Editor: Tharyo
_______________
Lâm Diệu mua hai chiếc kem ốc quế rồi tìm một chiếc ghế dài để ngồi xuống.
Cô đưa cây kem ốc quế qua, lúc Thẩm Hàm Xuyên duỗi ngón tay ra thì đột nhiên dừng lại, hỏi anh: “Kem chắc anh đã từng ăn rồi chứ?”
Không biết câu này đã chạm vào huyệt cười nào của Thẩm Hàm Xuyên, bờ vai anh không ngừng run rẩy.
“Đừng có cười, anh thật sự chưa từng ăn qua phải không?”
Thẩm Hàm Xuyên xua tay.
“Đừng nghĩ về tôi như vậy... Trước đây tôi đã từng ăn kem.” Anh nhận lấy cây kem và theo thói quen cảm ơn: “Nhưng số lần ăn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Vậy anh khẳng định cũng không theo dõi phim truyền hình hay đọc truyện tranh đi.”
“Tôi đọc sách, sau đó... thực hiện một số bài tập có thể giúp tôi tập trung và ngừng suy nghĩ về những thứ khác.”
“Ví dụ như?” Lâm Diệu tò mò hỏi.
“Bắn súng, bắn cung, tâng bóng bàn...”
“Bỏ qua hai điều đầu tiên đi, tâng bóng bàn?”
Thẩm Hàm Xuyên ngậm ốc quế trong miệng, gấp tờ rơi lại, cuộn thành viên.
Anh lật quả bóng giấy nhẹ và không đều này khoảng hai mươi lần.
“Khi tôi cần thư giãn đầu óc, tôi sẽ làm điều này.”
Lâm Diệu kinh ngạc: “Anh đánh bóng bằng tay trái à? Anh thuận tay trái sao?”
“Không.” Thẩm Hàm Xuyên cười lớn, lộ ra chính mình muốn biểu đạt nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
“Khi còn thiếu niên, trong đầu tôi luôn có những suy nghĩ kỳ lạ. Lúc đó, tôi nghĩ, mình bí mật tập luyện tay trái rồi một ngày nào đó khi bọn họ yêu cầu tôi thực hiện động tác tâng bóng thì tôi đã đổi tay giữa chừng khiến họ ngạc nhiên..”
“Bọn họ là ai?”
“Một cách gọi thôi.” Thẩm Hàm Xuyên nén cười, có chút cô đơn nói: “Thật ra không có ai cả, em là người đầu tiên phát hiện ra tôi đánh tâng bằng tay trái.”
Anh nói rằng mình có thể tâng bóng liên tục, có lẽ hơn một nghìn lần.
Khi anh nói lời này, Lâm Diệu có thể cảm nhận được một loại vui mừng, hài lòng nhưng khi nghĩ lại, cùng với sự miêu tả của anh, hình ảnh hiện lên trong đầu cô lại là một đứa trẻ rất cô đơn, ngồi một mình trong căn phòng trống trải, im lặng tâng bóng.
“Tay anh đỡ hơn chưa?” Lâm Diệu hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên sờ cổ tay, mỉm cười.
“Ngày hôm đó em đưa tôi về, đã tốt hơn nhiều.”
Trong cơn gió hè oi bức, sau khi ăn xong miếng kem đã tan chảy một nửa, chẳng có lý do gì mà phải ngồi cạnh nhau im lặng.
Trước khi Lâm Diệu nói rằng đã đến lúc phải rời đi, Thẩm Hàm Xuyên quay đầu lại và nhìn vào mắt cô.
“Lâm Diệu, sau này tôi còn muốn ở bên cạnh em... Giống như ngày hôm nay, tôi còn có cơ hội không?”
Anh không hỏi “Em có phải đang xa lánh tôi không” hay “Em không thích tôi phải không” Anh chỉ nói với cô mong muốn của mình với giọng điệu thận trọng và thẳng thắn.
Lâm Diệu, tôi vẫn muốn ở bên em.
Kem vừa tan chảy và dính vào ngón tay.
Lâm Diệu nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, cảm giác nhớp nháp.
Cảm giác ngọt ngào lại khó chịu này giống như tâm trạng hiện tại của cô.
Trong khi cô muốn nghe theo bản năng của mình và tận hưởng đêm hè rộn ràng như vậy, cô lại bị lý trí lôi kéo và cảm thấy bồn chồn.
“Điều tôi muốn nói là... Tôi không có ý kiến gì với bố mẹ anh. Lúc đó tôi nghĩ như thế nào thì bây giờ vẫn vậy, đó là bản chất con người, tôi hiểu.”
Lâm Diệu không nhìn anh nhưng cô biết Thẩm Hàm Xuyên vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt anh vẫn luôn ở đó, không khẩn trương cũng không quấy rầy, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt này mang đến cho Lâm Diệu một cảm giác an ủi mơ hồ, khiến cô có cảm tưởng rằng dù cô có nói gì hay bày tỏ ý kiến gì, anh cũng sẽ cẩn thận lắng nghe và hiểu cô.
Lâm Diệu nhẹ nhàng hít một hơi và bày tỏ sự thay đổi kỳ lạ của mình.
“Tôi đã tìm kiếm tên chú của anh, ừm... còn có tên của ông nội anh.” Lâm Diệu nói: “Trước đó, khi tôi trò chuyện với bạn bè, tôi từng nói rằng sẽ không bao giờ dính dáng đến một gia đình như vậy.”
Những ngón tay nhớp nháp của cô nắm lấy vạt váy, hơi nóng khó chịu thiêu đốt cô, khuôn mặt cô cũng không kém nhiệt độ này là bao.
Cô biết quan điểm này rất kỳ quái và có lẽ anh sẽ không hiểu được.
“Cách đây đã lâu... Khi lần đầu tiên tôi gặp Sơn Phong.” Lâm Diệu nhìn những chiếc đèn treo màu cam mơ hồ ở phía xa, vầng sáng của chúng đung đưa trong gió mùa hè, tầm nhìn cũng trở lên mơ hồ, như thể khi bỏ kính xuống nhìn mọi thứ xung quanh thật mơ hồ, thế giới xung quanh mang đến một thứ cảm giác bất an.
Bàn tay Lâm Diệu siết chặt vạt váy.
“Nếu chỉ là một chiếc ô tô, cũng không hoàn toàn phản ánh cuộc sống sinh hoạt ra trước mắt bọn tôi một cách trực quan” Lâm Diệu nhớ lại: “Lúc đó, chỉ là trêu chọc cậu ấy vì hầu như tháng nào cũng lái những chiếc xe khác nhau đến gặp chúng tôi. Lần đó, Nha Đại Thần thậm chí còn không nhận ra logo xe Maybach... nhưng vẫn cảm nhận được thế giới của cậu ấy và chúng tôi là khác nhau. Có lần, một cô gái trẻ nghiêm túc thận trọng mang đồ ăn đến cho cậu ấy.”
Đó là khoảng nửa năm sau khi quen biết Sơn Phong.
Khi bọn họ đang quay chụp trong studio thuê, Sơn Phong nhận được một cuộc điện thoại.
Một cô gái trẻ mặc chiếc váy Chanel màu đen, mang theo một chiếc túi giữ nhiệt cỡ lớn, đến giao đồ ăn cho Sơn Phong.
Cô gái không nói nhiều cũng không nán lại, lấy đồ ăn ra đặt lên bàn, sau khi nói tên từng món trong danh sách bữa ăn rồi lái chiếc Mercedes-Benz nhỏ rời đi.
Lúc đó bọn họ còn nghĩ người phụ nữ đó là bạn gái hoặc chị em của Sơn Phong.
Nhưng Sơn Phong nói rằng cậu không quen biết người này.
Cô gái đến giao đồ ăn cho Sơn Phong, mặc chiếc váy Chanel màu đen mà cô thậm chí còn không tìm được cách mua, chỉ là cố vấn dinh dưỡng tư nhân cho gia đình cậu.
Chuyên gia tư vấn chế độ ăn uống - một chức danh xa lạ.
Hơn nữa, chuyên gia tư vấn chế độ ăn uống không nấu ăn, chuyên gia tư vấn chế độ ăn uống chỉ điều chỉnh thực đơn ăn hàng tháng, bữa ăn được giao cho một số người đầu bếp ở nhà.
“Tôi đã đi khám sức khỏe cách đây không lâu, người ta nói rằng tôi dường như bị thiếu kali nên cách ăn uống của tôi đã thay đổi, trong nhà tôi không cho tôi ăn ở ngoài.” Lúc đó Sơn Phong đã nói như vậy.
“Chuyên gia tư vấn ẩm thực, lương tháng là 50.000.” Lâm Diệu cuối cùng cũng kể ra tất cả những điều này: “Tốt nghiệp một trường danh giá, thông thạo bốn thứ tiếng và còn có thể nói thành thạo tiếng Quảng Đông, Tứ Xuyên và Phúc Kiến...”
Chỉ là lái một chiếc xe hơi sang trọng, dù có giá tiền triệu, thậm chí thỉnh thoảng đổi sang chiếc khác, cô cũng chỉ cảm thấy người bạn mới quen này của mình chỉ là người giàu có ở cùng một thế giới thôi.
Nhưng lần đó, chuyên gia tư vấn chế độ ăn uống đến giao bữa ăn trong chiếc váy đen và chiếc Mercedes-Benz đã nói với bọn họ rằng họ và Sơn Phong chưa bao giờ ở cùng một thế giới.
Thế giới trong mắt cậu khác với thế giới của họ.
Tuy nhiên, bọn họ đều xem cùng một tác phẩm anime và có cùng sở thích, sự giống nhau này khiến cô có ảo tưởng rằng họ ở cùng một thế giới.
“Từ trước đến nay tôi không hướng tới thế giới như thế.” Lâm Diệu nói: “Cuộc sống bây giờ của tôi là hết sức lý tưởng, tôi chỉ muốn ở trong thế giới của mình, tự do và thoải mái, không áp lực mà tồn tại, tận hưởng cuộc sống của một người khỏe mạnh bình thường vui vẻ, thoải mái.”
“Cho nên,“ Lâm Diệu nói với Thẩm Hàm Xuyên: “Thật xin lỗi, Thẩm tiên sinh, chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”
“Tôi không muốn kéo anh xuống từ một thế giới như vậy, không cần...”
“Một chút sở thích, một chút tình bạn, để Sơn Phong hạ phàm trong chốc lát. Dựa trên cùng sở thích và niềm vui khi ở cùng cậu ấy nên có thể làm bạn với cậu ấy. Anh cũng thấy đấy, bọn tôi thậm chí không cần biết tên nhau, bởi vì chúng tôi không theo đuổi hiện thực, không theo đuổi những giao điểm trong hiện thực và bọn tôi không cần lợi dụng cậu ấy để theo đuổi những thứ trần tục.”
Lâm Diệu đón nhận ánh mắt Thẩm Hàm Xuyên.
“Nhưng tình yêu hôn nhân khác với tình bạn không điển hình và nhạt nhòa này, cho nên... tôi và anh, đến đây là được rồi.”
Dừng ở đây, cô có thể rời đi một cách đàng hoàng.
Nếu chần chừ và kéo dài thêm nữa, cảm xúc của cô sẽ giống như những giọt nước mắt, không thể kìm được nữa.
Lâm Diệu đứng dậy, chào tạm biệt Thẩm Hàm Xuyên trong khi tiếng khóc của cô vẫn chưa rõ ràng.
“Anh cùng thế giới của tôi cũng không hợp nhau.” Lâm Diệu nói.
Giống như lần cosplay không được tự nhiên trước đó, tuy anh không hề bày tỏ ý kiến gì và chơi rất lịch sự, nhưng nó quá lạc lõng khiến cô khi nhớ lại, chỉ muốn nhấn nút tua đi.
Nếu nói, Sơn Phong xuống trần gian một thời gian ngắn vì sở thích của mình và cùng họ chơi đùa.
Thì Thẩm Hàm Xuyên... thế giới giữa anh và cô bị ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt, giống như lần đầu họ gặp mặt, cánh cửa kính mờ sau lưng anh, có thể nhìn thấy được tấm kính, cũng có thể nhìn thấy được tấm chắn.
Anh sống ở nơi cao, vốn không hợp nhau, vậy tại sao lại kéo anh xuống trần gian...
“Tạm biệt.”
Lâm Diệu rũ mắt xuống, vội vàng gật đầu, bước nhỏ rời đi.
Bước ra khỏi con phố cổ kính ấm áp này, lao vào bóng tối, nước mắt cô dường như không ngừng chảy.
“Có gì mà khóc?” Lâm Diệu tự nhủ.
Có gì mà phải khóc?
Không có sự xác nhận nào về mối quan hệ, cũng không có quá nhiều tình cảm, càng không có hy vọng nào đặt vào anh.
Đây thậm chí không phải là một cuộc chia tay, mà chính cô là người nói ra.
Tại sao lại khóc?
Tại sao lại rơi nước mắt?
Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Năm năm trước, cái nhìn thoáng qua đó, theo thời gian đã mê mẩn, nhưng cũng không đến mức không bao giờ có thể quên được.
Bây giờ nghĩ lại, là cô chọn tới chọn lui, đã chọn ra một người không thuộc về thế giới của mình... Nên nói bản thân cô có gì tốt đây, chẳng trách cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mắt nhìn rất tốt
Nhưng... dừng lại ở đây thôi.
Đó là lựa chọn của cô, lý trí của cô đã mách bảo rằng đây là lựa chọn đúng đắn.
Điều cô mong muốn từ khi còn nhỏ, mong muốn lớn nhất của cô, không phải chỉ là một cuộc sống bình thường.
Tìm một người sẽ phàn nàn về món ăn do mình nấu hoặc nói về việc nó ngon như thế nào, nói về những rắc rối của ngày hôm nay trước khi đi ngủ, sẽ vì tìm thấy tiền tiêu vặt trong túi quần áo mà vui mừng reo hò, sẽ nói với cô rằng gần đây các loại rau xanh lại đắt hơn vài đồng.
Điều Lâm Diệu muốn, điều cô mong muốn từ khi còn nhỏ, chính là loại gia đình này.
Khi còn nhỏ, khi đang đứng trên ghế nhựa tự nấu bữa tối cho mình, cô luôn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng trẻ ở bếp nhà hàng xóm.
Đó là những gì họ đã nói.
Là những gì họ làm hàng ngày.
Mặc dù vậy, khi lòng ham hư vinh lấn át, cô sẽ tự hào đọc bài văn của mình, giới thiệu bố mẹ mình trong các buổi họp phụ huynh.
“Mẹ tôi là bác sĩ viện trợ nước ngoài...”
“Bố tôi là một nhiếp ảnh gia động vật hoang dã nổi tiếng...”
“Mặc dù chúng tôi hiếm khi gặp nhau nhưng tôi biết bố mẹ tôi yêu tôi và tôi cũng yêu bố mẹ tôi. Tôi tự hào vì có bố mẹ như vậy...”
Khi học đại học, lúc về nhà ăn tối, ông ngoại hỏi cô có bạn trai không, cô nói không.
Ông ngoại đã hỏi: “Tiểu Diệu, con muốn tìm bạn trai như thế nào?”
Cô đã nói đùa rằng:
“Là người có thể nói tiếng Trung, nói đến mức lưu loát và làm việc ở Trung Quốc là được.”
Lâm Diệu không có tham vọng lớn.
Cha mẹ cô đã gánh hết những hoài bão và lý tưởng lớn lao trong gia đình nên cô không cần đến nó.
Cô chỉ muốn một gia đình bình thường.
Bình thường, ấm áp, trần tục.
Lâm Diệu ngồi trong xe lau nước mắt.
Nước mắt nóng hổi.
Lau nước mắt xong, lái xe về nhà, bật đèn và nhìn mình trong gương.
Mắt cô không đỏ, như thể cô chưa từng khóc.
Cô không khóc, chỉ hơi cay đắng và rơi vài giọt nước mắt.
Lâm Diệu nhìn mình trong gương, nhẹ giọng nói:
“Kỷ niệm 5 năm tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Trong 5 năm, cô đã ước được gặp lại anh.
Cô đã gặp lại anh rồi, anh rất tốt.
Gặp anh một lần, không cần kết duyên.
Dừng ở đây, như này là tốt rồi.
Ai có thể nói, đây không phải được như ý nguyện?
_______________
Lâm Diệu mua hai chiếc kem ốc quế rồi tìm một chiếc ghế dài để ngồi xuống.
Cô đưa cây kem ốc quế qua, lúc Thẩm Hàm Xuyên duỗi ngón tay ra thì đột nhiên dừng lại, hỏi anh: “Kem chắc anh đã từng ăn rồi chứ?”
Không biết câu này đã chạm vào huyệt cười nào của Thẩm Hàm Xuyên, bờ vai anh không ngừng run rẩy.
“Đừng có cười, anh thật sự chưa từng ăn qua phải không?”
Thẩm Hàm Xuyên xua tay.
“Đừng nghĩ về tôi như vậy... Trước đây tôi đã từng ăn kem.” Anh nhận lấy cây kem và theo thói quen cảm ơn: “Nhưng số lần ăn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Vậy anh khẳng định cũng không theo dõi phim truyền hình hay đọc truyện tranh đi.”
“Tôi đọc sách, sau đó... thực hiện một số bài tập có thể giúp tôi tập trung và ngừng suy nghĩ về những thứ khác.”
“Ví dụ như?” Lâm Diệu tò mò hỏi.
“Bắn súng, bắn cung, tâng bóng bàn...”
“Bỏ qua hai điều đầu tiên đi, tâng bóng bàn?”
Thẩm Hàm Xuyên ngậm ốc quế trong miệng, gấp tờ rơi lại, cuộn thành viên.
Anh lật quả bóng giấy nhẹ và không đều này khoảng hai mươi lần.
“Khi tôi cần thư giãn đầu óc, tôi sẽ làm điều này.”
Lâm Diệu kinh ngạc: “Anh đánh bóng bằng tay trái à? Anh thuận tay trái sao?”
“Không.” Thẩm Hàm Xuyên cười lớn, lộ ra chính mình muốn biểu đạt nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
“Khi còn thiếu niên, trong đầu tôi luôn có những suy nghĩ kỳ lạ. Lúc đó, tôi nghĩ, mình bí mật tập luyện tay trái rồi một ngày nào đó khi bọn họ yêu cầu tôi thực hiện động tác tâng bóng thì tôi đã đổi tay giữa chừng khiến họ ngạc nhiên..”
“Bọn họ là ai?”
“Một cách gọi thôi.” Thẩm Hàm Xuyên nén cười, có chút cô đơn nói: “Thật ra không có ai cả, em là người đầu tiên phát hiện ra tôi đánh tâng bằng tay trái.”
Anh nói rằng mình có thể tâng bóng liên tục, có lẽ hơn một nghìn lần.
Khi anh nói lời này, Lâm Diệu có thể cảm nhận được một loại vui mừng, hài lòng nhưng khi nghĩ lại, cùng với sự miêu tả của anh, hình ảnh hiện lên trong đầu cô lại là một đứa trẻ rất cô đơn, ngồi một mình trong căn phòng trống trải, im lặng tâng bóng.
“Tay anh đỡ hơn chưa?” Lâm Diệu hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên sờ cổ tay, mỉm cười.
“Ngày hôm đó em đưa tôi về, đã tốt hơn nhiều.”
Trong cơn gió hè oi bức, sau khi ăn xong miếng kem đã tan chảy một nửa, chẳng có lý do gì mà phải ngồi cạnh nhau im lặng.
Trước khi Lâm Diệu nói rằng đã đến lúc phải rời đi, Thẩm Hàm Xuyên quay đầu lại và nhìn vào mắt cô.
“Lâm Diệu, sau này tôi còn muốn ở bên cạnh em... Giống như ngày hôm nay, tôi còn có cơ hội không?”
Anh không hỏi “Em có phải đang xa lánh tôi không” hay “Em không thích tôi phải không” Anh chỉ nói với cô mong muốn của mình với giọng điệu thận trọng và thẳng thắn.
Lâm Diệu, tôi vẫn muốn ở bên em.
Kem vừa tan chảy và dính vào ngón tay.
Lâm Diệu nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, cảm giác nhớp nháp.
Cảm giác ngọt ngào lại khó chịu này giống như tâm trạng hiện tại của cô.
Trong khi cô muốn nghe theo bản năng của mình và tận hưởng đêm hè rộn ràng như vậy, cô lại bị lý trí lôi kéo và cảm thấy bồn chồn.
“Điều tôi muốn nói là... Tôi không có ý kiến gì với bố mẹ anh. Lúc đó tôi nghĩ như thế nào thì bây giờ vẫn vậy, đó là bản chất con người, tôi hiểu.”
Lâm Diệu không nhìn anh nhưng cô biết Thẩm Hàm Xuyên vẫn luôn nhìn mình, ánh mắt anh vẫn luôn ở đó, không khẩn trương cũng không quấy rầy, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Ánh mắt này mang đến cho Lâm Diệu một cảm giác an ủi mơ hồ, khiến cô có cảm tưởng rằng dù cô có nói gì hay bày tỏ ý kiến gì, anh cũng sẽ cẩn thận lắng nghe và hiểu cô.
Lâm Diệu nhẹ nhàng hít một hơi và bày tỏ sự thay đổi kỳ lạ của mình.
“Tôi đã tìm kiếm tên chú của anh, ừm... còn có tên của ông nội anh.” Lâm Diệu nói: “Trước đó, khi tôi trò chuyện với bạn bè, tôi từng nói rằng sẽ không bao giờ dính dáng đến một gia đình như vậy.”
Những ngón tay nhớp nháp của cô nắm lấy vạt váy, hơi nóng khó chịu thiêu đốt cô, khuôn mặt cô cũng không kém nhiệt độ này là bao.
Cô biết quan điểm này rất kỳ quái và có lẽ anh sẽ không hiểu được.
“Cách đây đã lâu... Khi lần đầu tiên tôi gặp Sơn Phong.” Lâm Diệu nhìn những chiếc đèn treo màu cam mơ hồ ở phía xa, vầng sáng của chúng đung đưa trong gió mùa hè, tầm nhìn cũng trở lên mơ hồ, như thể khi bỏ kính xuống nhìn mọi thứ xung quanh thật mơ hồ, thế giới xung quanh mang đến một thứ cảm giác bất an.
Bàn tay Lâm Diệu siết chặt vạt váy.
“Nếu chỉ là một chiếc ô tô, cũng không hoàn toàn phản ánh cuộc sống sinh hoạt ra trước mắt bọn tôi một cách trực quan” Lâm Diệu nhớ lại: “Lúc đó, chỉ là trêu chọc cậu ấy vì hầu như tháng nào cũng lái những chiếc xe khác nhau đến gặp chúng tôi. Lần đó, Nha Đại Thần thậm chí còn không nhận ra logo xe Maybach... nhưng vẫn cảm nhận được thế giới của cậu ấy và chúng tôi là khác nhau. Có lần, một cô gái trẻ nghiêm túc thận trọng mang đồ ăn đến cho cậu ấy.”
Đó là khoảng nửa năm sau khi quen biết Sơn Phong.
Khi bọn họ đang quay chụp trong studio thuê, Sơn Phong nhận được một cuộc điện thoại.
Một cô gái trẻ mặc chiếc váy Chanel màu đen, mang theo một chiếc túi giữ nhiệt cỡ lớn, đến giao đồ ăn cho Sơn Phong.
Cô gái không nói nhiều cũng không nán lại, lấy đồ ăn ra đặt lên bàn, sau khi nói tên từng món trong danh sách bữa ăn rồi lái chiếc Mercedes-Benz nhỏ rời đi.
Lúc đó bọn họ còn nghĩ người phụ nữ đó là bạn gái hoặc chị em của Sơn Phong.
Nhưng Sơn Phong nói rằng cậu không quen biết người này.
Cô gái đến giao đồ ăn cho Sơn Phong, mặc chiếc váy Chanel màu đen mà cô thậm chí còn không tìm được cách mua, chỉ là cố vấn dinh dưỡng tư nhân cho gia đình cậu.
Chuyên gia tư vấn chế độ ăn uống - một chức danh xa lạ.
Hơn nữa, chuyên gia tư vấn chế độ ăn uống không nấu ăn, chuyên gia tư vấn chế độ ăn uống chỉ điều chỉnh thực đơn ăn hàng tháng, bữa ăn được giao cho một số người đầu bếp ở nhà.
“Tôi đã đi khám sức khỏe cách đây không lâu, người ta nói rằng tôi dường như bị thiếu kali nên cách ăn uống của tôi đã thay đổi, trong nhà tôi không cho tôi ăn ở ngoài.” Lúc đó Sơn Phong đã nói như vậy.
“Chuyên gia tư vấn ẩm thực, lương tháng là 50.000.” Lâm Diệu cuối cùng cũng kể ra tất cả những điều này: “Tốt nghiệp một trường danh giá, thông thạo bốn thứ tiếng và còn có thể nói thành thạo tiếng Quảng Đông, Tứ Xuyên và Phúc Kiến...”
Chỉ là lái một chiếc xe hơi sang trọng, dù có giá tiền triệu, thậm chí thỉnh thoảng đổi sang chiếc khác, cô cũng chỉ cảm thấy người bạn mới quen này của mình chỉ là người giàu có ở cùng một thế giới thôi.
Nhưng lần đó, chuyên gia tư vấn chế độ ăn uống đến giao bữa ăn trong chiếc váy đen và chiếc Mercedes-Benz đã nói với bọn họ rằng họ và Sơn Phong chưa bao giờ ở cùng một thế giới.
Thế giới trong mắt cậu khác với thế giới của họ.
Tuy nhiên, bọn họ đều xem cùng một tác phẩm anime và có cùng sở thích, sự giống nhau này khiến cô có ảo tưởng rằng họ ở cùng một thế giới.
“Từ trước đến nay tôi không hướng tới thế giới như thế.” Lâm Diệu nói: “Cuộc sống bây giờ của tôi là hết sức lý tưởng, tôi chỉ muốn ở trong thế giới của mình, tự do và thoải mái, không áp lực mà tồn tại, tận hưởng cuộc sống của một người khỏe mạnh bình thường vui vẻ, thoải mái.”
“Cho nên,“ Lâm Diệu nói với Thẩm Hàm Xuyên: “Thật xin lỗi, Thẩm tiên sinh, chúng ta không phải là người cùng một thế giới.”
“Tôi không muốn kéo anh xuống từ một thế giới như vậy, không cần...”
“Một chút sở thích, một chút tình bạn, để Sơn Phong hạ phàm trong chốc lát. Dựa trên cùng sở thích và niềm vui khi ở cùng cậu ấy nên có thể làm bạn với cậu ấy. Anh cũng thấy đấy, bọn tôi thậm chí không cần biết tên nhau, bởi vì chúng tôi không theo đuổi hiện thực, không theo đuổi những giao điểm trong hiện thực và bọn tôi không cần lợi dụng cậu ấy để theo đuổi những thứ trần tục.”
Lâm Diệu đón nhận ánh mắt Thẩm Hàm Xuyên.
“Nhưng tình yêu hôn nhân khác với tình bạn không điển hình và nhạt nhòa này, cho nên... tôi và anh, đến đây là được rồi.”
Dừng ở đây, cô có thể rời đi một cách đàng hoàng.
Nếu chần chừ và kéo dài thêm nữa, cảm xúc của cô sẽ giống như những giọt nước mắt, không thể kìm được nữa.
Lâm Diệu đứng dậy, chào tạm biệt Thẩm Hàm Xuyên trong khi tiếng khóc của cô vẫn chưa rõ ràng.
“Anh cùng thế giới của tôi cũng không hợp nhau.” Lâm Diệu nói.
Giống như lần cosplay không được tự nhiên trước đó, tuy anh không hề bày tỏ ý kiến gì và chơi rất lịch sự, nhưng nó quá lạc lõng khiến cô khi nhớ lại, chỉ muốn nhấn nút tua đi.
Nếu nói, Sơn Phong xuống trần gian một thời gian ngắn vì sở thích của mình và cùng họ chơi đùa.
Thì Thẩm Hàm Xuyên... thế giới giữa anh và cô bị ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt, giống như lần đầu họ gặp mặt, cánh cửa kính mờ sau lưng anh, có thể nhìn thấy được tấm kính, cũng có thể nhìn thấy được tấm chắn.
Anh sống ở nơi cao, vốn không hợp nhau, vậy tại sao lại kéo anh xuống trần gian...
“Tạm biệt.”
Lâm Diệu rũ mắt xuống, vội vàng gật đầu, bước nhỏ rời đi.
Bước ra khỏi con phố cổ kính ấm áp này, lao vào bóng tối, nước mắt cô dường như không ngừng chảy.
“Có gì mà khóc?” Lâm Diệu tự nhủ.
Có gì mà phải khóc?
Không có sự xác nhận nào về mối quan hệ, cũng không có quá nhiều tình cảm, càng không có hy vọng nào đặt vào anh.
Đây thậm chí không phải là một cuộc chia tay, mà chính cô là người nói ra.
Tại sao lại khóc?
Tại sao lại rơi nước mắt?
Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Năm năm trước, cái nhìn thoáng qua đó, theo thời gian đã mê mẩn, nhưng cũng không đến mức không bao giờ có thể quên được.
Bây giờ nghĩ lại, là cô chọn tới chọn lui, đã chọn ra một người không thuộc về thế giới của mình... Nên nói bản thân cô có gì tốt đây, chẳng trách cô đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mắt nhìn rất tốt
Nhưng... dừng lại ở đây thôi.
Đó là lựa chọn của cô, lý trí của cô đã mách bảo rằng đây là lựa chọn đúng đắn.
Điều cô mong muốn từ khi còn nhỏ, mong muốn lớn nhất của cô, không phải chỉ là một cuộc sống bình thường.
Tìm một người sẽ phàn nàn về món ăn do mình nấu hoặc nói về việc nó ngon như thế nào, nói về những rắc rối của ngày hôm nay trước khi đi ngủ, sẽ vì tìm thấy tiền tiêu vặt trong túi quần áo mà vui mừng reo hò, sẽ nói với cô rằng gần đây các loại rau xanh lại đắt hơn vài đồng.
Điều Lâm Diệu muốn, điều cô mong muốn từ khi còn nhỏ, chính là loại gia đình này.
Khi còn nhỏ, khi đang đứng trên ghế nhựa tự nấu bữa tối cho mình, cô luôn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của đôi vợ chồng trẻ ở bếp nhà hàng xóm.
Đó là những gì họ đã nói.
Là những gì họ làm hàng ngày.
Mặc dù vậy, khi lòng ham hư vinh lấn át, cô sẽ tự hào đọc bài văn của mình, giới thiệu bố mẹ mình trong các buổi họp phụ huynh.
“Mẹ tôi là bác sĩ viện trợ nước ngoài...”
“Bố tôi là một nhiếp ảnh gia động vật hoang dã nổi tiếng...”
“Mặc dù chúng tôi hiếm khi gặp nhau nhưng tôi biết bố mẹ tôi yêu tôi và tôi cũng yêu bố mẹ tôi. Tôi tự hào vì có bố mẹ như vậy...”
Khi học đại học, lúc về nhà ăn tối, ông ngoại hỏi cô có bạn trai không, cô nói không.
Ông ngoại đã hỏi: “Tiểu Diệu, con muốn tìm bạn trai như thế nào?”
Cô đã nói đùa rằng:
“Là người có thể nói tiếng Trung, nói đến mức lưu loát và làm việc ở Trung Quốc là được.”
Lâm Diệu không có tham vọng lớn.
Cha mẹ cô đã gánh hết những hoài bão và lý tưởng lớn lao trong gia đình nên cô không cần đến nó.
Cô chỉ muốn một gia đình bình thường.
Bình thường, ấm áp, trần tục.
Lâm Diệu ngồi trong xe lau nước mắt.
Nước mắt nóng hổi.
Lau nước mắt xong, lái xe về nhà, bật đèn và nhìn mình trong gương.
Mắt cô không đỏ, như thể cô chưa từng khóc.
Cô không khóc, chỉ hơi cay đắng và rơi vài giọt nước mắt.
Lâm Diệu nhìn mình trong gương, nhẹ giọng nói:
“Kỷ niệm 5 năm tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Trong 5 năm, cô đã ước được gặp lại anh.
Cô đã gặp lại anh rồi, anh rất tốt.
Gặp anh một lần, không cần kết duyên.
Dừng ở đây, như này là tốt rồi.
Ai có thể nói, đây không phải được như ý nguyện?
/27
|