiên » ngày đó của hắn đã bị chụp lại không sót chỗ nào.
Sau đó Văn Sơ giật mình tỉnh lại, trong bóng đêm nằm ở trên giường nhủ thầm: “Con nhỏ kia làm sao có thể? Tức chết hắn đi! Thù này không báo, không phải quân tử.”
Đúng, không phải là quân tử!
Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy Lỗ Như Hoa, trong đầu Văn Sơ chỉ chui ra hai chữ: Báo thù.
Nhưng dù hắn khiêu khích Lỗ Như Hoa thế nào, cô cũng chỉ bâng quơ lảng tránh, rõ ràng không đem hắn để vào mắt. Văn Sơ nghĩ nghĩ, một bên mặc kệ Hoàng Kinh Vũ đi trước, một bên đi tới trước vài bước, nhìn cô gái đứng sau Lỗ Như Hoa, nhẹ nhàng gọi một tiếng, mỉm cười mê hoặc nói rất chân thành: “Bạn này, tôi đứng phía trước được không? Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn chen ngang, chỉ là chút nữa có việc gấp.”
Nữ sinh kia gật đầu lia lịa, nghĩ bụng: Cuối cùng ông trời cũng cho một cái bánh bự!
“Nhìn đi ! Tôi muốn đứng chỗ nào mà không được, căn bản không phải tốn tiền.” Văn Sơ đứng sau Lỗ Như Hoa, thấp giọng châm chọc.
Lỗ Như Hoa trầm mặc một lúc, bỗng nhiên quay đầu, cười cười nhìn hắn: “Tôi đứng bán sức lao động kiếm được mười tệ, anh đứng bán sắc cũng được mười tệ, anh nói xem hai chúng ta người nào lời hơn?”
Văn Sơ cố sức hiểu câu nói của Lỗ Như Hoa, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng rõ ràng. Tuy nhiên hắn có thể khẳng định một điều: Cô ta đang mắng hắn.
Uất nghẹn, không phục.
Hàng người nhích dần về phía trước. Trận rối loạn nhỏ Văn Sơ và Hoàng Kinh Vũ gây ra cũng lắng dần. Chỉ có điều, thỉnh thoảng còn vài ba cô gái trong lúc nhìn ngó xung quanh “vô tình” quay đầu về phía Văn Sơ.
Lam nhan (*) họa thủy, Lỗ Như Hoa chậc chậc cảm thán.
(*) vì Văn Sơ là boy, bạn Hoa không dùng hồng nhan được nên phải thay bằng lam nhan nhé
Văn Sơ đương nhiên không nghe thấy « tiếng lòng » của Lỗ Như Hoa. Sự chú ý của hắn lúc này đang tập trung ở cái ba lô trên lưng cô.
Vóc dáng Lỗ Như Hoa bình thường, nếu đi giày cao gót, đứng thẳng, nhiều nhất cũng chỉ tới cằm hắn. Dáng người thì…… Gầy lại nhỏ, mặc quần áo dày như vậy căn bản nhìn không ra đường cong. Tóc …… Ngắn ngủn, nhìn sơ có vẻ mượt. Cánh tay thì…… lộ ở bên ngoài trông khá tinh tế, hừ, ai biết bên trong có giống tay kỳ lân không.
Có điều gầy nhỏ như vậy, làm cách nào mà mỗi ngày có thể vác cái ba lô to cỡ vậy chạy loạn trong trường. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta cũng là lúc đang cõng ba lô. Sau này mỗi lần nhìn thấy cũng đều cõng cái ba lô này, y hệt một chú mèo nhỏ đang tha con chuột cống già.
Văn Sơ đã thấy qua Lỗ Như Hoa lấy từ ba lô ra N thứ hàng hóa, to có nhỏ có.
Cô ta đúng là nhiều dây thần kinh vận động. Cái ba lô này không biết nặng bao nhiêu. Bỗng nhiên hắn thấy hiếu kỳ, lại thấy Lỗ Như Hoa hình như đang hết sức chăm chú nhìn về phía trước, liền vụng trộm giơ tay phải, thò xuống đáy ba lô, nâng lên.
…… Quả nhiên rất nặng. Văn Sơ lại nâng thử lần nữa, thầm ước lượng, sau đó lắc đầu: Không hề nhẹ! Vật này mà xoay tròn rồi ném đi chắc ăn tương đương với vũ khí giết người.
Thật ra lúc Văn Sơ mới nâng ba lô thử, Lỗ Như Hoa đã cảm giác, chẳng qua không dám xác định. Tới lần thứ hai bả vai bỗng nhiên lại nhẹ đi, Lỗ Như Hoa mạnh mẽ xoay người, tay phải Văn Sơ còn lưng chừng giữa không trung…… Hắn làm bộ như không có việc gì huơ qua lại mấy cái, sau đó hạ xuống.
Lỗ Như Hoa không rõ ý đồ Văn Sơ, nghĩ rằng làm theo động tác quay người này không chừng cũng là ý hay, vả lại đeo ba lô mãi bả vai cũng bắt đầu đau, cô lập tức đặt ba lô xuống đất, hai tay cũng lắc lắc vận động theo.
Mắt nhìn về phía bàn nhận quân phục càng lúc càng gần, mặt trời đã chiếu ngay trước mặt!
Lỗ Như Hoa vừa hạ ba lô, ánh mắt Văn Sơ lập tức lén lút dừng ở lưng cô.
Làm sao lại gầy như vậy! Áo sơ mi trắng đã bị mồ hôi ướt nhẹp mơ hồ có thể xuyên thấu, hạ ba lô xuống, thành ra có thể nhìn thấy đằng sau chiếc áo là hai cái dây nhỏ ẩn hiện, hình như màu hồng nhạt .
Văn Sơ đương nhiên biết đó là cái gì.
Đã nhỏ nhắn yếu ớt, lại xếp hàng chờ lâu như vậy, làn da phơi nắng đã hơi phiếm hồng, cái cổ tinh tế, chỉ dùng một tay chắc cũng nắm được đi.
Đầu óc Văn Sơ bỗng nhiên nảy ra ý tưởng “gian tà”, làm hắn tự khinh bỉ chính mình.
Mà Lỗ Như Hoa cũng dần cảm thấy kỳ lạ?! Văn Sơ đứng đằng sau, làm cô cảm thấy phía sau lạnh như hầm băng?Không đúng, xác ướp? Không đúng, ….. Tóm lại không được tự nhiên, lưng nóng ran.
Lỗ Như Hoa nhịn không được quay đầu lại, phát hiện Văn Sơ đang nhìn chằm chằm lưng mình đến ngẩn cả người.
“Làm gì vậy?” Cô cảnh giác đưa tay ra sau lưng sờ sờ, “Anh dán giấy lên người tôi phải không?
Văn Sơ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng biểu đạt sự khinh thường.
Lỗ Như Hoa quay người, nghĩ bụng: « Hừ gì mà hừ ! Kiêu ngạo cái quái gì! Còn không phải bị tôi nhìn thấy hết rồi? » Nghĩ đến đây, tâm tình bỗng tốt hẳn.
“Cô cười cái gì?” Giọng nói Văn Sơ vọng lên.
“Tôi cười kệ tôi.” Lỗ Như Hoa thấp giọng nói xong, cũng không quay đầu, bộ dạng rõ ràng đang đắc ý dào dạt.
“Ha, cười đi, chúc cô bán hàng phát đạt, tốt nhất có cái gì bán sạch cái đó.”
“Đương nhiên, nhất là hàng CK, há há.” Lỗ Như Hoa đắc ý.
Văn Sơ tức giận, Lỗ Như Hoa quả thực là bột không thể gột nên hồ. Cô ta cố ý, cô ta chắc chắn là cố ý! Nhược điểm lớn của hắn lại nằm trong tay một kẻ tham tiền như vậy, tức chết hắn đi.
Văn Sơ nghĩ nghĩ, cố gắng đè nén giọng nói ám muội, kề sát vào ót Lỗ Như Hoa, chậm rãi nói: “Con gái nên chú ý bề ngoài, nếu áo ngoài màu trắng, nội y nên là màu da người.”
“Ơ?” Lỗ Như Hoa quay đầu, nhìn trúng ánh mắt tà ác của hắn.
“Không nghĩ ra cô thích màu hồng nhạt. Màu đó dùng cho nữ – sinh – khả – ái coi bộ hợp hơn.” Văn Sơ tiếp tục “vô sỉ” nói.
Lỗ Như Hoa theo bản năng cúi đầu nhìn ngực, sau đó suy tư, cuối cùng sờ sờ phía sau lưng, lập tức hiểu ra lời hắn, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Cô buồn bực quải ba lô lên lưng, ngăn trở « cảnh xuân » tiếp tục lộ ra. Tức! Thanh danh một đời hủy hoại trong chốc lát!
Không tức giận, không tức giận, khách hàng là Thượng Đế, là Thượng Đế. Lỗ Như Hoa hít sâu, lại hít sâu……
Văn Sơ ngắm cái đầu nhỏ nhắn đang cúi thấp, tuy rằng nhìn không ra vẻ mặt của Lỗ Như Hoa, nhưng cũng đoán được cô đang tức giận. Ha ha, cuối cùng cũng hòa nhau một ván, trong lòng nở hoa. Từ lúc vào đại học S tới giờ, lần đầu tiên phảng phất vui sướng.
Chỉ là cô ta lại đeo ba lô trên lưng…
Cái ba lô kia quả thật là rất nặng, lưng áo phía sau thế nào cũng lại ướt đẫm. Nhóc con ngu ngốc, tham tiền, thật không biết cô ta đúc bằng sắt hay thép . Văn Sơ đưa mắt nhìn hàng người tiến về phía trước một cách chậm rãi. Thôi, quên đi, cứ coi cô ta là nữ sinh bình thường đi, người lịch thiệp phải có trách nhiệm giúp đỡ phụ nữ, chỉ sợ phụ nữ này là yêu ma.
Vì thế, Văn Sơ vươn hai ngón tay nâng đáy ba lô của Lỗ Như Hoa, cho rằng chỉ cần dùng hai cái ngón tay giúp cô ta là đã quá tử tế!
Ba mươi giây sau, ba ngón tay.
1 phút sau, bốn ngón tay.
2 phút sau, toàn bộ bàn tay……
Càng đỡ, trong lòng Văn Sơ càng phiền, càng chán, nữ sinh cái quái gì, ba lô lại nặng như vậy!
Cuối cùng cũng sắp đến lượt, Lỗ Như Hoa đang giận, không chú ý đến biến hóa sau lưng. Huống hồ nghĩ thế nào cô cũng khó tin nổi Văn Sơ đứng phía sau có thể giúp mình……
Phía trước còn có ba người…… Hai người…… Một người……
Tới rồi!
Lỗ Như Hoa phấn chấn tiến về phía trước, gần tới bàn đặt quân phục, đằng trước bỗng nhiên chen ngang một bức “tường thịt” di động chặn tầm mắt. Đi về trái nửa bước, “tường thịt” ngăn bên trái, hướng về bên phải nửa bước,“tường thịt” liền che mặt phải. Không chỉ như thế, tường thịt còn phát ra âm thanh cực kì chân thành: “Tôi là Văn Sơ ở khoa mỹ thuật, đến lĩnh quân phục. Gọi bạn là chị nha! Chị à, chị thật vất vả.”
“Văn Sơ, anh dám chen ngang!” Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng phát điên.
Văn Sơ xoay người nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Bạn học, tôi thật sự có việc gấp, có thể nhường cho tôi không?”
“Em gái, đối xử thân ái chút đi, nhường cho cậu ta lấy trước cũng đâu có sao?” Chị gái phát trang phục nói đỡ, ngay sau đó quay phắt sang Văn Sơ, nhanh đến mức Lỗ Như Hoa sợ cô nàng gãy thắt lưng, “ Bạn là Văn Sơ phải không? quân phục của bạn số lớn nhất. Học quân sự cực lắm, mệt chết người luôn, coi chừng ngã bệnh nha. Bạn ở ký túc xá nào?…… A, điện thoại của bạn số bao nhiêu……”
Lỗ Như Hoa bất lực nhìn lưng Văn Sơ, nghe chị gái “dạy bảo”, thầm thở dài một tiếng, “Ông trời ơi!”
Văn Sơ chỉ mất nửa thời gian so với người khác, nhận bộ quần áo xanh nhạt từ tay chị gái kia, quay lại kề sát Lỗ Như Hoa, thấp giọng mỉm cười nói: “Coi kìa, tôi còn là tưởng đứng chỗ nào thì chết luôn chỗ đó, hóa ra cuối cùng vẫn nhanh hơn cô một bước.”
Lỗ Như Hoa vẻ mặt không thay đổi, thở một hơi: “Con người sinh ra, chậm rãi tiến từng bước, càng bước tới càng gần mộ phần. Tôi không ngại anh nhanh hơn tôi một bước, thật lòng đó!”
Văn Sơ tiêu sái vẫy tay bước đi, trong lòng yên lặng lặp lại lời nói của Lỗ Như Hoa, phân tích kỹ lưỡng……
Không hiểu là ý gì……
Cô ta hình như đang mắng mình……
* * *
Con đường đầy bóng mát ngang công viên khu C.
Văn Sơ cầm đồng phục trong tay chậm rãi đi về ký túc xá. Phía sau cách đó không xa là Lỗ Như Hoa.
Ban nãy khi Lỗ Như Hoa lĩnh quân phục, chị gái kia không chút dài dòng, nhanh nhẹn rút hai bộ quần áo dúi vào tay cô, trưng bày hình ảnh một hội viên suất sắc hiệu suất làm việc cao. Lỗ Như Hoa cảm thấy buồn cười, hóa ra bề ngoài đẹp trai cũng chả ăn thua gì, công việc chỉ cần 1 phút là xong bị Văn Sơ kia dây dưa thành 5 phút.
Được rồi, đưa đồng phục cho Tự Ngọc và Hoàng Kinh Vũ đi, buổi chiều còn phải đi làm việc khác. Lỗ Như Hoa bước nhanh về phía trước.
Vấn đề là, đi qua công viên khu C, lại gặp oan gia, không biết có phải Văn Sơ cố ý hay không, bước đi như bà già bị bó chân từ nhỏ.
Không gây sự! Khách hàng là Thượng Đế! Lỗ Như Hoa hít sâu.
“Lỗ Như Hoa, đi đâu vậy?” Tiếng chuông xe đạp vang lên từ đằng sau.
Là Tiếu Thanh, cũng là sinh viên năm nhất hệ kiến trúc, cùng khoa với Lỗ Như Hoa.
“Tôi đến đưa quân phục cho em trai.” Lỗ Như Hoa tươi cười trả lời, cô đối với Tiếu Thanh này rất có cảm tình.
Nguyên nhân thứ nhất: Tiếu Thanh đối đãi với bạn bè rất tốt, mua N mặt hàng thượng vàng hạ cám có đủ => Vô cùng chiếu cố công việc buôn bán của cô.
Nguyên nhân thứ hai: Đẹp trai!
Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là đẹp trai
Lỗ Như Hoa tuy rằng không phải háo sắc, nhưng là cảnh đẹp ý vui, soái ca ai nhìn mà không thích! Nói đến đẹp trai, Lỗ Như Hoa vô tình liếc về hướng Văn Sơ, hắn và Tiếu Thanh đều học tại một trường danh tiếng. Cùng là người, sao cuộc đời chênh lệch lớn như vậy?
“Đang vội phải không?” Tuy chỉ là câu hỏi, Tiếu Thanh vẫn tự giác dừng lại, cũng không cho cự tuyệt, trực tiếp kéo ba lô trên vai Lỗ Như Hoa, giơ tay lên chỉ: “Lên xe, tôi đưa đi.”
“A…… Tiếu Thanh, không cần đâu !” Lỗ Như Hoa nhìn xe đạp Tiếu Thanh thì có chút do dự, loại xe đạp này là xe công thức, cô cảm thấy không được an toàn, lỡ mà làm hỏng yên xe người ta thì sao, đắt tiền lắm đó.
“Nhanh lên, tiện đường mà.
“ Tiện đường thật không?”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh, tựa hồ – dường như – có lẽ… mơ hồ đến từ người phía trước đang chậm rãi bước – Văn Sơ.
Lỗ tai Lỗ Như Hoa tự động điếc đặc với âm thanh gây sự kia, không thèm khách khí nữa, vịn thắt lưng Tiếu Thanh trực tiếp ngồi lên yên sau. Tiếu Thanh phía trước bế ba lô của Lỗ Như Hoa, phía sau chở Lỗ Như Hoa, tiểu xe đạp đã thăng cấp thành đại xe đạp.
Đi ngang qua Văn Sơ, Lỗ Như Hoa không quên ngó lên trời cảm thán một câu : “Ai, dù có người dành chỗ trước cũng không sao!” Dứt lời, liếc mắt một cái, lại tiếp tục nhìn trời.
Thật ra không cần Lỗ Như Hoa thị uy, Văn Sơ cũng biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì. Hắn cũng không phải cố ý đi chậm, chỉ là tò mò mà thôi. Trên đường đi, Lỗ Như Hoa không ngừng bắt chuyện với người đi đường, làm như toàn trường này có tới một nửa sinh viên quen biết cô ta. Văn Sơ thấy kì quái, cô ta không phải mới năm nhất sao, giao thiệp rộng vậy? Không lẽ chỉ bằng cái « xe tải bán hàng lưu động » cô ta cõng trên lưng? Hừ, con người quả nhiên đều là sinh vật vật chất. Văn Sơ quyết định, tuyệt đối sẽ không mua hàng của Lỗ Như Hoa!
Khi cái tên đạp xe kia xuất hiện, Lỗ Như Hoa gọi hắn là Tiếu Thanh, bạn cùng lớp của cô ta sao? Văn Sơ đầu không thắng nổi mắt, chẳng giữ thể diện quay đầu nhìn một cái xem tên Tiếu Thanh kia dáng vẻ ra sao, lại bị Lỗ Như Hoa kiêu ngạo thọc thêm câu nói kia. Hừ ! hắn bị cặp chị em Như Hoa Như Ngọc này coi thường chắc rồi!
Thật sự là chó tới đường cùng…… Bị hổ khi dễ! …… Không, phải là mãnh hổ lạc địa nên bị cẩu khi. Không phải chỉ là cái xe đạp sao? Hôm nào kêu quản gia mang xe thể thao đến ! A….. hắn làm sao có thể có nảy ra ý tưởng đáng khinh như vậy?
Khinh bỉ
Kết quả là, Văn Sơ vừa tự vấn bản thân đến cuối cùng là chó hay hổ, bị cái gì khi dễ ; đồng thời lại nghi hoặc chính mình phải chăng đang có tâm lý nhà giàu mới nổi, đi về ký túc xá.
Đẩy cửa phòng 205, Lỗ Như Hoa cầm ít quần áo bỏ vào chậu, chuẩn bị ra ban công giặt, vừa quay người thì đụng mặt Văn Sơ .
Nhìn nhau không chớp mắt.
Văn Sơ vuốt cằm mỉm cười, ý tứ là: Cô cho là cô có thể làm tôi giận? Tôi là người có học thức, không thèm so đo với cô.
Lỗ Như Hoa cũng vuốt cằm mỉm cười, ý tứ là: Anh cho là anh có thể làm tôi giận? Anh là khách hàng, khách hàng là Thượng Đế, tôi không thèm so đo với anh.
Mỉm cười, lại mỉm cười… Hai người này, giống núi cao và biển sâu……
Có điều Lỗ Như Hoa đúng là chị gái tốt, quần áo dơ của Lỗ Tự Ngọc cũng lại giặt giúp.
Văn Sơ tùy tiện ném quân phục lên giường, Lỗ Tự Ngọc đang im lặng luyện chữ, thấy Văn Sơ bước vào, chỉ ngẩng đầu cười cười xem như chào hỏi, không nói thêm gì.
Hoàng Kinh Vũ không ở trong phòng, quân phục đã chỉnh tề đặt ở trên bàn, có lẽ Lỗ Như Hoa vừa đưa tới.
Văn Sơ ngứa miệng muốn châm chích vài câu, rồi lại nhịn xuống. Là Lỗ Như Hoa tình nguyện thay em trai xếp hàng lấy quân phục, tình nguyện giúp cậu giặt quần áo, người ngoài có lý do gì chỉ trích.
Nhưng, cô ta không thấy mệt sao? Tầm mắt Văn Sơ không tự giác liếc về phía ban công.
“Tự Ngọc, quần áo dính màu vẽ để chỗ nào?” Lỗ Như Hoa bỗng nhiên quay đầu hỏi, qua lớp kiếng, vừa vặn đem vẻ mặt bồn chồn của Văn Sơ thu vào tầm mắt
Văn Sơ hơi xấu hổ, ra vẻ trấn tĩnh ho nhẹ một cái.
“Gần cái sọt màu lam, chị mở cái túi kia ra.” Lỗ Tự Ngọc trả lời, bút trong tay vẫn không ngừng lại.
“Ừ.” Lỗ Như Hoa trừng mắt nhìn Văn Sơ, quay lại giặt quần áo.
Văn Sơ hơi bực mình, phát cáu bản thân sao lại chú ý đến cô ta như vậy, bực hơn nữa là mỗi lần tò mò đều bị cô ta nhìn thấy
Quên đi, không nghĩ nữa, người đầy mồ hôi, đi tắm!
Văn Sơ cởi áo để trần, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh gần ban công.
Ở ban công ngồi giặt quần áo, Lỗ Như Hoa len lén nhìn. Nói không có cảm giác là giả, ai bảo tên kia dáng người đẹp vậy cao vây, tay ra tay, chân ra chân.
Đang suy nghĩ, một cánh tay bỗng nhiên với qua, vặn van nước phía Lỗ Như Hoa.
“Bạn Như Hoa, thât ngai quá, ký túc xá đơn sơ, dùng hai vòi nước nóng đồng thời sẽ có một cái không chảy.” Văn Sơ cười rất đáng nghi, châm rãi nói kháy.
Lỗ Như Hoa ngẩng đầu lau lau mồ hôi, cơ thể theo bản năng hơi lui lại. Không cẩn thận nhìn người khác trần truồng là một chuyện, cùng nam sinh cởi trần ở khoảng cách gần như vậy lại là chuyện khác …… Mặt bất giác nóng lên, nói nho: “Vây… Anh tắm đi! Tôi không xả nước nữa.”
Gương mặt đỏ bừng của cô làm cho Văn Sơ hoàn toàn thỏa mãn, sảng khoái đi vào phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen, dòng nước ấm nóng phun ra. Cái gì như hoa như ngọc, cái gì huấn luyện quân sự, gặp quỷ hết đi
Ha ha, hắn muốn hát.
“Aaaaaa……” Âm thanh Văn Sơ bật ra không phải là tiếng hát, mà là môt tiếng rống to.
Nước nóng quá sức!
Hắn hổn hển đẩy cửa thò nửa thân trên, không thèm chú ý dáng vẻ phong độ, hướng về phía Lỗ Như Hoa mà gào: “Cô cố ý! Cô vặn cho nước sôi luôn phải không?”
Lỗ Như Hoa giơ hai tay dính đầy bột giặt lên, làm động tác đầu hàng, mặt đầy vẻ vô tội: “ Không cố ý, thực sự không cố ý , nhất thời quên, a…… Nước nóng lắm sao?”
“Quên? Nóng không hả? Vào coi thử đi!” Nếu không phải đã cởi quần áo, nếu đối phương không phải là nữ, Văn Sơ thật sự muốn đánh người.
“Vô cùng xin lỗi.” Lỗ Như Hoa tiếp tục nói thật vô tội: “Tôi không có thói quen ở ký túc xá nam tắm rửa nên không biết !”
“Cô… Lỗ Như Hoa!”
“Phỏng sao? Thật sự bị phỏng? A, anh mua thuốc mỡ không? Trong ba lô tôi có, mười tệ thôi, rẻ mà!”
“Lỗ Như Hoa, đồ ham tiền, đồ con gái độc ác!”
Tiếng hét của Văn Sơ gần như vang cả dãy ký túc xá. Trong phòng, Lỗ Tự Ngọc ngừng bút, không thể nhịn nổi mà buồn cười nhìn chị……
Khóa học quân sự khiến tân sinh vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ cuối cùng đã bắt đầu.
Nếu chỉ là đi nghiêm đứng nghiêm theo khẩu hiệu, đối với sinh viên mà nói cũng không có gì. Điều mà đại đa số không thể chấp nhận là 6 giờ sáng đã phải rời giường. Rửa mặt, ăn cơm, tập thể dục buổi sáng một giờ, nghỉ ngơi vài phút, tiếp sau đó là cả một ngày huấn luyện.
Ngủ nướng khẳng định là không dám.
Lỗ Như Hoa ngược lại rất cao hứng. Cô chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bốn giờ rưỡi trời còn chưa sáng, Lỗ Như Hoa rời giường, nhẹ nhàng rửa mặt đánh răng. Trong lúc ba nữ sinh cùng phòng còn nằm mơ, cô đặt bánh và sữa lên đầu giường của họ. Sáng đi sớm tối về khuya, đối với bạn cùng phòng quả thật có lỗi, lễ khinh tình nghĩa trọng, coi như là bữa sáng bồi thường đi.
Lịch làm việc của Lỗ Như Hoa:
4 giờ 45 phút, khóac ba lô trên lưng, trốn khoi ký túc xá, tới “căn cứ bí mật” của mình.
Cô thuê gian phòng không đến 10 mét vuông làm kho hàng, chỉ để các loại hàng hóa, ngẫu nhiên còn có thể ở đây dùng nồi cơm điện nấu vài thứ.
5 giờ 15 phút, chon xong hàng bán hôm nay rồi, cầm thêm vài thứ tới cho Tự Ngọc. Canh thời gian rồi chạy về trường.
5 giờ 35 phút, tới căn tin chọn bữa sáng, lấy điên thoai ra: Tối qua “đơn đặt hàng” như sau – bánh mỳ 25 cái, bánh bao 20 cái, bánh quẩy 10 cái, sữa đậu nành 10 túi, ok!
5 giờ 45 phút, mua đồ ở căn tin xong.
6 giờ, đúng giờ giới luật, ký túc xá nam mở cửa. Đeo mũ, hạ nón, trà trộn đi vào, đem bữa sáng đến cho “khách đặt hàng”, lấy tiền, xong.
6 giờ 15 phút, ra khỏi ký túc xá nam bắt đầu đói bụng, run chân. Lỗ Như Hoa lấy ra một cái bánh vừa đi vừa ăn, được ăn là vương đạo! Có điều chạy tới chạy lui như vậy lãng phí thể lực lại lãng phí thời gian, trường S lại lớn như vậy. Được rồi, ngày mai đi nghiên cứu thị trường kiếm một cái xe đạp.
“Hi! Lỗ Như Hoa.” Phía sau có người gọi. Lỗ Như Hoa quay đầu nhìn, là bạn cùng phòng Tự Ngọc, hình như biệt hiệu là “Cá voi”, tảng băng Văn Sơ cũng đi cùng.
Bọn họ đều mặc quân phục nghiêm chỉnh, đầu đội mũ.
Không chiu nổi! Đồng phục kia khoác lên người nam sinh khác y hệt đào binh (lính đào ngũ), hai người bọn họ mặc vào lại giống đội viên danh dự duyệt binh lễ quốc khánh, Lỗ Như Hoa lại cảm thán cho phong thuỷ phòng 205.
“Lỗ Như Hoa, em cũng cởi mở quá ha. Sáng sớm đi ra từ ký túc xá nam a, không phải là cả đêm……” Cá voi nhanh mồm nhanh miệng, không che giấu kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn, chỉ chỉ Lỗ Như Hoa, lại chỉ chỉ vào ký túc xá nam.
Văn Sơ hoàn toàn trấn tĩnh, trên mặt không thể hiện cảm xúc, chỉ khóe miệng nhếch lên, nửa cười nửa không.
Ký túc xá khoa Luât và công viên khu C nằm liền kề, thật là oan gia ngõ hẹp. Lỗ Như Hoa miệng không kịp nuốt bánh, vội vàng xua tay: “Không phải đâu! Tôi đến đưa bữa sáng.”
“Đưa bữa sáng? Chẳng lẽ ở ký túc xá khoa luật cũng có em trai phải chăm sóc? Lỗ Như Hoa, em trai cô nhiều thiệt đó.”
Văn Sơ thề là hắn không định nói như vậy. Chỉ là không biết vì sao, cứ nhìn thấy Lỗ Như Hoa lại không tự chủ được mà gây gổ……
Thực ra nhìn cô mới sáng sớm đã mướt mồ hôi, ý niệm đầu tiên Văn Sơ nghĩ đến là “cô ta lại ở đây đẩy mạnh tiêu thụ cái gì vậy?”
Hóa ra là đưa đồ ăn sáng.
Vất vả kiếm tiền như vậy, phải chăng…… hoàn cảnh cô ta thực sự khó khăn!
Văn Sơ biết cuộc sống hai chị em Như Hoa rất đơn giản, hắn cũng nghe nói bọn họ không cha không mẹ. Có điều trường S cũng cho vay tiền đi hoc mà, còn có thể xin học bổng. Việc gì phải hành hạ mình thành cái dạng này.
Cô vất vả như vậy, Lỗ Tự Ngọc kia lại mỗi ngày thong dong! Trong lòng Văn Sơ, cảm tình với Lỗ Tự Ngọc giảm thêm ba phần.
“Tôi chỉ có một đứa em là Lỗ Tự Ngọc, cảm ơn đã quan tâm.” Lỗ Như Hoa mỉm cười, bình tĩnh trả lời Văn Sơ.
Lương tâm bị chọt một cái, Văn Sơ thật muốn cắn lưỡi cho rồi.
“Đưa bữa sáng thế nào? Có đưa đến ký túc xá tụi này không?” Cá voi nghe xong thích thú – nếu không phải đến căn tin ăn điểm tâm, mỗi ngày có thể ngủ thêm 20 phút .
“A……” Lỗ Như Hoa hơi khó xử. Hôm qua cô đã nghĩ về sau nên ít bán hàng ở khoa mỹ thuật. Một là sợ Lỗ Tự Ngọc không được tự nhiên, hai là không muốn gặp Văn Sơ
“Chị hai.” Vừa nghĩ đến Lỗ Tự Ngọc thì cậu xuất hiện
Tinh thần Lỗ Như Hoa lập tức tỉnh táo, hai mắt sáng lên. Ngay cả Văn Sơ cũng kinh ngạc nhìn Lỗ Như Hoa “cải lão hoàn đồng”, đột ngột nhanh nhẹn như vừa uống tăng lực.
“Ăn sáng không?” Lỗ Như Hoa đẩy Cá voi và Văn Sơ đang đứng chắn qua một bên, chạy về phía Lỗ Tự Ngọc.
Văn Sơ cảm thấy Lỗ Như Hoa dùng cánh tay khí lực dời lấp Thái Sơn mà đẩy hắn!
“Ăn rồi, cái bánh hôm qua chị đưa tới đó.” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười nhìn chị. Cậu móc túi áo lấy khăn tay đưa cho Lỗ Như Hoa: “Chi hai, lau tay đi.”
“Làm biếng lắm, khỏi” Giọng nói Lỗ Như Hoa hơi giận dỗi, “Không phải nói là điểm tâm muốn ăn mới mẻ sao? Lai ăn bánh cách đêm. Sao em không ghé căn tin? Không thì để chị mang tới cho!”
“Chi cũng ăn bánh cách đêm đó thôi, đâu có việc gì.” Lỗ Tự Ngọc lắc đầu.
Lỗ Như Hoa bỗng nghĩ đến chuyện khác “Cho em mấy trái cà chua. Chút nữa học quân sự xong chị lên sân thể dục tìm em nha. Đừng vận động nhiều quá, nếu thấy mệt thì báo với huấn luyện viên xin nghỉ.”
Cá voi nhìn tới ngẩn người, Văn Sơ rùng hết cả mình, da gà nổi rột rột, khinh bỉ trừng mắt nhìn hai chị em Như Hoa một cái, sải bước bỏ đi.
Thật là không may, hắn vừa bước vừa buồn bực. Buổi sáng vừa ra tới đã gặp phải Lỗ Như Hoa. Cô ta còn muốn vào thao trường. Trường S lớn như vậy, không còn chỗ nào khác bán hàng sao?
Đúng như hắn nghĩ!
Trường S lớn như vậy, Lỗ Như Hoa quả thật không đến chỗ nào khác bán hàng ……
Đồng thời, trong ngày đầu tiên học quân sự, Văn Sơ cũng chân chính hiểu được cái gì gọi là «nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ vĩ đại nhất thế giới» !
Sân huấn luyện rất lớn, đồng thời rất nhiều khoa hệ thao luyện ở đó. Ngoài biên sân tập cũng có vài người lén lút bán nước khoáng và mấy thứ linh tinh. Kỳ quái là chỉ riêng Lỗ Như Hoa bên này là bán được nhiều.
Bởi cô chỉ chọn những “mặt hàng” thu hút!
Lỗ Như Hoa biết bản thân sức lực có hạn, nếu chỉ tập trung vào nước khoáng, sẽ phải cạnh tranh kịch liệt, lai thêm nội quy trường học ngăn cản. Cuối cùng cô quyết định không bán nước khoáng, tập trung vào mặt hàng sơn tra: Sơn tra khô và sơn tra thái nhỏ.
Quảng cáo của cô tương đối đơn giản dễ hiểu:
Muốn giải khát, uống sơn tra;
muốn vui vẻ, tìm Như Hoa!
Kết quả là, trong thao trường quân sự, gần như mỗi sinh viên đều cầm chai nước khoáng mãnh liệt lắc lắc, mắt nhìn lom lom vào trong, chờ đợi miếng sơn tra ngâm nước lờ đờ trồi lên…
Với sinh viên mới, có thể không biết 119 là số điện thoại báo cháy, nhưng nhất định phải biết số di động Lỗ Như Hoa. Đúng như quảng cáo, điện thoại reng một tiếng, tùy truyền tùy đến (gọi là có ngay). Cô lấy chất lượng tốt hiệu suất cao phục vụ cùng nụ cười thuần khiết được “khách hàng” khắp nơi ưa thích.
Cô tới phòng 205 khu C ký túc xá nam thêm 2 lần. Lần đầu là mang cho Lỗ Tự Ngọc một giỏ táo. Lúc cô mới vào, Văn Sơ vừa cởi áo, chỉ lộ hai điểm.
Lần thứ hai tới là bởi Hoàng Kinh Vũ tìm cô mua một đôi bao tay. Thời điểm cô vào, Văn Sơ đang mặc quần, mới kéo tới đầu gối, hoảng hốt vấp phải ống quần, tư thế rất mê người mà nặng nề té xuống chân Lỗ Như Hoa.
Lúc đó, Lỗ Như Hoa cười cười: “Năm mới qua lâu rồi, anh hành đại lễ cái gì? Coi kìa, tôi đã nói anh mặc CK đi, bây giờ anh có mua không? Tôi cũng mang theo đây!”
Đám người trong phòng ôm bụng cười to.
Tiếp đó, Lỗ Như Hoa lại lấy trong ba lô ra bình thuốc tỉnh rượu, muốn Văn Sơ mua với giá mười lăm tệ một chai. Đối với chuyên này, Văn Sơ chỉ lấy muốn giết người, ánh mắt biểu đạt sự oán giận kèm theo khinh bỉ mãnh liệt.
Về phần câu nói ngày trước của Văn Sơ : “Không muốn nghe thấy giong cô, nhận điện thoại của cô, càng không muốn thấy truyền đơn của cô lại xuất hiện ở ký túc xá của tôi!” Lỗ Như Hoa tuyệt nhiên đã coi như bọt nước.
Xong lễ khai giảng, khóa học quân sự sẽ bắt đầu.
Trong truyền thuyết huấn luyện quân sự, Lỗ Như Hoa đã dốc lòng dành hẳn một kỳ nghỉ để đúng thời điểm “thi triển tài nghê”. Cô cảm thấy việc buôn bán lần này quả thực là hội đủ thiên thời địa lợi nhân hoà.
Thiên thời: Thành phố S đầu tháng 9 nắng vân chói chang, cô mua thuốc phòng bệnh, kem chống nắng, vât dung cá nhân dễ bán.
Địa lợi: Trường học đông người, sân bãi không đủ, khóa huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất khoa kiến trúc như Lỗ Như Hoa đổi sang học kỳ sau, môn học cũng chưa nhiều. Kết quả là Lỗ Như Hoa càng có nhiều thời gian làm tiểu thương lưu động.
Nhân hòa: Lỗ Tự Ngọc mị lực kinh hồn, nam nữ không tha, già trẻ không từ. Danh tiếng chị gái Lỗ Như Hoa của cậu ta cũng thuân thế mà thăng, theo thời mà tiến.
Tuy nói là buôn bán nhỏ, nhưng tiền vào không ít, không ngừng tăng lên. Lỗ Như Hoa mừng rỡ đến không dám xoay người, chỉ sợ nhất quay lưng một cái vận may liền theo đó đi toi. Tuy trong miệng Văn Sơ chỉ là tiền lẻ……
Khóa học quân sự bắt đầu vào một buổi chiều, Lỗ Như Hoa giúp em nhận đồng phục quân sự. Nhận đồng phục quân sự nghe có vẻ đơn giản, thật ra là một quá trình khổ sai. Đại học S to như vậy, khoa hệ nhiều như vậy lại chỉ thiết lập một địa điểm nhận đồng phục. Sinh viên mới xếp hàng cong cong quẹo quẹo dài mấy cây số, nhích tới từng bước, sau gần một giờ, những người lãnh quân phục bắt đầu kêu trời.
Lỗ Như Hoa quên đem theo mũ, chẳng mấy chốc mồ hôi nhễ nhại khắp người, áo sơ mi sau lưng cũng ướt đẫm, lai đeo thêm cái ba lô nặng nề, khổ không nói hết. Cô móc ba lô lấy ra một bình nước lớn, bên trong có sơn tra có thể giải cảm nắng, ừng ực uống một miệng đầy, vừa thở một hơi khoan khoái, bỗng nghe xôn xao đằng sau.
Bồn chồn quay đầu lại, hóa ra Văn Sơ và Hoàng Kinh Vũ đang từ xa đi tới.
Hoàng Kinh Vũ bình thường uy nghiêm mạnh mẽ thì không nói, tên Văn Sơ kia thế nào lại giống như vừa ra khỏi cung điện Long Vương? Hôm nay trời nóng mà nhìn hắn cứ như đang ở giữa mùa thu.
Thât là lanh lùng! Lỗ Như Hoa vừa nhai nhuyễn sơn tra vừa âm thầm oán.
“Ở đây nè, giữ chỗ cho hai bạn rồi!” phía sau cách Lỗ Như Hoa không xa, hai cô gái hưng phấn vẫy tay về phía Hoàng Kinh Vũ và Văn Sơ.
“Cám ơn hai bạn!” Hoàng Kinh Vũ giơ tay làm động tác chào theo nghi thức quân đội thật đẹp. Văn Sơ không nói chuyện, chỉ mỉm cười, tay đút túi quần, lười biếng bước theo Hoàng Kinh Vũ đứng vào giữa hàng người, đưa mắt về phía trước, nhìn thấy Lỗ Như Hoa cách đó không xa, hừ lạnh một cái.
“Hi! Như Hoa!” Hoàng Kinh Vũ cũng thấy Như Hoa, tươi cười hỏi han: “Khoa kiến trúc không phải học kỳ sau mới học quân sự a? Sao lại có mặt ở đây?”
Lỗ Như Hoa lau mồ hôi vừa định nói chuyện, đã bị Văn Sơ cắt ngang: “Chắc lại là “nghiệp vụ” đi? Lỗ Như Hoa, cô nhiều viêc ghê. Thế nào? Giúp người khác lĩnh đồng phục có thể kiếm được bao nhiêu? Năm tê? Mười tệ?”
Trong hàng bật lên tiếng cười trộm, Văn Sơ lại chăm chú nhìn Lỗ Như Hoa, ra vẻ thật sự tò mò về khoản thu này.
Lỗ Như Hoa cũng thản nhiên nhìn hắn: “Anh đưa tôi mười tệ, tôi cũng giúp anh. Nhìn dáng vẻ của anh, chờ đến lúc lãnh đồ chắc không nổi.”
“Còn tôi thì sao?” Hoàng Kinh Vũ chậm tiêu chưa ngửi thấy mùi thuốc súng, vội vàng hỏi Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa nở nụ cười: “Anh là bạn tốt của Tự Ngọc, miễn phí! Tôi xếp hàng ở đây rồi. Anh cứ về trước, chút nữa tôi đưa đồ đến ký túc xá cho.
“Ha! Cám ơn!” Hoàng Kinh Vũ chạy ra bá vai Lỗ Như Hoa: “Quyết đinh vây đi , giúp tôi lấy đồ, tối nay mời em ăn đồ nướng.”
“Được.” Lỗ Như Hoa gật đầu: “Tôi muốn ăn khoai tây nướng.
“Chúng ta đi thôi.” Hoàng Kinh Vũ nhìn Văn Sơ gọi. Có điều hắn không đông đây .
“Xếp hàng chứ có gì đâu. Bạn học Lỗ Như Hoa, ngai quá, không thê nhận mối hàng cua cô, dù giá của cô chỉ có mười tệ.”
“Hơ……” Hoàng Kinh Vũ hơi giật mình, gãi đầu gãi tóc, nhìn hắn, lại quay sang Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa nhún vai: “Không sao, thích xếp hàng thì cứ đứng xếp hàng đi.”
Đây là cái gọi là ôn hòa mới phát tài. Lỗ Như Hoa nghĩ thầm trong bụng : “Không nên tức giận, khách hàng là Thượng Đế! Một ngày nào đó hắn sẽ là khách hàng, tạm thời cứ xem hắn là Thượng Đế đi.
Bên này Lỗ Như Hoa tỏ vẻ bình thản. Bên kia Văn Sơ lại không cam lòng .
Hắn liên tiếp bị Lỗ Như Hoa nhìn thấy hết. Hôm qua còn chẳng hay ho gì: Chưa mặc xong quần đã té úp mặt dưới chân cô ta. Cả cuộc đời Văn Sơ chưa bao giờ lâm vào tình cảnh nhục nhã như vậy. Hại hắn cả đêm không ngủ ngon, trong giấc mơ toàn là hình ảnh Lỗ Như Hoa tiếp cận hắn đẩy mạnh tiêu thụ quần lót CK. Mười tệ ba cái bắt hắn mua. Hắn không chịu mua, cô ta liền uy hiếp, nói là « trạng thái tự nhiên » ngày đó của hắn đã bị chụp lại không sót chỗ nào.
Sau đó Văn Sơ giật mình tỉnh lại, trong bóng đêm nằm ở trên giường nhủ thầm: “Con nhỏ kia làm sao có thể? Tức chết hắn đi! Thù này không báo, không phải quân tử.”
Đúng, không phải là quân tử!
Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy Lỗ Như Hoa, trong đầu Văn Sơ chỉ chui ra hai chữ: Báo thù.
Nhưng dù hắn khiêu khích Lỗ Như Hoa thế nào, cô cũng chỉ bâng quơ lảng tránh, rõ ràng không đem hắn để vào mắt. Văn Sơ nghĩ nghĩ, một bên mặc kệ Hoàng Kinh Vũ đi trước, một bên đi tới trước vài bước, nhìn cô gái đứng sau Lỗ Như Hoa, nhẹ nhàng gọi một tiếng, mỉm cười mê hoặc nói rất chân thành: “Bạn này, tôi đứng phía trước được không? Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn chen ngang, chỉ là chút nữa có việc gấp.”
Nữ sinh kia gật đầu lia lịa, nghĩ bụng: Cuối cùng ông trời cũng cho một cái bánh bự!
“Nhìn đi ! Tôi muốn đứng chỗ nào mà không được, căn bản không phải tốn tiền.” Văn Sơ đứng sau Lỗ Như Hoa, thấp giọng châm chọc.
Lỗ Như Hoa trầm mặc một lúc, bỗng nhiên quay đầu, cười cười nhìn hắn: “Tôi đứng bán sức lao động kiếm được mười tệ, anh đứng bán sắc cũng được mười tệ, anh nói xem hai chúng ta người nào lời hơn?”
Văn Sơ cố sức hiểu câu nói của Lỗ Như Hoa, một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng rõ ràng. Tuy nhiên hắn có thể khẳng định một điều: Cô ta đang mắng hắn.
Uất nghẹn, không phục.
Hàng người nhích dần về phía trước. Trận rối loạn nhỏ Văn Sơ và Hoàng Kinh Vũ gây ra cũng lắng dần. Chỉ có điều, thỉnh thoảng còn vài ba cô gái trong lúc nhìn ngó xung quanh “vô tình” quay đầu về phía Văn Sơ.
Lam nhan (*) họa thủy, Lỗ Như Hoa chậc chậc cảm thán.
(*) vì Văn Sơ là boy, bạn Hoa không dùng hồng nhan được nên phải thay bằng lam nhan nhé
Văn Sơ đương nhiên không nghe thấy « tiếng lòng » của Lỗ Như Hoa. Sự chú ý của hắn lúc này đang tập trung ở cái ba lô trên lưng cô.
Vóc dáng Lỗ Như Hoa bình thường, nếu đi giày cao gót, đứng thẳng, nhiều nhất cũng chỉ tới cằm hắn. Dáng người thì…… Gầy lại nhỏ, mặc quần áo dày như vậy căn bản nhìn không ra đường cong. Tóc …… Ngắn ngủn, nhìn sơ có vẻ mượt. Cánh tay thì…… lộ ở bên ngoài trông khá tinh tế, hừ, ai biết bên trong có giống tay kỳ lân không.
Có điều gầy nhỏ như vậy, làm cách nào mà mỗi ngày có thể vác cái ba lô to cỡ vậy chạy loạn trong trường. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta cũng là lúc đang cõng ba lô. Sau này mỗi lần nhìn thấy cũng đều cõng cái ba lô này, y hệt một chú mèo nhỏ đang tha con chuột cống già.
Văn Sơ đã thấy qua Lỗ Như Hoa lấy từ ba lô ra N thứ hàng hóa, to có nhỏ có.
Cô ta đúng là nhiều dây thần kinh vận động. Cái ba lô này không biết nặng bao nhiêu. Bỗng nhiên hắn thấy hiếu kỳ, lại thấy Lỗ Như Hoa hình như đang hết sức chăm chú nhìn về phía trước, liền vụng trộm giơ tay phải, thò xuống đáy ba lô, nâng lên.
…… Quả nhiên rất nặng. Văn Sơ lại nâng thử lần nữa, thầm ước lượng, sau đó lắc đầu: Không hề nhẹ! Vật này mà xoay tròn rồi ném đi chắc ăn tương đương với vũ khí giết người.
Thật ra lúc Văn Sơ mới nâng ba lô thử, Lỗ Như Hoa đã cảm giác, chẳng qua không dám xác định. Tới lần thứ hai bả vai bỗng nhiên lại nhẹ đi, Lỗ Như Hoa mạnh mẽ xoay người, tay phải Văn Sơ còn lưng chừng giữa không trung…… Hắn làm bộ như không có việc gì huơ qua lại mấy cái, sau đó hạ xuống.
Lỗ Như Hoa không rõ ý đồ Văn Sơ, nghĩ rằng làm theo động tác quay người này không chừng cũng là ý hay, vả lại đeo ba lô mãi bả vai cũng bắt đầu đau, cô lập tức đặt ba lô xuống đất, hai tay cũng lắc lắc vận động theo.
Mắt nhìn về phía bàn nhận quân phục càng lúc càng gần, mặt trời đã chiếu ngay trước mặt!
Lỗ Như Hoa vừa hạ ba lô, ánh mắt Văn Sơ lập tức lén lút dừng ở lưng cô.
Làm sao lại gầy như vậy! Áo sơ mi trắng đã bị mồ hôi ướt nhẹp mơ hồ có thể xuyên thấu, hạ ba lô xuống, thành ra có thể nhìn thấy đằng sau chiếc áo là hai cái dây nhỏ ẩn hiện, hình như màu hồng nhạt .
Văn Sơ đương nhiên biết đó là cái gì.
Đã nhỏ nhắn yếu ớt, lại xếp hàng chờ lâu như vậy, làn da phơi nắng đã hơi phiếm hồng, cái cổ tinh tế, chỉ dùng một tay chắc cũng nắm được đi.
Đầu óc Văn Sơ bỗng nhiên nảy ra ý tưởng “gian tà”, làm hắn tự khinh bỉ chính mình.
Mà Lỗ Như Hoa cũng dần cảm thấy kỳ lạ?! Văn Sơ đứng đằng sau, làm cô cảm thấy phía sau lạnh như hầm băng?Không đúng, xác ướp? Không đúng, ….. Tóm lại không được tự nhiên, lưng nóng ran.
Lỗ Như Hoa nhịn không được quay đầu lại, phát hiện Văn Sơ đang nhìn chằm chằm lưng mình đến ngẩn cả người.
“Làm gì vậy?” Cô cảnh giác đưa tay ra sau lưng sờ sờ, “Anh dán giấy lên người tôi phải không?
Văn Sơ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng biểu đạt sự khinh thường.
Lỗ Như Hoa quay người, nghĩ bụng: « Hừ gì mà hừ ! Kiêu ngạo cái quái gì! Còn không phải bị tôi nhìn thấy hết rồi? » Nghĩ đến đây, tâm tình bỗng tốt hẳn.
“Cô cười cái gì?” Giọng nói Văn Sơ vọng lên.
“Tôi cười kệ tôi.” Lỗ Như Hoa thấp giọng nói xong, cũng không quay đầu, bộ dạng rõ ràng đang đắc ý dào dạt.
“Ha, cười đi, chúc cô bán hàng phát đạt, tốt nhất có cái gì bán sạch cái đó.”
“Đương nhiên, nhất là hàng CK, há há.” Lỗ Như Hoa đắc ý.
Văn Sơ tức giận, Lỗ Như Hoa quả thực là bột không thể gột nên hồ. Cô ta cố ý, cô ta chắc chắn là cố ý! Nhược điểm lớn của hắn lại nằm trong tay một kẻ tham tiền như vậy, tức chết hắn đi.
Văn Sơ nghĩ nghĩ, cố gắng đè nén giọng nói ám muội, kề sát vào ót Lỗ Như Hoa, chậm rãi nói: “Con gái nên chú ý bề ngoài, nếu áo ngoài màu trắng, nội y nên là màu da người.”
“Ơ?” Lỗ Như Hoa quay đầu, nhìn trúng ánh mắt tà ác của hắn.
“Không nghĩ ra cô thích màu hồng nhạt. Màu đó dùng cho nữ – sinh – khả – ái coi bộ hợp hơn.” Văn Sơ tiếp tục “vô sỉ” nói.
Lỗ Như Hoa theo bản năng cúi đầu nhìn ngực, sau đó suy tư, cuối cùng sờ sờ phía sau lưng, lập tức hiểu ra lời hắn, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Cô buồn bực quải ba lô lên lưng, ngăn trở « cảnh xuân » tiếp tục lộ ra. Tức! Thanh danh một đời hủy hoại trong chốc lát!
Không tức giận, không tức giận, khách hàng là Thượng Đế, là Thượng Đế. Lỗ Như Hoa hít sâu, lại hít sâu……
Văn Sơ ngắm cái đầu nhỏ nhắn đang cúi thấp, tuy rằng nhìn không ra vẻ mặt của Lỗ Như Hoa, nhưng cũng đoán được cô đang tức giận. Ha ha, cuối cùng cũng hòa nhau một ván, trong lòng nở hoa. Từ lúc vào đại học S tới giờ, lần đầu tiên phảng phất vui sướng.
Chỉ là cô ta lại đeo ba lô trên lưng…
Cái ba lô kia quả thật là rất nặng, lưng áo phía sau thế nào cũng lại ướt đẫm. Nhóc con ngu ngốc, tham tiền, thật không biết cô ta đúc bằng sắt hay thép . Văn Sơ đưa mắt nhìn hàng người tiến về phía trước một cách chậm rãi. Thôi, quên đi, cứ coi cô ta là nữ sinh bình thường đi, người lịch thiệp phải có trách nhiệm giúp đỡ phụ nữ, chỉ sợ phụ nữ này là yêu ma.
Vì thế, Văn Sơ vươn hai ngón tay nâng đáy ba lô của Lỗ Như Hoa, cho rằng chỉ cần dùng hai cái ngón tay giúp cô ta là đã quá tử tế!
Ba mươi giây sau, ba ngón tay.
1 phút sau, bốn ngón tay.
2 phút sau, toàn bộ bàn tay……
Càng đỡ, trong lòng Văn Sơ càng phiền, càng chán, nữ sinh cái quái gì, ba lô lại nặng như vậy!
Cuối cùng cũng sắp đến lượt, Lỗ Như Hoa đang giận, không chú ý đến biến hóa sau lưng. Huống hồ nghĩ thế nào cô cũng khó tin nổi Văn Sơ đứng phía sau có thể giúp mình……
Phía trước còn có ba người…… Hai người…… Một người……
Tới rồi!
Lỗ Như Hoa phấn chấn tiến về phía trước, gần tới bàn đặt quân phục, đằng trước bỗng nhiên chen ngang một bức “tường thịt” di động chặn tầm mắt. Đi về trái nửa bước, “tường thịt” ngăn bên trái, hướng về bên phải nửa bước,“tường thịt” liền che mặt phải. Không chỉ như thế, tường thịt còn phát ra âm thanh cực kì chân thành: “Tôi là Văn Sơ ở khoa mỹ thuật, đến lĩnh quân phục. Gọi bạn là chị nha! Chị à, chị thật vất vả.”
“Văn Sơ, anh dám chen ngang!” Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng phát điên.
Văn Sơ xoay người nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Bạn học, tôi thật sự có việc gấp, có thể nhường cho tôi không?”
“Em gái, đối xử thân ái chút đi, nhường cho cậu ta lấy trước cũng đâu có sao?” Chị gái phát trang phục nói đỡ, ngay sau đó quay phắt sang Văn Sơ, nhanh đến mức Lỗ Như Hoa sợ cô nàng gãy thắt lưng, “ Bạn là Văn Sơ phải không? quân phục của bạn số lớn nhất. Học quân sự cực lắm, mệt chết người luôn, coi chừng ngã bệnh nha. Bạn ở ký túc xá nào?…… A, điện thoại của bạn số bao nhiêu……”
Lỗ Như Hoa bất lực nhìn lưng Văn Sơ, nghe chị gái “dạy bảo”, thầm thở dài một tiếng, “Ông trời ơi!”
Văn Sơ chỉ mất nửa thời gian so với người khác, nhận bộ quần áo xanh nhạt từ tay chị gái kia, quay lại kề sát Lỗ Như Hoa, thấp giọng mỉm cười nói: “Coi kìa, tôi còn là tưởng đứng chỗ nào thì chết luôn chỗ đó, hóa ra cuối cùng vẫn nhanh hơn cô một bước.”
Lỗ Như Hoa vẻ mặt không thay đổi, thở một hơi: “Con người sinh ra, chậm rãi tiến từng bước, càng bước tới càng gần mộ phần. Tôi không ngại anh nhanh hơn tôi một bước, thật lòng đó!”
Văn Sơ tiêu sái vẫy tay bước đi, trong lòng yên lặng lặp lại lời nói của Lỗ Như Hoa, phân tích kỹ lưỡng……
Không hiểu là ý gì……
Cô ta hình như đang mắng mình……
* * *
Con đường đầy bóng mát ngang công viên khu C.
Văn Sơ cầm đồng phục trong tay chậm rãi đi về ký túc xá. Phía sau cách đó không xa là Lỗ Như Hoa.
Ban nãy khi Lỗ Như Hoa lĩnh quân phục, chị gái kia không chút dài dòng, nhanh nhẹn rút hai bộ quần áo dúi vào tay cô, trưng bày hình ảnh một hội viên suất sắc hiệu suất làm việc cao. Lỗ Như Hoa cảm thấy buồn cười, hóa ra bề ngoài đẹp trai cũng chả ăn thua gì, công việc chỉ cần 1 phút là xong bị Văn Sơ kia dây dưa thành 5 phút.
Được rồi, đưa đồng phục cho Tự Ngọc và Hoàng Kinh Vũ đi, buổi chiều còn phải đi làm việc khác. Lỗ Như Hoa bước nhanh về phía trước.
Vấn đề là, đi qua công viên khu C, lại gặp oan gia, không biết có phải Văn Sơ cố ý hay không, bước đi như bà già bị bó chân từ nhỏ.
Không gây sự! Khách hàng là Thượng Đế! Lỗ Như Hoa hít sâu.
“Lỗ Như Hoa, đi đâu vậy?” Tiếng chuông xe đạp vang lên từ đằng sau.
Là Tiếu Thanh, cũng là sinh viên năm nhất hệ kiến trúc, cùng khoa với Lỗ Như Hoa.
“Tôi đến đưa quân phục cho em trai.” Lỗ Như Hoa tươi cười trả lời, cô đối với Tiếu Thanh này rất có cảm tình.
Nguyên nhân thứ nhất: Tiếu Thanh đối đãi với bạn bè rất tốt, mua N mặt hàng thượng vàng hạ cám có đủ => Vô cùng chiếu cố công việc buôn bán của cô.
Nguyên nhân thứ hai: Đẹp trai!
Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là đẹp trai
Lỗ Như Hoa tuy rằng không phải háo sắc, nhưng là cảnh đẹp ý vui, soái ca ai nhìn mà không thích! Nói đến đẹp trai, Lỗ Như Hoa vô tình liếc về hướng Văn Sơ, hắn và Tiếu Thanh đều học tại một trường danh tiếng. Cùng là người, sao cuộc đời chênh lệch lớn như vậy?
“Đang vội phải không?” Tuy chỉ là câu hỏi, Tiếu Thanh vẫn tự giác dừng lại, cũng không cho cự tuyệt, trực tiếp kéo ba lô trên vai Lỗ Như Hoa, giơ tay lên chỉ: “Lên xe, tôi đưa đi.”
“A…… Tiếu Thanh, không cần đâu !” Lỗ Như Hoa nhìn xe đạp Tiếu Thanh thì có chút do dự, loại xe đạp này là xe công thức, cô cảm thấy không được an toàn, lỡ mà làm hỏng yên xe người ta thì sao, đắt tiền lắm đó.
“Nhanh lên, tiện đường mà.
“ Tiện đường thật không?”
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh, tựa hồ – dường như – có lẽ… mơ hồ đến từ người phía trước đang chậm rãi bước – Văn Sơ.
Lỗ tai Lỗ Như Hoa tự động điếc đặc với âm thanh gây sự kia, không thèm khách khí nữa, vịn thắt lưng Tiếu Thanh trực tiếp ngồi lên yên sau. Tiếu Thanh phía trước bế ba lô của Lỗ Như Hoa, phía sau chở Lỗ Như Hoa, tiểu xe đạp đã thăng cấp thành đại xe đạp.
Đi ngang qua Văn Sơ, Lỗ Như Hoa không quên ngó lên trời cảm thán một câu : “Ai, dù có người dành chỗ trước cũng không sao!” Dứt lời, liếc mắt một cái, lại tiếp tục nhìn trời.
Thật ra không cần Lỗ Như Hoa thị uy, Văn Sơ cũng biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì. Hắn cũng không phải cố ý đi chậm, chỉ là tò mò mà thôi. Trên đường đi, Lỗ Như Hoa không ngừng bắt chuyện với người đi đường, làm như toàn trường này có tới một nửa sinh viên quen biết cô ta. Văn Sơ thấy kì quái, cô ta không phải mới năm nhất sao, giao thiệp rộng vậy? Không lẽ chỉ bằng cái « xe tải bán hàng lưu động » cô ta cõng trên lưng? Hừ, con người quả nhiên đều là sinh vật vật chất. Văn Sơ quyết định, tuyệt đối sẽ không mua hàng của Lỗ Như Hoa!
Khi cái tên đạp xe kia xuất hiện, Lỗ Như Hoa gọi hắn là Tiếu Thanh, bạn cùng lớp của cô ta sao? Văn Sơ đầu không thắng nổi mắt, chẳng giữ thể diện quay đầu nhìn một cái xem tên Tiếu Thanh kia dáng vẻ ra sao, lại bị Lỗ Như Hoa kiêu ngạo thọc thêm câu nói kia. Hừ ! hắn bị cặp chị em Như Hoa Như Ngọc này coi thường chắc rồi!
Thật sự là chó tới đường cùng…… Bị hổ khi dễ! …… Không, phải là mãnh hổ lạc địa nên bị cẩu khi. Không phải chỉ là cái xe đạp sao? Hôm nào kêu quản gia mang xe thể thao đến ! A….. hắn làm sao có thể có nảy ra ý tưởng đáng khinh như vậy?
Khinh bỉ
Kết quả là, Văn Sơ vừa tự vấn bản thân đến cuối cùng là chó hay hổ, bị cái gì khi dễ ; đồng thời lại nghi hoặc chính mình phải chăng đang có tâm lý nhà giàu mới nổi, đi về ký túc xá.
Đẩy cửa phòng 205, Lỗ Như Hoa cầm ít quần áo bỏ vào chậu, chuẩn bị ra ban công giặt, vừa quay người thì đụng mặt Văn Sơ .
Nhìn nhau không chớp mắt.
Văn Sơ vuốt cằm mỉm cười, ý tứ là: Cô cho là cô có thể làm tôi giận? Tôi là người có học thức, không thèm so đo với cô.
Lỗ Như Hoa cũng vuốt cằm mỉm cười, ý tứ là: Anh cho là anh có thể làm tôi giận? Anh là khách hàng, khách hàng là Thượng Đế, tôi không thèm so đo với anh.
Mỉm cười, lại mỉm cười… Hai người này, giống núi cao và biển sâu……
Có điều Lỗ Như Hoa đúng là chị gái tốt, quần áo dơ của Lỗ Tự Ngọc cũng lại giặt giúp.
Văn Sơ tùy tiện ném quân phục lên giường, Lỗ Tự Ngọc đang im lặng luyện chữ, thấy Văn Sơ bước vào, chỉ ngẩng đầu cười cười xem như chào hỏi, không nói thêm gì.
Hoàng Kinh Vũ không ở trong phòng, quân phục đã chỉnh tề đặt ở trên bàn, có lẽ Lỗ Như Hoa vừa đưa tới.
Văn Sơ ngứa miệng muốn châm chích vài câu, rồi lại nhịn xuống. Là Lỗ Như Hoa tình nguyện thay em trai xếp hàng lấy quân phục, tình nguyện giúp cậu giặt quần áo, người ngoài có lý do gì chỉ trích.
Nhưng, cô ta không thấy mệt sao? Tầm mắt Văn Sơ không tự giác liếc về phía ban công.
“Tự Ngọc, quần áo dính màu vẽ để chỗ nào?” Lỗ Như Hoa bỗng nhiên quay đầu hỏi, qua lớp kiếng, vừa vặn đem vẻ mặt bồn chồn của Văn Sơ thu vào tầm mắt
Văn Sơ hơi xấu hổ, ra vẻ trấn tĩnh ho nhẹ một cái.
“Gần cái sọt màu lam, chị mở cái túi kia ra.” Lỗ Tự Ngọc trả lời, bút trong tay vẫn không ngừng lại.
“Ừ.” Lỗ Như Hoa trừng mắt nhìn Văn Sơ, quay lại giặt quần áo.
Văn Sơ hơi bực mình, phát cáu bản thân sao lại chú ý đến cô ta như vậy, bực hơn nữa là mỗi lần tò mò đều bị cô ta nhìn thấy
Quên đi, không nghĩ nữa, người đầy mồ hôi, đi tắm!
Văn Sơ cởi áo để trần, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh gần ban công.
Ở ban công ngồi giặt quần áo, Lỗ Như Hoa len lén nhìn. Nói không có cảm giác là giả, ai bảo tên kia dáng người đẹp vậy cao vây, tay ra tay, chân ra chân.
Đang suy nghĩ, một cánh tay bỗng nhiên với qua, vặn van nước phía Lỗ Như Hoa.
“Bạn Như Hoa, thât ngai quá, ký túc xá đơn sơ, dùng hai vòi nước nóng đồng thời sẽ có một cái không chảy.” Văn Sơ cười rất đáng nghi, châm rãi nói kháy.
Lỗ Như Hoa ngẩng đầu lau lau mồ hôi, cơ thể theo bản năng hơi lui lại. Không cẩn thận nhìn người khác trần truồng là một chuyện, cùng nam sinh cởi trần ở khoảng cách gần như vậy lại là chuyện khác …… Mặt bất giác nóng lên, nói nho: “Vây… Anh tắm đi! Tôi không xả nước nữa.”
Gương mặt đỏ bừng của cô làm cho Văn Sơ hoàn toàn thỏa mãn, sảng khoái đi vào phòng vệ sinh, mở vòi hoa sen, dòng nước ấm nóng phun ra. Cái gì như hoa như ngọc, cái gì huấn luyện quân sự, gặp quỷ hết đi
Ha ha, hắn muốn hát.
“Aaaaaa……” Âm thanh Văn Sơ bật ra không phải là tiếng hát, mà là môt tiếng rống to.
Nước nóng quá sức!
Hắn hổn hển đẩy cửa thò nửa thân trên, không thèm chú ý dáng vẻ phong độ, hướng về phía Lỗ Như Hoa mà gào: “Cô cố ý! Cô vặn cho nước sôi luôn phải không?”
Lỗ Như Hoa giơ hai tay dính đầy bột giặt lên, làm động tác đầu hàng, mặt đầy vẻ vô tội: “ Không cố ý, thực sự không cố ý , nhất thời quên, a…… Nước nóng lắm sao?”
“Quên? Nóng không hả? Vào coi thử đi!” Nếu không phải đã cởi quần áo, nếu đối phương không phải là nữ, Văn Sơ thật sự muốn đánh người.
“Vô cùng xin lỗi.” Lỗ Như Hoa tiếp tục nói thật vô tội: “Tôi không có thói quen ở ký túc xá nam tắm rửa nên không biết !”
“Cô… Lỗ Như Hoa!”
“Phỏng sao? Thật sự bị phỏng? A, anh mua thuốc mỡ không? Trong ba lô tôi có, mười tệ thôi, rẻ mà!”
“Lỗ Như Hoa, đồ ham tiền, đồ con gái độc ác!”
Tiếng hét của Văn Sơ gần như vang cả dãy ký túc xá. Trong phòng, Lỗ Tự Ngọc ngừng bút, không thể nhịn nổi mà buồn cười nhìn chị……
Khóa học quân sự khiến tân sinh vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ cuối cùng đã bắt đầu.
Nếu chỉ là đi nghiêm đứng nghiêm theo khẩu hiệu, đối với sinh viên mà nói cũng không có gì. Điều mà đại đa số không thể chấp nhận là 6 giờ sáng đã phải rời giường. Rửa mặt, ăn cơm, tập thể dục buổi sáng một giờ, nghỉ ngơi vài phút, tiếp sau đó là cả một ngày huấn luyện.
Ngủ nướng khẳng định là không dám.
Lỗ Như Hoa ngược lại rất cao hứng. Cô chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bốn giờ rưỡi trời còn chưa sáng, Lỗ Như Hoa rời giường, nhẹ nhàng rửa mặt đánh răng. Trong lúc ba nữ sinh cùng phòng còn nằm mơ, cô đặt bánh và sữa lên đầu giường của họ. Sáng đi sớm tối về khuya, đối với bạn cùng phòng quả thật có lỗi, lễ khinh tình nghĩa trọng, coi như là bữa sáng bồi thường đi.
Lịch làm việc của Lỗ Như Hoa:
4 giờ 45 phút, khóac ba lô trên lưng, trốn khoi ký túc xá, tới “căn cứ bí mật” của mình.
Cô thuê gian phòng không đến 10 mét vuông làm kho hàng, chỉ để các loại hàng hóa, ngẫu nhiên còn có thể ở đây dùng nồi cơm điện nấu vài thứ.
5 giờ 15 phút, chon xong hàng bán hôm nay rồi, cầm thêm vài thứ tới cho Tự Ngọc. Canh thời gian rồi chạy về trường.
5 giờ 35 phút, tới căn tin chọn bữa sáng, lấy điên thoai ra: Tối qua “đơn đặt hàng” như sau – bánh mỳ 25 cái, bánh bao 20 cái, bánh quẩy 10 cái, sữa đậu nành 10 túi, ok!
5 giờ 45 phút, mua đồ ở căn tin xong.
6 giờ, đúng giờ giới luật, ký túc xá nam mở cửa. Đeo mũ, hạ nón, trà trộn đi vào, đem bữa sáng đến cho “khách đặt hàng”, lấy tiền, xong.
6 giờ 15 phút, ra khỏi ký túc xá nam bắt đầu đói bụng, run chân. Lỗ Như Hoa lấy ra một cái bánh vừa đi vừa ăn, được ăn là vương đạo! Có điều chạy tới chạy lui như vậy lãng phí thể lực lại lãng phí thời gian, trường S lại lớn như vậy. Được rồi, ngày mai đi nghiên cứu thị trường kiếm một cái xe đạp.
“Hi! Lỗ Như Hoa.” Phía sau có người gọi. Lỗ Như Hoa quay đầu nhìn, là bạn cùng phòng Tự Ngọc, hình như biệt hiệu là “Cá voi”, tảng băng Văn Sơ cũng đi cùng.
Bọn họ đều mặc quân phục nghiêm chỉnh, đầu đội mũ.
Không chiu nổi! Đồng phục kia khoác lên người nam sinh khác y hệt đào binh (lính đào ngũ), hai người bọn họ mặc vào lại giống đội viên danh dự duyệt binh lễ quốc khánh, Lỗ Như Hoa lại cảm thán cho phong thuỷ phòng 205.
“Lỗ Như Hoa, em cũng cởi mở quá ha. Sáng sớm đi ra từ ký túc xá nam a, không phải là cả đêm……” Cá voi nhanh mồm nhanh miệng, không che giấu kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn, chỉ chỉ Lỗ Như Hoa, lại chỉ chỉ vào ký túc xá nam.
Văn Sơ hoàn toàn trấn tĩnh, trên mặt không thể hiện cảm xúc, chỉ khóe miệng nhếch lên, nửa cười nửa không.
Ký túc xá khoa Luât và công viên khu C nằm liền kề, thật là oan gia ngõ hẹp. Lỗ Như Hoa miệng không kịp nuốt bánh, vội vàng xua tay: “Không phải đâu! Tôi đến đưa bữa sáng.”
“Đưa bữa sáng? Chẳng lẽ ở ký túc xá khoa luật cũng có em trai phải chăm sóc? Lỗ Như Hoa, em trai cô nhiều thiệt đó.”
Văn Sơ thề là hắn không định nói như vậy. Chỉ là không biết vì sao, cứ nhìn thấy Lỗ Như Hoa lại không tự chủ được mà gây gổ……
Thực ra nhìn cô mới sáng sớm đã mướt mồ hôi, ý niệm đầu tiên Văn Sơ nghĩ đến là “cô ta lại ở đây đẩy mạnh tiêu thụ cái gì vậy?”
Hóa ra là đưa đồ ăn sáng.
Vất vả kiếm tiền như vậy, phải chăng…… hoàn cảnh cô ta thực sự khó khăn!
Văn Sơ biết cuộc sống hai chị em Như Hoa rất đơn giản, hắn cũng nghe nói bọn họ không cha không mẹ. Có điều trường S cũng cho vay tiền đi hoc mà, còn có thể xin học bổng. Việc gì phải hành hạ mình thành cái dạng này.
Cô vất vả như vậy, Lỗ Tự Ngọc kia lại mỗi ngày thong dong! Trong lòng Văn Sơ, cảm tình với Lỗ Tự Ngọc giảm thêm ba phần.
“Tôi chỉ có một đứa em là Lỗ Tự Ngọc, cảm ơn đã quan tâm.” Lỗ Như Hoa mỉm cười, bình tĩnh trả lời Văn Sơ.
Lương tâm bị chọt một cái, Văn Sơ thật muốn cắn lưỡi cho rồi.
“Đưa bữa sáng thế nào? Có đưa đến ký túc xá tụi này không?” Cá voi nghe xong thích thú – nếu không phải đến căn tin ăn điểm tâm, mỗi ngày có thể ngủ thêm 20 phút .
“A……” Lỗ Như Hoa hơi khó xử. Hôm qua cô đã nghĩ về sau nên ít bán hàng ở khoa mỹ thuật. Một là sợ Lỗ Tự Ngọc không được tự nhiên, hai là không muốn gặp Văn Sơ
“Chị hai.” Vừa nghĩ đến Lỗ Tự Ngọc thì cậu xuất hiện
Tinh thần Lỗ Như Hoa lập tức tỉnh táo, hai mắt sáng lên. Ngay cả Văn Sơ cũng kinh ngạc nhìn Lỗ Như Hoa “cải lão hoàn đồng”, đột ngột nhanh nhẹn như vừa uống tăng lực.
“Ăn sáng không?” Lỗ Như Hoa đẩy Cá voi và Văn Sơ đang đứng chắn qua một bên, chạy về phía Lỗ Tự Ngọc.
Văn Sơ cảm thấy Lỗ Như Hoa dùng cánh tay khí lực dời lấp Thái Sơn mà đẩy hắn!
“Ăn rồi, cái bánh hôm qua chị đưa tới đó.” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười nhìn chị. Cậu móc túi áo lấy khăn tay đưa cho Lỗ Như Hoa: “Chi hai, lau tay đi.”
“Làm biếng lắm, khỏi” Giọng nói Lỗ Như Hoa hơi giận dỗi, “Không phải nói là điểm tâm muốn ăn mới mẻ sao? Lai ăn bánh cách đêm. Sao em không ghé căn tin? Không thì để chị mang tới cho!”
“Chi cũng ăn bánh cách đêm đó thôi, đâu có việc gì.” Lỗ Tự Ngọc lắc đầu.
Lỗ Như Hoa bỗng nghĩ đến chuyện khác “Cho em mấy trái cà chua. Chút nữa học quân sự xong chị lên sân thể dục tìm em nha. Đừng vận động nhiều quá, nếu thấy mệt thì báo với huấn luyện viên xin nghỉ.”
Cá voi nhìn tới ngẩn người, Văn Sơ rùng hết cả mình, da gà nổi rột rột, khinh bỉ trừng mắt nhìn hai chị em Như Hoa một cái, sải bước bỏ đi.
Thật là không may, hắn vừa bước vừa buồn bực. Buổi sáng vừa ra tới đã gặp phải Lỗ Như Hoa. Cô ta còn muốn vào thao trường. Trường S lớn như vậy, không còn chỗ nào khác bán hàng sao?
Đúng như hắn nghĩ!
Trường S lớn như vậy, Lỗ Như Hoa quả thật không đến chỗ nào khác bán hàng ……
Đồng thời, trong ngày đầu tiên học quân sự, Văn Sơ cũng chân chính hiểu được cái gì gọi là «nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ vĩ đại nhất thế giới» !
Sân huấn luyện rất lớn, đồng thời rất nhiều khoa hệ thao luyện ở đó. Ngoài biên sân tập cũng có vài người lén lút bán nước khoáng và mấy thứ linh tinh. Kỳ quái là chỉ riêng Lỗ Như Hoa bên này là bán được nhiều.
Bởi cô chỉ chọn những “mặt hàng” thu hút!
Lỗ Như Hoa biết bản thân sức lực có hạn, nếu chỉ tập trung vào nước khoáng, sẽ phải cạnh tranh kịch liệt, lai thêm nội quy trường học ngăn cản. Cuối cùng cô quyết định không bán nước khoáng, tập trung vào mặt hàng sơn tra: Sơn tra khô và sơn tra thái nhỏ.
Quảng cáo của cô tương đối đơn giản dễ hiểu:
Muốn giải khát, uống sơn tra;
muốn vui vẻ, tìm Như Hoa!
Kết quả là, trong thao trường quân sự, gần như mỗi sinh viên đều cầm chai nước khoáng mãnh liệt lắc lắc, mắt nhìn lom lom vào trong, chờ đợi miếng sơn tra ngâm nước lờ đờ trồi lên…
/19
|