Hắn trở lại!
Vừa nhận được tin đại quân đã khải hoàn hồi kinh trở về, Ung Diễm cũng không thể kiềm chế được, nàng muốn xuất cung đi nghênh đón hắn chỉ vì có thể nhanh chóng sớm được nhìn thấy hắn một chút!
Nhưng trong lòng nàng sợ…. Sợ hắn còn giận nàng, sợ hắn không chịu gặp nàng, cực kỳ sợ hãi….. Chính là hắn không cần nàng! Cho nên cuối cùng nàng quyết định ở trong triều đình tiếp kiến hắn, không có dám làm bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào, sợ sẽ chọc giận hắn hơn nữa.
Ngày đó, nàng còn viết thư cho hắn, nhưng cuối cùng lại tự tay đem thư đi đốt, không dám đưa thư cho hắn chỉ sợ….. Lại một lần nữa hắn đáp lại nàng bằng vẻ lạnh nhạt, nhưng đồng thời nàng cũng đang đánh cuộc….. Đánh cuộc hắn sẽ hiểu được nổi lòng của nàng, mà hắn sẽ thật sự hiểu không?
Đại quân khải hoàn hồi triều, trong kinh thành vui mừng hân hoan, các tướng sẽ đã lâu chưa từng về nhà, nên không thể nào chờ đợi được vì rất muốn gặp lại người nhà, nhưng theo thường lệ triều đình sẽ tổ chức yến tiệc để tiếp đãi các tướng lĩnh công lao lớn đã rất vất vả. Trước đó, bọn họ đã lâm triều diện thánh, tiếp nhận ban phong.
Ung Diễm nhìn hắn uy dũng bước từ ngoài đại điện đi vào, vẫn như cũ thân thể mặc chiến bào thiết giáp, xem ra đã mệt mỏi vì bụi dặm xa xôi. Những ngày qua, vẻ mặt tuấn mỹ của hắn không ít gầy gò, tăng thêm mấy phần sức quyến rũ kiên cường của nam nhân.
“Mấy ngày nay Bát Hoàng Thúc đã cực khổ rồi.”Nàng nhìn hắn cười nói, nụ cười trên mặt có vẻ cứng ngắc một chút, ánh mắt hắn sắc nhọn chăm chú nhìn như muốn xuyên thấu tâm tư của nàng.
“Đa tạ bệ hạ ưu ái.” Lôi Đỉnh gật đầu mỉm cười quay lại vẻ mặt lạnh nhạt, hơn một năm không gặp, quả nhiên nàng đã lớn lên không ít, mặt mày lại tăng thêm vài phần xinh đẹp của thiếu nữ, chỉ là thần sắc có chút tiều tụy, chắc tối hôm qua đã ngủ không ngon rồi!
Lúc này, các đại thần phát ra tiếng nhiệt liệt hoan nghênh, tam triều nguyên lão Thân Đồ không kịp chờ đợi liền hỏi: “Nhiếp Chính Vương, người quả nhiên là người tài ba đứng đầu của triều ta, nghe nói vài ngày trước người đang tấn công Phương Bắc lại bị thương đôi chút, thế nào rồi? Vết thương đã lành rồi chưa?”
“Không có gì đáng ngại.”
“Không ngờ đến mười đế đã tốn mười năm không đánh chiếm phương Bắc được, thế nhưng Nhiếp Chính Vương chỉ dùng thời gian ngắn ngủi mà thu phục được, thật là bội phục!”
“Không sai, Nhiếp Chính Vương thật là quá thần kỳ……..”
Vì sao những đại thần này cứ luôn rủ rỉ rù rì, giống như trong bụng vẫn còn chưa nói hết, nàng cũng còn có lời muốn nói mà! Ung Diễm lộ vẻ buồn bã trong ánh mắt, lẳng lặng nhìn Lôi Đỉnh, nhìn hắn trò chuyện rất vui vẻ, chỉ sợ một năm đã thay đổi rất nhiều, hắn căn bản cũng không còn muốn nàng nữa rồi!
Nhưng chỉ có nàng……. Chỉ có trong lòng nàng sớm chiều luôn nghĩ về hắn!
“Các ngươi có chuyện thì thượng tấu, vô sự bãi triều!” Ung Diễm giận dỗi nói, ánh mắt trong sáng ngấn hàng lệ nhàn nhạt, nàng chờ gặp hắn để nghe hắn nói chuyện….. Nói ra những gì……. Cho dù một câu cùng rất tốt rồi, chẳng lẽ hắn thật sự không có lời nào để nói sao?
Nghe vậy, Lôi Đỉnh nâng lên tròng mắt đen, hơi có vẻ lạnh nhạt nhìn nàng một cái, ánh mắt hắn hờ hững cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, rưng rưng đứng dậy bỏ đi……….
※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※
Trước mặt hắn, nàng giống như đang chạy trốn, xoay người rời đi, không thể nào ở lại trong đại điện dùng chỉ một lúc, sợ mình bất lực giống như đứa bé mà khóc ồ lên.
Sao hắn có thể không nói với nàng một câu nào…….
Ung Diễm đang trên đường chạy trở về tẩm cung, cảm giác cảnh vật ở trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, bị nước mắt bao phủ, nhìn thấy hắn ở trước mặt, trong lòng nàng đã rất chờ mong………..
“Tình Nhi, tất cả các ngươi hãy đi xuống đi, đóng chặt cửa lại, bất luận là kẻ nào cũng không được quấy rầy ta.” Nàng quay lưng về phía mọi người, trợn tròn hai mắt, để không cho nước mắt dễ dàng rơi xuống.
Giờ phút này, trong lòng nàng sự mong đợi toàn bộ đã bị hắn xé thành từng mảnh vụn, trái tim bị đau như cắt thành từng mảnh. Đã hơn một năm, cả ngày lẫn đêm nàng tự nói với bản thân mình phải kiên cường chống đỡ, tuyệt đối không làm cho hắn thấy thất vọng……. Nhưng bây giờ nàng đã không còn hơi sức, cũng không thể chống đỡ nổi nữa!
Nàng cảm thấy mình trở nên rất yếu đuối, ngay cả hô hấp cũng không còn chút hơi sức…….
Trước khi cánh cửa sắt khép lại, một giọng nói trầm thấp giàu từ tính của nam nhân cắt ngang, đôi mắt u ám khóa chặt bóng dáng đang khóc thút thít ở trước mắt.
“Khoan đã.”
Nghe giọng nói quen thuộc của hắn, Ung Diễm chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy hắn đi đến, nàng lui về phía sau một bước, nhìn hắn giơ tay lên cho bọn người hầu lui đi hết, bóng dáng cao lớn của hắn cứ bước từng bước một tiến lại gần nàng. Cuối cùng, hắn đi vào cửa, bàn tay đóng lại cánh cửa.
Hơn một năm không gặp, Tiểu Hoàng Đế của hắn quả nhiên đã trổ mã đẹp đến động lòng người rồi! Nhớ trước kia khi hắn đã rời khỏi kinh thành vào một đêm, nhìn thấy dung nhan nhỏ nhắn của nàng cứ ngồi khóc thút thít!
“Ngươi khóc cái gì? Là ai bắt nạt ngươi?”
Là ngươi! Chính là ngươi! Trong lòng Ung Diễm thầm hô lớn, nước mắt rơi xuống dữ dội, trong lòng nàng cứ gào to, kẻ khi dễ ta cũng chính là ngươi!
“Sao không nói lời nào? Chẳng lẽ ngươi không hi vọng ta hồi kinh sao?”
Không, không phải! Sao nàng không hy vọng hắn hồi kinh chứ? Hơn một năm nay, nàng không bao giờ không hy vọng chứ, nàng thật rất muốn được gặp lại hắn!
“Trước đó vài ngày nhận được tấm áo da cừu mà ngươi đưa cho ta, ta nghĩ ngươi nhất định có lời muốn nói! Cho nên, ta đặc biệt quay trở về là muốn nghe rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta đây.”
Nàng muốn nói……. Muốn nói……. Nhất thời rất kích động, lời gì cũng không thể thốt ra được.
Ung Diễm dùng sức cắn môi, giữ chặt ba chữ “Bát Hoàng Thúc ở trong miệng, nàng ngước nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân quen thuộc ở trước mắt, yên lặng không nói một câu chỉ nhìn lấy hắn. Tròng lòng nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có dòng lệ nóng rang rơi xuống, khác biệt so với dung nhan xinh đẹp, kiên cường lau đi nước mắt.
“Thế nào? Không nhớ Bát Hoàng Thúc của ngươi rồi sao? Ung Diễm.”
Nàng không đáp lại hắn, chỉ giơ tay lên lau đi nước mắt, nhưng nước mắt nóng rang cứ càng ngày càng rơi xuống càng nhiều. Cuối cùng không cách nào thu dọn được, nước mắt rơi đầy trên mặt, giống như mưa rơi trên Hoa Lê làm cho người ta càng muốn trêu chọc càng muốn thương yêu.
Lôi Đỉnh thở dài, thình lình đưa cánh tay dài ra, ôm nàng vào trong ngực, vững vàng không buông, “Ngươi cứ muốn hờn dỗi ta hoài vậy sao?”
“Không nên chạm vào ta, ngươi buông ta ra, ngươi mau buông ra…..” Nàng khóc nức nở, giãy giụa khỏi hắn, “Ta không cần ngươi quan tâm ta, ta không cần ngươi quan tâm…….”
Đột nhiên nàng quật cường gào to, môi đỏ mọng bị hắn hung hăng hôn, hắn ương ngạnh trằn trọc mút lấy cánh môi mềm mại của nàng, giống như vĩnh viễn không đủ, không ngừng trong chốc lát, khi hắn buông nàng ra thì môi của nàng đã bị hắn hôn lên sưng đỏ, lộ ra một tia sắc dâm mị.
“Ta không buông.” Giọng điệu cười cợt của hắn, cũng không còn kiên định nữa. “Trời mới biết một năm nay ta nhớ ngươi nhiều đến cỡ nào, tiểu hoàng đế của ta thật có bản lãnh giày vò ta đó.”
“Ta không có!” Nàng uất ức rống to, quơ chân múa tay vào trên người của hắn, “Rất quá đáng……. Ngươi thật sự rất quá đáng! Sao ngươi có thể không nói một tiếng nào…….. Không nói một liền biến mắt khỏi trước mặt ta, lại còn đi hơn một năm, ta cho rằng ngươi sẽ không quay trở về nữa, ta thật sự rất sợ….. Thật sự rất sợ đó!”
“Ngươi sợ cái gì?”
Mới đầu, trong lòng Ung Diễm có một chút ngạo khí không chịu thỏa hiệp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hắn dịu dàng lập tức như bị hòa tan, nàng ôm lấy hắn, giọng nói mềm mại gần như bất lực hô lớn: “Ta sợ không có ngươi! Không có ngươi….. Ta sẽ làm sao bây giờ?”
“Ngươi thật lòng nghĩ như vậy sao?”
“Chính ngươi là người xấu! Ta chỉ có ngươi! Ngươi làm cho ta chỉ có ngươi!” Trước kia, nàng không biết vì sao con người khi không có một người khác ở bên cạnh sẽ sống không nổi, khi nàng hiểu thì hắn đã ở trong lòng của nàng rồi!
“Cho nên ngươi không thể không có ta, vậy thì sao?” Hắn liếc mắt lạnh nhạt nhìn xuống nàng, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm xem ra rất dịu dàng của nàng.
“Ta sợ mất đi ngươi, sợ không có ngươi…….. Trải qua mấy ngày nay, ta mỗi khắc đều ở đây cầu nguyện, hi vọng ngươi có thể bình an vô sự, không hề không lúc nào không muốn ngươi, vẫn muốn……. Ta vẫn muốn…….. Nghĩ đến mà tâm trạng lại thêm đau khổ, thật là đau!” Nước mắt yếu ớt lại lần nữa rơi xuống bên má của nàng.
Lời của nàng nói từng chữ từng câu khắc sâu vào trong đáy hắn, Lôi Đỉnh rung động mạnh, cánh tay tráng kiện nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khuôn mặt tuấn mĩ chôn vào trong lồng ngực của nàng, dùng môi khẽ hôn vào trái tim của nàng, vẻ mặt cực kỳ lưu luyến dịu dàng.
Hắn bất tình lình cử động ở trong lòng ngực của Ung Diễm, từng trận khẽ run, nàng liếc mắt nhìn hắn vùi đầu vào trước ngực của mình, nước mắt rơi xuống từng giọt một, ngược lại giờ phút này nước mắt của nàng chính là do vui sướng mà rơi xuống.
“Trong lòng còn đau không?” Hắn dịu dàng hỏi.
“Không đủ……….. Còn đau lắm.” Nàng cố ý nói láo, không muốn dễ dàng bỏ qua cho hắn. “Tâm vẫn còn rất đau, rất là đau!”
“Vậy sao?” Hắn nhếch môi cười, ánh mắt sắc bén đã sớm xuyên thấu vào trong lòng của nàng, nhưng lại không dám vạch trần ra, bàn tay đã giật áo khoác nàng ra, càng hôn triền miên hơn nữa.
Ung Diễm cảm thấy trong lòng mình càng trở nên ấm lên, dường như trong lòng có đốm lửa không ngừng nhảy vọt thêu cháy nàng, dần dần không thể khống chế được, bởi bị ngăn cách bởi y phục mỏng manh, nàng cảm nhận nhiệt độ mê người từ đôi môi mỏng của hắn, giống như không ngừng khắc lên da thịt mềm mại nóng của nàng.
“Nha đầu ngốc của ta, không tin ta sẽ bình an trở về sao?”
“Ta tin…. Nhưng trong lòng lại rất sợ……. Ta sợ ngươi vẫn còn giận ta, sợ ngươi không cần đến ta, nếu như ngươi thật sự vứt bỏ ta……”
“Có một lúc ta thật sự không cần ngươi!” Hắn cắn răng tức giận nói: “Ngươi không phải là muốn đưa ta cho nữ nhân khác sao? Là ngươi bỏ ta trước, sao lại còn sợ ta không cần ngươi chứ?”
“Không….. Ta không cần nhường ngươi cho nữ nhân khác! Hoàng thúc, ngươi không cần phải giận ta, lần này ta không cho đi…….” Nàng thật sự ôm chặt lấy hắn, giọng nói gần như ngang ngực hô lên: “Ai dám giành ngươi với ta, ta liền giết người đó!”
“Lòng dạ nha đầu độc ác, ta rời khỏi kinh thành một năm này, ngươi dường như kiên cường không ít, Hoàng Thúc dạy ta không thể chui mắt mà nhìn nha!”
“Không, thật ra thì, ta thật sợ… …. Thật sự rất sợ!”
“Ngươi còn sợ gì hả? Nữ nhân ngốc.”
Nàng nghiêm túc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía hắn, “Ta sợ mình càng ngày càng thích ngươi, chỉ cần vừa nghxi đến ngươi, trong lòng ta tựa như có một đốm lửa vọt lên đốt cháy, ta không cách nào không chế được ngọn lửa này, thật sự sợ mình có ngày sẽ bị hủy diệt vào một ngày nào đó, cho nên ta muốn ngươi cưới nữ nhân khác, muốn cắt đứt tình ý trong lòng của mình đối với ngươi, bởi vì trong lòng ta thật sợ, nhưng mà……… Nghĩ đến việc nhường ngươi cho nữ nhân khác, lửa kia liền chạy mạnh làm ta rất đau, ngươi không ở bên cạnh, lửa kia cũng làm bỏng trái tim ta đau đến chết, ta thực sự cho rằng mình sẽ chết mất….” Nàng ngấn lệ lắc đầu, “Ta không hiểu, sao ngươi có thể thích một người một đời như thế chứ? Tình yêu nóng như vậy, làm sao có thể ở trong ngực cả đời chứ? Chỉ sợ cả này đời này còn chưa qua hết thì ta đã bị ngươi yêu cho chết cháy, bị bỏng chết rồi!”
Nghe nàng tỏ tình, trong lòng Lôi Đỉnh chấn động, lực cánh tay dài vững vàng ôm lấy nàng, “Yên tâm, có ta ở bên cạnh bảo vệ lấy ngươi thật chăt, lửa kia đốt bao nhiêu, ta sẽ che chở cho ngươi bấy lâu.”
“Nếu cả đời lửa kia không tắt thì sao?” Nàng biết cả đời này sẽ yêu thương hắn, cho dù bị đốt thành tro tàn cũng không hối hận.
“Vậy thì ta sẽ che chờ ngươi cả đời.” Hắn cúi đầu, ánh mắt nhất mực nhìn theo nàng, quyết định cam kết.
“Đây chính là chính miệng ngươi nói đó!” Cánh tay dài của nàng nhốt chặt lấy gáy của hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ của hắn, giọng nói buồn bực lại chứa chút dịu dàng. “Không cho ngươi hối hận, bất luận thế nào cũng không cho.”
“Tuân lệnh, bệ hạ của ta.”
Ung Diễm cười ngọt ngào với má lúm đồng tiền, gương mặt tinh tế không ngừng nhìn vào thấy hắn cọ vào trong ngực, vì những lời này của hắn, coi như dù nàng có bị ngọn lửa kia đốt cháy một đời thì nàng vẫn cam tâm tình nguyện!
Nàng dùng đầu ngón tay nâng gương mặt của hắn lên, đôi môi đỏ mọng chạm vào thật dịu dàng, hôn lên hắn hoảng sợ, lập tức cảm nhận được hắn bá đạo hôn đáp trả, vừa hôn một lúc lâu, hắn buông nàng ra, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ có chút mệt mỏi dựa vào trên vai của nàng.
“Để sớm chạy nhanh về kinh thành, ta đã ba ngày không có chợp mắt ngủ, ta hiện giờ hơi mệt một chút, chờ ta tỉnh ngủ sẽ hung hăng ôm ngươi đó” Nói xong, hắn nhếch môi cười, hai mắt nhắm lại ở trong ngực của nàng ngủ mê man.
“A….” Nàng kêu nhỏ một tiếng, sử dụng ngực để chống đỡ thân hình cao lớn của hắn, muốn nghĩ biện pháp đưa hắn lên trên giường sạch, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, có chút bất đắc dĩ, nhưng lại có chút ngọt ngào nghĩ đến hắn vì muốn trở về gặp nàng mà ba ngày không ngủ, còn muốn hắn tỉnh lại hung hăng yêu nàng, không khỏi tâm tình dao dộng, xuân tình nhộn nhạo……..
Chương thứ Chín: 9.2
Hai tháng sau.
Nói ra cũng kỳ quái, kể từ khi Lôi Đỉnh trở lại kinh thành, đại thần triều đình liền nở nụ trên mặt nhiều hơn, dường như Lôi Đỉnh chính là liều thuốc an thần của bọn họ vậy, nhưng đó cũng không phải là một liều thuốc tốt.
Đối với nàng mà nói, không thể thiếu sự tồn tại của hắn, nàng không muốn trốn tránh tình yêu của mình đối với hắn, nếu như có thể, nàng muốn trở thành nữ nhân của hắn!
Hôm nay, nàng gạt Lôi Đỉnh muốn triệu kiến đại thần trong triều có chuyện quan trọng, đã định bụng sẽ nói sự thật với họ, muốn biết bọn họ sẽ có phản ứng gì, Ung Diễm không cho phép mình nghĩ sâu thêm, chỉ sợ nghĩ đến sẽ chần chờ mà không thể giải quyết được.
“Chư vị ái khanh, trẫm muốn nói cho các ngươi biết một chuyện, thật ra thì……. Thật ra thì trẫm là…… Là nữ.” Nói xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, cười, không tưởng tượng được lại khó khăn như vậy!
“Cái gì?” Mấy tuổi cũng có thể làm cho thúc thúc bá bá của nàng đều kêu lên sợ hãi, mỗi người ánh mắt đều trừng lớn nhỏ cùng nhau thật tương đồng.
“Hoàng thượng… Ngươi nói đùa với chúng ta sao?” Thân Đồ cà lăm hết nửa ngày, cuối cùng mới hỏi.
“Các ngươi không thấy trẫm nhìn rất giống nữ nhân sao?” Nàng đứng lên quay một vòng trước mặt bọn họ, muốn họ nhìn rõ cho thật kỹ.
“Giống thì giống, nhưng mà….. Ngươi không phải thật sự là nữ nhi chứ?”
“Trẫm chính là nữ nhi.” Nói xong, nàng nín thở chờ đợi, không biết bọn họ sẽ xử phạt hoàng đế giả này thế nào, chắc phế bỏ và đem nàng đi xử phạt quá!
“Thật là tốt!” Bỗng nhiên có người tuôn ra một câu, liền tán thán.
“Cái gì?” Ung Diễm không ngờ mình sẽ nghe được kết luận này, nhất thời sững sốt.
Lúc này, Thân Đồ lão liền tung hoành, vạn phần vui mừng nói: “Thật là tốt, vốn ta cứ lo lắng, ta nhìn thấy nếu nam nhân ____”
Công Tôn Nghi cũng cao hứng không ngừng, “Ta đối xử người cũng giống như là huynh đệ ____”
Vui mừng không xiết, chỉ thiếu là không cúng bái thiên địa thôi, “Ta xem hắn như phụ thân, một lòng tôn kính Nhiếp Chính Vương ___”
“Thích nam nhân đẹp.” Ba người và trăm miệng bá quan, đều nói rõ ra hết.
Thật ra thì trong lòng bọn họ không hề ghét Ung Diễm, luôn làm trái ý nàng cũng bởi vì trong lòng bọn họ rất lo lắng, bởi họ sùng bá nhất chính là Nhiếp Chính Vương, nhưng lại dính dáng tới nàng nên trở thành kẻ đoạn tụ, không nghĩ tới hoàng đế này lại là nữ nhi, quả thực là một tiểu cô nương!
Nghe vậy, Ung Diễm có chút sửng sốt, nàng….. nàng và Lôi Đỉnh thích trai đẹp sao? Bọn họ…… Chẳng lẽ lại hiểu lầm hai người bọn họ sao?
“Chúng ta không phải _____”
“Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi, biết Nhiếp Chính Vương là một người bình thường, làm chúng ta an tâm đi rất nhiều. Chỉ là, Nhiếp Chính Vương có biết hoàng thượng là nữ nhân không?” Thần Đồ lại hỏi.
“Hắn đương nhiêt biết.” Nàng gật đầu một cái.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Có thể thấy Nhiếp Chính Vương thật sự là người bình thường, lúc trước hắn không tính thành thân, chúng ta thực sự lo lắng thay cho hắn, không nghĩ là lo lắng hão huyền rồi!” Công Tôn Nghi cũng cảm động đến xao động tâm tư.
Làm gì? So với chuyện hoàng đế là nữ nhân, thì bọn họ lại quan tâm đến suy nghĩ của Lôi Đỉnh hơn sao? Con ngươi liền đảo một vòng, Ung Diễm cảm thấy có chút chột dạ, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy…… Nếu trẫm nói cho các ngươi biết thêm một chuyện có được không?”
“Nói đi! Nói đi! Dù sao tin đáng sợ cũng đã công bố rồi, cũng không còn gì có thể làm chúng ta giật mình hơn nữa!” Thân Đồ liền trả lời ngay.
“Ừ….. Trẫm mang thai rồi, có tính là tin cấp bách không?” Nàng chớp mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi.
“A…….. Mang thai?” Bọn họ liền trừng mắt nhìn, miệng mở lớn, hoàn toàn có thể nhìn ra mỗi đại thần đều thật sự rất giật mình.
“Có được tính hay không?” Trong lòng nàng bắt đầu mong chờ đáp án của họ, đã trốn tránh hơn một năm nay, ngược lại nàng cũng dạy dỗ họ nên cũng hiểu ý đôi chút. Quả thật bọn họ cũng giống như thúc thúc bá bá của nàng, giống như một tiểu cô nương bướng bỉnh, cố ý muốn hù dọa trưởng bối của mình.
Vậy mà đã qua một lúc lâu rồi, bọn họ cũng còn há hốc mồm cứng lưỡi, bị nàng dọa đến mất hồn……
]
Vừa nhận được tin đại quân đã khải hoàn hồi kinh trở về, Ung Diễm cũng không thể kiềm chế được, nàng muốn xuất cung đi nghênh đón hắn chỉ vì có thể nhanh chóng sớm được nhìn thấy hắn một chút!
Nhưng trong lòng nàng sợ…. Sợ hắn còn giận nàng, sợ hắn không chịu gặp nàng, cực kỳ sợ hãi….. Chính là hắn không cần nàng! Cho nên cuối cùng nàng quyết định ở trong triều đình tiếp kiến hắn, không có dám làm bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào, sợ sẽ chọc giận hắn hơn nữa.
Ngày đó, nàng còn viết thư cho hắn, nhưng cuối cùng lại tự tay đem thư đi đốt, không dám đưa thư cho hắn chỉ sợ….. Lại một lần nữa hắn đáp lại nàng bằng vẻ lạnh nhạt, nhưng đồng thời nàng cũng đang đánh cuộc….. Đánh cuộc hắn sẽ hiểu được nổi lòng của nàng, mà hắn sẽ thật sự hiểu không?
Đại quân khải hoàn hồi triều, trong kinh thành vui mừng hân hoan, các tướng sẽ đã lâu chưa từng về nhà, nên không thể nào chờ đợi được vì rất muốn gặp lại người nhà, nhưng theo thường lệ triều đình sẽ tổ chức yến tiệc để tiếp đãi các tướng lĩnh công lao lớn đã rất vất vả. Trước đó, bọn họ đã lâm triều diện thánh, tiếp nhận ban phong.
Ung Diễm nhìn hắn uy dũng bước từ ngoài đại điện đi vào, vẫn như cũ thân thể mặc chiến bào thiết giáp, xem ra đã mệt mỏi vì bụi dặm xa xôi. Những ngày qua, vẻ mặt tuấn mỹ của hắn không ít gầy gò, tăng thêm mấy phần sức quyến rũ kiên cường của nam nhân.
“Mấy ngày nay Bát Hoàng Thúc đã cực khổ rồi.”Nàng nhìn hắn cười nói, nụ cười trên mặt có vẻ cứng ngắc một chút, ánh mắt hắn sắc nhọn chăm chú nhìn như muốn xuyên thấu tâm tư của nàng.
“Đa tạ bệ hạ ưu ái.” Lôi Đỉnh gật đầu mỉm cười quay lại vẻ mặt lạnh nhạt, hơn một năm không gặp, quả nhiên nàng đã lớn lên không ít, mặt mày lại tăng thêm vài phần xinh đẹp của thiếu nữ, chỉ là thần sắc có chút tiều tụy, chắc tối hôm qua đã ngủ không ngon rồi!
Lúc này, các đại thần phát ra tiếng nhiệt liệt hoan nghênh, tam triều nguyên lão Thân Đồ không kịp chờ đợi liền hỏi: “Nhiếp Chính Vương, người quả nhiên là người tài ba đứng đầu của triều ta, nghe nói vài ngày trước người đang tấn công Phương Bắc lại bị thương đôi chút, thế nào rồi? Vết thương đã lành rồi chưa?”
“Không có gì đáng ngại.”
“Không ngờ đến mười đế đã tốn mười năm không đánh chiếm phương Bắc được, thế nhưng Nhiếp Chính Vương chỉ dùng thời gian ngắn ngủi mà thu phục được, thật là bội phục!”
“Không sai, Nhiếp Chính Vương thật là quá thần kỳ……..”
Vì sao những đại thần này cứ luôn rủ rỉ rù rì, giống như trong bụng vẫn còn chưa nói hết, nàng cũng còn có lời muốn nói mà! Ung Diễm lộ vẻ buồn bã trong ánh mắt, lẳng lặng nhìn Lôi Đỉnh, nhìn hắn trò chuyện rất vui vẻ, chỉ sợ một năm đã thay đổi rất nhiều, hắn căn bản cũng không còn muốn nàng nữa rồi!
Nhưng chỉ có nàng……. Chỉ có trong lòng nàng sớm chiều luôn nghĩ về hắn!
“Các ngươi có chuyện thì thượng tấu, vô sự bãi triều!” Ung Diễm giận dỗi nói, ánh mắt trong sáng ngấn hàng lệ nhàn nhạt, nàng chờ gặp hắn để nghe hắn nói chuyện….. Nói ra những gì……. Cho dù một câu cùng rất tốt rồi, chẳng lẽ hắn thật sự không có lời nào để nói sao?
Nghe vậy, Lôi Đỉnh nâng lên tròng mắt đen, hơi có vẻ lạnh nhạt nhìn nàng một cái, ánh mắt hắn hờ hững cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa, rưng rưng đứng dậy bỏ đi……….
※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※
Trước mặt hắn, nàng giống như đang chạy trốn, xoay người rời đi, không thể nào ở lại trong đại điện dùng chỉ một lúc, sợ mình bất lực giống như đứa bé mà khóc ồ lên.
Sao hắn có thể không nói với nàng một câu nào…….
Ung Diễm đang trên đường chạy trở về tẩm cung, cảm giác cảnh vật ở trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, bị nước mắt bao phủ, nhìn thấy hắn ở trước mặt, trong lòng nàng đã rất chờ mong………..
“Tình Nhi, tất cả các ngươi hãy đi xuống đi, đóng chặt cửa lại, bất luận là kẻ nào cũng không được quấy rầy ta.” Nàng quay lưng về phía mọi người, trợn tròn hai mắt, để không cho nước mắt dễ dàng rơi xuống.
Giờ phút này, trong lòng nàng sự mong đợi toàn bộ đã bị hắn xé thành từng mảnh vụn, trái tim bị đau như cắt thành từng mảnh. Đã hơn một năm, cả ngày lẫn đêm nàng tự nói với bản thân mình phải kiên cường chống đỡ, tuyệt đối không làm cho hắn thấy thất vọng……. Nhưng bây giờ nàng đã không còn hơi sức, cũng không thể chống đỡ nổi nữa!
Nàng cảm thấy mình trở nên rất yếu đuối, ngay cả hô hấp cũng không còn chút hơi sức…….
Trước khi cánh cửa sắt khép lại, một giọng nói trầm thấp giàu từ tính của nam nhân cắt ngang, đôi mắt u ám khóa chặt bóng dáng đang khóc thút thít ở trước mắt.
“Khoan đã.”
Nghe giọng nói quen thuộc của hắn, Ung Diễm chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy hắn đi đến, nàng lui về phía sau một bước, nhìn hắn giơ tay lên cho bọn người hầu lui đi hết, bóng dáng cao lớn của hắn cứ bước từng bước một tiến lại gần nàng. Cuối cùng, hắn đi vào cửa, bàn tay đóng lại cánh cửa.
Hơn một năm không gặp, Tiểu Hoàng Đế của hắn quả nhiên đã trổ mã đẹp đến động lòng người rồi! Nhớ trước kia khi hắn đã rời khỏi kinh thành vào một đêm, nhìn thấy dung nhan nhỏ nhắn của nàng cứ ngồi khóc thút thít!
“Ngươi khóc cái gì? Là ai bắt nạt ngươi?”
Là ngươi! Chính là ngươi! Trong lòng Ung Diễm thầm hô lớn, nước mắt rơi xuống dữ dội, trong lòng nàng cứ gào to, kẻ khi dễ ta cũng chính là ngươi!
“Sao không nói lời nào? Chẳng lẽ ngươi không hi vọng ta hồi kinh sao?”
Không, không phải! Sao nàng không hy vọng hắn hồi kinh chứ? Hơn một năm nay, nàng không bao giờ không hy vọng chứ, nàng thật rất muốn được gặp lại hắn!
“Trước đó vài ngày nhận được tấm áo da cừu mà ngươi đưa cho ta, ta nghĩ ngươi nhất định có lời muốn nói! Cho nên, ta đặc biệt quay trở về là muốn nghe rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta đây.”
Nàng muốn nói……. Muốn nói……. Nhất thời rất kích động, lời gì cũng không thể thốt ra được.
Ung Diễm dùng sức cắn môi, giữ chặt ba chữ “Bát Hoàng Thúc ở trong miệng, nàng ngước nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân quen thuộc ở trước mắt, yên lặng không nói một câu chỉ nhìn lấy hắn. Tròng lòng nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có dòng lệ nóng rang rơi xuống, khác biệt so với dung nhan xinh đẹp, kiên cường lau đi nước mắt.
“Thế nào? Không nhớ Bát Hoàng Thúc của ngươi rồi sao? Ung Diễm.”
Nàng không đáp lại hắn, chỉ giơ tay lên lau đi nước mắt, nhưng nước mắt nóng rang cứ càng ngày càng rơi xuống càng nhiều. Cuối cùng không cách nào thu dọn được, nước mắt rơi đầy trên mặt, giống như mưa rơi trên Hoa Lê làm cho người ta càng muốn trêu chọc càng muốn thương yêu.
Lôi Đỉnh thở dài, thình lình đưa cánh tay dài ra, ôm nàng vào trong ngực, vững vàng không buông, “Ngươi cứ muốn hờn dỗi ta hoài vậy sao?”
“Không nên chạm vào ta, ngươi buông ta ra, ngươi mau buông ra…..” Nàng khóc nức nở, giãy giụa khỏi hắn, “Ta không cần ngươi quan tâm ta, ta không cần ngươi quan tâm…….”
Đột nhiên nàng quật cường gào to, môi đỏ mọng bị hắn hung hăng hôn, hắn ương ngạnh trằn trọc mút lấy cánh môi mềm mại của nàng, giống như vĩnh viễn không đủ, không ngừng trong chốc lát, khi hắn buông nàng ra thì môi của nàng đã bị hắn hôn lên sưng đỏ, lộ ra một tia sắc dâm mị.
“Ta không buông.” Giọng điệu cười cợt của hắn, cũng không còn kiên định nữa. “Trời mới biết một năm nay ta nhớ ngươi nhiều đến cỡ nào, tiểu hoàng đế của ta thật có bản lãnh giày vò ta đó.”
“Ta không có!” Nàng uất ức rống to, quơ chân múa tay vào trên người của hắn, “Rất quá đáng……. Ngươi thật sự rất quá đáng! Sao ngươi có thể không nói một tiếng nào…….. Không nói một liền biến mắt khỏi trước mặt ta, lại còn đi hơn một năm, ta cho rằng ngươi sẽ không quay trở về nữa, ta thật sự rất sợ….. Thật sự rất sợ đó!”
“Ngươi sợ cái gì?”
Mới đầu, trong lòng Ung Diễm có một chút ngạo khí không chịu thỏa hiệp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hắn dịu dàng lập tức như bị hòa tan, nàng ôm lấy hắn, giọng nói mềm mại gần như bất lực hô lớn: “Ta sợ không có ngươi! Không có ngươi….. Ta sẽ làm sao bây giờ?”
“Ngươi thật lòng nghĩ như vậy sao?”
“Chính ngươi là người xấu! Ta chỉ có ngươi! Ngươi làm cho ta chỉ có ngươi!” Trước kia, nàng không biết vì sao con người khi không có một người khác ở bên cạnh sẽ sống không nổi, khi nàng hiểu thì hắn đã ở trong lòng của nàng rồi!
“Cho nên ngươi không thể không có ta, vậy thì sao?” Hắn liếc mắt lạnh nhạt nhìn xuống nàng, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm xem ra rất dịu dàng của nàng.
“Ta sợ mất đi ngươi, sợ không có ngươi…….. Trải qua mấy ngày nay, ta mỗi khắc đều ở đây cầu nguyện, hi vọng ngươi có thể bình an vô sự, không hề không lúc nào không muốn ngươi, vẫn muốn……. Ta vẫn muốn…….. Nghĩ đến mà tâm trạng lại thêm đau khổ, thật là đau!” Nước mắt yếu ớt lại lần nữa rơi xuống bên má của nàng.
Lời của nàng nói từng chữ từng câu khắc sâu vào trong đáy hắn, Lôi Đỉnh rung động mạnh, cánh tay tráng kiện nhẹ nhàng ôm lấy nàng, khuôn mặt tuấn mĩ chôn vào trong lồng ngực của nàng, dùng môi khẽ hôn vào trái tim của nàng, vẻ mặt cực kỳ lưu luyến dịu dàng.
Hắn bất tình lình cử động ở trong lòng ngực của Ung Diễm, từng trận khẽ run, nàng liếc mắt nhìn hắn vùi đầu vào trước ngực của mình, nước mắt rơi xuống từng giọt một, ngược lại giờ phút này nước mắt của nàng chính là do vui sướng mà rơi xuống.
“Trong lòng còn đau không?” Hắn dịu dàng hỏi.
“Không đủ……….. Còn đau lắm.” Nàng cố ý nói láo, không muốn dễ dàng bỏ qua cho hắn. “Tâm vẫn còn rất đau, rất là đau!”
“Vậy sao?” Hắn nhếch môi cười, ánh mắt sắc bén đã sớm xuyên thấu vào trong lòng của nàng, nhưng lại không dám vạch trần ra, bàn tay đã giật áo khoác nàng ra, càng hôn triền miên hơn nữa.
Ung Diễm cảm thấy trong lòng mình càng trở nên ấm lên, dường như trong lòng có đốm lửa không ngừng nhảy vọt thêu cháy nàng, dần dần không thể khống chế được, bởi bị ngăn cách bởi y phục mỏng manh, nàng cảm nhận nhiệt độ mê người từ đôi môi mỏng của hắn, giống như không ngừng khắc lên da thịt mềm mại nóng của nàng.
“Nha đầu ngốc của ta, không tin ta sẽ bình an trở về sao?”
“Ta tin…. Nhưng trong lòng lại rất sợ……. Ta sợ ngươi vẫn còn giận ta, sợ ngươi không cần đến ta, nếu như ngươi thật sự vứt bỏ ta……”
“Có một lúc ta thật sự không cần ngươi!” Hắn cắn răng tức giận nói: “Ngươi không phải là muốn đưa ta cho nữ nhân khác sao? Là ngươi bỏ ta trước, sao lại còn sợ ta không cần ngươi chứ?”
“Không….. Ta không cần nhường ngươi cho nữ nhân khác! Hoàng thúc, ngươi không cần phải giận ta, lần này ta không cho đi…….” Nàng thật sự ôm chặt lấy hắn, giọng nói gần như ngang ngực hô lên: “Ai dám giành ngươi với ta, ta liền giết người đó!”
“Lòng dạ nha đầu độc ác, ta rời khỏi kinh thành một năm này, ngươi dường như kiên cường không ít, Hoàng Thúc dạy ta không thể chui mắt mà nhìn nha!”
“Không, thật ra thì, ta thật sợ… …. Thật sự rất sợ!”
“Ngươi còn sợ gì hả? Nữ nhân ngốc.”
Nàng nghiêm túc ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía hắn, “Ta sợ mình càng ngày càng thích ngươi, chỉ cần vừa nghxi đến ngươi, trong lòng ta tựa như có một đốm lửa vọt lên đốt cháy, ta không cách nào không chế được ngọn lửa này, thật sự sợ mình có ngày sẽ bị hủy diệt vào một ngày nào đó, cho nên ta muốn ngươi cưới nữ nhân khác, muốn cắt đứt tình ý trong lòng của mình đối với ngươi, bởi vì trong lòng ta thật sợ, nhưng mà……… Nghĩ đến việc nhường ngươi cho nữ nhân khác, lửa kia liền chạy mạnh làm ta rất đau, ngươi không ở bên cạnh, lửa kia cũng làm bỏng trái tim ta đau đến chết, ta thực sự cho rằng mình sẽ chết mất….” Nàng ngấn lệ lắc đầu, “Ta không hiểu, sao ngươi có thể thích một người một đời như thế chứ? Tình yêu nóng như vậy, làm sao có thể ở trong ngực cả đời chứ? Chỉ sợ cả này đời này còn chưa qua hết thì ta đã bị ngươi yêu cho chết cháy, bị bỏng chết rồi!”
Nghe nàng tỏ tình, trong lòng Lôi Đỉnh chấn động, lực cánh tay dài vững vàng ôm lấy nàng, “Yên tâm, có ta ở bên cạnh bảo vệ lấy ngươi thật chăt, lửa kia đốt bao nhiêu, ta sẽ che chở cho ngươi bấy lâu.”
“Nếu cả đời lửa kia không tắt thì sao?” Nàng biết cả đời này sẽ yêu thương hắn, cho dù bị đốt thành tro tàn cũng không hối hận.
“Vậy thì ta sẽ che chờ ngươi cả đời.” Hắn cúi đầu, ánh mắt nhất mực nhìn theo nàng, quyết định cam kết.
“Đây chính là chính miệng ngươi nói đó!” Cánh tay dài của nàng nhốt chặt lấy gáy của hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ của hắn, giọng nói buồn bực lại chứa chút dịu dàng. “Không cho ngươi hối hận, bất luận thế nào cũng không cho.”
“Tuân lệnh, bệ hạ của ta.”
Ung Diễm cười ngọt ngào với má lúm đồng tiền, gương mặt tinh tế không ngừng nhìn vào thấy hắn cọ vào trong ngực, vì những lời này của hắn, coi như dù nàng có bị ngọn lửa kia đốt cháy một đời thì nàng vẫn cam tâm tình nguyện!
Nàng dùng đầu ngón tay nâng gương mặt của hắn lên, đôi môi đỏ mọng chạm vào thật dịu dàng, hôn lên hắn hoảng sợ, lập tức cảm nhận được hắn bá đạo hôn đáp trả, vừa hôn một lúc lâu, hắn buông nàng ra, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ có chút mệt mỏi dựa vào trên vai của nàng.
“Để sớm chạy nhanh về kinh thành, ta đã ba ngày không có chợp mắt ngủ, ta hiện giờ hơi mệt một chút, chờ ta tỉnh ngủ sẽ hung hăng ôm ngươi đó” Nói xong, hắn nhếch môi cười, hai mắt nhắm lại ở trong ngực của nàng ngủ mê man.
“A….” Nàng kêu nhỏ một tiếng, sử dụng ngực để chống đỡ thân hình cao lớn của hắn, muốn nghĩ biện pháp đưa hắn lên trên giường sạch, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, có chút bất đắc dĩ, nhưng lại có chút ngọt ngào nghĩ đến hắn vì muốn trở về gặp nàng mà ba ngày không ngủ, còn muốn hắn tỉnh lại hung hăng yêu nàng, không khỏi tâm tình dao dộng, xuân tình nhộn nhạo……..
Chương thứ Chín: 9.2
Hai tháng sau.
Nói ra cũng kỳ quái, kể từ khi Lôi Đỉnh trở lại kinh thành, đại thần triều đình liền nở nụ trên mặt nhiều hơn, dường như Lôi Đỉnh chính là liều thuốc an thần của bọn họ vậy, nhưng đó cũng không phải là một liều thuốc tốt.
Đối với nàng mà nói, không thể thiếu sự tồn tại của hắn, nàng không muốn trốn tránh tình yêu của mình đối với hắn, nếu như có thể, nàng muốn trở thành nữ nhân của hắn!
Hôm nay, nàng gạt Lôi Đỉnh muốn triệu kiến đại thần trong triều có chuyện quan trọng, đã định bụng sẽ nói sự thật với họ, muốn biết bọn họ sẽ có phản ứng gì, Ung Diễm không cho phép mình nghĩ sâu thêm, chỉ sợ nghĩ đến sẽ chần chờ mà không thể giải quyết được.
“Chư vị ái khanh, trẫm muốn nói cho các ngươi biết một chuyện, thật ra thì……. Thật ra thì trẫm là…… Là nữ.” Nói xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, cười, không tưởng tượng được lại khó khăn như vậy!
“Cái gì?” Mấy tuổi cũng có thể làm cho thúc thúc bá bá của nàng đều kêu lên sợ hãi, mỗi người ánh mắt đều trừng lớn nhỏ cùng nhau thật tương đồng.
“Hoàng thượng… Ngươi nói đùa với chúng ta sao?” Thân Đồ cà lăm hết nửa ngày, cuối cùng mới hỏi.
“Các ngươi không thấy trẫm nhìn rất giống nữ nhân sao?” Nàng đứng lên quay một vòng trước mặt bọn họ, muốn họ nhìn rõ cho thật kỹ.
“Giống thì giống, nhưng mà….. Ngươi không phải thật sự là nữ nhi chứ?”
“Trẫm chính là nữ nhi.” Nói xong, nàng nín thở chờ đợi, không biết bọn họ sẽ xử phạt hoàng đế giả này thế nào, chắc phế bỏ và đem nàng đi xử phạt quá!
“Thật là tốt!” Bỗng nhiên có người tuôn ra một câu, liền tán thán.
“Cái gì?” Ung Diễm không ngờ mình sẽ nghe được kết luận này, nhất thời sững sốt.
Lúc này, Thân Đồ lão liền tung hoành, vạn phần vui mừng nói: “Thật là tốt, vốn ta cứ lo lắng, ta nhìn thấy nếu nam nhân ____”
Công Tôn Nghi cũng cao hứng không ngừng, “Ta đối xử người cũng giống như là huynh đệ ____”
Vui mừng không xiết, chỉ thiếu là không cúng bái thiên địa thôi, “Ta xem hắn như phụ thân, một lòng tôn kính Nhiếp Chính Vương ___”
“Thích nam nhân đẹp.” Ba người và trăm miệng bá quan, đều nói rõ ra hết.
Thật ra thì trong lòng bọn họ không hề ghét Ung Diễm, luôn làm trái ý nàng cũng bởi vì trong lòng bọn họ rất lo lắng, bởi họ sùng bá nhất chính là Nhiếp Chính Vương, nhưng lại dính dáng tới nàng nên trở thành kẻ đoạn tụ, không nghĩ tới hoàng đế này lại là nữ nhi, quả thực là một tiểu cô nương!
Nghe vậy, Ung Diễm có chút sửng sốt, nàng….. nàng và Lôi Đỉnh thích trai đẹp sao? Bọn họ…… Chẳng lẽ lại hiểu lầm hai người bọn họ sao?
“Chúng ta không phải _____”
“Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi, biết Nhiếp Chính Vương là một người bình thường, làm chúng ta an tâm đi rất nhiều. Chỉ là, Nhiếp Chính Vương có biết hoàng thượng là nữ nhân không?” Thần Đồ lại hỏi.
“Hắn đương nhiêt biết.” Nàng gật đầu một cái.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Có thể thấy Nhiếp Chính Vương thật sự là người bình thường, lúc trước hắn không tính thành thân, chúng ta thực sự lo lắng thay cho hắn, không nghĩ là lo lắng hão huyền rồi!” Công Tôn Nghi cũng cảm động đến xao động tâm tư.
Làm gì? So với chuyện hoàng đế là nữ nhân, thì bọn họ lại quan tâm đến suy nghĩ của Lôi Đỉnh hơn sao? Con ngươi liền đảo một vòng, Ung Diễm cảm thấy có chút chột dạ, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy…… Nếu trẫm nói cho các ngươi biết thêm một chuyện có được không?”
“Nói đi! Nói đi! Dù sao tin đáng sợ cũng đã công bố rồi, cũng không còn gì có thể làm chúng ta giật mình hơn nữa!” Thân Đồ liền trả lời ngay.
“Ừ….. Trẫm mang thai rồi, có tính là tin cấp bách không?” Nàng chớp mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi.
“A…….. Mang thai?” Bọn họ liền trừng mắt nhìn, miệng mở lớn, hoàn toàn có thể nhìn ra mỗi đại thần đều thật sự rất giật mình.
“Có được tính hay không?” Trong lòng nàng bắt đầu mong chờ đáp án của họ, đã trốn tránh hơn một năm nay, ngược lại nàng cũng dạy dỗ họ nên cũng hiểu ý đôi chút. Quả thật bọn họ cũng giống như thúc thúc bá bá của nàng, giống như một tiểu cô nương bướng bỉnh, cố ý muốn hù dọa trưởng bối của mình.
Vậy mà đã qua một lúc lâu rồi, bọn họ cũng còn há hốc mồm cứng lưỡi, bị nàng dọa đến mất hồn……
]
/10
|